Nhận raLời nói như một kẻ cặn bã như vậy đã khiến hai người có mặt ở đó bị sốc, con gái thị trưởng nghĩ: Ôi! Hóa ra người anh trai tưởng chừng hiền lành này lại có một mặt xấu xa như vậy, khiến người ta càng muốn thuần hóa y hơn ( bỗng nhiên bị khai phá ra thuộc tính kỳ quái), nhưng suy nghĩ của Chương Tuyển lại tương đối đơn giản - Lăng Phong à Lăng Phong, cậu mà cũng có ngày này.
Sở Diễn thấy tình cảnh này bắt đầu chỉ ra khuyết điểm của mình: "Hơn nữa tôi đặc biệt thích ngủ nướng, nấu ăn dở tệ, lại không bao giờ làm việc nhà. Tiền lương hàng tháng ít ỏi chỉ có thể ở trong một căn nhà với bốn bức tường trống trải. Mỗi sáng thức dậy đều bị gắt ngủ vậy nên việc đầu tiên tôi làm là chọn ngẫu nhiên một người may mắn để xả giận..."
Lúc này, con gái thị trưởng bỗng tỏ ra bối rối. Cô cảm thấy anh Lai Thu không phải người như vậy.
Có thể nào, có thể nào...
Đối với anh Lai Thu cô có phải là người đặc biệt không? ( Đương nhiên là không rồi)
Chương Tuyển không biết Hứa Lai Thu là người như thế nào nhưng hắn lại cảm thấy vui mừng khi thấy Lăng Phong bị vùi dập như vậy, nhìn Hứa Lai Thu cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.
Nói đến đây cuối cùng Sở Diễn cũng lộ ra mục đích của mình: "Tôi không muốn có quan hệ gì với Lăng Phong nữa, anh muốn đối phó với hắn thế nào cũng được."
Tuy nói như vậy nhưng y biết trong tình huống này Chương Tuyển không thể làm gì Lăng Phong cả, bởi vì khi Đế quốc đang ráo riết truy tìm Lăng Phong thì việc hắn ngang nhiên tổn thương Lăng Phong là không thể giấu được, sẽ dẫn lửa thiêu thân.
Bây giờ cho dù hắn có tin lời y hay không thì với vị trí hiện tại của hắn hắn cũng không có cách nào uy hiếp Lăng Phong được.
Mặc dù việc tự hủy hoại bản thân không phải là một hành vi khôn ngoan nhưng đôi khi nó thực sự hữu ích.
Nghĩ đến đây, y lại thuận tiện khiến cho Chương Tuyển ghê tởm mình hơn một chút: "Đúng rồi, anh chàng đẹp trai này, tuy rằng tâm địa của tôi không tốt lắm nhưng túi da vẫn còn tính là đẹp đẽ, với lại có lẽ thực lực của anh khá mạnh, ngay cả Lăng Phong cũng không đấu lại anh... Đời tôi yêu nhất là cường giả, nếu anh không chê tôi cũng có thể đi theo anh ".
Nói xong, y bắt chước dáng vẻ "Mỹ nữ thẹn thùng" mà đôi khi được nhìn thấy trên TV dù không thuần thục lắm.
Nhưng chính vì không thuần thục nên Chương Tuyển không thấy sự yêu kiều ở đâu nhưng sự nhút nhát lại được bày ra hoàn hảo, bởi vì cho dù là vạn người ghét nhưng đây là lần đầu tiên y phải vào vai một nhân vật như này.
Đáng tiếc Chương Tuyển không hành động theo lẽ thường.
Bởi vì lúc hắn đi ngang qua Sở Diễn đã nắm lấy cổ áo phía sau của y.
Sở Diễn:?
F*ck, anh hãy tỉnh táo một chút, tôi hoàn toàn chẳng có ích lợi gì với anh cả!
Chương Tuyển nhìn ánh mắt sững sờ của y và cười khẽ một tiếng: "Hãy nói lại với Lăng Phong những gì cậu đã nói với tôi hôm nay."
Sở Diễn: "..."
Y nghĩ nếu Lăng Phong nghe được những lời cặn bã của mình thì vẻ mặt của hắn sẽ có bao nhiêu xuất sắc.
