Sau Khi Xuyên Sách, Cá Mặn Phát Hiện Cả Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 38: Lệ tướng quân có được hay không vậy?




CHƯƠNG 38: Lệ tướng quân có được hay không vậy?

Hoàng đế nhìn Giản Thành Hi, không đoán được một thôn dân từ nông thôn lên mà lại dám nói chuyện với mình như vậy. Ông ta là người cầm quyền có địa vị lớn nhất ở Thành Thiên Không này đấy nhá!!!

Nghĩ kỹ lại……..

Nhìn khuôn mặt của Giản Thành Hi, bỗng ông ta lại nhớ lại một người cực kỳ đáng ghét.

Thôi, ông ta so đo gì với một tên nhà quê chứ.

Hoàng đế nhìn Giản Thành Hi, nở nụ cười nhẹ: “Phu nhân Lệ tướng quân biết nói đùa ghê.”

Ông ta nghĩ chắc Lệ Lăng Phong sẽ giúp mình vớt vát chút thể diện.

Ai ngờ———

Lệ Lăng Phong đứng yên một bên. Sắc mặt người đàn ông bình tĩnh, nhẹ nhàng đáp: “Hạ thần cảm thấy kiến nghị của phu nhân cũng không tệ.”

Hoàng đế: “……..”

Này, hai vợ chồng nhà các khanh có thù oán gì với trẫm à?

Thấy bầu không khí lại bắt đầu trở nên xấu hổ tiếp, hoàng đế quyết định di dời sự chú ý sang hai đứa nhỏ. Dù sao hai đứa lớn không dễ dây vào, hai đứa nhỏ chắc vẫn nói chuyện được thôi, nhỉ?

Hoàng đế ghé sát lại nhìn Lệ Trầm trong lòng Lệ Lăng Phong, hỏi thăm : “Đây là con trai nguyên soái nhỉ? Lớn lên giống khanh thật đấy.”

Lệ Lăng Phong cuối cùng cũng dành cho ông ta chút ánh mắt: “Ừm.”

Dường như cũng không có vấn đề gì lớn.

Hoàng đế nhìn Lệ Trầm trông vẫn luôn trầm tĩnh ít nói, ý đồ dụ dỗ cậu nhóc, ông ta nói: “Bạn nhỏ, cháu với em gái cháu ở nhà chắc cũng cô đơn lắm nhỉ? Nếu trong nhà có thêm người, rồi mẹ mới lại sinh cho các cháu vài bạn nhỏ nữa chơi cùng cháu có thích không?”

Lệ Trầm không chút do dự: “Không cần.”

Hoàng đế sững sờ, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Vì sao chứ? Nhiều bạn nhỏ cùng chơi với nhau không phải sẽ vui hơn nhiều à?”

Lệ Trầm không chút cảm xúc: “Nhà cũng có bạn nhỏ khác rồi.”

Hoàng đế ngỡ ngàng: “Có rồi?!”

Lệ Trầm gật gật đầu: “Vâng, nhà mới nuôi một bạn chó rồi.”

Hoàng đế: “……”

Một nhà các ngươi trước giờ vẫn hay nói chuyện kiểu này à?

*

Sau hai lần thất bại, hoàng đế cũng khó mà cười nổi nữa.

Cũng may rất nhanh đã có người đến giải vây cho ông ta. Lễ ngắm hoa lần này có mời đến không ít các danh môn vọng tộc, được tổ chức ở hoa viên ngay phía trước, đông vui náo nhiệt cực kỳ.

Giản Thành Hi ôm con bước theo bên cạnh Lệ Lăng Phong.

Yến hội trước mặt trông vô cùng trang trọng và phong phú rượu thịt cùng hoa quả tươi mới.

Lệ Lăng Phong đưa anh đến chỗ ngồi.

Giản Thành Hi vừa đi vừa nói chuyện với hệ thống ở trong đầu: “Hồi trước tôi mơ thấy hoàng đế hạ độc Lệ Lăng Phong, không biết này có phải sự thật hay không nữa.”

Hệ thống: [ Dù sao tâm phòng người không thể không có ]

Giản Thành Hi lặng lẽ thở dài một tiếng: “Giấc mơ kia chân thật như vậy, khó mà không đề cao cảnh giác được. Hoàng đế trông cứ không ổn ở chỗ nào đó. Tướng quân nhà mình tuy có giá trị vũ lực cao, nhưng là người sống ngay thẳng, không hiểu mấy chuyện lòng người toan tính này đâu. Không được, tôi cần phải để tâm hơn, không thể để anh ấy bị người xấu lợi dụng được!”

Hệ thống: “…….” Lần đầu tiên nó nghe thấy có người nói Lệ Lăng Phong đơn thuần đấy.

Mọi người đến dự lễ cũng dần ngồi xuống.

Vị trí bàn Lệ Lăng Phong ở chỗ khá cao. Dù sao cũng là người có quyền có thế, vị nguyên soái chỉ huy ba đại đội quân cũng đâu phải chỉ là một vai nhỏ.

Bàn bên cạnh bọn họ chính là gia đình quản tài đang nhậm chức, là một người lùn. Mỗi chủng tộc đều có ưu thế riêng. Ví dụ như là tinh linh luôn có mối liên hệ gắn bó thân thiết với thiên nhiên, người khổng lồ thì trời sinh có sức mạnh to lớn, người thú thì có được bản tính đặc biệt và sức mạnh của các loài động vật, thiên sứ có năng lực chữa trị, mà người lùn là cực kỳ thông minh.

Hơn phân nửa nền kinh tế của Đế Quốc đều bị người lùn tham nhũng mất.

Tộc trưởng tộc Người Lùn Phất Khắc Tư nhìn Lệ Lăng Phong, nở nụ cười bắt chuyện: “Chúc mừng ngài Lệ Lăng Phong giành chiến thắng trở về. Tôi vẫn luôn kính nể ngài, muốn được làm quen với ngài, hôm nay cuối cùng cũng được gặp ngài rồi.”

