Có lẽ bị nhốt trong lồng gỗ quá lạnh, Trì Kính Dao rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Tình cảnh bây giờ của bọn cậu cũng giống như người bình thường bị đưa nhầm vào bệnh viện tâm thần vậy, mình càng la hét lại càng giống tâm thần, ngược lại càng không dễ thoát thân.
Cho nên bọn cậu phải bình tĩnh, tuyệt đối không thể kêu gào như thiếu niên bên cạnh được.
Cũng may bọn cậu chỉ bị nhốt, không có bị giết hay thẩm vấn, điều đó chứng tỏ bọn cậu vẫn an toàn trong một lúc. Chỉ cần cậu tìm được cách thoát thân trong khoảng thời gian này, khốn cảnh trước mắt sẽ được giải quyết.
Trì Kính Dao trước tiên nhỏ giọng nói ra quyết định của mình cho Lỗ Minh và Nguyễn Bao Tử.
Lúc này hai người đều chết lặng, nghe vậy đều nhìn về phía cậu, chờ đợi cậu tìm được cách thoát thân.
Cậu phải xác nhận Bùi Dã có ở trong này hay không trước đã.
Chỉ cần có Bùi Dã ở đây, chuyện này sẽ dễ giải quyết hơn rất nhiều.
Nghĩ vậy, Trì Kính Dao tiến tới cạnh lồng gỗ, lôi kéo làm quen với thiếu niên ở lồng bên cạnh: "Huynh đệ, ngươi cứ xin người ta dẫn ngươi đi gặp Bùi tướng quân như vậy, sao ngươi biết ngài ấy ở trong này hay không? Chẳng may Bùi tướng quân ở đại doanh không tới trại quân sự thì ngươi cứ kêu gào thế này không phải tốn công sao?"
"Bùi tướng quân đương nhiên ở đây, ngày hôm qua lúc bọn họ bắt ta, ta nghe được người kia dặn thuộc hạ đi báo cho ngài ấy." Thiếu niên kia nói: "Nhất định ngài ấy đang ở đây, nếu không cũng không thể đi thật xa tới đại doanh tìm ngài ấy báo cáo được chứ?"
Trì Kính Dao nghe vậy nhất thời thở phào nhẹ nhõm, không biết do mình xui xẻo hay là may mắn nữa.
Nói cậu may mắn thì vừa tới biên thành đã bị bắt do nhầm thành mật thám. Nói cậu xui xẻo thì đúng lúc này Bùi Dã lại ở trong trại quân sự hẻo lánh này.
Trì Kính Dao suy nghĩ một lát, nghĩ có nên đổi mấy viên kẹo đường cho Bùi Dã hay không, để hắn biết mình đang gặp nạn. Nhưng rất nhanh cậu đã thấy làm vậy không ổn, bởi vì cậu không chắc Bùi Dã đã mở túi gấm ra chưa, cho nên Bùi Dã không hẳn sẽ hiểu ám hiệu của cậu.
Huống chi Bùi Dã lại không thể lúc nào cũng xem xét kẹo đường, ám hiệu này của cậu không chắc là có thể cho Bùi Dã thấy.
Cho dù Bùi Dã vừa mới cầm túi tiền, nhận được ám hiệu cũng chưa chắc sẽ hiểu chuyện gì xảy ra.
Chẳng may Bùi Dã hiểu lầm cậu ở Kỳ Châu xảy ra chuyện, ngược lại cấp tốc rời đi, vậy cậu có kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Đến tột cùng nên dùng cách gì để là Bùi Dã chú ý tới cậu đây?
Đang lúc Trì Kính Dao trầm tư suy nghĩ hết sức, đột nhiên nhìn thấy khói bếp cách đó không xa.
Lúc này đúng là giờ cơm trưa, đầu bếp ở trại quân sự chắc đang nấu cơm.
Trì Kính Dao chợt nghĩ ra, nhìn theo hướng khói bếp bay ra xa xa, yên lặng đổi 100 quả trứng trong thương thành.
Cậu cũng không chắc cách này hữu dụng hay không, nhưng đột nhiên xuất hiện 100 trăm quả trứng nhất định sẽ khiến đầu bếp chú ý. Đến lúc đó khi chuyện này rơi vào tai Bùi Dã, nói không chừng có thể làm Bùi Dã chú ý.
