Hai ngày sau, Yến Ngọc Hiên và Thẩm Kha trở về. Yến Ngọc Hiên quả thật cầu cho hắn một lá bùa bình an, khi đến Trường Nhạc Cung thăm hắn chợt phát hiện ánh sáng kém hơn trước kia rất nhiều, nhìn kỹ mới nhận ra mọi cửa sổ đều bị bịt kín nên kinh ngạc hỏi: "Làm gì vậy?"
Đường Cửu tìm đại một cái cớ: "Bệnh sởi của thần chưa khỏi nên sợ mầm bệnh lan ra lây cho người ngoài sẽ không tốt."
Yến Ngọc Hiên dở khóc dở cười, răn dạy hắn: "Nói ngốc gì thế? Không mở cửa sổ thông gió thì chẳng phải mầm bệnh càng tích tụ trong phòng sao?" Dứt lời sai người tháo hết ván gỗ chặn cửa sổ rồi dặn dò hắn giữ tinh thần thoải mái dưỡng bệnh cho tốt, xem ra vẫn không dám ở lâu nên nhanh chóng rời đi.
Mặc dù cửa sổ đã mở nhưng một thời gian dài sau đó Yến Ngọc Sâm vẫn không xuất hiện.
Đường Cửu nghĩ có lẽ hành động của mình đã tỏ ý cự tuyệt rõ ràng, đối phương không muốn phí công vô ích nên rốt cuộc đã từ bỏ.
Như vậy cũng tốt.
233 dè dặt hỏi: 【 Ngài thật sự không còn qua lại với Yến Ngọc Sâm nữa sao? Vậy nhiệm vụ của ngài làm sao hoàn thành đây? QAQ】
Đường Cửu mạnh miệng: 【 Tự tôi cũng làm được.】
Nhưng thực tế hình như lại không được.
Yến Ngọc Hiên lâu rồi không ghé tới, giá trị hối hận cũng kẹt lại ở mức sáu mươi điểm, Đường Cửu tạm thời chưa nghĩ ra cách nào hay để tiếp tục công lược. Thấy từng ngày trôi qua, hắn không khỏi uể oải nôn nóng, đã vậy thời tiết còn không tốt, nhiệt độ ngày càng cao, đảo mắt đã tới tháng Sáu.
Hàng năm vào mùa hè nóng bức, hoàng đế Đại Lương đều đến hành cung Nghi Thủy nghỉ mát.
Đường Cửu nổi sởi đã hơn một tháng, nếu tiếp tục giả bộ sẽ khiến người khác hoài nghi, thế là Trường Nhạc Cung rốt cuộc truyền ra tin tức Hoàng hậu lành bệnh.
Mùng mười tháng Sáu, Hoàng đế dẫn Hoàng hậu và các phi tần, thân vương cận thần lên thuyền, võ tướng thị vệ đi theo hộ giá, mười mấy chiếc thuyền lớn rẽ nước đến địa phận Nghi Thủy. Nơi này rộng lớn, rừng cây um tùm, vừa đi vào đã cảm thấy gió mát phả vào mặt khiến tinh thần sảng khoái hơn hẳn.
Lối kiến trúc của hành cung Nghi Thủy khác hẳn với hoàng cung to lớn uy nghiêm, khắp nơi đều là đình đài lầu các tinh xảo trang nhã, rợp bóng cây xanh, hương hoa thơm ngát làm tăng thêm hứng thú.
Nơi ở của Đường Cửu là Thiển Bích Các chung quanh toàn ao hồ, rừng xanh bát ngát, phong cảnh yên bình khiến tâm trạng bị đè nén lâu ngày của hắn khá lên đôi chút. Hắn đi ra lầu các ngồi xuống cạnh ao, cởi vớ giày rồi thò chân trần xuống làn nước xanh biếc.
Lá sen trong ao dập dờn, còn có cá chép đỏ nhàn nhã bơi tới, cũng không sợ người mà hiếu kỳ đụng vào ngón chân trắng nõn của hắn. Từng cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc chưa buộc lên, cảm giác thư thái này lâu lắm rồi mới có lại, Đường Cửu rốt cuộc nhẹ nhàng mỉm cười.
