CHƯƠNG 30: Cùng chuyển đến Thành Thiên Không thôi
Sau khi Giản Thành Hi dành cả buổi sáng cùng các con nói chuyện phương châm sống lý tưởng, rốt cuộc mới được giải thoát khỏi con ác mộng kia.
Cho dù cảnh tượng trong cơn ác mộng kia có là thật trong tương lai, nhưng có anh ở đây, anh chắc chắn sẽ không để điều đó xảy ra. Anh không có dã tâm muốn giải cứu tương lai, nhưng anh muốn giải cứu hai đứa nhóc nhà mình.
Trên cái giường cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng ho khan.
Giản Thành Hi lấy lại tinh thần, bước đến bên cạnh giường, quan tâm nhìn bà Lý: "Bà tỉnh rồi."
Bà Lý chậm rãi mở mắt, nhỏ giọng hỏi: "Bà đang ở đâu đây?"
Giản Thành Hi trả lời: "Bà cứ nghỉ ngơi đi ạ. Tối hôm qua trong Thành Phố Ngầm có xảy ra một vài chuyện, nhưng hiện tại gần như đã giải quyết xong rồi ạ, không có vấn đề lớn gì đâu."
Bà Lý lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, gật gật đầu, nói: "Thế thì tốt rồi, thế thì tốt rồi, làm bà đây sợ chết mất, bà còn tưởng là Trùng tộc xâm nhập vào rồi cơ chứ....."
Nghe vậy, trong lòng Giản Thành Hi cũng thấy khổ sở quá.
Cũng không vì lý do nào khác, chỉ là thời gian qua lâu như vậy, chiến tranh cũng để lại trong mỗi người một bóng ma không thể xoá nhoà. Người dân phải sống trong lầm than, khổ sở, khó mà bình an nổi.
"Bà à, bà đừng sợ." Lệ Toái Toái chạy bước nhỏ tới bên cạnh, bé dựa vào giường, nói: "Cha cháu đánh đuổi hết quân Trùng tộc rồi ạ."
Bà Lý cười cười: "Đúng đúng đúng, vẫn là Toái Toái nhà mình thông minh, là bà lão này già lắm rồi."
Giản Thành Hi còn đang định vui mừng vì mình dạy dỗ con gái tốt, chưa gì đã biết an ủi người lớn. Ai ngờ---
Lệ Toái Toái nhếch cằm lên, nhẹ nhàng nói: "Không liên quan đến tuổi tác đâu ạ, mà là do gan bà bé quá. Nhưng mà bà cũng đừng lo, ba ba cháu nói rồi, mỗi người mỗi tính không giống nhau, nên Toái Toái không cười bà đâu."
Bà Lý: "......" Cảm ơn cháu, cháu có hiếu quá.
Giản Thành Hi không đoán được cô nhóc này sẽ nói thế, vội vàng kéo con gái lại, cười trừ: "Con bé nói giỡn thôi, bà đừng để bụng nhé. Nếu bà vẫn thấy chưa khoẻ lắm thì bà cứ nghỉ ngơi tiếp đi ạ. Cháu mang tụi nhóc đi đánh răng rửa mặt."
Bà Lý cũng có thấy mệt mỏi thật, liền gật đầu đồng ý.
Giản Thành Hi đưa hai đứa nhóc ra ngoài.
Thời kỳ hoá thú của Lệ Trầm vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, lúc này lại biến trở về hình thú. Giản Thành Hi liền lấy quần áo mình cho con ôm ngủ.
Xong xuôi, anh quay sang nhỏ giọng nói với Lệ Toái Toái: "Ba ba xuống dưới làm bữa sáng. Toái Toái giúp ba chăm sóc anh trai nhé?"
Lệ Toái Toái gật đầu đáp ứng: "Dạ."
Giản Thành Hi yên tâm, vừa đi xuống lầu, lại không ngờ đúng lúc gặp Lệ Lăng Phong đang từ ngoài bước vào.
Một buổi tối không thấy, hắn đã thay một bộ quần áo khác, là một bộ quân phục màu xanh nước biển. Cởi bỏ bộ giáp vừa dày vừa nặng, áo sơmi quân phục làm hắn trông không còn quá lạnh lùng nữa, mà thêm phần uy nghiêm của người có địa vị cao. Trên vai là ngôi sao đại biểu cho sự vinh dự, đôi chân thon dài đi quân ủng màu đen, áo được cài cúc cẩn thận nề nếp, chỉ có một viên chỗ cổ áo được mở ra.
Giống như nói lên tính cách của chính người này vậy, bảo thủ không chịu thay đổi, lại mang theo phần phản nghịch điên cuồng.
Ánh mặt trời lúc sáng sớm chiếu vào phòng.
Giản Thành Hi nhìn đến ngẩn ngơ. Quả thật, anh là người thích cái đẹp, nhưng anh trước giờ dù là trong mơ cũng không dám đến gần nhân vật nguy hiểm như thế này.
