Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo

Chương 60: Đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa




Sau khi Diệp Dạng ra ngoài, Hạ Đông dùng điện thoại cậu gửi tin nhắn cho Trần Cầm, anh suy xét hồi lâu, vẫn lấy thân phận của mình nói chứ không dùng danh nghĩa của Diệp Dạng.

Hạ Đông: Chào dì Trần, cháu là bạn của Diệp Dạng, chắc dì cũng biết chuyện Dạng Dạng bỏ nhà đi cách đây nửa năm. Bây giờ bọn cháu đang ở quê làm thủ tục chuyển trường, nếu dì rảnh thì hãy đến gặp mặt em ấy.

Trần Cầm gần như hồi âm ngay lập tức: Bây giờ dì xin nghỉ ngay, ngày mai có thể đến nơi!

Hạ Đông đáp một tiếng "Được" rồi đặt điện thoại Diệp Dạng một bên, nếu Trần Cầm có thể nói chuyện cho Diệp Dạng thì việc chuyển trường cũng dễ làm hơn nhiều.

Hiện giờ chỉ sợ đôi vợ chồng đó cố tình làm khó Diệp Dạng, không chịu lấy sổ hộ khẩu.

Hạ Đông suy nghĩ rồi lắc đầu, dù thế nào đi nữa, chuyện này nhất định phải giải quyết.

Thành tích bạn nhỏ nhà anh tốt như vậy, nên được tỏa sáng trên bục nhận thưởng, trở thành trò cưng của thầy cô trong trường.

Cho dù không nói chuyện thành tích, thì mỗi đứa trẻ đều có quyền trải nghiệm cuộc sống đại học, bốn năm ngắn ngủi đó sẽ là một trải nghiệm khó quên trong đời.

Hạ Đông hy vọng cuộc sống của bạn nhỏ sẽ trọn vẹn nhất, không có điều gì phải tiếc nuối.

Tay anh vô tình chạm vào album ảnh trên điện thoại Diệp Dạng, Hạ Đông nhìn thử, phát hiện bên trong đều là ảnh chụp của anh.

Diệp Dạng chưa bao giờ muốn che giấu anh chuyện gì, khóa vân tay trên di động là lưu dấu vân tay của Hạ Đông, chỉ là anh chưa bao giờ xem điện thoại của bạn nhỏ.

Vì thế, vừa nhìn thấy màn hình lấp đầy bởi ảnh chụp của mình, trái tim như muốn tan chảy.

Đa số đều ảnh chụp lén, lúc anh nấu cơm, khi anh vẽ tranh hay đang ôm Khò Khò, còn có rất nhiều ảnh chụp lúc sáng sớm Hạ Đông còn chưa tỉnh lại.

Máy ảnh có vẻ đặt gần, toàn bộ khung hình đều là khuôn mặt của Hạ Đông, nhờ vẻ đẹp sẵn có và bộ lọc trên điện thoại nên hầu như không nhìn thấy lỗ chân lông hay khuyết điểm nào trên mặt Hạ Đông.

Ngược lại, bởi vì đang nhắm mắt, hàng mi dài rũ xuống tạo nên một vệt bóng mờ, sống mũi cao và đôi môi đo đỏ mang đến vẻ đẹp trầm lặng mà bình thường Hạ Đông không có.

Hạ Đông thưởng thức dung nhan sắc của mình một lúc, trong lòng nghĩ, lần sau nhất định phải bắt quả tang bạn nhỏ đang chụp lén, sau đó bắt cậu làm một số việc không thể nói... Nếu không sẽ xóa hết ảnh.

Nghĩ đến đây, Hạ Đông chợt ý thức một chuyện, bạn nhỏ nhà anh sao vẫn chưa về?

Đã gần một tiếng đồng hồ rồi, Hạ Đông nhíu mày, cầm điện thoại xuống lầu.

Tuy muốn tìm Diệp Dạng nhưng Hạ Đông cũng không có manh mối nào, anh không biết Diệp Dạng mua đồ ăn ở đâu.

Anh đi vòng vòng cũng không phát hiện bóng dáng Diệp Dạng, thế nên anh đến một cửa hàng nhỏ dưới khách sạn hỏi thăm.

"Chào chú, cho cháu hỏi khoảng một tiếng trước chú có thấy một cậu thanh niên nào mặc đồ đen đi qua đây không?"

"À có đấy, thằng nhóc đó khá đẹp trai mà, nó có đến chỗ chú mua một con dao gọt trái cây rồi đi qua hướng đó kìa."

