CHƯƠNG 27: Lệ Lăng Phong là ma quỷ!!!
Giản Thành Hi chưa lần nào cảm thấy nhân sinh gian nan như lúc này.
Vương Triết ở cửa cũng theo ánh mắt anh mà nhìn qua, lúc nhìn thấy Lệ Lăng Phong anh ta đầu tiên ngẩn ra, sau đó, cả người lập tức cứng đờ lại.
Sinh sống ở Thành Phố Ngầm nhiều năm, tất nhiên anh ta cũng biết Lệ Lăng Phong là ai.
Lúc biết người này về nhà, anh ta cũng biết Lệ Lăng Phong chắc chắn có thù tất báo. Xảy ra chuyện như vậy rồi, anh ta sợ hắn cũng sẽ không bỏ qua cho mình.
Ban đầu Vương Triết định nhân cơ hội đêm nay Lệ Lăng Phong phải tham dự yến hội thì chạy trốn. Lại không nghĩ đến Giản Thành Hi sẽ gọi cho hắn.
Hồi trước lừa là Giản Thành Hi để anh đem nốt số tiền còn lại đổi thành ngọc bội, anh ta cũng biết đó là một số tiền lớn. Nhưng nếu Giản Thành Hi vẫn muốn cùng anh ta chạy trốn, thì sao lại không chứ?
Chỉ là……
Trăm triệu lần không nghĩ đến đây rồi còn có người phục sẵn!
Mắt Vương Triết vì hoảng sợ mà trừng lớn, lúc nói chuyện với Lệ Lăng Phong giọng cũng run lẩy bẩy: “Anh……anh…..”
Lệ Lăng Phong ngồi trên ghế phòng khám, căn phòng này bé tẹo nhưng được cái ấm cúng. Người đàn ông người vẫn mặc áo giáp khiến hắn càng thêm phần nguy hiểm. Đôi mắt sắc bén khẽ nhíu lại, dáng người cao lớn đĩnh đạc nhàn hạ, hoàn toàn đối lập với Vương Triết cả người đang cứng đờ, rúm ró thấp bé.
Bình thường, Vương Triết toàn ỷ vào điều kiện nhà mình mà tác oai tác quái ở Thành Phố Ngầm.
Mà bộ dáng anh ta lúc này lại có chút buồn cười.
Giọng nói Lệ Lăng Phong mang theo sự nguy hiểm không xác định: “Mày là Vương Triết?”
Sau lưng Vương Triết lập tức túa mồ hôi lạnh, cứng đờ người. Đó là cảm giác tựa như bị một con thú hoang dã nguy hiểm theo dõi từ phía sau. Sự lạnh lẽo, thậm chí là lạnh cóng khiến anh ta gần như không nói được lời nào.
Cố tình đúng lúc này———
Lệ Lăng Phong lại tựa như không để anh ta vào mắt, chỉ nhìn về phía Giản Thành Hi: “Đây là người tình cũ của em trong miệng bà lão hàng xóm?”
Giản Thành Hi da đầu tê dại, đang muốn lên tiếng.
Vương Triết lại giành trước cao giọng nói: “Không phải.”
Mắt Giản Thành Hi cũng vì kinh ngạc mà trừng lớn lên.
“Tôi không có quan hệ gì với cậu ta cả.” Vương Triết hoàn toàn không còn bộ dạng kiêu ngạo bấy lâu nay, anh ta khúm núm chà xát tay, nói: “Ngài nguyên soái, ngài phải hiểu rõ, sao tôi có thể có quan hệ gì với Giản Thành Hi chứ. Tôi phải nói vài lời, là tên tiện nhân này câu dẫn tôi, không phải lỗi của tôi. Tôi không biết là ngài cũng ở đây, nếu không cho tôi mười cái lá gan tôi cũng không dám làm phiền một nhà mọi người đoàn tụ đâu. Mọi người cứ bận đi…..”
Vừa nói, Vương Triết vừa lùi lại muốn tông cửa chạy mất.
Nhưng mà———
“Viuuu”
So với chân anh ta chuẩn bị chạy thì lưỡi dao càng nhanh hơn. Con dao sắc bén cắm mạnh vào cửa, khoảng cách của nó với mặt Vương Triết chỉ cách có gang tấc!
Lưỡi dao bạc phản chiếu lại đôi mắt hoảng sợ của Vương Triết. Trong nháy mắt kia, anh ta gần như không thể đứng thẳng nổi, chân mềm nhũn ra, đầu óc trong lập tức trở nên trống rỗng.
Giọng nói trầm nhẹ từ phía sau truyền đến, mang theo sự lạnh lùng: “Tao cho phép mày đi rồi à.”
Cả người Vương Triết túa ra một tầng mồ hôi lạnh, cảm nhận được sinh mạng mình rơi vào sự nguy hiểm cực độ. Đáng sợ quá……
Sao có người có thể giống như ma quỷ đến thế chứ!!!
…..
Bầu không khí trong phòng thấp đến cực điểm.
Ở ngay gây phút giương cung bạt kiếm này, bác sĩ mở cửa phòng phẫu thuật ra: “Người nhà Lệ Trầm có đây không?”
