“Chúng ta đã cầm con dao chỉ về phía Thánh Đình, khi nào ngài định chĩa nó về phía bờ Đông đây? Bệ hạ.” Bá tước Vori hỏi.
“Càng sớm càng tốt.”
Quốc vương trả lời.
Cậu đã nhận được một lá thư từ cha đỡ đầu Charles, hải tặc Walway và Hải quân Hoàng gia đã sẵn sàng. Các nhà chiêm tinh đã tính toán rằng trong vòng ba ngày tới, dòng hải lưu cuối cùng ở bờ Đông Bắc của eo biển Abyss sẽ bao phủ vùng biển gần liên minh vùng đất thấp trong sương mù dày đặc trong vài ngày liên tiếp. Phù thủy và chiến hạm Cánh Rồng có một cách đặc biệt để phân biệt hướng trong sương mù, khiến nó trở thành vỏ bọc tuyệt vời.
Tấn công sắp bắt đầu.
Trước cuộc tập kích, các hành động phải gây sốc nhất có thể trong lãnh thổ của Legrand, cậu phải thu hút sự chú ý của Thánh Đình càng nhiều càng tốt.
Còn làm như thế nào thì cần phải suy nghĩ thêm.
Tạm gác mọi chuyện sang một bên, quốc vương quay sang thảo luận những vấn đề khác với bá tước Vori. Người treo kiếm là những thợ săn theo dõi giỏi nhất trong lịch sử, thầm ẩn mình trong bóng tối, lần theo manh mối trong làn sương mù thời gian tìm ra sự thật đằng sau lớp màn về sự trỗi dậy đột ngột của Thánh Đình trong thời đại truyền thuyết.
“Bọn thần suy luận rằng giữa hai thế kỷ đầu tiên sau khi kết thúc thời đại truyền thuyết, có một thời đại đứt gãy.” Bá tước Vori lấy xuống một cuộn da cừu cũ trên giá sách và trải nó ra bàn: “Các vị thần đã biến mất vào cuối thiên niên kỷ thứ nhất, thời đại huy hoàng của các vị thần đã bị lãng quên trong vòng chưa đầy ba trăm năm, loại lãng quên này rất cố ý —— ngài xem.”
Bá tước Vori chỉ vào một số điểm đánh dấu trên bản đồ.
“Bờ biển của nội hải vô vọng, theo suy đoán của bọn thần, có lẽ là khu vực thịnh vượng nhất nền văn minh của các vị thần, nhưng trong hai thế kỷ này, các thành bang của nội hải vô vọng đã thảo phật lẫn nhau. Hơn nữa trong việc khôi phục các trận chiến có liên quan, bọn thần phát hiện trong các cuộc chiến ở khu vực này, dùng lửa đốt thành thị là một cách rất phổ biến, đa số các thành bang gặp hỏa hoạn đều có thần miếu độc lập. Đánh nhau quy mô lớn như vậy, ngoài mặt là để tranh giành nguồn nước và đường thương mại.”
“Nhưng bệ hạ, theo nguyên cứu của bọn thần, ba trăm nay dọc theo bờ biển nội hải vô vọng là thời kỳ mưa nhiều hiếm có, mỗi thành bang đều có nguồn nước dồi dào, nhưng công nghệ đóng tàu cùng thời không đủ để hỗ trợ mạng lưới thương mại chặt chẽ. Nếu thật sự là tranh chấp đường thương mại thì nên tập trung ở phía đông của Nội Hải vô vọng mới đúng.”
“Một cuộc chiến có chủ ý.”
Quốc vương khẽ nói.
“Bọn thần có nghi ngờ này, nhưng thông tin liên quan quá ít, khó chứng minh.” Bá tước Vori thở dài: “Tư liệu lịch sử của thời kỳ này, hoặc là bị đốt bỏ, hoặc là đang trong tay Thánh Đình.”
“Legrand không giữ nó sao?”
“Ít lắm.” Bá tước Vori nặng nề lắc đầu: “Mới bắt đầu thế kỷ thứ nhất, thời đại truyền thuyết vừa kết thúc, tình huống Legrand cũng không tốt, không có năng lực đi qua eo biển Abyss đi về phía Đông. Mà cùng thời kỳ đó, các phù thủy miền Bắc đã mất quá nhiều thứ trong “Cuộc di cư trăm năm”. Có khả năng giữ lại lịch sử liên quan nhất là.’
“Man tộc.”
Quốc vương nhìn bản đồ, trận chiến bên ngoài thành Banz lướt qua trước mắt cậu, các võ sĩ giáp đen đối mặt với họ từ xa trên chiến trường đầy những mảnh vụn và tứ chi bị chặt đứt.
“Những kẻ man rợ trên biển đã từng ngắn ngủi thống nhất tất cả quốc gia trong nội hải vô vọng, đế quốc của bọn họ tên là “đế quốc Nộ Kim”, người cai trị đế quốc đã quen với việc sống trong căn lều lớn màu trắng bốn mùa quanh năm. Bọn họ khác với các dân tộc khác, dân tộc thảo nguyên quen sống lang thang và di chuyển, bọn họ không có nền văn minh như các thành bang để người dân đốt phá!
