Sau Khi Xuyên Sách, Cá Mặn Phát Hiện Cả Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 41: Dọa nhân vật chính khóc rồi




CHƯƠNG 41: Dọa nhân vật chính khóc rồi

Trong giây lát, cả căn nhà chìm vào yên tĩnh.

Hắn vừa dứt lời, trong đầu Giản Thành Hi cũng liên tục truyền đến thông báo của hệ thống: [ Chỉ số an toàn còn 20%, chỉ số an toàn còn 18%, chỉ số an toàn còn 15%,……. ]

Mãi đến lúc Lệ Lăng Phong buông tay, hai người cùng ngồi xuống nói chuyện một lúc, chỉ số an toàn lại lập tức nhảy lên 28%.

Cánh tay Giản Thành Hi vẫn còn vết ửng đỏ. Lệ Lăng Phong nhìn thoáng qua, nâng cánh tay anh lên, nhỏ giọng nói: “Còn đau không?”

“Cũng…..cũng đỡ rồi.” Giản Thành Hi cúi đầu nhìn tay mình, vết ửng đỏ cực kỳ nổi bật trên làn da trắng nõn: “Chỉ là trông hơi nghiêm trọng thôi.”

Lệ Lăng Phong ngồi dậy, chiếc áo choàng tắm vì động tác này mà bị mở ra, lộ ra bờ ngực rắn chắc cùng bắp tay cuồn cuộn. Lệ Lăng Phong nâng cánh tay phủ đầy vết sẹo lên, xoa xoa ấn đường(*).

(*)Ấn đường: về cơ bản là chỗ nằm ở trên sống mũi và là khoảng cách giữa 2 đầu của lông mày.

Màn giường buông xuống.

Đôi mắt đỏ tươi của hắn dần trở về màu nguyên bản, giọng hắn trầm thấp hơi khàn: “Tôi lấy thuốc cho em bôi.”

Đang muốn đứng dậy rời đi, bỗng góc áo hắn lại bị anh níu lại.

Lệ Lăng Phong ngoái đầu lại nhìn thì liền đối diện với đôi mắt đen láy tựa như mắt bé nai con của Giản Thành Hi. Tinh linh yếu đuối ở trước mặt người thú cao to lại trông nhỏ bé đến thế. Tuy anh chẳng cần dùng sức mấy, lại dễ như trở bàn tay kéo hắn lại.

Giản Thành Hi mím môi, cố lấy dũng khí, hỏi: “Không, không làm tiếp à?”

Lệ Lăng Phong không ngờ tới chàng vợ nhỏ luôn sợ hãi tránh né hắn, lúc này lại vươn tay níu hắn lại.

Chẳng lẽ…….thật sự bị mình doạ sợ rồi à?

Hắn vẫn nhớ hồi kiếp trước, lúc hắn nhặt Giản Thành Hi về, cũng chưa nghĩ đến sẽ đối xử với tiểu tinh linh đáng thương này thế nào.

Lệ Lăng Phong trước nay vẫn luôn một thân một mình, làm thợ săn tiền thưởng gặp nhiệm vụ khó khăn lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Vậy nên lựa chọn ở bên hắn của Giản Thành Hi tuyệt đối không phải là một lựa chọn tốt.

Nhưng rồi một ngày———

Bởi vì lúc làm nhiệm vụ gặp sự cố ngoài ý muốn, tinh thần lực hắn trở nên mất khống chế, chuẩn bị rơi vào trạng thái phát cuồng.

Và rồi, Giản Thành Hi tìm thấy hắn. Trong màn đêm, ý thức trở nên mơ hồ, một thân thể mát lạnh ôm lấy hắn. Tinh thần lực đang trên bờ vực sụp đổ, bỗng hoá thành một mặt hồ băng vỡ vụn phá vỡ sự yên tĩnh.

Tối đó, bọn họ có con.

Mọi chuyện cứ diễn ra thuận lợi như vậy đấy, bọn họ kết hôn lãnh chứng, chính thức thành vợ thành chồng.

Tính tình Lệ Lăng Phong bẩm sinh lạnh nhạt, chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày hắn có một gia đình nhỏ cùng vợ và các con thuộc về chính mình.

Mặc dù đêm đó có thể chỉ là một sai lầm.

Nếu không phải vì các con, Giản Thành Hi có lẽ cũng sẽ không ở bên mình.

Người đàn ông nhìn Giản Thành Hi, trên hàng mi cậu đọng lại ánh nước lấp lánh, xinh đẹp vô cùng, tựa như một khối bạch ngọc, chỉ cần hơi dùng sức liền dễ dàng bóp nát.

Giản Thành Hi gan bé.

Thế nhưng em ấy đâu có biết, mình thương em ấy nhiều đến thế nào.

Căn bản là không nỡ khiến em phải bối rối.

Em ấy vừa khóc, mình lập tức chẳng biết phải làm gì cho đúng.

Ánh mắt Lệ Lăng Phong u ám, giọng nói trầm ấm hơi khàn lại: “Em quá nhạy cảm với nỗi đau, sẽ không chịu nổi được đâu.”

Giản Thành Hi: “…….”

Đừng nói như thể em thèm muốn được làm đến thế!

Rõ ràng em không phải người bắt đầu trước!!!!!

Anh bùng nổ ở trong đầu, nhưng vẫn ngạc nhiên với sự chu đáo của hắn. Cuối cùng anh kìm nén lại, mở miệng nói: “Thế….”

Lệ Lăng Phong hỏi: “Sao đấy?”

“Em xuống tầng cắm hoa vào bình đây.” Giản Thành Hi bò dậy, sau khi biết không phải hoa của công chúa thì lập tức vui vui vẻ vẻ hơn rất nhiều: “Hoa quý như vậy, héo thì tiếc lắm.”

Bản chất ham tiền lại lộ ra rồi.

Anh vừa muốn nhảy xuống giường, bỗng bị một lực kéo kéo ngược lại.

Giản Thành Hi ngồi lại xuống giường, nghi hoặc nhìn hắn. Do chiều cao cùng sức lực khiến anh vừa bị kéo một cái đã gần như là nằm lại lên giường. Anh ngơ ngác nhìn Lệ Lăng Phong, còn cả chút sợ hãi của bản năng.

