CHƯƠNG 13: Cũng không ghét ba ba đến thế
Một đêm mưa giông bão tố cứ thế trôi qua cùng câu truyện cổ tích "ấm áp."
Tụi nhóc thì ngủ rồi, nhưng Giản Thành Hi thì vẫn chẳng ngủ nổi. Anh nhẹ nhàng bước xuống tầng đổi chậu nước, sợ mình đi lên lại đánh thức con liền quyết định khoác áo đợi ở dưới tầng. Mãi đến tận lúc bình minh trời mới ngừng mưa bão, thiết bị liên lạc trên cổ tay cũng truyền đến tin báo:
[ Chúc người dân ngày tốt lành, hiện giờ mọi người đang tập trung vào những biến động và biên độ xuất hiện ở vòng ngoài giữa các vì sao. Để chuẩn bị cho chiến tranh, đồng thời để ngăn chặn quân Trùng tộc ẩn náu, Thành Phố Ngầm sẽ có sự đẩy mạnh tuần tra, xin hãy cẩn thận để phòng tránh chúng ]
Thông báo có hiện dấu chấm than đỏ chót khiến người e ngại.
Giản Thành Hi thở dài: "Có khi nào phải đi đánh giặc thật không?"
Hệ thống cũng góp ý: [ Chiến tranh kéo dài mãi không ngừng, cũng chỉ khổ nhân dân ]
Đời trước của Giản Thành Hi thế giới vẫn tương đối hòa bình, nhưng anh cũng hiểu chuyện sống chết sớm muộn gì cũng đến, loại chuyện bảo vệ hòa bình thế giới này chưa bao giờ đến lượt loại người cá mặn như anh phải quan tâm. Vấn đề lớn nhất bây giờ của anh cũng chỉ là làm thế nào để nuôi hai đứa nhóc con anh, làm thế nào để sửa nóc nhà cùng làm sao để được ăn uống no đủ.
.....
Sáng sớm, ánh nắng thoải mái từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Giản Thành Hi đẩy cửa phòng ngủ, cao giọng gọi: "Hai bé heo lười mau dậy nào!"
Trên giường, hai đứa nhóc đắt chăn của Giản Thành Hi say sưa ngủ. Bởi vì là nơi Giản Thành Hi hay ngủ, chăn với gối đầu đều mang theo mùi hương nhàn nhạt của anh, đối với hai đứa trẻ luôn không có cảm giác an toàn được rúc vào không gian nhỏ này chính là cảm giác thoải mái nhất.
Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm chậm rãi mở to mắt, nhìn ánh nắng chói mắt từ bên ngoài chiếu vào.
Giản Thành Hi đứng cạnh cửa sổ, tay xách theo hai bộ quần áo: "Ta đa! Đố các con biết cái gì đây?"
Lệ Toái Toái chậm nửa nhịp, chớp chớp mắt, chần chờ mở miệng: "Là quần áo ạ?"
"Chính là quần áo." Giản Thành Hi cầm bộ quần áo mùa thu trên tay mà quơ quơ, nói: "Thích không?"
Hai bộ quần áo này đều là anh sửa lại từ quần áo của mình. Hồi trước Giản Thành Hi là trẻ mồ côi, nhưng cũng vì thường bị coi là quả bóng đá tới đá lui mà rèn luyện được vài kĩ năng. Bình thường chuyển mùa anh cũng chẳng có quần áo mới, rất nhiều quần áo anh mặc là đồ cỡ lớn do nhưng đứa trẻ khác không mặc nữa để lại, cho nên anh liền học kĩ năng may vá sửa quần áo, không nghĩ tới đến thế giới này lại được sử dụng.
Lệ Trầm lại nhẹ nhàng hỏi lại: "Ba lấy tiền đâu mà mua quần áo?"
Giản Thành Hi giải thích: "Là ba ba tự mình lấy quần áo lúc trước của ba sửa lại, Toái Toái với anh trai tuy có quần áo mùa đông rồi, nhưng giờ vẫn chưa đến mùa đông, bây giờ mặc cái này nhé?"
Tuy rằng là sửa lại từ quần áo cũ, nhưng nguyên chủ là người cực kỳ xa hoa lãng phí. Quần áo của cậu ta gần như đều là đồ mới.