Giản Thành Hi lập tức có phản ứng, bước nhanh về phía trước: “Có, cậu nhóc thế nào hả bác sĩ?”
Bác sĩ xoa xoa cánh tay có chút mỏi, nói: “Cậu nhóc không gặp chuyện gì lớn, chỉ là bước vào thời kỳ hoá thú mà bình thường mọi thú nhân lúc ba tuổi đều sẽ trải qua thôi. Chỉ là đa số các thú nhân khác đều sẽ biến hoá sớm hơn. Cậu nhóc này là do hồi trước bị suy dinh dưỡng nên mới bị kéo dài đến giờ.”
Giản Thành Hi đần ra: “Hoá thú?”
Bác sĩ trông có vẻ rất ngạc nhiên: “Anh không biết à?”
Giản Thành Hi cảm thấy hơi ngại, nhưng vẫn thành thật ngoan ngoãn mà lắc đầu.
Bác sĩ giải thích đơn giản: “Thời kỳ hoá thú là biểu hiện chỉ có ở tộc Người Thú, các thú nhân đang lớn mỗi tháng đều sẽ có hai lần tiến vào thời kỳ hoá thú. Trong khoảng thời gian này, bọn họ không thể duy trì hình dạng con người, trạng thái cơ thể trở nên yếu ớt. Những thú nhân thời kỳ này có thể sẽ có sự thay đổi so với tính cách hàng ngày, họ sẽ có xu hướng thích làm nũng, yêu cầu người nhà phải ở bên làm bạn. Nếu dựa theo những điều này thì……”
Giản Thành Hi tò mò: “Thì làm sao?”
“Chồng anh không phải cũng là thú nhân à?” Bác sĩ nở nụ cười ám muội: “Anh phải hiểu rõ mới đúng chứ.”
Giản Thành Hi hơi cứng đờ người quay đầu nhìn về phía Lệ Lăng Phong.
Người đàn ông hung dữ như này, anh thực sự không tưởng tượng ra nổi bộ dáng yếu ớt làm nũng của hắn sẽ như thế nào. Nhưng nghĩ đến con báo tuyết trông không khác gì một con mèo bự với cái đuôi xù kia, không hiểu sao anh bỗng thấy rung động…..
Lệ Lăng Phong như biết Giản Thành Hi đang nghĩ gì, liền dùng ánh mắt lạnh băng nhìn về phía anh.
Giản Thành Hi: “Khụ…..”
Bác sĩ chỉ cho là vợ chồng mắt đưa mày lại, cười nói: “Được rồi, hình người cậu nhóc tạm thời khôi phục, cũng không có nguy hiểm gì đâu. Nhưng cậu nhóc vẫn còn hơi suy yếu, các anh đưa cậu bé lên phòng bệnh nghỉ ngơi đi. Tôi phải đến Thành Thiên Không tìm người đàn ông của tôi đây!”
Nói xong liền với lấy áo khoác dài khoác lên người, hấp tấp đi ra ngoài.
Vương Triết sợ muốn són ra quần vẫn đứng cạnh cửa.
Phòng bệnh trở nên hỗn loạn bác sĩ cũng không tức giận, thậm chí còn ha hả cười lớn. Cô chọc chọc đầu Vương Triết, đùa: “Với bộ dáng này của anh á, bảo người khác câu dẫn anh, cũng không soi gương mà xem lại mình đi.”
Lời nới lập tức khiến Vương Triết hoàn toàn rơi vào xấu hổ.
Giản Thành Hi mặc kệ mấy chuyện này. Anh bước vào phòng phẫu thuật liền tiến đến nhìn con trai đang nằm trên giường, Lệ Trầm đã khôi phục về hình người. Anh nhớ tới lời bác sĩ dặn, lập tức đi qua muốn bế con trai lên. Kết quả vừa cử động liền bị đụng đến miệng vết thương, chắc là ban nãy té ngã bị rách da, giờ lại bị quần áo cọ qua, đau đến mức cả cánh tay đều run run.
Đang suy nghĩ, ngoài cửa liền xuất hiện tiếng bước chân.
Giản Thành Hi ngẩng đầu thấy là Lệ Lăng Phong, bỗng nhiên trong lòng thở một hơi nhẹ nhõm, anh nói: “Anh……đến giúp tôi bế con sang phòng bệnh bên kia được không?”
Lệ Lăng Phong trực tiếp bước đến.
Lệ Trầm trên giường sắc mặt nhợt nhạt, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, tóc dán lên khuôn mặt gầy yếu. Cậu nhóc cuộn tròn người lại như không hề có cảm giác an toàn, thế nhưng cho dù có kiên cường đến thế nào thì cậu cũng chỉ là cậu nhóc ba tuổi mà thôi.
Lệ Lăng Phong đến cạnh giường, dễ như trở bàn tay bế con lên.
Giản Thành Hi bật cười: “Không, không phải như thế, ngược mất rồi.”
Người đàn ông trước nay chỉ có đánh giặc trên chiến trường, làm gì đã bế trẻ con bao giờ. Đối với cả cuộc đời hắn mà nói, nửa đời trước là đao kiếm liếm máu, nửa đời sau là mưa to gió lớn trên chiến trường.