Lệ Lăng Phong đứng dậy: “Hoa không quan trọng, bôi thuốc đã.”

Giản Thành Hi thở phào một hơi trong lòng, anh ngồi dậy rồi nói: “Em hết đau rồi.”

Lệ Lăng Phong liếc nhìn anh thêm một cái.

Giản Thành Hi có hơi sợ bộ dáng nghi ngờ mình này của hắn, vội khua khua tay chứng minh: “Thật mà, chỉ là nhìn hơi nghiêm trọng thôi, em giờ đỡ nhiều rồi, không cần phải bôi thuốc gì đâu, phiền lắm. Anh tăng ca về trễ, anh cứ đi ngủ trước đi.”

Lệ Lăng Phong cũng không ép buộc anh, gật đầu: “Được.”

Cảm xúc người thú dễ bị kích động. Tinh thần lực một khi đã bị tác động vào thì rất khó để hoà hoãn lại.

Lệ Lăng Phong ngồi cạnh giường, từng tế bào trong người hắn đều đang gào thét đau đớn. Tinh thần lực là để tăng cường thể chất người thú, tỉ như tốc độ hoặc sức mạnh gì đó. Khả năng của mỗi người thú cũng là dựa vào tinh thần lực cao hay thấp mà quyết định.

Nhưng tinh thần lực càng cao, càng dễ rơi vào trạng thái phát cuồng. Cho nên người thú cũng rất hiếm khi sử dụng tinh thần lực quá đà, vì một khi vượt quá giới hạn chịu đựng rất dễ gặp tình trạng tinh thần lực dao động mất kiểm soát, cũng đồng nghĩa trạng thái phát cuồng sẽ diễn ra càng nguy hiểm hơn.

Mấy năm trời ở hang ổ Trùng tộc, còn dẫn dắt mười mấy vạn tướng sĩ sống sót trở về.

Sức khoẻ hắn đã sớm chạm ngưỡng nguy kịch.

Lệ Lăng Phong bóp bóp ấn đường, muốn như mọi khi đè nén cơn đau quằn quại mỗi đêm về kia.

Bỗng giọng Giản Thành Hi từ bên cạnh truyền đến: “Anh khó chịu ở đâu à?”

Lệ Lăng Phong quay đầu nhìn anh, theo thói quen che giấu cảm xúc, mặt mày lạnh tanh đáp: “Không có.”

Giản Thành Hi ngồi xuống cạnh hắn: “Để em mát xa cho anh nhé.”

Lệ Lăng Phong nhướng mày, dường như cũng không tin tưởng mấy phương pháp này cho lắm.

Giản Thành Hi ngồi sát lại, chủ động nói: “Trước em có học qua một vài kỹ thuật y học đấy. Những cái khác em không dám nói, nhưng tay nghề xoa bóp của em cứ phải gọi là không còn gì để bàn nha.”

Lệ Lăng Phong cũng không hy vọng gì nhiều, nhưng vợ nhỏ của hắn dường như rất tin tưởng vào bản thân mình.

Người đàn ông trầm mặc một lát, sau rồi vẫn gật đầu: “Được.”

Giản Thành Hi bảo hắn nằm xuống, mình thì ngồi sang bên cạnh.

Đời trước, bà nội anh không khoẻ lắm, bình thường cũng phải uống rất nhiều thuốc. Giản Thành Hi mồ côi cha mẹ từ nhỏ, nên anh cũng cực kỳ sợ thân nhân cuối cùng cũng sẽ rời khỏi anh.

Anh theo thầy thuốc trong thôn học rất nhiều các phương pháp mát xa về chăm sóc bà.

Giản Thành Hi vươn những ngón tay mảnh khảnh ấn lên huyệt đạo hai bên thái dương Lệ Lăng Phong, động tác nhẹ nhàng: “Có gì không thoải mái cứ nói em nhé.”

Tinh thần lực đang điên cuồng sục sôi trong tâm trí hắn. Người đàn ông chỉ nhẹ đáp một tiếng.

Lòng bàn tay Giản Thành Hi có chút lành lạnh, nhưng dường như đối với sự hỗn loạn vô tận trong tâm trí hắn, đó lại chính là liều thuốc làm dịu đi cái nóng cháy trên sa mạc khô cằn này vậy. Động tác anh không nặng không nhẹ, tựa một ngọn gió nhẹ dịu dàng lướt qua ốc đảo vậy.

Bên tai truyền đến tiếng lẩm bẩm.

Giản Thành Hi nói: “Chỗ này này, là huyệt đạo giúp máu lưu thông tốt hơn, xoa bóp ở đây kĩ một chút sẽ giúp anh ngủ ngon hơn đấy…….”

Đêm, trong nhà cực yên ắng.

Anh nói liên tục có chút khá giống Lệ Toái Toái, lại hoàn toàn không khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Tinh thần lực Lệ Lăng Phong vốn đang hỗn loạn bỗng được bình ổn xuống một cách lạ kỳ. Trước nay đều là hắn tự mình gian nan chịu đựng qua một đêm, cảm giác bình yên này gần như là chưa bao giờ có.

Giản Thành Hi thấy hắn không nhăn mày nữa, mỉm cười hỏi: “Có tác đụng mà đúng không?”

Lệ Lăng Phong quyết định cổ vũ vợ nhỏ của mình một chút: “Ừm.”

Giản Thành Hi lại như vừa được nhận sự khích lệ lớn: “Anh ngày nào cũng huấn luyện vất vả như vậy, sau cứ để em mát xoa cho!”

Lệ Lăng Phong không ngăn nổi sự nhiệt tình của vợ.

Do một màn vừa rồi, chiếc áo choàng tắm của hắn cũng bị bung ra phân nửa. Bàn tay mềm mại mảnh khảnh của anh liên túc ấn bóp trên bờ vai rắn chắc do thường xuyên tập luyện của hắn, lực ấn nhè nhẹ tựa như mèo con gãi ngứa vậy.