Lệ Lăng Phong trầm giọng hỏi: "Em nhìn gì tôi đấy?"
Giản Thành Hi cầm quần áo với tạp dề, lấy lại tinh thần liền lắc đầu bỏ đi những tâm tư không nên có, hỏi: "Anh xong việc rồi à?"
Lệ Lăng Phong gật đầu: "Dân chúng gặp nạn đều đã được sơ tán, các quan chức phòng vệ của Thành Phố Ngầm cũng đã bị triệu tập để xét xử, có thể trong hôm nay sẽ đưa ra phán quyết.
Giản Thành Hi hiểu đại khái: "Thế cũng tốt, bọn họ hoành hành ngang ngược, nhận trọng trách hoàng đế giao lại không làm cho tốt, quả thật cũng nên sớm bị trừng phạt."
Đáy mắt Lệ Lăng Phong tựa như càng thêm phần tăm tối: "Chúng nó từng bắt nạt em?"
Giản Thành Hi nhớ lại, đúng là mình từng bị Vương Triết uy hiếp, nhưng anh cũng chẳng muốn nhắc đến anh ta, chỉ lắc đầu nói: "Không có, nhưng tôi cũng từng thấy qua không ít."
Lệ Lăng Phong lạnh nhạt gật đầu, cũng không truy cứu nữa.
Bỗng từ trên tầng có tiếng động truyền xuống.
Là giọng của Lệ Toái Toái, cô nhóc chạy đến đầu cầu thang, nói vọng xuống: "Ba ba, Toái Toái đói rồi."
Giản Thành Hi nhìn thấy là con gái liền vội nói: "Trong tủ còn có hai bình dịch dinh dưỡng đấy, ba ba lấy cho các con."
Lệ Toái Toái lắc đầu, đôi mắt ngập nước nhìn ba ba, có phần cẩn thận dè dặt nói: "Toái Toái muốn ăn bánh rau dại cơ."
Món đó thì vừa tiện vừa rẻ.
Trong nhà không có nhiều tiền, Giản Thành Hi vẫn luôn là mình thì ăn bánh rau dại, còn dịch dinh dưỡng thì để cho các con uống. Về sau không hiểu ai phát hiện ra chuyện này, hai đứa nhóc sau đấy ngày nào cũng chỉ muốn ăn bánh rau dại theo.
Giản Thành Hi cười tươi nói: "Hôm nay, không chỉ được ăn bánh rau dại, mà dịch dinh dưỡng cũng được uống đấy."
Trên khuôn mặt lập tức Lệ Toái Toái nở nụ cười tươi rói, hỏi lại: "Thật ạ? Sao lại thế ạ?"
Đương nhiên là vì về sau có cha các con rồi, trong nhà cũng không còn cần phải tính toán chi li quá. Nhưng mà mấy lời này cũng không thể nói thẳng ra.
Giản Thành Hi ngừng một chút, mới nhẹ nhàng nói: "Là vì chúc mừng đấy! Chúc mừng ngày cha các con đã chiến thắng trở về, là ngày lành tháng tốt!"
Ánh mắt Lệ Toái Toái dừng lại trên người Lệ Lăng Phong, ánh nhìn ấy vẫn còn chứa một chút lạ lẫm cùng xa cách. Bé chạy xuống tầng, lại không đến gần Lệ Lăng Phong mà là chạy đến dựa vào Giản Thành Hi.
Giản Thành Hi sờ sờ đầu con gái: "Ba ba đem quần áo đi phơi, Toái Toái con chờ ở đây nhé."
Lệ Toái Toái: "Dạ vâng."
Giản Thành Hi đi ra sân phơi, đem mấy bộ quần áo gì đó của ngày hôm qua phơi dưới ánh mặt trời.
Mà ở trong nhà, ánh mắt Lệ Toái Toái vẫn nhìn chằm chằm Lệ Lăng Phong, cũng không có sợ hãi mà là sự tò mò đối với người lạ. Cha bé bộ dạng trông có phần hơi nghiêm khắc hung dữ, bé thấy hơi dè chừng.
Nhưng mà--
Lệ Toái Toái chạy đến trước tủ, nhón chân muốn với lấy hai bình dịch dinh dưỡng trong tủ bát.
Nhưng dù gì bé cũng mới chỉ là cô nhóc ba tuổi, dáng người vẫn còn rất nhỏ bé. Bàn tay non nớt của cô nhóc khua khua trong không trung, vẫn còn thiếu một đoạn nữa mới với đến.....
Đúng lúc này, bỗng có tiếng bước chân phía sau lưng bé. Lệ Toái Toái còn chưa kịp phản ứng lại, cả người chợt bay lên cao. Vị tướng quân cao lớn nhấc bổng cô nhóc lên dễ như trở bàn tay. Cô nhóc dáng người be bé ngồi trên cánh tay cường tráng rắn chắc của hắn, cả người dựa vào lòng Lệ Lăng Phong, đôi mắt bé kinh ngạc tròn xoe ra nhìn cha mình.
