CHƯƠNG 20: Dạy các con một lớp giáo dục tư tưởng
Giản Thành Hi cũng hiểu là bà Lý cũng chỉ đang có ý tốt quan tâm anh, anh vừa định lên tiếng, lại theo ánh mắt của bà Lý mà nhìn ra sau, phát hiện ra hai tụi nhóc đang đứng cách đấy không xa. Bọn chúng đứng đó nhìn anh, khoảng cách hơi gần, bọn chúng dường như cũng nghe được không ít rồi.
"Toái Toái." Giản Thành Hi lo cho con, vội vàng giục: "Đừng ra ngoài, mau về nhà đợi đi."
Lệ Trầm liền kéo tay Lệ Toái Toái vào nhà.
Giản Thành Hi thở dài nhẹ nhõm, anh quay lại nói với bà Lý: "Cảm ơn ý tốt này của bà, cháu sẽ suy nghĩ lại, nhà cháu vẫn còn con nhỏ, cháu không yên tâm nên cháu xin phép ạ."
Bà Lý gật đầu: "Rồi rồi rồi, anh về đi. Thành Hi này, tụi nhóc nhà anh đều rất tốt, rất ưu tú, lớn lên chắc chắn sẽ là kho báu lớn. Chỉ cần sau chúng cũng làm người giám sát hay người bảo hộ gì đấy, một nhà các anh liền không còn ai dám đến gây sự nữa."
Giản Thành Hi cười cười, bước nhanh về nhà.
Anh bước vội về trước cửa, đưa hai đứa nhóc vào nhà, rồi mới quay lại đóng cửa thật kỹ.
Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm đứng bên cạnh nhìn anh.
Giản Thành Hi nhìn cảnh đồ đạc trong nhà bừa bộn lung tung, nhẹ nhành thở dài một hơi, đi đến nắm lấy bàn tay nhỏ lãnh lẽo của các con, hỏi: "Có bị dọa sợ đến không?"
Hai đứa nhóc lắc lắc đầu.
Lệ Trầm nói: "Quen rồi."
"Hồi trước chuyện này cũng thường xuyên xảy ra, Toái Toái đã sớm không còn sợ nữa." Khuôn mặt nhỏ của Lệ Toái Toái sau hai tháng được Giản Thành Hi dốc lòng nuôi nấng đã có thêm chút thịt, không còn bộ dạng vàng như nến do suy dinh dưỡng nữa rồi. Lúc này cô nhóc hoàn toàn được kế thừa đôi mắt to tròn xinh đẹp của Giản Thành Hi cùng khuôn mặt đáng yêu, bé nghiêm túc nói: "Sau đó là mọi người đều không được ra ngoài, bị nhốt trong nhà rất nhiều ngày liền."
Cuộc sống sinh hoạt thời loạn lạc, đã không còn cái gì mà sợ hay không nữa rồi.
Đã qua khoảng thời gian dễ bị sợ hãi hay bất an rồi, quen rồi thì sẽ thấy mọi chuyện cũng chỉ bình thường mà thôi.
Nội tâm Giản Thành Hi rối rắm, nhưng động tác vẫn rất ôn nhu mà xoa xoa đầu các con: "Giỏi quá nha!"
Trong phòng bừa bộn, Giản Thành Hi định đứng dậy dọn dẹp một chút. Tuy rằng anh không có thói luôn phải sạch sẽ, nhưng cũng không thích nhà mình bị bừa bộn, nhìn thấy tâm tình cũng sẽ khó chịu.
Giản Thành Hi đến cạnh tủ bát, nói: "Chỗ này vẫn còn mấy quả trái cây nữa, lát nữa ba ba cầm sang đưa cho bà Lý, dù sao bà ấy cũng lớn tuổi rồi, cũng không thuận tiện nhiều thứ."
Lệ Trầm cùng Lệ Toái Toái không nói gì.
Giản Thành Hi nghi hoặc quay đầu nhìn tụi nhóc, lại thấy bọn chúng đang nhìn mình chằm chằm, anh thấy lạ mà hỏi các con: "Làm sao vậy?"
Cuối cùng--
Vẫn là Lệ Trầm lên tiếng trước, nói: "Sau này con lớn rồi cũng không thể trở thành người giám sát được, chân con có khiếm khuyết."
Giản Thành Hi ngây người.
Lệ Toái Toái cũng gật đầu, nói: "Toái Toái cũng sẽ không làm được, vì con là con gái."
Trong lòng Giản Thành Hi như bị đá một cú thật đau, anh bước tới kiên nhẫn hỏi các con: "Tại sao lại muốn làm người giám sát?"
Tụi nhóc trầm mặc, chúng đứng ở giữa căn phòng xập xệ, trên mặt sàn là đồ đạc bị những người giám sát kia vứt bừa bộn, bầu trời ngoài cửa sổ một màu đỏ sậm, bóng dáng nhỏ bé của chúng bị kéo đi rất dài. Rõ ràng cũng mới chỉ là những đứa bé, trên vai lại như gánh vô vàn nặng nhọc. Trong nhà yên lặng không tiếng động, còn đè nén rất nhiều áp lực.
