Hãi Hùng Khiếp VíaCảm ơn, hồn đang phiêu nơi nào, chỉ còn xác ở đây.
Sở Diễn vừa mới xem phim kinh dị, vốn đã cực kỳ khẩn trương, bây giờ lại gặp loại tình huống này, cảm giác an toàn tức khắc bay sạch, bị dọa đến không nhúc nhích nổi, phảng phất gió nhẹ quanh thân tùy thời sẽ biến thành ác quỷ tới đòi mạng.
Y cảm giác cả người mình đều rét run, sợ ảnh phản quang trong gương sẽ là một đôi mắt kh ủng bố trong đêm tối nhìn chằm chằm y.
Y thiếu chút nữa không nhịn nổi, thật sự muốn ôm gối đầu gõ cửa phòng Chương Tuyển.
Nhưng thực may y rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Khi làm lý lịch sơ lược giả, y có viết mình là dân thất nghiệp 24 tuổi bần cùng lang thang, nhưng lại có đủ loại kinh nghiệm làm kiêm chức. Cho dù là bằng cấp hay tin tức công việc thậm chí ngay cả tên cũng là giả.
Nếu không, thân là Đại hoàng tử tạm thời của Đế quốc sao có thể tìm được công việc này.
Tên theo dõi này đối với y có lẽ biết chút ít, có lẽ không đến mức biết được thân phận thật sự của y...... Đi.
Đây sẽ không phải là một cái tai hoạ ngầm mà y chôn xuống đi.
Chờ khi y trả lại mọi thứ cho Lăng Phong, lại bị trục xuất ra khỏi hoàng cung, mất đi sự bảo vệ, sẽ lại bị tên theo dõi này dây dưa chăng?
Càng nghĩ sâu hơn y lại càng sợ hãi.
***
Sở Diễn vẫn luôn hy vọng tin nhắn đó chỉ là một trò đùa dai, có thể dừng ở đây là được rồi, không có phần sau.
Nhưng phàm con người ta càng sợ cái gì thì nó lại càng tới, hơn nữa còn tới rất nhanh.
Thời điểm ăn cơm trưa, thiết bị của Sở Diễn rung lên một chút.
Y không để ý liền đem nó click mở, tưởng có đồng học ở trường quân đội gửi tư liệu học tập cho mình.
Nhưng đó lại là tin nhắn của một người xa lạ: [ tiểu bảo bối, ta nhớ em. ]
[ ta muốn nghe thanh âm của em. ]
Sở Diễn nháy mắt cảm thấy cơm trong miệng cũng không còn ngon nữa.
Chương Tuyển đang cùng y ăn cơm nhạy bén phát hiện vẻ mặt Sở Diễn thay đổi, nhíu nhíu mày, dò hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Sở Diễn ngước mắt nhìn Chương Tuyển một cái, rất nhanh thu thập lại nỗi bất an đang trào lên trong lòng, giả vờ trấn định nói: "Đột nhiên việc học nhiều lên, cảm thấy có chút không quen."
Chương Tuyển mỉm cười nói: "Em không giống những người khác, mấy thứ này em tùy tiện học chơi là được, nếu thật sự muốn học, tôi tự phụ đạo cho em, sẽ không kém hơn so với bất kỳ ai."
.... Thật sự là như vậy, năng lực học tập của Chương Tuyển xuất sắc đến mức khiến người ta líu lưỡi, cảm giác trên đời này sẽ không có thứ đồ hắn muốn mà không có được.
Thật là người so người sẽ tức chết.
Sở Diễn cúi đầu, ngoan ngoãn nói vâng, trong lòng lại vẫn mặt ủ mày chau như cũ tự hỏi người gửi tin nhắn cho mình rốt cuộc có mục đích gì.
Càng nghẹn khuất hơn là, dưới tình huống như vậy y còn không thể nói cho bất cứ ai, bởi vì thân phận giả này tạo ra nhằm gầm gũi hiểu biết Tiêu Mục, loại chuyện mỗi ngày bồi nói chuyện với đủ loại khách nhân thế này, thật sự là hoang đường không thể tưởng tượng.
Cũng không biết Tiêu Mục sẽ cho rằng y là một người như thế nào.
Có phải hay không cũng cho rằng y là tên đàn ông đầu đường xó chợ.
Sau khi cơm nước xong lại trở lại phòng, y lại click mở thiết bị một lần nữa.
Hảo gia hỏa, lần này tên kia lại chuyển cho y 50 tinh tệ, sau đó cường ngạnh yêu cầu: [ chụp một bức ảnh của em cho ta xem. ]
Sau đó lại bồi thêm một câu: [ không làm cho có lệ, em biết ta muốn nhìn ảnh chụp dạng gì*. ]
*Chắc là ảnh xxx đó mn🙄
50 tinh tệ đối người thường mà nói cũng không phải một con số nhỏ, xem ra tên này tài đại khí thô.
Truyện chỉ được đăng tại Wp @qinyi090405, ở wed khác đều là ăn cắpTên này phỏng chừng thật sự xem y thành loại người kia.
Sở Diễn mỉm cười nhìn chằm chằm màn hình, giống như có thể nhìn ra một cái lỗ trên đó mới thôi.