Giản Thành Hi bước bước nhỏ đến, nhẹ nhàng ôm lấy con trai. Lệ Trầm ở trong lồng ngực rắn chắc cường tráng của Lệ Lăng Phong trông đặc biệt nhỏ bé. Chỉnh lại một chút, cả người cậu nhóc liền được ôm trọn rồi, chỉ là cả người Lệ Lăng Phong hình như có chút cứng đờ. Nói đến cũng buồn cười, rõ ràng là làm tướng quân, hung dữ tàn bạo có đủ, lại vì ôm con mà đờ người ra.
Bỗng có cảm giác vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Giản Thành Hi cũng không nhịn xuống, mấp máy môi cười, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt toàn là ý cười: “Được rồi đấy.”
Con ngươi đen láy sâu thẳm của Lệ Lăng Phong nhìn anh, người đàn ông dường như cũng nhận ra mình đang bị anh cười nhạo, nhưng hắn cũng không tức giận, chỉ nói: “Phòng bệnh ở đâu?”
Giản Thành Hi: “Phía bên trái, lần trước tôi đi qua rồi.”
Anh bước ra khỏi phòng phẫu thuật trước dẫn đường, Vương Triết đứng ở cửa lại nhân cơ hội này mà chạy biến mất dạng.
Đáy lòng Giản Thành Hi cũng nhẹ nhàng hơn. Đời này điều anh không muốn nhất là dây dưa cùng quá khứ của nguyên chủ, sau này anh cũng chỉ muốn tự mình sống tốt, không muốn bị làm phiền.
Cửa gỗ phòng bệnh cũ mở ra, kẽo kẹt kêu lên.
Giản Thành Hi bước vào trước, nói: “Anh cứ từ từ đã.”
Lệ Lăng Phong đứng ở cửa nhìn anh vòng qua vòng lại. Giản Thành Hi đi đến lấy chăn phòng bệnh ra, giũ giũ mấy cái xoã chăn ra, lúc này mới nói: “Được rồi!”
Ánh sáng trong phòng mỏng manh, lại như nhờ có sự xuất hiện của anh mà thêm phần ấm áp.
Lệ Lăng Phong đi đến cạnh giường. Người đàn ông trước này đều ra tay quả quyết dứt khoát, lúc này lại cực kỳ chậm rãi đặt con xuống giường. Cái giường cũ phát ra âm thanh kẽo kẹt, trong căn phòng yên tĩnh trở nên đặc biệt rõ ràng.
Giản Thành Hi kéo chăn lên đắp cho Lệ Trầm.
Lúc anh chuẩn bị rút tay về, Lệ Trầm lạinhư nhận ra, lập tức vươn tay nhỏ, gắt gao tóm lấy tay Giản Thành Hi.
Giản Thành Hi không ngờ được, hô hấp bỗng có chút căng thẳng, anh ghé mắt tới nhìn, hỏi thăm con: “ Tiểu Trầm, con tỉnh à?”
Lệ Trầm nằm trên giường bệnh, nửa khuôn mặt trắng nõn giấu vào gối, nhẹ nhàng mở ra đôi mắt đen láy. Khác với ngày thường, cậu nhóc trông càng yếu ớt hơn, giọng nói trẻ con mang theo sự nũng nịu: “Ba ba ơi…..đừng đi.”
Lòng Giản Thành Hi mềm nhũn: “Ơi, ba không đi, ba ở đây mà.”
Lệ Trầm bình thường trầm tính ít nói, không giống em gái thích làm nũng thích nói chuyện, cậu nhóc lại hầu như chẳng mấy khi nói, nhưng mà hôm nay dường như là một lần ngoại lệ.
Giản Thành Hi hỏi con: “Tiểu Trầm, con còn chỗ nào không thoải mái không? Mau nói cho ba biết nào.”
Lệ Trầm nhẹ nhàng lắc đầu. Dường như cậu nhóc cả người đều rất khó chịu, nhưng tay nhỏ vẫn gắt gao túm lấy Giản Thành Hi. Giọng nói mang theo sự non nớt của trẻ con, không ngừng lặp lại: “Ba ba ơi, không cần rời đi.”
Giản Thành Hi bỗng thấy mũi mình chua xót, anh nói: “Ba không đi, ba ở đây, cha cũng tới với Tiểu Trầm này, bọn ba chăm sóc con, sẽ luôn ở đây, tuyệt đối không rời đi đâu.”
Lời an ủi của anh như có tác dụng.
Tay nhỏ của Lệ Trầm thả ra một ít, giọng nói cậu nhóc nho nhỏ: “Con không cần cha, chỉ muốn ba ba thôi.”
Đứa nhóc này sao cái gì cũng dám nói thế.
Giản Thành Hi nhìn về phía Lệ Lăng Phong, cười gượng, anh muốn vớt vát chút tình cảm cha con, nhẹ giọng nói: “Sao lại không cần cha chứ, buổi tối không phải nói rồi sao, cha trở lại rồi, chúng ta sắp tới cũng có thể sống những ngày tháng hạnh phúc rồi.”
