Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 6: Tặng Cậu Một Bức Tranh




Kỳ Vô Quá không có cảm giác gì, vẫn như cũ đắm chìm vào trong bức họa.



Móng tay hơi dùng sức, một giọt máu rỉ ra.



Thiếu nữ tựa hồ bị mùi máu tươi kích thích, tròng mắt trắng hiện lên chút tơ máu màu đỏ tươi khiến khuôn mặt cô càng lúc càng dữ tợn, trông như một con lệ quỷ chân chính.



Giọt máu kia cứ như vậy lăn xuống rồi rơi vào trong cổ áo.



Bây giờ đang là mùa hè, Kỳ Vô Quá ngồi trên ghế dài hơi cong lưng xuống, áo thun bị kéo lên một đoạn, để lộ phần da thịt của cậu.



Thiếu nữ đứng phía sau Kỳ Vô Quá, cô có thể thấy phía trên phần xương cụt là một cái bớt màu đỏ sậm, nhưng nó cũng không thể khiến cô nhìn nhiều thêm được một lúc.



Ngay khi cô dùng sức lần thứ hai, muốn nhanh chóng cắt đứt đầu của người trước mặt, khối bớt này lại hóa ra một đám lửa, lan dần lên phía trên.



Trên gáy Kỳ Vô Quá cũng xuất hiện vết bớt có hoa văn giống bên dưới, sau đó lan ra hai tai cậu.



Thiếu nữ chỉ cảm thấy nơi tiếp xúc với làn da của đối phương nảy lên một cơn đau dữ dội, toàn bộ linh hồn dường như đều bị ngọn lửa cháy hừng hực thiêu đốt.



Cô đột ngột rút tay về, thậm chí còn không tự chủ được mà lùi lại mấy bước.



“Cô tới rồi.”



Kỳ Vô Quá mở miệng, nói ra lời thoại mà Đoạn Lệ đã sử dụng ban nãy.



Thiếu nữ sững sờ không nói tiếp, con ngươi màu đen đã từ từ biến thành một màu trắng thuần.



“Cậu quay đầu lại nhìn tôi một cái có được không?”



Chỉ cần cậu nhìn thấy cô thì sẽ bị nỗi sợ hãi chi phối, ba cây nến ở bả vai sẽ yếu đi một chút, từ đó không còn tạo thành uy hiếp cho cô.



Thiếu nữ cho rằng cảm giác bị thiêu đốt ban nãy là do dương khí trên người Kỳ Vô Quá quá dồi dào.



Kỳ Vô Quá lại lắc đầu: “Trong lòng tôi có dáng vẻ phù hợp nhất cho cô rồi, không cần quay đầu lại.”



Thiếu nữ giận tím mặt muốn tiếp cận, lại nghĩ tới lần gặp nhau ở phòng tắm lúc trước, ngọn lửa không tên kia xuất hiện tựa như ăn sâu vào xương tủy, khiến cô tốn không ít sức mới dập được.



Hình dáng của cô đến từ chính hồn phách đan xen với oán khí, để có thể tái tạo cần phải tiêu tốn năng lượng linh hồn. Lúc đó cô cũng vì khôi phục lại sợi tóc bị đốt trọi kia mà hao mất không ít oán khí.



Thiếu nữ chỉ có thể đứng cách mấy bước, yên lặng xem mọi thứ biến đổi.



Cô cứ như vậy thấy bức tranh chậm rãi hình thành dưới ngòi bút của Kỳ Vô Quá, trên những lá sen nối dài nhau bất tận xuất hiện một cô thiếu nữ.



Cô thiếu nữ này mặc chiếc váy dài, nhảy múa uyển chuyển trên lá sen, như con khổng tước lộng lẫy xòe đuôi dưới ánh trăng.



Thứ khiến người khác chú ý nhất là đôi tay như ẩn như hiện kia, mười ngón tay thon dài mô phỏng lại hình dạng của khổng tước, mềm mại tựa không xương.



Kỳ Vô Quá đã vẽ xong nét bút cuối cùng, nói: “Lúc nhìn thấy tay của cô thì tôi nảy ra ý tưởng này, đôi tay hoàn mỹ như vậy, lúc đứng trên hồ sen mà nhảy múa dưới ánh trăng chắc chắn sẽ rất đẹp.”