Bây giờ chỉ có thể còn nước còn tát thôi.
Cậu nghĩ, nếu cách này không hữu dụng thì cậu sẽ đổi mấy trăm quả, tranh thủ làm một trận náo động nhỏ trong trại quân sự này.
Nhưng mà chuyện này không như dự đoán của Trì Kính Dao.
Những quả trứng cậu đổi từ xa được xếp ngay ngắn trên bàn cơm.
Đầu bếp nấu cơm và binh sĩ phát cơm không phải cùng một người, cho nên binh sĩ thấy đống trứng kia chỉ nghĩ là hôm nay thêm món, liền cho mỗi binh lính được thêm một quả trứng vào bữa.
Nhưng mà hắn cũng không biết trứng này còn sống, cho nên rất nhanh liền có binh lính dính đầy trứng sống trên tay......
Bùi Dã mới ra khỏi lều liền thấy binh sĩ vội tới đưa cơm cho hắn.
Hắn thản nhiên nhìn qua, bảo người ta mang hộp cơm vào trong.
"Bên kia sao thế?" Bùi Dã nhìn qua mọi người cách đó không xa khó hiểu hỏi.
Trại quân sự này cũng không quá lớn, Bùi Dã đứng ở cửa lều của mình liền có thể thấy lờ mờ phía phòng bếp.
Vì trại quân sự này được dựng tạm thời, cho nên không có dựng nhà ăn, đám lính ăn cơm đều tự đi nhận rồi mang về ăn. Ngày trước đám lính lấy cơm đều rất trật tự, hôm nay không biết sao lại như ong vỡ tổ ở cửa thế kia.
"Hay là để ta đi xem thử?" Bùi Thanh hỏi.
"Cùng đi xem thử đi." Bùi Dã nói.
Dứt lời, hai người liền đi về phía đám người.
"Bùi tướng quân đến kìa." Có người nhắc nhở.
Mọi người đang ồn ào liền an tĩnh lại, tự động xếp thành hai hàng, chừa lại một đường ở giữa cho Bùi Dã đi.
Ánh mắt của Bùi Dã sắc bén quét qua mọi người, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Bẩm tướng quân, hôm nay trong cơm phát cho huynh đệ có trứng sống." Một binh sĩ đáp.
Đầu bên ở một bên vừa định giải thích, sau khi nhìn qua ánh mắt của Bùi Dã vội ngậm miệng lại.
Đợi sau khi ánh mắt Bùi Dã nhìn về phía hắn, ý bảo hắn giải thích, hắn mới nói: "Tướng quân, hôm nay thuộc hạ không có luộc trứng. Mùa đông năm nay khắc nghiệt, trứng được chuyển tới đây đều đông thành băng, không dễ nấu, cho nên trong nguyên liệu bọn ta chuẩn bị nấu cơm không hề có trứng."
"Vậy trứng này ở đâu ra?" Bùi Thanh bên cạnh hỏi.
"Chuyện này...... " Đầu bếp ấp úng nói: "Thuộc hạ không biết nữa."
Lời này hắn nói rất nhỏ, binh sĩ bên cạnh mặc dù ngại Bùi Dã ở đây nên không dám chất vấn hắn tiếp, nhưng vẻ mặt lại có vẻ không quá tin.
"Ý của ngươi là nói, đống trứng này xuất hiện từ không khí sao?" Bùi Thanh hỏi.
Hắn đi bên cạnh Bùi Dã đã lâu, biết được tính của hắn, lúc bên ngoài thường xuyên biết phối hợp với Bùi Dã.
Lúc này thấy Bùi Dã nhíu mày không nói lời nào liền thay hắn chất vấn.
"Chuyện này..... thuộc hạ cũng không biết nên nói thế nào." Đầu bếp kia nói: "Theo khí hậu nơi này của chúng ta, trứng sống để ở ngoài một lúc là sẽ đông cứng lại rất nhanh, nhưng đống trứng này bây giờ vẫn không đông lại!" Hắn nói xong đập một quả trứng ra, bên trong quả thật vẫn chưa đông lạnh.
"Ý của người là đống trứng này mới đẻ?" Bùi Thanh nói.
Bùi Dã nghe vậy trong lòng giật mình một cái, chợt nhớ tới rất nhiều chuyện cũ.