Y cảm thấy khi Lăng Phong trở lại sẽ ghi tên mình vào《 Danh sách cặn bã 》, cảnh tượng đó nhất định sẽ rất thú vị.
Không ngờ được một ngày y lại có thể trở nên nổi tiếng với vai trò để Lăng Phong "mang nón xanh* về nhà, đó là món quà tuyệt vời nhất."
*trong quan niệm TQ màu xanh lục đại biểu bị cắm sừngThật tốt... thật tốt.
Nghĩ tới đây, Sở Diễn khóc không ra nước mắt.
***
Sở Diễn đứng bên ngoài ngôi nhà nơi Lăng Phong bị nhốt, y cảm thấy giống như đang có một luồng cảm giác cấu véo về cả về thể xác lẫn tinh thần mình.
Không dám tiến vào, không dám tiến vào.
Chương Tuyển rất xảo quyệt, Sở Diễn có thể thấy rõ điều đó qua một nguyên tắc của hắn ta: nếu Lăng Phong không vui Chương Tuyển chắc chắn sẽ vui.
Không phải chứ, sao cốt truyện lại biến thành cái dạng này, sứt mẻ đến mức ngay cả mẹ ruột cũng không nhận ra nổi.
Dưới sự hỏng hóc quá nặng nề như vậy y cảm thấy nếu bây giờ có ai nói với y rằng " Thực ra Chương Tuyển thích cậu" thì y cảm thấy mình sẽ tin luôn mất.
Y chỉ muốn nói một điều: Thế giới này có lẽ không còn thích hợp để nói chuyện về khoa học nữa.
Dù trong lòng có giãy dụa thế nào thì Chương Tuyển vẫn không nói một lời kéo y vào, thậm chí còn rất chu đáo chỉnh sửa quần áo cho y trước khi đẩy cửa phòng biệt giam của Lăng Phong.
Sở Diễn tuyệt vọng hỏi: "Anh đang làm gì vậy, để tôi chết như ở nhà à?"
Chương Tuyển mỉm cười và nói: "Không, đó là bởi vì những kẻ cặn bã luôn áo mũ chỉnh tề khi xuất hiện."
Sở Diễn: "..."
Vì sao tôi cảm thấy anh còn hiểu rõ tính chất của cặn bã hơn cả tôi, nếu hiểu rõ như vậy sao anh không tự mình làm?
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Sở Diễn tưởng như mình đã ngừng thở.
Lăng Phong ngồi trên bàn với tư thế ngang ngược nhưng bóng lưng lại trông rất cô đơn.
Ánh sáng trong phòng cắt qua khiến nửa cơ thể hắn ẩn trong bóng tối.
Sau khi nghe thấy tiếng động, dường như hắn cho rằng Chương Tuyển lại đến để ghê tởm mình nên khẽ cau mày rồi quay lại với vẻ mặt cực kỳ thiếu kiên nhẫn, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc chưa hút xong.
Sở Diễn cảm thấy cả người đều choáng váng.
Không thể nào, ai đã dạy thiên thần nhỏ của y hút thuốc, là ai?
Y không biết rằng người đó thực ra là chính y.
Sau khi y rời đi, Lăng Phong làm loạn căn phòng trong cung điện một hồi rôi bắt đầu tìm cách làm những việc mà trước đây hắn không bao giờ làm, giống như chỉ càn làm vậy thì sẽ giúp hắn thoát khỏi gông cùm trong lòng.
Sau cái chết của Sở Diễn, Lăng Phong sa đọa mạnh mẽ một trận và gần như làm tất cả những điều mà trước đây hắn vô cùng ghét bỏ.
Hắn uống rượu, hút thuốc và đánh nhau.
Tất nhiên, hắn vẫn luôn thủ thân như ngọc, sa đọa cái gì cũng được nhưng hắn chưa bao giờ vấy bẩn tình cảm của mình.
Nhưng hắn phát hiện những thứ đó cũng chẳng có tác dụng gì, ngược lại càng đau khổ hơn nên hắn bắt đầu cố gắng coi mình như một cái máy liên tục hoạt động để làm tê liệt cơn đau.
Cho đến khi hắn đến Mạt Duy tinh.
Cho đến khi hắn gặp lại Sở Diễn.
