CHƯƠNG 34: Trường mẫu giáo Thành Thiên Không
Người đàn ông vừa nói xong mấy lời này, đã trực tiếp khiến Giản Thành Hi ngượng đến mức thiếu chút nữa chui xuống hố luôn rồi!
Lệ Lăng Phong cất bước đến gần, dường như cho dù bận đến thế nào vẫn ung dung nhìn qua một lượt mấy thứ trang trí trong phòng, sau đó ánh mắt hắn dừng lại trên người Giản Thành Hi, tựa như đang suy tư cái gì.
Giản Thành Hi vội vàng nói: “Này không có liên quan đến tôi, tôi…..”
Bởi vì đang sốt ruột, anh vội muốn bước lên trước giải thích, lại vì lần đầu tiên vào phòng mà không chú ý vị trí của giường, vừa cất bước đã bị vướng vào chân giường———
“Ai da!”
Cả người bỗng mất đi trọng tâm.
Chân Giản Thành Hi khuỵu xuống, ngã về phía trước, cảm giác đau đớn kịch liệt ở cổ chân cũng nháy mắt truyền đến, thậm chí anh còn sắp ngã sấp xuống mặt đất!
Đúng lúc này, một đôi bàn tay rắn chắc vươn đến, giữ chặt Giản Thành Hi lại, giúp anh thoát khỏi bi kịch bị ngã xuống đất một cách đau đớn. Mà bởi vì góc độ và sức nặng của Giản Thành Hi kéo theo, hai người cùng bị ngã lên trên giường, cũng may giường có độ đàn hồi rất tốt cũng rất mềm mại. Giản Thành Hi thở nhẹ một hơi, hai mắt trừng lớn nhìn người đàn ông đang chống tay trước mặt mình.
Tay Lệ Lăng Phong vẫn đặt trên cổ tay anh.
Đó là một cánh tay cực kỳ thon thả, làn da anh trắng nõn mềm mại, tựa như mảnh lụa loại tốt nhất vậy.
Mà lòng bàn tay hắn lại toàn những vết chai tay sần sùi dày cộm, hàng năm chinh chiến trên chiến trường khiến làn da hắn có một màu lúa mạch rám nắng, tạo nên sự tương phản lớn.
Giản Thành Hi muốn rút tay về: “Anh dịch ra một chút……”
Bỗng dưng———Ánh mặt Lệ Lăng Phong trở nên tối trầm lại.
Một cảm giác hung bạo độc đoán lan toả trong lòng, giống như đang bảo hắn phải dùng vũ lực, phải phá huỷ, phải chiếm những thứ tốt đẹp trước mắt này cho riêng mình.
Hắn cũng không kiểm soát nổi mà dùng sức, bóng tôi u ám dần dần nhuộm đen trái tim hắn.
Hai mắt Giản Thành Hi đỏ hoe, giọng nói còn mang theo tiếng nức nở: “Đừng…..”
Một giọng nói vừa dịu dàng vừa bất lực giống một bé mèo con vậy.
Lệ Lăng Phong chợt lấy lại tinh thần, nhìn chàng vợ nhỏ của mình, giọng nói trầm thấp lại hơi khàn khàn, hắn hỏi: “Em khóc cái gì?”
Đến mức này cơ à, là không muốn mình chạm đến em ấy thế sao? Nghĩ vậy, sự lãnh lẽo vô tận dần lan tỏa trong ánh mắt hắn không kiểm soát nổi.
Mà Giản Thành Hi chỗ cổ chân do bị va vào giường mà truyền đến cảm giác đau đớn bỏng rát, nước mắt anh tựa như những giọt sương sớm tràn ra từ khoé mắt chảy xuống giường, anh lẩm bẩm: “Chân bị va vào rồi, đau chân quá.”
Lệ Lăng Phong: “Gì cơ?”
Giản Thành Hi vừa khóc vừa nói: “Chân, chân bị va vào rồi.”
“……..”
Lệ Lăng Phong chậm rãi đứng dậy. Hắn hàng ngày ở trên chiến trường, cho dù có phải chặt đứt chân thì mày cũng chẳng thèm nhíu, chân anh mới bị va có tí thì đến mức nào được chứ? Thế nhưng lúc hắn cúi xuống nhìn, chỗ cổ chân Giản Thành Hi thế mà sưng đỏ cả một mảng lớn, làn da vốn trắng nõn càng khiến nó trông đặc biệt đáng sợ.
Đại tướng quân nhíu chặt mày lại: “Sao lại nặng đến mức này được?”
