Sau
Trong ký túc xá nam đại học Phù Thành, vảy trên thân rắn đen to lớn dần dần mờ đi, biến về làn da của con người, tay và chân cũng khôi phục như bình thường.
“Biến trở lại rồi!” Trâu Duy Duy vui đến phát khóc, “Tôi biến trở thành người lại rồi!”
Trình Hàm giơ ngón cái: “Anh Thẩm ngầu đét!”
Lão tứ rơi vào trầm tư: “Không biết bây giờ con yêu quái kia đã chết chưa?”
Lại Hiển Thanh rất có kinh nghiệm vươn tay: “Không chết thì cũng mất nửa cái mạng.”
Hiện tại đã khôi phục hình người, tiếp tục đợi trong ký túc xá nam cũng không tốt lắm nên Trâu Duy Duy đang định nên rời đi trước, đang định mở miệng thì đột nhiên nghe Trình Hàm kêu lên: “Các cậu mau lên xem hot search Weibo đi! Có người chụp được rồng ở sông Kháng Dương!”
Mấy người khác: ? ? ?
Mọi người nhanh chóng lấy điện thoại mở Weibo lên, phát hiện chỉ trong chốc lát gần như toàn mạng đều chia sẻ cùng một đoạn video.
Video hẳn là do máy bay không người lái quay được, ban đầu là đang quan sát tình huống mực nước trên sông Kháng Dương.
Ống kính hướng từ trên xuống, bắt đầu từ đầu phía nam của cầu Đông Kháng Dương, chầm chậm lướt qua mặt sông.
Trong video, sông Kháng Dương bao la rộng lớn, mặt sông mênh mông khói sóng, bên bờ còn có mấy chiếc phà đang đỗ.
So với con sông lớn, phà chỉ như một giọt nước giữa đại dương, trông nhỏ bé vô cùng.
Khiến cho người ta chỉ cần nhìn thoáng qua đã sinh lòng kính sợ đối với con sông cuồn cuộn sóng lớn này.
Đây cũng là rãnh trời chia cắt hai bờ nam bắc mà nhân dân khó mà vượt qua từ xa xưa.
Giờ đây, trên con sông lớn này, một cây cầu tráng lệ như một con rồng uốn lượn bắc ngang qua mặt sông, nối liền ba thành phố vốn bị ngăn cách bởi nước sông cuồn cuộn.
Rãnh trời trở thành một con đường bằng phẳng.
Nhưng giờ khắc này, người xem video chẳng có tâm trạng nào để thưởng thức kiệt tác như một kỳ tích này, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào mặt sông.
Mực nước thực sự dâng quá cao, dù là một người bình thường không hiểu những kiến thức về phương diện này cũng có thể nhìn ra nước sông này nguy hiểm cỡ nào.
Sông lớn cuộn trào mãnh liệt, cuồng phong gào rít giận dữ, cầu Đông Kháng Dương hùng vĩ khẽ lắc lư trong cuồng phong.
Thảm họa đang đến gần.
Tim của mỗi một người đang xem video cũng bị siết chặt, gần như là muốn ngừng thở.
Đúng lúc này, trên trời đột nhiên xuất hiện một trận sét, mưa to đột nhiên kéo đến.
Nước mưa tạo ra tầng tầng sóng gợn trên mặt sông, sóng cả cuồn cuộn, sau đó, lòng sông mênh mông xuất hiện một xoáy nước khổng lồ.
Tất cả những người xem qua ống kính thấy cảnh này đều sững sờ, còn chưa kịp suy nghĩ gì đã thấy một sinh vật màu trắng thật dài vọt ra từ trong xoáy nước.
Máy bay không người lái cách khá xa, tốc độ của sinh vật kia lại nhanh, ống kính chỉ kịp bắt được một hai giây.
Nhưng chỉ một hai giây này đã đủ khiến người ta điên cuồng.
Toàn thân sinh vật kia trắng như tuyết, cặp sừng trên trán như bay lên, bốn vuốt sắc bén giương ra, xuyên thẳng qua làn hơi nước, bay về phía chân trời.
Video có chức năng đạn mạc* nên lúc này đã bị đạn mạc che kín mít:
*Đạn mạc: một dạng cmt có thể hiện hẳn lên màn hình.