Y thật sự tức giận.
Không để ý tới sự quấy rầy nữa, Sở Diễn tùy ý lăn trên giường một vòng, tưởng tượng ra con đường về sau của mình.
Đáng tiếc bên kia không có cho y có cơ hội nhàn nhã, như cũ không thuận theo không buông tha quấy rầy: [ sao vậy? Chê ít à? ]
[ em muốn cái gì thì nói cho ta, ta đều có thể thỏa mãn em, ta có rất nhiều tiền. ]
Nói tới đây, bên kia đổi giọng, mang theo uy hiếp: [ hay là, em muốn ta đi tìm em. ]
Thời đại tinh tế mà Sở Diễn ở, sự chênh lệch giai cấp so với dĩ vãng chỉ có tăng chứ không có giảm.
Bởi vì ở đây, chỉ có thiên phú, thực lực, quyền thế mới có thể quyết định thành tựu của một người.
Chính phủ Đế quốc đối với người có tinh thần lực ưu tú cũng sẽ càng thêm trọng dụng, chính sách cũng nghiêng về phía họ hơn, ở thời đại này, nhân loại cao cấp như vậy ở rất nhiều thời điểm đều có thể tùy tâm sở dục, tùy ý làm bậy.
Bởi vì ở phía sau bọn họ có Đế quốc chống lưng.
Sở Diễn cũng thường xuyên nhìn thấy tin tức những người trể tuổi mất tích, nhìn ảnh chụp, phần lớn đều là nam nữ có diện mạo xinh đẹp, thoạt nhìn thập phần có lực hấp dẫn.
Nhưng là càng đáng sợ hơn chính là, sau khi những người đó mất tích, đế quốc cũng không tiêu phí quá nhiều cảnh lực tài lực đi tìm, hơn nữa mỗi lần đưa ra kết quả đều tương đối có lệ, khó có thể phục chúng*.
*Khiến dân phụcLiên hệ trong đó không thể không làm người ta suy nghĩ sâu xa.
Y nghĩ nghĩ, vẫn trả lời một câu: [ ông là ai? ]
Đối phương trả lời rất nhanh, giống như nhìn chằm chằm vào màn hình chờ y, động tác nhanh đến nỗi làm người không rét mà run: [ không nên gấp gáp, một ngày nào đó em sẽ biết. ]
Tuy tim đập dữ đội trong lồ ng ngực, nhưng rất nhanh y đã trấn định lại, trả lời: [ thứ cho tôi nói thẳng, ông đây là đang quấy rối. ]
Nhưng đối phương lại bắt đầu nói nhăng nói cuội: [ không không không, tiểu khả ái, em đang lẫn lộn khái niệm, ta đây là đang theo đuổi em. ]
"......"
Sở Diễn không nghĩ tiếp tục vô nghĩa cùng đối phương, trực tiếp kéo đen ông ta.
***
Tuy rằng đã làm đơn nội trú, nhưng lại không nghĩ tới khi Sở Diễn chuẩn bị trở lại trường quân đội hoàn thành việc học, Chương Tuyển lại yêu cầu y học ngoại trú, vẫn như cũ ở nhà hắn.
Mặc cho Sở Diễn nỗ lực kháng nghị, hơn nữa phi ra sức bác bỏ hành vi này không hợp lý, nhưng thật đáng tiếc, y hoàn toàn đánh không lại con hồ ly gian xảo số một của Đế quốc này, chiến tích thảm bại với tỉ số 0-2.
Tuy rằng quá trình nhấp nhô, Sở Diễn vẫn như cũ đúng giờ gặp được nguyên soái Đế quốc Tiêu Mục.
Màu mắt của Tiêu Mục trời sinh so với người khác nhạt hơn một chút, thời điểm không cười thoạt nhìn đặc biệt lương bạc*, bất cận nhân tình. Nhưng hắn khiến cho mọi người cảm giác ôn nhu thân hòa, như là trưởng bối bình dị gần gũi. Mỗi câu của hắn đều rất có trọng lượng, khiến người ta thập phần tín nhiệm.
*Lãnh đạm, bạc tìnhNgười đó cười tủm tỉm đẩy y vào biển lửa.
Vừa thấy Tiêu Mục xuất hiện, Sở Diễn theo bản năng cúi đầu.
Có chút chột dạ...
Nhưng thực hiển nhiên, Tiêu Mục cũng không có liên hệ Sở Diễn với [ ánh rạng đông ] kia là một người, nhàn nhã bước lên bục giảng giảng bài của mình.
Kiến thức và cách dạy của hắn cùng những giảng viên khác không giống nhau, người khác đều dạy một cách máy móc theo sách vở, kiến thức của hắn lại là kinh nghiệm từ việc chém giết thực chiến trên chiến trường mà có, mọi người đều tập trung tinh thần nghe, không để sót một tia chi tiết nào.
Thời điểm mọi người đều thập phần nhập tâm, thiết bị của Sở Diễn lại rung lên.
Tin nhắn khiến người ta sởn tóc gáy xuất hiện trước mắt Sở Diễn.
[ thân ái, bộ dáng đi học của em thật mê người. ]