Ta muốn mua hắnChưa thi xong nhưng buồn đời nên lại lên đây edit cho các nàng đây. Rất xin lỗi mấy bạn thấy thông báo đăng chương nhưng lại k thấy truyện đâu, là mình chưa edit xong nhưng lại lanh chanh bấm nhầm đó ạ😓Sở Diễn khẩn trương đi theo Quân Vong vào bên trong, nơi này khí vị* tràn ngập huyết tinh cùng hủ bại**, làm đáy lòng người lạnh căm.
* mùi vị trong không khí** nát, hỏng, tồi tệGần như chỉ cần nhìn, Sở Diễn cũng đã cảm nhận được một cổ tuyệt vọng nùng liệt.
Y vô cùng đồng tình với cảnh ngộ của những nô lệ này, đồng thời cũng không khống chế được tự hỏi, nếu mình là một trong số những người đó thì mình có thể thừa nhận được loại ngược đãi cả tâm lẫn thân này hay không.
Cho dù là ở trong thế giới nào, đều tồn tại một ít công tác có độ nguy hiểm cao, chẳng qua loại công tác nô lệ này không được giới hạn trong đó.
Có lẽ là thế giới càng tiên tiến thì càng am hiểu phân loại, vật họp theo loài, vì thế nô lệ ở đây cũng có những nhiệm vụ khác biệt, tỷ như có người phụ trách khai thác tài nguyên, có người cần phải tiếp thu huấn luyện tàn khốc tương lai có thể trở thành sát thủ của quốc gia, còn có cả những nô lệ có bề ngoài tinh xảo, da thịt xinh đẹp, am hiểu như thế nào để khiến người khác vui vẻ.
Sở Diễn không rõ vì sao mình lại bị đưa tới nơi này, nhưng y chỉ có thể đi theo Quân Vong tiến từng bước một tới nơi sâu hơn ở chỗ hỗn tạp này.
Đi được một nửa, Sở Diễn cảm giác cả người mình rét run.
Thời An Hà tựa hồ cũng có chút chịu không nổi hoàn cảnh nơi này, thần sắc anh ta không được tự nhiên ngó loạn khắp nơi, phảng phất như vách tường đen nhánh xung quanh tùy thời sẽ có ác quỷ nhảy ra cắn xé bọn họ.
Sở Diễn cúi người nhẹ giọng khuyên nhủ Quân Vong: "Nơi này quá lạnh, đối với thân thể ngài không tốt, nếu không chúng ta đi ra ngoài một chút đi."
Y không hiểu, ánh mặt trời bên ngoài tươi đẹp như thế, vì sao phải cố tình đi tới nơi này tìm vui, là thế giới bên ngoài không sưởi ấm được anh bạn hỏ này sao?
Tuy rằng Sở Diễn luôn xem Quân Vong là một đứa trẻ, nhưng trên thực tế kỳ thật cậu ta không nhỏ hơn Sở Diễn bao nhiêu, chỉ là tâm trí cậu ta tựa như một đứa trẻ chưa phát d*c hoàn toàn, hơn nữa diện mạo cậu ta thật sự giống như thiên sứ thiên chân vô hại, cho nên Sở Diễn mới có thể luôn theo bản năng xem cậu ta như một đứa trẻ.
Nhưng hiện tại xem ra, bên trong cậu ta kỳ thật che giấu một tiểu ác ma cũng không chừng.
Biểu tình Quân Vong có chút cao thâm khó đoán, cậu ta nhìn Sở Diễn, cười nhạt không nói, chỉ chậm rãi dùng hai tay nắm lấy bàn tay y, không lên tiếng làm ấm tay cho y, sau đó lại thờ ơ tiếp tục lôi kéo y đi sâu vào bên trong.
Nhìn cái loại chăm sóc này đi, giựn thì giựn nhưng vẫn ủ ấm tay cho ngừi ta đó(*/ω\*)Sở Diễn cũng biết mình không lay chuyển được đối phương, chỉ có thể để cậu ta nắm tay, tâm tư thấp thỏm đi tới nơi khó lường kia.
Đi chừng mười mấy phút sau, Quân Vong rốt cuộc dừng chân, cũng đặt ngón tay lên môi mình, ý bảo Sở Diễn đừng nói chuyện.
Sở Diễn rũ mi, ánh mắt nghi hoặc nhìn cậu ta, sau đó cách cánh cửa sắt đã đóng chặt nghe được một ít động tĩnh rất nhỏ.
Đó là thanh âm của Quân Bất Thần và Tiêu Mục.