“Sự thống trị của đế quốc Nộ Kim chỉ được một thời gian ngắn, kéo dài chưa đầy mười năm, so với sức mạnh quân sự đáng sợ của bọn họ, thật không thể tưởng tượng được rằng đế quốc của họ lại kết thúc nhanh chóng như vậy. Tuy nhiên, sau khi đế quốc man rợ kết thúc chưa đầy một trăm năm, Thánh Đình xuất hiện ở nội hải vô vọng —— nếu bọn họ muốn tránh mũi nhọn của Thánh Đình, vậy thì có thể giải thích tại sao đế quốc hùng mạnh lại biến mất nhanh như vậy.” Nói tới đây, bá tước Vori nhìn quốc vương: “Ngoài ra, tung tích của Man tộc vẫn làm người ta khó hiểu.”
“Man tộc xâm lược trên biển.” Quốc vương nhanh chóng theo kịp dòng suy nghĩ của bá tước Vori mà không gặp khó khăn gì.
“Vâng, thưa bệ hạ. Man tộc được gọi là bóng ma trên “thảo nguyên”, bọn họ thường phân tán trong thời gian dài, trà trộn vào nhiều nơi trên thế giới. Nhưng cứ một khoảng thời gian dài, bọn họ bất ngờ tập hợp lại từ khắp nơi trên thế giới, số lượng đông như biển cát, phát động một cuộc xâm lược đồng thời nhắm vào cả hai bên Abyss. Nhưng dòng lũ xâm lược sẽ nhanh chóng rút đi, trước đây bọn thần không thể hiểu được quy luật hoạt động của bọn họ. Nhưng nếu liên kết bọn họ với thời đại đã mất của các vị thần và sự trỗi dậy đột ngột của Thánh Đình, thần nghĩ ngài có thể nhận được những phát hiện đáng kinh ngạc.”
Bá tước Vori nói nhanh, ánh mắt ông sắc bén, thoáng chút kích động.
Màn sương lịch sử đang từng lớp từng lớp được vén lên trước mặt họ, nhiều đường nét tưởng chừng như không liên quan đang dần đan xen vào nhau.
“Tất nhiên, đây chỉ là những phỏng đoán sơ bộ, cần phải nghiên cứu thêm để chứng minh điều đó.” Bá tước Vori thản nhiên nói: “Nhưng, thưa bệ hạ, có một điều thần nghĩ có thể được sử dụng làm bằng chứng.”
“Nói đi.”
“Kỵ binh hạng nặng Gulundi. Công nghệ giáp hạng nặng của bọn họ hoàn toàn khác với thời đại hiện tại.” Bá tước Vori đứng lên, đi vài bước, ông kéo ra tấm rèm của tủ trưng bày trong thư phòng, bộ giáp đen của kỵ binh hạng nặng Gulundi được trưng bày uy nghiêm sau tấm kính.
Lúc trước quốc vương từng lợi dụng đầm lầy để dụ giết một nhóm nhỏ kỵ binh hạng nặng Gulundi. Sau đó tướng quân Skien đã cử người đến lấy áo giáp hạng nặng từ đầm lầy, một bộ trong số đó đã bị học viện Sử học Hoàng gia tiếp quản với danh nghĩa nghiên cứu.
“Đây không phải là công nghệ áo giáp hạng nặng mà nội hải vô vọng nên có, thậm chí chúng còn vượt qua trình độ bây giờ.”
Bá tước Vori, lúc này giáo sư lớn tuổi hệt như một tướng quân bất khả chiến bại trên chiến trường, nói năng khí phách.
“Bọn họ nắm giữ manh mối về thời đại của các vị thần.”
Người thợ săn giỏi nhất đã bắt được thứ ông muốn trong sương mù.
Quốc vương nhẹ nhàng vỗ tay.
“Ta nghĩ, ta biết phải làm gì rồi.” Quốc vương nói: “Cảm ơn những nỗ lực của ngài.”
Cậu đứng dậy, vừa đúng lúc thấy tổng quản nội vụ đi ngang qua sân, vội vã đi về phía mình.
Tổng quản nội vụ mang đến cho quốc vương một tin không tốt cũng không xấu.
…
“Đốt tượng thần?”
Quốc vương mở tờ giấy viết thư.
Bức thư này được gửi từ nước ngoài, bây giờ tổ chức tình báo trong tay quốc vương, ngoài “Ủy ban phản ứng dân tình địa phương” —— tức Hắc Dực của quốc vương thì còn có một mạng lưới tình báo khác không thể lộ ra ngoài.
Đây là một mạng lưới tổ chức thông qua gián điệp ngầm, qua đó quốc vương theo dõi được tình hình trong và ngoài nước.
Các gián điệp của quốc vương đi vào dinh thự của các lãnh chúa các nước chư hầu ở phía bên kia Abyss bằng cách giả làm tu sĩ, nhà thơ, thủy thủ… sau đó báo cáo thông tin quan sát được cho quốc vương.
Hiện tại, người phụ trách mạng lưới này là tổng quản nội vụ bên cạnh quốc vương.