Bộ đồ điểm họa tiết hoa nhỏ được Giản Thành Hi sửa lại thành hai bộ quần áo đẹp đẽ tinh xảo, không nhìn ra là được sửa từ quần áo cũ.
Lệ Toái Toái trước nay làm gì được mặc quần áo đẹp như này, bé cúi đầu, đôi mắt sáng lấp lánh cong cong như vầng trăng: "Đẹp quá!"
Giản Thành Hi cười nói: "Toái Toái con mau thử xem xem?"
Lệ Toái Toái lại chỉ cẩn thận gấp quần áo lại, điệu bộ rất trang trọng.
Giản Thành Hi nghi hoặc hỏi con: "Sao con lại không mặc thử?"
" Đẹp quá, con muốn tỉnh hẳn rồi mới thử." Cũng chỉ là bộ quần áo cũ đem sửa lại, mà bé lại nâng niu như báu vật: "Làm bẩn thì tiếc lắm."
Giản Thành Hi bất ngờ.
Bé gái ngồi trên giường cũng chỉ mới trên dưới 3 tuổi. Trên người bé lại mặc bộ đồ màu vàng xám từ lâu đã lỗ chỗ mấy vết thủng, thậm chí cả vải may cũng là loại vải bố rẻ tiền nhất, áo bên người cũng bị giặt đến bạc màu. Tủ quần áo của nguyên chủ đều là loại quần áo tốt nhất bằng nguyên liệu đắt tiền nhất, đến khi anh lấy quần áo cũ đi sửa lại thành đồ trẻ em, con cái lại coi thành báu vật.
Bỗng dưng, anh cảm thấy mũi chua xót.
Giản Thành Hi ngẩng mặt lên trần hòa hoãn lại cảm xúc, vuốt vuốt tóc con gái: "Không sao cả, Toái Toái của mặc thử đi, bẩn thì bẩn thôi, bẩn ba mua bộ khác cho con."
Lệ Toái Toái ngẩng đầu, mắt lại để ý đến tay của Giản Thành Hi.
Trên bàn tay trắng như ngọc kia, lại điểm điểm mấy vết máu do mũi kim đâm. Tuy rằng đều chỉ là mấy vết máu nhỏ, nhưng trên bàn tay trắng nõn ấy lại đặc biệt nổi bật. Không biết ba ba bị đâm mấy kim mới sửa xong quần áo, ngay cả trên mặt cũng xuất hiện quầng thâm mắt, ba ba trước kia là người yêu cái đẹp nhất mà.
Lệ Trầm cũng để ý đến.
"Ba ba ơi." Đây dường như là lần đầu tiên cậu con trai luôn trầm mặc ít nói gọi anh.
Giản Thành Hi hơi bất ngờ nhìn về phía cậu nhóc.
Trước kia con trai chưa từng gọi anh tiếng là "ba ba ơi", lúc nói chuyện cũng hay nói trống không.
Anh tưởng có vấn đề gì, vội hỏi: "Sao thế, quần áo không vừa người à?"
Lệ Trầm rũ mắt xuống, khuôn mặt non nớt so với trước không còn quá lạnh nhạt, cậu nhóc nhìn anh, hỏi: "Tay ba làm sao thế?"
Giản Thành Hi cúi đầu nhìn lướt qua tay mình, khắp tay anh đều là vết kim đâm do lúc khâu quần áo bất cẩn chọc phải. Anh nhanh chóng nắm tay lại, ánh mắt chọt dạ nhìn đi nơi khác, nở nụ cười tươi ngốc nghếch: "Cái này à, này là do hôm trước ba không cẩn thận bị ngã, tay bị va."
"Chỉ là nhìn hơi ghê thôi." Tự anh nhéo nhéo ngón tay mình muốn chứng minh: "Ba ba là siêu nhân mà, con xem, vết thương bé xíu à."
Không chạm vào còn tốt, anh đắc ý mà quên mất thể chất nguyên chủ thế nào. Cảm giác đau đớn dữ dội liền ập đến, đau đến mức anh lập tức nhe răng trợn mắt hít sâu một hơi.
Giản Thành Hi mạnh mẽ cố nở cười một nụ cười méo mó xấu xí, giọng cứ như nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Không đau tí nào luôn."
Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm: "...."
Ba ba nói dối kém quá.
Ánh nắng bên ngoài ngày càng nhiều hơn, người đàn ông đứng cạnh cửa sổ nở nụ cười trông vừa ngốc nghếch vừa vụng về. Ba vẫn giống như hồi trước nói dối chúng, còn là cái kiểu lời nói dối đầy lỗ hổng này.
Thế nhưng kì lạ là——
Lệ Trầm cùng Lệ Toái Toái nhìn nhau, tựa như đều hiểu được nỗi lòng của người kia vậy.
Bọn chúng, hình như cũng không ghét ba ba đến thế.
*
Sau giờ ngọ (tầm 1h chiều), cả nhà ba người họ cuối cùng cũng rời giường.
Giản Thành Hi lại đưa tụi nhóc lên núi hái quả.
Sau cơn mưa, trên núi mọc ra thêm rất nhiều cây cỏ xanh um tươi tốt, đây chính là thời điểm thích hợp đi hái quả. Anh phát hiện ra là thực vật ở hành tinh này cũng không khác Trái Đất lắm, làm bác sĩ, anh cũng có chút hiểu biết mấy loại hoa quả cỏ dại này.
Giản Thành Hi một bên ngắt chùm quả dại, một bên giải thích với con: "Quả dại này có thể ăn được này, chùm quả kia cũng có thể, nhưng phải nhớ kỹ là tuyệt đối không được cùng ăn chúng chung với nhau."
Lệ Toái Toái ngồi cạnh anh nghe rất nghiêm túc.
Giản Thành Hi không nghĩ tới con gái sẽ có hứng thú với mấy cái này, liền tiếp tục giải thích thêm: "Bản thân hai loại quả này ăn riêng thì không có vấn đề, nhưng nếu ăn chung hai loại với nhau sẽ sinh ra độc tố, không tốt đối với cơ thể người."
Lệ Toái Toái ngẩng đầu hỏi: "Vì sao ạ?"
Giản Thành Hi làm một người thầy cực kỳ tâm huyết, anh cầm hai cục đá trên mặt đất: "Con xem nhé, cục đá này chẳng có gì nguy hiểm cả, cục đá này cũng không, nhưng nếu đập chúng vào nhau thì sao?"
"Lạch cạch."
Hai cục đá dưới sự tác động va vào nhau, vỡ vụn.
Giản Thành Hi mỉm cười giải thích: "Đấy, nguyên nhân đấy."
Anh muốn con cái được học vài thứ mới mẻ.
Tiện thể từ một chuyện mà suy một ra ba hiểu thêm được vài đạo lý.
"Nhưng mà, điều này cũng nói cho chúng ta rằng: dưới bất cứ tình huống nào cũng không nên dùng cứng đối cứng, nếu không có thể sẽ bị thương."
Quả là bài học hoàn hảo, anh âm thầm tự tán dương mình.
Không ngờ——
Lệ Trầm ngồi trên tảng đá bên cạnh, sắc mặt bình tĩnh, con ngươi đen láy, nhà cơ giáp học mạnh nhất toàn vũ trụ trong tương lai mở miệng tổng kết: "Nếu tự bản thân mình không phá được một cục đá, vậy chỉ cần sử dụng ngoại lực, đập nó bằng một cục đá khác là có thể phá được."
?
Giản Thành Hi đơ ra.
Hình như cũng đúng, mà lại cũng sai sai chỗ nào đấy.
Giản Thành Hi hắng giọng muốn quay lại chủ đề cũ: "Chúng ta vẫn nên học cách nhận biết các loại quả dại đi, buổi học về thiên nhiên hôm nay rất thần kỳ nhỉ, Toái Toái thích học về thiên nhiên đúng không?"
"Dạ, ba ơi con học được rồi." Lệ Toái Toái gật đầu, trên khuôn mặt non choẹt của bé cũng nở nụ cười, phù thủy bóng tối độc ác mạnh nhất nổi tiếng trong tương lai giờ phút này chỉ là một đứa bé ngây thơ, bé dùng giọng nói non nớt nói: "Hóa ra mấy thứ độc tố có thể tự mình chế ra ạ."
"....."
Học tốt lắm, lần sau các con đừng học nữa.