Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương 52




Lục Áo từ trên đá ngầm cẩn thận xuống nước.

Bão vẫn chưa tan hẳn, hôm nay còn nổi gió mạnh, gió cuốn lên từng đợt sóng lớn, bùn cát ở vùng biển nông và đủ loại sinh vật phù du bị khấy động làm đục 1 mảng nước lớn, tầm nhìn chưa tới 3 mét.

Lục Áo ở dưới nước cẩn thận bơi tìm, nhìn thấy không ít bóng dáng cá nhỏ, cá lớn lại không thấy.

Cậu đặc biệt đi tìm xung quanh những đá ngầm, tìm hơn tiếng, cậu đột nhiên phát hiện hang động dưới đá ngầm có bóng của cá lớn chợt lóe qua.

Nhìn qua màu thiên về trắng, có thể chính là mục tiêu mà cậu muốn tìm!

Cậu vô cùng phấn kích, hai chân khép lại, cấp tốc bơi đứng, giơ súng bắn cá lên bơi đến gần hang động.

Dù rằng mục tiêu hôm nay đứng trên bờ câu cá, nhưng nếu như có thể trực tiếp đánh tới, cậu cũng không ngại việc chậm rãi tha con cá mao thường này về bờ.

Cậu lặng lẽ tới gần, giơ súng bắn cá lên nhắm.

Ngay sau đó, con cá mao thường bị cậu nhìn chòng chọc kia đã phát hiện ra cậu, đuôi cá vẫy 1 phát bơi ra xa, trong nháy mắt vùng nước xung quanh bị khuấy cho đục ngầu.

Lục Áo phấn khởi mau chóng đuổi theo, những con cá khác xung quanh bị kinh động, sôi nôi vẫy đuôi cấp tốc chạy trốn.

1,2,3..... Lục Áo trong chớp mắt liền phát hiện ra có 7-8 con cá mao thường.

Té ra đây là ổ cá mao thường, cả nhà lớn nhỏ tất cả đều ở đây!

Lục Áo bơi nhanh đuổi theo cá.

Đàn cá mao thường này rất lớn, nhỏ nhất cũng cỡ 35-40kg, tuyệt đối không phải cá con.

Mấy con cá này đều rất nhạy bén, vẫn luôn đảo quanh đá ngầm, khi cảm giác được sự tồn tại của Lục Áo, chúng nó liền nhanh chóng bỏ chạy.

Hình người của Lục Áo ở trong nước bơi không nhanh lắm, mấy lần cậu từ xa xa tới gần 1 con cá mao thường nào đó, còn chưa kịp giơ súng, cá mao thường đã bỏ chạy rồi.

Cả buổi sáng tới tới lui lui, Lục Áo mệt muốn chết, cũng chưa bắt được 1 miếng vẩy cá.

Chờ khi thể lực kiệt quệ, Lục Áo chỉ có thể lên bờ, chuẩn bị thả câu.

Cũng may ở trong nước vòng vo cả buổi sáng, cậu đại khái hiểu được phạm vi hoạt động của đàn cá mao thường này.

Muốn tìm 1 chỗ làm ổ mồi cũng không tính là khó khăn.

Ổ mồi hôm nay dùng cũng là mua ở trong tiệm cá, tính dầu nhiều, mùi hương rất thơm.

Lục Áo đặc biệt chọn 1 nham thạch làm ổ mồi, làm ổ xong, đợi 1 hồi mới thả xuống.

Chỗ cậu khi câu cá mao thường thì hay dùng lưỡi câu cỡ lớn, chính giữa còn đặc biệt treo 1 cái lồng sắt nhỏ, tôm ngoại trừ móc trên lưỡi câu ra, còn có thể bỏ vào trong lồng sắt, dùng để dụ dỗ cá.

Câu cá là 1 chuyện đòi hỏi sự kiên nhẫn.

Lục Áo từ 11h37 phút bắt đầu làm ổ câu cá, trưa dùng bếp điện từ nấu nửa nồi cơm, ăn xong buổi chiều tiếp tục cậu.

Trong lúc này còn câu được 1 con cá hồng vịnh, cá mao thường lại không thấy bóng dáng.

Cậu ngồi trên hoang đảo, xung quanh không 1 bóng người.

Vạch sóng trên điện thoại thì vẫn đầy, pin cũng đầy, cậu chán không gì làm, ngồi trên đảo hoang chơi đấu địa chủ.