Giản Thành Hi không ấn nổi bao lâu, tay dùng lực ấn cũng thấy hơi tê tê rồi.

Không thể biểu diễn hết tay nghề cao siêu khiến anh có chút giận dỗi. Nhịn xuống cảm giác tê tê, nhỏ giọng oán giận: “Sao người anh cứng thế không biết?”

Khoảng cách giữa bọn họ rất gần.

Gần đến nỗi Lệ Lăng Phong còn có thể ngửi thấy mùi thơm cơ thể dịu nhẹ của Giản Thành Hi đang thoáng qua.

Bởi vì bọn họ cách nhau rất gần, dường như hơi thở cùng độ ấm cũng cùng hoà quyện vào nhau. Bỗng hắn thấy hơi hối hận vì ban nãy không làm tiếp. Lệ Lăng Phong mở mắt, đôi con ngươi sâu thẳm đen láy phản chiếu bóng dáng Giản Thành Hi.

Lời oán giận của Giản Thành Hi cũng dừng lại, ngơ ngác nhìn hắn.

Đang định mở miệng nói chuyện, Lệ Lăng Phong bỗng nắm lấy tay anh. Bàn tay vừa dày vừa lớn của hắn có vài vết chai mỏng cọ cọ tay anh.

Giọng nói Lệ Lăng Phong khàn khàn: “Vẫn còn đau à?”

Giản Thành Hi hơi khó hiểu nhìn hắn, nhưng vẫn nở nụ cười nhẹ, đáp: “Đỡ, đơn hơn rồi.”

Ánh mắt Lệ Lăng Phong tối lại, không rõ ý tứ, Giản Thành Hi không đoán được hắn đang nghĩ gì. Hắn nắm tay chàng vợ nhỏ của mình, xoay người ngồi dậy, nhìn người trước mặt mình một cách chăm chú, bàn tay thô ráp khẽ vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của Giản Thành Hi.

Đây chính là dấu hiệu của sự ham muốn tình dục của tộc Người Thú. Vị tướng quân cao to uy dũng trầm giọng nói: “Chúng ta làm tiếp đi.”

Giản Thành Hi chớp chớp mắt: “Anh muốn ấn tiếp ý hả? Nhưng mà em không làm nổi nữa đâu.”

Giọng Lệ Lăng Phong trầm khàn cực quyến rũ, đôi mắt ấy tựa như một con thú hoang đói bụng nhìn thấy con mồi ngay trước mắt vậy. Hắn nhẹ nhàng dỗ dành anh: “Thế để tôi làm.”

Giản Thành Hi xoay xoay cánh tay có chút mỏi, ngáp một cái: “Không làm nữa đâu, hôm nay xoa bóp thế thôi, em buồn ngủ rồi.”

Vừa ngáp vừa nói, thậm chí bên khoé mắt anh còn chảy cả nước mắt ra rồi.

Sau đó, chưa qua bao lâu, anh cứ thế ngủ luôn.

Lệ Lăng Phong: “……?”

Người đàn ông nằm xuống, đắp chăn cho vợ, rồi trầm tư nhìn trần nhà.

Cảm nhận sự khác thường của cơ thể, có chút bất đắc dĩ nhắm mắt lại.

Được rồi.

Đêm nay hắn khỏi ngủ.

*

Hôm sau

Hôm nay Giản Thành Hi cũng phải dậy sớm đưa các con đi học.

Lệ Toái Toái đã rời giường, đang ngồi trước bàn trang điểm chải tóc. Lệ Trầm thì đang mặc quần áo.

Giản Thành Hi bước qua giúp con gái chải tóc.

Ánh nắng từ ngoài chiếu vào qua cửa kính, căn nhà cũng trở nên ấm áp hơn.

Giản Thành Hi một bên giúp cô nhóc chải tóc, một bên nhẹ nhàng hỏi thăm: “Hôm nay Toái Toái dậy sớm thế?”

Lệ Toái Toái gật đầu: “Toái Toái muốn dậy sớm đến trường sớm ạ.”

Giản Thành Hi mỉm cười, xoa đầu cô nhóc khen ngợi: “Dậy sớm, không đi học muộn, Toái Toái ngoan quá đi mất!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé lộ ra nụ cười đầy kiêu hãnh.

Mấy hôm trước gặp phải chuyện Lệ Trầm, anh sợ con gái cũng phải chịu sự kỳ thị này, hơi lo lắng hỏi con: “Trên trường Toái Toái với các bạn thế nào rồi?”

Quả nhiên Lệ Toái Toái hơi khựng lại một chút.

Trong lòng Giản Thành Hi cũng dấy lên chút cảm giác bất an.

Cô nhóc ngồi trước bàn trang điểm nhìn bản thân trên gương, nhỏ giọng đáp: “Toái Toái với các bạn vẫn tốt lắm ạ. Con vẫn nhớ lời ba ba dặn mà, phải hoà đồng với các bạn khác ạ.”

Giản Thành Hi hơi nghi ngờ: “Thật à?”

Lệ Toái Toái gật gật đầu.

Giản Thành Hi vẫn có chút lo lắng: “Các bạn có bắt nạt các con không? Nếu có phải nói với ba ba đấy!”

Lệ Toái Toái lắc đầu, trả lời chắc nịch: “Không có đâu ạ.”

Giản Thành Hi lúc này mới yên tâm hơn, anh xoa xoa đầu con gái: “Nếu có cãi nhau cái gì, nhớ phải nói với giáo viên hoặc là ba ba, không được tự mình chịu đựng, con nghe chưa?”

Anh trước kia cũng chẳng nghĩ các con đến trường sẽ gặp phải mấy chuyện bạo lực học đường này.

Cho đến hai hôm trước.

Thành kiến ở thành phố này quá lớn.

Có chút giống với giấc mơ của anh vậy. Anh thực sự sợ các con mình bị người đời ruồng bỏ.

Nhưng xem tình hình trước mắt, dường như cũng chưa nghiêm trọng đến thế. Con gái hoà đồng được với các bạn, xem ra trên đời này vẫn có thứ gọi là tình bạn cùng lớp, người ba già này cũng vui mừng.