Lệ Lăng Phong nhìn lướt qua tủ bát, hỏi con gái: "Con muốn lấy cái gì?"
Lệ Toái Toái hoàn hồn, chỉ vào mấy bình dịch dinh dưỡng: "Cái này ạ."
Lệ Lăng Phong mở tủ bát ra, tiến lên thêm một ít cho con gái có thể với đến. Lệ Toái Toái vươn tay lấy hai bình dịch dinh dưỡng về, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười tươi.
"Kẽo kẹt" cửa bị đẩy vào.
Giản Thành Hi vừa từ bên ngoài bước vào liền thấy một màn này: "Toái Toái."
Lệ Lăng Phong tay ôm con gái quay đầu lại nhìn anh.
Giản Thành Hi bước vội đến, hỏi: "Con đang làm gì đấy?"
Lệ Toái Toái giơ hai ống dịch dinh dưỡng trong tay lên: "Toái Toái lấy dịch dinh dưỡng ạ."
Giản Thành Hi nhìn thoáng qua Lệ Lăng Phong, trong lòng vẫn có phần sợ hãi, anh hơi lo lắng nhìn con gái, hỏi: "Con bảo Lệ tướng quân bế con lên à?"
Lệ Toái Toái chưa lên tiếng đã bị Lệ Lăng Phong trầm giọng nói trước: "Là tôi tự bế con lên."
Trong lòng Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Thế nhưng lúc anh quay qua nhìn, sau khi cảm xúc khẩn trương đi qua, mới phát hiện hình ảnh trước mắt này rất hài hoà. Người đàn ông cao to anh tuấn trông rất uy nghiêm, trong tay lại vững vàng ôm con nhỏ. Hồi trước anh không thể tự mình bế được cả Toái Toái lẫn Tiểu Trầm cùng lúc, cũng bởi vì sức anh yếu không bế lên nổi. Lúc này, ánh mặt trời chiếu xuống hai người, hình ảnh này cũng có thể trở nên ấm áp đến thế.
Có lẽ......
Tụi nhóc có cha, là chuyện tốt cho tất cả bọn họ.
Giản Thành Hi bước đến xoa xoa đầu con gái, nở một nụ cười dịu dàng, hỏi: "Toái Toái có vui không?"
Lệ Toái Toái cũng gật gật đầu: "Dạ, vui lắm ạ."
Giản Thành Hi cũng muốn nhân cơ hội này mà giúp Lệ Lăng Phong cùng con bồi dưỡng tình thân ruột thịt, vì vậy anh hỏi tiếp: "Thế con vì sao lại vui?"
Còn đang nghĩ xem con sẽ trả lời là tình thân tình yêu gì đó thật cảm động.
Ai ngờ---
Đôi mắt Lệ Toái Toái long lanh, tay cầm dịch dinh dưỡng miệng nghiêm túc nói: "Bởi vì ba nói, hôm nay Toái Toái có thể vừa uống dịch dinh dưỡng vừa ăn bánh rau dại ạ."
"......"
Cũng có tình thân, chỉ là không nhiều lắm mà thôi.
Giản Thành Hi khẽ liếc Lệ Lăng Phong một cái, chỉ biết cười gượng. Anh ôm con gái lên: "Toái Toái lên lầu cùng anh trai con uống dịch dinh dưỡng nhé, ba ba đi làm bánh rau dại cho các con ăn."
Lệ Toái Toái ngoan ngoãn đáp: "Dạ."
Cô nhóc tung tăng chạy đi, phòng khách chỉ còn lại sự yên tĩnh.
Giản Thành Hi sắn tay áo, nói với Lệ Lăng Phong: "Anh bận rộn cả đêm chẳng ăn gì chắc đói lắm rồi nhỉ, tôi cũng chuẩn bị làm bữa sáng, cùng nhau ăn nhé?"
Lệ Lăng Phong không nghĩ tới em ấy sẽ quan tâm mình.
Bận rộn suốt cả đêm, bôn ba khắp nơi, rất nhiều chuyện cần hắn phải giải quyết, còn có cả các binh sĩ chờ hắn phân công nhiệm vụ. Mọi người ai cũng có chuyện riêng cần phải quan tâm, cũng chỉ có Giản Thành Hi là quan tâm xem hắn ăn gì hay chưa.
Hắn bẩm sinh đã thiếu thốn tình thương, thậm chí đến thân thể mình cũng chẳng thèm quan tâm. Cũng chỉ có chàng vợ nhỏ của hắn, dường như còn quan tâm hắn hơn chính hắn.
Giản Thành Hi một bên thắt tạp dề, một bên hỏi: "Anh có ăn được bánh rau dại không? Quả nhà trồng được lại đem bán hết mất rồi, nếu không anh đã được nếm thử loại quả ngọt tôi trồng rồi đấy. Hay là để tí tôi ra vườn xem xem cây có ra quả mới chưa, hái mấy quả về cho anh?"