【# Bạch long vào biển # a a a a! ! Rồng, là rồng! ! ! 】
【# bạch long vào biển # Mẹ ơi! Mẹ mau ra đây xem, trên đời thật sự có rồng nè! 】
【 Đẹp quá! Trời ạ, tôi kích động đến phát khóc luôn! 】
【 không phải chứ? Đoạn video này mờ đến độ đặc quánh lại luôn, mấy người chắc chắn là có thể thấy rõ hả? 】
【 Vứt! Lần nào cũng vậy! Rõ ràng bây giờ điện thoại cũng lên cả chục triệu pixel rồi, cảnh đêm trong vũ trụ cũng có thể chụp rõ được nhưng chỉ cần chụp đến sinh vật thần bí thì chất lượng hình ảnh sẽ trở về thời đại còn dùng máy nhắn tin trong nháy mắt! 】
【 Tôi vừa chụp màn hình để nhìn kỹ, thật sự là bạch long đó! 】
【 Mấy ông lớn trong vòng bạn bè của tôi cũng đăng bài nói cầu được khai thông, bạch long xuống biển, đây là điềm lành mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an đó! 】
【 Mấy cái người hùa nhau nói cầu Đông Kháng Dương chẳng lành, trợn to mắt chó mà nhìn nè, bạch long cũng hiện thân rồi, khóa đầu rồng cha mày đó? 】
【 Không phải… Ít gì các người cũng xem hết video đi đã. 】
【 Im lặng, có thể xem hết video rồi nói được không? 】
【 chết cười thật, loại video được thêm hiệu ứng đặc biệt rõ ràng như này cũng có người nữa à? 】
Bị đạn mạc nhắc nhở, lúc này bộ phận dân mạng nửa đường đã vội chụp màn hình phát biểu mới kiềm chế sự kích động mà tiếp tục xem, chỉ thấy từ sau khi bạch long bay ra, đột nhiên toàn bộ đạn mạc đều biến thành:
【? ? ? ? 】
【 ? ? ? 】
Trong video, bạch long rẽ nước nước bay lên trời, lẩn vào tầng mây, chỉ trong giây lát đã biến mất dạng, cảnh tượng trên sông lớn cũng tạm thời trở về sự trống trải ban đầu, chỉ có mưa to là vẫn còn tiếp tục.
Nhưng sự trống trải này chỉ kéo dài mấy giây, một lát sau, vòng xoáy trong lòng sông lần nữa xuất hiện, sau đó… Một chuỗi sinh vật hình dạng kỳ kỳ quái quái lớn nhỏ không đều cũng bay ra.
Dân mạng: ? ?
Hầu hết những người xem video đến đây đều không nhịn được mà xích lại gần màn hình một chút để nhìn mấy thứ có hình thù kỳ lạ kia rõ hơn.
Sau đó, đạn mạc lần nữa như phát điên.
【 Thứ đồ chơi gì đây? ? ? ? 】
【 Tôi ít học thật nhưng mấy người đừng hòng gạt tôi! 】
【 Trả sự kích động vừa rồi lại cho tôi! ! ! 】
【 Làm ơn cắt nửa đoạn sau của video giùm, tui sẽ coi như không thấy gì, camon! ! 】
【 Không phải chứ, mấy người nói Chân Long xuống biển có cá đi theo thì tôi còn hiểu được, nhưng tại sao mấy con cá kia trông kỳ quái vậy hả? ? 】
【 Cá? Bạn nói với tui đó là cá hả? Tui cận thị chứ chưa mù nha? Tui thấy ếch xanh, sò với rắn rõ ràng! 】
【 Đệt, con rắn kia là Hi Claw sao? Gì nhiều đầu dữ vậy! 】
【 Hi Claw cái rắm á, Hi Claw cũng chỉ có chín cái đầu thôi! Tui vừa mới đếm thì thấy con rắn trong video có tới mười cái đầu lận! 】
【 Mọi người thấy con bạch tuộc cuối cùng kia không? To ghê hồn! Là Cthulhu ư? ! Có đúng vậy không! 】
【 Để nhân dân ở tiền tuyến nói mọi người nghe, video này là thật! Tui đi làm ở cao ốc ven sông đây, hôm nay tui luôn nhìn xuống mặt sông, mặc dù cách khá xa, nhưng tui tận mắt thấy, thật sự có rồng bay qua cầu đó, mấy con cá kia trông kỳ kỳ quái quái kia cũng là thật luôn! 】