Lại không biết trong rừng trúc cách đó không xa có một cái bóng cao lớn ẩn nấp, ánh mắt như chim ưng nhìn hắn hau háu, vô thức liếm môi một cái.
——
"Thấy người chưa?"
"Thấy rồi." Lôi Mãnh cười gian xảo, "Đẹp như tiên vậy, các mỹ nhân ta từng gặp không ai sánh nổi, bảo sao ngươi lại ghen ghét đến thế."
Hắn nói huỵch toẹt khiến khuôn mặt Thẩm Kha nhăn nhúm, nhưng vì có việc nhờ vả nên đành phải nhịn xuống: "Chuyện kia cứ quyết định vậy đi. Trưa mai ta sẽ dẫn Hoàng đế tới Thiển Bích Các. Bên cạnh hắn có rất nhiều cao thủ đại nội, ngươi chắc chắn mình sẽ thoát được bọn họ chứ?"
"Thẩm quý phi đúng là xem thường ta quá rồi đấy." Lôi Mãnh bất mãn nói, "Ngài cứ tới giang hồ hỏi thăm thử đi, ai mà chưa từng nghe nói đến Lôi Mãnh ta đây? Quan phủ đuổi theo mông ta mấy chục năm mà một cọng lông của lão tử còn sờ không được kìa!"
"Thế thì tốt." Thẩm Kha không có kiên nhẫn nghe hắn nói khoác nên nhíu mày gật đầu, "Ngươi đi đi. Sau khi xong việc những thứ đã hứa cho ngươi sẽ không thiếu gì đâu."
Lôi Mãnh lại nói: "Ta còn một yêu cầu."
Thẩm Kha: "Gì?"
"Đừng hạ thuốc Lâm Cẩn Chi được không?" Lôi Mãnh cười, "Làm chuyện kia mà hạ thuốc thì còn gì thú vị? Ta vẫn thích kịch liệt một chút, nhìn vẻ mặt Lâm Cẩn Chi sẽ càng hăng......"
Trong lòng Thẩm Kha thầm mắng hắn ngu xuẩn, cố nén giận lạnh lùng nói: "Ngươi đừng xem thường y, tuy không có võ công nhưng đầu óc rất thông minh, chỉ cần có sức phản kháng thì nói không chừng sẽ nghĩ ra cách gọi người tới đấy."
Lâm Cẩn Chi thông minh thế nào thì Thẩm Kha đã tự cảm nhận được.
Lúc đầu chủ quan khinh địch khiến y rơi xuống tình cảnh này, hết lần này đến lần khác rơi vào bẫy của đối phương, thái độ của Hoàng thượng đối với y đã kém xa lúc trước, đây chính là cơ hội cuối cùng.
Hành cung Nghi Thủy không canh phòng nghiêm ngặt bằng đại nội nên y mới có cơ hội nghĩ trăm phương ngàn kế liên lạc với Lôi Mãnh. Tên này là du côn giang hồ tham tài háo sắc, thường xuyên lang thang khắp nơi làm xằng làm bậy, nhưng nhờ có khinh công tuyệt thế nên chưa bao giờ bị quan phủ bắt được, từ lâu đã trở thành mối họa lớn đối với các quan phủ.
Có nam nhân nào chấp nhận người của mình tằng tịu với nam nhân khác đâu? Huống chi Yến Ngọc Hiên còn là vua của một nước. Nếu để hắn tận mắt thấy cảnh tượng dơ bẩn của Lâm Cẩn Chi và nam nhân khác, bất kể Lâm Cẩn Chi có tự nguyện hay không thì Yến Ngọc Hiên nhất định sẽ hoàn toàn chán ghét vứt bỏ y.
Thẩm Kha nhất định phải bắt lấy cơ hội này để diệt trừ Lâm Cẩn Chi!
——
Tuy là nơi nghỉ mát nhưng tới gần giữa trưa mặt trời lên cao vẫn nóng bức khó chịu. Đường Cửu ăn không thấy ngon, uống mấy chén nước mơ ướp lạnh rồi nằm nghiêng trên giường đọc thoại bản giết thời gian.
Quyển này hắn đã đọc rất nhiều lần, vò đầu bứt tai muốn đọc phần tiếp theo nhưng Yến Ngọc Sâm không đến nên hắn chẳng biết tìm ở đâu.