Ánh mắt Lệ Lăng Phong nhìn anh rất sâu, hắn hạ giọng nói: "Không cần đâu, tôi ăn được."
Giản Thành Hi cười cười, nói: "Tôi vẫn chưa làm cho anh ăn thử bao giờ mà, sao chưa gì đã nói là ăn được rồi thế?"
Lệ Lăng Phong đắm mình trong ánh nắng sớm mai. Người đàn ông đứng quay lưng về phía cửa sổ, khuôn mặt lạnh tanh khó đoán được cảm xúc của hắn.
Lúc Giản Thành Hi chuẩn bị xoay người đi---
"Ăn được."
Bước chân Giản Thành Hi dừng lại, hơi khó hiểu quay đầu nhìn hắn, lập tức được đối diện với đôi con ngươi đen láy sâu thẳm, giọng nói trầm ấm và mạnh mẽ của hắn truyền đến tai anh: "Em làm món gì, tôi đều ăn được."
Trong nhà bỗng chốc yên tĩnh.
Giản Thành Hi không nghĩ tới hắn lại tin tưởng mình như vậy, hàng mi dài khẽ run run, mang chút mong đợi lạ kỳ hỏi lại hắn: "Thật không vậy?"
Lệ Lăng Phong gật đầu, hắn cũng cảm thấy nên cổ vũ cho Giản Thành Hi có niềm tin hơn: "Lúc ở lãnh thổ bọn Trùng tộc, hoàn cảnh khắc nghiệt, cho dù là thịt ôi hay thực vật lạ trên đất cũng đều là đồ tiếp tế của chúng tôi, cho nên em không cần lo đâu."
Giản Thành Hi: "......" Cảm ơn anh. Xúc động quá.
*
Anh đi ra gian bếp ngoài sân, nhóm lửa, thuần thục nấu rau dại. Gần đây anh mới cải tiến cách làm bánh rau dại hơn. Đầu tiên là băm nhỏ rau dại ra, rồi nấu hai lần nước để loại bỏ vị đắng, sau đó lại cho thêm một chút dầu mè đặc biệt của mình, chậm rãi chiên lên liền có món ăn ngon miệng.
Chỉ là lửa có hơi lớn.
Trước kia đều là bà Lý hỗ trợ giúp anh nhóm lửa. Hôm nay bà Lý bị bệnh, nên một mình Giản Thành Hi vừa phải loay hoay giữa việc điều chỉnh lửa lẫn nấu ăn.
Ngay lúc anh bắt đầu bị luống cuống tay chân--
Lệ Lăng Phong từ phía sau đi đến, cầm lấy củi lửa trong tay anh: "Để tôi đi."
Giản Thành Hi không nghĩ hắn sẽ xung phong, nghi hoặc hỏi: "Anh biết nhóm lửa á?"
Lệ Lăng Phong thờ ơ trả lời: "Chắc là biết đấy."
Giản Thành Hi cho rằng hồi trước hắn đã từng nấu ăn: "Anh học qua rồi à?"
Lệ Lăng Phong-tên giết người không chớp mắt-không chút cảm xúc nói: "Tôi để nó tự cháy."
"......." Không hổ là anh.
Trước giờ anh chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình nấu ăn, còn đại nguyên soái của Đế Quốc sẽ nhóm lửa cho mình. Giản Thành Hi cảm thấy khá mới lạ. Nhưng lúc nhìn sang bên kia, lại phát hiện Lệ Lăng Phong làm việc rất nghiêm túc, không hề có vẻ có lệ hay mất kiên nhẫn, giống như việc hắn cùng mình nhóm lửa là chuyện rất bình thường, không phân chia thân phận cao thấp gì.
Tự nhiên trong lòng Giản Thành Hi thấy cũng không còn quá sợ hãi người đàn ông này nữa.
Lệ Lăng Phong bỗng nhiên ngẩng mặt lên nhìn anh, gọi tên anh: "Giản Thành Hi."
Giản Thành Hi lập tức khẩn trương lên: "Sao vậy?"
Lệ Lăng Phong từ tốn hỏi: "Có phải nên lật mặt bánh rồi không?"
"........Ấy!"
Chỉ ít lâu sau, bánh rau dại liền xong rồi, lúc gắp ra từ trong nồi còn toát ra hương thơm lừng.
Bởi vì hôm nay trong nhà có nhiều người hơn bình thường, Giản Thành Hi cũng làm nhiều thêm một chút, được hẳn hai đĩa bánh lớn. Anh cũng càng ngày càng rán bánh rau dại tốt hơn khiến bánh có màu xanh mướt đẹp mắt, vỏ ngoài được rán giòn có màu vàng nhạt, bên trong vừa mềm vừa xốp, còn có cả mùi thơm của cỏ dại.
Bây giờ vẫn là sáng sớm, nhiệt độ vừa phải dễ chịu.