Cuối cùng hắn đã có thể sống một cuộc sống bình thường.
Bây giờ hắn quay lại và phát hiện ở đây không chỉ có Chương Tuyển mà còn có cả Sở Diễn, người mà hắn ngày đêm mong nhớ.
Cảm xúc trong lòng hắn lập tức bùng nổ.
Hắn nhớ nhung Sở Diễn đến nỗi không biết nên làm gì cho phải nhưng hắn cũng sợ Chương Tuyển sẽ làm hại đến Sở Diễn, niềm vui và sự lo lắng đồng thời dâng lên xâm chiếm trái tim hắn.
Chương Tuyển cười nhẹ, sau đó đẩy Sở Diễn vào.
Bị đẩy khiến y loạng choạng sau đó quay lại trừng mắt với Chương Tuyển.
Chương Tuyển: Hửm? Dám trừng mắt?
Được rồi, về nhà sẽ dạy dỗ cậu sau.
Sở Diễn trừng mắt với Chương Tuyển không phải vì hắn đẩy y, mà là vì hắn lại nhốt tiểu thiên thần Lăng Phong ở một nơi như thế này, thậm chí còn dạy hư Lăng Phong. Điều này còn không đáng để trừng sao?
Sau khi Sở Diễn trừng mắt xong, Lăng Phong cũng nghiêm khắc nói với Chương Tuyển: "Tôi cảnh cáo anh đừng chạm vào em ấy."
Chương Tuyển dường như không thể hiểu được loại tình cảm này, vì vậy hắn ta cười khẩy sau đó chế nhạo: "Tôi cực kỳ ghét nhìn bộ dạng thâm tình này của cậu. Nhìn thì như thâm tình kỳ thực cũng rất bạc tình. Có phải cậu đã quên em ấy rồi không?"
Mọi người đều biết người đó là ai.
Nhưng Sở Diễn vẫn phải giả vờ như không biết gì, chỉ vào Lăng Phong nói: "Ai cơ? Người mà hắn đang nói tới là ai?"
Lăng Phong: "......"
Đó là em đấy.
Sở Diễn khống chế lồ ng ngực đang phập phồng của mình, tựa như cực kỳ oan ức: "Tôi đã nhìn lầm người rồi, hóa ra trong lòng anh còn có bóng hình khác."
Lăng Phong bất đắc dĩ nhìn y, lặng lẽ nhìn y biểu diễn.
Hắn đã hiểu rằng đây là đang diễn cho Chương Tuyển xem.
Nhìn Sở Diễn nỗ lực biểu diễn như vậy, trong lòng hắn cảm thấy y có chút đáng yêu.
Thẳng đến khi Sở Diễn nói ra câu tiếp theo: "Anh cho rằng tôi thích anh thật sao? Đừng kiêu ngạo, kỳ thật tôi căn bản không để anh vào mắt!"
Lăng Phong:?
Hắn nhìn qua vai Sở Diễn, Chương Tuyển đã phát hiện ra hắn và đang che miệng và cười trộm.
A.
Sở Diễn tiếp tục nói: "Cho nên từ hôm nay trở đi chúng ta nước sông không phạm nước giếng, đừng đến tìm tôi, tôi cũng sẽ không đến tìm anh. Cứ quay về Đế Tinh của anh đi. Từ nay về sau chúng ta không còn liên quan gì nữa."
Lăng Phong chua xót nhìn y, biết y chỉ đang cố ý chọc tức hắn để hắn không thèm để ý tới y nữa.
Sở Diễn cũng đã sử dụng phương pháp tương tự ở Liên Bang.
Khi đó hắn không tin, hiện tại chắc chắn cũng sẽ không tin.
Hắn thậm chí còn phối hợp diễn với y.
Hắn vô cùng tức giận giơ tay lên cao như muốn tát người trước mặt.
Sở Diễn sợ hãi nhắm mắt lại.
Nhưng Lăng Phong chỉ nhẹ nhàng kéo cổ áo y, từ góc nhìn của Chương Tuyển chỉ thấy Lăng Phong giống như đang véo y.
Lăng Phong ghé vào tai Sở Diễn nhẹ nhàng cắn một cái.
Toàn thân Sở Diễn chấn động.