Giản Thành Hi kéo chăn đến che mặt lại, nghẹn ngào nói: “Tôi cũng không biết, từ rất lâu trước đã thế rồi.”
Lệ Lăng Phong vươn tay nắm lấy cổ chân anh.
Giản Thành Hi lập tức kêu lên, khóc: “Đừng, đừng, đừng mà……nhẹ thôi, đau quá.”
Lệ Lăng Phong trực tiếp đứng dậy mở ngăn tủ gần đấy tìm thuốc bôi giảm sưng, rồi lại ngồi xổm xuống cạnh anh, nói: “Em chịu đựng chút.”
Cả người Giản Thành Hi đều run lên, rất yếu thế mếu máo: “Có thể không bôi thuốc được không?”
Lệ Lăng Phong lạnh tanh: “Không thể.”
Hốc mắt Giản Thành Hi đỏ ửng: “Nhưng mà đau lắm, hồi trước tôi bị thương cũng không bôi thuốc mà, để một thời gian là được rồi.”
Lệ Lăng Phong một bộ tướng quân uy nghiêm chỉ bảo quân lính của mình: “Chỉ có loại người yếu đuối mới sợ đau, em là loại người như vậy chắc?”
Giản Thành Hi đau đến mức không ngăn nổi nước mắt, nghe thế lập tức gật đầu như bổ củi, nghẹn ngào nói: “Đúng, đúng thế, tôi chính là loại người đấy đấy!”
Lệ Lăng Phong: “…….”
Lúc Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm sắp xếp phòng xong sang tìm ba ba với cha chúng, liền nghe thấy tiếng quỷ khóc sói gào trong phòng ngủ chính vọng ra.
“Đau đau đau, anh nhẹ chút, nhẹ chút!”
“Em chịu đi.”
Giọng Giản Thành Hi còn mang theo tiếng nức nở: “Anh dùng sức như thế, sao tôi có thể chịu được.”
“Đừng trốn, nốt lần cuối nữa thôi.”
“Hu hu hu, tôi không tin, trừ khi anh hứa đi!”
“……Tôi hứa.”
Giọng nói vẫn luôn lạnh nhạt vô tình không chút dao động cảm xúc của cha chúng, lúc này lại xuất hiện cảm xúc kỳ lạ giống như bất đắc dĩ vậy.
Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm nhìn nhau một cái.
Rồi xong.
Ba ba với cha đang chuẩn bị sinh em trai em gái mới rồi.
Tối, Giản Thành Hi sau khi nằm nghỉ một lúc đã trở về bộ dáng tung tăng bay nhảy như trước. Không nói đến chuyện thuốc bác sĩ đưa rất hữu dụng, tuy rằng lúc Lệ Lăng Phong giúp anh bôi thuốc cực kỳ đau, nhưng bây giờ vết sưng đã hoàn toàn tiêu đi.
Giản Thành Hi tràn đầy năng lượng đi tắm.
Đến lúc quay lại phòng các con, lại thấy tụi nhóc đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình.
Giản Thành Hi không hiểu mô tê gì: “Nhìn gì ba đấy?”
Lệ Toái Toái ngồi cạnh giường, giọng nói non nớt cùng thân hình be bé khiến cô nhóc trông đáng yêu cực kỳ, bé nâng khuôn mặt nhỏ lên, hỏi: “Ba ba, Toái Toái với anh trai sắp có em gái em trai mới ạ?”
Giản Thành Hi trợn tròn mắt, vội bước đến: “Ai nói con cái này?”
Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm nhìn nhau.
Cô nhóc cất lên giọng nói trong trẻo: “Toái Toái ở ngoài cửa phòng nghe được âm thanh.”
Trẻ con bây giờ lớn nhanh thế cơ à?!
Giản Thành Hi vội giải thích: “Không phải, đấy là cha đang giúp ba ba bôi thuốc, ba ba bị va chân.
Lệ Trầm với Lệ Toái Toái cùng nhìn qua, dưới nỗ lực giải thích của Giản Thành Hi mới miễn cưỡng tin mấy lời này, gật đầu coi như gỡ bỏ hiểu lầm.
Giản Thành Hi ngồi xuống bên cạnh các con, đùa: “Sao? Các con muốn có em trai em gái à?”
Lệ Toái Toái gật gật đầu: “Muốn ạ.”
Giản Thành Hi nghi hoặc: “Vì sao vậy?”