Những đĩa bánh được đặt trên chiếc bàn nhỏ ngoài sân. Lệ Toái Toái cũng đúng lúc vừa từ nhà bước ra, thấy bánh đã rán xong liền cực kỳ vui vẻ.
Giản Thành Hi đưa một đĩa cho bé, dặn dò: "Bà Lý hôm qua bị dọa sợ, Toái Toái mang đĩa bánh này lên cho bà ăn nhé?"
Lệ Toái Toái gật đầu, đáp: "Được ạ."
Cô nhóc làm việc rất nhanh nhẹn, không qua bao lâu đã cầm đĩa chạy xuống, bé nói: "Toái Toái mang bánh cho bà, bà vui lắm ba ạ, bà còn khen Toái Toái nữa cơ."
Giản Thành Hi liền nghĩ đây không phải là lúc dạy con gái thế nào là chân-thiện-mỹ à, vậy nên cũng lập tức nói: "Thế cho nên, chỉ cần chúng ta có lòng tốt biết chia sẻ, biết giúp đỡ thì sẽ nhận được lời khen của người khác đấy, con thấy đúng không?"
Lệ Toái Toái ngẩng đầu lên, hỏi: "Thế lúc nhận được lời khen là cũng sẽ bị mất đi một đĩa bánh ạ?"
Giản Thành Hi ho một tiếng, vội giải thích: "Bà Lý là bạn của chúng ta, giữa bạn bè với nhau thì phải biết chia sẻ, mà chia sẻ thì không cần phải so đo tính toán gì nhiều."
Anh muốn dạy cho con ý nghĩa của tình bạn và sự chia sẻ.
Nào ngờ---
Lệ Toái Toái ngẫm một lát rồi liền ngẩng đầu nói: "Con hiểu rồi ạ."
Giản Thành Hi cũng nở nụ cười, một tia hy vọng lóe lên trong lòng người b già này: "Toái Toái hiểu gì rồi?"
Lệ Toái Toái gật đầu cái rụp: "Dạ, có nghĩa là về sau Toái Toái chẳng cần bạn đâu, ba ba đã phải vất vả hái rau dại rồi, Toái Toái không muốn chia sẻ cùng người khác đâu, con muốn để dành cho ba ba và anh trai cơ!"
"......." Cũng có hiểu, chỉ là cũng không nhiều lắm mà thôi.
Giản Thành Hi lặng lẽ thở dài một tiếng trong lòng, cố gắng an ủi bản thân rằng con gái còn nhỏ, không nên sốt ruột.
Lúc anh quay lại ngồi xuống bàn ăn, thấy Lệ Lăng Phong đã đang ăn bánh rau dại rồi. Tuy rằng từng phải chịu đá kích của hắn, nhưng anh vẫn sẽ có chút khẩn trương mà dò hỏi hắn: "Thế nào?"
Lệ Lăng Phong cắn nốt miếng bánh, gật gật đầu, khen: "Khá ngon."
Giản Thành Hi liền ngẩng mặt lên, tươi cười nói: "Thấy chưa? Tôi nói rồi mà, trước tôi làm bánh rau dại xong đem bán, mới qua một buổi trưa thôi mà đã bán hết được rồi đấy!"
Lời khích lệ anh mong đợi lại không thấy đâu.
Lệ Lăng Phong chỉ nhíu máy, hỏi: "Em ngày nào cũng đi bán bánh rau dại này?"
Giản Thành Hi không nghĩ hắn lại tự nhiên nghiêm túc lên, cuối cùng vẫn nói: "Cũng không hẳn là ngày nào cũng thế, đôi khi tôi vẫn lên núi hái rau dại hay trái cây gì đó, thế cũng ổn mà."
Lệ Lăng Phong: "Vì sao?"
Giản Thành Hi không hiểu: "Cái gì vì sao?"
Lệ Lăng Phong hỏi lại: "Tiền tôi để lại cho em không đủ à?"
Giản Thành Hi thở dài, nói: "Trước kia tiêu xài hoang phí nên hết sạch, sau mới hiểu được cuộc sống này chẳng dễ dàng gì cho cam. Từ chuyện nhà cửa, đến chuyện con cái đi học, dịch dinh dưỡng thì đắt, cũng đâu còn cách nào khác đâu."
Trong trí nhớ của Lệ Lăng Phong, Giản Thành Hi là một người không dính khói lửa nhân gian.
Lúc bọn họ vừa mới kết hôn, đừng nói là nấu ăn, anh chàng tộc Tinh Linh nũng nịu này đến cả dịch dinh dưỡng từ Thành Thiên Không cũng không chịu uống.
Mà giờ đây
Cái người mười ngón tay không dính nước xuân lại vì các con mà chịu đánh đổi nhiều điều đến thế.
Lệ Lăng Phong cúi đầu nhìn đôi bàn tay có không ít vết sẹo của Giản Thành Hi, ánh mắt tối tối: "Tôi trở về rồi, sau không cần đi bán nữa."