Lệ Toái Toái ngoảnh mặt qua, khuôn mặt non nớt đáng yêu vô cùng: “Không có chuyện đấy đâu ạ, các bạn sợ con lắm, không ai dám đến gây sự với Toái Toái đâu.”

Giản Thành Hi không hiểu, chần chờ hỏi lại: “Sợ con…….?”

Lệ Toái Toái gật đầu, ngây thơ nói: “Các bạn sợ nếu gây sự với Toái Toái, Toái Toái sẽ dùng độc ngất thỏ của các bạn ấy ạ.”

“……..”

Tình cảm bạn cùng lớp cảm động quá.

*

Sáng, sau khi cho các con ăn sáng xong, Giản Thành Hi đi chuẩn bị cho các con một hộp trái cây.

Này chính là mấy quả ngọt anh trồng, để tụi nhóc ăn nhẹ lúc trưa sau giờ học.

Lệ Lăng Phong bước ra từ phòng tập, hắn có thói quen tập thể dục vào sáng sớm. Lần nữa khoác lên mình bộ quân phục, hắn lập tức trở lại dáng vẻ cao to anh tuấn, dường như đã lấy lại sự điềm tĩnh và trang nghiêm ngày thường, khác hoàn toàn với lúc tối qua.

Giản Thành Hi nhìn hắn: “Anh phải đi rồi à?”

Lệ Lăng Phong cài cúc áo, trả lời anh: “Hôm nay có chút chuyện phải ra ngoài, đúng lúc có đi qua trường học, để tôi đưa các em đi cùng.”

Giản Thành Hi gật đầu: “Vậy được.”

Giản Thành Hi lúc đưa các con ra cửa, nghĩ một lát rồi hỏi: “Cặp sách cầm chưa?”

Lệ Trầm gật đầu: “Cầm rồi ạ.”

Giản Thành Hi yên tâm, lúc lên xe lại khựng lại: “Bình nước nữa, ba ba quên cầm bình nước mới mua cho các con rồi, để ba quay lại lấy.”

Lệ Toái Toái chỉ cặp sách đã có chuẩn bị bình nước: “Cũng cầm rồi ạ.”

Giản Thành Hi đưa hai đứa nhóc lên xe, lúc tàu chiến chuẩn bị khởi động anh lại vỗ đùi một cái, vội nhắc các con: “Đúng rồi, còn cả thẻ học sinh giáo viên hôm qua nhắc phải mang nữa!”

Lệ Trầm chỉ vào túi của mình: “Đã đeo rồi ạ.”

“…….”

Giản Thành Hi ngẩn người: “Không quên gì luôn à?”

Người ba già này bỗng thấy vui quá!

Anh nhìn về phía Lệ Lăng Phong, vừa định khoe xem mình dạy bảo mấy đứa nhóc ngoan ngoãn tự lập chưa kìa.

Lệ Toái Toái ngồi phía đối diện nhìn ba bé, giọng nói bé non nớt mềm mại tựa sữa, biểu cảm như thể đang nói ‘con nên nói ba làm sao bây giờ’: “Bởi vì lúc nào ba ba cũng đến cổng trường mới nhớ ra đấy.”

Giản Thành Hi: “…….”

Con chê ba con đãng trí à?!

Con được lắm!!!

*

Sau khi đưa hai con đến trường xong, Giản Thành Hi hầu như cũng chẳng còn chuyện gì phải làm.

Tàu chiến của Lệ Lăng Phong so với phi thuyền bọn họ hay đi được trang bị đầy đủ hơn nhiều. Hắn đang ngồi ở khoang điều khiển chủ đọc mấy văn kiện cần phê duyệt gần đây.

Giản Thành Hi từ ngoài bước vào.

Lệ Lăng Phong nhìn anh: “Hôm nay em định làm gì?”

Giản Thành Hi nói: “Em định đến trung tâm mua sắm xem xem. Đồ ăn trong nhà với lương thực mang từ Thành Phố Ngầm lên không còn nhiều lắm. Nghe nói phía quảng trường có khá nhiều cửa hàng các loại, nên em muốn ghé qua xem sao.”

Lệ Lăng Phong gật đầu: “Được, tôi mở thẻ cho em rồi, muốn mua gì thì mua.”

Giản Thành Hi đáp một tiếng.

Tuy rằng lúc đầu Lệ Lăng Phong có đưa thẻ cho anh, có tiền khiến anh rất vui. Trước muốn tiêu cái gì cũng phải chi li tiết kiệm, nay bỗng dưng được thoải mái tiêu xài, chắc chắn anh sẽ vui rồi.

Thế nhưng bây giờ vẫn cứ tiêu tiền của hắn mãi, vừa mới trải qua vụ hiểu nhầm cưới vợ bé kia xong, cho dù Lệ Lăng Phong cũng chẳng có ý định đó, vẫn khiến anh dù ít dù nhiều cũng phải thay đổi suy nghĩ.

Tiền, vẫn nên là tự mình kiếm được vẫn hơn.

Hiện tại không ly hôn với Lệ Lăng Phong, nhưng nếu sau này có ly hôn, mình rời nhà đi thì phải sống thế nào chứ?

Trong lòng Giản Thành Hi nảy lên ý định đi làm kiếm tiền. Nhưng Thành Thiên Không nơi này vẫn còn quá mới mẻ với anh, mà đường về Thành Phố Ngầm thì quá xa. Anh vẫn còn hai con nhỏ cần quan tâm lo lắng, trở về bày sạp hàng bán đồ là việc không hề thiết thực tí nào.

Hệ thống nói: [ Ký chủ, anh không cần lo lắng đâu. Các nhân vật chính khác tôi không dám nói, nhưng Lệ Lăng Phong chắc chắn nuôi anh được ]

“Tôi đây đường đường là một người đàn ông trưởng thành sao phải cần người khác nuôi chứ.” Giản Thành Hi vẫn tỉnh táo lắm: “Tôi là một người độc lập, tôi cũng cần được tôn trọng chứ. Nếu tôi mỗi ngày chỉ biết chìa tay vòi tiền anh ấy, về sau chắc chắn chẳng dám ngẩng đầu đối diện với anh ấy.”