Đã hơn một tháng rồi hắn chưa gặp lại Yến Ngọc Sâm.
Trong lòng bực bội, Đường Cửu dứt khoát ném thoại bản đi rồi nhắm mắt chuẩn bị ngủ trưa.
Không hiểu sao trong lòng càng thêm phiền muộn, Đường Cửu lật qua lật lại mấy lần mới phát hiện không phải trong lòng hắn buồn bực mà là thân thể hắn đang nóng lên bất thường, đầu óc cũng bắt đầu mụ mẫm, cổ họng đau rát như bị lửa đốt.
Đường Cửu không hề ngu ngốc nên nhanh chóng nhận ra có điều bất ổn.
Phắc, có kẻ hạ thuốc hắn!
Hắn ngồi bật dậy hét lên: "Người đâu!"
Hai mắt hoa lên, một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt hắn, vừa nhìn thấy khuôn mặt xa lạ và cách ăn mặc không phải người trong cung của nam nhân này, Đường Cửu lập tức hiểu ra: "Thẩm Kha sai ngươi đến!?"
"Quả nhiên đúng như y nói, Hoàng hậu rất thông minh." Lôi Mãnh cười hì hì rồi từng bước đến gần hắn, "Hoàng hậu đừng sợ, tiểu nhân tới hầu hạ ngài đây."
Đường Cửu biết Thẩm Kha đã sớm giở trò, thủ vệ bên ngoài tất nhiên đã được giải quyết, hắn cố gắng giữ tỉnh táo rồi trấn tĩnh nói: "Thẩm Kha hứa cho ngươi cái gì, ta có thể cho ngươi gấp bội."
"Nghe hấp dẫn đấy." Lôi Mãnh tặc lưỡi, "Nếu là trước kia thì có lẽ ta đã đồng ý rồi. Nhưng đối tượng lại là ngài nên ta vẫn muốn làm quỷ phong lưu hơn."
"Ngươi tưởng trong cung này thật sự không còn ai sao!?" Trước mắt đã trở nên mơ hồ, toàn thân càng thêm bất lực, cánh tay chống đỡ đang run nhẹ, Đường Cửu cắn mạnh đầu lưỡi, trong miệng thoáng chốc tràn ra mùi máu tươi, "Giờ ngươi rời đi vẫn có thể giữ mạng, nếu không đợi cấm vệ ập tới thì ngươi chỉ còn đường chết!"
"Chuyện này không cần Hoàng hậu lo lắng thay ta đâu." Lôi Mãnh thản nhiên cười không hề bận tâm đến sự uy hiếp của hắn, "Ta khinh công rất giỏi, đương nhiên công phu trên giường cũng không tệ, ngài có muốn thử không....."
Một cơn gió mạnh lướt qua, Lôi Mãnh thoáng biến sắc, bật ngửa ra sau rồi xoay người giữa không trung né tránh ba lưỡi đao mảnh như phiến lá, ổn định thân mình rồi quay đầu lại nhìn.
Yến Ngọc Sâm mặt lạnh như băng, ánh mắt tàn khốc, từ miệng phát ra sát ý dữ dội: "Bắt lại."
Hai thanh niên phía sau y đồng thanh trả lời rồi xông tới Lôi Mãnh. Lôi Mãnh kinh hãi nghĩ thầm không ổn, lao người phá cửa sổ ra ngoài, hai thanh niên đuổi theo sát hắn.
Yến Ngọc Sâm sải bước đi đến cạnh Đường Cửu đỡ lấy thân thể mềm oặt của hắn, phát hiện toàn thân hắn nóng bừng, nắm cổ tay hắn bắt mạch xong thì sắc mặt y lập tức sa sầm.
Lâu rồi mới ngửi được mùi hương quen thuộc trên người nam nhân kia, Đường Cửu lập tức an tâm, nỗi lo sợ hoảng hốt tự động tan biến, ngay cả trái tim lâu nay trống rỗng cũng lập tức được lấp đầy. Đầu óc hắn đã biến thành một đống bột nhão, bao nhiêu băn khoăn lo lắng suốt thời gian qua đều ném lên tận mây xanh, chỉ nghe theo khát vọng chân thực của mình, cả người rúc vào ngực nam nhân, đỏ mắt vừa hung dữ vừa ủy khuất chất vấn: "Sao lâu như vậy mà ngươi không tới tìm ta? Có phải ngươi thay lòng rồi không?"