Mọi người trong nhóm biết hôm nay cậu đi câu cá mao thường.

Buổi chiều Lâm Cống Thương làm xong việc thì tới ghẹo cậu: @Lục Áo, cá của cậu câu tới đâu rồi?

- Không có gì đặc sắc.

Lâm Cống Thương: không thể nào, trên đời này còn có loại cá mà tự cậu ra tay mà vẫn không câu được sao?

Lâm Tê Nham: không có cá mao thường, vậy có loài cá đáng giá nào khác không?

- Câu được 1 con cá hồng vịnh.

Lâm Cống Thương hỏi: chỉ có 1 con sao?

Lục Áo cậu thả xuống lưỡi câu cá cỡ lớn, cá không đủ lớn trên cơ bản sẽ không cắn được lưỡi câu.

Bên này ngoại trừ cá hồng vịnh chính là cá mao thường, Lục Áo cũng hết cách.

Cậu bị Lâm Cống Thương hỏi tới phiền lòng: không thì sao?

Lâm Cống Thương nhắn: không thì chúng ta ra biển văng lưới đi, cảm giác đáng tin hơn ngồi câu cá.

Lục Áo: không có giấy chứng nhận, không ra.

Lâm Tê Nham: câu cá cũng đáng tin mà, cách trời tối còn 4 5 tiếng, nói không chừng trước khi trời tối câu được thì sao?

Lâm Cống Thương: cũng phải, kỹ thuật Lục Áo tốt, vận may cũng tốt, nói không chừng lát nữa là câu được.

Hai người sợ Lục Áo giận, bắt đầu thả rắm cầu vồng. (khen ngợi đó mn)

Lục Áo tắt wechat, tiếp tục kiềm chế tính tình để câu cá.

Đàn cá mao thường này thật sự quá cẩn thận, vô số ngư dân biết nơi này có cá, nhưng lại không có ai thành công bắt được chúng.

Năng lực Lục Áo dù có mạnh hơn đi nữa, cá mao thường căn bản không cắn câu, cậu cũng không có cách.

Hơn 3 giờ chiều, sắt trời dần trong.

Mặt trời tháng 7 vô cùng mạnh liệt, Lục Áo ngồi trên đảo hoang, không có chỗ để tránh, chỉ có thể cắn răng chịu đựng ngồi đó để mặt trời sấy khô.

Tia cực tím trên biển vô cùng mạnh, không tới 1 hồi, da thịt của cậu đã bị phơi đỏ ửng, mô hồi tuôn như mưa.

Dưới loại thời tiết này mà đi câu đúng thật là khổ hình.

Lục Áo kiềm chế tính tình, lại câu thêm hơn 1 tiếng, khi 4h30 chiều, lưỡi câu vẫn không có chút động tĩnh.

Cậu nhắc cần câu lên nhìn, tôm treo bên ngoài không biết đã bị ăn từ lúc nào, tôm trong lồng thì vẫn còn, sức sống bình thường.

Lục Áo nhìn thấy bực mình, dứt khoát bốc lồng ra.

Tôm dùng để làm mồi câu cậu cũng không tiếp tục thả xuống, trực tiếp rửa sạch, bỏ vào trong nồi.

Con cá hồng vịnh vừa bắt khi nãy còn đang đạp nước trong hố, cậu bắt ra làm thịt.

Nội tạng và mang cá thì vứt vào trong biển, thân cá chặt thành khối to, bỏ vào trong nồi, thêm chút dầu hàu rượu gia vị muối và 1 bao cải bẹ còn dư ở buổi trưa, cuối cùng thêm nước vào, bắt đầu nấu.

Cá rất mau chín, chỉ tốn khoảng 1 lát, thịt cá đã trắng bệch, tôm thì đỏ rực, cuộn tròn trong nồi.

Lục Áo lười cầm chén, ăn thẳng trong nồi, ăn từng miếng thịt cá.

Thịt cá sống khi chín ăn rất tươi, thịt ăn vào trong miệng, thơm ngọt vô cùng.

Ăn xong thịt cá thì tới tôm, xương cá vỏ tôm này nọ thì vứt vào trong biển.

Lục Áo 1 hơi ăn sạch hơn 5 kg cá tôm, no tới độ bụng căng ra.

Cậu rửa sạch nồi, cũng không dùng súng bắn cá, thu dọn đồ xong thì trực tiếp cỡi quần áo cởi giày, nhảy xuống nước.

Cá mao thường không ăn mồi, cậu ăn.