Lệ Lăng Phong nhìn gã: “Phất quản tài khách sáo rồi. Về chuyện vật tư quân sự bên tôi, tôi cũng đang muốn bàn bạc với anh một chút đây.”

Nụ cười trên mặt Phất Khắc Tư cứng đờ lại.

Gã không ngờ chuyện vật tư Thành Phố Ngầm sẽ bị bại lộ nhanh như thế.

Số tiền tham ô còn chưa kịp nhét vào túi, cấp dưới ở Thành Phố Ngầm đều đã đánh đòn phủ đầu xử tử hết. Mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức gã cũng chẳng kịp phản ứng để sắp xếp lại.

Người Phất Khắc Tư nhỏ con, gã cười cười: “Tôi nào dám khiến ngài phải tìm đến tôi nói chuyện. Sau này ngài có yêu cầu gặp mặt nào cứ trực tiếp liên hệ cho tôi là được rồi.”

Lệ Lăng Phong ngồi trên ghế. Người đàn ông cao to tuấn mỹ nhướng mày nhìn gã: “Hy vọng sau này tôi không phải tìm anh để nói chuyện về vấn đề này.”

Phất Khắc Tư lập tức đổ mồ hôi lạnh sau lưng.

Yến hội lần này ai cũng đưa người nhà theo.

Phu nhân Phất Khắc Tư là một người thú thỏ nhỏ nhắn xinh xắn. Nàng vươn tay lấy một quả anh đào, lau sạch rồi mới đưa cho chồng.

Nhưng mà Phất Khắc Tư đang phiền lòng, thấy vậy bỗng dưng nổi nóng lên, anh đào được đưa đến tận tay gã nhìn cũng chả thèm nhìn, mắng: “Không biết bóc vỏ ra cho tôi à!”

Vị phu nhân kia lập tức rụt rè thu tay lại: “Em xin lỗi, để em bóc vỏ cho.”

Phất Khắc Tư không kiên nhẫn liếc nàng một cái: “Đúng là người từ Thành Phố Ngầm, chẳng biết quy củ gì cả! Tôi rước cô về làm gì không biết!”

Giản Thành Hi bị động tĩnh bên này thu hút sự chú ý, ngẩng đầu nhìn sang thì thấy cô gái kia dụi dụi lau nước mắt, một câu cũng không dám phản bác lại. Bị chồng mình trước mặt nhiều người như vậy mắng mình xa xả là chuyện đau khổ như thế nào chứ.

Nhưng mà…….

Giản Thành Hi nhìn sang những bàn khác. Rõ ràng việc làm này rất xấu, thế nhưng xung quanh nhiều người như vậy, mấy người quý tộc kia, ấy vậy mà lại coi như không thấy, thậm chí ngược lại, họ cũng sai sử thê thiếp hay người yêu y như vậy.

…….

Dường như toàn bộ các bàn tầng trên, chỉ có mình là nhàn rỗi vậy.

Giản Thành Hi nhìn về phía mâm trái cây, định vươn tay lấy quả anh đào.

Lại chưa cầm đến———

Đã có một bàn tay thon dài vươn đến trước lấy đi.

Lệ Lăng Phong dễ dàng bóc vỏ quả anh đào ra, nhưng hắn lại không ăn mà là đưa cho Giản Thành Hi.

Giản Thành Hi hơi bất ngờ, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Động tác Lệ Lăng Phong vô cùng tự nhiên, vị tướng uy phong lẫm liệt nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Giản Thành Hi nhìn thoáng qua phía đối diện, cũng nhỏ giọng đáp: “Cảm ơn.”

Lệ Lăng Phong hỏi tiếp: “Muốn ăn gì nữa?”

Giản Thành Hi cầm quả anh đào bỏ vào miệng, ngọt lịm, khuôn mặt anh cũng không tự giác xuất hiện thêm vài phần ý cười, nhưng anh vẫn lắc đầu: “Không cần đâu, để tôi tự làm là được.”

Lệ Lăng Phong: “Em không ăn à?”

Giản Thành Hi tự mình hái lấy một quả, như cố ý lại như vô tình nhìn sang bàn đối diện, không lớn không nhỏ nói: “Ăn chứ, chỉ là tôi có tay có chân mà, có phải tàn tật gì đâu, tự tôi làm là được.”

Lời nói truyền vào tai Phất Khắc Tư, mặt gã lập tức cứng đờ lại.

Giản Thành Hi mắt đối mắt nhìn gã.

Phất Khắc Tư nghẹn lại, gã không dám đối đầu với Lệ Lăng Phong, nhưng người khác gã cũng chẳng ngán, lập tức kì kì quái quái nói: “Lệ nguyên soái này, mấy chuyện này ý hả, vẫn nên phải dạy vợ một chút đấy. Ngài xem nhà tôi xem này, tôi nói có dám nói lại câu nào đâu.”

Lời nói của gã ý mỉa mai không chút che giấu chỉ thẳng vào Giản Thành Hi.

Sườn mặt lạnh lùng của Lệ Lăng Phong dưới màn đêm càng thêm phần lạnh lẽo, không chút lưu tình nhướng mày nói: “Liên quan đến anh à?”

Mặt mày Phất Khắc Tư lập tức đỏ tía tai: “Lệ nguyên soái ngài đừng hiểu nhầm tôi, tôi chỉ là muốn đưa ra chút lời khuyên thôi mà. Mấy người này là từ Thành Phố Ngầm được gả qua, không nên quá không biết điều như thế được. Nếu ngài đối xử bọn họ tốt quá, bọn họ sẽ quên mất vị trí của mình đấy.”

Giản Thành Hi tí nữa thì bị sặc quả trong miệng.

Nhưng chưa cần đợi anh phản ứng lại———

Lệ Lăng Phong vỗ vỗ lưng cho anh, ánh mắt nhìn Phất Khắc Tư lại càng lạnh lẽo hơn, giọng nói đầy coi thường: “Nhưng Phất quản tài lại là công dân tốt Thành Thiên Không nhỉ. Nghe nói lúc quân Trùng tộc đánh đến, anh chính là người đầu tiên đưa ra đề nghị nên đầu hàng đúng không?”