【 Giống với người trên kia, tui làm chứng tui cũng nhìn thấy! 】
【 có sao nói vậy, tui cũng cảm thấy khá chân thật, mặc dù mấy con cá này trông rất kỳ quái nhưng đúng là không giống với kỹ xảo. 】
【 Chính xác cái rắm á! Có người vừa mới xem từng bức screenshot, video này chỉ là đồ ghép thôi có được không, mấy con rắn, con trai, ếch xanh tào lao gì đó coi như xong, trên thân con rồng kia còn có người kìa! ! ! ! Đó là sao? Kỵ sĩ Rồng hả? Rồng Trung Quốc chúng ta kỵ sĩ có thể cưỡi được từ khi nào? ! 】
【 Đệt! Còn Kỵ sĩ Rồng nữa? Ta con ngươi địa chấn! 】
【 Tui ngất đây, nhưng mà có nhiều người thấy lắm. 】
【 Ha! Video truyền ra, có người chụp những được người nói chuyện với mấy con cá rắn kỳ quái ở ven bờ kìa, nhưng nó cũng rất mờ! ! 】
【? ? ? Chẳng lẽ là đạo cụ? 】
【 không thể nào là đạo cụ được, nhưng tôi có một suy nghĩ, hôm nay nước sông khác thường như thế, có khi nào thứ mọi người thấy là ảo ảnh hay không? 】
Video sử dụng góc quay và hình ảnh vô cùng chân thực, nhưng cũng cực kỳ giống với mấy kịch bản ma quái, còn có một số lớn người tự xưng là dân ven bờ, cung cấp các loại video mờ ảo dưới nhiều góc độ do mình tận mắt thấy, khơi dậy làn sóng thảo luận trên khắp internet.
Đám dân mạng chia thành hai phe tin và không tin, ảnh chụp màn hình, trích dẫn kinh điển, tranh cãi không ngừng.
Trong group lớp của Học viện Quản Lý Đại học Phù Thành cũng thảo luận chuyện này, nhưng họ là sinh viên, kiến thức rộng rãi, thái độ cũng thận trọng dè dặt hơn.
Group HV Quản Lý – ĐH Phù Thành khóa 2017:
Bạn học A: 【 người làm ra video này ít nhiều gì cũng tìm ít tài liệu mà đọc đi, có con Rồng nào lên trời mà mang theo trai, rắn, ếch xanh với bạch tuộc không? 】
Bạn học B: 【 Đúng đó, Photoshop hai con gà với chó còn hợp lý, dù sao cũng có điển cố gà chó lên trời. 】
Bạn học C: 【 Mọi người, mọi người mau xem con có trong video đi, có phải con cá chép trong đó trông quen lắm đúng không? 】
Bạn học D: 【 Đệt, đây chẳng phải là Bé Mập trường mình sao? ? ? Video này còn sử dụng hình tượng Bé Mập hả? ? ? 】
Bạn học A: 【 Bé Mập có triển vọng à nha, còn được người ta dùng làm tài liệu tham khảo nè! 】
Bạn học E: 【 Mau lên mạng vạch trần tên đó! 】
Trình Hàm: 【. . . 】
Lại Hiển Thanh: 【… 】
Lão tứ: 【… … 】
Trâu Duy Duy: 【… … … … … 】
Bạn học F: 【 Trình Hàm, ký túc xá các cậu sao thế? Sao thậm thò thậm thụt vậy? 】
Bạn học G: 【 còn Duy Duy nữa, các cậu đang bí mật trò chuyện à? 】
Trình Hàm: 【 Không phải đâu, tớ hổng biết gì hết. 】
Lại Hiển Thanh: 【 Tớ cũng không biết. 】
Lão tứ: 【 Các cậu trò chuyện tiếp đi. 】
Trâu Duy Duy: 【 Tạm biệt. 】
Ký túc xá nam, đám Trình Hàm hai mặt nhìn nhau, đều nói không nên lời trong chốc lát.
Mấy tháng nay, Anh Thẩm dẫn bọn họ ra ra vào vào cánh cổng thế giới mới, bọn họ cho là bản thân đã quen rồi, bình tĩnh, không hề sợ hãi.
Không ngờ ở thời khắc sắp tốt nghiệp, anh Thẩm đã trực tiếp nện một quyền vào bức tường của thế giới mới.
Người biết chân tướng như bọn họ cũng muốn rớt nước mắt.