Cậu không tin hôm nay bắt không được nó.

Sau khi nhảy xuống nước, ngực Lục Áo nóng lên, gần như trong nháy mắt, cơ thể thon dài của nhân loài biến thành hình rồng.

Ở trong nước cậu dùng sức duỗi thân một chút, thân rồng thật dài màu xanh đen ở trong nước giãn ra, cảm giác vô cùng dễ chịu, giống như duỗi thắt lưng lười biếng vậy.

Lục Áo quay đầu nhìn, hình rồng của cậu lại lớn thêm 1 chút, những mảnh vảy có màu ngọc bích khi còn nhỏ cũng đã biến thành màu xanh lục đậm khó miêu tả, thần bí lại đẹp đẽ.

Cậu giãn phần thân dưới, trực tiếp chui xuống mặt biển.

Buổi sáng cậu đã bơi qua bơi lại trong vùng biển này mấy lần, đã quen thuộc với vùng biển này, hiện tại xuống nước lần nữa, cậu không cần điều tra, trực tiếp bơi tới nơi hồi sáng phát hiện cá mao thường.

Những con cá xung quanh cảm nhận được hơi thở của cậu, khủng hoảng bỏ chạy.

Cá mao thường cũng trốn.

Lục Áo căn bản không thèm để ý đến những loài cá khác, đôi mắt màu xanh của cậu chăm chú nhìn con cá mao thường với hình thể cỡ trung.

Con cá mao thường ấy cảm nhận được sự nguy hiểm, vẩy cá cũng sắp xù lên, liều mạng đong đưa cái đuôi chui vào trong khe hở của nham thạch.

Cơ thể Lục Áo chỉ là dài, không to lắm, bề ngang còn chưa to bằng con cá mao thường bị cậu nhắm trúng.

Nơi cá mao thường có thể tới cậu cũng có thể, cậu còn linh hoạt hơn cả nó.

Không tới 1 lúc, Lục Áo đã áp sát tới gần con cá mao thường đó, chỉ còn cách nhau 3 mét.

Con cá mao thường này vì hoảng loạn nên không biết chọn đường, cũng không tiếp tục né trong khe hở của nham thạch, trực tiếp bơi ra chỗ sâu trong biển lớn.

Cơ thể Lục Áo tương đối dài, khi luồn lách trong nham thạch thì tốc độ có chậm hơn khi trong vùng nước trống trải 1 chút, cá mao thường bơi tới chỗ sâu trong biển lớn ngược lại có ích cho việc truy kích của cậu.

Lục Áo không chút nghĩ ngợi, cái đuôi khẽ vỗ lên nham thạch, toàn thân như mũi tên lao nhanh tới cá mao thường.

Sau vài giây, cậu đã áp sát bên cạnh nó, chỉ cần duỗi đầu 1 cái, cậu có thể chạm tới cá mao thường.

Lúc này, cậu mới phát hiện có 1 điều rất không ổn trên người — thân rồng thì quá dài mà vuốt rồng thì quá ngắn!

Đệch!

Loại tiến hóa này quá không phù hợp với bản năng của sinh vật.

Nếu cậu không cuối đầu nhìn, trên cơ bản sẽ không nhìn thấy bên cạnh móng vuốt của mình có cái gì, càng miễn bàn dùng vuốt tập kích con cá mao thường đằng trước.

Nếu muốn dùng vuốt rồng bắt cá, cậu nhất định phải xoay một vòng lớn trong nước, cong cơ thể mình lại.

Mà động tác cong người này, sẽ khiến cơ thể đang bơi về trước của cậu phải ngừng gấp, chút thời gian đó cũng đủ để cá mao thường bỏ chạy.

Lục Áo thử vài lần, cá mao thường lần nào cũng từ chỗ hiểm yếu trốn thoát khỏi móng vuốt của cậu.

Thân thể cậu ở trong nước sắp vặn thành cái bánh quai chèo rồi.

Một lần đuổi bắt này, tối thiểu cần gần nửa tiếng, nếu như lại bắt không được, cậu sợ rằng phải nghỉ một chút mới có sức tiếp tục vật lộn với nó.

Có chút thời gian này, với trình độ nhạy bén của những con cá mao thường này, khi cậu xuống nước lần nữa, thật đúng sẽ không tìm được mấy con cá này nữa.

Cậu trừng to hai mắt, không cam lòng lại thử mấy lần.

Lần nào con cá mao thường cũng thoát được cả.