Yến Ngọc Sâm bất đắc dĩ ôm lấy hắn: "Chẳng phải ngươi không cho ta đến sao?"
Ta không cho ngươi đến thì ngươi không đến thật đấy à? Đường Cửu hậm hực nghĩ thầm, khó chịu rên lên một tiếng, lại cảm thấy giờ không phải lúc để quan tâm đến việc này. Hắn rất nóng, cả người thống khổ không chịu nổi, được Yến Ngọc Sâm ôm ấp làm hắn vừa an tâm vừa dễ chịu, hắn ôm eo nam nhân cọ tới cọ lui trong ngực đối phương.
Yến Ngọc Sâm bị hắn cọ bốc cháy, cánh tay siết chặt thân thể hắn, Đường Cửu ủy khuất mông lung nhìn y.
"Khó chịu lắm sao?"
Đường Cửu gật đầu mạnh: "Ừ!"
Yến Ngọc Sâm nắm cằm hắn thấp giọng hỏi: "Muốn ta giúp ngươi không?"
Đường Cửu chóng mặt, đầu óc trì trệ xoay vòng vòng, "......Muốn......"
"Vậy phải trả lời câu hỏi lần trước của ta đã." Yến Ngọc Sâm lợi dụng lúc người gặp khó khăn, đe dọa hắn đòi hỏi đáp án, "Ngươi có thích ta không?"
Đáy mắt Đường Cửu ướt át, hơi thở dần gấp rút.
"Nói." Ngón tay Yến Ngọc Sâm nắm chặt hơn như muốn để lại vết tích trên cằm trắng nõn của hắn, "Ngươi có thích ta chút nào không?"
Đường Cửu nhíu mày, giống như bị bóp đau lại giống như bị tác dụng của thuốc tra tấn chịu không nổi, thanh âm nghẹn ngào, thở hổn hển trả lời y: "Thích......"
"Không phải một chút mà là rất thích......"
Hắn bị nam nhân đè ra hôn nồng nhiệt, rốt cuộc không nói nên lời mà chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào từ trong cổ họng. Yến Ngọc Sâm lại hôn hắn hung ác như lần trước nhưng lần này Đường Cửu rất thích, hắn vòng tay qua cổ nam nhân nhiệt liệt đáp lại đối phương.
Sợ để lại dấu vết quá rõ nên Yến Ngọc Sâm buộc lòng phải khống chế mình, tạm thời rời khỏi đôi môi người trong lòng. Đường Cửu lại không vui chồm tới, thanh âm mềm nhũn nũng nịu: "Còn muốn nữa......"
Yến Ngọc Sâm hít một hơi thật sâu, vừa yêu vừa hận nhìn hắn, hôn một cái lên môi hắn trấn an rồi khàn khàn nói: "Ngoan, đừng nhúc nhích."
Đường Cửu bất động, chớp mắt nhìn y vô cùng đáng thương.
Yến Ngọc Sâm ôm hắn, một tay vòng qua eo còn tay kia luồn vào vạt áo của hắn. Cả người Đường Cửu run lên dữ dội theo động tác của y, phát ra tiếng rên rỉ nức nở, ngón chân không tự chủ co quắp, đỏ mặt rúc vào ngực Yến Ngọc Sâm.
"Đi thêm chút nữa là đến rồi." Thẩm Kha cười, "Ta tình cờ phát hiện ở hành cung nghỉ mát này còn có một nơi cảnh đẹp như vậy, mấy ngày trước Hoàng hậu sinh bệnh phải nhốt mình trong phòng, đúng lúc dẫn y ra ngoài giải sầu một chút."
Yến Ngọc Hiên thở dài: "Ngươi thật có lòng."
Sau vụ ám sát ở bãi săn, thái độ của hắn với Thẩm Kha đã phai nhạt đi nhiều, mặc dù thâm tâm biết rõ Thẩm Kha xưa nay vốn nhát gan, trong lúc nguy hiểm có sợ hãi trốn tránh cũng là thường tình, nhưng khi so sánh với Lâm Cẩn Chi thì trong lòng Yến Ngọc Hiên vẫn thấy vướng mắc.
