Sau Khi Xuyên Sách, Cá Mặn Phát Hiện Cả Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 22: Chồng tôi gọi là anh Điên




CHƯƠNG 22: Chồng tôi gọi là anh Điên

Giản Thành Hi nhìn tin thời sự đấy mà trố cả mắt.

Đây là chuyện tốt, anh tất nhiên cũng vui mừng, nghe nói chồng nguyên chủ cũng ở trong lực lượng viễn chinh, nếu đã có tín hiệu, rất có khả năng chồng nguyên chủ trong ở trong đại đội đó, hắn cũng sẽ trở về đúng không?

Bác sĩ hỏi Giản Thành Hi: “Anh ngơ ngẩn cái gì đấy, không vui sao?”

Giản Thành Hi lấy lại tinh thần: “Vui chứ! Cực kì vui ấy chứ!”

Mấy chuyện mấy tháng nay Giản Thành Hi làm bác sĩ đều thấy. Tuy rằng cô chẳng chấp nhận nổi chuyện Giản Thành Hi ngược đãi con cái, nhưng nửa năm gần đây, anh quan tâm chăm sóc con cái cũng không phải là giả vờ. Thật ra cô có thể hiểu được Giản Thành Hi, chồng không có nhà, mình lại lớn lên xinh đẹp, muốn một lần nữa tìm chỗ dựa cũng không sai.

Bác sĩ dặn dò anh: “Thành Hi, chồng anh quay về là chuyện tốt, tuy rằng cái tên Vương Triết kia là người cầm quyền ở Thành Phố Ngầm, nhưng quân viễn chinh trở về rồi, nói không chừng hoàng đế sẽ ban thưởng cho người có công. Chỉ cần chồng anh có lập công, anh ta liền có thể làm quan nửa cấp, có một cuộc sống hạnh phúc cũng không phải chuyện gì khó khăn nữa, anh vẫn nên cắt đứt quan hệ với tên Vương Triết kia đi…..”

Giản Thành Hi cười khổ giải thích: “Tôi đã sớm cùng tên đó chia tay lâu rồi.”

Anh vốn không muốn nói chuyện yêu đường, ai ngờ cuộc đời khó lường trước được.

Chồng trước đã chết thế mà vẫn còn sống mà quay về.

Giản Thành Hi lòng mang tâm sự rời khỏi bệnh viện, trên đường đến trường đón con về mà suy nghĩ bay xa. Nguyên chủ ngược đãi con cái như vậy, hàng xóm láng giềng đều biết chuyện này. Chồng thì ở bên ngoài vất vả tàn sát đẫm máu, bảo vệ đất nước, con thì ở nhà bị ngược đãi đến ngã gãy chân, hắn về nhìn thấy cảnh này mà chịu được à? Có khi nào hắn sẽ lập tức muốn đưa tụi nhóc đi không? Hay là muốn ly hôn cùng anh không?

Hệ thống nhảy ra thông báo một câu: [ Ký chủ, chỉ số an toà của anh tăng lên 15% ]

Giản Thành Hi ngạc nhiên: “Không phải lần trước chỉ có 5% thôi à, sao tự nhiên lại tăng?”

Hệ thống tận tâm giải thích: [ Hệ thống tôi đây dựa vào số liệu tổng hợp được mà phân tích ra, không sai được đâu ]

“Chẳng lẽ chỉ số an toàn của tôi liên quan đến anh chàng chồng cũ kia?”

Hệ thống đáp: [ Tôi không có quyền hạn trả lời ]

“……”

Tôi còn cần cậu làm gì nữa.

Lúc Giản Thành Hi bước vào cổng trường, trường cũng vừa lúc tan học. Anh từ xa đã thấy Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm đang được giáo viên dắt ra. Lệ Toái Toái đỡ anh trai đi đường có chút vất vả, hai bóng đang nho nhỏ chống đỡ nhau bước ra.

Ánh chiều tà chiếu xuống.

Giản Thành Hi vẫy vẫy tay: “Ba ba ở đây!”

Lệ Toái Toái ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Giản Thành Hi liền nở một nụ cười cực kỳ rạng rỡ: “Ba ba!”

Đáy mắt Giản Thành Hi đều là sự dịu dàng, anh giang tay dùng một tay bế con gái vào lòng: “Ba ba hôm nay không bị đến trễ nha.”

Khuôn mặt nhỏ của Lệ Toái Toái mang theo nụ cười tươi, cô nhóc ôm cổ ba bé dùng giọng nói non nớt nói: “Con từ trong phòng học đã thấy ba ba đang đến rồi, ba ba đẹp nhất luôn.”