“Nếu là em gái, Toái Toái với em liền có thể cùng nhau trở thành hoàng hậu, bọn con sẽ cùng nhau tạo ra chiếc gương thần, cũng sẽ có thể hoàn thành ước mơ sớm hơn, đỉnh hơn!” Lệ Toái Toái vừa cười vừa nói: “Đến lúc đó Toái Toái với em gái sẽ trở thành những người phụ nữ lợi hại nhất!”
Lệ Trầm cũng gậy đầu hùa theo: “Ừ, đúng vậy.”
Giản Thành Hi: “……”
Anh nghĩ nếu bây giờ lại sinh thêm một đôi song sinh nữa……
Ha ha.
Lại sinh lần nữa, thôi anh xin kiếu.
Chứ nghĩ đến cảnh bốn cô cậu nhóc cùng nhau quậy phá, anh chưa gì đã thấy nhức đầu rồi.
Tối, sau khi sắp xếp dỗ dành các con xong, Giản Thành Hi vừa ngáp vừa quay lại phòng ngủ.
Lệ Lăng Phong vẫn đang xem văn kiện quân bộ quan trọng, mải mê sửa chữa công văn, thấy anh quay trở lại thì nhẹ giọng hỏi: “Ngủ hết rồi à?”
Giản Thành Hi gật đầu: “Ngủ hết rồi. Anh đánh răng rửa mặt chưa?”
Màu sắc căn phòng đã trở lại màu nguyên bản, đống đồ của bác sĩ cũng đã được cất dọn.
Lệ Lăng Phong nói: “Em đi nghỉ đi, tôi qua phòng làm việc xử lý nốt mấy thứ.”
Giản Thành Hi tuy rằng có phần khẩn trương khi phải ngủ cùng hắn lần đầu tiên, nhưng thấy hắn phải đi, vẫn không nhịn được mà lên tiếng: “Anh, anh hai ngày không chợp mắt rồi, vẫn chưa định đi ngủ à?”
Lệ Lăng Phong đứng dậy, người đàn ông cao lớn anh tuấn dường như không hợp lắm với căn nhà có tông màu ấm này. Giọng hắn nhàn nhạt: “Tôi quen rồi.”
Thế nhưng chàng vợ nhỏ của hắn lên ca bài ca thán của Lệ Toái Toái:
“Công việc tuy chưa hoàn thành, nhưng thân thể mới là tiền vốn của cách mạng.” Giản Thành Hi cứ như một lão cán bộ vậy: “Anh cũng không thể ỷ lại việc mình còn trẻ nên có thể tuỳ tiện, chờ đến sau này già rồi lại thấy hối hận đấy.”
Lệ Lăng Phong trầm giọng, nói: “Tôi không có cái gọi là già đi đâu.”
Giản Thành Hi hừ nhẹ một tiếng: “Tướng quân anh tự tin như vậy cơ à?”
“Tôi không sống nổi đến lúc đấy đâu.”
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên, lập tức khiến căn nhà chìm vào yên tĩnh.
Lệ Lăng Phong biết rõ tình trạng cơ thể với cường độ công việc như vậy của mình, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai gần, không chừng hắn sẽ bị bùng nổ tinh thần lực. Sao hắn có thể sống đến già chứ.
Cho nên, hắn không nghỉ ngơi cũng chẳng cần đi ngủ. Hắn muốn trước khi mình rời đi, có thể để lại đường lui cho vợ con mình.
Giọng nói buồn bực của Giản Thành Hi truyền đến: “Anh đừng có mà nói linh tinh!”
Lệ Lăng Phong hơi ngẩn ra nhìn anh.
Giản Thành Hi đang buồn bực, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của hắn cũng chợt lấy lại tinh thần. Anh cũng không hiểu tại sao mình lại bỗng nhiên trở nên bực bội như thế, giống như đây là phản xạ đến từ tận linh hồn anh vậy.
Chết rồi chết rồi.
Vết sẹo vừa lành cái đã quên đau, sao anh có thể lớn tiếng với tên Diêm La Vương này chứ!
Giản Thành Hi nuốt nước bọt, nhỏ giọng giải thích: “Ý tôi là, ai lại đi trù ẻo chính bản thân mình chứ, tướng quân anh cũng không nên thế. Cho dù là vì các con, thì tự chúng ta cũng nên sống cho tốt chứ. Hai đứa nhóc rất ngoan, về sau nhất định sẽ có tương lai sáng lạn. Nếu anh mà xảy ra chuyện gì, lúc đấy các con sẽ đau khổ lắm đấy.”
