Sau Khi Xem Mắt, Ngài Cận Đột Nhiên Quấn Lấy Tôi

Chương 3: Không thể vặt lông đầu cừu




Cận tiên sinh nhẹ giọng nói: "Tạ tiểu thư bao nhiêu tuổi?"

"21."

Tạ Tinh Tinh đột nhiên phản ứng, cô vậy mà theo thói quen nói ra tuổi thật của chính mình, lập tức bổ sung một câu: "6 tháng nữa, lên 27."

Đây không phải là mấy câu đùa hài hước khô khan kì lạ sao?

Cận tiên sinh bối rối hơi nhíu mày, khóe miệng giật giật khó thấy.

Hắn híp mắt, nghiêm túc đánh giá cô gái trước mặt, làn da trắng sáng, ngũ quan tinh xảo, lớn lên rất xinh đẹp nhưng lại không thích cười.

Tính tình lãnh đạm những vẫn là không được trầm ổn lắm.

Diện mạo không giống 27 tuổi chút nào, cảm giác lại giống cô sinh viên ngây thơ chưa hiểu cuộc đời.

"Vậy thường ngày Tạ tiểu thư thích làm gì?"

Tạ Tinh Tinh hắng giọng: "Hút thuốc, uống rượu, đi club, nhuộm tóc, tiêu tiền."

Cận tiên sinh lần này nhìn cô càng bối rối hơn, suy tư mở miệng: "Tạ tiểu thư thích nhuộm tóc đen?"

Mái tóc đen dài của Tạ Tinh Tinh thật sự có chút không hợp lí, người thích nhuộm tóc, làm sao lại không có màu trên tóc.

Nhưng câu hỏi này đối với cô thật không liên quan.

Tại sao trọng tâm câu hỏi của Cận Hàn thật không giống với những người khác?

Người bình thường nghe đến những lời này, đầu tiên phải là tỏ vẻ ghét bỏ, sau đó là một tràng "sao cô lại là người như vậy, tôi rất thất vọng về cô ", cuối cùng là mang một vẻ nghênh ngang rời đi sao.

Tạ Tinh Tinh vô thức chạm vào mái tóc vừa bị cô làm rối tung, hơi ngập ngừng giải thích: "Chuyện này...đó là tôi vừa mới nhuộm tóc hồng hai ngày trước, sau đó lại phai màu, nhất thời chưa nghĩ tới màu tiếp theo, liền nhuộm màu đen tạm trước vậy."



Cận tiên sinh nghe vậy gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi thêm gì nữa, nhìn lại trang phục của cô, áo thun trắng, quần jean, trông không giống như người sẽ ưa thích những món đồ cao cấp xa xỉ.

Bao gồm chai soda cùng một hộp đồ ăn hôi thối không biết tên trước mặt cô, hắn không nhịn được tò mò hỏi: "Tạ tiểu thư dùng tiền chủ yếu để..."

Cô hơi đắc ý cười cười: "Bây giờ thì anh hiểu rồi."

Cận tiên sinh hơi nhướng mày, một bộ dáng chăm chú lắng nghe.

Cảm giác Cận tiên sinh đối diện rất quan tâm những gì cô sắp nói.

Tạ Tinh Tinh chỉ chỉ mũi của mình, nhàn nhạt nói: "Chỉ riêng cái mũi này của tôi đã hơn tám chữ số, còn có chiếc cằm, làn da này của tôi mỗi tháng đều phải đi thẩm mỹ viện chăm sóc, gương mặt này của tôi hoàn toàn là đắp tiền lên đó. Qua mấy ngày nữa tôi dự định sẽ cắt mắt hai mí to kiểu Châu Âu, làm mũi cao hơn, như vậy sẽ trông giống con lai đến từ tám quốc gia."

Cận tiên sinh vẻ mặt cố bình tĩnh:...Trách không được không giống 27,nguyên nhân là chỉnh sửa ra.

Nhưng thời điểm hiện tại, chỉnh sửa cũng không phải chuyện hiếm lạ.

Tạ Tinh Tinh cảm thấy hiệu quả mong đợi còn chưa đủ, lại tiếp tục: "Tôi thực sự rất thích phẫu thuật thẩm mỹ, về sau nếu chúng ta có kết hôn, tôi đảm bảo anh sẽ có được cảm giác như được thay vợ mỗi tháng vậy, cảm giác cũng thật mới mẻ, thú vị."

Cận tiên sinh nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh đã trở nên có chút phức tạp.

Tuy rằng chuyện này đúng thật có chút mới mẻ, thú vị. Nhưng hắn cảm thấy trong trường hợp này, ngủ nhầm vợ có lẽ sẽ dễ dàng hơn.

Hắn ho nhẹ một tiếng, chuyển chủ đề: " Nghe nói Tạ tiểu thư dù tuổi còn trẻ đã bắt đầu tự gây dựng sự nghiệp, ngày thường hẳn là rất bận rộn phải không?"

Tạ Tinh Tinh không chút do dự gật đầu: "Đúng thật rất bận."

Cận tiên sinh không cảm xúc, theo cô nói: "Mỗi năm lợi nhuận nhất định rất khả quan, hẳn là cũng đủ để Tạ tiểu thư tiêu sài tùy ý."

Tạ Tinh Tinh xua xua tay, vẻ mặt càng thêm u sầu cùng bất đắc dĩ: "Nào có lợi nhuận, mỗi ngày đều lỗ vốn, anh có biết tại sao mẹ tôi lại thu xếp cho tôi buổi hẹn mặt chứ? Đó là bởi mẹ tôi nói, đừng ngày ngày ở bên bà "vặt lông đầu cừu*."