Lúc này, Lăng Phong nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ em."
Nói xong, hắn đứng thẳng lên, vẻ mặt lạnh lùng nói với Sở Diễn: "Không ngờ rằng cậu lại là loại người này."
Vẻ mặt hắn thay đổi quá nhanh, hành động của hắn lại càng giống như một kẻ cặn bã hơn, thậm chí còn nhanh hơn và tàn nhẫn hơn cả Sở Diễn.
Sở Diễn ngơ ngác che tai lại, ngẩn ngơ nhìn hắn, nhất thời không nói được lời nào.
Chương Tuyển dường như không thể chịu đựng thêm được nữa, hắn ta bước tới và nói với Lăng Phong: "Tôi sẽ đưa người này đi. Cậu đã biết cậu ta là loại người nào rồi đấy, tôi khuyên cậu đừng nên chống lại tôi vì người như thế này."
Lăng Phong trầm mặc nhìn hắn không nói một lời.
Sở Diễn sợ Lăng Phong sẽ lo lắng cho mình nên y thản nhiên nói: "Đúng vậy, tôi phải đi rồi. Chương Tuyển đối xử với tôi tốt hơn anh nhiều."
Ý định ban đầu của y là không muốn làm Lăng Phong lo lắng nhưng khi y vừa nói những lời này ra vẻ mặt Lăng Phong càng thêm tối đi.
Khoảnh khắc Chương Tuyển kéo Sở Diễn ra ngoài, y đã bí mật làm thủ thế so hai ngón tay* lại với Lăng Phong.
* cái này chắc là đang nói đến ngôn ngữ kí hiệu của người khiếm thính ý, tui lên gg tra mà không thấyTrong những ngày sống cùng Lăng Phong, thi thoảng Sở Diễn sẽ dạy hắn một ít văn hóa ở thế giới thực của y.
Mặc dù nền văn minh khoa học và công nghệ trong kỷ nguyên tinh tế rất phát triển nhưng có thể là do quá phát triển nên rất nhiều văn hóa thú vị đã biến mất.
Vì vậy, họ thực sự không hiểu ngôn ngữ ký hiệu kỳ lạ như vậy.
Và Sở Diễn rất thích nhìn thấy vẻ bối rối trên khuôn mặt của một thiên tài như Lăng Phong.
Cho nên y thường xuyên dùng cử chỉ như vậy để đùa giỡn với hắn.
Ngày hôm đó, y chắp hai ngón tay lại, nghiêng đầu hỏi Lăng Phong: "Đoán xem đây là ý gì?"
Khi đó Lăng Phong nấu rất nhiều món ăn, phần lớn đều là những món Sở Diễn chưa từng ăn, vì thế hắn nghiêm túc suy nghĩ rồi đưa ra câu trả lời: "Làm tốt lắm, nhưng lần sau đừng làm nữa?"
Sở Diễn: "..."
Đại ca à, anh có thể tự tin hơn vào tài nấu nướng của mình được không?
Y cười đến mức không thèm quan tâm đ ến hình tượng, cuối cùng nằm bò xuống bàn, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, cười cười giải thích: "Tôi rất thích."
Lăng Phong sửng sốt.
Thích.
Thích cái gì.
Em thích những món ăn này... hay là hắn?
Hắn không rõ đáp án nhưng rõ ràng là hắn rất vui, ấm áp ngập tràn cõi lòng hắn.
Bây giờ Sở Diễn lại cho hắn một cử chỉ như vậy, chắc chắn là để hắn cảm thấy vui vẻ, thoải mái hơn.
Lăng Phong im lặng nhìn y rời đi, cảm giác bồn chồn lo lắng từ sáng đến giờ đã được xoa dịu một cách khó hiểu.
***
Sở Diễn không về nhà.
Bởi vì y bị Chương Tuyển đưa về nơi ở của mình ở Mạt Duy tinh.
Sở Diễn không hiểu vì sao hắn lại dẫn y đến đây liền lễ phép hỏi: "Sao anh lại đưa tôi đến đây?"
Chương Tuyển quay lại nhìn y không mặn không nhạt nói: "Chính cậu đã nói rằng tôi cũng khá tốt và muốn đi theo tôi mà. Bây giờ lại hối hận rồi?"