Lệ Trầm không lên tiếng, cậu nhóc chỉ nhấc lên nổi nửa mí mắt, vừa ngoan ngoãn lại an tĩnh.
Lúc Giản Thành Hi nghĩ đã bớt đi được bầu không khí ngượng ngùng kia. Lệ Trầm trước nay vẫn luôn ít nói lại mở miệng: “Thế nếu cha lại đi đánh giặc thì sao ạ?”
Giản Thành Hi ngẩn người.
Lệ Trầm đưa lưng về phía Lệ Lăng Phong, thanh âm be bé, mang theo sự bướng bỉnh và giận dỗi của trẻ con: “Lần này lại muốn đi bao lâu chứ?”
Giản Thành Hi nhìn về phía Lệ Lăng Phong. Người đàn ông cao to dũng mãnh an tĩnh đứng cạnh giường bệnh. Hắn là một người anh hùng, nhưng hắn không phải là một người cha tốt. Ánh đèn trong nhà kéo bóng người dài ra, bầu không khí dường như trở nên nặng nề hơn. Nếu như không phải vì thời kỳ hoá thú, sự bất an lớn như vậy, cậu nhóc luôn trầm mặc ít nói chỉ biết ngậm đắng nuốt cay cũng có lẽ vĩnh viễn sẽ chẳng bao giờ nói ra.
Căn phòng chìm vào yên tĩnh.
Lệ Lăng Phong hạ giọng nói: “Trùng tộc diệt vong rồi.”
Chuyện giải thích cho con cái như này, đối với người đàn ông luôn một thân một mình chính là lần đầu tiên.
Lệ Trầm an tĩnh nằm trên giường, người cậu nhóc nhỏ nhắn gầy yếu, trên cánh tay là loang lổ những vết thương cũ, cậu nhóc trầm giọng nói: “Nếu lại xuất hiện các tộc khác thì sao, không phải là lại rời đi tiếp à?”
……
Cả căn phòng là sự yên lặng như chết.
Giản Thành Hi vội lên tiếng giải thích: “Tiểu Trầm, cha là vì bảo vệ đất nước, là làm chuyện lớn mới xuất chinh, cha….”
Lệ Trầm giấu mặt vào trong chăn. Trong thời kỳ hoá thú, cảm xúc đen tối được giấu kín trong lòng sẽ được nhân lên rất nhiều lần, cậu nhóc dùng giọng nói non nớt gào lên: “Vậy cứ để kệ bọn họ tự sinh tự diệt chứ!”
Hai tròng mắt cậu nhóc một màu đỏ tươi, hơi thở rối loạn.
Thời kỳ hoá thú chính là dễ mất khống chế cảm xúc nhất. Giản Thành Hi còn chưa kịp phản ứng, Lệ Trầm kêu lên một tiếng rồi lập tức nóng rực lên, cả người oải ra trên giường, một lần nữa khôi phục về hình dáng báo tuyết.
Giản Thành Hi khẩn trương nhào lên: “Tiểu Trầm!”
Bé báo tuyết rơi vào hôn mê, nằm trên giường yếu ớt rầm rì.
Lúc Giản Thành Hi đang cuống cuồng lên, Lệ Lăng Phong lại bước đến, dường như rất có kinh nghiệm trong việc xử lý thú nhân có tinh thần lực hỗn loạn, hắn cởi áo khoác mình ra, bọc lại bé báo tuyết, chỗ tay áo còn cẩn thận buộc lại mới thôi.
Giản Thành Hi chần chờ hỏi lại: “Anh làm gì thế?”
Lệ Lăng Phong giải thích ngắn gọn: “Trẻ con thú nhân thời kỳ hoá thú rất cần sự an ủi của tinh thần lực của cha mẹ, dùng quần áo quấn quanh sẽ giúp chúng có cảm giác an toàn.”
Giản Thành Hi nhẹ nhành thở ra, lại nghi hoặc nhìn về phía Lệ Lăng Phong: “Thế sao anh không cần áo khoác của tôi?”
Lệ Lăng Phong nhìn anh, con ngươi đen láy sâu thẳm, môi mỏng khẽ mở: “Em cởi áo khoác, bên trong còn mặc gì không?”
“……”
Người này sao lại thấy được bên trong anh chỉ mặc một chiếc áo tay ngắn bạc màu?
Giản Thành Hi bỗng thấy hơi ngại, ánh mắt anh né tránh: “Thế, thế thôi vậy.”
Ban đầu anh vốn rất sợ Lệ Lăng Phong, nhưng ở cùng nhau một đêm, người đàn ông này cũng chưa gây thương tổn gì cho anh, cũng không biết vì sao, Giản Thành Hi thấy cũng không còn quá sợ hãi nữa.
Chỉ là trời tối lắm rồi.
Giản Thành Hi nhìn thoáng qua Thành Thiên Không trên cao ngoài cửa sổ, do dự không biết nên khuyên hắn quay về yến hội hay không?
Lệ Lăng Phong lại đi trước nói: “Tối nay tôi không quay lại đâu.”