Thiếu nữ trầm mặc trong chốc lát, nói: “Lúc trước hắn cũng khen tay của tôi như vậy, nhưng sau khi tôi chết lại chặt đứt tay tôi.”



Kỳ Vô Quá rốt cuộc cũng đứng dậy, quay ra sau nhìn thiếu nữ: “Sự ham muốn chiếm lấy những thứ hoàn mỹ khi lên men đến tận cùng, sẽ biến thành ác độc tới cùng cực.”



“Nếu như hắn xuống địa phủ, sẽ phải chịu nỗi đau phân thây lặp đi lặp lại hàng trăm năm.”





Vẻ mặt của cậu trước sau rất bình tĩnh, cho dù là nhìn thấy những vết khâu lộn xộn trên môi thiếu nữ cũng không hề tỏ ra kinh sợ.



Thiếu nữ nhìn đến ánh mắt cậu rơi vào trên môi mình, con ngươi trắng đục lại dần chuyển sang màu đỏ tươi.



Kỳ Vô Quá mở miệng: “Dấu vết trên miệng cô là điều cô hối hận sao? Vì cái gì?”



Thiếu nữ hơi sững sờ, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của đối phương, không tự chủ mà trả lời: “Tôi không nên cười, nếu như tôi không cười, thì hắn đã không cảm thấy tôi thú vị…”



Điều này của cô không có trong lời đồn, đây rõ ràng là một câu chuyện cũ.



Thiếu nữ đã từng là nhân vật nổi tiếng trong trường, lớn lên rất xinh đẹp lại giỏi múa, là cái loại luôn khiến người ta phải chú ý kia.



Tất cả ác mộng đều xuất phát từ một nụ cười của cô, thiếu nữ cho là vậy.



Ngày đó cô thích nhất là những lúc bà cô bán cơm xin nghỉ phép, sau đó sẽ đổi thành một ông chú giúp bán cơm thay.



Ông chú múc đồ ăn rất hào phóng, thậm chí còn múc thêm cho cô nửa muôi, thiếu nữ liền lễ phép cười đáp trả.



Sau đó vào kỳ nghỉ hè, thiếu nữ ở lại ký túc xá của trường không về, ác mộng rơi xuống đầu cô.



Trong hồi ức thê thảm mà đau đớn kia, thứ duy nhất cô nhớ tới chỉ có những lời tên ác ma đó nói rằng cô cười với hắn, chắc chắn là muốn câu dẫn hắn, nói cô khiến đầu óc hắn không được yên ổn, tội ác tày trời.



Sau khi tất cả kết thúc, tên ác ma kia thậm chí còn chặt tay cô đi, nói rằng chính những ngón tay này đã khiến hắn mê luyến không ngớt mà phạm phải sai lầm lớn.



“Thù cô đã báo, sao oán khí vẫn chưa tan?” Kỳ Vô Quá lại hỏi.



Thiếu nữ cũng không biết vì sao, rõ ràng điều cô phải làm là nhào lên phía trước, đem đầu của tên nhân loại không biết điều này giật xuống.



Nhưng cô không làm thế, mà lại đứng tại chỗ ngoan ngoãn trả lời câu hỏi, điều này khiến cô nhớ tới lúc đi nhậm chức, còn có cảm giác khi đối mặt với boss của công ty.



Đúng nhỉ, sao oán khí vẫn chưa tan?



Cô cứ nghĩ sau khi đã giết được tên ác ma kia sẽ bồi hồi lởn vởn trong sân trường, ý thức dần dần mơ hồ tan biến, nhưng đúng lúc bên tai lại vang lên khúc ca quỷ dị.



Là lúc đó.



Cô thấy một nữ sinh trạc tuổi đang nhảy múa ở bên hồ.



Cô đột nhiên lại nhớ tới chính mình, rõ ràng là múa còn đẹp hơn nữ sinh kia, lại bởi vì một tên ác ma mà kết thúc con đường nhân sinh từ sớm.



Cô trở về ký túc xá chính mình đã từng ở, nhìn thấy những sinh mệnh căng tràn nhựa sống kia, chỉ vì chút việc cỏn con mà khóc, mà cười, mà ồn ào náo loạn, ước ao trong lòng dần chuyển thành oán khí.



Oán khí cùng năng lực đã biến mất dần quay về, rốt cuộc dưới sự điều khiển của ghen tỵ và oán hận, cô tổn thương mấy thiếu nữ khác. Đó dường như là một loại tuần hoàn ác tính, càng tổn thương nhiều người, oán khí của cô càng nặng.