Hệ thống: “…….”

Hoá ra là để sau này có thể ngẩng đầu ưỡn ngực vòi tiền à?

Hình như sai ở đâu rồi.

Suy nghĩ hệ thống rối loạn hết cả lên, nhưng nó vẫn dò hỏi: [ Thế anh định làm gì? ]

Giản Thành Hi khựng lại.

Bỗng dưng bảo anh nghĩ xem mình có thể làm gì được, anh cũng không nghĩ ra.

Hệ thống hỏi: [ Sau này bận hơn rồi, anh định bỏ mặc không chăm tụi nhóc nữa à? ]

Giản Thành Hi trả lời trong đầu: “Sao có thể chứ! Thôi thì đằng nào tôi bây giờ cũng không có trình độ hay kiến thức gì mấy về hành tinh này, cứ từ từ đã, đi một bước tính một bước trước vậy.”

Tàu chiến dừng lại phía trước.

Bác tài thông báo: “Thưa ngài, đến quảng trường rồi ạ.”

Lệ Lăng Phong quay sang nhìn Giản Thành Hi.

Giản Thành Hi đứng dậy: “Vậy em đi đây.”

Lệ Lăng Phong gật đầu, rồi lại hỏi: “Cần tôi đi cùng em không?”

Giản Thành Hi lắc đầu: “Không cần đâu, mua vài thứ thôi ấy mà, không phải anh vẫn còn công việc à? À đúng rồi, trước em thấy anh khá thích bánh nhân thịt nhỉ? Gần đây công việc anh bận rộn, vậy để tối em hầm thịt nhé?”

Anh đang tính xem bữa tối nay ăn gì.

Mà đến tai Lệ Lăng Phong, lại là em ấy nhớ món mình thích, em ấy mong mình về.

Đây là một loại cảm giác rất mới lạ với hắn. Đã lâu rồi, từ ‘gia đình’ đối với hắn là một điều rất xa lạ, mà chàng vợ nhỏ của hắn mỗi khi thấy hắn cũng đều sợ hãi trốn tránh.

Lệ Lăng Phong trầm giọng nói: “Tối nay có lẽ tôi sẽ về muộn chút.”

Giản Thành Hi đang xem lại danh sách mua sắm một chút: “Vậy em cho các con ăn trước, sẽ để phần anh trong nồi nhé?”

Trên khuôn mặt Lệ Lăng Phong vẫn lạnh lùng không biểu cảm, nhưng ánh mắt lại cực kỳ dịu dàng: “Được.”

Tới nơi rồi, Giản Thành Hi thấy cũng không còn sớm nữa, vẫy vẫy tay coi như tạm biệt rồi xoay người bước xuống xe.

Tàu chiến một lần nữa cất cánh.

Bác tài ngồi ở vị trí lái vẫn không tin nổi mấy điều mình vừa nghe thấy.

Cuộc đối thoại đầy ấm áp vừa rồi kia, là của vị nguyên soái máu lạnh tàn nhẫn khát máu trong thuyền thuyết đấy à?!

Sao lại cảm thấy như của người nào đó khác vậy!!!!

Phó chỉ huy ngồi một bên quay sang, không nhịn nổi tính nhiều chuyện của mình: “Tướng quân, phu nhân đối xử với ngài tốt thật đấy, ngày nào cũng quan tâm sức khoẻ ngài. Tình cảm hai người tốt như vậy, mấy đứa nhà ngài cũng đang đi học rồi, tôi thấy ngài hẳn là sẽ sớm có đứa thứ ba nhỉ?”

Lệ Lăng Phong: “…….”

Vợ hắn kêu mệt nhanh số hai thì không ai số một.

Phó chỉ huy không biết sống chết vẫn tiếp tục tò mò hỏi: “Nhà tướng quân trai gái đủ cả, lần này là muốn bé trai hay là bé gái đấy?”

Trong khoang lái im lặng không một tiếng động.

Lệ Lăng Phong nâng mí mắt lên, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn về phía anh ta, mang theo cảm giác áp bách vô tận, trầm giọng nói: “Nếu anh rảnh quá, vậy sau khi xử lý công việc xong thì anh quay lại quân doanh đi luyện tập thêm một giờ đi.”

Phó chỉ huy sửng sốt, mặt mày lập tức uể oải: “Thuộc hạ biết sai rồi, tối tôi còn phải về dỗ vợ tôi nữa. Cô ấy đang có kế hoạch có đứa thứ hai. Tôi chỉ luyện nửa giờ thôi được không?”

Lệ Lăng Phong một bộ ăn không được phá cho hôi, mặt mày lạnh tanh hạ lệnh: “Hai giờ.”

Phó chỉ huy: “…….”

Ngài là ma quỷ chắc?!

*

Trung tâm mua sắm

Giản Thành Hi nhìn danh sách mua sắm xác nhận những thứ cần mua.

Trung tâm mua sắm Thành Thiên Không nằm ở một hòn đảo riêng biệt. Hòn đảo này rất lớn, phi thuyền bay tới bay lui cũng rất nhiều. Cũng may anh có bảng hướng dẫn, còn cả hệ thống ở bên hỗ trợ giải đáp thắc mắc, Giản Thành Hi cũng không quá khó khăn trong việc tìm đường.

Vừa bước vào cửa hàng, điều đầu tiên đập vào mắt anh là ở đây có rất nhiều kệ hàng.

Bày trên kệ cửa hàng này nhiều nhất là trái cây đủ kiểu đủ loại, đều là trái cây nhập khẩu. Ngoài ra còn có rất nhiều đồ ăn nhẹ nữa.

Mỗi vị khách vào cửa hàng được sẽ có một nhân viên bán hàng đi theo phục vụ 1-1.

Giản Thành Hi xem mấy loại quả này, nhân viên đi bên cạnh cũng cực kỳ nhiệt tình giới thiệu: “Đây đều là những quả mới được cửa hàng chúng tôi nhập về, anh có thể cân nhắc xem sao.”