Qua nửa ngày--
Lệ Toái Toái cẩn thận đáp: "Bởi vì bà Lý vừa mới nói, sau này lớn lên phải làm người giám sát mới có tiền đồ, nhà mình mới có thể sống những ngày tháng tốt hơn."
Giản Thành Hi sững sờ, anh hoàn toàn không nghĩ tới tụi nhóc lại bởi vì mấy lời này mà đau khổ dằn vặt.
Bọn chúng mới có ba tuổi thôi mà.
Rõ ràng là độ tuổi các bạn đồng trang lứa khác được vui chơi hưởng thụ.
Bọn chúng vốn nên được lớn lên trong sự vô lo vô nghĩ của một gia đình hạnh phúc. Vậy mà giờ đây, chúng đã phải suy nghĩ lo lắng cho tương lai của nhà mình.
Điều gì đã khiến các con trở thành như thế?
Là do thời thế loạn lạc à?
Hẳn là do không ai quan tâm mở ô che chở cho chúng nhỉ.
Trong lòng Giản Thành Hi cuồn cuộn từng dòng suy nghĩ như sóng xô bờ, lại giống như làn sương mù dày đặc không xoá nhòa được mang đến cho anh một cảm giác khó chịu cực kỳ. Anh đứng đối diện hai đứa nhóc, thấy ảnh ngược của mình trong mắt chúng. Tụi nhóc có phần bất an cùng yếu đuối đứng trước mặt anh, anh nở một nụ cười tươi, nghiêm túc nói với các con: "Nghĩ linh tinh gì đấy, giúp nhà có thể có được những ngày tháng bình yên cũng không phải việc mà các con cần phải lo nghĩ đến đâu."
"Việc của các con là phải lớn lên thật tốt, thật khoẻ mạnh." Giọng nói Giản Thành Hi dịu dàng: "Giúp các con lớn lên những tháng ngày hạnh phúc là nhiệm vụ của ba ba cơ mà."
Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm hơi ngoài ý muốn ngơ ngác nhìn ba ba.
Giản Thành Hi hỏi: "Ba ba hỏi các con, các con thích làm người giám sát hay bảo hộ gì đó à?"
Hai đứa nhóc hơi do dự một lát, lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu.
Giản Thành Hi vẫn kiên nhẫn hỏi: "Sao lại thế?"
Dù sao trong nhận thức của bọn trẻ, đó hẳn là nghề nghiệp cùng việc làm tốt nhất, ở Thành Phố Ngầm, người làm nghề giám sát này chính là người có uy danh nhất.
Lệ Trầm nói: "Bọn họ nhìn trông rất lợi hại, có thể giúp cả nhà không phải chịu vất vả."
"Còn có thể bảo vệ người nhà mình!" Lệ Toái Toái hơi phấn khởi nhảy nhót: "Siêu ngầu!"
Giản Thành Hi ngồi một bên, nhặt cái khăn ở trên mặt đất lên, mỉm cười nói: "Có rất nhiều cách để bảo vệ người nhà, cũng không nhất định phải trở thành người giám sát."
Anh đang muốn cổ vũ các con không được nhụt chí rút lui.
"Cho dù sau này chúng ta không làm được cũng không sao, ba ba tin rằng chỉ cần chịu khó suy nghĩ, chịu khó làm việc, chúng ta cũng sẽ sớm có được sống những ngày tháng hạnh phúc thôi." Giản Thành Hi vô cùng nghiêm túc nhìn các con, vươn tay xoa đầu chúng: "Tham gia quân ngũ quả thật rất lợi hại và cực kỳ có tiền đồ, nhưng mà nhà mình đã mất cha các con rồi, ba ba cũng không thể mất nốt Tiểu Trầm cùng Toái Toái được. Mặc kệ làm người giám sát có lợi hại đến thế nào ba cũng chằg hiếm lạ gì đâu, ba chỉ muốn các con bình bình an an lớn lên là được rồi."
Lệ Trầm cùng Lệ Toái Toái nhìn đôi mắt của ba ba.
Trong khoảnh khắc đó, chúng cảm nhận được tình cảm chân thành mười phần của ba ba.
Lời nói của Giản Thành Hi như một dòng nước ấm chảy vào tim chúng, xua đi bóng đêm lạnh lẽo bấy lâu nay.
Đây là lần đầu tiên, ba ba không dùng ánh mắt chán ghét nhìn bọn chúng, không mắng bọn chúng là đồ vô dụng, làm ba bị mất mặt.
Ba ba nói, ba ba sợ mất đi bọn chúng.
Lệ Toái Toái nhỏ giọng hỏi: "Cho dù không phải là một đứa trẻ có tiền đồ cũng không sao ạ?"