Giản Thành Hi bỗng dưng có hơi cảm nhận được cảm xúc của hắn, nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: "Cũng không có vất vả đâu, cho dù trước kia có khó khăn thật, nhưng không phải bây giờ đều đã tốt rồi sao."
Khổ tận cam lai, là điều mà ai cũng mong chờ.
Nhưng câu này, đối với nguyên chủ vốn coi trong sự hư vinh phù phiếm lại mang vài phần ý nghĩa khác.
Lệ Lăng Phong trầm mặc nửa ngày, mới lên tiếng: "Chức tân nguyên soái đã được giao cho tôi, mà tân nguyên soái sẽ được phân cho một căn biệt thự ở Thành Thiên Không. Hôm nay em dọn dẹp một chút đi, còn đưa các con chuyển đến nhà mới."
Giản Thành Hi kinh ngạc: "Nhanh như vậy cơ à?"
Anh biết là sẽ chuyển nhà, nhưng không nghĩ chuyện này sẽ đến nhanh như vậy.
Lệ Lăng Phong nâng mí mắt lên nhìn anh, không rõ ý gì: "Được dọn đến Thành Thiên Không em không vui à?"
Giản Thành Hi nghĩ nghĩ, đến Thành Thiên Không liền có cách chữa chân cho Lệ Trầm, liền nói: "Không phải, chỉ là đã sống ở đây lâu rồi, còn có cả vườn rau kia nữa, tôi có chút không nỡ thôi."
Lệ Lăng Phong: "Căn nhà cây này tôi sẽ cho người giữ lại, em muốn thì lúc nào về thăm cũng được."
Giản Thành Hi nhẹ nhõm thở dài một hơi, nghĩ, nếu một ngày nào đó tình cảm vợ chồng rạn nứt, mà mình muốn chạy trốn, có thể quay lại căn nhà cây này sống cũng tốt.
Nhưng mà chuyện chuyển nhà, cũng là chuyện lớn nha.
Giản Thành Hi: "Thế để cho tôi hai ngày thu dọn các thứ đi, trong nhà cũng có không ít đồ đạc."
Lệ Lăng Phong: "Thiếu cái gì thì đến bên kia mua lại cũng được, tôi sẽ đưa thẻ với cấp quyền cho em."
Giản Thành Hi bị sự hào phòng đột ngột này doạ giật mình rồi, nhưng anh vẫn nói: "Không phải cái này, chủ yếu là mấy chuyện chuyển trường của Tiểu Trầm với Toái Toái, rồi là vườn cây của tôi nữa, cũng còn mấy thứ cần sắp xếp lại."
Lệ Lăng Phong gật đầu: "Được rồi."
Nói đến chuyện dọn dẹp, tuy rằng căn nhà cây này không lớn, nhưng đâu đâu cũng có luyến tiếc không nỡ để lại.
Từ bộ quần áo của tụi nhóc anh tự tay sửa lại, đến cái rổ hái trái cây hay tấm rèm anh tự làm, mấy thứ linh tinh vụn vặn sắp xếp lại cũng phải được cả một cái rương lớn. Vốn cho rằng mình cũng chẳng có đồ đạc gì mấy, nhưng dọn lại mới thấy lại có không hề ít.
Lúc anh dọn dẹp đồ đạc, bà Lý vừa than vừa khóc.
Giản Thành Hi nắm lấy tay bà lão, nói: "Bà à, cháu nghe nói lần này cháu trai của bà cũng đã trở về, cháu nghĩ là chờ cậu ấy xử lý xong mấy chuyện Thành Phố Ngầm giao, cậu ấy nhất định sẽ sớm trở về để chăm sóc bà thật tốt thôi."
Bà Lý gật gật đầu: "Tiểu Hi à, cháu đến Thành Thiên Không nhớ phải biết tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé."
Khi chia tay bầu không khí lúc nào cũng buồn bã như vậy.
Hốc mắt Giản Thành Hi cũng đỏ ửng lên, mũi thì chua xót nghẹn ngào: "Bà à, bà cũng thế nhé."
Bà Lý vỗ vỗ lưng anh: "Sau khi đến Thành Thiên Không, mọi thứ đều phải biết ổn định. Chồng cháu không phải người bình thường, anh ta vừa có năng lực lại vừa có tiền đồ, đã sớm cùng mấy người đàn ông khác ở Thành Phố Ngầm chúng ta khác một trời một vực. Cháu cũng đừng có nóng nảy mà cãi nhau với anh ta, giận dỗi anh ta cái gì. Cứ thành thật mà sống, cũng đừng có tìm tình nhân gì đó nữa......"
Giản Thành Hi tí nữa thì nghẹn chết, mắt vẫn còn rưng rưng nhìn về phía Lệ Lăng Phong cách dấy không xa, lúng túng nói: "Được rồi mà bà, bà đừng nói nữa, nói nữa là cháu không sống nổi nữa đâu."