Lệ Lăng Phong nhìn khuôn mặt trắng tựa ngọc của anh dưới ánh đèn.
Người đàn ông trầm giọng hỏi anh: “Nếu tôi chết, em sẽ như thế nào?”
Giản Thành Hi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn hắn, hơi do dự trả lời: “Tôi……tôi sẽ tự mình chăm sóc các con thật tốt, nuôi nấng các con trưởng thành….”
Lệ Lăng Phong lại chậm rì rì nói tiếp: “Theo tôi được biết, trợ cấp xã hội không được xin lần nữa đâu. Nếu bây giờ tôi chết, sau em cũng chẳng xin trợ cấp được đâu.”
Khuôn mặt trắng nõn của Giản Thành Hi xuất hiện biểu cảm đau thương, kích động ngồi dậy phản bác: “Không có tướng quân anh thì gia đình này cũng không hoàn chỉnh được. Một mình tôi sao mà chịu đựng nổi chứ, mà các con không có cha cũng chẳng vui vẻ gì cho cam. Tướng quân, anh vẫn nên đi đánh răng rửa mặt đi, ngủ sớm dậy sớm mới có thể lực được, thân thể tuyệt đối không nên có vấn đề.”
Lệ Lăng Phong: “……..”
Tối muộn
Lệ Lăng Phong bước đến bên giường, nhìn đôi chân thon dài trắng như tuyết của người đang ngủ đều lộ ra bên ngoài, Giản Thành Hi nằm thành hình chữ đại (大) gần như sắp lăn ra khỏi giường luôn rồi. Đến lúc đó mà bị ngã, khẳng định lại mếu méo khóc lóc một hồi cho mà xem.
Bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Lệ Lăng Phong kéo dịch anh vào bên trong một chút, rồi lại cẩn thận đắp lại chăn.
Giản Thành Hi dường như không vui lắm hơi nhíu mày một chút, lầm bầm mấy thứ, lại xoay người ngủ tiếp.
Lệ Lăng Phong cố gắng chen vào phần giường bên kia. Nhìn chàng vợ nhỏ của mình, suy nghĩ của hắn lại trôi về cuộc nói chuyện giữa hắn với Giản Thành Hi lúc nãy.
______
Thật ra cũng không phải hắn không muốn ngủ, mà là hắn không có cách nào để vào giấc được.
Từ nhỏ tinh thần lực của hắn đã cao hơn người bình thường cùng tộc. Tinh thần lực khi tập trung cao độ sẽ phá huỷ thần kinh của hắn. Bởi vậy, hắn chỉ có thể dựa vào chiến đấu, vào vũ lực và dựa vào những cách thức tàn nhẫn để giải toả bớt.
Trên lãnh thổ lũ Trùng tộc, những người bình thường đã sớm phát điên phát cuồng, thế nhưng hắn dựa vào phần tinh thần lực cao hơn người bình thường kia mà mạnh mẽ chống đỡ, đưa đại đội quân chiến đấu chém giết đẫm máu.
Mỗi lần nhắm mắt lại chỉ có sự tra tấn vô tận. Hắn gần như không thể vào giấc ngủ như bao người khác được nữa, tựa như một lời nguyền vậy.
Vốn hắn cho rằng cả đời này mình sẽ chỉ sống trong bóng tối u ám. Mà chàng vợ vốn sẽ hồng hạnh vượt tường của hắn thế nhưng lại thay đổi rất nhiều, không những trở nên ngoan ngoãn còn tốt bụng lương thiện. Các con cũng đều khoẻ mạnh đáng yêu. Ông trời ở ngay lúc hắn cạn kiệt hi vọng, lại mở ra một trò đùa mới, cho hắn một gia đình hoàn chỉnh.
Đang nghĩ ngợi, khuôn mặt trắng nõn, điềm đạm dịu dàng của Giản Thành Hi đang ngủ mơ, thậm chí còn lẩm bẩm nói nói cái gì. Lệ Lăng Phong ghé sát lại liền nghe thấy———
“Trợ cấp xã hội, trợ cấp xã hội……”
“Đừng đi mà……..”
Lệ Lăng Phong: “……..” Có cái rắm ấy mà em ấy ngoan ngoãn.
Thôi, thôi.
Cho dù kết cục cuối cùng không thay đổi hắn cũng chẳng sợ nữa, khoảng thời gian hạnh phúc này coi như là trời cao ban ân cho đi.
Hắn sẽ sống thật tốt. Chẳng sợ thời gian còn lại không còn nhiều.
