Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo

Chương 72: Lần nữa




Khi Diệp Dạng thức dậy, mặt trời đã lên cao.

Lưng cậu tựa vào ngực Hạ Đông, cánh tay anh còn ôm eo Diệp Dạng, phía sau đau nhức khó chịu.

Diệp Dạng chợt nhớ Hạ Đông vẫn chưa ra ngoài, nói hoa mỹ rằng để giữ ấm.

Nhớ đến chuyện tối qua vẫn làm cậu đỏ mặt, đang muốn xoay người thì giọng nói khàn khàn của Hạ Đông vang lên.

"Em đi đâu?"

"Tay em tê rồi, muốn xoay người ạ..."

"Anh giúp em..."

"Nhấc chân lên."

Hạ Đông dùng sức đỡ lưng Diệp Dạng, nâng cậu ngồi lên người anh, rồi xoay cậu lại 180° để cậu đối mặt với mình.

Diệp Dạng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

"... Anh Đông à, có thể ra ngoài chưa?"

"Không thể."

Hạ Đông xấu xa di chuyển cơ thể.

"Không phát hiện anh tỉnh rồi sao?"

Diệp Dạng mềm nhũn cả người, nằm gục lên người Hạ Đông.

"Tối nay em phải ra ngoài nữa mà..."

Hạ Đông cắn lên tai Diệp Dạng.

"Đừng lo, không hôn cổ em."

"Em không nói cái này..."

Nếu tiếp tục, có lẽ đến tối Diệp Dạng đi không nổi mất.

Hạ Đông cười khẽ, như thể biết Diệp Dạng đang nghĩ gì.

"Buổi tối anh đưa em đi lại đưa em về, em không cần dùng chân đâu."

"..."

Giọng nói Diệp Dạng mang theo tiếng nức nở.

"Anh đừng mà..."

"Hôm qua hình như không phải gọi như vậy..."

"Anh ơi... Tha em đi..."

Diệp Dạng nghe theo nhưng Hạ Đông không có ý buông tha cậu, ngược lại cậu còn bị bắt nạt nhiều hơn.

Bên ngoài phòng, Khò Khò nghe thấy tiếng họ thì chui qua khe cửa chưa đóng, kêu meo meo với hai người trên giường.

"Ưm... Khò Khò vào phòng..."

Hạ Đông vẫn chuyên tâm làm việc của mình.

"Anh nghe mà."

Khò Khò nhảy lên tủ đầu giường, nghiêng đầu tò mò nhìn cái chăn bông phồng lên lại xuống.

Diệp Dạng vỗ vỗ vào vai Hạ Đông.

"Anh... Khò Khò đang nhìn kìa..."

"Có sao đâu."

Hạ Đông cắn lên cổ Diệp Dạng, hài lòng nghe thấy giọng nói sợ hãi của bạn nhỏ.

"Nó không hiểu, em sợ cái gì?"

Diệp Dạng ấm ức.

"Anh nói là không hôn..."

"Anh không hôn."

Hạ Đông nghiền ngẫm từng chữ một.

"Anh cắn mà."

"Đừng để lại dấu ạ..."

Buổi tối mang khăn quàng cổ là được, thời tiết hôm nay cũng lạnh lắm..."

Đầu óc Diệp Dạng trống rỗng trong thoáng chốc, cả người như mất hết sức lực.

"Em muốn đi tắm..."

Hạ Đông cười thầm.

"Để anh giúp em."

"Anh không thể làm nữa."

Hạ Đông đồng ý rất nhanh.

"Được."

Nhìn xem cậu có tin không.

Hạ Đông xả đầy nước vào bồn tắm, Diệp Dạng được Hạ Đông ôm chặt vào ngực, cậu muốn đứt hơi mà đánh lên vai Hạ Đông.

"Anh là tên lừa gạt!"

"Lời đàn ông nói trên giường mà em cũng tin à?"