Ngay lúc cô chuẩn bị mất đi lý trí, muốn giết chết người vô tội đầu tiên, có người xuất hiện trước mặt rồi đem cô đi.



Kỳ Vô Quá yên lặng nghe xong, không có an ủi cô, cũng không nhiều lời hỏi cái khác, chỉ cầm bức tranh trong tay đưa cho cô, nói: “Oán khí của cô tuy nặng, nhưng trên tay vẫn chưa nhuốm máu người vô tội. Tặng cô.”



Thiếu nữ nhận lấy, sững sờ nhìn đối phương rời đi.



Lần thứ hai cúi đầu, lại thấy một con chim đen kịt bay ra từ bức họa.




Con chim kia lượn mấy vòng, từ lông đuôi tỏa ra từng làn khói đen. Làn khói đó như có sinh mệnh, chậm rãi uốn lượn xếp thành dòng văn.



Nữ sĩ Tịch Du Tâm kính mến: Chúng tôi rất vui mừng khi báo tin cho ngài, công ty tôi quyết định thuê ngài làm vũ công biểu diễn cho vũ đoàn địa phủ, mô tả chức vụ cụ thể như sau…



Thiếu nữ liền ngơ ngẩn.



Tịch Du Tâm là ai?



Đúng, cô là Tịch Du Tâm. Cô nhìn công văn kỳ quái trước mặt hồi lâu, rốt cuộc giơ tay lên, chấm một dấu ở nơi thấp nhất trong văn bản.



Trong nháy mắt lúc vân tay được chấm xuống, đôi tay trắng nõn xoa trên mặt mình, những sợi chỉ đen dần dần biến mất, để lộ dung mạo thanh tú.



Cô cười, quay đầu lại ngắm nhìn ngôi trường đã từng khiến mình lưu luyến không thôi, sau đó nhấc chân bước vào trong bức họa.



Sau khi bóng hình thiếu nữ biến mất được mấy phút, một người từ phía sau thân cây xuất hiện, tướng mạo đẹp trai, thân thể như ngọc.



Người này chính là cậu bạn cùng phòng của Kỳ Vô Quá, Đoạn Lệ.



Đoạn Lệ bước tới chỗ ban nãy Kỳ Vô Quá và Tịch Du Tâm đứng, tiện tay rạch một đường, trên không trung bắt đầu như máy quay phim chiếu lại hình ảnh đã quay.



Biểu tình của hắn rất lạnh nhạt, dường như không có hứng thú gì với những chuyện xảy ra trước mắt.



Vào lúc vết bớt dưới xương cụt của Kỳ Vô Quá bắt đầu lan ra, Đoạn Lệ rốt cuộc mới đưa tay chấm một cái.



Hình ảnh dừng lại, đồng thời còn được phóng to, Đoạn Lệ nhìn kỹ phần nhỏ lộ ra của vết bớt, nhẹ giọng nói: “Tỏa hồn trận?”



Phần lộ ra quá ít, hắn cũng chưa thể xác nhận xem có đúng là tỏa hồn trận hay không, chẳng qua là xem biểu hiện của Tịch Du Tâm thì hẳn là một loại trận pháp có tác dụng lên hồn phách rồi.



Đoạn Lệ tiếp tục xem, cuối cùng hình ảnh dừng lại ở bức tranh đã vẽ xong của Kỳ Vô Quá.



Hắn nhìn bức họa kia một lúc lâu, ánh mắt rất chăm chú.



“Thật đúng là một kẻ thú vị.”




Cuối cùng Đoạn Lệ bỏ lại một câu như vậy, sau đó vung tay xóa tan hình ảnh, xoay người biến mất ở bên hồ.



Khi Kỳ Vô Quá trở về ký túc xá, bên trong đã không còn ai.



Cậu ngồi xuống bàn học, sau đó ngồi bất động cứ như bức tượng đá.



Hoa văn sau tai dần dần nhạt màu, sau đó rút về sau gáy, cuối cùng trở lại là một vết bớt bình thường trên người Kỳ Vô Quá.



Lúc này Kỳ Vô Quá mới hồi hồn, cậu nhéo nhéo ấn đường, cảm thấy có hơi nhức đầu.



“Không phải mình đang vẽ tranh bên hồ sao?”



