Sau Khi Xem Mắt, Ngài Cận Đột Nhiên Quấn Lấy Tôi

Chương 28: Tôi chính là tên già không được kia




Tạ Tinh Tinh:?

Tôi chỉ là muốn cho anh chán ghét tôi mà thôi, từ đâu mà anh kết luận được tôi thích anh chứ?

Lần phần công này khiến cô không kịp đề phòng, chẳng lẽ là do cô diễn có hơi quá sức sao?

Rốt cuộc cũng không phải là diễn viên chuyên nghiệp, có chút không đúng chừng mực cho nên mới khiến Cận tiên sinh sinh ra loại ảo giác này.

Tạ Tinh Tinh khôi phục lại biểu tình lãnh đạm ngày thường, cũng không diễn nữa, cô trầm ngâm một lát, thận trọng trả lời: "Khả năng Cận tiên sinh hiểu lầm rồi, tôi không phải thích anh, nếu anh thật sự thích cô ấy, anh cũng có thể lại thêm lại WeChat, tôi sẽ không ngăn cản anh, thậm chí đêm nay anh cũng có thể trực tiếp qua đêm ở phòng của cô ấy, tôi cũng có thể tiếp nhận."

Cận Thừa Diên nheo mắt nhìn chằm chằm cô, dường như nhận định độ chân thật trong lời nói của cô.

Trầm mặc mấy giây sau, Cận Thừa Diên lo chính mình sẽ gật đầu, cảm giác lời nói của cô giờ phút này không giống nói dối.

Bất thình lình thiện giải nhân ý, có vẻ vừa mới kia vừa ra liền rất không thể hiểu được.

Cận Thừa Diên nghe vậy cũng không nói thêm điều gì.

Hai người giống như khôi phục hình thức ở chung bình thường giống như lúc đầu.

Ấn tượng không tồi chỉ là có khả năng phát triển mối quan hệ, cũng có thể nói đúng hơn là không bài xích việc ở chung cùng đối phương, cũng không đại biểu nhất định phải thích mới có thể được gọi là ấn tượng không tồi.

Cho nên muốn làm gì thì làm, chịu đựng ba ngày hai đêm, về sau không cần gặp lại.

Việc này hai người đều là tâm hữu linh tê* cùng nghĩ đến một kết quả.

*Linh: Linh thiêng,Tê: Con tây ngưu tức là con tê giác.Tâm hữu: Trong lòng (đang) sở hữu

Sừng tê thông hai đầu nên còn gọi "thông tê". Thần châu dị vật chí: Con tê giác là một con vật thần dị, cái sừng tiêu biểu sự linh thiêng của nó, nên mới gọi là linh tê. Theo truyền thuyết thì tê giác là linh thú, có được "linh tê" thì sẽ hiểu được suy nghĩ của người khác. Như vậy, câu tâm hữu linh tê sẽ có ý nghĩa gần như tâm linh tương thông (baidu)

Tạ Tinh Tinh tận lực đem lực chú ý của mình toàn đặt vào đồ ăn trên bàn, không cho Cận Thừa Diên chú ý tới ly rượu xái trước mặt cô, nhưng mùi rượu thơm nồng vị khuếch tán càng ngày càng mãnh liệt, khiến người ta không thể nào không chú ý.

Cuối cùng, Cận Thừa Diên nhận thấy được có chút không thích hợp, cảm xúc dưới đáy mắt có chút khó hiểu, thanh âm âm trầm vài phần: "Tạ tiểu thư không uống rượu?"

Người gọi rượu là cô, người không đụng tới ly rượu cũng là cô.

Cận Thừa Diên cảm giác hôm nay Tạ có gì đó hơi kì lạ, hành vi cử chỉ quá mức với khác với thường ngày.

"Uống, đương nhiên uống, Cận tiên sinh có muốn thử một chút? Không biết Cận tiên sinh tửu lượng như thế nào?" Tạ Tinh Tinh thử hỏi một câu, muốn khảo sát tình huống cô chuốc say được anh tỷ lệ có bao nhiêu khả năng thành công.