***
Từ sau khi Sở Diễn lưu lạc đến trong tay Quân Bất Thần, những tin tức về y đã bị phong tỏa có mục đích, hoàn toàn bặt vô âm tín.
Mấy ngày nay, lương tâm Tiêu Mục đã chịu đủ khiển trách.
Sao hắn lại không biết Quân Bất Thần là loại người gì.
Tàn bạo, máu lạnh, thời điểm phát cuồng ngay cả người bên cạnh cũng không tha.
Hắn rất khó tưởng tượng được Sở Diễn sẽ phải sống như thế nào ở nơi đó.
Huống chi, hắn ta* còn có một đứa em trai mắc bệnh tự kỷ.
*Chỉ QBTNhững người từng bên cạnh Quân Vong đều biết, ở cùng chỗ với cậu ta là một việc cực kỳ khiến người phát điên.
Vĩnh viễn không ai có thể lý giải ý tứ mà cậu ta biểu đạt, mà cậu ta cũng không muốn biểu đạt, chỉ biết một mình chìm trong thế giới tự phong bế bản thân, sau đó bởi vì không thể lý giải hành vi mà không thể chiếu cố tốt người của hắn, hoặc là bởi vì vừa lơ đãng sẽ không cẩn thận đắc tội người của hắn, kết cục của bọn họ thường thảm đến không nỡ nhìn thẳng.
Tính tình quái dị lại công thêm việc không thể lay động quyền lực của hắn cũng khiến người ta khó có thể chịu đựng, khổ không nói nên lời, bởi vậy hai anh em b3nh hoạn như thế thật sự khiến người ta phát điên.
Rốt cuộc, ai cũng không thể hiểu được vấn đề tâm lý của hai người, còn có thể tích thủy bất lậu* xử lý tốt quan hệ giữa bọn họ.
*Tích thủy bất lậu - 滴水不漏 - dī shuǐ bù lòu (một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào; hoặc là tiền đã vào tay không dễ dàng để lọt ra ngoài).Nhưng không thể phản bác chính là, trước mắt Sở Diễn đang lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan* này đây.
* tiến không được lùi cũng không xongCho nên hắn nghĩ, nếu muốn bồi thường cho hành vi trong quá khứ của mình vậy thì hẳn là hắn nên thử đi đền bù hết thảy, kéo Sở Diễn ra khỏi tình cảnh gian nan này. Mặc kệ Quân Bất Thần là người lãnh đạo trực tiếp của hắn, cũng mặc kệ Quân Bất Thần tồn tại loại tâm tư nào.
........
Sắc mặt Quân Bất Thần tối đen nhìn hắn*, trong lòng thật ra cũng có chút ngoài ý muốn, tên máy móc từ trước tới nay chỉ biết nghe theo mệnh lệnh sao lại đột nhiên tới đây muốn bàn điều kiện với hắn.
* chỉ TMHơn nữa lại là vấn đề về người kia.
Tiêu Mục yên lặng, mặt vô biểu tình báo cáo tình huống của Đế quốc bên kia.
Dưới sự uy hiếp của Quân Bất Thần, y kho* Đế quốc phát hiện vấn đề về gen của Sở Diễn, Chương Tuyển lợi dụng quyền thế ép chuyện này xuống, Lăng Phong quả nhiên không đi tiếp nhận vị trí Đại hoàng tử của mình, mà Đoạn Trạch Vân dưới tình huống chịu áp lực lớn như vậy vẫn như cũ không muốn từ bỏ hôn ước đã được định ra với Sở Diễn.
* chắc là nơi lo việc chữa bệnh của Hoàng gia Đế quốcBọn họ vẫn luôn chưa từng từ bỏ cơ hội đoạt lại Sở Diễn, trước sau vẫn âm thầm quan sát tình huống Liên Bang, chỉ cần có sơ hở, bọn họ sẽ lập tức vận dụng binh lực đưa Sở Diễn trở về.
Quân Bất Thần đối với những việc này thật ra khinh thường nhìn lại, hắn biết chỉ cần người vẫn ở trên tay hắn, bọn người kia sẽ không dám làm gì.
Đúng là con người chưa trải qua lễ rửa tội đời trước mà, đang còn vô tư được như thế, đâu như những ai kia=)))Rốt cuộc muốn làm gì với một con tin thật sự quá đơn giản, bọn Chương Tuyển kia cho dù mạnh mẽ như vậy nhưng cũng là việc ngoài tầm tay, con tin cuối cùng như thế nào còn không phải là phải xem tâm tình của hắn sao.
