Editor: Vĩ không gei
- -------------------------------------------------------
Đêm đó, Trì Kính Dao hơi hưng phấn, mãi không ngủ được.
Cậu dứt khoát ngồi mài mực trải giấy trên bàn, định viết một lá thư cho Bùi Nguyên, lúc nhấc bút cậu mới nhớ tới "chính sự" suýt nữa là quên mất.
"Nhị ca." Trì Kính Dao quay đầu nói với Bùi Dã: "Trước khi tới đại ca có dặn ta bảo huynh đặt tên cho cháu nhỏ."
Bùi Dã đang sắp xếp lại giường, nghe vậy động tác hơi khựng lại, hỏi: "Nó..... Có khỏe không?"
"Rất khỏe, bộ dạng rất được, giống đại ca cũng giống Đinh tỷ tỷ." Trì Kính Dao nói: "Chỉ là vẫn chưa có tên, đại ca nói trọng trách này nên để lại cho huynh...... Mấy ngày trước ta không nhớ ra, hay là huynh đặt tên cho nó rồi nhờ Lỗ đại ca đưa về nhà."
Mấy ngày trước khi Lỗ Minh chuẩn bị rời đi, Bùi Dã đã đưa cho hắn một lá thư nhà.
Nhưng mọi chuyện mấy ngày nay phức tạp, hắn chỉ đơn giản báo bình an trong thư mà thôi.
"Ta sẽ không đặt tên đâu, cứ để cho đại ca và đại tẩu đặt đi." Bùi Dã nói.
"Nhị ca, bây giờ huynh chính là tướng quân, huynh đặt tên cho nó đợi sau này lớn lên nó có thể khoe khoang với người ta đó, rất tốt." Trì Kính Dao nói: "Huynh nghĩ một cái đi, đại danh không được thì nhũ danh cũng được."
Bùi Nguyên để Bùi Dã đặt tên cho đứa nhỏ là hy vọng hắn ở biên thành xa xôi cũng có thể thông qua cách đặc biệt này góp mặt vào cuộc đời của nhóc con, đồng thời cũng muốn Bùi Dã ở xa cảm nhận chút hơi ấm gia đình. Trì Kính Dao hiểu ý định của Bùi Nguyên, tất nhiên cũng hy vọng có thể hỗ trợ việc này một cách tốt nhất.
Bùi Dã đi sang một bên ngồi xuống, nghĩ nghĩ rồi nói: "Vậy gọi là Bùi Ninh đi, hy vọng sau này nó có thể khỏe mạnh bình an."
"Bùi Ninh, tên này hay." Trì Kính Dao nói xong viết chữ "Ninh" lên giấy.
"Đã biết nói chưa?" Bùi Dã lại hỏi.
"Lúc ta về vẫn chưa lớn lắm, còn chưa tròn 1 tuổi đâu." Trì Kính Dao nói: "Nhưng đợi tới khi chúng ta về, có lẽ đã biết gọi thúc thúc rồi."
Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, lại nói: "Nhị ca, huynh nói sau này Bùi Ninh nên gọi ta là tam thúc hay là cữu cữu?"
"Lúc đó ngươi nhập tịch vào nhà Trình đại phu, cùng một nhà trên giấy tờ với đại tẩu, theo cấp bậc lễ nghĩa thì Bùi Ninh phải gọi ngươi là cữu cữu." Bùi Dã nói: "Nhưng tình cảm của đại ca và ngươi cũng thân như huynh đệ ruột, cho nên gọi thúc thúc cũng đúng.".
||||| Truyện đề cử: Mượn Danh Nghĩa Hôn Nhân |||||
"Bùi Ninh đã có một thúc thúc rồi, ta đây vẫn nên làm cữu cữu đi." Trì Kính Dao nói: "Sớm biết vậy nên viết mấy câu trong thư của huynh dặn đại ca mấy câu, bảo huynh ấy tháng giêng đừng cạo đầu cho Bùi Ninh, nếu không người cữu cữu ta đây sẽ gặp xui xẻo."
Bùi Dã nghe vậy bật cười nói: "Đừng nói bừa, ngươi sẽ không gặp xui xẻo đâu."
"Đúng, xem cái miệng của ta này." Trì Kính Dao vội "phì" vài tiếng, lúc này mới tiếp tục viết thư.