Cậu chỉ cảm thấy nghi hoặc một chút, trong ký ức cuối cùng của bản thân, cậu rõ ràng là đang vẽ tranh ở bên hồ, vừa mới hoàn thành phác thảo của hồ sen, đột nhiên lại như bị say rượu, ký ức sau đó đều trở nên trống rỗng.



Kỳ Vô Quá cầm lấy tập tranh trên mặt bàn, phía trên có một tờ bị xé, từ dấu vết lưu lại có thể thấy rõ ràng đã từng có một bức tranh nằm trên đó.



Bức vẽ của cậu đâu rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?




“Sao vậy?”



Kỳ Vô Quá quay đầu lại, thấy Đoạn Lệ đang đứng trước cửa.



Cậu thuận miệng đáp: “Không thấy bức tranh vừa vẽ xong đâu nữa, tớ không nhớ đã vứt ở đâu rồi.”



“Tớ vừa đi từ chỗ hồ về, thấy có một bức tranh trên ghế, đang định tới nhặt về thì bị gió thổi rớt vào hồ nước rồi.”



Kỳ Vô Quá cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc, hỏi: “Bức tranh kia ra sao?”



“Đẹp lắm.”



Xem ra Đoạn Lệ không được vui, khuôn mặt lạnh nhạt bước về phía bàn học ngồi xuống.



Kỳ Vô Quá lúc này cũng không quan tâm bức tranh kia nữa, cậu càng chắc chắn nội dung chính của trò chơi này nằm trên người bạn cùng phòng. Còn chuyện của nữ sinh ký túc xá số bốn kia, trực giác cho cậu biết đó chỉ là chi tiết phụ mà thôi, không cần để tâm.



Từ trước tới nay Kỳ Vô Quá rất tin tưởng vào trực giác, cậu cảm thấy mình hẳn là nên chủ động tiến triển cốt truyện với bạn cùng phòng này.



Cậu suy đoán tính cách, thử hỏi dò một câu: “Sao thế? Tâm trạng của cậu có vẻ không được tốt cho lắm?”



“Tớ cứ tưởng cậu mua đồ vẽ là vì tớ.”



“Hả?”



Kỳ Vô Quá sửng sốt, nhìn biểu hiện của Đoạn Lệ, cảm giác hơi sai sai. Chẳng qua nhớ tới chuyện ban nãy xảy ra ở bên hồ thì vẫn có thể lý giải được chuyện này.



“Tớ đang tập luyện một chút, tay đã lâu không vẽ nên bị cứng. Khí chất của cậu đặc biệt như vậy, cũng không dễ xuống tay.” Kỳ Vô Quá vỗ mông Đoạn Lệ rất chuyên nghiệp, hi vọng đối phương có thể dễ dàng bỏ qua.



“Tớ không để ý đâu.” Đoạn Lệ nói, “Tớ thích vẽ, cũng thích người biết vẽ.”



Kỳ Vô Quá bị câu thổ lộ nửa hư nửa thực này làm cho cạn lời, coi như cậu đã phát hiện được nhân vật Đoạn Lệ này ngày thường thì cao lãnh khó tiếp cận, nhưng thực tế lại có nội tâm rất mãnh liệt, có thể trắng trợn mà biểu hiện với người ta.



Bầu không khí có chút xấu hổ, cũng có chút mờ ám.



Tay chân của Kỳ Vô Quá quả thật là không biết nên bỏ đâu cho phải, trực giác lại nhắc nhở cậu chuyện vốn không đơn giản như vậy.



Đây không phải là trò chơi yêu đương gì, mà là trò chơi trốn thoát khỏi lệ quỷ hoành hành.



Đừng nói quả thật là nhân vật chính của cậu muốn chơi trò yêu đương cùng Đoạn Lệ, lỡ như nhận lời tỏ tình của hắn xong lại xảy ra chuyện đáng sợ gì đó thì xong đời.



Kỳ Vô Quá vẫn quyết định giả ngu, cười một cái nói: “Chờ tớ luyện tập cho tốt, rồi tớ sẽ vẽ cho cậu một bức.”



Đoạn Lệ thu hồi tầm mắt, không hề có cảm giác ngột ngạt như cũ, chỉ là nói một câu không rõ ý tứ.



“Tớ chờ cậu.”



********



Lảm nhảm: Ù uôi bạn học Đoạn đi làm nũng vợ kìa =))) ăn dấm với cả cấp dưới thì toang rồi =)))