Cận Thừa Diên mặt không đổi sắc mà trả lời: "Rất kém cỏi."

Tạ Tinh Tinh cảm thấy kế sách chuốc say này, rất khả quan.

"Vậy cùng nhau uống đi." Tạ Tinh Tinh cầm lấy ly rượu xái hướng tới Cận Thừa Diên, lại mang bình rượu xái rót đầy ly của anh.

Rót cho người khác mà mình không uống cũng thật không phải, Tạ Tinh Tinh vừa nhấp một ngụm suýt chút nữa thì phun ra.

Cảm giác nồng đậm vị cồn tràn ngập trong cổ họng sộc lên mũi như ẩn giấu một đoàn hỏa, Tạ Tinh Tinh nhắm mắt mày nhăn chặt, nhưng lại không thể biểu hiện quá mức rõ ràng.

Cô tận lực kiềm chế để biểu hiện của mình thực tự nhiên, nhưng nội tâm muốn điên lên rồi, muốn mạng người sao, thứ này thật là quá khó uống.

Tạ Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn về phía đối diện cô - Cận tiên sinh, cùng cô hoàn toàn so sánh như thuộc về hai thế giới.

Rượu xái năm 1982 cao cấp như rượu vang đỏ năm 1969, hơn nữa thần sắc của anh tự nhiên, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều không giống như là biểu hiện của một người tửu lượng kém cỏi nên có.

Bởi vì tửu lượng của cô rất kém, cô đương nhiên biết tửu lượng của người không uống được như thế nào.

Cho nên cô tổng kết một chút, Cận tiên sinh chỉ là khiêm tốn, mà cô thế nhưng thật sự nghiêm túc tin là thật.

Một ngụm rượu xái này đúng thật không uổng, thật nhanh tửu lực liền bốc lên, cả người bắt đầu khô nóng khó chịu, gương mặt nhanh chóng đỏ ửng, cổ đến bên tai, cũng đều là đỏ rực một mảng.

Tạ Tinh Tinh cảm giác đầu lâng lâng toàn là sao, nhưng vẫn còn một tia lý trí ở lại.

Cô dùng hai tay chống đầu, mí mắt gục xuống, đột nhiên cười ngây ngô hai tiếng.

Cận Thừa Diên nghe thấy hai tiếng này không giống tiếng cười bình thường, nhăn nhăn mày.

Cô không phải là có thể uống rượu sao? Anh nhớ không lầm, cô vừa rồi hẳn là chỉ uống một ngụm, chẳng lẽ là giả vờ say?

Này Tạ tiểu thư đang làm gì vậy?

Tạ Tinh Tinh gãi gãi đầu, không kịp suy nghĩ tại sao rượu này lại mạnh như vậy, cả tế bào cùng các giác quan trong người đều đã sụp đổ, chỉ có một cây thần kinh còn đang căng thẳng.

Dây thần kinh đang căng thẳng kia tên là: Nhất định không thể bị tên nam nhân này đếm giây!

Lúc này, di động trong túi của Tạ Tinh Tinh reo lên, cô phí nửa ngày mới đem điện thoại lấy ra tới, nhưng trước sau không có khả năng nghe được, bởi vì cô không thể ấn nút kết nối.

Tạ Tinh Tinh mặt sắc mặt ủ rũ lộ vẻ khó xử: "Xong rồi! Cận tiên sinh, di dộng của em có vấn đề, nút kết nối của em chạy mất rồi......"

Cận Thừa Diên cảm giác vấn đề lại nghiêm trọng hơn rồi.

Ngón tay Tạ Tinh Tinh di chuyển trên màn hình nửa ngày, cũng chưa kết nối được, cuộc gọi của đối phương đã bị ngắt.

Ngay sau đó điện thoại lại vang lên, như thể nếu cậu không bắt mình mình sẽ gọi cậu cả đêm.

Cận Thừa Diên xoa xoa mi tâm, đứng dậy nhận lấy di động của cô giúp cô bấm, lại đưa lại cô.