Phất Khắc Tư: “…….”

Sao mới khịa nhà ngài có tí thôi mà đã vạch trần người ta rồi?

Gã ta nghẹn họng, mặt đỏ bừng, tức đến nghiến răng nghiến lợi lại không biết phản bác lại kiểu gì.

Nhưng cô gái người thú bên cạnh gã lại đang dùng ánh mắt cực hâm mộ nhìn về phía Giản Thành Hi.

Tuy rằng người ta đều nói Lệ nguyên soái chính là một con quỷ máu lạnh tàn khốc, nhưng mà thế thì sao chứ?

Không chỉ không bắt vợ hầu hạ mình, còn sẽ bóc vỏ quả cho ăn.

Hoàn toàn đối lập với chồng mình, mấy điểm tốt chẳng biết trốn đâu rồi.

Đang nghĩ———

Bỗng bên eo truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt. Cô gái người thú ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt đỏ ửng vì tức của Phất Khắc Tư, cô nghe thấy gã uy hiếp: “Nhìn gì mà nhìn, Lệ Lăng Phong là loại người chỉ biết đánh đánh đấm đấm, có khi ở nhà lại đánh vợ như gì ấy!”

Cô gái người thú đau đến ứa nước mắt, nàng nhìn về phía Giản Thành Hi.

Nguyên soái đánh vợ á?

Nhưng......vợ ngài ấy dường như được chăm sóc rất tốt mà.

………

Giản Thành Hi bóc vỏ trái cây cho các con ăn.

Mấy quả trên bàn này, đặc biệt là quả anh đào vỏ khá cứng. Bóc một hai quả vẫn còn ổn, nhưng bóc nhiều sẽ bị vỏ cọ đau, lòng bàn tay anh lúc này cũng bắt đầu thấy hơi hơi đau rồi.

Anh rốt cuộc cũng hiểu vì sao cô gái thỏ kia không muốn bóc vỏ rồi.

Giản Thành Hi khẽ nhíu mày.

Đang mải nghĩ, bỗng quả anh đào trong tay anh bị lấy đi. Lệ Lăng Phong không tốn chút sức bóc vỏ ra, rồi lại để lại vào tay anh.

Giản Thành Hi hơi bất ngờ nhìn về phía hắn.

Lệ Lăng Phong hỏi: “Em muốn ăn gì nữa không?”

Giản Thành Hi để quả vừa được hắn lột vào tay con, sau đó chỉ về phía quả một hạt. Quả này không quá ngọt, anh khá thích, nhưng khó bóc vỏ quá.

Lệ Lăng Phong cúi đầu vươn tay lấy quả đấy về bóc vỏ. Đại nguyên soái uy phong lẫm liệt lúc này lại nghiêm túc bóc vỏ quả trái, không bao lâu mặt bàn trước mặt đã có đầy các quả đã được bóc vỏ. Giản Thành Hi với tụi nhóc chưa ăn hết đã có tiếp.

Lệ Toái Toái mềm mại lên tiếng: “Ba ba ơi, con no rồi.”

Giản Thành Hi lau nước quả bên khoé miệng con gái đi: “Có ngon không?”

Lệ Toái Toái gật gật đầu: “Ngon ạ.”

Giản Thành Hi nở nụ cười.

Lệ Toái Toái dựa vào anh trai, nói tiếp: “Nhưng mà bánh rau dại ba làm cũng ngon lắm.”

Giản Thành Hi hơi khựng lại, nghi hoặc hỏi lại con: “Ngon so được với trái cây nhập khẩu luôn à?”

Lệ Toái Toái gật đầu.

Giản Thành Hi được con gái nịnh sướng hết cả người, xoa xoa tóc con gái: “Dẻo miệng quá cơ!”

Anh quay đầu lại, lại phát hiện mặt bàn trước mắt lại có thêm một đĩa hoa quả đã được bóc vỏ, liền ghé đến cạnh Lệ Lăng Phong nói nhỏ: “Tướng quân đừng chỉ bóc cho chúng tôi ăn chứ, anh cũng ăn đi.”

Lệ Lăng Phong: “Tôi không quá thích mấy cái này.”

Giản Thành Hi hơi bất ngờ, dù sao đây cũng là mặt hàng xa xỉ nha.

Lệ Lăng Phong đặt đĩa hoa quả sang trước mặt Giản Thành Hi: “Tinh linh thích ăn trái cây, em ăn thêm đi.”

Giản Thành Hi hỏi: “Anh không thích mấy quả này à?”

Lệ Lăng Phong chỉ ngắn gọn đáp: “Tôi ăn không quen.”

Giản Thành Hi nhớ ra Lệ Lăng Phong là người thú, mà đương nhiên đa phần người thú đều không quá thích mấy thứ này. Tuy vậy, hắn vẫn rất kiên nhẫn bóc vỏ cho mình ăn, không vì bất cứ lý do nào.

Bỏ một quả vào miệng, cảm nhận vị ngọt lan toả.

Lúc đầu ăn ra rất ngon, nhưng ăn nhiều cũng ngán.

Giản Thành Hi ngước lên nhìn Lệ Lăng Phong, ý cười đọng lại nơi đáy mắt, dịu dàng nói: “Thế tối về tôi làm bánh nhé?”

Lệ Lăng Phong quay sang nhìn anh.

Giản Thành Hi càng cười rạng rỡ hơn: “Mở sạp hàng nhỏ cho anh ăn đêm.”

Lệ Lăng Phong vốn định nói mình chỉ cần uống dịch dinh dưỡng là được rồi, dù sao hắn cũng không quá quan tâm chuyện ăn uống bản thân. Nhưng đối diện với nụ cười tươi tắn của chàng vợ nhỏ của mình, lời nói lại đổi thành một nụ cười nhẹ bên khoé môi.

Giản Thành Hi đẩy đĩa hoa quả sang cho hắn: “Anh ăn thử quả này xem, ngọt lắm á.”

Lệ Lăng Phong từ chối: “Tôi không ăn đâu.”

Giản Thành Hi khuyên hắn: “Anh ăn chút gì đó đi, không lại đói đấy.”

