...
Trên đường phố giữa hè, người đến người đi đều vội vàng trên quỹ đạo cuộc đời của mình.
Nếu có người lười biếng vào thời điểm này thì đó là những người đã bị loại khỏi tập thể hoặc những người vô gia cư.
Khi đó Hình Uyên vẫn còn là một nhiệm vụ giả, hắn có sự cố chấp và quật cường mà hầu hết các thiên tài đều có. Trong thế giới nhiệm vụ, hắn thường không nghe theo sự chỉ dẫn của hệ thống mà lựa chọn hành động theo ý mình.
Chính vì lý do này mà Hình Uyên đã bị Chủ Thần tiền nhiệm trừng phạt phải trải qua cuộc sống của tầng lớp dưới đáy trong một thế giới nhiệm vụ nhằm mài phẳng các góc cạnh của hắn.
Trong Cục Quản Lý Thời Không không có sự phân biệt giữa thời gian và không gian.
Hàng vạn năm trước, Hình Uyên đã đến thế giới đó.
Hàng vạn năm sau, Sở Diễn lại đến Cục Quản Lý Thời Không.
Rào cản lớn nhất không phải thời gian mà là không gian.
Ở thế giới kia, cái gọi là cuộc sống ở tầng lớp dưới đáy chính là Hình Uyên trở thành một kẻ mù lưu lạc.
Ý nghĩa của trải nghiệm này là để hắn cảm nhận được một người đã mất đi kỹ năng sinh tồn và chỉ có thể sống bằng cách bán đi phẩm giá của mình sẽ như thế nào.
Có thể nói, Hình Uyên đã cảm nhận được nhân gian khó khăn ở đây.
Một cái dạ dày vĩnh viễn không thể lấp đầy.
Sự chế giễu vô tận.
Nếu có điều gì khiến hắn thấy biết ơn thì đó có lẽ là hắn không nhìn được.
Không thể nhìn thấy gì cả, cũng không thể nhìn thấy những đôi mắt giễu cợt và những ánh nhìn khinh thường.
Cảm nhận lớn nhất của Hình Uyên lúc đó có lẽ là khi bạn sống ở tầng đáy, rất nhiều cặn bã sẽ xuất hiện cùng lúc.
Nếu không thì tại sao con người lại muốn vươn đến những nơi cao hơn?
Ngoại trừ bị mù thì sức khỏe Hình Uyên cũng không tốt, nửa người tê mỏi, cử động khó khăn.
Mái tóc bẩn thỉu dính chặt vào mặt, người qua đường không nhìn rõ đường nét trên khuôn mặt hắn nhưng trong tiềm thức họ coi hắn là quái vật, nếu chạm vào sẽ gặp xui xẻo.
Mùa hè nắng chói chang, thế gian khô nóng tràn ngập thờ ơ.
Hình Uyên lặng lẽ ngồi bên đường, không định ăn uống hay sống lâu thêm chút nào.
Sự trừng phạt của Chủ Thần tuy khắc nghiệt nhưng cũng rất nhân từ, tức là sau khi chết hắn sẽ quay lại Cục Quản Lý Thời Không.
Vào thời đó, thiên chi kiêu tử sau khi nếm qua đau khổ nhân gian hiếm có một lần cúi đầu.
Có lẽ cuối cùng hắn cũng hiểu rằng trên hắn có một thế lực còn mạnh mẽ hơn.
Dù kết quả như thế nào thì lấy trứng chọi đá chưa bao giờ là hành động khôn ngoan.
Hắn định lẳng lặng chết ở chỗ này, không cầu cứu cũng không van xin.
Ngay lúc hắn đang bị cơn đói khát hành hạ thì một chai nước bất ngờ chạm vào môi hắn.
Hình Uyên sửng sốt một lúc, nhìn chủ nhân chai nước bằng đôi mắt trống rỗng, mặc dù không nhìn thấy gì.
Người đó không ai khác chính là Sở Diễn, người sắp bước vào đại học.