Nhưng đám cư dân mạng battle không bao lâu đã bị chủ đề mới đánh lạc hướng.
# sông Kháng Dương đã thông suốt trở lại#
【 báo —— ——mực nước trên sông Kháng Dương đã giảm xuống! ! ! 】
【 tin tức mới nhất! ! ! Sau khi Bạch long bay qua cầu Đông Kháng Dương, cửa sông bị tắc nghẽn đã thông suốt trở lại, hiện tại mực nước đang giảm xuống! ! 】
【# sông Kháng Dương thông suốt trở lại # là thật! Nhân dân ven bờ sông thở phào nhẹ nhõm! 】
【 Mực nước bên tôi đã rút xuống dưới mức báo động, báo động được gỡ bỏ! ! ! 】
【 Cho nên thứ vừa bay qua sông thật sự là rồng hả? Rồng vừa xuất hiện, lũ lụt đã lùi! 】
【 mọi người xem báo chưa? Cầu Đông Kháng Dương tuyên bố chính thức khai thông! Mặc dù nghi thức được giản lược, nhưng hôm nay xe cộ đã được phép lưu thông. 】
【 Đây mà gọi là nghi thức giản lược ư? Chân Long cũng hiện thân luôn rồi, đây rõ ràng là nghi thức long trọng nhất! 】
【 Chân Long hiện thân, điềm lành hiện ra. # mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an # 】
【# mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an # 】
Ven sông Kháng Dương, giới tu hành đứng thành một hàng, cùng nhau vươn cổ, vẻ mặt hoảng hốt nhìn về hướng sông lớn đổ ra biển.
Vừa mới nãy, bọn họ chính mắt thấy Phục Ba long quân… Không, giờ phải gọi là Phục Ba Long Vương biến về chân thân, bay qua cầu Đông Kháng Dương cùng với bạn trai, xuyên qua tầng mây, bay vào Đông Hải.
Sau đó, đám đàn em cậu dẫn theo cũng ầm ĩ nhảy ra khỏi mặt nước, nhảy qua cầu.
Cả con bạch tuột khổng lồ đang chặn vòm cầu kia cũng bị mấy quyền của Tiết Thẩm làm thu nhỏ tại chỗ, có lẽ là chỉ còn lại một phần mười thể tích so với nguyên hình, bấy giờ mới thuận lợi ra khỏi vòm cầu.
Đương nhiên, dù chỉ còn lại một phần mười thì kích thước của nó vẫn vô cùng ấn tượng.
Bọn họ cách xa như vậy mà cũng có thể thấy hết sức rõ ràng…
Không thể không nói rằng toàn bộ đã để lại trong bọn họ cảm xúc vô cùng khó tả.
Làm tu sĩ, có ai chưa từng nghe về điển cố cá vượt Long Môn, nhưng khi nhìn thấy cá nhảy qua cầu vào biển trong thực tế, bọn họ chỉ muốn… Tự chọc mù mắt!
Nếu có thể, bọn họ hi vọng mình có thể quên màn này, tiếp tục giữ lại trí tưởng tượng đẹp đẽ với thần thoại và truyền thuyết!
Không biết qua bao lâu, điện thoại của Tất An reo lên, tin tốt liên tiếp truyền đến.
“Mực nước giảm xuống, có thể gỡ cảnh báo xuống rồi!”
“Trên mạng có rất nhiều tin tức, nhưng nhìn chung thì đều là tin tốt, tất cả mọi người đều cho rằng đây là một điềm lành, nhận được sự cổ vũ về mặt tinh thần rất lớn.”
“Lãnh đạo quyết định, cầu Đông Kháng Dương lập tức khai thông, nghi thức được giản lược.”
Tăng nhân cùng các đạo sĩ chúc mừng nhau: “Quá tốt rồi!”
“May là được Phục Ba quân hỗ trợ.”
“Long Vương chính vị, trời đất bình an.”
“Sau này nhất định mưa thuận gió hoà, đúng là tốt quá rồi.”
Cả đám người nói một hồi mới phát hiện sao Thái Đẩu của chốn Huyền Môn Trương Đỉnh Ngọc luôn đăm chiêu, có người bèn giơ tay muốn vỗ vào người ông: “Trương sư huynh, sao ông lại không nói gì hết vậy?”