Lệ Lăng Phong chỉ đáp: “Tôi dành bụng về ăn đêm.”

Giản Thành Hi ngẩn cười, sau đó lập tức liền cười ra tiếng.

*

Bầu không khí giữa hai người vô cùng hoà hợp. Mà công chúa ngồi trên đài cách đó không xa lại nắm chặt tay, cố nén cảm giác muốn cắn xé hai người trước mặt.

Hoàng đế ngồi bên cạnh cũng để ý đến cảm xúc em gái mình. Ông ta ho khan một tiếng.

Mọi người dưới đài đều tập trung nhìn lên.

Hoàng đế lên tiếng: “Cảm ơn sự góp mặt của các khanh ở lễ ngắm hoa lần này. Mọi người đều biết khoảng thời gian trước cây thánh bỗng dưng bị khô héo, dẫn đến diện rộng thảm thực vật ở hành tinh chúng ta cũng bị chết mất. Bởi vì chịu sự ảnh hưởng khí độc của lũ Trùng tộc mà các loài hoa cũng không nở rộ được bao nhiêu. Thế nhưng thời gian gần đây, chúng ta đã thử nghiệm trồng hoa trồng cỏ ở hành tinh lân cận, cũng hồi sinh được không ít các loài hoa cỏ. Bây giờ, mời các khanh cùng theo trẫm đi ngắm hoa!”

Mọi người dưới đài lập tức sôi nổi lên.

Hoàng đế đứng dậy, nhóm đại thần cũng theo đó đứng lên.

Giản Thành Hi dắt tay hai con chuẩn bị đi theo đoàn người.

Chợt, anh chú ý đến sắc mặt Lệ Trầm dường trở nên tái nhợt lạ kỳ, lập tức khẩn trương cúi đầu xuống hỏi han con trai: “Sao thế con? Khó chịu ở đâu à?”

Cậu nhóc lắc lắc đầu.

Giản Thành Hi vẫn rất lo lắng: “Để ba ba đưa con đi tìm bác sĩ.”

Lệ Trầm thấy sắp không ngăn cản nổi ba ba, bỗng thấy giận dỗi, chỉ biết nhỏ giọng nói: “Con muốn đi WC.”

Giản Thành Hi khựng lại.

Chân Lệ Trầm không tiện, lúc ở nhà vẫn luôn tự mình đi WC được, nhưng đây là trong cung, không thể tự nhiên như ở nhà được.

Mà Giản Thành Hi cũng không biết đường trong cung điện, anh hơi chần chờ không biết nên làm gì.

Lệ Lăng Phong từ phía sau đi tới, ôm lấy cậu nhóc ba tuổi nhà mình, nói với anh: “Để tôi đưa con đi.”

Giản Thành Hi: “Thế chuyện ngắm hoa……”

Lệ Lăng Phong nhìn thoáng qua phó chỉ huy của mình, dặn dò: “Mọi người cứ đi trước đi, lát tôi qua.”

Giản Thành Hi thấy hắn phân chia như thế, cũng biết như thế là tốt nhất, dù sao bản thân anh cũng không biết đường, vì thế anh lập tức gật đầu: “Thế được rồi, lát nữa gặp.”

Lệ Lăng Phong gật đầu đáp lại.

Giản Thành Hi ôm theo con gái bước nhanh bắt kịp đoàn người cùng đi ngắm hoa.

Lúc dạo một vòng quanh cung điện, anh bị phong cách trang trí nơi này thu hút sự chú ý. Từ pho tượng thiên sứ trang nhã mặc trang phục cổ xưa trên tường, đến những bức vẽ tinh linh xinh đẹp tinh xảo sinh động như thật. Pho tượng kia cùng những bức vẽ này có phần hơi cổ cổ, dường như đã trải qua một khoảng thời gian năm tháng lịch sử vậy. Ánh nắng từ trên cao chiếu xuống, phản chiếu lên vách tường, bước qua từng dãy hành lang cùng ngã rẽ, phảng phất khiến người ta cảm thấy như đã trải qua suốt mấy đời vậy.

Hệ thống hỏi: [ Ký chủ, anh thích nơi này à? ]

Giản Thành Hi hơi ngập ngừng: “Không hiểu vì sao, tôi cảm thấy hình như mình đã từng đến đây rồi vậy.”

Hệ thống hơi chần chờ hỏi lại: “Anh thấy qua nơi này ở đâu chứ?”

Giản Thành Hi gãi đầu: “Có thể là ở trong mơ?”

Hệ thống: […….]

*

Đoàn người đi xuyên qua dãy hành lang cuối, cuối cùng cũng đến được vườn Thần An.

Đây là một ngọn đồi rất lớn. Vừa bước vào vườn Thần An, thu vào tầm mắt mọi người đầu tiên chính là cây đại cổ thụ cao chọc trời. Cái cây kia cực kỳ cao lớn. Cành cây tuy rằng đã khô héo nhưng vẫn cao ngất ngưởng trên tầng mây như cũ. Bộ rễ khổng lồ trải rộng trên mặt đất phải đến phân nửa khu vườn. Chỉ là, một cái cây cao to đồ sợ như vậy lúc này lại khô héo kiệt quệ, đến mức khó mà tưởng tượng được những cành lá xanh tươi của nó đã từng trông như thế nào.

Hoàng đế đi đằng trước liên tục giảng giải: “Mấy cây hoa cây cỏ này đều là được cấy trồng thành công nên, cũng nhờ có sự chăm sóc tỉ mỉ của công chúa nữa. Nếu sau này có thể mở rộng quy mô trồng trọt hoa cỏ, mỗi nhà mỗi hộ đều có thể được ngắm hoa.”

Tiếng vỗ tay hưởng ứng đồng loạt vang lên.

Bên ven hồ, vài bông hoa nở rộ xinh đẹp, nhưng nụ hoa hơi bé, trông như không có đủ dinh dưỡng vậy.