Tạ Tinh Tinh cười ngây ngô một tiếng, ngẩng cổ nhìn Cận Thừa Diên: "Cảm ơn anh, anh thật tốt."

Cận Thừa Diên nhấp môi không nói chuyện, không biết đang suy nghĩ gì đó, dù sao sắc mặt không tốt lắm.

Tạ Tinh Tinh cầm di động đặt ở bên tai, trong điện thoại là lời hẹn ước phá vỡ bầu không khí Ngu Điềm.

Ngu Điềm quan tâm hỏi: "Tinh Tinh, thế nào?"

Tạ Tinh Tinh nhíu mày, rồi sau đó hô to về phía điện thoại: "Cậu nói cái gì, mình nghe không rõ, cậu nói lớn lên được không!"

Ngu Điềm nghi hoặc, Tạ Tinh Tinh bên kia cũng thực an tĩnh không có khả năng nghe không thấy, chính mình ở trong phòng cũng thực an tĩnh, Tạ Tinh Tinh tại sao nghe không thấy, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, thử hỏi: "Cậu có phải xảy ra chuyện gì hay không, Cận Hàn làm gì cậu sao?"

Tạ Tinh Tinh nhìn di động, trên mặt có chút không kiên nhẫn: "Cậu nói lớn lên được không! Nói nhỏ như muỗi kêu ong ong ong, mình nghe không thấy gì a!"

Cận Thừa Diên nhìn Tạ Tinh Tinh đang la hét, bất đắc dĩ lắc đầu, làm người tốt làm tới cùng lại giúp cô bật loa ngoài.

Ngu Điềm bên này đồng thời cũng tăng lớn âm lượng: "Mình nói, lão già không được kia có động tay động chân gì với cậu không! Có cần mình báo 110 không!"

Lúc này thanh âm đủ lớn, Tạ Tinh Tinh nghe rõ, Cận Thừa Diên càng nghe rõ.

Tạ Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn Cận tiên sinh đang đứng bên cạnh không rõ biểu tình, hướng về phía điện thoại, còn cười đặc biệt tà ác: "Không có việc gì, hắn lớn lên khá xinh đẹp! Mình! Không! Mệt!"

Đến cuối cùng dây thần kinh căng thẳng kia cũng sụp đổ.

Cận Thừa Diên nhếch khóe miệng, khẽ cười, anh cảm giác Tạ Tinh Tinh thật sự say rồi, cho nên mới sẽ nói ra như vậy.

Ngu Điềm như kiến bò trên chảo nóng: "Cậu đang nói cái gì! Cậu có phải điên rồi không! Cùng với lão già đó, kiểu gì cậu cũng thiệt! Cậu còn có khả năng bị mất đi cả nụ hôn đầu tiên! Hắn ta không biết đã bị ô uế bao nhiêu lần! Bảo bối ngoan! Chúng ta không thể vì giá trị nhan sắc đó mà hồ đồ!"

Tạ Tinh Tinh bực bội gãi gãi đầu, Ngu Điềm nói những lời này cô một chút cũng nghe không vào, một câu cũng quá dài rồi, với đầu óc hiện tại của cô căn bản không tiêu hóa kịp.

Tạ Tinh Tinh không biết nói cái gì, cô đem điện thoại ném cho Cận tiên sinh: "Anh cùng cô ấy nói chuyện đi, phiên phức quá."

Cận Thừa Diên duỗi tay tiếp nhận điện thoại, đối với nội dung vừa nghe được trong điện thoại, trên mặt không có một tia kinh ngạc nào, vì thế anh tiếp tục cùng với lòng hảo tâm cầm điện thoại giải thích: "Cô ấy uống say rồi."

Thanh âm nam nhân từ tính truyền tới, giống như một đạo thiên lôi bổ tới Ngu Điềm, Ngu Điềm sợ tới mức thiếu chút nữa đem điện thoại ném đi.

Ngu Điềm không thể tin được lại ôm có một tia hy vọng hỏi: "Anh là ai?"

Cận Thừa Diên gợi lên khóe môi, nhàn nhạt mà mở miệng: "Tôi chính là tên già không được kia."