"Đồ đạc thu thập hết chưa? Có quên mang cái gì không, năm ngày sau là đi đấy."
"Ăn uống thường xuyên vào, không cần quá để ý chuyện chuẩn bị quần áo cùng thức ăn cho bà ngoại anh chị em ở đó. Ngồi xe nhớ cẩn thận một chút, không được nói chuyện với mấy thứ không đứng đắn tay chân không sạch sẽ."
Đại sảnh nhà ga rộn ràng nhốn nháo, Vu mẫu lải nhải rồi đem bao lớn bao nhỏ bỏ vào tay Vu Vanh, quả thực còn lâu hơn so với tự mẹ mình đi nữa.
"Hazzz... Thân thể bà ngoại con, mẹ sớm muốn đem bà vào thành phụng dưỡng mà bà nhất quyết không chịu. Hai người quả thực là một khuôn cứng đầu giống nhau như đút."
Mẹ Vu thở dài. Lúc trước nói là có thời gian, một tuần sau mới đến đại thọ 90 tuổi của bà ngoại nhưng trên đường từ Dương Gia Bình đến khu an toàn Đông Nam phải mất liền năm ngày, thời gian chuẩn bị của bọn họ cũng không nhiều lắm.
Đúng ra bà muốn đi theo cùng Vu Vanh nhưng cậu rất kiên quyết. Mẹ Vu đầu tiên là tức giận cho tới hôm nay đi đưa tiển lại biến thành lo lắng. Cảnh giác nhìn người tới người lui trên đường, bà đến bên tai Vu Vanh nhỏ giọng nói:
"Đảo trưởng cho con phù triện dùng tốt không?"
"Tốt ạ!"
Vu Vanh sờ sờ ngực, Phó Thanh cho cậu phù triện được mẹ cẩn thận lòng vào trong bù hộ mệnh cho cậu đeo ở bên người.
"Sờ gì mà sờ! Con sợ người khác không biết con mang thứ tốt sao."
Tay bị đánh ra, mẹ Vu nhỏ giọng hận sắt không thành thép nói: "Nhớ phải cảm ơn người ta, đây chính là thứ tốt hàng thật giá thật, người ra chịu cho con là duyên phận đấy. Nhớ phải cùng hắn liên hệ thắt chặt vào, nếu có thể học một nửa chiêu thức hộ thân, con cũng không cần ngàn dặm xa xôi như vậy về Miêu Cương..."
"Số xe Z-M3056 sắp đến trạm, mong các lữ hành lên xe mau chóng mang theo vé xe, đến trạm xe xếp hàng."
"Số xe Z-M3056 sắp đến trạm, mong các lữ hành lên xe mau chóng mang theo vé xe, đến trạm xe xếp hàng."
"Mau mau mau, xe đến trạm rồi đi nhanh thôi."
"Nhóc con, lên xe rồi nhớ phải gọi điện thoại cho mẹ! Đến nơi rồi cùng phải gọi về."
Vu Vanh trầm ổn đáp ứng, không chút cố sức xách theo bao lớn bao nhỏ hòa theo dòng người kiểm phiếu rồi lên xe. Cậu lớn lên cao, ước chừng cao hơn người bên cạnh một cái đầu, lại còn đẹp trai nên ở trong đám người thấy được mười phần. Chờ Vu Vanh vừa mới bỏ hành lý xuống, bác gái ngủ giường đối diện cậu quan tâm hỏi: "Tiểu tử gan lớn nha, một mình đi cũng không có người lớn đi cùng à?"
"Tuyến Vân Quý này đi qua năm cái Quỷ Vực đấy rất là nguy hiểm. Tiểu tử tuổi còn trẻ mà dám đi một mình rồi?"
Vu Vanh đời này mới 18 tuổi, tuy rằng mặt mày sắc bén nhưng mặt rốt cuộc lớn lên vẫn rất nộn, người có kinh nghiệm chỉ liếc một cái là biết cậu còn nhỏ.
"Vâng"
Vu Vanh đáp lời, bác gái nhìn cậu trầm mặc ít lời liền quay người đi tìm người khác tán gẫu. Sau khi chiếc xe rời đi không lâu, cảnh sắc ngoài cửa sổ chậm rãi lùi về phía sau, Vu Vanh buông di động quay lại nhìn qua cửa sổ, vẫy tay cùng với mẹ còn ở sân ga. Cậu giương mắt nhìn về phía xa nhìn thấy những tiểu đệ đang che che giấu giấu, trộm đến đưa tiễn cậu.