Đối với Giản Thành Hi sinh sống ở Trái Đất thường xuyên được thấy hoa nở mà nói mấy chuyện này cũng chỉ là chuyện bình thường. Thế nhưng đối với mọi người ở đây đã rất nhiều năm rồi chưa được thấy lại hoa nở, đây lại là điều hiếm hoi đáng trân quý.

Hoàng đế mỉm cười: “Những bông hoa này cũng không phải chỉ là những bông hoa bình thường, mà là hoa linh. Hoa linh thời gian nở hoa rất ngắn, thậm chí là một vài nụ nếu không được tiếp xúc với người có thần lực thì cũng sẽ không nở được. Trước mắt các khanh là những bông hoa chỉ khi công chúa cất tiếng hát mới nở rộ.”

Ông ta một bên giới thiệu em gái mình ưu tú cỡ nào, một bên lia mắt tìm Giản Thành Hi trong đoàn người. Ông ta muốn cho anh biết giữa một thôn dân và một công chúa sẽ cách biệt đến thế nào, để anh hiểu cái gì gọi là biết khó mà lui.

Lại không ngờ———

Đến lúc ông ta mãi mới tìm được Giản Thành Hi, lại thấy anh đang chán nản ngáp một hơi dài, tuỳ tiện chạm vào một nụ hoa, nụ hoa kia cứ thế bỗng nhiên nở rộ.

Lệ Toái Toái trong lòng anh bật cười thích thú.

Giản Thành Hi thấy con gái vui vẻ, liền chạm thêm vào mấy nụ hoa nữa. Mà những bông hoa ấy đều chẳng cần ai cất tiếng hát, chỉ cần Giản Thành Hi chạm vào một cái đã lập tức xoè cánh, tựa như đang nịnh nọt lấy lòng anh vậy.

Hoàng đế: “……”

Biết thế nào là lễ phép không?

*

Bên kia

Lệ Lăng Phong đứng bên ngoài phòng vệ sinh chờ con trai. 

Lúc này trong cung điện cũng chẳng còn ai khác, đa số mọi người đều cùng đi theo hoàng đế đi ngắm hoa.

Bỗng phía cuối hành lang phát ra tiếng bước chân.

Lệ Lăng Phong nhìn qua, liền thấy một bóng người mặc áo bào trắng thánh khiết đại biểu cho hoàng thất đang bước tới. Mái tóc vàng của công chúa dưới ánh nắng cực kỳ cuốn hút ánh nhìn, từng bước đi cũng đều uyển chuyển nhẹ nhàng.

Bỗng nhiên———

Lệ Lăng Phong nghĩ, trang phục này nếu là do Giản Thành Hi mặc sẽ càng đẹp.

Công chúa dừng lại trước mặt hắn, lễ phép cúi chào: “Nguyên soái, chào anh.”

Lệ Lăng Phong thờ ơ lên tiếng: “Sao công chúa lại ở đây?”

“Trang phục em bị bẩn, đang định quay về thay bộ khác.” Giọng nói công chúa mềm mại dịu dàng, rất êm tai: “Không nghĩ sẽ gặp nguyên soái ở đây.”

Lệ Lăng Phong: “Tẩm cung công chúa với nơi này không tiện đường.”

Công chúa vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ hỏi lại: “Nguyên soái nhớ rõ vị trí tẩm cung của em ạ?”

Lệ Lăng Phong lại chỉ thờ ơ liếc nàng ta một cái: “Vì con đường này sẽ chỉ dẫn đến quảng trường trung tâm.”

Công chúa: “……” Xấu hổ quá.

Nhưng tố chất tâm lý của công chúa khá vững, nàng ta vén tóc, ngượng ngùng cười: “Tiếc ghê, hoa em trồng Lệ nguyên soái lại không đến xem, hoa nở đẹp lắm đấy. Nhưng mà cũng may, trước đấy em có cẩn thận tỉ mỉ lựa ra vài bông hoa muốn tặng cho anh, dù sao anh cũng thần tượng của em, đồng thời cũng là công thần của cả Đế Quốc, mong anh đừng từ chối.”

Nàng ta có phần hơi lo lắng thấp thỏm.

Nào ngờ———

Lệ Lăng Phong lại không chút do dự đáp: “Được.”

Công chúa kinh ngạc cực kỳ, lập tức cười rộ lên, không kiềm chế nổi sự vui sướng, hỏi: “Anh nhận thật ạ?”

Lệ Lăng Phong gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ừ, phu nhân nhà tôi thích hoa.”

Nụ cười công chúa cứng lại: “……”

Ha. Thà anh đừng nhận còn hơn.

*

Nàng vẫn muốn nói tiếp, bỗng từ trong phòng vệ sinh vọng ra tiếng cậu nhóc: “Cha.”

Lệ Lăng Phong lập tức bước vào ôm Lệ Trầm ra, thậm chí còn rất cẩn thận đưa cậu nhóc đến bên một chiếc ao nhỏ giúp con trai rửa tay.

Công chúa trước nay làm gì đã thấy Lệ Lăng Phong như vậy.

Lúc trước cô chỉ thấy hắn lạnh nhạt vô tình, không ngờ hắn cũng có thể dịu dàng chu đáo đến vậy.

Con cái…..

Có lẽ nào vì con cái nên anh ấy mới phải ở cùng tên tiện dân Giản Thành Hi kia không?

Tay công chúa nắm chặt lại. Rõ ràng nàng mới là người xứng đôi với hắn nhất, hai người họ ở bên nhau sẽ là một mối liên kết cực mạnh mẽ, mà hoàng huynh cũng không cần phải lo lắng vấn đề quân sự nữa.

Con cái thì sao chứ!

Dù sao Giản Thành Hi cũng chỉ là sinh được mấy thứ vô dụng mà thôi.

Nàng cũng có thể sinh con cho hắn mà!

Đáy mắt công chúa hiện lên sự u ám, nhưng lúc Lệ Lăng Phong xoay người lại, nàng ta lập tức trở về dáng vẻ dịu dàng ngọt ngào: “Đường trong cung nhiều lại rắc rối, nguyên soái muốn đến vườn Thần An đúng không? Để em chỉ đường cho anh.”