Tim Hạ Đông chợt đập thình thịch, Diệp Dạng tự nhiên mua dao gọt hoa quả làm gì?

Không trách Hạ Đông yên tâm để một mình Diệp Dạng ra ngoài, anh hoàn toàn không nghĩ bạn nhỏ sẽ gạt mình, bình thường Diệp Dạng luôn tin tưởng và ỷ lại vào anh vô cùng.

Anh còn nhớ địa chỉ mà dì Trương nọ đã nhắc, căn hộ phía bên trái, lầu năm, tòa nhà thứ ba...

Hạ Đông bước nhanh về hướng đó, vừa mới đến cửa khu chung cư, anh đã nghe thấy tiếng gọi:

"Anh Đông, sao anh lại ra ngoài ạ?"

Hạ Đông quay lại, cách đó không xa, Diệp Dạng một tay xách theo hộp cơm, có chút kinh ngạc nhìn theo phía anh.

Hạ Đông thế nào mà nhìn ra được một chút chột dạ từ vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Dạng.

Hạ Đông kìm cơn tức giận.

"Em mua cái gì mà lâu thế?"

Diệp Dạng đi đến gần Hạ Đông.

"Cửa hàng đó đông người quá ạ... Anh Đông cho em xin lỗi nha, để anh đợi lâu quá..."

Sắc mặt Hạ Đông thay đổi liên tục, anh nheo mắt nhìn Diệp Dạng, tựa hồ không có chuyện gì bất thường, hình như cũng không có con dao nào trong túi.

Nhưng anh vẫn cảm thấy Diệp Dạng đang giấu anh gì đó, rất có thể Diệp Dạng đã đi tìm đôi vợ chồng đấy.

"Em cảm thấy cảm xúc hiện giờ của anh thế nào?"

Diệp Dạng do dự, đáp:

"Anh Đông... Anh giận ạ?"

Hạ Đông hỏi:

"Tại sao em lại cảm thấy anh đang giận?"

Diệp Dạng cắn môi.

"Em xin lỗi, anh Đông... Làm anh lo lắng ạ, nhưng mà cửa hàng đó đông người quá, nên em phải đợi lâu..."

Hạ Đông tức quá bật cười.

"Khi về anh sẽ tính sổ với em sau!"

Anh cầm hai hộp cơm trên tay Diệp Dạng, đi trước, Diệp Dạng theo phía sau, nhìn bóng lưng của Hạ Đông, cậu không biết phải làm sao.

Sau khi vào phòng, Hạ Đông đặt hộp cơm trên bàn, Diệp Dạng vốn còn nghĩ Hạ Đông muốn nói gì với mình nhưng Hạ Đông chỉ mở hợp cơm ra, đưa đến trước mặt cậu.

Diệp Dạng nhìn hộp còn lại chưa mở, hỏi:

"Anh Đông... Không ăn sao ạ?"

"Ăn tức no rồi, anh còn ăn cái gì nữa?"

Diệp Dạng thoáng run rẩy, cậu có trực giác Hạ Đông nhất định biết được chuyện mình đi gặp Diệp Chính Nam.

Cậu lặng lẽ ngồi xuống, nghĩ xem nên nói gì để anh Đông không giận nữa.

"Anh Đông cũng ăn đi ạ, nếu không lát nữa sẽ đói lắm..."

Hạ Đông nheo mắt lại, một lúc sau mới cười một tiếng:

"Đúng ha, nếu anh không ăn no, lát nữa sao có sức hỏi tội em."

Hai người ăn xong, Diệp Dạng dọn dẹp đồ ăn trên bàn.

"Em đi vứt rác."

"Để anh."

Hạ Đông ra đến cửa, cười nhìn Diệp Dạng.

"Hy vọng khi anh quay lại, em đã chuẩn bị sẵn sàng nên nói cái gì."

Diệp Dạng vốn không có ý giấu giếm chuyện cậu đến tìm Diệp Chính Nam, dù sao cậu cũng không giấu được.

Nhưng bị Hạ Đông phát hiện và chủ động nói là hai chuyện khác nhau, Diệp Dạng lần đầu tiên thấy Hạ Đông tức giận như vậy, không biết dỗ dành thế nào mới tốt.

Cậu rối rắm một hồi, sau đó mở Baidu lên tìm kiếm "Bạn trai tức giận nên an ủi thế nào?"