Chẳng qua hiện tại Quân Bất Thần không tính toán động tới y, bởi vì người này vậy mà có thể giảm bớt chứng cuồng loạn của hắn, loại chuyện này tuy rằng không thể tưởng tượng nổi, nhưng không thể phủ nhận là hắn đã bị loại bệnh tật này tra tấn nhiều năm, có thể tìm được biện pháp giảm bớt với hắn mà nói thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.
Đáng tiếc Tiêu Mục không biết những điều này, hắn trước sau cho rằng Quân Bất Thần đặt Sở Diễn ở bên người là vì muốn nhục nhã y làm thú vui, rốt cuộc kia chính là con tin của Đế quốc, hơn nữa còn là một Đại Hoàng tử có tiếng nhưng không có miếng.
Có tiếng không có miếng nghĩa là gì, nghĩa là cho dù Sở Diễn có thật sự xảy ra sơ xuất gì, Quân Bất Thần cũng sẽ không để trong lòng.
Hắn có thể thả ra bằng chứng gen của Sở Diễn khác gen của Hoàng gia ở trước mặt công chúng, như vậy tất cả mọi người đều biết Sở Diễn là một Hoàng tử giả, Hoàng tử thật lại vẫn như cũ lưu lạc bên ngoài dân gian.
Đến lúc đó, cho dù là sống hay chết cũng sẽ không có ai để ý tới y.
Cho nên, Tiêu Mục mới lo lắng như thế, lo lắng Sở Diễn ở bên cạnh Quân Bất Thần có thể phải chịu những thương tổn không thể nghịch chuyển.
Quân Bất Thần nghe xong những hội báo về Đế quốc, như suy tư gì mà gật gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, hình như có chút bực bội, ánh mắt hắn thật sâu nhìn Tiêu Mục, hỏi hắn* còn cái gì muốn nói sao.
*chỉ TMTiêu Mục mím môi, ánh mắt thản nhiên nhìn chằm chằm vị Tổng thống máu lạnh lãnh tình trước mắt, từng câu từng chữ nói ra điều hắn muốn: "Thần muốn mang Sở Diễn đi."
Ngón tay Quân Bất Thần tạm dừng lại, mặt vô biểu tình hỏi: "Đi? Ngươi muốn mang y đi đâu?"
Tiêu Mục cũng không có bị khí chất lạnh băng của đối phương dọa sợ, từ nhỏ hắn trải qua sự lạnh nhạt của Đế quốc, lại trải qua sự vô tình của Liên Bang, trên đời này người sợ hãi Quân Bất Thần rất nhiều, nhưng không có hắn ở trong đó.
Hắn lựa chọn dốc sức vì Liên Bang chẳng qua là bởi vì ở thời điểm hắn sắp chết Liên Bang cho hắn một phần cơm ăn, lại cho hắn một cơ hội tiếp tục sống sót.
Nhưng mà cũng chỉ là một cái cơ hội thôi, còn có thể chống đỡ hay không hoàn toàn dựa vào chính hắn.
Tại đây, hắn trải qua huấn luyện tàn khốc của Liên Bang, dựa trên ký lục lúc đó, số người có thể chịu đựng loại huấn luyện này cực kỳ hiếm hoi.
Nói như vậy, sống đến loại trình độ như hắn cũng đã không còn tư vị gì.
Hắn chết lặng sống trên thế gian này, trằn trọc nhiều năm, tìm không ra ý nghĩa sinh tồn, cũng đã rất lâu rồi hắn không có nhấm nháp qua vui sướng là tư vị gì.
Kỳ thật như vậy cũng rất tốt, hắn chỉ cần coi mình như máy móc chấp hành mệnh lệnh.
Chỉ có đem nhiệm vụ hoàn thành hắn mới có thể cảm giác được sự thỏa mãn ngắn ngủi.
Chỉ là loại cảm giác này hư không mà ngắn ngủi, sau khi cảm giác ngắn ngủi này biến mất, hắn lại phải đi chấp hành nhiệm vụ tiếp theo.
Nhưng lại có một người xuất hiện đánh vỡ sự cân bằng này.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng sự tồn tại của Sở Diễn xác thật đã làm thay đổi cỗ máy chỉ biết máy móc chấp hành mệnh lệnh kia, khiến hắn biến thành một con người có máu có thịt.
Hết thảy sự lột xác này, đều là từ một khắc kia khi hắn dần dần sinh ra d*c vọng với người nọ.
Sau khi Sở Diễn rời khỏi Đế quốc, Tiêu Mục cũng theo đó rời đi.
Trước khi rời đi, hắn đã đưa chú mèo nhỏ được Sở Diễn gửi ở bệnh viện thú cưng nhận về nuôi.