Trì Kính Dao viết lá thư này khoảng 4-5 trang, viết xong sờ thấy khá dày.
Bùi Dã nhận lấy thư của hắn, thuận miệng hỏi: "Mấy ngày tới quay về đại doanh, sẽ đi ngang qua nội thành, ngươi muốn đi mua chút dược liệu không?"
Trì Kính Dao nghe vậy ngẩn ra, nhất thời chột dạ liếc mắt nhìn Bùi Dã một cái. Lần này cậu đi tới biên thành, bên ngoài chỉ cầm theo một hộp thuốc, cùng với bao hành lý bên người, nhưng thứ khác cậu đều ném vào không gian cất trữ.
Nhưng mấy ngày nay ở trong trại quân sự, cậu cũng bốc thuốc chữa bệnh các thứ cho người ta không ít.
Người ngoài có lẽ sẽ không biết thực hư thế nào, nhưng ngày ngày Bùi Dã ở cùng với cậu, hơi để ý một chút là có thể cảm nhận được những dược liệu xuất hiện không ngừng của cậu "không rõ nguồn gốc". Cố tình là Trì Kính Dao rất tin tưởng Bùi Dã, ở trước mặt hắn gần như không hề đề phòng, thiếu điều không đưa không gian cất trữ cho hắn xem thôi.
"Nhị ca......" Trì Kính Dao nhỏ giọng hỏi: "Không phải huynh có gì muốn hỏi ta chứ?"
"Không phải hỏi rồi à?" Bùi Dã nói: "Muốn mua thêm chút dược liệu đưa tới đại doanh không?"
Trì Kính Dao thấy sắc mặt hắn bình thản, không hề có ý truy hỏi hay dò xét gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đêm đó, hai người nằm trong ổ chăn, Trì Kính Dao nhịn không được hỏi Bùi Dã: "Nhị ca...... Huynh thật sự không cảm thấy kỳ lạ chút nào sao?"
"Cảm nhận được." Bùi Dã nói: "Nhưng năm đó khi ngươi làm ảo thuật cũng đã nói, nếu ta hỏi thì ngươi sẽ gặp xui xẻo."
Trì Kính Dao ngẩn ra, không ngờ Bùi Dã lại vẫn nhớ rõ lời này, cũng vẫn để trong lòng, chưa bao giờ truy hỏi cậu.
Không nói tới chuyện kẹo đường, chỉ chuyện ngày đó bỗng dưng xuất hiện 100 quả trứng sống, Bùi Dã cũng không hỏi một câu nào, thậm chí còn thay cậu tìm cớ che giấu ở chỗ đầu bếp.
"Sao đột nhiên lại nói chuyện này?" Bùi Dã quay đầu nhìn cậu, hỏi.
"Ta sợ huynh....... nghĩ nhiều." Trì Kính Dao nói.
Lúc trước cậu còn có thể che giấu lương tâm trêu đùa Bùi Dã một chút, dù sao Bùi Dã của lúc đó cũng là một thiếu niên, chưa từng thấy bao nhiêu cảnh đời. Hơn nữa tuổi của Trì Kính Dao cũng nhỏ, làm nũng chơi xấu một lúc là Bùi Dã cũng hết cách với cậu.
Nhưng bây giờ Bùi Dã đã thành người lớn, lại trải qua nhiều sóng gió như vậy, đã không còn là một thiếu niên ngây ngô nữa rồi.
Tóm lại là Trì Kính Dao vẫn thấy hơi lo lắng, sợ Bùi Dã vì vậy mà sinh ra hiềm nghi với cậu.
"Lúc ta mới vừa nhập ngũ cũng có một khoảng thời gian chưa thể thích ứng, Dương tướng quân liền chuẩn bị rất nhiều thoại bản tới cho ta giải sầu." Bùi Dã nói: "Có một thoại bản nói là có một thư sinh trong nhà đột nhiên một hôm xuất hiện một cô nương. Cô nương đó không chỉ ngày ngày tâm sự giải sầu với hắn, còn có thể chuẩn bị cơm canh, làm việc nhà khi hắn đi làm công."