Mẹ Vu Vanh luôn không thích cậu làm công việc ở quán bar, ghét ai thì ghét cả tông ti họ hàng nên cũng không vừa mắt mấy tiểu đệ của cậu. Vốn là Vu Vanh ở quán bar tùy tiện nói về việc về quê, không nghĩ đến các tiểu đệ cũng tới đưa tiễn.
Trên sân ga, người mẹ luôn đánh đá mạnh mẽ nay tay gắt gao nắm chặt, vành mắt đỏ hoe. Còn các tiểu đệ ai cũng mặt ủ mày chê, trầm mặt hút thuốc.
Không trách được mẹ lo lắng, không trách được các tiểu để lo lắng đến sốt ruột, cũng không trách bác gái kia tò mò. Thực sự đối với một người bình thường thì đi xa ở bên ngoài rất nguy hiểm.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ không ngừng biến hóa, thành thị bị bỏ lại phía sau, trên không trung ánh bên ánh sáng màu lam sâu kín. Màu sắc hoàn toàn không bị ô nhiễm, thuần màu lam sáng trong, nghe nói mỗi thành thị trên không đều có thiết kế trận pháp đuổi quỷ cùng phòng quỷ. Khu an toàn của các thành thị bị bao phủ như một cái vỏ trứng, người bình thường từ lúc sinh cho đến lúc chết đều không ra khỏi 'vỏ trứng' này nếu ra khỏi nó, đối với tất cả mọi người đều nguy hiểm vô cùng.
Đoàn tàu như gào thét, một tiếng bóp còi, ánh sáng bên ngoài cửa sổ chợt tối sầm xuống. Tựa như từ ban ngày trực tiếp chuyển sang đêm khuya. Trong tiếng ong ong, đèn xe ấm áp sáng lên, trên thân xe khắc vào như phù chú trang trí hơi tỏa ánh sáng, xua tan quỷ quái, trừ tà quỷ đến gần. Ánh sáng ở thân xe mơ hồ chiếu sáng ra bốn phía mà nhìn thấy được cỏ hoang mọc um tùm, thân cây khô lớn dữ tợn, vũng bùn lầy mấp máy giống như phía dưới cất giấu quái vật đáng sợ nào đó.
Phía sa là những quỷ hỏa lơ lửng bay trên không, âm trầm đến đáng sợ, dừng lại xa xa trong không trung hoang dã, u hồn lúc hiện lúc không đã đại biểu đoàn tàu rời xa phạm vi của nền văn minh nhân loại mà đi vào Quỷ Vực.
Từ khi Thiên Hố xuất hiện, Quỷ Vực buông xuống đến khi nhân loại phản kích, đoạt lại đất mất thì đã trãi qua một quá trình cùng thời gian vô cùng dài. Nhưng có tới tận bây giờ vẫn có một nửa đất bị Quỷ Vực bao phủ. Liên minh Châu Á cũng không phải một khối hoàn chỉnh mà phân thành nhiều khu an toàn, thành thị an toàn, ở trong thành thị hoặc lớn hoặc nhỏ có vài Quỷ Vực, còn có loại khu an toàn dựa vào chiều dài đặc thù như xe buýt cũng như đoàn tàu này.
Tự thân quỷ quái mang theo hơi thở làm ô nhiễm cảnh vật xung quanh mà hình thành Quỷ Vực, giống như cái ngày Vu Vanh gặp được quỷ chết đói. Nhưng hiện tại, so sánh sự hòa nhập vào Quỷ Vực của đoàn tàu, thuần túy là gặp sư phụ. Ác quỷ cấp C khi hình thành quỷ vực có thể bao phủ được một tòa thành, lệ quỷ cấp B ảnh hưởng có thể tràn lan đến một tỉnh, mà trên nữa là quỷ tướng cấp A và cuối cùng là Quỷ Vương cấp S trong truyền thuyết, phạm vi của năng lực bao phủ càng khủng bố khó có thể tưởng tượng.
Nghe nói ban đầu khi thần quái sống lại, Quỷ Vương ra đời ở một nước nhỏ tại Châu Âu đã trực tiếp làm cho cả quốc gia đó trở thành Quỷ Vực, linh hồn của mọi người trong nước đều bị ô nhiễm, trở thành nô bộc cho Quỷ Vương.