*
Ngày thứ hai
Giản Thành Hi mơ màng tỉnh lại từ trong mơ.
Anh lại tiếp tục nằm mơ, giấc mơ này vẫn giống trước là về một thế giới khác. Anh mơ thấy các con mình bị người khác bắt nạt, mơ thấy rất rất nhiều chuyện khác nữa. Đang nhớ lại, bỗng anh phát hiện ra mình không cử động được.
Giản Thành Hi chậm rãi mở to mắt.
Ánh nắng dịu từ bên ngoài rọi vào trong phòng, khiến cả căn phòng bỗng trở nên thật ấm áp.
Mà anh, đang rúc vào một khuôn ngực dày rộng ấm áp. Bên tai còn có thể nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ. Anh lặng lẽ ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với xương hàm dưới của Lệ Lăng Phong. Quanh quẩn quanh mũi đều là hơi thở đầy hormone nam tính.
Sao anh lại lăn vào lồng ngực người ta mà ngủ rồi?!
Cả người Giản Thành Hi căng cứng lại. Anh muốn nhẹ nhàng di chuyển thân mình ra nhưng lại chẳng có đủ sức, chẳng nhúc nhích nổi khỏi cánh tay hắn.
Từ từ…….từ từ thôi…….dịch ra…….
Giản Thành Hi cẩn thận di chuyển, đến lúc thấy mình sắp dịch ra ngoài được, cánh tay rắn chắc của hắn bỗng lại lần nữa ôm chặt hơn một chút.
Giọng nói trầm thấp của Lệ Lăng Phong cũng vang lên từ trên đỉnh đầu: “Dậy rồi?”
Giản Thành Hi mở tròn hai mắt, vội vàng gật đầu, sau đó lại lắp bắp nói: “Tôi, bọn mình, anh…….Sao tôi lại ngủ trong lòng anh rồi???”
Anh thực ra còn muốn chất vấn có phải Lệ Lăng Phong nhân lúc anh đang ngủ mà chiếm tiện nghi không.
Ai ngờ người đàn ông chỉ thờ ơ đáp: “Tối qua em cứ lăn qua lăn lại không chịu nằm yên, mấy lần còn suýt nữa rớt khỏi giường, nếu tôi không giữ em lại, chắc chắn em sẽ lăn xuống đất.”
Giản Thành Hi: “……” Sao anh có thể mất mặt như thế chứ.
Hoá ra mình mới là người sai, thế là còn phải cảm ơn Lệ Lăng Phong đã ôm mình ngủ.
Nhưng cái kiểu cảm ơn vì đã ôm tôi ngủ như thế này, sao anh có thể nói thành lời được chứ, chỉ có thể bò dậy, nói: “Toái Toái với Tiểu Trầm chắc cũng sắp dậy rồi, tôi lên xem tụi nhóc đây, còn phải chuẩn bị bữa sáng nữa. Tướng quân anh cũng mau lên đi.”
Lệ Lăng Phong cũng không chọc nghẹo người đang rối rắm, chỉ nhàn nhạt gật gật đầu.
Giản Thành Hi chạy đi như gió, ánh mắt Lệ Lăng Phong cũng nhìn theo anh cho đến khi bóng dáng anh đi khuất mất.
Mà đáy mắt hắn lại cả một mảng sâu thẳm.
Chậm rãi ngồi dậy, nhìn về phía bên kia giường hơi ấm của Giản Thành Hi sau khi anh rời đi. Hắn đặt bàn tay mình lên, tựa như làm thế là có thể cảm nhận được sự hiện diện của vợ hắn vậy.
Những năm nửa đời trước của hắn, hắn gần như chưa từng có giấc ngủ nào an ổn cả. Cho dù đã uống thuốc hay chạy chữa khắp nơi, cho dù được cả thiên sứ quân y có năng lực mạnh nhất chữa cũng không cải thiện được tẹo nào.
Thế nhưng tối qua.
Hắn lần đầu tiên có một giấc ngủ mà không bị tinh thần lực tra tấn.
Chàng vợ nhỏ của hắn, hoá ra lại là liều thuốc tốt nhất cho hắn.
______
Sau khi kết thúc bữa sáng.
Lệ Lăng Phong bởi vì chuyện quân vụ phải rời nhà sớm đến cung điện. Giản Thành Hi cũng chuẩn bị đưa các con đến trường mới báo danh, quen hơn về trường mẫu giáo ở Thành Thiên Không, dù sao đây cũng là nơi họ sẽ sinh sống từ nay về sau.