"Thư sinh đó lúc đầu cảm thấy rất sung sướng, sau đó lâu dần liền bắt đầu lo được lo mất. Hắn sợ cô nương này tới đột ngột, sau này cũng sẽ đột ngột biến mất, cho nên liền cố chấp truy hỏi nàng tới cùng......" Bùi Dã nhíu mày, nói: "Sau đó..... cô nương kia dưới sự truy hỏi của hắn mà hóa thành một làn khói xanh, từ đó về sau không bao giờ xuất hiện nữa."
Trì Kính Dao:........
Chuyện này không phải bản nhái của nàng tiên ốc sao? Cũng là một cái kết bi thảm.
Bùi Dã lấy cô so sánh với cô nương trong thoại bản này mặc dù hơi thoái quá, nhưng đúng thật là chó ngáp phải ruồi.
Bởi vì cậu cũng giống với cô nương trong thoại bản này, cũng có rất nhiều bí mật.
Hơn nữa dựa theo quy định của hệ thống, Trì Kính Dao không thể tiết lộ sự tồn tại của hệ thống cho hắn.
"Sau đó thư sinh kia thấy hối hận, thầm nghĩ sớm biết vậy thì đã không hỏi gì cả." Bùi Dã nói.
"Có lý." Trì Kính Dao vội nói: "Làm người....... vô minh là phúc lạc đấy...... Ờm...... nước trong quá thì không có cá."
Bùi Dã im lặng một lúc, dường như có chuyện gì đó muốn hỏi cậu, cuối cùng lại nhịn xuống.
Trong lòng Trì Kính Dao thấy hơi cảm động, không ngờ cho tới giờ Bùi Dã chỉ vì lý do này mà bao che tất cả bí mật trên người cậu, chưa bao giờ dò hỏi, thậm chí ngay cả nói bóng nói gió cũng không.
Sự tin tưởng vô điều kiện như vậy thật sự nằm ngoài dự đoán của cậu.
Đêm đó, Trì Kính Dao liền nằm mơ.
Cậu mơ thấy mình biến thành nàng tiên ốc, mỗi ngày Bùi Dã lên núi săn thú, sau khi về nhà cậu đã làm xong cơm đợi đối phương. Nhưng ở trong mơ, cậu không chỉ nói chuyện giải sầu với Bùi Dã, cũng không chỉ làm cơm dọn nhà, cậu còn thành thân với Bùi Dã nữa.
Đương nhiên thế giới trong mơ không có logic gì, Trì Kính Dao trong mơ không hề phản đối chuyện thành thân này, cũng không thấy kỳ lạ, mọi chuyện tiến triển như điều hiển nhiên.
Chỉ là đêm thành thân đó, Trì Kính Dao đột nhiên nhớ ra mình là nam, vì thế tỉnh lại vào lúc động phòng......
Bùi Dã huấn luyện xong quay về, thấy cậu ngồi sững sờ trên giường, liền hỏi: "Gặp ác mộng sao?"
Trì Kính Dao vội ngừng suy nghĩ, cười cười xấu hổ, thầm nghĩ may là mình nằm mơ, nếu để Bùi Dã mơ thấy chuyện ly kỳ thế này chắc sẽ thành bóng ma tâm lý mất.
"Dưới gối có gì kìa." Bùi Dã như vô tình nhắc nhở.
Lúc này Trì Kính Dao mới nhớ ra, hôm nay là mùng 1 năm mới, cậu lật gối đầu ra, quả nhiên nhìn thấy hai bao lì xì bên dưới, một cái có chứa một lượng bạc, cái còn lại có một miếng bạc vụn.
"Cái kia là Bùi Thanh cho." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao ngẩn ra, không ngờ Bùi Thanh lại muốn tặng tiền mừng tuổi cho cậu.
"16." Sau khi rời giường, Trì Kính Dao cất kỹ tiền mừng tuổi, cảm khái nói: "Sau này không thể nhận tiền mừng tuổi nữa rồi."
Bùi Dã nhướng mày nhìn cậu một cái, nói: "Muốn thì vẫn có thể cho ngươi."
"Vậy thì ngại lắm, không thể để sau này ta đã thành thân rồi mà huynh vẫn cho ta tiền mừng tuổi được?" Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã nghe vậy ngẩn ra, không biết nghĩ tới chuyện gì, giương mắt nhìn Trì Kính Dao một lúc lâu, rồi sau đó nói: "Không có gì phải ngại cả, ta muốn cho ngươi, người khác không thể can thiệp."