Đương nhiên, quỷ tướng đứng đầu sau Quỷ Vương vẫn còn ít so với gấu trúc, bọn họ hơn phân nửa là ở sâu trong Quỷ Vực. Trong đoạn lộ trình từ Dương Gia Bình đến Đông Nam, chiếc xe chỉ trãi qua một cái Quỷ Vực cỡ trung từ lệ quỷ hình thành cùng với bốn quỷ u hồn tụ tập lại mà hình thành Quỷ Vực loại nhỏ, nơi nguy hiểm nhất cũng chỉ là từ trung ương xuyên qua một Quỷ Vực ác quỷ mà thôi.
Nhưng cho dù có đoàn tàu bảo vệ thì với người bình thường mà nói khi đi ngang qua Quỷ Vực là điều cực đoan nguy hiểm.
Trong không khí âm tính của Quỷ Vực sẽ thay đổi vặn vẹo linh hồn người bình thường một cách vô tri vô giác, làm cho bọn họ chết dần chết mòn vì quỷ hồn, do đó làm cho quỷ quái trên thế giới càng ngày càng nhiều. Bởi vậy trên mỗi chuyến đi của đoàn tàu đều có công an là người nuôi quỷ hoặc thiên sư đến bảo hộ.
Cường giả bảo hộ kẻ yếu còn người thường toàn lực chống đỡ năng lực giả mà không phải ỷ mạnh hiếp yếu, đây là nguyên nhân nhân loại có thể sống sót, đứng vững gót chân cũng như sinh tồn một cách ngoan cường trong thế giới thần quái này.
"Nhóc con! Đi du lịch hả?"
Bác gái đã đi một vòng quay trở về, lại cùng Vu Vanh nói chuyện: "Thời buổi hiện nay mọi người thật ra cũng có thể tới đó đi dạo. Cũng không giống thời xưa của bà, cái thời điểm liên minh còn chưa quản lý ổn định, khu an toàn cũng không an toàn, trời vừa sẩm tối thì quỷ quái theo nhóm ra tay giết người, có thể sống hay không đều dựa vào mệnh của mình."
Bác gái nói xong liền vén tay áo, lộ ra tay trái với Vu Vanh, chỉ thấy nửa bên tay trái cháy đen tựa như có thứ gì đó bị bắt đi mất, từ ngón giữa đến ngón út đều bị héo rút, chỉ còn ngón tay cái là còn bình thường. Bác gái nói đây là bị quỷ con cắn, trong nhà bà, mấy anh chị em cùng cha mẹ đều không có mệnh sống, bà là người nhỏ nhất mà trốn ở dưới giường run bần bật.
"Lúc đó có một đạo trưởng đi ngang qua cứu lấy dì một mạng, tuổi hắn khi ấy cùng với con cũng không khác biệt lắm, rất lợi hại, một kiếm thôi đã làm tiểu quỷ kia sợ mất hồn. Đạo trưởng nói dì có thể sóng sót sau này cũng có ít nhiều tai nạn."
Bác gái chạm vào dưới giường, kế bên hành lý bao bằng vải bông là một cái giỏ tre, mặt trên che từng lớp vải.
"Sau này tai họa chưa thấy mà dì chỉ thấy cuộc sống thăng hoa thôi."
Bác gái ôm giỏ tre lên, bên trong có thứ gì đó giật giật, tựa hồ như có vật sống.
"Dì ơi! Dì mang cả vật sống lên xe luôn ạ."
Nhìn người trung niên đang sắp xếp hành lý trên giường, cậu hiếu kỳ nói: "Một hồi nhân viên của tàu đi tuần tra, dì giấu vật này như nào?"
"Tại sao cậu lại nói như vậy hả? Tôi chính là quang minh chính đại mang theo. Không có nó, tôi sẽ không cửa nửa bước."
Bác gái trung niên tức giận liếc mắt một cái, dứt khoát không để ý tới cậu, ôm giỏ tre trong ngực tiếp tục dong dài cùng Vu Vanh: "Nhóc con! Dì thấy cậu là người thành thật không cùng với những người học hành cho là cao thâm, hay nuôi bút tiên, nuôi đĩa tiên gì đó cũng không chê đen đủi. Khi ra khỏi cửa, cần phải có vật an toàn, phải nuôi một vật phòng thân nha, đây là thú cưng của dì nè."