“Đừng đụng vào bần đạo!” Trương Đỉnh Ngọc giật mình, vô cùng nhanh nhẹn lách người tránh khỏi tay của người kia, vẻ mặt mơ màng, “Đây là bả vai mà Long Vương vừa vỗ đó!”
Những người khác: “…”
Tháng sáu là mùa tốt nghiệp, các trường đại học lớn ở Phù Thành lần lượt tổ chức lễ tốt nghiệp, ngoài sinh viên của trường ra thì còn có rất nhiều phụ huynh và người thân bạn bè đều đến đây dự lễ.
Ngày nào quảng trường trước lễ đường cũng rất náo nhiệt, có thể nói là ngựa xe như nước áo quần như nêm, trong đó không ít người có thân phận hiển quý, thỉnh thoảng còn khơi lên một trận thảo luận trong nhóm các sinh viên.
Đến này diễn ra lễ tốt nghiệp của Học viện Quản Lý thì nhóm sinh viên càng thảo luận sôi nổi hơn.
Bởi vì hôm nay có một đám người trông vô cùng kỳ quái tới.
Đúng, không phải hiển quý mà là kỳ lạ.
Đại học Phù Thành danh giá hàng trăm năm, không biết đã từng tổ chức bao nhiêu buổi lễ tốt nghiệp nhưng đến tận bây giờ cũng chưa từng có trường hợp nào như vậy.
Lúc ấy các sinh viên xì xào bàn tán không ngừng.
“Bọn họ là ai thế? Không búi tóc thì đầu trọc…”
“Chẳng lẽ là xã hội đen? Ồ, chúng ta có bạn học là thái tử băng nhóm xã hội đen à? ?”
“Không giống lắm, mấy người này tuổi tác cũng lớn hết rồi, cậu nhìn người kia đi, râu ria cũng trắng hết trơn, tuổi này chắc không lăn lộn nổi nữa đâu?”
“Tớ thấy tuổi tác vẫn còn được, nhưng mà mấy người này trông rất hiền hòa, các cậu không thấy vậy sao?”
“Lộn xộn thật đó. Nếu không phải xã hội đen vậy thì đó là tổ chức gì?”
“Ể, các cậu chưa nhận ra sao? Mấy người đầu trọc là hòa thượng chùa Lan Tế đó!”
Một lời đánh thức người trong mộng.
Nói thế nào thì chùa Lan Tế cũng là danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở địa phương, có rất nhiều người đã đến tham quan, cũng đã gặp tăng nhân của chùa.
Trụ trì là đại sư Cẩn Nhất còn từng được lên kênh truyền thông địa phương, cũng xem như là một danh nhân nho nhỏ.
Được nhắc như vậy bị, có một số người đã nhớ tới, nhưng họ không ngờ chỉ cần lấy điện thoại ra tra về tin tức của chùa Lan Tế một chút cũng có thể thấy ảnh chụp của Cẩn Nhất.
Rất nhanh, mọi người đều biết đám người đầu trọc này đều là hòa thượng.
Cứ như vậy, thân phận của những người búi tóc kia cũng dễ đoán thôi.
Nhưng các sinh viên càng bối rối hơn.
“Tình huống gì đây? Hòa thượng và đạo sĩ đến lễ tốt nghiệp của tụi mình chi vậy? Tụi mình cũng đâu phải khoa tôn giáo đâu.”
“Nói gì hợp lý hơn tí đi, lễ tốt nghiệp của khoa tôn giáo cũng không có nhiều đại sư đến dự vậy đâu!”
“Hóa ra là người xuất gia à? Thay quần áo nên tớ không nhận ra, đây là lần đầu tiên tớ thấy hòa thượng và đạo sĩ mặc áo thun cao bồi và trang phục chính thức, trông lạ ghê.”
“Vấn đề là mấy người này đến tham dự lễ tốt nghiệp của ai?”
Các bạn sinh viên đã biết câu trả lời ngay sau đó.
Đoàn người gây nên tình cảnh này chính là đạo trưởng Trương Đỉnh Ngọc cầm đầu nhóm Huyền Môn và đại sư Cẩn Nhất dẫn theo tăng nhân.
Hôm nay là lễ tốt nghiệp của Long Vương sông Kháng Dương mới nhậm chức, Tiết Thẩm nên những người tu hành dựa vào thần lực của Long Vương như bọn họ cũng từng có tình nghĩa cách mạng (? ) sâu nặng với Long Vương đương nhiên là phải đến cổ vũ rồi.