Ngay sau khi Trì Kính Dao vào nhà hắn, hắn đã dẫn đối phương đi lên trấn, trên đường quay về Trì Kính Dao liền cho hắn một quả trứng sống, đập ra làm trứng dính đầy tay hắn. Sau đó khi hai người ở trong thôn trang, Trì Kính Dao thường xuyên lấy trứng thả vào hồ nước nóng luộc cho hắn và hầu ca ăn.
Khi đó hắn thường xuyên khó hiểu, vật nhỏ này rốt cuộc lấy đâu ra nhiều trứng như vậy?
"Hôm nay trại quân sự có người nào tới không?" Bùi Dã hỏi.
"Chỉ có mấy mật thám mới bị bắt tới, không có ai khác." Bùi Thanh đáp.
"Người đang ở đâu?" Bùi Dã hỏi.
"Đang giam giữ trong lồng gỗ, không phải ngài dặn thẩm vấn từng người, không thẩm vấn được gì thì giết luôn sao?" Bùi Thanh hỏi.
Bùi Dã hít sâu một hơi, xoay người đi nhanh về phía lồng gỗ.
"Tướng quân." Bùi Thanh đi theo sau hắn nói: "Mật thám này vẫn luôn muốn gặp ngài, có lẽ trên người bị gì đó không sạch sẽ, muốn nhân cơ hội này ám sát ngài, ngài không thể đi gặp bọn chúng được."
Bùi Dã cũng không để ý tới hắn, ba bước thành hai đi tới gần lồng gỗ.
Tuyết lớn vẫn rơi không ngừng, vì lồng gỗ được làm đơn sơ nên ngay cả mái che cũng không có, cho nên trên những người bị nhốt bên trong lồng bây giờ đã phủ một lớp tuyết trắng.
Ánh mắt Bùi Dã lướt qua mấy lồng gỗ, nhanh chóng phát hiện một bóng dáng đang co người trong góc.
Có lẽ thiếu niên quá lạnh nên đã thu mình vào một góc trong lồng gỗ, hận không thể co người thành một quả cầu.
"Tướng quân?" Binh lính canh gác bên cạnh nhìn thấy Bùi Dã, vội bước nhanh tới.
Người trong lồng gỗ nghe thấy đều nhìn về phía này.
Trì Kính Dao bất ngờ ngẩng đầu lên liền trông thấy Bùi Dã.
Đối phương đứng ở bên ngoài cách mấy bước, hai mắt hơi đỏ, nhìn chằm chằm vào mình không hề chớp mắt lấy một cái.
"Nhị......" Trì Kính Dao theo phản xạ muốn gọi hắn, nhưng lại nhịn xuống.
Cậu nhìn qua lồng gỗ bên cạnh, nhân lúc hắn chưa để ý lén cười với Bùi Dã một cái.
Cậu biết mà, nhị ca của cậu nhất định có thể nhận ra "ám hiệu" của cậu!
Nụ cười của thiếu niên rơi vào đáy mắt của Bùi Dã như là kim băng đâm vào trong tim của hắn, khiến Bùi Dã gần như nghẹt thở trong giây lát.
"Người đâu......." Bùi Dã khàn giọng nói.
Binh lính bên cạnh vẫn chưa hiểu gì, Bùi Thanh lại liếc mắt một cái liền nhận ra Trì Kính Dao và Nguyễn Bao Tử.
Hắn duỗi tay kéo cánh tay của Bùi Dã, rồi sau đó nói với binh lính bên cạnh trước: "Đem mấy người mấy bắt được hôm nay tới đây." Hắn vừa dứt lời lại kéo Bùi Dã một cái, ghé sát vào tai hắn nhỏ giọng nói: "Nếu để kẻ khác biết được thân phận của hắn, chỉ sợ hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm."
Bùi Dã hít sâu một hơi, cuối cùng cũng khôi phục lý trí.
Bây giờ hắn đã thành cái gai trong mắt đám Trần Quốc, Trần Quốc hận không thể mỗi ngày đều phái một đám người tới đây ám sát hắn.
Nếu để người ngoài biết sự tồn tại của Trì Kính Dao, hắn không dám tưởng tượng đối phương sẽ phải đối mặt với chuyện gì.