Lầu 1: Trước tiên nhận sai đã, không được cãi chày cãi cối, nếu không thể thì quyến rũ anh ta đi.

Lầu 2: Bạn gái giận dỗi thì tốt nhất là nên mua gì đó tặng, bạn trai cũng tương tự, mua cho ảnh cái gì ảnh thích là được, nói vài lời dễ nghe.

Lầu 3: Lầu trên nói có lý, chẳng qua nếu không có tiền mua quà thì chủ tus có thể tự mình làm quà tặng cho bạn trai nha, chủ động hôn ảnh, rồi nhào vào lồng ngực ảnh, hiểu không, hiểu không...

Lầu 4: Chủ ý của lầu trên quá hay! Không có chuyện gì là lên giường không giải quyết được, một lần không được thì hai lần.

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Diệp Dạng giật mình vội tắt điện thoại.

Hạ Đông đóng cửa lại, tựa vào tường nhìn Diệp Dạng.

"Đã nghĩ ra nên giải thích thế nào chưa?"

Diệp Dạng do dự một lúc, sau đó châm chước lời nói, kể lại quá trình cậu tìm Diệp Chính Nam, lại bỏ qua chuyện dùng dao dọa Lưu Quyên.

Hạ Đông nhìn Diệp Dạng ăn nói hàm hồ, lạnh mặt hỏi:

"Dao đâu?"

"Dao gì..."

Sắc mặt Diệp Dạng tái nhợt đi, làm sao anh Đông biết được!

Thấy Diệp Dạng không nói lời nào, Hạ Đông lại gần bế cậu lên rồi ném xuống giường, anh đặt cậu lên đùi mình, sau đó trong phòng vang lên tiếng "chát" giòn giã.

Diệp Dạng ngơ ngác một lát, không ngờ Hạ Đông sẽ đánh mông mình, cậu giãy giụa đưa tay ra sau che mông mình.

"Anh Đông ơi, em sai rồi, anh đừng..."

Hạ Đông không nghe lời cầu xin của Diệp Dạng, một tay năm lấy hai cổ tay Diệp Dạng, một tay khác vẫn đánh vào mông cậu.

Mặt Diệp Dạng đỏ bừng, cậu đã lớn chừng này chưa từng bị người khác đánh như vậy, nhưng từ khi ở cùng Hạ Đông đã bị đánh đến hai lần.

Lần trước là sau khi mất liên lạc với Hạ Đông, trong khách sạn nọ, cậu nhỏ giọng mà nói "Em nghĩ, có phải anh... Không cần em nữa đúng không" vừa nói xong đã bị đánh.

Nhưng lần đó Hạ Đông chỉ đánh tượng trưng hai cái, không giống lần này, lực tay mạnh hơn rất nhiều.

Giọng nói của Hạ Đông không nghe ra cảm xúc nào:

"Em cầm dao làm gì?"

Diệp Dạng bị đánh thấy mình không giấu được nữa, nên nhanh cóng khai nhận.

"Em dùng dọa bà ta..."

"Lá gan của em cũng lớn thật!"

Hạ Đông nghe xong càng giận hơn, trực tiếp cởi quần Diệp Dạng, đánh vào phần da thịt đã đỏ lên.

"Nếu bà ta vô tình sinh non thì làm sao!"

"Không đâu... A."

Diệp Dạng kêu lên một tiếng đau đớn, nghẹn đến đỏ bừng mặt:

"Tám tháng không dễ sinh non đâu ạ..."

Hạ Đông thấy cậu còn đang biện hộ, lại đánh thêm một cái, hai mắt Diệp Dạng đỏ hoe, nhỏ giọng nói:

"Anh Đông, em đau..."

"... Bây giờ mới biết đau à?"

Vừa nghe bạn nhỏ nói đau, Hạ Đông đã hết giận hơn phân nửa, anh buông Diệp Dạng ra.

"Em làm việc mà không cân nhắc hậu quả, nếu có chuyện gì xảy ra thì cho dù không liên quan đến em thì em cũng phải chịu trách nhiệm, có hiểu không!"

Hốc mắt Diệp Dạng đỏ lên, trong lòng còn hơi ấm ức.

Đối với Lưu Quyên, trong lòng cậu luôn đọng lại một nỗi căm ghét, chỉ cần nhìn thấy người phụ nữ đó thì cơn giận trong lòng không có cách nào dìm xuống.