Nàng bước tới sát lại.

Lệ Lăng Phong lập tức lui về phía sau một bước. Trên khuôn mặt người đàn ông cao to anh tuấn chỉ có vẻ lạnh nhạt, hắn trầm giọng nói: “Công chúa tự trọng.”

Tay công chúa khựng lại giữa không trung.

Hoá ra…….

Anh ấy biết tâm ý của mình.

Lệ Lăng Phong cũng không nhìn nàng ta, hắn vòng lướt qua lựa một con đường khác mà đi.

Con đường này dài hơn, nhưng hai người đi cũng chưa được bao lâu đã gặp Giản Thành Hi đang nắm tay Lệ Toái Toái bước về phía này. Đi cùng còn có phó chỉ huy và bác sĩ, và cả bé Miêu Miêu nhà phó chỉ huy nữa.

Lệ Lăng Phong: “Sao em lại ra đây?”

Giản Thành Hi còn chưa kịp trả lời, bác sĩ đã nói trước: “Bụng Miêu Miêu bỗng dưng hơi khó chịu, tôi mang con đi WC, Thành Hi cũng đi theo tìm hai cha con ngài đấy.”

Lệ Lăng Phong nhìn về phía chàng vợ nhỏ nhà mình.

Giản Thành Hi bị lộ, cảm giác được ánh nhìn của hắn bỗng thấy ngượng ngượng, chỉ biết nhỏ giọng nói: “Mấy bông hoa đó chẳng đẹp gì cả.”

Lệ Lăng Phong gật đầu: “Ừ, vậy tí nữa trở về vậy.”

Lệ Toái Toái đang rúc trong lòng Giản Thành Hi khẽ ngáp một cái.

Giản Thành Hi đáp: “Được. Thế chờ tôi nhờ bác sĩ đưa Toái Toái vào phòng vệ sinh cùng Miêu Miêu đã nhé.”

Lệ Lăng Phong “ừ” một tiếng, rồi đi qua bàn chuyện công tác với phó chỉ huy.

Lúc Giản Thành Hi cùng bác sĩ đến, vừa lúc nhìn thấy bóng lưng công chúa đang rời đi. Ai cũng biết con đường này không tiện đường về tẩm cung công chúa. Anh ngẩn người, chìm vào suy tư.

Bác sĩ dẫn hai cô nhóc vào phòng vệ sinh xong xuôi mới quay ra.

Giản Thành Hi: “Phiền cô rồi.”

“Phiền gì chứ.” Bác sĩ thoải mái lắc đầu: “Chút chuyện vặt ấy mà.”

Giản Thành Hi cười cười.

Bác sĩ cũng thấy bóng lưng công chúa, ghé qua hỏi: “Đừng trách tôi không nhắc nhở anh nha. Cái cô công chúa kia ấy hả, tám chín mươi phần trăm là thích Lệ Lăng Phong đấy.”

Giản Thành Hi kinh ngạc: “Sao cô biết?”

Bác sĩ hừ một tiếng, một bộ “anh coi tôi là ai chứ” giải thích: “Lễ đón tiếp chào mừng các chiến sĩ trở về ngày đó, tôi ở một bên quan sát, thấy công chúa như muốn dán mắt mình lên người Lệ Lăng Phong luôn rồi ấy chứ, sao tôi lại không biết được?”

Giản Thành Hi bị mấy lời miêu tả của cô thuyết phục.

Hồi trước anh còn không quá để ý, nhưng hiện tại anh không khỏi băn khoăn tự hỏi.

Bác sĩ lại ghé qua tiếp: “Hiện tại ấy mà, mấy nhân vật có danh tiếng đều sẽ có vợ bé đấy. Nhà anh chỉ có mình anh thôi, nhưng bây giờ thân phận tướng quân cũng khác trước rồi. Có thể sẽ có liên hôn chính trị đấy, việc anh ta cưới công chúa cũng có khả năng xảy ra đấy nha. Mà dù sao cũng đâu có hại đâu, anh cũng đâu yêu anh ta đúng không, có thêm một người san sẻ vất vả, chắc anh vui vẻ lắm ấy nhở?”

Giản Thành Hi phản xạ phản bác: “Tôi vui vẻ gì chứ?!”

Bác sĩ ngẩn người, sau cũng bật cười: “Cái này tôi cũng hiểu được. Tôi cũng hi vọng nhà tôi sẽ chỉ có mình tôi mà thôi.”

Giản Thành Hi hỏi: “Ngài phó chỉ huy sẽ cưới vợ bé à?”

“Anh ấy á?” Bác sĩ nhướng mày: “Anh ấy không đủ tinh lực đâu, mỗi tối đối phó với mình tôi thôi còn chưa lo xong, sao còn có tinh lực lo cho người ngoài nữa chứ.”

Giản Thành Hi khiếp sợ trợn trừng hai mắt.

Bác sĩ thấy phản ứng của anh liền nảy sinh nghi ngờ, dí sát vào hỏi nhỏ: “Trông nguyên soái nhà anh lợi hại như vậy, chắc là nhu cầu chuyện kia cũng phải cao lắm nhỉ? Cái thân thể gầy yếu này của anh có chịu nổi không đấy?”

Giản Thành Hi nhớ lại hình ảnh ngày hôm đó khi Lệ Lăng Phong vừa bước ra khỏi phòng tắm, bỗng cảm thấy cả người khô nóng, ánh mắt cũng né né tránh tránh không dám nhìn thẳng.

Bác sĩ nhiều chuyện ghé sát vào: “Nhiêu lần vậy?”

Giản Thành Hi rụt cổ lùi về phía sau, vừa xấu hổ vừa giận dỗi, chuyện này anh đâu trả lời được đâu.

Bác sĩ dùng ngôn ngữ hình thể hỏi.

Giản Thành Hi lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải.”

Bác sĩ lại thay đổi số khác, lại thấy anh vẫn điên cuồng lắc đầu.

Cuối cùng———

Bác sĩ kinh hoảng khiếp vía hỏi: “Chẳng lẽ đến một lần cũng không……”

Giản Thành Hi vội bịp miệng cô lại, giận dỗi trách: “Cô nói bé thôi, hạ giọng xuống…..”