Sở Diễn: "..."
Một cái hố lớn như vậy! Có hiểu tự bắn vào chân mình nghĩa là gì không?
Sở Diễn hối hận, cực kỳ hối hận, hối hận đến không nói nên lời, hối hận vì sao mình lại nói những lời như vậy chỉ để chọc tức Chương Tuyển!
Nó không làm hắn ghê tởm chút nào nhưng lại khiến y tổn hại!
Chương Tuyển nhìn y luống cuống tay chân, trong lòng không khỏi có một tia buồn cười.
Hắn mang thanh niên này đến đây đương nhiên không phải vì lý do nực cười đó.
Hắn chỉ muốn đặt cậu ta trong tầm mắt mình và ngăn cậu ta gây ra bất kỳ rắc rối nào nữa.
Chỉ cần ở trong tầm mắt hắn thì cậu ta sẽ không thể làm gì có hại cho hắn nữa.
Đây là sự sắp xếp của Chương Tuyển.
Mặc dù y đã nói những lời đó với Lăng Phong nhưng Chương Tuyển vẫn không tin tưởng y.
Về phần vì sao hắn lại vô thức có tình cảm đặc biệt với thanh niên này hắn cũng không quan tâm, thậm chí còn mạnh mẽ đè nó xuống.
Suy cho cùng, trong lòng hắn chỉ có Sở Diễn là đặc biệt.
Cả hai đời hắn đều muốn hoàn toàn chiếm hữu người này.
Nhưng hắn chỉ biết dùng vũ lực và uy hiếp, hai phương pháp này không những không giữ được y lại bên cạnh mà còn đẩy y ngày càng xa thế giới của mình.
Hắn nhận ra sai lầm của mình nhưng ông trời không còn cho hắn cơ hội sửa sai nữa, ngay cả xương cốt của thanh niên cũng không còn.
Người thanh niên trước mặt không chút sợ hãi tò mò nhìn đồ đạc xung quanh phòng.
Thực ra Sở Diễn cũng có chút sợ hãi nhưng nếu y không cư xử tự nhiên thì sẽ khó để lấp li3m lời nói dối vừa rồi. Vì vậy y chỉ có thể giả vờ mỉm cười và tỏ ra bình tĩnh, giả vờ rằng mình là một người từng trải việc đời.
Thời gian ăn tối, y nhìn bàn của Chương Tuyển chứa đầy những món ngon nhưng y lại chỉ có thể ở trong góc gặm mì.
Đến tột cùng là nhân tính vặn vẹo hay đạo đức bị chôn vùi?
Không muốn để tôi ăn thì đừng để tôi nhìn thấy!
Lúc này y bỗng dưng nhớ những món ngon mà Lăng Phong nấu cho y, sau đó đột nhiên mất đi hứng thú với đồ ăn trên bàn.
Chương Tuyển dụ dỗ y: "Muốn ăn không?"
Hắn cảm thấy những ai có thể bị hối lộ bằng tiền và đồ ăn đều là người cấp thấp, chỉ cần nhận hối lộ hắn có thể lợi dụng người này để thực hiện một loạt hành động ngược tâm ngược thân với Lăng Phong.
Ai bảo hắn ta dám cản đường mình.
Tuy nhiên, vẻ mặt của thanh niên trước mặt nhanh chóng trở nên kiên định, như thể y đột nhiên mất hết h@m muốn trần tục.
Chương Tuyển cảm thấy có chút kỳ quái, yên lặng hỏi: "Cậu không có hứng thú nào sao?"
Sở Diễn: "Từng gặp biển xanh khó làm sông nhỏ*, tôi đã ăn qua đồ ăn ngon hơn gấp trăm lần, đương nhiên không để những thứ này vào mắt."
* Từng gặp biển xanh khó làm sông nhỏ,Không phải Vu Sơn nào phải mây.Gặp được mỹ nhân lười ngoảnh lại,Nửa vì tu đạo, nửa vì người.( Trích trong bài thơ Ly Tư)Tui biết bài này là thông qua truyện Thiên Quan Tứ Phúc đó, truyện hơi dài nhưng mà hay lắmChương Tuyển: "..."
Y nói xong hắn cũng không còn cảm giác thèm ăn nữa.