Những người còn lại, bất kể là ai, thường xuyên yết kiến quốc vương, sẽ khiến cho những quý tộc có khứu giác nhạy bén phải cảnh giác. Nhưng tổng quản nội vụ không nằm trong danh sách này, bản thân ông cần phải phụ trách chấp hành kỷ luật, giám sát hoạt động bình thường của nội đình. Phần lớn thời gian, tổng quản nội vụ có thể trực tiếp tiếp xúc với quốc vương.
Tổng quản nội vụ hơi cúi người, chờ lệnh của quốc vương.
Ông biết quốc vương giao cho ông mạng lưới gián điệp này vì tin tưởng ông. Do đó, ông luôn cẩn thận đảm bảo thông tin truyền lại cho quốc vương một trăm phần trăm sự thật, chính quốc vương sẽ đánh giá tốt hay xấu.
Mà tin tức hôm nay, không tốt cũng không xấu.
Thánh Đình đã có động thái mới, nó đã ban hành mệnh lệnh cho El của nội hải vô vọng và quốc gia nhỏ bên cạnh Abyss, yêu cầu bọn họ duy trì lòng trung thành với Thượng Đế, đốt hủy hoàn toàn tất cả bức tượng của các vị thần cũ còn sót lại. Khi tin tức đến tay quốc vương, bức tượng của vị thần cũ đã cháy thành tro trong ngọn lửa ở bến tàu thành bang ven bờ nội hải vô vọng.
“Thống nhất tín ngưỡng.”
Quốc vương nói.
Cậu nhận ra mình phải làm gì —— dù là để che chở cho những hải tặc Walway đang đi về phía Bắc ở eo biển Abyss, hay để ngăn chặn kế hoạch từng bước xây dựng Thần quốc của Thánh Đình.
Cậu thoáng suy nghĩ bèn để tổng quản nội vụ lần sau tìm kiếm tung tích của kỵ binh hạng nặng Gulundi, sau đó bắt đầu nâng bút viết trát.
Sau khi nhận được trát, tổng quản nội vụ nhìn thoáng qua, gương mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ông không nói nhiều lời, cầm trát đi ra ngoài.
…
Thông báo nhanh chóng được dán đầy bảng thông báo của tòa thành Metzl, một tin tức như sấm sét nhanh chóng truyền ra: Giáo chủ Anil mời tất các học trò ở lại thành Metzl chứng kiến việc đốt lời nói dối của giáo hoàng bên ngoài thánh đường Will vào lúc 10 giờ sáng mai.
“Ở đây, sẽ theo truyền thống cổ xưa và truyền lại bởi các tông đồ, sẽ vạch trần những lời dối trá khủng khiếp và báng bổ thần thánh nhất, sẽ đốt bỏ các sắc lệnh của giáo hoàng và những cuốn tà thư của viện thần học, tất cả những ai thành kính với Thượng Đế, hãy đứng dậy và thực hiện hành động can đảm này để bảo vệ phẩm giá của một cha xứ.” [1]
“Kẻ đội vương miện rỗng sẽ bị phán xét bằng ngọn lửa vĩnh hằng.”
Thông báo vừa mới dán lên, chưa đầy một ngày, trong thành Metzl đã xảy ra nhiều cuộc xung đột. Người nhát gan khi thấy nội dung thông báo, run rẩy quỳ rạp xuống đất. Người do dự không dám bình luận thêm, người cấp tiến vỗ tay hoan hô, học giả bàn tán ầm ĩ, bác bỏ nhau. Có người cố gắng xé bỏ những thông báo đó, nhưng chẳng mấy chốc, bọn họ đã bị những thiết kỵ Tường Vi vũ trang đầy đủ tống vào ngục.
Vì sự việc này, trong quán rượu, chủ quán đã phải tốn rất nhiều công sức để thuê những người đàn ông cầm trường thương túc trực bên bàn, nhằm ngăn chặn xung đột gay gắt giữa những người có hai quan điểm cực đoan về vấn đề này.
Rõ ràng, không phải tín đồ nào cũng có thể chấp nhận những lời lẽ đáng bị thiêu sống như vậy.
Trước khi đến mười giờ ngày hôm sau, phe đối lập dưới sự tổ chức của một cha xứ đã thành lập một đội bảo vệ cũng mặc giáp, cầm vũ khí và cờ. Bọn họ đã bầu ra những đại diện của riêng mình, quyết tâm vạch trần bộ mặt thật của kẻ dị giáo cha xứ Anil trước thánh đường Will và biểu tình phản đối quốc vương.
Trong bầu không khí căng thẳng như vậy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra xung đột vũ lực và đàn áp bạo lực, ngày hôm sau nhanh chóng đến.
Khi đám đông bắt đầu tụ tập, vệ đội thị dân của phe đối lập do một cha xứ mặc đồ đen và cầm thánh giá chỉ huy, băng qua con phố dài.
Mười giờ sắp đến.Tác giả có điều muốn nói:
[1] Trích từ Thông tư Luther ngày 10 tháng 12 năm 1520, có sửa đổi. Và việc đốt các sắc lệnh của giáo hoàng thời Trung cổ không phải là điều chưa từng xảy ra.