Bà Lý lại ôm lấy anh bật khóc.
*
Lúc tối, Thành Phố Ngầm vì muốn chúc mừng những người thân yêu của mình đã trở về, ở trung tâm thành phố liền tổ chức một đêm lửa trại cho người dân.
Rất náo nhiệt, cũng rất đông đúc.
Giản Thành Hi vốn không muốn đi, nhưng tụi nhóc nhà anh lại rất thích mấy hoạt động náo nhiệt này. Lúc trời mới chập tối đã liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ ngóng, mấy chữ muốn tham gia cũng viết lên mặt luôn rồi.
Lệ Toái Toái nhỏ giọng gọi: "Ba ba ơi....."
Giản Thành Hi vẫn đang bận rộn chuyện chuyển nhà, hơi do dự: "Đằng đó nhiều người lắm, chen không nổi đâu, đứng bên ngoài cũng không thấy được người ta biểu diễn gì. Không thì Toái Toái ở nhà nhé, ba ba đọc chuyện cổ tích cho con?"
Lệ Lăng Phong nói: "Để tôi đi cùng con, ôm con bé lên là có thể thấy được rồi."
Trên khuôn mặt nhỏ của Lệ Toái Toái nở nụ cười tươi, nài nỉ: "Ba ba cũng đi cùng đi mà."
Lệ Lăng Phong cùng cô nhóc đều cùng nhìn anh chằm chằm, dưới cái nhìn của một to một nhỏ này, cuối cùng anh cũng đành thỏa hiệp, nói: "Thôi được rồi."
Lệ Toái Toái thở nhẹ ra: "Tốt quá!"
Đây là lần đầu tiên một nhà bốn người họ ra ngoài cùng nhau. Tuy rằng thời kỳ hoá thú Lệ Trầm chưa kết thúc, cậu nhóc vẫn còn hơi uể oải, nhưng nghe thấy buổi tối có lễ hội cũng phấn chấn lên không ít.
Mới ra khỏi cửa có một đoạn là đã thấy được sự náo nhiệt chỗ quảng trường trung tâm Thành Phố Ngầm.
Giản Thành Hi tới hội trường chính, chợt nhớ ra lần trước mình đưa Lệ Trầm đến khám quên chưa trả tiền cho bác sĩ, liền nói: "Mấy cha con ở đây chờ ba một xíu nhé, ba ra kia chút, sẽ trở về sớm thôi."
Lệ Lăng Phong nhìn anh: "Đừng đi xa quá."
Giản Thành Hi cười cười, nói: "Anh yên tâm đi."
Quảng trường rộng nên có rất nhiều người.
Lúc Lệ Lăng Phong đang bế các con, đám người chỗ xa xa bỗng nhiên náo động lên. Hoá ra người dân Thành Phố Ngầm nhìn thấy thiên sứ cực hiếm thấy ở đây, dù sao thì các thiên sứ cao quý vẫn luôn chán ghét cái nơi hỗn loạn này.
Thế mà đêm nay---
Nàng công chúa tộc Thiên Sứ cao quý kia đang đứng trên đường lát đá, nhìn trái ngó phải. Lúc nàng ta nhìn thấy Lệ Lăng Phong đôi mắt liền sáng rỡ lên.
Công chúa bước vội đến. Mái tóc vàng của nàng trong màn đêm xinh đẹp cực kỳ: "Lệ tướng quân!"
Lệ Lăng Phong hơi nhíu mày: "Sao công chúa lại tới đây?"
Công chúa nhìn người đàn ông anh tuấn trầm ổn trước mắt, lộ ra nụ cười thẹn thùng: "Em nghe hoàng huynh nói Lệ tướng quân hôm qua bắt được bọn cướp ở Thành Phố Ngầm, chỉ là hình như rất nguy hiểm, anh còn bị thương nữa. Thật ra em vẫn mong muốn mình có thể bảo vệ công lý cho người dân, vì dân trừ ác. Nên em đã lén chạy xuống đây, muốn xem các anh trông như thế nào lúc dũng cảm tác chiến. Đồng thời......cũng là vì quan tâm thương thế của anh."
Đối với một nàng thiên sứ dịu dàng lương thiện lại nũng nịu đáng yêu nói chuyện với mình, người bình thường nào cũng đều sẽ thấy xúc động.
Nhưng Lệ Lăng Phong lại chỉ thờ ơ nói: "Việc công chúa đến đây, nếu như xuất hiện phản tặc sẽ chỉ khiến cho công tác chúng tôi thêm phần khó khăn hơn thôi, ngài vẫn nên sớm quay về đi."
Công chúa: "......" Đúng là cái tên nhạt nhẽo khô khan!
Ánh mắt nàng ta lập tức chuyển sang nhìn hai đứa bé trong tay Lệ Lăng Phong, ánh mắt lấp lánh, cười nói: "Mấy bé trông yêu quá!"