Trì Kính Dao nghe vậy cười với Bùi Dã, trêu chọc: "Vậy cũng được, chỉ là ta sợ bị người ta chê cười, sau này không thể thành thân, dù sao sau này nhị ca cũng không thể để ta chết đói được." Bùi Dã nghe vậy không nói gì, đáy mắt lại hiện ý cười cưng chiều.
Năm nay Nguyễn Bao Tử cũng là lần đầu tiên ra ngoài, mặc dù đang ở trong trại quân sự, mọi người cũng chăm sóc hắn không ít, nhưng Trì Kính Dao vẫn sợ hắn sẽ nhớ nhà, cho nên lấy một thỏi bạc vụn trong túi tiền của mình, lại tìm một bao lì xì đẹp, định lát nữa sẽ cho Nguyễn Bao Tử tiền mừng tuổi.
"Hôm nay ta thật sự phát tài rồi!" Nguyễn Bao Tử sau khi nhận được tiền mừng tuổi của Trì Kính Dao, vui sướng nói.
Hôm nay không chỉ có Trì Kính Dao, Bùi Dã và Bùi Thanh cũng đặc biệt cho hắn bao lì xì.
Trì Kính Dao thấy Nguyễn Bao Tử không buồn rầu gì, lúc này mới thoáng yên tâm chút.
"A Dao, ngươi cùng tuổi với ta mà, sao lại cho ta tiền mừng tuổi chứ?" Sau khi Nguyễn Bao Tử nhớ ra mới thấy hơi xấu hổ, nói: "Hay là ta trả lại cho ngươi đi."
Trì Kính Dao vội nói: "Ngươi là dược đồng của ta, ta cho ngươi không đúng sao?"
Nguyễn Bao Tử nghe vậy vẫn thấy hơi xấu hổ, nhưng thấy được hắn đang rất vui.
"Hơn nữa ta gọi thẩm ngươi là tỷ, ngươi quên rồi sao?" Trì Kính Dao cười nói.
"Ngươi gọi thúc ta là thúc mà." Nguyễn Bao Tử nói: "Cũng không hiểu vai vế của ngươi xác định thế nào luôn."
"Ta đây nhất định phải dựa theo nhị ca ta. Huynh ấy gọi thúc ngươi là ca, sau này ta cũng gọi là ca." Trì Kính Dao nói: "Nói như vậy thì ngươi cũng phải gọi ta là thúc đấy, ha ha ha."
Nguyễn Bao Tử nghe vậy nắm một quả cầu tuyết nhét vào trong ngực cậu, cười nói: "Ngươi chiếm tiện nghi của ta."
"Ngươi gọi ta là thúc thì sang năm ta sẽ cho ngươi tiền mừng tuổi, tốt quá còn gì." Trì Kính Dao vừa chạy vừa cười nói.
Lúc này cách đó không có binh lính đi tới, nói với hai người: "Chạy chậm một chút, cẩn thận ngã!"
Hai người vội dừng lại, liền thấy người đó cầm hai cái mũ đầu hổ trong tay.
"Tướng quân dặn là không thể cho hai ngươi tiền mừng tuổi, nói làm vậy là đút lót quân y, các huynh đệ liền quyết định làm cho hai ngươi mỗi người một cái mũ đầu hổ." Người kia đưa mũ cho Trì Kính Dao và Nguyễn Bao Tử, nói: "Bên trong mũ đầu hổ này còn có lông, có thể che cả tai, ấm lắm. Biên thành bọn ta có phong tục, hài từ trong nhà đội mũ đầu hổ đầu năm thì cả năm không bệnh không tật."
Trì Kính Dao nghe vậy nhất thời thấy hơi cảm động, vội nhận lấy mũ đội lên.
Binh sĩ kia thấy vậy lúc này mới hài lòng rời đi.
Mũ đầu hổ này thật ra cho hài tử mấy tuổi đội, bây giờ Trì Kính Dao đã 16, đội vào vẫn thấy hơi xấu hổ. Nhưng đó là tấm lòng của đám lính, cậu cũng không muốn phụ lòng tốt này của họ.