Khác với cảnh đêm lúc tối qua.
Bây giờ trời đã sáng, bọn họ cũng có thể chiêm ngưỡng toàn bộ diện mạo của Thành Thiên Không.
Những hòn đảo Phù Không lớn bé có đủ đếm không xuể, cùng với phi thuyền bay tới bay lui cực kỳ náo nhiệt.
Trên mỗi hòn đảo đều có những công trình kiến trúc cao ngất ngưởng, cùng đoàn người đông đúc qua lại, có thiên sứ bay trên trời, có người khổng lồ bước đi trên đường, còn có cả đủ các loài ma thú. Nơi đây vừa phồn hoa vừa tự do thoải mái.
Lệ Toái Toái đứng cạnh kính bảo hộ, chỉ về phía cách đó không xa: “Ba, xem kìa!”
Giản Thành Hi nhìn qua, ngôi trường mà họ hướng đến không ngờ lại có thể vừa to vừa hoành tráng đến mức này.
Bác tài giới thiệu: “Ngôi trường này là ngôi trường tốt nhất của Thành Thiên Không chúng tôi. Hồi đó cả hoàng đế cả công chúa đều tốt nghiệp từ trường này mà ra đấy. Có rất nhiều các quan đại thần đều thích cho con theo học ở đây, bởi vì ngôi trường này có những giáo viên hàng đầu, tài nguyên giáo dục đều được tối ưu. Tất cả những bạn trẻ nào tốt nghiệp từ ngôi trường này đều rất có tiền đồ. Lần này tướng quân lập công lớn, nên mới có suất đăng ký học.”
Giản Thành Hi nghe vậy thì cực kỳ vui vẻ: “Là như thế à, thế thì tốt quá!”
Phi thuyền dừng lại trước cổng trường lớn.
Giản Thành Hi đưa Lệ Trầm với Lệ Toái Toái xuống, cũng thấy được một vài các bạn học khác.
Lần này bọn họ tới chỉ muốn muốn xin suất nhập học trước, chưa chính thức vào học, chủ yếu là muốn đến xem chút hoàn cảnh ngôi trường này ra sao. Đến nơi rồi, mới hiểu được cái gì gọi là trường quý tộc.
Đài phun nước cá heo phun ra từng dòng nước lên cao.
Trên bầu trời còn xuất hiện cả cầu vồng.
Trong trường, từng bạn học người mặc đồng phục tinh xảo xinh đẹp tới tới lui lui. Từ những chiếc xe xa hoa, đến phòng học sáng sủa sạch sẽ, đến các thiết bị tiên tiến mà Giản Thành Hi chưa bao giờ được thấy dưới Thành Phố Ngầm.
Đón tiếp anh là hiệu trưởng trường, ông ta tươi cười chào đón: “Xin chào anh, đơn xin nhập học cho hai cháu nhà anh tôi đã xem qua rồi. Các cháu đã vượt qua bài kiểm tra, tầm ba ngày sau là nhập học được rồi. Tôi gửi anh danh sách nhập học để anh chuẩn bị trước.”
Giản Thành Hi nhận lấy, quả nhiên là trường lớn có khác, còn có cả danh sách nhập học.
Anh cầm lấy danh sách bắt đầu xem:
Hai bộ đồng phục: 1500 đồng; Sách vở học sinh: 600 đồng; Hai ma thú sủng cao cấp…….
Càng xem xuống, càng có nhiều yêu cầu.
Tay Giản Thành Hi đang cầm danh sách run nhè nhẹ, anh cố gắng nở nụ nụ cười tươi: “Xin chào, tôi muốn hỏi vài điều, đây đều là những thứ yêu cầu chúng tôi phải chuẩn bị sao?”
Hiệu trưởng mỉm cười đáp: “Đồng phục với sách vở có thể đến phòng Giáo Vụ nộp phí trước, ma thú sủng anh có thể đến thị trường mua sắm là thấy, những đồ vật khác thì cứ dựa theo yêu cầu của trường mà chuẩn bị.”
Giản Thành Hi chần chờ: “Số tiền này…..”
Hiệu trưởng nói: “Đây đều là những yêu cầu cơ bản nhất, học phí gì đó tính riêng.”
Trong lòng Giản Thành Hi mắng một tiếng.
Học phí ở Thành Phố Ngầm một năm còn không nổi 200 đồng, Thành Thiên Không lại cứ như ăn thịt người luôn vậy.
Hiệu trưởng chớp chớp mắt: “Anh có vấn đề gì sao?”