Giản Thành Hi một lần nữa bị giật mình, không hiểu sao hắn có thể biết trước mình muốn nói gì, nhưng hắn nói thế rồi cũng không thể tiếp tục đuổi hắn đi, anh liền nói: “Vậy anh qua cái sô pha đằng kia nghỉ ngơi chút đi.”
Trong phòng quá đơn sơ, ngay cả cái sô pha duy nhất cũng chỉ là bằng gỗ cũ kỹ.
Giản Thành Hi còn sợ Lệ Lăng Phong sẽ ghét bỏ, ai ngờ Lệ Lăng Phong lại chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái. Lúc hắn cất bước chuẩn bị đi nghỉ, Thành Phố Ngầm yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ rất lớn ở con phố gần đó!!!
Địa điểm cách hơi xa, nhưng vẫn cảm nhận được rung chấn.
Giản Thành Hi khiếp sợ.
Từ chỗ phòng khám nhìn ra chỉ có thể nhìn được có một ngọn lửa lớn đang bốc cháy hừng hực cách đây vài con phố.
Cùng lúc, trên trời nhấp nháy xuất hiện vài chiếc tàu chiến nhỏ. Trên đường phố hỗn tiếng người thét chói tai chạy tán loạn. Chiếc tàu chiến có vũ trang oanh tạc đường phố, trông như cướp bóc.
Giản Thành Hi ngạc nhiên không thôi: “Đây là làm sao vậy?”
Mấy chiếc tàu chiến kia càng đến gần, đồng thời cũng có càng nhiều người la hét chạy trốn. Chỗ có cháy thế mà lại mà văn phòng Thành Phố Ngầm, nơi đó có cất chứa lượng lớn vật tư cấp cho người nhà binh sĩ, đối với Thành Phố Ngầm nghèo đói này chính là những điều xa xỉ. Tất cả các binh lính đều trở về vào ngày mai, đống đồ này đáng lẽ phải được Thành Phố Ngầm canh giữ nghiêm ngặt, thế mà lúc này lại đang bị cháy!
Giản Thành Hi sốt ruột hỏi: “Là cướp à? Hay là gì?”
Đêm nay đã được định sẵn không phải là một đêm yên bình.
Lệ Lăng Phong phản ứng đầu tiên. Người đàn ông dẫm lên cạnh cửa sổ, trên mặt toàn là sự lạnh lẽo, đáy mắt cũng là sương mù dày đặc. Hắn đứng thẳng người, quay đầu lại dặn dò: “Đóng kín cửa sổ, cùng con trốn kĩ đừng ra ngoài.”
Giản Thành Hi vội gật đầu: “Được, tôi biết rồi, vậy anh……”
Anh vẫn chưa nói xong, đã chẳng thấy bóng dáng Lệ Lăng Phong đâu nữa, tốc độ hắn nhanh đến đáng sợ.
Con tàu chiến kia đã chuẩn bị chạy trốn.
Ngay khi tàu chiến của bọn chúng chuẩn bị rời khỏi không phận của phía Nam Thành Phố Ngầm, bỗng xuất hiện một con tàu chiến khác. Vũ khí của chiếc tàu chiến vừa mạnh vừa hung dữ, gần như bắn phát nào là trúng tàu cướp phát đấy. Chúng thậm chí còn đánh giá thấp khả năng của Lệ Lăng Phong, hàng năm chém giết với Trùng tộc, tốc độ phản ứng của hắn đã sớm nhanh hơn người bình thường, hắn kiên quyết cố gắng dùng thân tàu chặn lại chiếc tàu cướp kia.
Con tàu cướp kia thấy không đấu lại nổi hắn, lập tức hạ thấp đường bay, bay vào đường phố!
Đám đông trên đường không tránh né kịp, bất lực gào khóc:
“Cứu mạng với!!!!”
“Chạy đi chạy đi!”
“Nhanh lên!”
Khắp nơi hỗn loạn, đâu đâu cũng đầy nguy hiểm.
Giản Thành Hi nhanh chóng ôm con trai vào trong lòng. Bởi vì tiếng gầm rú ở bên ngoài là Lệ Trầm cũng dần tỉnh lại, cậu nhóc khôi phục lại về hình người, đôi mắt đen láy nhìn về mấy con tàu chiến bên ngoài.
“Bùmm”
Một quả bom lớn phá hủy cả một con phố cách đấy không xa.
Mắt thấy con tài chiến kia ngày càng đến gần phòng khám, phải biết rằng, phía sau phòng khám, chính là thôn xóm đông người nhất!!!
Giản Thành Hi ôm con trai trốn ở phía sau giường, cửa sổ cũng bị ảnh hưởng mà lung lay dữ dội. Cả người anh đều run rẩy, đối với một người đến từ thế giới hoà bình xuyên qua đây như anh, đã phải trải qua vất nhiều cú sốc. Thế nhưng anh vẫn cố gắng che tai con trai lại, giọng nói run rẩy cố gắng lấy lại bình tĩnh: “Đừng sợ, đừng sợ, cha con là tướng quân, cha sẽ bảo vệ chúng ta, người xấu đều sẽ bị bắt…..”