Thẩm Kha đã nhiều lần tạ tội với hắn và đi chùa miếu cầu phúc cho Cẩn Chi, giờ lại chủ động nói muốn mời Cẩn Chi đi ngắm cảnh, rõ ràng là đang cố gắng cứu vãn quan hệ của bọn họ. Yến Ngọc Hiên rất hài lòng khi thấy Thẩm Kha hiểu chuyện như vậy, nghĩ lại thời gian qua mình đã quá hà khắc với y, thế là dịu xuống thái độ, đang định trấn an y mấy câu thì đã thấy trên mái hiên phía trước đột nhiên xuất hiện một tên áo đen bay vụt đi, sau lưng có mấy cấm vệ đại nội đuổi theo.
Cấm vệ chung quanh lập tức rút đao ra bảo vệ Yến Ngọc Hiên, Yến Ngọc Hiên vừa sợ vừa giận, cao giọng quát hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Đó là ai?"
Lưu Bình Lâu chạy đến quỳ rạp xuống đất nói: "Bẩm Hoàng thượng, trong hành cung có thích khách xâm nhập, chúng thần đang dốc toàn lực đuổi bắt!"
"Lại có thích khách à!?" Yến Ngọc Hiên rùng mình kinh sợ, "Mau lên, nhất định phải bắt sống cho trẫm!"
"Vâng!" Lưu Bình Lâu để lại một nhóm cấm vệ bảo vệ Hoàng thượng rồi phi thân rời đi. Thích khách vượt nóc băng tường kia đã chẳng còn thấy bóng dáng đâu, Yến Ngọc Hiên đang nghĩ xem đó có phải dư nghiệt Thái Bình Giáo hay không nên chẳng hề chú ý đến sắc mặt trắng bệch của Thẩm Kha bên cạnh.
Đó là Lôi Mãnh! Hắn thế mà bị phát hiện nhanh như vậy!
Phẫn nộ, hối hận, sợ hãi cùng xông lên đầu, Thẩm Kha cố gắng giữ vẻ mặt tỉnh táo, hai tay trong tay áo siết chặt cầu mong Lôi Mãnh đừng bị bắt.
Dường như Yến Ngọc Hiên căm thù Thái Bình Giáo đến tận xương tuỷ, không màng an nguy của bản thân mà vội vàng đuổi theo hướng thích khách thoát đi. Thích khách kia nhanh chóng xuất hiện lần nữa trong tầm mắt mọi người, hắn bị mấy chục cấm vệ bao vây, nhìn có vẻ rất thành thạo điêu luyện, nhờ có khinh công xuất quỷ nhập thần nên cấm vệ không sờ được góc áo của hắn mà chỉ có thể dựa vào chiến thuật đông người miễn cưỡng ngăn chặn hắn.
Thấy người càng lúc càng đông, thích khách tựa như mất hết kiên nhẫn, ngửa đầu hét to một tiếng, hai tay dang ra như đôi cánh đại bang rồi dẫm lên vai một thị vệ mượn lực bay lên cao, sắp sửa phá vòng vây bỏ trốn. Yến Ngọc Hiên nghiến răng căm hận, trong lúc cấp bách thì một người khác từ sau lầu các bay vọt ra chặn lại thích khách rồi đạp một cú vào giữa ngực hắn. Cú đạp kia vừa chuẩn vừa mạnh, có thể nói là độc ác, cả người thích khách trong thoáng chốc giống như diều đứt dây, phun máu từ giữa không trung rơi thẳng xuống đất!
Cấm vệ ùa tới cấp tốc khống chế thích khách không cho hắn có thời gian phản kháng.
Lúc này Yến Ngọc Hiên mới thở phào nhẹ nhõm, đang nghĩ phải ban thưởng hậu hĩ cho cao thủ đại nội ngăn cản thích khách thì đã thấy "cao thủ" kia nhẹ nhàng đáp xuống từ không trung rồi phất vạt áo đứng vững bên cạnh hắn, giờ mới phát hiện người này chính là Yến Ngọc Sâm!
"Ngươi...... Ngươi biết võ công?" Yến Ngọc Hiên kinh ngạc thốt lên.