*ăn bám: ý nữ chính nói ở đây mẹ ẻm cho đi xem mắt là muốn ẻm đừng ăn bám bà nữa chuyển đối tượng ăn bám sang ảnh đi.

Cận tiên sinh:...

Trong không khí chỉ còn sự trầm mặc.

Một sự khó tả mãnh liệt lan tràn khắp căn phòng.

Cận tiên sinh họ nhẹ một tiếng, nhẹ giọng nói: " So với tôi Tạ tiểu thư còn thành thật hơn."

Thành thật? Không đúng. Trừ bỏ câu trả lời cuối cùng, các câu trên đều là cô nói bừa.

Đoán chừng sau lần này hai người sẽ không còn cơ hội gặp lại, dù cô nói thế nào cũng đâu quan trọng.

Tạ Tinh Tinh thăm dò hỏi thử: "Vậy ấn tượng của Cận tiên sinh đối với tôi thế nào?"

"Ấn tượng...". Cận tiên sinh ngừng một chút, cân nhắc từ ngữ: "Rất sâu sắc."

Trả lời "rất sâu sắc" là ý gì thế????

Vậy là cô xây dựng hình tượng có thành công hay thất bại rồi?

Nguyên nhân là vẻ mặt của Cận Hàn chẳng có nhiều chuyển biến, khiến cô có chút khó đoán.

Nhưng rốt cuộc cũng một nhà tư bản lớn hơn cô mười tuổi, khẳng định lão luyện hơn cô rất nhiều, cô không hiểu cũng là chuyện bình thường.

Cô liếm môi, cầm chai soda trên bàn chuẩn vị vặn ra tu một ngụm, nhưng hôm nay nắp chai giống như cùng cô đấu vật tay, không thể mở được.

Cô nhăn chặt mày, mím môi, dùng hết sức, bàn tay đều đỏ bừng vì đau, nắp bình vẫn không sứt mẻ.

Chủ tiệm dán cái nắp lại rồi đúng không?

Cận tiên sinh thong dong đưa tay: "Để tôi giúp em."

Tạ Tinh Tinh ngước mắt lên, ánh mắt chuyển đến bàn tay đang vươn ra, bàn tay rất đẹp, khớp xương rõ ràng, trắng nõn thon dài.

Ma xui quỷ khiến cô cũng đưa chai nước tới tay hắn.

Sau đó, cô nhìn thấy... Hắn ta đã dùng hết sức lực của mình cũng không mở được nắp chai -.-

Hắn che miệng ho nhẹ một tiếng, ánh mắt đen nhánh mang theo chút ngượng ngùng: "Ngại quá, đều do thân thể tôi không tốt lắm, nếu không thì để tôi tìm một nam phục vụ giúp em mở vậy?"

Tạ Tinh Tinh:...

Cuối cùng vẫn là nhờ sự trợ giúp của nam phục vụ mở nắp chai nước, trước khi đi nam phục vụ kia rõ ràng nhìn Cận tiên sinh với ánh mắt khinh miệt cùng giễu cợt.

Nhưng hai đương sự vẫn bình tĩnh phi thường.

Căn phòng lại lần nữa rơi vào yên tĩnh.

Xem mắt kết thúc, hai người nhất thời đều không nói nên lời, một khi đã vậy nên dứt khoát đường ai nấy đi.

"Bây giờ Cận tiên sinh về công ty sao?"

Cận tiên sinh gật đầu nói: "Đúng vậy, Tạ tiểu thư lái xe tới đây sao?"

Tạ Tinh Tinh không chút do dự "Vâng" một tiếng.

Đùa thôi, Tạ Vãn tốt xấu gì cũng là một nhà tư bản.

Cô cũng không thể nói mình đạp xe đến đây.

Cận tiên sinh rời đi, nhìn "Tạ Vãn" đi hương ngược lại, hắn đột nhiên hét lên như tìm thấy lương tâm: "Tạ tiểu thư".

Tạ Tinh Tinh ngừng lại, cô quay sang sắc mặt điềm nhiên: "Không cần đưa tôi về, tôi có tài xế."

Chàng đưa thiếp về, thiếp tiễn chàng đi, tình yêu cứ thế thăng hoa.

Cô sao có thể cho hắn cơ hội này?

Cận tiên sinh mím môi cười, hắn chỉ về phía sau cô: "Bãi đậu xe ở bên này."

Tạ Tinh Tinh:...

Cô không lái xe tới, đi tới bãi đậu xe không phải lòi đuôi sao?

Mặt không đổi sắc, cô bình tĩnh đáp: "Tôi biết rồi, tôi dặn tài xế đậu xe ở bên kia."

Tạ Tinh Tinh nhìn bóng dáng Cận Hàn rời đi, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!

Cận Hàn lái xe, nhất định sẽ nhanh hơn cô, chắc chắn sẽ không thể gặp nhau.

Tạ Tinh Tinh lấy điện thoại di dộng bắt đầu tìm đường, tập đoàn Hoành Nghị cách quán cafe này không xa, đạp xe mười phút là tới.

Cô đi về phía trước vài bước, dùng một chiếc xe đạp công cộng bên đường, đem chai soda cùng đậu hủ thúi bỏ vào giỏ xe, thong thả đạp xe tới Hoành Nghị.

Tuy nhiên đạp xe chưa được 10 mét.

Phía sau vang lên âm thanh quen thuộc, Tạ Tinh Tinh lập tức phanh gấp, cả người cứng đờ.

"Tạ tiểu thư."

- -----------