Giản Thành Hi cũng muốn mua một chút cho các con ăn, bước đến tuỳ tiện cầm một quả lên, vừa mới nhìn thấy giá lập tức hoảng hốt tí nữa thì vung tay ném đi luôn: “50 đồng?!”

Nhân viên bán hàng: “Quả này chỗ chúng tôi bán giá cả phải chăng. Đây là quả anh đào, đây là lần đầu tiên ngài ăn sao?”

Giản Thành Hi lắc đầu: “Không phải, đây là lần đầu tiên tôi tự đi mua.”

Nhân viên bán hàng thấy hơi kì lạ, người ở Thành Thiên Không sinh sống mười mấy năm trời ai chẳng biết giá cả các loại trái cây, sao Giản Thành Hi lại có vẻ mặt mơ hồ vậy chứ?

Giản Thành Hi lại xem vài quả khác.

Không xem còn đỡ, càng xem lại càng sốc. Một quả anh đào giá tầm 50 đồng, mà mấy loại quả khác như nho, mận gì đó lại cao đến 200 đồng một quả!

Giản Thành Hi kinh hoảng ở trong lòng, đặt quả về chỗ cũ.

Nhân viên bán hàng: “Ngài không thích sao?”

Giản Thành Hi thở dài nói: “Không phải, chỉ là hồi trước ở Thành Phố Ngầm giá cả không cao đến mức này, nên tôi có chút ngạc nhiên thôi.”

Mà nhân viên bán hàng lại như vừa nghe thấy điều gì đó không thể tin nổi: “Ngài hồi trước ở Thành Phố Ngầm lên đây?!”

Giản Thành Hi hơi nhíu mày: “Có vấn đề gì à?”

Nhân viên bán hàng mới vừa rồi còn cung cung kính kính lập tức thay đổi ánh mắt, giọng điệu lúc nói chuyện với anh chứa đầy sự khinh thường: “Thế thì đúng rồi, dù sao ở Thành Phố Ngầm chỉ toàn bán mấy loại quả chua lè chua lét rẻ tiền thôi nhỉ. Mấy loại quả đấy mỗi năm chỉ được vận chuyển sang hành tinh khác chăn nuôi gia súc, sao sánh được với trái cây nhập khẩu chứ. Nếu anh đã ăn qua loại quả chúng tôi rồi chắc hẳn cũng biết cái gì gọi là tiền nào của nấy nhỉ.”

Giản Thành Hi trả lời cô ta: “Tôi đã từng ăn qua rồi, nhưng tôi thấy nó cũng chỉ giống quả ngọt thôi mà.”

Nhân viên bán hàng cười mỉa: “Chính là quả ngọt đấy đấy, nhưng Thành Phố Ngầm làm gì có nha, nên giá cả cũng không giống nhau đâu.”

Giản Thành Hi: “…….”

Trong nháy mắt, anh chợt nhận ra điều bất thường.

Theo lý mà nói, Thành Phố Ngầm cũng thuộc về hành tinh này, mà cây thánh khô héo khiến cả hành tinh không mọc ra được loại quả ngọt, dẫn đến một bộ phận người dân phải chịu khổ ăn loại quả chua chát ấy.

Cũng là người ở cùng trên hành tinh này.

Bởi vì vận khí tốt được sinh sống ở Thành Thiên Không. Bọn họ được ăn trái cây nhập khẩu, bây giờ lại bắt đầu giở thói coi thường những người còn lại.

Giản Thành Hi đặt quả đang cầm trên tay xuống, nói với nhân viên bán hàng: “Chỉ bởi vì ngọt hơn có xíu mà giá cả lại cao hơn nhiều như vậy à?”

Nhân viên bán hàng lại cho rằng anh không phục: “Đúng rồi, nó khác với loại trái cây tầm thường kia mà.”

Giản Thành Hi nhớ lại loại quả mình trồng được, anh nói: “Thật ra ở Thành Phố Ngầm chúng tôi cũng trồng được quả ngọt mà. Nếu bên này tôi có thể mở rộng diện tích gieo trồng, vậy tôi mở thị trường được không? Có thể bàn chuyện hợp tác với cửa hàng mọi người không?”

Nhân viên bán hàng mất kiên nhẫn nói: “Ở Thành Phố Ngầm thì có quả nào ngon được à? Nếu anh không có tiền thì cứ nói là không mua được đi.”

Công việc bọn họ là trích theo phần trăm hoa hồng. Nãy giờ đôi co cùng cái tên nghèo rớt mùng tơi này quá lãng phí thời gian rồi.

Giản Thành Hi nhìn cô ta: “Cô sốt ruột lắm à?”

Nhân viên bán hàng là một người khổng lồ, cô ta bĩu môi: “Đâu có đâu. Chẳng qua là cửa hàng chúng tôi giá cả đắt đỏ, nếu anh không có đủ khả năng chi trả, tôi khuyên anh cũng chẳng cần dạo quanh chỗ này làm gì đâu.”

Giản Thành Hi khẽ cười cười: “Vậy để tôi tự đi xem là được, cô không cần đi theo đâu.”

Nhân viên bán hàng thấy anh thế mà còn dám bảo mình không cần đi theo, liền cười mỉa một tiếng: “Mời anh.”

Giản Thành Hi không để ý cô ta nữa, thẳng bước quay đi.

Anh vừa mới đi, nhân viên bán hàng liền trợn trắng mắt ghét bỏ. Đồng nghiệp cô ta thấy vậy thì vội bước đến hỏi: “Sao cậu không đi theo tiếp đón khách nữa vậy? Nếu cậu không đi theo phục vụ, lát nữa người ta có mua gì cũng không trích phần trăm hoa hồng cho cậu đâu đấy.”

Nhân viên bán hàng kia nói: “Người Thành Phố Ngầm thôi, anh ta nghèo rớt mùng tơi ra đấy chứ mua được cái gì. Đúng là đen đủi mà!”

Đồng nghiệp cũng kinh ngạc: “Gì cơ?!”