Để không thu hút quá nhiều sự chú ý, phòng trường hợp mang lại phiền phức cho Long Vương nên bọn họ đều đổi thành trang phục thường ngày trông rất khiêm tốn.
Chỉ tiếc kiểu tóc quá dễ thấy nên vẫn thu hút ánh mắt của đại chúng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ tham dự lễ tốt nghiệp nên đều không quen cho lắm, chỉ chốc lát đã bị lạc đường giữa một rừng những khuôn mặt tràn đầy sức sống.
Trương Đỉnh Ngọc chốc thì nhìn trái, chốc thì nhìn phải, cuối cùng chặn một người đàn ông trung niên đang mặc tây trang lại: “Chào đồng chí, xin hỏi cậu có biết ngành quản trị kinh doanh chụp ảnh ở đâu không?”
Người đàn ông trung niên kia khá thân thiện, nghe vậy nói: “Biết, tôi chính là giáo viên của Học viện Quản Lý, đúng lúc tôi đang định đến đó chụp ảnh chung, ông có thể đi cùng với tôi.”
Trương Đỉnh Ngọc thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tuyệt quá.”
Người đàn ông lại liếc nhìn búi tóc trên đầu của ông, hơi hiếu kỳ hỏi: “Không biết ông là người quen của ai?”
Mặt Trương Đỉnh Ngọc lộ vẻ kiêu ngạo: “Là Tiết Thẩm, cậu có biết cậu ấy không?”
“Thì ra là Tiết Thẩm à!” Người đàn ông cười nói, “Trùng hợp quá, tôi là giáo viên hướng dẫn luận văn của trò ấy.”
Người đàn ông chỉ thuận miệng nói, không ngờ ông vừa dứt lời, mặt Trương Đỉnh Ngọc đột nhiên biến sắc.
Không chỉ Trương Đỉnh Ngọc, phía sau ông còn “Soạt” một tiếng xuất hiện một đám người, nhao nhao dùng ánh mắt kì lạ mang theo ý tìm tòi nghiên cứu nhìn vào người đàn ông.
Người đàn ông: ?
Trương Đỉnh Ngọc lộ vẻ kích động: “Chẳng lẽ, anh chính là chủ nhiệm Loan Tuấn trong truyền thuyết?”
“Tôi tên Loan Tuấn, cũng là chủ nhiệm của khoa Quản Lý, nhưng…” Loan Tuấn khá ngập ngừng.
Thông tin thì chính xác hết, nhưng từ “Truyền thuyết” này có phải hơi cường điệu rồi không? Với lại đám người này ở đâu ra vậy?
Khi ông đang thấy khó hiểu thì ánh mắt của đám người phía trước đã biến thành kính nể.
“Anh chính là giáo viên họ Loan đã bảo Tiết Thẩm sửa luận văn năm mươi ba lần kia!”
“Anh chính là thầy Loan làm bạn học Tiết mắng Địch Thiên Mỗ đến nỗi thành fan cứng!”
“Anh chính là thầy Loan suýt chút nữa đã làm trọc đầu bạn học Tiết?”
“Anh chính là thầy Loan dùng sức mạnh tri thức khiến Phù Thành đổ mưa to!”
“Thầy Loan đúng là đáng nể!”
Không sai, vào đêm trước khi tốt nghiệp, Long Vương Kháng Dương Giang tân nhiệm vì phải thức đêm chuẩn bị bảo vệ đồ án nên ngủ không đủ giấc, tức đến nỗi đổ một trận mưa to ở Phù Thành.
Đồng thời, vì mỗi ngày đúng giờ đều đi mắng ở Weibo của Địch Thiên Mỗ, mắng đến nỗi thành fan cứng của Địch Thiên Mỗ luôn.
Loan Tuấn: ? ? ? ?
Là một giáo viên hướng dẫn có trách nhiệm, ông thường xuyên yêu cầu học sinh phải đổi luận văn, nhưng đây là lần đầu tiên ông gặp phải tình huống này trong lễ tốt nghiệp?
Chẳng lẽ mấy người này cố tình đến trút giận cho Tiết Thẩm?
Nhưng không giống lắm, mấy người này trông không giống đến để gây hấn, thậm chí, giọng điệu còn khá kính trọng? ?
Với cả mưa to ở Phù Thành mắc mớ gì tới ông?