"Vâng." Yến Ngọc Sâm chắp tay giải thích với Yến Ngọc Hiên, "Thần đệ hay chơi bời lêu lổng, kết giao với mấy kẻ giang hồ hiệp khách nên học được mấy chiêu từ bọn hắn để rèn luyện thân thể, không ngờ đúng lúc này lại phát huy được tác dụng."
Yến Ngọc Hiên nhìn y chằm chằm, đầy bụng hồ nghi, đang định hỏi thêm thì Yến Ngọc Sâm đã nói: "Hoàng thượng, bây giờ vẫn nên thẩm vấn thích khách trước đã."
Nghe y nhắc nhở, Yến Ngọc Hiên mới nhớ ra chuyện này quả thực rất quan trọng, bước nhanh tới chỗ thích khách bị trói gô rồi trầm giọng hỏi: "Ngươi là ai? Lẻn vào hành cung muốn hành thích ai?"
Trước đây Lôi Mãnh bị tiền tài sắc đẹp làm tâm trí mê muội, lại tự cao tự đại cho rằng tuyệt đối không ai có thể bắt hắn nên mới đáp ứng việc này, không ngờ chủ quan bị bắt giữ, hiện giờ chung quanh là một đám cấm vệ đại nội đeo đao nhìn chằm chằm, thiên tử Đại Lương lại đứng ngay trước mặt nhìn hắn từ trên cao xuống, hắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt trên giang hồ, chưa khi nào trải qua tình cảnh này nên mặt xám như tro, lắp bắp nói: "Không! Ta...... Thảo dân chỉ muốn vào trộm mấy thứ đáng giá chứ không định ám sát ai cả, xin Hoàng thượng minh giám!"
Yến Ngọc Hiên cười lạnh rồi chậm rãi nheo mắt lại: "Ồ?"
"Là thật đấy ạ!" Khát vọng sống sót khiến đầu óc Lôi Mãnh nhanh nhạy hẳn lên, nếu để thiên tử biết hắn vốn định ra tay với Hoàng hậu thì chỉ sợ một giây sau đầu hắn sẽ nở hoa ngay! Nghĩ đến đây Lôi Mãnh càng bịa đặt trôi chảy hơn, "Thảo dân nghe nói đây là hành cung của thiên tử đương triều nên muốn lẻn vào trộm chút bảo vật đem bán. Thảo dân tên là Lôi Mãnh, các quan phủ đều biết ta, ta chỉ là một tên trộm bình thường mà thôi, tuyệt đối không có gan giết người đâu ạ!"
Yến Ngọc Hiên trầm mặc, trong lòng đã hơi tin tưởng. Hắn có thể nhìn ra người này chỉ giỏi khinh công chứ không giỏi võ lắm, thân thủ như vậy hoàn toàn không giống thích khách......
Thẩm Kha lặng lẽ nheo mắt nhìn sắc mặt Yến Ngọc Hiên, thấy hắn có vẻ tin Lôi Mãnh thì trái tim vọt lên cổ họng rốt cuộc rơi xuống lại. Chỉ cần Lôi Mãnh không khai ra y thì mọi sự vẫn còn cứu vãn được.
"Tên này đang nói láo."
Đám người sững sờ nhìn về phía người mới lên tiếng.
Yến Ngọc Sâm nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, khi thần phát hiện thích khách này thì hắn đang lén lút rình mò Thiển Bích Các, thần nghi ngờ hắn muốn hại Hoàng hậu nên phái người đuổi bắt hắn, sau đó đi xem tình trạng của Hoàng hậu mới phát hiện Hoàng hậu bị hạ độc."
"Cái gì!?" Yến Ngọc Hiên giật mình, lập tức khẩn trương hỏi, "Bây giờ Cẩn Chi thế nào rồi!?"
"Thần đã lập tức báo cho thái y đi theo, Hoàng hậu không có gì đáng ngại cả." Yến Ngọc Sâm đáp, "Hoàng thượng không cần lo lắng."
Yến Ngọc Hiên khẽ thở phào, ánh mắt dữ tợn quét qua Lôi Mãnh: "Còn không nói thật à? Một tên trộm bình thường sao lại có gan làm hại Hoàng hậu được? Ngươi rốt cuộc có âm mưu gì, nói mau!"