Nhân viên bán hàng kia tiếp tục khẩu nghiệp: “Chẳng hiểu Thành Phố Ngầm lên đây làm cái quái gì nữa. Đã nghèo rồi còn học đòi người ta đi mua sắm nữa chứ.”

Đồng nghiệp cũng tặc lưỡi: “Ở đây có mấy thứ bọn họ có thể mua đâu.”

Nhân viên bán hàng kia cười khinh khỉnh hùa theo: “Có ai nói không phải đâu.”

………

Nửa tiếng sau

Trung tâm mua sắm xác nhận thanh toán một đơn đặt hàng khủng.

Giản Thành Hi mua khá nhiều thịt thà rau dưa các loại, còn thêm cả mấy loại trái cây nữa, tiền thanh toán trực tiếp lên tới mười mấy ngàn đồng. Giám đốc cũng chạy vội đến, dù sao địa chỉ giao hàng là giao đến đảo Phù Không thuộc hạng A nha, người nào ở đó ai chẳng không phú thì cũng quý.

Lúc giám đốc tính tiền cho anh có hỏi anh xem ai là nhân viên bán hàng đi theo phục vụ anh.

“Không có.” Giản Thành Hi lại chỉ điềm nhiên trả lời: “Tôi không có nhân viên đi theo tiếp đón, anh cứ tính tiền cho tôi đi.”

Giám đốc tròn mắt ngạc nhiên: “Sao có thể chứ, ở cửa hàng chúng tôi khách đến đều sẽ được nhân viên bán hàng đi theo phụ vụ 1-1 mà, này chắc là có hiểm lầm gì đó thôi. Thưa ngài, tiền thanh toán của ngài đã đủ để đăng ký thẻ hội viên chuỗi cửa hàng chúng tôi, nếu ngài muốn thì có thể làm……”

Giản Thành Hi: “Tôi không muốn.”

Giám đốc tròn mắt nhìn anh: “Vì sao ạ?”

“Nhân viên bán hàng của các anh bảo tôi là, nếu tôi không đủ khả năng chi trả thì không nên đến đây mua đồ đâu.” Giản Thành Hi thản nhiên nói: “Hôm nay tôi bận đón các con, không rảnh sang chỗ khác mua sắm mới phải mua đồ cửa hàng các anh. Nhưng yên tâm, sau này tôi không tới nữa là được.”

Giám đốc trợn tròn mát nhìn anh, không thể tin nổi vị khách sộp này cứ thế đi mất.

Nhân viên bán hàng đứng phía sau không rõ chuyện gì, bước lại gần hỏi: “Giám đốc, người vừa là rồi sao vậy? Em nghe nói anh ta từ Thành Phố Ngầm đến, sao lại có thể mua nhiều đồ thế được chứ……”

“Chát!”

Tiếng bạt tai vang dội truyền đến.

Giám đốc giận dữ mắng: “Đồ vô dụng, cô có biết vị khách vừa rồi là ở đảo Phù Không hạng A không hả? Người ở đó dù xuất thân có ở đâu đi nữa cũng không phải người cô có thể đắc tội được đâu!!!”

Nhân viên bán hàng đờ người ra: “Làm sao, sao có thể chứ…..?”

Giám đốc tức không thở nổi: “Đồ ngu, tiền lương tháng của cô cắt hết, cút về xem xét lại bản thân mình đi!!!”

*

Giản Thành Hi đưa hoá đơn thanh toán cho nhân viên kiểm tra xong thì chuẩn bị rời đi.

Lúc đi thang máy dành cho khách, đang nghĩ xem tí nữa đi ra cửa chính bằng đường nào, lại ở dưới tầng đối mặt với nhân viên bán hàng ban nãy. Bởi vì bị tổn thất đến phầm trăm hoa hồng với cả bị trừ tiền lương, lúc này cô ta đang dùng ánh mắt đầy oán hận nhìn chằm chằm Giản Thành Hi.

Chẳng hiểu kiểu gì.

Giản Thành Hi không muốn đôi co cùng cô ta, định cất bước đi qua luôn.

Nhân viên bán hàng lại không phục hừ lạnh một tiếng: “Có gì ghê gớm chứ. Nếu không phải dựa vào chồng giàu thì anh cũng chẳng đặt chân lên nổi Thành Thiên Không này đâu.”

Giản Thành Hi dừng bước, quay đầu lại nhìn cô ta.

Nhân viên bán hàng cảnh giác nhìn anh: “Làm sao? Tôi nói sai à?”

“Đúng là tôi chẳng có gì ghê gớm.” Giản Thành Hi lên tiếng: “Nhưng tôi cũng chẳng biết cô vênh váo cái gì.”

Nhân viên bán hàng ngẩn người.

Giản Thành Hi thờ ơ nhìn cô ta: “Cô sinh sống ở Thành Thiên Không, tôi xuất thân từ Thành Phố Ngầm, không sai. Nhưng thế thì sao chứ? Cô chỉ biết khinh thường người dân Thành Phố Ngầm chỉ được ăn quả chua với uống dịch dinh dưỡng. Theo tôi được biết, lúc xuất quân chiến đấu với quân Trùng tộc có hơn hai mươi vạn binh sĩ, trong đó đã có hơn mười lăm vạn có lẻ là binh sĩ đến từ Thành Phố Ngầm. Nếu không có bọn họ, cô còn đứng đây khoe khoang được chắc?”

Nhân viên bán hàng nghẹn họng: “Anh…..!”

“Ăn có mấy loại hoa quả này thì ghê gớm rồi à?” Giản Thành Hi nhớ lại bộ dạng kiêu căng ngạo mạn của cô ta bỗng thấy buồn cười: “Theo như lời cô nói, mấy quả chua đấy là để xuất khẩu đi cho gia súc ăn đều là từ hành tinh này mọc ra đấy.”

Nhân viên bán hàng cười lạnh một tiếng: “Thế thì sao? Chúng tôi cũng đâu có ăn.”