Loan Tuấn rất bối rối, khi ông còn chưa rõ tình hình thì hình tượng của ông trong giới tu hành đã vô cùng vĩ đại.
Một giáo viên dám bắt Long Vương viết lại luận văn tận năm mươi ba lần, vậy mà còn chưa bị Long Vương đánh, còn ghê gớm hơn cả Trư Bà Long, Rắn Chín Đầu, với Ác Long Vực Sâu gì đó nhiều.
Tôn kính gọi một tiếng “Long sư” cũng không ngoa!
Loan Tuấn mờ mịt dẫn bọn người không hiểu sao lại tôn kính mình đi về hướng học sinh ngành quản trị kinh doanh.
Rất nhanh, bạn cùng lớp của Tiết Thẩm cũng chú ý tới động tĩnh của bọn họ.
Lúc ấy Trình Hàm liền “Hố” một tiếng, kéo tay lão tứ: “Lão tứ, đây không phải người bạn gái làn nhân viên chăn nuôi của cậu à?”
Bây giờ Trư Bà Long vẫn còn giả làm một con cá sấu lớn trong chùa Lan Tế, hòa thượng chùa Lan Tế có thể không làm nhân viên chăn nuôi Trư Bà Long sao.
Lão tứ: “…”
Cậu ta có linh cảm rằng đoạn lịch sử đen này sẽ theo cậu cả đời, không chừng sau khi chết còn bị ghi lên bia mộ nữa.
Yêu qua mạng đúng là hại người mà.
Tiết Thẩm mặc một bộ đồng phục cử nhân, đang vui sướng chụp ảnh chung với Giản Lan Tư, vừa quay đầu lại đã thấy cả đám người của giới tu hành.
Còn vây quanh ác mộng của cậu… À không, là giáo viên hướng dẫn của cậu.
Lúc ấy sắc mặt Tiết Thẩm tối sầm xuống, qua đó lặng lẽ nói: “Sao các người lại tới đây?”
Mấy người này chả ai báo cậu biết là sẽ đến.
Trương Đỉnh Ngọc đại diện cung kính trả lời: “Đến cho ngài một bất ngờ.”
Tiết Thẩm mặt không cảm xúc: “… Cám ơn các người, đúng là bất ngờ thật.”
Loan Tuấn thấy tuổi tác của họ cũng không nhỏ, thế mà lại luôn cung kính với Tiết Thẩm, lại liên tưởng đến sự đánh giá họ đối với mình vừa rồi, không khỏi hơi mất tự nhiên.
Chẳng lẽ mình thật sự khắc sâu ấn tượng đáng sợ đến vậy trong lòng học sinh ư?
Để cứu vãn chút hình tượng, Loan Tuấn suy nghĩ một chốc, sau đó mỉm cười thân thiết với Tiết Thẩm: “Trò Tiết Thẩm, thật ra em cũng rất có tài trên mảng học thuật, như vầy đi, bên thầy đang tuyển nghiên cứu sinh, em có hứng thú không?”
Ông vừa nói xong, sắc mặt Tiết Thẩm tái mét, không chút do dự từ chối tận ba lần: “Không cần, không cần, đừng khách sáo, em đã là người có trình độ học vấn cao nhất trong dòng họ rồi!”
Sau đó lại là ưỡn ngực một cái, nghiêm túc nói: “Gia đình từ chối nhận trình độ giáo dục bậc cao hơn nên em phải tuân theo thôi.”
Loan Tuấn: “…”
Giọng của lớp trưởng truyền tới rất đúng lúc: “Các bạn, tập hợp tập hợp, chụp chung một tấm đi nào.”
“Qua qua qua, qua đó chụp ảnh thôi.” Tiết Thẩm lòng bàn chân như được bôi dầu, nóng lòng muốn chuồn đi nhưng lại bị Giản Lan Tư kéo lại.
“Mũ lệch rồi.” Giản Lan Tư đưa tay chỉnh mũ cử nhân cho cậu, suy nghĩ một chốc, lại chân thành nói tiếp, “Chờ buổi lễ kết thúc, có phải chúng ta nên đến gặp cha mẹ hai bên rồi hay không?”
Mắt Tiết Thẩm cong cong: “Đương nhiên rồi.”
Giản Lan Tư cúi đầu xuống, hôn một cái lên trán của cậu.
“Chúc mừng tốt nghiệp, Long Vương bé nhỏ của anh.”