Bác sĩ há mồm thở gấp mấy hơi, sâu xa nhìn Giản Thành Hi, cô sờ sờ cằm, buồn bực hỏi: “Không phải chứ? Tôi thấy nguyên soái nhà anh cũng đâu có vẻ gì là phương diện kia có vấn đề đâu?”

Giản Thành Hi nhớ lại mấy ngày nay anh chung chăn chung gối với Lệ Lăng Phong cũng không ít.

Hồi mới đầu, anh còn khá lo lắng.

Thế nhưng sau lại phát hiện ra chỉ là bản thân nghĩ nhiều rồi thôi.

Lệ Lăng Phong đối với anh cực kỳ tôn trọng, chưa từng làm gì vượt giới hạn, thậm chí cả động tác thân mật cũng không hề có. Chỉ duy nhất có hôm nay trước khi ra khỏi nhà giống các con hôn trán anh một cái. Bọn họ lịch sự với nhau như bạn cùng phòng vậy.

Không hề giống vợ chồng.

Chỉ có tôn trọng nhau như khách.

Giản Thành Hi nhẹ nhàng nói: “Tướng quân anh ấy…….Chắc là do anh ấy không thích tôi, nên mới không có mấy tâm tư đấy.”

Bác sĩ lập tức phản bác: “Anh nói linh tinh gì vậy? Anh là vợ anh ta mà, lại còn xinh đẹp như thế, chưa nói đến chuyện có thích hay không, làm có người đàn ông nào kiềm chế trước người vợ như hoa như ngọc như vậy được chứ? Trừ khi là anh ta không được!”

Giản Thành Hi sửng sốt!

Cũng may xung quanh không có ai, anh lập tức nói lại: “Sao có thể chứ? Anh ấy với tôi đến cả con cũng có rồi mà.”

Bác sĩ cũng nhớ ra chuyện này, cô nhìn về phía Giản Thành Hi, nói: “Có thể nào là xuất chinh mấy năm bị bệnh kín gì đó không? Thôi không sao, anh đừng lo, nể tình giao tình chúng ta, cho anh cái này này.”

Cô đặt vào tay Giản Thành Hi một bao thuốc không rõ là thuốc gì.

Bác sĩ nở nụ cười thần bí: “Đây là vũ khí độc nhất vô nhị của tôi đấy. Đảm bảo dùng một chút thôi là đủ để khiến người đàn ông nhà anh không kiềm chế nổi với anh luôn!”

Giản Thành Hi như đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay, suýt nữa đã vung tay ném đi rồi. Vành tai anh đỏ bừng: “Tôi không dùng cái này đâu, tôi không lấy được…….”

Bác sĩ đẩy lại cho anh, nói: “Anh vừa không muốn tướng quân nhà anh cưới vợ bé, vừa không muốn chia sẻ với người khác, anh còn bảo là anh ta không thích anh. Giữa thể xác và tinh thần, anh cũng chỉ có thể chọn một trong hai cách này thôi. Cái này anh cứ giữ lấy đi, dùng hay không thì tuỳ anh.”

Giản Thành Hi còn muốn nói tiếp, bỗng Lệ Toái Toái cùng Miêu Miêu đã từ trong phòng vệ sinh bước ra.

Lệ Toái Toái ngáp một cái, mặt lim dim buồn ngủ, ngọt ngào như sữa gọi: “Ba ba ơi.”

Giản Thành Hi lập tức bế con gái lên, dỗ dành: “Chờ tí là về đến nhà rồi.”

Hôm nay ngược xuôi bên ngoài cả ngày, anh lúc này cũng thấy hơi mệt rồi.

Giản Thành Hi ôm con quay về, đi một đoạn đã thấy một nhóm các thiếu gia nhà quý tộc đang xúm xít vây quanh Lệ Lăng Phong, ríu ra ríu rít nói cười mãi không ngừng.

Mày Lệ Lăng Phong nhăn lại, mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng chàng vợ nhỏ nhà mình mới giãn ra.

Giản Thành Hi bước tới, nói: “Toái Toái buồn ngủ rồi.”

Lệ Lăng Phong đang ôm Lệ Trầm, lại vươn tay ôm nốt Lệ Toái Toái đang rúc vào lòng Giản Thành Hi ngủ đi, nói: “Tôi đã cho phi thuyền chờ bên ngoài rồi, đi thôi.”

Giản Thành Hi hơi lo lắng: “Thế hoàng đế…….”

Lệ Lăng Phong đáp: “Tôi sẽ cho người đi báo tin.”

Giản Thành Hi lúc này mới yên tâm.

Trên đường trở về hai nhóc con đã thiếp đi rồi. Thuốc bác sĩ cho anh vẫn để trong túi, nhớ lại những lời cô nói, trong đầu suy nghĩ rối loạn không yên.

Họ vừa về tới cửa nhà đã nghe thấy một tiếng kêu rên nho nhỏ từ trên mặt cỏ truyền đến.

Giản Thành Hi lúc phi thuyền hạ cánh mất tập trung nên bước hụt, suýt nữa đã đã bị ngã trên bậc thang.

Lệ Lăng Phong nhanh tay túm chặt lấy anh, nhíu mày hỏi: “Em sao đấy?”

Giản Thành Hi vội giải thích: “Không có gì, không có gì đâu.”

Anh bước đến bên mặt cỏ, vuốt vuốt con chó màu đen, kết quả lại bị con chó nhà mình nhe răng trợn mắt gầm gừ lại, dường như có phần rất bất mãn.

Giản Thành Hi nói: “Hình như Vượng Tài lại không ăn thức ăn cho chó rồi.”

Lệ Lăng Phong ôm con bước xuống, nhìn thoáng qua nó: “Không ăn thì nhịn.”

Giản Thành Hi kỳ quái nói: “Rõ ràng ông chủ bảo đây là thức ăn cho chó cao cấp mà, sao nó lại không thích nhỉ?”