Trên trán Lôi Mãnh toát đầy mồ hôi, tái mặt phủ nhận: "Không...... Thảo dân không có......"
"Đã tới nước này mà ngươi còn mạnh miệng à?" Yến Ngọc Sâm lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Kha, "Hay là...... có kẻ sai khiến ngươi làm như vậy?"
Tim Thẩm Kha đập như nổi trống, sau lưng bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Lôi Mãnh cúi đầu cắn chặt răng không nói một lời.
Đôi mắt phượng của Yến Ngọc Sâm liếc nhìn hắn một cái, dưới chân đột nhiên khẽ động. Y đi tới giẫm lên mu bàn tay phải của Lôi Mãnh trên mặt đất. Lôi Mãnh lập tức hét thảm một tiếng, liều mạng muốn rút tay về nhưng bàn chân giẫm lên tay hắn như nặng ngàn cân, không nhanh không chậm đè nghiến tay hắn, tiếng xương cốt vỡ vụn lọt vào tai mọi người khiến ai nấy đều giật mình trợn mắt. Ngay cả Lưu Bình Lâu đã nhìn quen cảnh này cũng lặng lẽ rùng mình khi thấy sắc mặt hung tàn lạnh lẽo của Đoan Vương.
Tay Lôi Mãnh đã biến thành một đống thịt nát bấy, hắn kêu thảm không dứt, nước mắt đầm đìa, cả người sụp xuống. Yến Ngọc Sâm hờ hững cọ xát đế giày vấy bẩn lên một tảng đá rồi nói: "Còn không khai ra thì đến lượt tay trái."
"Ta khai ——!"
Lôi Mãnh đầu đầy mồ hôi, toàn thân run rẩy lắp bắp nói: "Là Thẩm quý phi...... Là y đã hạ thuốc Hoàng hậu!"
Lời vừa nói ra thì mọi người đều sửng sốt đưa mắt nhìn Thẩm Kha.
"Đánh rắm!" Yến Ngọc Hiên giận dữ đến mức chửi tục như dân chợ búa, "Điêu dân to gan dám nói xấu phi tử của trẫm, trẫm thấy ngươi không muốn sống nữa rồi! Người đâu, lôi xuống cho ta!"
"Ta chỉ nói thật mà thôi!" Lôi Mãnh đỏ mắt rống to, "Là Thẩm quý phi hạ thuốc mê Hoàng hậu rồi bảo ta làm bậy với Hoàng hậu để Hoàng thượng ngài tận mắt chứng kiến, để ngài hoàn toàn chán ghét mà vứt bỏ Hoàng hậu! Đây là trâm ngọc lúc trước quý phi đưa cho ta, còn nói sau khi chuyện thành công sẽ cho ta thêm vàng bạc châu báu, nếu có nửa lời nói dối thì ta sẽ bị sét đánh chết không toàn thây!"
Dứt lời hắn thò tay trái vào ngực áo lấy ra một cây trâm ngọc, Lưu Bình Lâu cầm trâm ngọc dâng lên cho Yến Ngọc Hiên xem.
Cây trâm kia có kiểu dáng mộc mạc nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện mỗi một chi tiết đều cực kỳ tinh xảo, vật liệu cũng thuộc loại tốt nhất, vừa nhìn đã biết là vật do vua ban.
Quan trọng nhất là kiểu trâm này dành cho nam tử.
Yến Ngọc Hiên nhìn chằm chằm cây trâm kia, thái dương nổi gân xanh, chậm rãi quay sang Thẩm Kha, đáy mắt tràn ngập tơ máu: "Tiểu Kha Nhi, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Cây trâm này...... đúng là vật hắn tặng cho Thẩm Kha!
Thẩm Kha quỳ rạp xuống đất, nước mắt đầm đìa trên gò má trắng nõn: "Thần không biết tên trộm này có mưu đồ gì mà lại ác độc vu khống cho thần như thế! Hoàng thượng, cây trâm này là lễ vật đầu tiên ngài tặng ta sau khi gặp lại ở Giang Nam, ta vẫn luôn cất giữ kỹ càng thì sao có thể đem đi hối lộ tên trộm này được? Trước đó ta thậm chí còn không phát hiện cây trâm này đã mất! Hắn khinh công xuất quỷ nhập thần, ngay cả nơi ở của Hoàng hậu cũng lẻn vào được thì trộm đi một cây trâm của ta chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?"