Giản Thành Hi lấy mặt cọ cọ bé: “Toái Toái của chúng ta mới là đẹp nhất.”

Giáo viên ở phía sau nói: “Lúc anh vẫn chưa đến, các con vẫn luôn nhìn ra cửa sổ ngóng anh đấy.”

Giản Thành Hi nghe thấy mà trong lòng mềm nhũn, ấp áp, tay anh ôm các con cũng ôm chặt hơn một tí, nói với giáo viên: “Mấy đứa nhóc nhà tôi ở trường học vất vả cô rồi, bây giờ tôi đưa chúng về đây.”

Giáo viên gật đầu tạm biệt.

Bình thường trên đường về nhà Giản Thành Hi sẽ hỏi thăm trên trường làm những gì, thế nhưng hôm nay anh lại có vẻ đặc biệt trầm mặc.

Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm nhìn nhau.

Ba ba chắc chắn đang có tâm sự.

Quả nhiên——

Không qua một lúc, người cha già này liền không kiềm chế được, ghé về phía Lệ Toái Toái dò hỏi: “Toái Toái này, không phải hồi trước con nói muốn có cha sao, nếu con có cha con có vui không?”

Lệ Toái Toái sửng sốt.

Giản Thành Hi lại kiên nhẫn chờ con gái trả lời.

Vốn anh cho rằng con gái rất vui mừng, không nghĩ Lệ Toái Toái trả lời lại là: “Ba ba, Toái Toái không cần cha đâu.”

Giản Thành Hi bất ngờ: “Vì sao chứ?”

Lệ Toái Toái cúi đầu nghĩ rồi mới nói: “Vì con không muốn có cha mới, đến lúc đó ba ba cùng cha mới sẽ có em bé mới, liền không cần con cùng anh trai con nữa.”

!!!

Giản Thành Hi sốc rồi.

Anh trăm triệu lần không nghĩ con mình thông minh đến như vậy!

Nhưng mà…..Giản Thành Hi lập tức giải thích: “Toái Toái à, con nghĩ nhiều rồi, không phải ba muốn tìm cha mới, mà là cha đẻ của các con, nếu là người ấy thì các con có muốn không?”

Lệ Trầm cùng Lệ Toái Toái quay sang nhìn nhau một cái.

Giản Thành Hi ngập tràn mong đợi.

Cô nhóc nhào vào lòng anh kích động nói: “Muốn ạ!”

Trong lòng Giản Thành Hi nghĩ quả nhiên là như thế, đứa trẻ nào mà không muốn có cha, anh hỏi: “Các con thích cha không?”

Lệ Toái Toái không nói gì.

Nhưng Lệ Trầm vẫn luôn trầm tính ít nói ở trong lòng Giản Thành Hi lại lên tiếng: “Nếu cha trở về, ít nhất cánh tay ba cũng sẽ không lại bị thương.”

Giản Thành Hi ngơ ngác, ban nãy ở phòng khám anh mải nói chuyện cùng bác sĩ mà chuyện bôi thuốc cho tay cũng quên luôn. Thực ra vết thương này cũng không rõ lắm, không nghĩ tới vẫn bị Lệ Trầm để ý thấy!

Lệ Toái Toái cùng nhìn thoáng qua vết thương, cô nhóc ngước lên hỏ

i anh: “Ba ba, có người bắt nạt ba ba ạ?”

Giản Thành Hi đè nén sự oan ức trong lòng lại, mỉm cười: “Sao có thể chứ, ba ba là siêu nhân mà, ai bắt nạt được ba.”

Lệ Toái Toái ôm anh nói: “Chờ Toái Toái lớn lên cũng sẽ làm siêu nhân, giống như bà hoàng hậu sử dụng phép thuật cùng quả táo độc, ai bắt nạt ba ba liền độc chết người đó, bảo vệ ba ba!”

Lệ Trầm cũng nghiêm túc gật đầu đồng tình.

Trong lòng Giản Thành Hi đang cảm động, nghe được lời nói cực kỳ nguy hiểm này liền rơi vào trầm mặc: “……”

Anh không dạy được.

Anh chàng chồng cũ à, anh cũng nên trở về sớm dạy hai nhóc con anh đi!!!

*

Ngày thứ hai

Chuyện đèn tín hiệu của hai mươi vạn binh sĩ thắp sáng giữa hang ổ Trùng tộc lan truyền khắp Thành Phố Ngầm.