Vốn bé nghĩ ba ba sẽ an ủi bé chút chút, không ngờ--
"Làm người giám sát cũng chưa chắc là người có tiền đồ nhất đâu nha!" Giản Thành Hi kéo tay các con, lại lộ ra bản tính tham tiền của mình: "Các con xem, bọn họ mỗi nhà cũng chỉ thu có 20 đồng, về sau ba ba làm ăn buôn bán trái cây, bán được nhiều, thì tính ra không phải mỗi nhà chỉ thu 20 đồng thôi đâu. Chờ kiếm được ngày càng nhiều tiền, ba sẽ lập tức đổi một căn nhà mới, như vậy so ra còn không phải lợi hại hơn bọn họ nhiều rồi à!"
Lệ Trầm cùng Lệ Toái Toái: "......"
Ha ha.
Ba ba đúng là một chút cũng không thèm thay đổi.
Tuy rằng là vậy, bọn chúng đều cảm thấy ba ba bây giờ tốt hơn nhiều so với hồi trước.
Lệ Toái Toái lấy dũng khí, rốt cuộc hỏi ba: "Nếu về sau Toái Toái với anh trai có tiền đồ rồi, ba ba còn tái giá không ạ?"
Giản Thành Hi sửng sốt: "Con nghe cái này từ đâu?"
Lệ Toái Toái nhỏ giọng nói: "Ba ba cùng bà Lý nói chuyện, con nghe được."
"......"
Trời ạ, không nghĩ tai con lại thính như thế.
Giản Thành Hi nhìn ánh mắt đều có phần hơi sợ hãi của tụi nhóc nhà mình, hít sâu một hơi, nói: "Không, ba không có suy nghĩ này."
Lệ Toái Toái lại là vui sướng không tin nổi hỏi: "Thật ạ?"
Giản Thành Hi gật đầu chắc nịch, anh nghi hoặc hỏi: "Các con sao lại nghĩ ba ba muốn tái giá?"
Còn không phải do ba ba mỗi ngày đều muốn chạy trốn cùng tình nhân ạ.
Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm không hẹn mà cùng nghĩ.
Thế nhưng nói ra thì có khả năng ba ba sẽ thẹn quá hoá giận, Lệ Toái Toái hơi do dự, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Bởi vì ba ba mà tái giá thì sẽ không còn vất vả như này nữa, còn có tiền tiêu."
Giản Thành Hi cứng người, không khỏi nghĩ mình yêu tiền thể hiện rõ như thế cơ à?
Nhưng mà......
Anh hít sâu một hơi, vẫn nghiêm túc nói với tụi nhóc: "Ba ba quả thật yêu tiền, nhưng ba ba cũng là người đàn ông có chí tiến thủ và biết đi con đường đúng đắn. Ba biết ba có thể tự kiếm tiền, không cần dự dẫm vào ai. Chúng ta muốn cái gì cũng không thể trông cậy vào người khác đưa cho, phải biết tự phấn đấu bằng chính đôi bàn tay của mình."
Tụi nhóc nghe thấy mà ngỡ ngàng, đây là lần đầu tiên có người nói với bọn chúng như vậy giữa thời điểm loạn lạc này.
"Có thể bây giờ chúng ta không giàu có, nhưng ba tin rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn thôi." Giản Thành Hi nhìn chân con trai vẫn còn vết thương, trong lòng cũng đau xót, nhưng anh vẫn cổ vũ con: "Con đường thành công trên đời không chỉ có một. Ai nói chỉ khi trở thành người giám sát mới là người có tiền đồ chứ! Ba ba mong các con sẽ luôn kiên trì với ước mơ của mình, ba cũng sẽ cố gắng vì các con!"
Trong nhà yên lặng một lát.
Giờ phút này, Giản Thành Hi vẫn không biết lời nói lúc này của mình sẽ có ảnh hưởng lớn như thế nào đến các con sau này.
Đôi mắt Lệ Toái Toái lấp lánh, bổ nhào vào lòng anh, giọng nói cô nhóc mang theo sự vui sướng tươi cười: "Ba ba, con hiểu rồi!"
Giản Thành Hi bỗng nhiên có dự cảm xấu: "Con hiểu thật chưa thế?"
Lệ Toái Toái ở trong vòng tay của Giản Thành Hi, khuôn mặt bé non nớt trắng nõn cực đáng yêu lại cười tươi, cả người hưng phấn năng nổ: "Kiên trì với ước mơ của mình, tiếp tục cố gắng trở nên giống như bà hoàng hậu, người sẽ dùng lược bị nguyền với táo độc ạ!"
Lệ Trầm cũng gật đầu đồng tình, khuôn mặt nhỏ cực kỳ nghiêm túc: "Sáng chế ra bộ cơ giáp lợi hại nhất, phá huỷ Thành Phố Ngầm ạ."
Giản Thành Hi: "....."
???
Ước mơ này......thì không cần kiên trì đến thế đâu.