Hạ Đông ngâm mình trong nước, chỗ nào đó được chôn trong một nơi mềm mại.

"Em xem, trước giờ anh chưa từng nói yêu em trên giường cả."

"Dưới giường cũng chưa nghe anh nói."

Giọng Diệp Dạng run run.

"..."

Hạ Đông bật cười.

"Anh sai rồi bé cưng à, anh yêu em."

"Bây giờ... Không phải trên giường sao ạ..."

"Không tính."

Hạ Đông nhấn eo Diệp Dạng xuống.

"Chúng ta đang ở bồn tắm mà."

"Anh... Anh quá đáng lắm..."

Hạ Đông tặc lưỡi.

"Em đi dự sinh nhật người đàn ông khác còn không cho anh quá đáng một chút?"

"Hôm qua anh đã đồng ý rồi..."

"Đồng ý cũng phải trả cho anh chút gì đó chứ..."

Bữa trưa hai người dùng sủi cảo, Diệp Dạng ngồi trên một cái gối mềm, vốn dĩ Hạ Đông muốn cậu ngồi lên đùi mình nhưng Diệp Dạng từ chối không chút do dự.

Một phần vì chân Hạ Đông cứng, một phần vì sợ Hạ Đông lại làm tiếp.

"Mấy giờ em đi?"

"Năm giờ chiều ạ."

Diệp Dạng bối rối nói:

"Em vẫn chưa mua quà."

Hạ Đông đang rửa bát, trả lời:

"Một lát nữa mua là được."

"Vậy mua gì thì tốt ạ?"

Diệp Dạng không có tí kinh nghiệm nào về quà sinh nhật cả.

"Ngày thường cậu bạn đó thích gì? Thành tích thế nào?"

"Trên trung bình, thích bóng rổ ạ..."

Hạ Đông nhướng mày.

"Chơi bóng rổ rất giỏi?"

"Khá tốt ạ."

Diệp Dạng đã từng thấy Triệu Thăng chơi bóng rổ.

"Cậu ấy là đội trưởng đội bóng rổ của trường."

"Anh của em trước kia cũng là đội trưởng đội bóng rổ."

"..."

Diệp Dạng đi đến chỗ Hạ Đông, vỗ lên lưng anh, cười nói:

"Anh không chán sao, so với trẻ vị thành niên làm gì?"

Hạ Đông đặt một chiếc đĩa xuống, hỏi:

"Còn chưa đủ mười tám?"

Diệp Dạng lại vỗ một cái trên lưng Hạ Đông.

"Hôm nay là sinh nhật trong mười tám của cậu ấy."

"Về quà tặng còn phụ thuộc vào quan hệ của em với thằng nhóc ấy nữa, quan hệ tốt thì tặng gì đó liên quan đến sở thích, ví dụ như giày thể thao hoặc bóng rổ."

Hạ Đông chậm rãi nói tiếp:

"Quan hệ thường thường, thì có thể tặng quà về học tập, như sách giải đề thi thử đại học chẳng hạn."

"... Cái này hình như không tốt lắm ạ."

Nhưng Diệp Dạng không nghi ngờ chút nào nếu cậu chọn món quà trước, Hạ Độn có thể ném cậu lên giường đến giờ mới thả cậu đi.

Nhưng sinh nhật mười tám mà được tặng tài liệu học tập... Có phải quá tàn nhẫn không?

"Có gì không tốt?"

Hạ Đông cởi tạp dề ra.

"Qua năm nay phải thi đại học, em tặng là vì em muốn tốt cho bạn thôi."

"..."

Cuối cùng Diệp Dạng vẫn không nghe ý kiến của Hạ Đông, nhưng cũng không mua giày hay bóng rổ, cậu mua một cây bút máy làm quà.

Ý tưởng này là do cậu nhớ đến món quà Chúc Anh tặng cậu dịp khai giảng, tuy là một cây bút nhưng nó quý hơn món quà cậu tặng cho Triệu Thăng rất nhiều.