Ngay cả văn phòng cũng nhận được tín hiệu. Hôm nay rất nhiều người nhà các binh sĩ ấy đều nhận được tín hiệu được truyền đi từ thiết bị đo lường. Ngoại trừ tàu chiến của chỉ huy vì sự an toàn của vị tướng cao cấp mà bị chặn, tín hiệu tất cả các tàu chiến khác  đều khôi phục về bình thường. Hôm nay Thành Phố Ngầm gửi thông báo tới người nhà binh sĩ đến văn phòng lấy vé, chờ đại quân trở về liền có thể đi đầu đón gió tẩy trần cho họ.

Sáng sớm Giản Thành Hi cũng nhận được thông báo, anh giúp tụi nhóc mặc quần áo xong liền đi.

Văn phòng chật ních người, hầu như ai cũng đều mang vẻ mặt vui mừng cười nói.

Vốn cho rằng cả đời này sẽ không còn gặp lại được nữa, không nghĩ tới họ còn có thể trở về. Thành Phố Ngầm vẫn luôn nặng nề u ám đầy chết chóc bỗng dưng qua một đêm liền hồi phục sức sống. Những người nhà binh sĩ lấy vé xong vừa khóc vừa cười, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt.

Đến lượt của Giản Thành Hi thì đã là buổi chiều rồi.

Người phụ nữ văn phòng nói với anh: “Đọc tôi số hiệu của vòng liên lạc của người nhà, tôi đi tra thông tin.”

Giản Thành Hi lấy vòng tay liên lạc của nguyên chủ ra, đọc số hiệu.  (-_-‘’’?)

Bà ta tra số, lặp lại mấy lần tìm kiếm, mới nâng mí mắt lên nhìn Giản Thành Hi một cái rồi nói: “Không có tin tức.”

Giản Thành Hi kinh ngạc: “Gì cơ?”

Bà ta lại xác định lại lần nữa, mở miệng thông báo: “Không có tin tức.”

Tâm tình Giản Thành Hi lập tức rối rắm, tuy rằng anh không có tình cảm gì với chồng nguyên chủ, nhưng hôm qua vẫn có ôm chút mong đợi, không nghĩ tới anh chàng chồng cũ lại thực sự hi sinh anh dũng, bi thảm quá, anh nói: “Bà có thể kiểm tra cho tôi lại lần nữa được không, thực sự không có anh ấy sao?”

Người phụ nữ dò hỏi: “Chồng anh tên là gì?”

Ảnh chụp thì không mang theo bên người, thời gian cũng qua lâu như vậy rồi, bỗng nhiên bị hỏi, Giản Thành Hi lập tức nghẹn họng.

Vòng tay của nguyên chủ cũng chỉ ghi là “chồng” không hơn.

Giản Thành Hi mơ hồ nhớ lại dòng chữ phía sau bức ảnh cuối cùng nhớ được một chữ, thử nói: “Anh ấy tên là…..Phong, Phong…..Anh Phong…..”

Người phụ nữ đã có tuổi, bà nâng mắt kính, hỏi lại: “Anh Điên(*)?”

(*): này chắc là từ đồng âm trong tiếng Trung.

“…..”

Hình như là vậy nhỉ.

Giản Thành Hi cũng không nghĩ nhiều: “Bà cứ tra từ quan trọng ấy xem sao?”

Người phụ nữ tìm tòi một hồi, trả lời: “Quả thật không có tin tức của Anh Điên, rất xin lỗi, các anh không được lấy vé.”

Giản Thành Hi có phần tiếc nuối.

Người phụ nữ lại tiếp tục nói: “Anh cũng không cần phải khổ sở. Tuy rằng không có tin tức của anh ấy, nhưng lần này chúng ta giành được chiến thắng vẻ vang, đánh bại được lũ Trùng tộc, bệ hạ quyết định ban thưởng cho tất cả các binh sĩ. Các anh ngày đó vẫn có thể đến nhận vật tư rất phong phú, tuy rằng không tìm được Anh Điên của cậu, nhưng lần này trở về có vị tướng quân chiến công hiển hách, chỉ huy ba đại quân, anh ta tên là Lệ Lăng Phong, chính sách an ủi người nhà binh sĩ chính là do anh ta đề cử, các anh cũng xem là được hưởng ké chút lợi ích.”

Giản Thành Hi hai mắt mở to, nói lắp bắp: “Bà có thể nói lại, vị tướng quân đó tên gì cơ?”