Dù sao lúc trước cậu giả trang thành tiểu cô nương nhiều năm như vậy vẫn được, đội cái mũ đầu hổ thì có là gì?
Đám lính thấy hai bọn cậu cả ngày đội mũ đầu hổ đều rất vui sướng. Ngay cả Bùi Dã hình như cũng rất thích cái mũ này, mỗi lần thấy Trì Kính Dao đều nhìn cậu một lúc, nếu bên cạnh không có ai còn duỗi tay xoa đầu cậu hai cái, hành động đó như thật sự coi cậu là đứa nhóc vài tuổi vậy.
Mấy ngày sau, trong đại doanh phái một đội quân tới thay.
Bọn Trì Kính Dao liền theo Bùi Dã xuất phát quay về đại doanh.
Khi đi ngang qua nội thành, Bùi Dã sau Bùi Thanh dẫn Trì Kính Dao đi tới tiệm thuốc, mua không ít dược liệu.
Vì không muốn người khác chú ý, Bùi Dã để lại mấy thân binh của mình đi theo bọn Trì Kính Dao, còn mình thì theo những người khác về trước.
Trì Kính Dao vốn định nhân cơ hội này mua một vài dược liệu để luyện chế thuốc ngăn trùng, sau đó lại phát hiện trong tiệm thiếu vài vị thuốc, liền chào hỏi với chưởng quầy, xin hắn lần sau đi nhập dược liệu thì để ý vài loại giúp cậu.
Cũng may cậu cất trữ không ít thuốc ngăn trùng trong không gian, tạm thời có thể giữ được tính mạng của mấy mật thám kia, thật sự không được thì sau đầu xuân cậu sẽ viết một lá thư cho Lương sư huynh giúp chuẩn bị chút dược liệu cho người chuyển tới đây.
Sau khi mua dược liệu xong, Bùi Thanh đưa bọn cậu về thẳng một tiểu viện trong đại doanh.
Tiểu viện đó được xây riêng, coi như là khu quân y của doanh trại Kỳ Châu.
Dược Diệu và Chương sư huynh bây giờ đều ở đây.
Dương Diệu đã sớm nghe tin Trì Kính Dao sắp tới đây, mấy ngày trước đã ngóng trông cậu.
Ngay sau khi hai người gặp nhau, hắn cực kỳ kích động, ngay cả Đại Lão cũng bị hắn dọa tới mức kêu "khịt khịt" loạn lên.
"A Dao, ngươi và hắn thân lắm hả?" Nguyễn Bao Tử rảnh rỗi nhỏ giọng hỏi.
"Không quá thân, từng gặp vài lần mà thôi." Trì Kính Dao nhỏ giọng nói: "Tính tình của hắn là vậy, từ từ ngươi cũng sẽ quen thôi."
Thật ra Trì Kính Dao cũng không biết sao Dương Diệu lại nhiệt tình với cậu như vậy, rõ ràng giao tình của bọn cậu cũng không mức đó. Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không kỳ lạ, lúc trước không phải bỗng dưng Dương Diệu lại nhìn trúng cậu, còn bảo cậu hứa hôn với Dương Diệu nữa sao?
Hai cha con cùng làm ra chuyện kỳ lạ gì đó cũng không khiến người ta thấy bất ngờ.
"Nhị ca ngươi trước khi đi đã cố ý dặn ta phải đề phòng Dương Diệu một chút." Nguyễn Bao Tử nhỏ giọng nói.
"Vì sao?" Trì Kính Dao nói: "Dương Diệu không phải người xấu, cũng không có ý xấu."
Nguyễn Bao Tử nhún vai nói: "Ta cũng không biết, nhị ca ngươi bảo ta bớt nói chuyện của ngươi cho hắn."
"À, có lẽ nhị ca sợ Dương Diệu không giữ được miệng, đi ra ngoài nói lung tung." Trì Kính Dao giật mình nói.
Nguyễn Bao Tử gật gật đầu, thầm nghĩ Dương Diệu này nhìn quả thật rất không đáng tin, xem ra Bùi Dã đã có dự tính trước.
Thật ra trong cả doanh trại Kỳ Châu cũng không có nhiều người biết quan hệ của Bùi Dã và Trì Kính Dao, hơn nữa Bùi Dã đã dặn trước rồi, thật ra cũng không quá lo lắng. Trong những người đó, khiến Bùi Dã lo lắng nhất quả thật chỉ có mỗi Dương Diệu thôi.