Khi Sở Diễn ở cùng Lăng Phong y sẽ thường nhìn ngắm những vì sao trên bầu trời, khi y ở cùng Chương Tuyển y chỉ biết mắt to trừng mắt nhỏ vì chính y cũng chẳng biết nên nói gì. Thỉnh thoảng y cũng sẽ cố gắng tẩy não Chương Tuyển, cố gắng thu lại những lời y đã nói để ghê tởm Chương Tuyển ngày hôm đó: "Này, anh có thể quên đi những lời linh tinh hôm trước tôi đã nói với anh không?"
Lúc đó Chương Tuyển đang đọc sách, nghe vậy nhướng mày nói: "Ồ? Tại sao?"
Sở Diễn suy nghĩ một chút, chính trực nói: "Bởi vì anh căn bản không hiểu tình yêu!"
Chương Tuyển cũng cau mày suy nghĩ một lúc rồi bình tĩnh trả lời: "Chẳng lẽ tôi cũng sẽ mê mẩn cậu như Lăng Phong rồi lại bị cậu lừa gạt tình cảm sao?"
Sở Diễn: "..."
Tại sao tôi càng ngày càng cảm thấy anh giống một cái máy chống lừa đảo của quốc gia vậy?
Y ngồi một cách đáng thương, một tay ôm trán, đau đớn ăn năn về hành vi cặn bã của mình.
Tại sao y lại phải nhiều lời như vậy để bây giờ y thậm chí còn không thể dùng đôi bàn tay khéo léo tự pha một ấm trà cho mình chứ.
Nghĩ đến đây, y lại mở cửa sổ ra cố gắng thưởng thức ánh trăng.
Lúc này Chương Tuyển kịp thời nhắc nhở: "Đóng cửa lại, buổi tối sẽ có gió."
Còn câu sau "Đừng để bị bệnh" không được nói ra, hắn cảm thấy mình đã quá xúc động, người này không xứng để nghe những lời này từ hắn.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ tắm rửa và đi ngủ.
Chương Tuyển không hề bạc đãi y về vấn đề này. Hắn sắp xếp cho y một căn phòng và cho y ngủ trên một chiếc giường kiên cố thay vì một cái ổ nào đó.
Y cũng đã chuẩn bị tinh thần trước khi mở cửa phòng, chỉ sợ sau cánh cửa kia sẽ là một căn phòng màu hồng phấn.
Ai không biết còn cho rằng y có sở thích kỳ lạ với màu hồng đấy.
May mắn thay, căn phòng này có màu sắc bình thường, không có giấy dán tường và được sơn màu trắng.
Nhẹ nhõm, y thu dọn quần áo và chuẩn bị đi tắm.
Vấn đề là y bị xách đến đây quá mức vội vàng và chẳng mang theo bất cứ thứ gì chứ đừng nói đến đồ ngủ để thay.
Sau khi lịch sự hỏi Chương Tuyển, người đàn ông cau mày như thể hắn ta nghĩ y thật phiền phức.
Sở Diễn cực kỳ cạn lời...
Không phải anh bất chấp mọi thứ kéo tôi đến đây sao? Bây giờ lại muốn bỏ mặc?
Tôi rất thất vọng về anh!
May mắn thay, Chương Tuyển vẫn còn chút lương tâm cuối cùng khi thản nhiên lấy cho y một chiếc áo sơ mi trong tủ.
Không hổ là Chương Tuyển, ngay cả áo sơ mi cũng màu đen.
Sở Diễn không quan tâm đ ến kích cỡ, cầm lấy nó và chạy thẳng vào phòng tắm.
Trước khi bước vào, y còn nghĩ đến nhân thiết kệch cỡm của mình nên khi đóng cửa phòng tắm y đã nói với Chương Tuyển: "Đừng vào nha ~"
Sau đó không để ý đến vẻ mặt nhăn nhó của đối phương y lập tức đóng đóng cửa phòng tắm lại như sợ người đầu xanh Lăng Phong sẽ phải đưa tiễn người đầu xanh là y.
Trong lòng Chương Tuyển tràn ngập cảm xúc lẫn lộn.