Lúc đầu, cậu mua dao gọt trái cây cũng không định muốn làm gì, chỉ là sợ Diệp Chính Nam cưỡng ép nhốt cậu trong nhà, nếu có vũ khí thì Diệp Chính Nam cũng không đến gần cậu được.

Nhưng mặc kệ có oan ức thế nào, Diệp Dạng vẫn cố gắng đứng dậy, chịu đựng cơn đau vẫn còn trên mông, ngồi vào lòng Hạ Đông, ôm hôn anh.

"Em sai rồi, anh Đông... Đừng giận em mà, được không?"

Dù anh có tức giận đến mấy thì cũng bị con thú nhỏ Diệp Dạng liếm hết sạch.

Thấy anh im lặng, Diệp Dạng mới nhớ những thứ mình vừa tra được trên Baidu, đôi tay cậu run lên. Sau đó cậu nắm tay Hạ Đông, dẫn anh chạm đến nơi vừa bị đánh đỏ lên kia.

"Anh Đông ơi, đừng giận nữa..."

"..."

Hơi thở Hạ Đông cứng lại, trong lòng chợt nổi lửa lên nhưng không giống cơn giận vừa nãy.

Bởi vì vừa bị đánh nên cảm giác nơi đó vừa nóng vừa mềm, tay Diệp Dạng còn đang khuấy lửa, Hạ Đông khó có thể nhịn được.

"Đừng nghịch, anh không mang gì theo, lát nữa làm em sẽ bị thương..."

Diệp Dạng ngắt lời Hạ Đông, hôn lên yết hầu của anh.

"Em mang theo..."

Quả nhiên, Hạ Động nhìn thấy trong kẽ hở của vali, công cụ gây án.

. . .

Ăn uống no say, Hạ Đông có tức cũng không đành lòng xả ra, anh ôm lấy bạn nhỏ, có chút bất đắc dĩ.

"Không phải đã đồng ý cho anh nói chuyện với họ sao?"

Diệp Dạng mím môi.

"Bọn họ nói lời rất khó nghe, em không muốn anh bị họ sỉ nhục..."

Nói cho cùng, Lưu Quyên và Diệp Chính Nam học vấn không cao, phẩm chất của bản thân cũng chẳng ra gì, qua hơn mười mấy năm, có lời nhục mạ nào mà Diệp Dạng chưa từng nghe?

Nhiều, rất nhiều, lời nói ghê tởm đến mức không thể miêu ta nổi, chỉ cần nghĩ anh Đông của cậu phải nghe những lời đó, cậu không thể chịu được.

Tâm tình Hạ Đông chợt phức tạp, anh theo thói quen muốn vì bạn nhỏ giải quyết mọi chuyện, không muốn cậu chịu chút ấm ức nào, nhưng không nghĩ đến Diệp Dạng cũng có chung ý muốn này với anh.

Bàn tay Hạ Đông vuốt ve làn da không tính là mịn màng sau lưng Diệp Dạng, vài vết sẹo khó nhìn thấy nhưng cũng không thể xóa đi.

Anh ôm chặt Diệp Dạng, dùng sức xoa xoa người nằm trong ngực anh.

"Lần sau, muốn gì cũng phải nói cho anh biết, nếu không anh lo lắm."

Diệp Dạng ngoan ngoãn gật đầu.

"Em biết ạ."

Dù sao Diệp Dạng chỉ là đứa trẻ chưa tới hai mươi tuổi, rất nhiều việc chỉ làm theo cảm tính, khó có thể lường trước hậu quả.

Chẳng qua, may là không có chuyện gì xảy ra, Diệp Chính Nam bị dọa sợ, nên nhanh chóng giải quyết hết.

Hạ Đông đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

"Bé cưng này, thật sự có video ông ta đánh em sao, nếu có thì anh có thể đưa ông ta vào..."

"Không ạ, em lừa ông ta thôi..."

Diệp Dạng xấu hổ nói:

"Em không biết trước chuyện ông ta đánh mình nên đâu chuẩn bị quay video..."

Hạ Đông vừa đau lòng vừa buồn cười.

"Nhóc lừa đảo."

Anh cắn lên vành tai Diệp Dạng.

"Nếu sau này anh phát hiện em dám lừa anh chuyện gì, đừng tránh anh làm em không xuống nổi giường..."

__________

Tác giả có lời muốn nói: Ấy không được, bé Dạng Dạng của tôi đáng yêu quá, muốn nựng ghê~

. . .

E/n: +1