Tiếng động cơ cực lớn của tàu chiến càng ngày càng gần hơn. Phòng khám chỉ nằm trong một con ngõ nhỏ, ngay cả tường cũng sắp bị đánh sập.
Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc——
“Rầm”
Là tiếng va chạm đinh tai nhức óc của tàu chiến.
Gần như ở lúc chỉ cách phòng khám trong gang tấc, chiếc tàu chiến của Lệ Lăng Phong liền đâm rớt chiếc tàu cướp kia. Lực tác động mạnh đến mức liền khiến hai con tàu lập tức cháy lên, ngọn lửa cháy rất lớn bốc lên.
Mắt Giản Thành Hi mở to, đầu óc gần như nháy mắt trở nên trống rỗng.
Lệ Trầm trong lòng ngực lại hướng ra ngoài cửa sổ nhìn. Giọng nói non nớt không giấu nổi sự kích động: “Cha ơi….”
Giản Thành Hi lúc này mói lấy lại được tinh thần. Anh cúi đầu nhìn con trai, cho dù cậu nhóc này mới vừa rồi vẫn còn nằm trên giường nói gì mà không cần cha, không thích cha, lúc thấy cha gặp nguy hiểm, cũng không thể ngăn cản được mối liên kết máu mủ ruột thịt.
Lệ Lăng Phong vẫn đang ở trong chiếc tàu chiến.
Ngọn lửa cháy lớn như vậy, lại còn từ trên cao rơi xuống, người bình thường đều đã chết rồi.
Giản Thành Hi cũng khó mà bĩnh tĩnh nổi, anh bế con đứng lên, lo lắng muốn đến bên cửa sổ xem xem.
Lại đúng lúc này———
Chỗ chiếc tàu chiến nổ một tiếng, một bóng người bước ra từ trong ngọn lửa, trong tay còn xách theo hai người nữa. Mấy tên cướp bị kéo ra kia thế mà lại là một nhóm người lùn, bọn chúng kêu gào giãy giụa thảm thiết, lại bị hắn trực tiếp ném lên mặt đất. Mặt đất bị lửa cháy lan ra đốt, nóng đến bỏng người, hai tên cướp lập tức gào lên, lại bị hắn quyết đoán dẫm lên sống lưng đè lại.
Chân Lệ Lăng Phong thon dài đi quân ủng đen, hắn từ trên cao cúi đầu xuống nhìn bọn cướp trên mặt đất, giọng nói lạnh lẽo: “Chạy à?”
Tiếng kêu gào thảm thiết của hai tên cướp tộc Người Lùn vang tận trời cao.
Bọn chúng không dám tin có người có thể từ vụ va chạm lớn như vậy mà vẫn hoàn hảo không mất miếng thịt nào, giọng nói cũng run lên: “Mày, mày là quái vật à?”
Ngọn lửa cách đấy không xa khiến khuôn mặt Lệ Lăng Phong càng thêm phần tăm tối, hắn lạnh giọng ép hỏi: “Ai cho phép bọn mày nhân cơ hội đêm nay đi cướp vật tư? Ai cho bọn mày chìa khoá?”
Tên cướp tộc Người Lùn mạnh mồm nói: “Tự bọn tao lấy được chìa khoá, liên quan mẹ gì đến mày, bị mày bắt cũng chỉ biết trách bọn tao xui xẻo. Không có ai sai sử bọn tao cả, bọn tao tự muốn đi cướp đấy! Chỗ này nhiều vật tư, ai mà không muốn được hưởng lợi chứ!”
Lệ Lăng Phong nhìn bọn chúng như nhìn mấy con kiến: “Vật tư cấp cho người nhà binh sĩ, bọn mày cũng dám cướp?”
Cứ như vừa nghe được chuyện cười thế gian vậy.
Tên người lùn kia đau muốn chết, hắn ta kích động gào mồm lên: “Người nhà binh sĩ gì chứ? Bọn tao người ở trấn khác thì sắp chết đói đến nơi rồi bọn mày có biết không? Suốt 5 năm, cây thánh khô héo, không có đất đai gì, một bình dịch dinh dưỡng giá cao như thế ai mà trả nổi, mùa đông đến mấy cái cây trên núi cũng chẳng ra quả nữa. Mày có biết người thành phía Tây bọn tao đều sắp phải đói chết rồi không hả!!”
Tiếng oán hận thê lương hoà cùng tiếng lửa cháy.
Tên người lùn gào lên chói tai: “Sao mà mày biết được, mày là quan quân, bọn mày làm gì biết đến sự sống chết người nghèo bọn tao. Mày làm gì biết bọn tao đã có bao nhiêu người bị đói đến chết, mày cũng chỉ biết làm mấy thứ giả nhân giả nghĩa! Gì mà cho người nhà chứ, ông đây mặc kệ, mày giỏi thì giết tao luôn đi, dù sao có quay về cũng bị đói chết, bọn mày chỉ là đồ nguỵ quân tử!”
Từng câu từng chữ đều là lên án.