Để kiếm tiền đóng học phí, y đã tìm cho mình vài công việc bán thời gian. Không cần nghĩ cũng biết cha mẹ sẽ không bao giờ chi tiền cho y đi học.
Cuộc sống hàng ngày của y rất đơn giản, y làm việc bán thời gian, nghỉ làm và tiết kiệm từng chút một số tiền cần thiết cho việc học, số tiền còn lại được dùng làm chi phí ăn uống.
Thứ y ăn cũng không xa xỉ gì, chỉ có ít nước và mấy cái bánh hấp, một ngày ba bữa.
Hàng ngày trên đường đi làm thêm, y đều thấy người ăn mày này ngồi ở đây.
Người ta nói trẻ khóc có kẹo ăn, người vô gia cư cũng không ngoại lệ, chỉ có làm việc chăm chỉ mới có thể trang trải cuộc sống hàng ngày.
Nhưng người đàn ông này lại không làm gì cả, hắn giống như một đám cỏ dại đang dần khô héo, sắp chết.
Hắn thậm chí còn không kêu cứu.
Sở Diễn phát hiện ra rằng người đàn ông vô gia cư ngốc nghếch này thậm chí còn không biết cách nhờ người qua đường giúp đỡ, tất nhiên y không thể mặc kệ hắn được.
Có lẽ nghiệp vụ của tên ăn mày này còn chưa đủ thành thục.
Khi mọi người nhìn thấy người đàn ông vô gia cư, họ bước đi với vẻ chán ghét.
Nhưng Sở Diễn lại từng bước một tới gần hắn.
Y muốn chào hỏi nhưng không biết phải nói thế nào.
Cuối cùng, khi nhìn thấy đôi môi nứt nẻ của người đàn ông vô gia cư, y nghĩ mình nên làm gì đó thiết thực nên đã lấy ra một chai nước chưa mở nắp từ trong ba lô và cẩn thận đưa cho hắn.
Đầu tiên người đàn ông cảm nhận được chất lỏng trên môi mình, sau đó muộn màng nhận ra có ai đó đang chắn đi ánh nắng gay gắt trước mặt mình.
Mắt hắn không thể nhìn rõ khuôn mặt của người trước mặt.
Nhưng hắn biết giọng nói của y rất êm tai và dịu dàng.
Người nọ khẽ nói: "Anh đói không? Ở đây còn bánh bao hấp. Nếu anh không phiền, chúng ta có thể ăn chung."
Khóe môi Hình Uyên mấp máy, có lẽ hắn không muốn nhận sự bố thí từ người khác nên chỉ nhàn nhạt nói: "Đừng lo lắng cho tôi, tôi đang muốn chết."
Sở Diễn sửng sốt một chút, câu trả lời này quả thực là điều y không ngờ tới.
Trên đời này khó cứu nhất chính là một người muốn chết.
Y gãi đầu bất lực như thể đang xấu hổ.
"Vậy... tôi để nước ở đây. Khát thì nhớ uống nhé."
"Tôi biết cuộc sống có thể khó khăn nhưng tôi cảm thấy chỉ có sống mới tìm được những món quà mà ông trời đã tỉ mỉ sắp xếp cho mình. Nếu chết sẽ không tìm thấy gì cả."
Y đặt chai nước khoáng bên cạnh Hình Uyên, không hề có chút khó chịu nào, giọng điệu như dòng suối trong trẻo ấm áp nhẹ nhàng, nghe rất thoải mái.
Sở Diễn đang muốn rời đi thì đột nhiên nhìn thấy hai người bước ra từ canteen bên kia đường.
Hai người này không ai khác chính là những kẻ đã chặn Sở Diễn trước cửa lớp, cũng là người dẫn đầu cô lập y ở trường.
Bọn họ cầm cây kem năm tệ trong tay vừa ăn vừa trò chuyện, Sở Diễn chưa kịp trốn thì đã bị phát hiện.
"Này, đây không phải là Sở Diễn sao? Sao mày lại ở đây?"