Không chỉ bởi vì Dương Diệu không đáng tin, còn vì Bùi Dã luôn cảm thấy thái độ của tiểu tử này đối với Trì Kính Dao không thích hợp. Lúc trước ở Kỳ Châu Bùi Dã đã phát hiện, hắn luôn nghi ngờ Dương Diệu vẫn chưa từ bỏ được cái trò "hứa hôn" mà Dương Thành bày ra.
Nếu không phát giữ Trì Kính Dao bên cạnh sẽ rất gây chú ý, hắn thật sự lo lắng khi để đối phương ở cùng với Dương Diệu cả ngày trời.
Cũng may bây giờ có Nguyễn Bao Tử, tiểu tử này nhìn rất trung thực, thật ra cũng thông minh, có hắn ở bên cạnh Trì Kính Dao cũng khiến Bùi Dã yên tâm hơn không ít. Hơn nữa theo quan sát của Bùi Dã trong khoảng thời gian này, thái độ của tiểu tử Nguyễn Bao Tử này đối với Bùi Dã cũng rất bình thường, ít nhất là khiến người ta yên tâm hơn Dương Diệu.
Ngày hôm đó, sau khi Trì Kính Dao thu xếp đồ xong, liền đi theo Chương sư huynh làm quen hoàn cảnh ở dược phòng.
Dương Diệu rảnh rỗi liền đi tìm Nguyễn Bao Tử bắt chuyện.
Nguyễn Bao Tử ôm Đại Lão đứng ở hành lang, trên đầu đội mũ đầu hổ nhìn ngốc ngốc lại rất đáng yêu.
Dương Diệu bắt lấy vai của hắn, sau đó lấy do một nắm hạt thông đưa cho hắn, cười nói: "Ta thấy tuổi của ngươi nhỏ hơn ta, sau này cứ gọi ta một tiếng Diệu ca đi."
"Cái này không dễ bóc đâu." Nguyễn Bao Tử nhìn qua nắm hạt thông trong tay hắn nói.
"Không lo, ta bóc cho ngươi." Dương Diệu kéo hắn ngồi xuống, vừa bóc hạt thông cho hắn vừa hỏi: "Nghe nói các ngươi ở trại quân sự khá lâu nhỉ? Sao hôm nay Bùi tướng quân lại không đưa Trì đại phu về cùng?"
"Không phải nói không thể để người khác biết quan hệ của họ sao?" Nguyễn Bao Tử vừa ăn hạt thông Dương Diệu bóc, vừa không quên đút cho Đại Lão mấy hạt.
"Trong viện của chúng ta rất an toàn, hắn đến cùng cũng chẳng sao đâu." Dương Diệu nói: "Không phải họ giận dỗi nhau đấy chứ?"
Nguyễn Bao Tử nhớ kỹ lời Bùi Dã nói, vẫn đề phòng Dương Diệu mà nói vài lời sáo rỗng với hắn.
Nhưng nhìn hắn không giống người mưu mô nên Dương Diệu không cảm nhận được chút đề phòng này của hắn.
"À......" Nguyễn Bao Tử nhận lấy hạt thông hắn bóc cho, nói: "A Dao lén tới biên thành, Bùi tướng quân rất tức giận."
"Rất tức giận?" Dương Diệu hỏi.
Nguyễn Bao Tử gật gật đầu nói: "Dù sao Bùi tướng quân cũng không hay quan tâm người khác."
"Bảo sao không dẫn về cùng!" Dương Diệu thở dài nói.
Hắn đưa hết hạt thông đã vỏ trong tay vào tay Nguyễn Bao Tử, lại nhỏ giọng hỏi: "Lúc các ngươi ở trong trại quân sự, Trì đại phu ngủ một mình một phòng hả?"
"Không phải." Nguyễn Bao Tử lắc lắc đầu nói: "Ngủ cùng một phòng với ta."
"Ha!" Dương Diệu nhíu mày nói: "Xem ra lần này giận thật rồi."
- -------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Dương Diệu: Cuối cùng ta cũng có việc cần làm!
- -------------------------------------------------------
Hết chương 68.