Lệ Lăng Phong còn chưa nói gì, lại có giọng nói trẻ con hơi khàn khàn từ phía cửa số phía trên vang lên, Lệ Trầm đẩy cửa kính ra, lớn giọng nói: “Cha cháu không phải là đồ nguỵ quân tử!”
Tên cướp người lùn kia kinh ngạc nhìn lên.
Lệ Trầm nói tiếp: “Ông muốn vật tư của người nhà binh sĩ, thì tự mà lên chiến trường đi, cha cháu là giết quân địch, còn ông chỉ biết xuống tay với dân thường giống ông thôi, ông mới là đồ nguỵ quân tử!”
Lời nói trẻ con vẫn luôn là những lời nói thật thà nhất. Tên người lùn kia cứng đờ người, trên mặt đỏ ửng lên.
Lệ Lăng Phong đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn con trai mình. Đó là một khuôn mặt phải giống hắn đến bảy phần, cậu nhóc này trước đấy không lâu vẫn còn nói không thích hắn, lúc này đây lại lên tiếng bảo vệ hắn.
Lệ Trầm cũng hắn chạm mắt, hai người nhìn nhau một cái, cậu nhóc liền xoay người lại nhào vào lòng Giản Thành Hi giấu mặt đi.
Giản Thành Hi ôm lấy con trai, cười cười với hắn.
Tên người lùn trên mặt đất cũng nhân cơ hội này định bỏ chạy. Nhưng mới nhúc nhích được có tí, trên đùi bỗng bị một lực rất lớn tác động lên, trong nháy máy gã đã bị cắt đứt mất nửa cái chân.
“Aaaaaa!!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Lệ Lăng Phong đạp chân lên người bọn chúng. Lúc bọn chúng ngẩng đầu lên, liền thấy một thanh kiếm đang chĩa thẳng vào trán mình. Người đàn ông lạnh lùng nói: “Một lần cuối cùng, bọn mày lấy chìa khoá ở đâu?”
Tên cướp bật khóc, đau đớn sợ hãi khai ra: “Vương Triết……Vương Triết đưa!”
“……”
Trong phòng khám Giản Thành Hi đưa Lệ Trầm đi trốn.
Lúc này cả phòng khám không có ai, bởi vì cửa kính phòng này bị vỡ, anh liền đưa con trai sang phòng khác trốn. Đặt Lệ Trầm nằm lên giường, muốn quay lại phòng trước lấy áo khoác của Lệ Lăng Phong cho con trai. Ai ngờ lúc anh đang đi trên hành lang, bỗng có một người từ phía sau xồ ra, bịt lấy miệng anh rồi lôi kéo anh chạy ra ngoài!
Mắt Giản Thành Hi trừng lớn, rên rỉ muốn thoát ra.
Bên tai lại truyền đến giọng của Vương Triết: “Là anh.”
Hai người lôi kéo nhau đến cửa sau phòng khám anh ta mới thả anh ra.
Giản Thành Hi dùng sức đẩy anh ta ra, lạnh lùng chất vấn: “Vương Triết, anh điên rồi đúng không?!”
“Tiểu Hi, Tiểu Hi, em nghe anh nói, bây giờ chúng ta cần phải đi ngay. Lệ Lăng Phong biết chuyện rồi, hắn sẽ không bỏ qua cho cả hai chúng ta đâu. Anh lấy được đồ trợ cấp rồi, cũng đã cất ở nơi an toàn. Bây giờ chỉ cần chúng ta bỏ lại hành tinh này, đi đến một hành tinh khác, Lệ Lăng Phong cũng không thể tìm thấy chúng ta nữa.” Vương Triết sốt ruột lôi kéo anh: “Em mau đưa ngọc bội cho anh!”
Giản Thành Hi nghi hoặc hỏi: “Anh muốn ngọc bội làm gì?”
Vương Triết sốt ruột giải thích: “Miếng ngọc bội kia rất quan trọng, nó là tín vật của Lệ Lăng Phong, ngọc bội của thợ săn tiền thưởng có thể giúp mình tự do ra vào các trạm không gian, không có nó chúng ta cũng không rời đi được!”
Giản Thành Hi cuối cùng cũng hiểu vì sao nguyên chủ nhất định phải giữ lấy miếng ngọc bội kia.
Vương Triết tiếp tục kéo Giản Thành Hi, anh ta dùng lực rất lớn thúc giục: “Em mau đưa ngọc bội đây, phi thuyền của anh ở ngay phía trước rồi, bây giờ chúng ta phải nhân lúc hắn đang bận thẩm vấn hai tên người lùn kia…….”
Đang nói anh ta bỗng nhiên im bặt lại.
Giản Thành Hi bị đau giằng tay lại, chú ý tới sự kì lạ của hắn, ngẩng đầu theo nhìn qua.
Một bóng người người đàn ông đang đứng ở phía cuối con đường nhỏ, ánh lửa gần đó khiến bóng của hắn bị kéo ra thật dài. Thân hình cao to của hắn tựa như bị bao phủ bởi một tầng sát khí nguy hiểm, trên mặt lạnh băng vô tình. Hắn chỉ lẳng lặng đứng ở đó, lia mắt nhìn hai người, hạ giọng tra hỏi: “Đi đâu?”