Chỉ là con mèo kia tính tình ngang ngạnh, rõ ràng lần đầu tiên thấy hắn còn sợ hãi như vậy, không biết có phải là do nó được chiều chuộng khi ở chỗ cũ hay không, hay là bởi vì Sở Diễn thường thường bênh vực nó, tóm lại, con mèo nhỏ mày dần dần tự tin lên, càn rỡ lên, bây giờ nhìn thấy hắn cũng không như năm đó nhát như chuột nữa.
Nghĩ như vậy, ngày đó Sở Diễn chủ động đỡ đạn cho Lăng Phong cũng dũng cảm ngoài dự đoán của mọi người, ít nhất, trong trí nhớ của hắn, đời trước người kia nhút nhát sợ phiền phức, ích kỷ tuyệt đối không có khả năng làm ra hành động như vậy.
Là thứ gì đã khiến y thay đổi?
Hay là nói.....
Hắn không tiếp tục nghĩ sâu hơn nữa, hắn sợ chạm đến đáp án khiến hắn sợ hãi.
Sau khi nhận nuôi mèo nhỏ, mỗi ngày Tiêu Mục nhìn đến nó trong lòng đều không khống chế được mà phác họa ra hình bóng người kia.
Tiêu Mục trăm triệu lần cũng không thể nghĩ tới, cái người đã từng bị hắn tự mình đưa lên chiến trường có đi mà không có về kia hiện giờ lại trở thành người tra tấn hắn ngày đêm tơ tưởng.
Vận mệnh vòng đi vòng lại, chung quy vẫn trả thù tới trên đầu mình.
Tiêu Mục không tránh không né nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh băng của Quân Bất Thần, không chút dao động nói: "Ở bất cứ nơi nào của Liên Bang, thần sẽ không dẫn y trở về Đế quốc, cũng sẽ không tổn thất ích lợi của Liên Bang"
Quân Bất Thần gợn sóng bất kinh* nhìn hắn một cái, cười nhạo: "Nguyên soái, tay của ngươi duỗi quá xa rồi."
* không chút dao độngHắn dù bận vẫn ung dung chỉnh sửa cổ tay áo bản thân, thong thả ung dung đứng lên thả câu, lời nói tàn nhẫn: "Ngươi tốt nhất hiểu rõ, người kia sống hay chết tất cả đều tại nhất niệm chi gian* của ta, không có chút quan hệ nào với ngươi."
* một ý nghĩ"Đương nhiên, chỉ cần y tồn tại, trước sau đều là gông cùm xiềng xích của Đế quốc, là một món vũ khí sắc bén, nếu ta dùng y để uy hiếp Đế quốc, bên kia nào dám vi phạm ý tứ của ta."
Hắn nheo mắt lại, nói: "Như vậy xem ra, y vẫn là một món bảo bối đấy."
Tiêu Mục không biết rằng, Quân Bất Thần luyến tiếc khiến y chết.
Trùng hợp chính là, Sở Diễn cũng không biết.
Nhưng Sở Diễn lại cực kỳ não bổ*.
* mấy đứa overthinking, nghĩ nhiều nghĩ lung tung á mn=))Trong nguyên tác, Quân Bất Thần cũng thường xuyên giữ lại một ít con tin.
Một khi có quốc gia nào dẫn đầu trêu chọc Liên Bang, Quân Bất Thần sẽ đem con tin quốc gia đó..... Không nói nữa, thật sự là thảm không nỡ nhìn.
Tóm lại, ngày hôm sau, quốc gia kia sẽ lập tức thu được ngón tay hoặc lỗ tai của Hoàng tử nhà mình, sau đó là các bộ phận của thân thể.
Nghe có sởn tóc gáy hay không chứ!!!
Khó trách nhiều con tin muốn được Quân Bất Thần coi trọng như vậy, rốt cuộc ký thác vận mệnh của bản thân ở quốc gia đã từ bỏ mình thật sự là một việc quá không thể nắm chắc, nói đi nói lại, còn không bằng dựa vào chính mình.
Nghĩ đến đây, Sở Diễn cũng bắt đầu hậu tri hậu giác cảm thấy lo lắng vì tương lai của chính mình.
Hơn nữa, dựa theo sự phát triển của tuyến thế giới nguyên bản, Liên Bang cùng Đế quốc thật sự sẽ đánh một trận a.
Sở Diễn đờ đẫn nhìn trần nhà, tựa hồ đã nhìn thấy tương lai mù mịt tăm tối của chính mình.
Toiii đã hiểu vì sao QV lại dẫn SD tới đó r mn, để SD thấy QBT không tốt như SD tưởng, để SD không đến gần QBT nữa đó mn, chung quy lại là vì ghen thôi=)))