Nghĩ vậy, Bùi Dã đành phải thu lại tầm mắt trên người thiếu niên trước, xoay người nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Trì Kính Dao rất nhanh đang được người dẫn ra khỏi lồng gỗ, Bùi Thanh đợi ở một bên, tự mình dẫn người đi về phía lều của Bùi Dã.
"Chuẩn bị chút đồ ăn nóng tới đây, thêm cả chậu than sưởi ấm nữa." Bùi Thanh nói với hầu cận bên cạnh: "Việc này không được lắm lời, nếu có người hỏi thì nhớ kỹ người đó, sau đó dẫn người tới gặp ta."
Hầu cận nghe vậy vội đáp lời rồi rời đi, sau đó Bùi Thanh liền dẫn người vào lều của Bùi Dã.
Trì Kính Dao đi tới bên ngoài lều, trước tiên vén cửa thò đầu vào thăm dò.
Cậu vừa nhìn vào liền đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Bùi Dã.
Bây giờ Bùi Dã đã trưởng thành hơn nhiều so với lúc trước, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, thêm vài phần oai hùng thật sự càng xuất chúng hơn lúc thiếu niên.
"Nhị ca!" Trì Kính Dao lâu rồi chưa gặp hắn, bây giờ mới gặp lại vẫn hơi ngại ngùng.
Bùi Dã nhíu mày nhìn cậu, hai mắt đỏ bừng, như đã gắng sức nhẫn nhịn cảm xúc nào đó.
Nguyễn Bao Tử phía sau sớm đã bị lạnh đến mức run rẩy bước theo sau Trì Kính Dao, không ngờ Trì Kính Dao lại bất động ở cửa, hắn cứ đi thẳng nên đâm vào Trì Kính Dao khiến cậu lảo đảo, lao thẳng về phía Bùi Dã.
Bùi Dã duỗi tay ôm lấy người, cảm thấy người đối phương toàn khí lạnh.
Hô hấp hắn cứng lại, chợt nhớ ra vật nhỏ này sợ nhất trời lạnh vào đông.....
"Ngươi....." Bùi Dã cảm xúc lẫn lộn, một bụng lời muốn nói nhưng miệng lại không biết nói từ đâu, hắn duỗi tay xoa hai má thiếu niên, chỉ cảm thấy đầu ngón tay sờ toàn chỗ lạnh buốt, trong lòng càng áy náy hơn.
Nhưng tất cả cảm xúc của hắn tới miệng lại thay đổi, chỉ hỏi thiếu niên: "Ai cho ngươi tới đây?"
Trì Kính Dao hơi ngẩng đầu lên, nghe vậy không khỏi ngẩn người, đôi mắt nhất thời đỏ bừng, theo phản xạ lùi về sau mấy bước.
Lúc này Bùi Dã hơi hối hận, duỗi tay kéo tay thiếu niên lại, ngoài miệng không nói câu nào nhưng lực tay lại mạnh kinh người.
Hắn không biết nên nói thế nào với đối phương, vừa nãy ngay khi nhìn thấy bóng dáng đó trong lồng gỗ, trong lòng hắn đã sợ hãi biết bao.
Nếu hôm nay hắn không ở đây, nếu hắn không hiểu được chuyện gì từ đống trứng sống tự dưng xuất hiện kia, nếu binh sĩ bắt người làm ra chuyện thô lỗ nào đó không thể cứu vãn...... bất kỳ khả năng nào cũng đủ để tạo ra hậu quả hắn không dám nghĩ tới.
Cho dù bây giờ đối phương đã đứng ở trước mặt hắn, sợ hãi trong lòng Bùi Dã vẫn chưa tiêu tan hoàn toàn.
"Ta không biết ngươi sẽ tới." Bùi Dã khàn giọng nói: "Cho dù muốn tới thì ít nhất cũng phải đợi tới khi tiết trời ấm lên một chút chứ......"
Nguyễn Bao Tử ở một bên thấy Trì Kính Dao không nói lời nào, vội nhỏ giọng nói: "Hắn muốn đi sớm một chút để tìm ngươi đòi tiền mừng tuổi á."
Lỗ Minh nghe vậy cũng nhớ ra chuyện này, vội nói: "Đúng vậy, may là tới kịp, vẫn chưa qua năm mới, ha ha."
Trì Kính Dao:........
Bùi Dã:........
- -------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Dã: Người sắp khóc thì phải dỗ thế nào? Đang online chờ, rất gấp!!!