Lệ Lăng Phong nhìn các con mình, ánh mắt cũng trở nên cực kỳ dịu dàng.
Công chúa lại nghĩ hắn là đang quan tâm mấy đứa bé dân thường này, giọng nói càng thêm phần ấm áp: "Em cũng thích trẻ con lắm!"
Nói xong.
Nàng ta lấp tức lấy ra một quả trái cây cực mọng nước ra đưa cho Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm: "Nè, chị cho mấy đứa nè, ngọt lắm đấy."
Lệ Toái Toái với Lệ Trầm lại không đưa tay ra nhận luôn.
Công chúa bỗng thấy hơi xấu hổ. Trong suy nghĩ của nàng ta, mấy đứa trẻ ở Thành Phố Ngầm này không phải đều chưa trải qua sự đời gì, đều cảm thấy mang ơn đội nghĩa nàng sao?
Lệ Lăng Phong nói với các con: "Không có độc đâu, các con ăn đi."
Công chúa không nghĩ tới hai đứa nhóc này lại thông minh như vậy. Hơn nữa, các dân thường khác nhìn thấy nàng thì vẫn luôn không rời mắt đi được, mà bọn chúng lại coi như không nhìn thấy nàng là sao?
Xuỳ.
Con nít ranh mà thôi, so đo gì chứ.
Công chúa hít sâu một hơi, lại quay sang cười tươi với Lệ Lăng Phong, nói: "Tướng quân đêm này sẽ về Thành Thiên Không nhỉ? Nếu thế thì tình cờ thật, em cũng thuận đường với anh, lát nữa anh cũng có thể đưa em về. Thật ra em vẫn luôn rất ngưỡng mộ chiến công của Lệ tướng quân anh, như thế chúng ta cũng có thể cùng nhau......"
Đang nói---
Giản Thành Hi đã từ xa đi tới.
Giản Thành Hi vừa quay lại còn chưa biết đang có chuyện gì, tay còn đang cầm vài ba cái bánh rau dại, nói: "Lễ hội tối nay cũng còn phải lúc nữa mới bắt đầu, nếu mấy cha con đói bụng thì có thể ăn bánh lót dạ trước. Anh mỏi tay không? Nếu mỏi thì để tôi ôm con một lúc cho?"
Lệ Lăng Phong nhìn thấy anh, biểu cảm cũng trở nên dịu dàng hơn: "Không mỏi."
Giản Thành Hi cười cười.
Thế nhưng công chúa lại thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn Giản Thành Hi không mang ý tốt: "Anh ta là ai?"
Bởi vì Lệ Lăng Phong trước nay vẫn chưa cho ai sắc mặt tốt bao giờ, nhưng biểu cảm lẫn thái độ đối với Giản Thành Hi lại rất dịu dàng. Tiếng chuông cảnh cáo trong lòng nàng ta lập tức kêu lên khiến nàng phải đề phòng.
Giản Thành Hi ngẩn người.
Thế nhưng---
Anh còn chưa kịp lên tiếng, Lệ Lăng Phong đã lia mắt lạnh lùng nhìn công chúa, giọng nói thờ ơ lại rất hùng hồn: "Em ấy là vợ tôi."
Công chúa sốc. Nàng ta chưa từng nghĩ Lệ Lăng Phong đã có vợ rồi. Dù sao cũng là vương huynh nói với nàng lúc Lệ Lăng Phong mới trở về, cũng không thấy có người nhà đến đón mà!
Giản Thành Hi cũng nghi hoặc nhìn công chúa, dò hỏi: "Còn cô là?"
Công chúa lập tức lấy lại tinh thần, cố nở một nụ cười tươi, nói: "Ấy, xin chào, tôi chính là công chúa của hành tinh này nha, đồng thời cũng là một fans nhỏ bé của Lệ tướng quân đấy. Lần này tới đây vừa để khảo sát tình hình ở Thành Phố Ngầm, đồng thời cũng để hỏi han chút vết thương của Lệ tướng quân. Cũng không có ý gì khác đâu, dù sao Lệ tướng quân cũng là trụ cột nước nhà mà, chắc anh cũng không để ý gì đâu, nhỉ?"
Giản Thành Hi: "......" Cô đang coi tôi là đồ ngốc đấy à?
Anh vẫn còn chưa nói lời nào đâu.
Lệ Toái Toái trong lòng Lệ Lăng Phong bỗng nhiên trả lại quả trái cây cho công chúa: "Cô ơi, trả cho cô này, cháu không ăn đâu."
Nàng ta kinh ngạc nhìn cô nhóc, không nghĩ cái đứa bé nhà quê này còn dám từ chối ý tốt của mình, liền hỏi: "Vì sao chứ?"
"Bởi vì......" Khuôn mặt nhỏ của Lệ Toái Toái nghiêm túc, ánh mắt ngây thơ vô tội vô cùng, giọng bé non nớt mềm mại: "Toái Toái nghe thấy lời cô nói mà muốn nôn quá."