Thẩm Kha phủ phục dưới đất, thân thể bi ai run rẩy, mảnh khảnh như cọng rơm, chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay: "Từ lâu thần đã một thân một mình không nơi nương tựa, chỗ dựa duy nhất chỉ có mình bệ hạ mà thôi. Nếu bệ hạ cũng hoài nghi ta...... ta chỉ có lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch của mình!"
Y nói quá chân thành tha thiết, từng chữ đau đớn tận cùng khiến Yến Ngọc Hiên không khỏi do dự, nhất thời chẳng biết nên tin ai.
Dù sao trong lòng hắn Tiểu Kha Nhi yếu đuối đơn thuần thiện lương tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ác độc như vậy......
"Thần có lời muốn nói." Yến Ngọc Sâm thấy Thẩm Kha đã tới nước này còn cố vùng vẫy giãy chết thì sắc mặt càng lạnh hơn, y chắp tay nói, "Tên trộm này vừa nói quý phi hạ thuốc Hoàng hậu, quý phi không thể tự mình chạy tới Thiển Bích Các hạ thuốc nên chắc hẳn đã sai người bên cạnh làm thay."
Y mỉm cười nhìn Thẩm Kha: "Thẩm quý phi đã nói mình oan uổng thì xin gọi hết người hầu đến đây để thần thẩm vấn, nhân tiện trả lại trong sạch cho quý phi."
Toàn thân Thẩm Kha rét run, nghĩ thế nào cũng không hiểu tại sao Đoan Vương cứ nhắm vào mình, chỉ có thể cắn răng nhìn Yến Ngọc Hiên rưng rưng gọi: "Hoàng thượng......"
Yến Ngọc Hiên sầm mặt nhìn y một lát rồi bảo Lưu Bình Lâu: "Dẫn hết người bên cạnh quý phi tới đây."
Lưu Bình Lâu nhận lệnh rời đi, Thẩm Kha bàng hoàng nhìn hắn, "Hoàng thượng...... Ngài thật sự không tin ta sao?"
"Đoan Vương nói không sai, chỉ có thẩm vấn rõ ràng mới có thể trả lại trong sạch cho ngươi." Yến Ngọc Hiên nói với y, "Ngươi thấy đúng không?"
Dưới ánh mắt của hắn, Thẩm Kha khẽ run lên như bị hắt một chậu nước lạnh, trái tim từ từ chìm xuống.
Lưu Bình Lâu và các cấm vệ nhanh chóng dẫn hết mười mấy cung nhân bên cạnh Thẩm Kha đến, quát tháo ra lệnh cho bọn họ quỳ xuống rồi hỏi: "Thành thật khai báo đi, ai trong các ngươi đã nghe lệnh đi mưu hại Hoàng hậu đương triều!?"
Mười mấy cung nữ thái giám run như cầy sấy, vừa liều mạng dập đầu xin tha vừa gào to nô tài oan uổng. Lưu Bình Lâu bực mình đang muốn bảo bọn họ ngậm miệng thì nghe Yến Ngọc Sâm nói: "Ngẩng đầu lên."
Thanh âm của y không lớn nhưng lại rất uy nghiêm, mười mấy cung nhân không tự chủ được run rẩy ngẩng đầu.
"Thấy tay của hắn chưa?" Yến Ngọc Sâm hất mặt về phía Lôi Mãnh bên kia rồi lạnh lùng nói, "Không khai cũng chẳng sao, bắt đầu từ người đầu tiên bên trái, tay của các ngươi đều sẽ biến thành như thế, đến khi nào có người khai ra kẻ hạ độc mới thôi."
Không đợi đám cung nhân đờ đẫn kịp lấy lại tinh thần, Yến Ngọc Sâm đi đến trước mặt cung nữ đầu tiên bên trái rồi khẽ hít sâu một hơi: "Dù sao đế giày cũng đã bẩn, bản vương không ngại bẩn thêm đâu."
Y làm như không thấy khuôn mặt thất sắc của tiểu cung nữ xinh đẹp, lập tức nhấc chân giẫm lên tay đối phương.