“……”
Bầu không khí nháy mắt ngưng lại. Hoàn cảnh lúc này thực sự quá xấu hổ.
Giống như bắt quả tang hai người đang lén lút chuẩn bị bỏ chạy với nhau vậy——
Giản Thành Hi không rảnh nghĩ nhiều như thế, mở miệng nói: “Cứu tôi với, tôi bị……”
Giọng nói Vương Triết lớn hơn, át đi cả giọng của anh, anh ta mạnh mẽ nói: “Lệ Lăng Phong, mày đừng có tới đây. Tao là quản lý trưởng của Thành Phố Ngầm, là được đích danh hoàng đế phong cho, mày không có quyền yêu cầu tao phải làm gì. Tao với Tiểu Hi ở bên nhau thì sao, mày ba năm liền không trở về, có thể được coi như là đã chết rồi còn gì. Dù sao hôm nay tao chính là muốn cùng em ấy chạy cao bay xa, chính Tiểu Hi cũng đã chịu đựng mày đủ rồi!!!”
Lệ Lăng Phong lại nghe yên tĩnh đứng nghe.
Ánh lửa gần đấy lập loè thiêu đốt. Ánh mắt người đàn ông cũng không dừng ở trên Vương Triết đang nói chuyện, mà nhìn thẳng về phía Giản Thành Hi, trầm giọng hỏi: “Thật không?”
Giản Thành Hi lập tức lắc đầu nguầy nguậy, cánh tay bị tóm chặt làm hốc mắt anh đỏ bừng, giọng nói mang theo sự nức nở: “Không phải…..”
Vương Triết lại lớn giọng, nói: “Tiểu Hi, em không phải sợ hắn.”
Giản Thành Hi oán giận trừng mắt nhìn Vương Triết một cái.
Đang định mở miệng mắng anh ta, nào ngờ sắc mặt Vương Triết bỗng thay đổi trở nên hung hãn, trực tiếp đẩy Giản Thành Hi ngã về phía hố lửa gần đấy, bản thân anh ta thì chạy về phi thuyền đang tiến tới.
May mà Giản Thành Hi chỉ bị ngã đụng vào tường.
Mắt thấy Vương Triết sắp nhảy lên phi thuyền chạy trốn, người đàn ông vốn đang đứng ở tít chỗ cuối ngõ, không hiểu làm thế nào mà ra tay, dường như mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt!
“Phập!”
Người Vương Triết giống như diều đứt dây ngã xuống, không lệch một li ngã thẳng vào hố lửa cách Giản Thành Hi có nửa bước chân!
Kèm theo là tiếng kêu gào thảm thiết.
Dưới ánh lửa nóng rực, một thanh kiếm sắc lạnh thẳng tắp cắm vào ngực anh ta.
Máu đỏ thẫm phun ra, lấm chấm bắn lên trên áo giáp bạc. Dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa, tiếng kêu gào thê lương thảm thiết cũng dừng lại. Lệ Lăng Phong hơi ngồi xổm xuống, ánh lửa khổng lồ phản chiếu lên khuôn mặt hắn, giống như ma quỷ đến từ địa ngục vậy. Người trước mắt hắn khi chết vẫn trừng lớn mắt, dường như cực kỳ oán hận hắn. Thế nhưng con ngươi Lệ Lăng Phong vẫn lạnh nhạt như cũ, tựa như không có bất kỳ tình cảm gì.
Giản Thành Hi ngồi đần ra tại chỗ. Bởi vì khoảng cách khá gần, trên mặt anh cũng bị dính vài giọt máu.
Đầu óc trống rỗng.
Lệ Lăng Phong lại chậm rãi đứng lại, từ trên cao nhìn xuống Giản Thành Hi.
“Tôi đã cho anh ta một cơ hội, nhưng anh ta không biết quý trọng nó.” Giọng nói người đàn ông nhẹ nhàng thong thả, rồi lại mang theo sự lạnh lẽo, nói tiếp: “Người nào rồi cũng sẽ vì sai lầm mình gây ra mà phải trả giá lớn.”
Hô hấp Giản Thành Hi đình trệ, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày người tình của nguyên chủ sẽ trực tiếp bị giết chết trước mặt anh.
Thanh kiếm bị Lệ Lăng Phong tùy tiện vứt bừa trên mặt đất. Người đàn ông chân đi quân ủng đạp lên đống đổ vỡ, chậm rãi bước đến trước mặt anh. Hắn ngồi xổm xuống, bàn tay thon dài dường như cũng bị dính chút máu, ép Giản Thành Hi phải nhìn vào mắt mình. Trong mắt Giản Thành Hi, hắn tựa như một con quỷ khát máu, mà trong mắt hắn, Giản Thành Hi lại là người vợ mỏng manh yếu đuối của hắn.
Đây là lần đầu tiên giọng nói Lệ Lăng Phong dịu dàng đến thế, hắn cong môi cười: “Còn em thì nhất định sẽ biết quý trọng cơ hội của mình mà, đúng không?”
Chương này cũng siêu dài T_T