Sinh nhật của Trịnh Thăng tổ chức tại một phòng KTV, Hạ Đông giúp Diệp Dạng tháo dây an toàn xuống xe.

Hạ Đông đến trước mặt Diệp Dạng, kéo khóa áo khoác lên, chỉnh khăn quàng cổ cho cậu.

"Không được uống quá nhiều rượu, em biết chưa?"

Diệp Dạng ngoan ngoãn gật đầu.

"Dạ!"

Hạ Đông nắm tay Diệp Dạng lên.

"Tay còn ngứa không?"

"Tốt hơn nhiều rồi ạ."

Vì năm trước cậu bị nứt da tay khá nặng nên năm nay tuy Diệp Dạng không chạm vào nước lạnh nhưng đến mùa đông là ngứa không chịu được, nhưng năm này vẫn may không nổi mủ.

Sau đó, Hạ Đông mua thêm thuốc bôi cho cậu, sáng tối thoa một lần, bây giờ nếu không chịu lạnh thì sẽ không ngứa nữa.

"Cho tay vào túi áo, vào đến phòng mới được rút ra."

Hạ Đông tiếp tục dặn dò:

"Dù có nóng cũng không được cởi áo khoác, nhưng em có thể cởi khăn quàng cổ, biết không?"

Diệp Dạng gật đầu.

"Biết ạ."

Hạ Đông cũng cảm thấy mình nói nhiều, anh nhìn đôi mắt sáng ngời không có chút nào mất kiên nhẫn của Diệp Dạng, không nhịn được cười rộ lên.

"Hôn anh một cái thì cho em đi."

Diệp Dạng kiễng chân lên, hôn môi Hạ Đông, còn cắn nhẹ lên đó.

Hạ Đông xoa tóc Diệp Dạng, dặn dò điều cuối cùng.

"Vào đi, khi về thì gọi cho anh."

"Dạ, em đi đây ạ..."

Nói là đi nhưng Diệp Dạng cứ đi ba bước lại quay đầu nhìn một cái, trông thấy Hạ Đông vẫn đứng đó nhìn cậu mỉm cười. Diệp Dạng không kìm lòng được quay đầu chạy đến chỗ anh, ôm eo Hạ Đông hôn thêm lần nữa.

"Nhanh vào thôi, bạn nhỏ dính người ạ."

Hạ Đông nhéo nhẹ sống mũi Diệp Dạng.

"Cũng không sợ bạn học nhìn thấy."

Bạn nhỏ dính người vào KTV rồi, Hạ Đông cũng không về mà tìm thấy một cửa hàng Starbucks gần đó, gọi một ly cà phê, muốn chờ Diệp Dạng ở đây.

Anh bớt thời giờ nhắn tin cho Quất Tử hỏi thăm: Sức khỏe của mẹ cậu ổn chưa?

— Đã trị liệu hai đợt, bác sĩ nói tình hình đang được cải thiện.

— Vất vả.

— Còn tốt, cũng không có gì vất vả lắm, mẹ tôi không cần tôi lo cho bà, cái gì cũng muốn tự làm còn chê tôi phiền.

— Mẹ cậu còn muốn tìm đối tượng xem mắt không?

— Có, giới thiệu cho tôi một người nhưng tôi từ chối, không muốn kết hôn gấp như vậy, tôi sẽ chờ gặp được người mình thích.

Quất Tử có lẽ đã buông tay rồi.

Anh có thể hiểu một chút suy nghĩ của Quất Tử, lúc trước đồng ý chẳng qua vì muốn để mẹ mình an lòng, cũng để Tô Tri Vi yên tâm, không muốn cô mất tự nhiên vì tình cảm của mình.

Nhưng hiện tại, họ đã xa cách nhau như vậy, một năm không gặp nhau quá hai lần, nên việc tìm đối tượng cũng không cần thiết nữa.