Thành thật mà nói, hắn thực sự từng nghi ngờ liệu người này có phải là Sở Diễn hay không và liệu y có may mắn sống sót sau vụ nổ đó hay không, dù sao thì ngay cả công nghệ tiên tiến nhất cũng không thể phát hiện ra thân xác Sở Diễn trong vụ nổ.
Nhưng chuỗi hành động hiện tại của người này đang nói cho hắn biết, có thể đây chỉ là mộng tưởng của hắn mà thôi.
Chẳng bao lâu sau, hắn nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm.
Không quan tâm nữa, hắn nhíu mày chuẩn bị vào thư phòng xử lý hồ sơ.
Kết quả là trước khi hắn kịp rời đi đã có một tiếng hét chói tai từ phía sau.
Giống như phản xạ có điều kiện, Chương Tuyển nhanh chóng chạy về phía Sở Diễn.
Sở Diễn cả người đầy nước chạy ra ngoài với bộ quần áo rộng thùng thình, trên người hình như có vết máu, bởi vì tốc độ quá nhanh nên hai người không kịp giảm tốc độ cứ thế va vào nhau.
Chương Tuyển xoa xoa ngực vì đầu thanh niên kia đập vào ngực hắn.
Sở Diễn thì xoa trán với đôi mắt đỏ hoe.
Chương Tuyển hỏi với giọng điệu cực kỳ đáng sợ: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Giọng điệu của hắn như muốn nói: tốt nhất là cậu nên cho tôi một lời giải thích hợp lý nếu không thì tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.
Sở Diễn chợt rùng mình.
Kỳ thực cũng không có gì, ngoại trừ việc nguồn nước trên tinh cầu này có chút kỳ lạ. Thỉnh thoảng nước sẽ chuyển sang màu đỏ, phòng tắm sẽ trông như hiện trường án mạng đầy máu me.
Vì vậy trong trường hợp bình thường, người dân ở đây sẽ tự mang theo bộ lọc và máy cảnh báo bên người.
Tuy nhiên, Chương Tuyển là người mới tới và không biết nhiều về những điều này, Sở Diễn cũng chưa bao giờ gặp phải hiện tượng như vậy trước ngày hôm nay.
Sở Diễn tựa hồ rất sợ hãi, y không kịp lau đi nước trên người nên trông cứ như đang bị thương vậy.
Tuy là nước có màu đỏ nhưng thành phần của nó không phức tạp hơn nhiều so với nước tự nhiên.
Chương Tuyển đang suy nghĩ xem có nên thay quần áo hay không.
Sở Diễn tỉnh táo hơn, biết mình vô tình làm bẩn quần áo của Chương Tuyển nên rụt rè nhỏ giọng nói: "Đừng tức giận, tôi giặt cho anh."
Nói xong, y nhanh chóng c ởi đồ của Chương Tuyển ra và mặc lại chiếc áo choàng ban đầu của mình.
Lúc này, Chương Tuyển nhìn thấy trên lưng thanh niên kia có có một nốt ruồi nhỏ.
Hắn nhớ vị trí của nốt ruồi này.
Kiếp trước thỉnh thoảng hắn sẽ trừng phạt Sở Diễn bằng cách dùng gậy mềm màu sẫm đánh mạnh vào lưng y, nó thường thường sẽ để lại vài vết bầm tím.
Sau đó Sở Diễn khóc lóc nói đau, hắn cũng không bao giờ dùng đến nó nữa.
Những lúc đó Sở Diễn vùi mặt vào gối để hắn bôi thuốc cho y, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng nốt ruồi trên lưng người nọ.
Chính xác là cùng một vị trí.
Chỉ là người này không biết, hắn cũng chưa từng nhắc đến, Sở Diễn cũng chưa bao giờ quan tâm tới.
Khoảnh khắc đó, đôi mắt của Chương Tuyển đột nhiên run lên, với sự hoài nghi hiện rõ trên khuôn mặt hắn.
Sở Diễn im lặng mặc quần áo, hoàn toàn không cảm nhận được sự thay đổi của Chương Tuyển.
Mãi đến khi quay lại, y mới nhìn thấy vẻ mặt bi ai và bàng hoàng khó tả trên mặt Chương Tuyển.
Sở Diễn:?
Hắn có chứng sợ máu sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Bình luận làm tôi cười chết mất hahaha