Trong lúc nhất thời dây dưa không dứt, Lục Áo cũng không có cách nào khả thi.

Thử lại 1 lần.

Thất bại thêm 1 lần.

Cá mao thường trơn trượt bơi phía trước, tránh thoát móng vuốt sắt bén của Lục Áo.

Lục Áo tức giận, nhìn chằm chằm con cá mao thường bơi trước mình 1 mét, bỗng nhiên hung tính nổi lên, đạp nước bơi nhanh, há to miệng ra, áu ô một chút, thẳng thắn cắn vào cơ thể đầy đặn của cá mao thường.

Cá mao thường đột ngột bị cắn, có chút luống cuống, thân cá liều mạng lắc lư.

Cá lớn hơn 50kg, khi nó giãy dụa khiến Lục Áo cảm thấy răng nanh của mình cũng bị lắc lư tới đau.

Cá quá lớn, hình thể của cậu lại là hình sợi dài, ở dưới nước căn bản không giữ được sự cân bằng, ngược lạ còn bị cá mao thường kéo lê bơi về phía trước 1 khoảng.

Lục Áo cảm thấy mình đúng thật là con rồng bị khuất nhục nhất trong lịch sử. (Khuất nhục: áp bức + lăng nhục)

Dùng móng vuốt bắt không được con cá mao thường cũng thôi đi, giờ cậu cắn trúng nó, cá mao thường trái lại còn giãy dụa kịch liệt hơn, đuôi cá quẫy tới độ cậu sắp không mở mắt ra được.

Nhưng cố tình vì chất lượng của con cá mao thường này, cậu không dám trực tiếp khép miệng lại, cắn đứt con cá này thành hai khúc.

Sở dĩ cá mao thường đắt tiền, ngoài trừ việc thịt cá ăn ngon ra, nó còn nổi tiếng với bong bóng cá có công dụng đại bổ.

Nếu như ai bị bệnh thể hư, ăn nhiều vài lần bong bóng cá mao thường, cơ thể sẽ được bồi bổ trở lại.

Nếu như trẻ con đang trong kỳ dậy thì, ăn vài lần bong bóng cá mao thường, trong vòng nữa năm sẽ phát triển chiều cao và khỏe mạnh.

Lục Áo có chút nghi ngờ những công hiệu này, nhưng không ngăn nổi người có tiền tin.

Chỉ cần người có tiền tin, loại cá này liền bán được giá, Lục Áo cũng sẽ không thể trực tiếp hung tàn cắn chết nó.

Lục Áo bị cá kéo đi, nhất thời không chiếm được ưu thế, dứt khoát không thèm đấu sức, cứ thả lỏng thân thể, để con cá mao thường này kéo cậu về phía trước, chờ khi nào con cá này kiệt sức, sẽ đổi thành cậu kéo nó.

Sức sống của con cá mao thường này không bình thường, Lục Áo ở dưới nước cũng không biết bị kéo bao lâu.

Chỉ cần sức sống của cá mao thường này có xu thế kiệt quệ, Lục Áo liền kéo nó bơi về bờ.

Mà một khi cá mao thường khôi phục lại sức mạnh, sẽ kéo Lục Áo bơi về biển sâu.

Cứ thể giằng co qua lại, Lục Áo cách màng nước trông thấy mặt trời dần dần chìm vào trong biển.

Thời gian đã không còn sớm.

Cậu sợ khi vợ chồng anh bảo lại đón cậu, sẽ đúng lúc bắt gặp cảnh cậu dùng hình rồng kéo cá mao thường vào bờ, nên cậu đột ngột dùng sức bơi về phía bờ.

Cá mao thường bị kéo lâu như vậy, sức lực đã không còn bao nhiêu.

Sức lực ở hình rồng của cậu còn lớn hơn so với hình người, khi bơi vô cùng thoải mái.

Không tới một lát, cá mao thường dần dần bị kéo tới bên đá ngầm.

Lục Áo tha cá mao thường "ào" một tiếng trồi lên mặt nước, định tranh thủ biến về hình người mặc quẩn áo, lại xử lý vết cắn một chút.

Không ngờ vừa lộ mặt, cậu đã trông thấy 1 bóng trắng.

Tống Châu không đã đến đây từ khi nào, anh ngồi xổm xuống nhìn mặt nước, cong cong hai mắt nhìn Lục Áo, "Tôi tới đón cậu."

Lục Áo đang ngậm con cá mao thường: "....."