Diệp Dạng vào phòng KTV mới biết đã có rất nhiều người đến, đa số người Triệu Thăng mời là bạn học cùng lớp, một số khác thì cậu không quen.

"Đến rồi, qua đây ngồi này!"

Triệu Thăng đặt một đĩa trái cây trước mặt Diệp Dạng.

"Muốn hát một bài không?"

Diệp Dạng lắc đầu.

"Mọi người hát đi, tôi ngồi nghe thôi là được."

Lần duy nhất cậu đến KTV trước đó là lần Hạ Đông họp lớp vào tháng tư, hoàn toàn không có kinh nghiệm hát karaoke.

Diệp Dạng không thích không khí nơi này lắm, âm nhạc quá lớn, cãi cọ ầm ĩ.

Cậu ăn một ít trái cây trên đĩa, trò chuyện với bạn học xung quanh vài câu.

Đúng là ở nhà với anh Đông thoải mái hơn...

Triệu Thăng trong đám người đến bên cạnh lớp trưởng.

"Dẫn bạn cùng bàn của tôi chơi đi, đừng để cậu ấy một mình chứ."

Lớp trưởng nhìn Triệu Thăng, cô gái bất đắc dĩ đáp:

"Không phải tớ không muốn mà tính cách của Diệp Dạng yên tĩnh không thích ồn ào."

"Cũng tốt mà?"

Tiếng nhạc quá lớn, lớp trưởng phải nói sát bên tai của Trịnh Hòa, hét lên:

"Cậu ấy nhìn thì dễ gần nhưng ngày thường đều cố xa cách với bọn tớ, cũng sẽ không chủ động nói chuyện."

Triệu Thăng không hiểu sao lại mừng thầm.

"Thật sao, tôi cảm thấy cậu ấy khá thân với tôi."

Lớp trưởng trợn mắt đáp:

"Dù sao thì hai người là bạn cùng bàn cả một học kỳ mà!"

Triệu Thăng cười khúc khích, lớp trưởng hỏi:

"Người đến đủ chưa, còn thiếu ai không?"

"Còn Trịnh Hòa lớp kế bên!"

Triệu Thăng nói thầm:

"Ban nãy nói ra ngoài một chút, sao giờ còn chưa lên..."

Cậu ta gửi cho Trịnh Hòa một tin nhắn thì không quan tâm nữa, đến chỗ Diệp Dạng hỏi:

"Cậu không muốn hát thật à?"

Diệp Dạng không biết Trịnh Hòa cũng đến, cậu lắc đầu đáp:

"Tôi không hát đâu."

Triệu Thăng chống tay lên bàn, cười nói:

"Được rồi, muốn nghe bài nào, tôi hát cho cậu nghe."

"Cậu hát đại một bài được rồi, tôi không có bài nào thích nghe cả."

Triệu Thăng hát khá tốt, bài nào cũng biết một chút, Diệp Dạng chống khuỷu tay lên bàn, chống cằm lơ đãng nghĩ sang chuyện khác.

Cậu vẫn chưa được nghe anh Đông hát lần nào, không biết giọng hát của anh Đông thế nào...

Cửa phòng chợt mở ra, Diệp Dạng liếc nhìn qua thì sửng sốt ngây người. Người vừa vào nằm ngoài dự đoán của cậu, Trịnh Hòa.

Cậu thấy Triệu Thăng nói với Trịnh Hòa vài câu, Diệp Dạng làm lơ Trịnh Hòa giả vờ vô tình liếc sang đây, cậu kéo tay Triệu Thăng.

"Sao cậu mời cậu ta?"

Triệu Thăng nhìn Trịnh Hòa một cái, đáp:

"Cậu ta là đội viên mới trong đội bóng rổ."

"... Được rồi."

Diệp Dạng không quá quan tâm, tiếp tục ngó lơ sự tồn tại của Trịnh Hòa.