Bác gái xốc vải bố màu chàm che khuất giỏ che lên, lộ ra đồ vật bên trong. Trong giỏ tre chỉ thấy là một con gà trống có lông vũ màu hồng. Vừa thấy liền biết nó là một con gà chiến, mào gà hồng như máu, chiếc mỏ cong sắc nhọn, hai mắt thì có tinh thần sáng láng tựa như mắt ưng làm lộ rõ khí thế sắc bén, một thân chính khí.
"Lần này dì về lại trại chính là muốn đưa cho em trai phương xa con Tiểu Tiểu Hoa này."
Bác gái yêu quý sờ sờ đầu gà, nửa khoe nửa đắc ý nói: "Nhớ năm đó, từ làng trên xớm dưới thì trại nuôi gà của dì là tốt nhất luôn đó, ngay cả đạo sĩ trên núi Thanh Thành làm pháp sự đều chuyên môn tới bọn dì mua không thôi. Lúc trước nếu không phải chỉ một giọng nói của con gà này đã dọa đến tiểu quỷ, dì cũng không cần gấp rút mà rời đi."
Từ xưa đến nay, gà trống được xem như một động vật có thể trừ tà, mặt trời mọc gà trống gáy vang, trừ âm mang theo dương khí, thời xưa được gọi là "Dương tinh". Thời Tống trong <Thái Bình Ngự Lãm> có viết "Trời sáng gà gáy, lấy dương trừ tà", quỷ quái tà mị không thể gặp ánh sáng, càng sợ hãi một con gà toàn thân mang chính khí.
"Tiểu Tiểu Hoa thấy quỷ là kêu, con nói một chút đi, nuôi gà so sánh với nuôi quỷ hồ ly gì đó linh tinh thì tốt hơn đúng không?"
Vu Vanh gật đầu, xác thật lời bác gái nói đã chạm đến đáy lòng của cậu. Thế giới thần quái sống lại, quái quỷ có ưu thế nhưng không phải là vô địch. Vạn vật đều có tương sinh tương khắc, khi một bên trở nên quá cường thế thì bên khắc chế cũng sẽ tùy theo đó mà trở nên mạnh hơn.
Nếu mà bản thân nuôi gà trống, nuôi chó đen linh tinh thì khi quỷ điện thoại gọi đến không chừng sẽ báo dấu hiệu trước tiên cho mình.
Vu Vanh động tâm, nhìn lại Tiểu Tiểu Hoa. Bác gái nói không sai, con gà này giống như đã trãi qua nhiều việc lớn trong đời, nó cảm nhận được ánh mắt của Vu vanh, Tiểu Tiểu Hoa trầm ổn quay đầu vọng tiếng lại đây.
"Ác ác ác ác ác ác ác ác!!!!"
"Sao vậy? Sao vậy? Gà à, con làm sao vậy? Gà cưng, con làm sao vậy?"
Bác gái kinh hoảng thất thố, thiếu chút nữa không ôm lấy giỏ tre. Gà trống bên trong giống như điên rồi mà 'ác ác' gọi bậy, dẫn tới những người trong xe đều nhìn lại đây. Gà trống một bên kêu vang một bên vẫy cánh, sức mạnh của nó lớn, dùng sức đập đập vào giỏ tre rồi từ trong tay bác gái nhảy ra ngoài, bóng cao su hình như bị gà phành phạch đập vào kính mà lăn ra, lăn một đường vào giường dưới. Trên mặt đất thì vẩy ra chất lỏng màu trắng, dính vào lông gà, Tiểu Hoa bị dọa ra phân.
Trong khoang xe nhất thời lâm vào trằm mặt, chỉ còn lại tiếng thét vang dội chói tai của gà trống.
Vu Vanh xoa xoa lỗ tai, cảm thấy tâm phiền ý loạn, ý tưởng nuôi gà trong nháy mắt biến mắt. Cậu chưa từng cảm thấy tiếng gà gáy thanh như vậy nhưng mà nó chói tai tới khó nghe, làm cho lòng người sinh ra bực bội, trong vô thức, cậu mịt mờ trừng mắt nhìn dưới giường bác gái liếc mắt một cái.
Tiếng gà gáy run rẩy một âm cuối cùng rồi đột nhiên im bặt.
"Sao vậy? Gà ơi! Gà cưng! Sao thế?"
Bác gái đau lòng kêu hai tiếng, lẩm bẩm nói: "Gà con như thế nào đột nhiên kêu lên? Không đúng! Không đúng nha! Chẳng lẽ trong xe này có quỷ?"
Tác giả có lời muốn nói:
Vu Vanh: Nói ai là quỷ?