Nhóc rồng tức đến mức suýt ngất xỉu.

Không ăn thức ăn cho chó vì đây chính là tôn nghiêm cuối cùng của nó đấy!!!

Lệ Lăng Phong: “Nó đói nó sẽ ăn thôi.”

Giản Thành Hi cũng chỉ đành thở dài, xoa xoa đầu Vượng Tài: “Vượng Tài ngoan nhé, đừng nghịch ngợm, thức ăn cho chó ngon lắm đấy.”

Nhóc rồng: “……..”

Đã bảo đừng có gọi nó bằng cái tên quê mùa đó nữa rồi mà!!!

*

Lệ Lăng Phong đưa tụi nhóc về phòng ngủ.

Chờ đến lúc hắn xuống lại lầu, vốn cho rằng Giản Thành Hi đã sớm lên phòng nghỉ ngơi, lại không ngờ phòng bếp vẫn sáng đèn. Nồi nhỏ đặt trên bếp lửa, Giản Thành Hi mặc tạp dề đang thái rau, còn một nồi khác đang dùng để đun nước nóng. Cả căn phòng bếp lớn như vậy chỉ có anh mải mê quanh quanh quẩn quẩn, căn nhà lạnh lẽo cũng dường như có sự xuất hiện của anh mà trở nên ấm áp hơi người hơn.

Trước hắn vẫn luôn một thân một mình, dịch dinh dưỡng uống cũng thành quen.

Không có ai quan tâm hắn muốn ăn gì.

Không ăn sẽ bị đói. E rằng không muốn ăn, đến lúc chết đói rồi vẫn chẳng ai quan tâm.

Giản Thành Hi nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại hỏi: “Anh xuống rồi à? Các con ngủ chưa?”

Lệ Lăng Phong gật đầu.

Giản Thành Hi bỏ rau dại vào nồi nấu, dịu dàng nói: “Chờ một lúc là xong rồi.”

Lệ Lăng Phong nhỏ giọng nói: “Để tôi uống dịch dinh dưỡng là được rồi.”

“Sao thế được, đã nói là sẽ ăn khuya rồi mà.” Sườn mặt Giản Thành Hi dưới ánh đèn ấm áp của phòng bếp càng thêm phần dịu dàng. Anh cười tủm tỉm, nói: “Lúc ở yến hội anh cũng chưa ăn gì, chắc cũng đói lắm rồi đúng không? Tôi sẽ làm nhiều một chút.”

Lệ Lăng Phong nhìn bóng dáng anh, bỗng dưng ngẩn ngơ.

Giản Thành Hi không nghe thấy hắn trả lời, nghi hoặc quay đầu lại, thấp thỏm hỏi: “Sao vậy?”

Lệ Lăng Phong lắc đầu, bước đến: “Em nghỉ ngơi một lát đi, để tôi canh lửa cho.”

Giản Thành Hi nhìn người đàn ông đến quân phục còn chưa cởi, cười nói: “Anh làm gì biết điều chỉnh lửa đâu. Thôi thôi, anh đi tắm rửa trước đi. Mấy cái này cứ để tôi là được. Chờ anh tắm xong ra ăn là vừa.”

Lệ Lăng Phong đáp: “Không cần vội.”

Giản Thành Hi đâu dám nói với hắn là do anh đang khẩn trương đâu, chỉ đành ẩn ẩn người hắn: “Đi đi, tự tôi có thể…..”

Đang nói, do biên độ động tác quá lớn mà túi anh hơi hé ra. Một vật gì đó rơi ra, đáp xuống mặt đất.

Lệ Lăng Phong cúi đầu nhìn xuống.

Giản Thành Hi nhận ra được chuyện gì vừa xảy ra, cả người cứng đờ lại.

Lúc anh chuẩn bị nhào lên nhặt lấy, luôn có người phản ứng có nhanh hơn anh. Lệ Lăng Phong nhặt gói thuốc trên mặt đất lên, nâng mí mắt lên nhìn anh: “Đây là gì?”

Giản Thành Hi lắp bắp: “Này, này không có gì đâu, là thực phẩm chức năng bình thường thôi.”

Ánh mắt Lệ Lăng Phong dừng lại trên gói thuốc.

Giản Thành Hi chỉ biết cầu nguyện trong lòng hắn sẽ tin mình.

Nhưng———

Lệ Lăng Phong nhìn gói thuốc. Thân hình cao lớn của hắn như một ngọn núi, đứng lặng trước mặt Giản Thành Hi. Người đàn ông nhỏ giọng lầm bẩm: “ [ Bột Thất Tịch ] dành cho nam giới lãnh đạm, không kéo dài…….”

Tuy rằng chỉ là đang đọc ghi chú cách sử dụng của thuốc, lại khiến Giản Thành Hi rơi vào tuyệt vọng như đối mặt với án xử tử vậy.

Sau đó———

Lệ Lăng Phong dừng đọc, ánh mắt hắn tăm tối, sâu xa hỏi: “Em mua?”

Giản Thành Hi lập tức phủ nhận: “Không phải, là bác sĩ đưa cho tôi.”

Bàn tay thon dài Lệ Lăng Phong đặt trên mặt bàn khẽ gõ gõ. Hàng năm ở địa vị cao khiến cả người hắn toả ra khí thế áp bách người khác: “Cho em dùng?”

Giản Thành Hi lắp bắp: “Không, không phải.”

Lệ Lăng Phong nhướng mày: “Vậy là cho tôi dùng.”

Cả mặt Giản Thành Hi đỏ bừng lên. Anh đang định giải thích ý mình không phải thế, Lệ Lăng Phong lại khom lưng trả gói thuốc vào tay anh: “Em cứ giữ lấy.”

!!!!

Giản Thành Hi cho rằng hắn không vui, đang định giải thích: “Tôi, tôi không phải……”

Lệ Lăng Phong lại bỗng dưng kéo cổ áo ra, động tác phóng đãng ngập tràn cảm giác nam tính. Hắn vươn eo, giọng nói trầm ấp cực có sức hút: “Tôi đi tắm.”

Giản Thành Hi: “!!!!”