Giản Thành Hi lia mắt nhìn về hai cô cậu nhóc nhà mình đang ngồi trên sô pha, thầm thở dài một hơi, nghèo cái gì đi nữa cũng không thể nghèo giáo dục, cho dù không có khả năng cũng phải thể để hai đứa nhóc được đi học: “Không có.”
Thật ra hiệu trưởng đã sớm nhìn thấu sự quẫn bách của Giản Thành Hi.
Ông ta biết một nhà này là tiện dân, là “sản phẩm lỗi” đến từ Thành Phố Ngầm. Vừa nhìn đã biết là dạng người không có học.
Vốn những gia đình như này đến bọn họ cũng chẳng thèm đưa danh sách ra. Thế nhưng lúc Giản Thành Hi đến, ông ta chính là muốn thấy đối phương vì tiền mà bị mất mặt.
Không nghĩ tới thế mà còn biết nhẫn nhịn xuống.
Trên mặt hiệu trưởng vẫn mang theo nụ cười, nói: “Trường chúng tôi có cung cấp dịch vụ học thử, các cháu có thể thử học trước nửa ngày xem thích ứng thế nào, có bắt kịp tiến độ dạy học chúng tôi không.”
Giản Thành Hi: “Bây giờ lập tức có thể vào lớp học thử rồi à?”
Hiệu trưởng gật đầu: “Đúng vậy.”
Nụ cười bên khoé miệng ông ta còn mang theo phần ngạo mạn cùng sự coi thường trào phúng người nghèo: “Nếu cảm thấy không làm quen nổi, cũng có thể đưa ra điều chỉnh sớm hơn. Dù sao học sinh trường chúng tôi cũng đều là những bạn nhỏ rất có năng lực và thiên phú.”
Khác một trời một cực với mấy đứa vô dụng nhà các người. Ông ta yên lặng bổ sung ở trong lòng.
Giản Thành Hi cũng không biết dự định của ông ta, chỉ nhìn về phía Lệ Trầm với Lệ Toái Toái. Anh đi qua hỏi các con: “Toái Toái với Tiểu Trầm có muốn học thử trước chương trình học xem thế nào không?”
Tụi nhóc gật gật đầu.
Thấy vậy, Giản Thành Hi với quay sang nói với thầy hiệu trưởng: “Vậy cho chúng tôi thử xem xem sao đi.”
Trong lòng hiệu trưởng cực kỳ vui sướng, ông ta không nghĩ một nhà này còn thực sự muốn thử xem. Ông ta ghét nhất chính là hạng người đã nghèo hèn còn không biết vị trí mình ở đâu. Có thể cho bọn chúng thấy thế nào là biết khó mà lui mới là tốt nhất: “Mau theo tôi.”
……..
Bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, Giản Thành Hi cùng với hai đứa nhóc nhà anh đi vào khu giảng dạy.
Phòng học ở đây cực kỳ rộng rãi sáng sủa. Hơn nữa, tuy các bạn nhỏ còn nhỏ tuổi, nhưng trông rất nề nếp hiểu chuyện. Giáo viên đứng trên bục giảng trông cũng rất trí thức văn hóa.
Hiệu trưởng vẫy vẫy tay.
Giáo viên liền bước ra, nghi hoặc hỏi: “Này là?”
Hiệu trưởng nói trong cái cảm giác ưu việt của ông ta: “Anh có thể phân lớp cho hai bạn nhỏ này được không, cứ phân sang hai lớp khác nhau đi. Bọn nhỏ đến từ Thành Phố Ngầm, trước nay chưa từng học qua mấy cái này.”
Thầy giáo ngạc nhiên hỏi lại: “Đến từ Thành Phố Ngầm á?!”
Giản Thành Hi thấy không vui lắm, nhưng vẫn lễ phép lên tiếng: “Thầy giáo, mấy đứa nhóc nhà tôi mới chuyển tới, chúng tuổi vẫn còn nhỏ, chỉ mới ba tuổi thôi. Có gì phiền ngài hỗ trợ các cháu.”
Giáo viên chần chờ: “Giáo trình học chúng tôi khả năng sẽ không giống với Thành Phố Ngầm đâu, e là sẽ hơi khó dạy các cháu đấy. Mọi người cứ chuẩn bị tinh thần cho tốt, các cháu mà không theo kịp thì chúng tôi cũng chẳng có cách.”