Nhìn người đàn ông vô gia cư bẩn thỉu bên cạnh Sở Diễn, hai người lộ ra nụ cười mỉa mai, dùng giọng điệu kỳ quái: "Này, mày đang bàn chuyện xin ăn trên phố như thế nào với anh trai vô gia cư của mình à? Hahaha."
Sở Diễn không định tiếp chuyện họ, y đang chuẩn bị quay người rời đi.
Nhưng chưa bước được mấy bước, y đã bị hai tên kia đuổi theo tóm lấy.
"Đừng đi, chúng ta đều là bạn học cũ, sao mày không ở lại ôn chuyện với bọn tao? Đừng vô tâm như vậy chứ ~"
Khuôn mặt bình tĩnh thường ngày của Sở Diễn cuối cùng cũng lộ ra vẻ mất kiên nhẫn: "Buông ra."
Hai người đó không muốn để y đi dễ dàng như vậy.
Sở Diễn bị bọn chúng ức hiếp suốt ba năm, không ngờ cuối cùng thành tích của y lại hơn hẳn chúng, thậm chí còn đỗ vào một trường đại học danh tiếng trong nước. Ngay cả giáo viên trong trường cũng coi y là trường hợp điển hình.
Đây chẳng phải giống như chim sẻ bay lên cành thành phượng hoàng sao?
Làm sao chúng có thể cho phép người mà chúng đã chà đạp dưới chân suốt ba năm thẳng lưng mà sống được?
Y chỉ nên sống dưới cái bóng của chúng. Dù đi đâu, dù thành tích như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể không khuất phục dưới chúng.
Sở Diễn bị làm phiền, muốn rời đi lại phát hiện những người này mạnh hơn y nhiều, rất khó thoát ra.
Kỳ thực cái này cũng không trách Sở Diễn được, hôm nay y làm việc nặng nhọc quá nhiều, tay đều mềm nhũn. Huống chi mỗi ngày y ăn không nhiều, chỉ có thể ăn bánh bao hấp để thỏa mãn cơn đói, dinh dưỡng thiếu hụt nên khi đứng trước những người bạn cùng lứa, trông y gầy gò và nhỏ hơn bọn họ vài tuổi.
Một trong hai tên kia ác liệt nói với y: "À phải rồi, Sở Diễn, nhà mày nghèo quá, nhất định không được ăn kem, bọn tao đãi mày nhé?"
Nói xong, kem trong tay gã rơi thẳng xuống đất bụi bặm, kem bắn tung tóe khắp nơi.
Sắc mặt Sở Diễn lập tức tái nhợt.
Thấy vậy, một tên khác cũng khoa trương: "Ồ, sao mày có thể bất cẩn như vậy? Sở Diễn, thấy mày mỗi ngày đều rất tiết kiệm, không biết bao nhiêu năm mới đổi quần áo một lần, có lẽ sẽ không nỡ nhìn cây kem đắt tiền rơi xuống đất không có người ăn phải không?"
Nghe vậy, Sở Diễn nhìn chúng với ánh mắt ngày càng tức giận.
Nhưng chúng căn bản không quan tâm đ ến cảm xúc của y. Y càng tức giận, bọn chúng càng hưng phấn.
Ngay khi một tên trong đó muốn đá vào xương bánh chè* của Sở Diễn để buộc y phải quỳ xuống, tay gã đã bị người đàn ông vô gia cư im lặng tóm lấy từ phía sau.
*xương đầu gối ấyGã cố gắng giãy giụa nhưng phát hiện hai tay của người đàn ông này giống như một chiếc kìm sắt, căn bản không thể thoát được.
Chỉ nghe người đàn ông bực bội cau mày, lạnh giọng nói:
"Cút."
Tác giả có lời muốn nói:
Quyển thứ tư: Tranh đoạt
Thực hiện lời hứa hôm qua với mn đây φ(* ̄0 ̄)Từ chương sau chúng ta sẽ bước vào chặng cuối của truyện nhé