Trong lòng Giản Thành Hi bỗng thấy hơi khổ, thậm chí còn có phần hối hận vì đã chọn trường này. Nhưng tới cũng tới rồi, chỉ có thể thử xem sao thôi: “Phiền thầy rồi, chúng tôi thử học một buổi sáng này, có gì không ổn thì tôi nghĩ cách sau vậy.”
Thầy giáo cũng chỉ đành gật đầu.
Lúc chuẩn bị đưa các con vào học, Giản Thành Hi hơi lo lắng, xoa xoa đầu các con dặn dò: “Tập trung nghe giảng, nhớ phải hoà đồng với các bạn nghe chưa! Không theo nổi bài cũng không sao, đừng quá miễn cưỡng bản thân…..”
Mà Lệ Trầm với Lệ Toái Toái so với anh trông lại thoải mái hơn nhiều.
Hai đứa nhóc cùng gật gật đầu.
Giản Thành Hi thở dài nhìn các con đi vào lớp, không nén nổi lo lắng.
Thời gian từng chút trôi đi. Tuy rằng biết trong lớp cũng chỉ toàn các bạn nhỏ, nhưng việc giảng dạy ở Thành Thiên Không có sự chênh lệch khá nhiều không khỏi khiến anh lo lắng không biết tụi nhóc nhà mình có bị khó xử hay không.
Hiệu trưởng thấy thời gian học thử một buổi sáng sắp hết, trong lòng càng thêm phần đắc ý: “Anh Giản này, anh cũng đừng lo lắng quá. Này cũng là điều bình thường thôi mà. Anh so sánh thử xem, tuy rằng các cháu nhà anh kém hơn các học sinh khác của chúng tôi, nhưng mà, tiến độ các cháu cũng có thể cải thiện bằng cách mỗi ngày đều nỗ lực mà. Giáo viên chúng tôi sẽ đối xử bình đẳng với mọi học sinh……”
Hai người vừa nói vừa đi về phía hành lang dạy học.
Qua tấm kính.
Lại chỉ có thể thấy vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của thầy giáo.
Hiệu trưởng gọi thầy giáo ra, hỏi: “Anh làm sao đấy? Chương trình học hôm nay thế nào?”
Giản Thành Hi cũng lo lắng vội hỏi: “Thầy giáo, mấy đứa nhóc nhà tôi thế nào rồi? Có phải tụi nhóc không làm quen nổi không?”
Mà thầy giáo lại một bộ hoài nghi nhân sinh, nhìn về phía Giản Thành Hi, hoang mang nói: “Có thật là mấy cháu nhà anh hồi trước học ở trường Thành Phố Ngầm không? Không có học qua cơ sở nào khác à?”
Giản Thành Hi không hiểu gì: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
“Con gái anh tham gia vào lớp sinh học. Cô giáo thì dạy làm thế nào để chữa khỏi cho một con thỏ khỏi trạng thái điên cuồng do mất khống chế tinh thần lực. Con gái anh thì giỏi rồi, chẳng hiểu kiểu gì đã tự mình đi pha chế thuốc, mấy cháu khác còn chưa xong, bé nhà anh đã trực tiếp dùng một bát thuốc độc làm con thỏ kia hôn mê rồi!”
Giản Thành Hi: “…….Cô, cô nhóc chỉ muốn giúp đỡ một tay thôi mà.”
Mặt thầy giáo xanh mét lại.
Giản Thành Hi vội chuyển sang chuyện khác: “Thế Tiểu Trầm thì sao? Đứa bé này trầm tính hơn, chắc hẳn sẽ rất ngoan nhỉ?”
Không nhắc đến còn đỡ, vừa nói đến mặt giáo liền đen sì lại: “Cậu bé tham gia vào lớp lý thuyết lắp ráp cơ học. Giáo viên phát cho mỗi cháu một bộ mô hình để các cháu giới thiệu trước lớp. Có cháu khác còn đang thi đua xem ai có thể nhận diện được nhiều linh kiện hơn, còn được giáo viên khen ngợi là thông minh. Con trai anh lại trực tiếp tháo dỡ mô hình cháu bé kia ra, sau đó lại lắp lại cái mới còn tốt hơn!”
“Chưa hết! Cậu bé còn nhìn về phía lớp trưởng còn chưa mở nổi hộp linh kiện cơ giáp mà mắng người ta là đồ ngốc.” Thầy giáo cảm xúc dâng trào nói với mọi người: “Kết quả khiến lớp trưởng tức đến phát khóc. Những cháu khác thi đua không đạt cũng khóc theo. Đến bây giờ vẫn chưa dỗ nổi!!!”
Giản Thành Hi: “…….”