Giản Thành Hi khẽ cười: “Cô không ăn, nên cô coi thường người khác, lại không hề nghĩ tới chuyện hành tinh này bị ô nhiễm, trong mắt những người ở hành tinh khác, mấy người phải nhập khẩu trái cây từ hành tinh bọn họ đều chỉ là mấy người đáng thương như nhau mà thôi đâu nhỉ. Đều là người trên cùng một hành tinh, lại còn chó chê mèo lắm lông. Hành tinh chúng ta chỉ có loại quả chua lè chua lét đấy, cô coi thường, lại cho rằng hàng nhập mới xứng vinh danh. Đó mới là điều buồn cười nhất đấy.”

Nhân viên bán hàng bị anh chọc tức không nói nổi câu nào, hốc mắt cũng đỏ ửng lên.

Sinh sống ở Thành Thiên Không nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô ta phải chịu cảnh sỉ nhục như này. Thậm chí, đến cả giá trị quan của cô ta cũng bị anh nói đến lung lay rồi.

Khoé miệng nhân viên bán hàng run rẩy: “Anh, anh…….Nhưng lời tôi nói đều là sự thật còn gì! Cái loại quả ngọt anh nói cũng đâu có trồng hay đem bán được đâu!”

Giản Thành Hi nhìn cô ta: “Nếu là cho loại người như cô ăn, tôi thà ném xuống đất cũng không thèm bán. Với cả tôi phải sửa lại điều này. Tôi không phải là gả đến Thành Thiên Không, cả tôi cả chồng tôi đều xuất thân từ Thành Phố Ngầm, là hoàng đế các cô mời chúng tôi lên đây sinh sống.”

Giản Thành Hi nhìn cô ta, nụ cười trên môi không chút thay đổi: “Tạm biệt.”

Anh vừa đi chưa xa, bỗng có một bóng người từ phía sau bước ra.

Nhân viên bán hàng nhìn người đàn ông bên cạnh, vừa kinh ngạc lại sợ hãi: “Ông chủ ạ?!”

Vị thiên sứ bên cạnh mặc một bộ trang phục xa hoa thánh khiết nhìn người đang rời đi phía xa xa, trên môi lại gợi lên nụ cười.

Lâu rồi chưa thấy ai có miệng lưỡi sắc bén như vậy đấy.

Nhân viên bán hàng có chút tủi thân, mếu máo nói: “Ông chủ, người khách kia thật vô lễ……”

“Loại quả của anh ta, cho người đến lấy vài quả về làm mẫu bán xem sao đi.” Thiên sứ chậm rãi giao nhiệm vụ cho trợ lý bên cạnh. Anh ta đang định quay bước rời đi, bỗng như nhớ lại cái gì, lại dừng bước: “À đúng rồi.”

Nhân viên bán hàng còn đang ảo tưởng ông chủ sẽ chống lưng cho mình.

Anh ta lại chỉ nhìn cô ta một cái, thờ ơ nói: “Cô bị sa thải.”

………

*

Giản Thành Hi bước ra khỏi trung tâm thương mại. Anh nhìn đồng hồ, nghĩ thầm chắc các con cũng sắp tan học rồi.

Anh ngồi lên phi thuyền, chuẩn bị đến trường đón các con về.

Một bên nhìn danh sách mua sắm, một bên nghĩ xem tối nay nên ăn gì. Hôm nay anh mua được khá nhiều đồ, có lẽ sẽ nấu được một bàn tiệc lớn đây, còn có thể bồi bổ thân thể cho Lệ Lăng Phong nữa chứ.

Trước cổng trường, người tới người lui rất náo nhiệt.

Giản Thành Hi đợi một lúc lâu, các bạn học sinh cuối cùng cũng tan trường bước ra.

Từ xa anh đã thấy con gái mình, lập tức mỉm cười vẫy vẫy tay gọi: “Toái Toái!”

Lệ Toái Toái sung sướng nhào tới: “Ba ba!”

Giản Thành Hi ôm lấy con gái: “Thế nào? Ba ba đến đúng giờ chứ?”

Lệ Toái Toái gật đầu: “Đúng giờ lắm ạ!”

Giản Thành Hi lau mồ hôi trên trán con gái: “Hôm nay ở trường có vui không?”

Lệ Toái Toái trong trẻo đáp: “Vui lắm ạ!”

Giản Thành Hi cũng yên tâm hơn, con cái vui vẻ là anh vui rồi. Anh vẫn luôn lo lắng không biết liệu con gái có hoà nhập được với các bạn ở trường không, bây giờ xem ra cũng khá tốt ấy chứ. Các con anh có thể bình an lớn lên là tốt rồi, chỉ cần cơn ác mộng kia không trở thành sự thật là được.

“Nhưng mà…….” Lệ Toái Toái bỗng nói tiếp: “Toái Toái chẳng thích bạn cùng bàn tí nào.”

Giản Thành Hi nhíu nhíu mày: “Bạn cùng bàn?”

Sao lại là bạn cùng bàn rồi?

Anh bỗng có chút khẩn trương: “Bạn cùng bàn bắt nạt con à?”

Lệ Toái Toái lắc đầu: “Bạn cùng bàn con cũng là học sinh chuyển trường đến. Nhưng mà bạn ấy cứ nói với Toái Toái mấy thứ gì đâu không ý, Toái Toái chẳng thích bạn ấy đâu.”

Giản Thành Hi nghi hoặc: “Học sinh chuyển trường?”

Lệ Toái Toái gật đầu. Sau đó, như thể thấy được người, bé lập tức giơ tay chỉ về phía đằng kia: “Chính là bạn ý.”

Giản Thành Hi nhìn theo phía bé chỉ. Vốn anh cũng không để bụng lắm, kết quả vừa nhìn thấy cô bé tóc xoăn màu xanh dương kia thì chợt khựng người lại. Bên tai truyền đến giọng nói con gái: “Bạn ấy chính là bạn cùng bàn của con, Alice.”

Giản Thành Hi trợn tròn hai mắt, giọng nói hơi run run: “Alice Jane?”

Lệ Toái Toái nghi hoặc nhìn ba ba, hỏi: “Sao ba biết?”

Giản Thành Hi sao mà không biết!!!

Trong giấc mơ của anh, người giam giữ hai đứa nhóc nhà anh lại bao gồm có hai nhân vật chính—những người đã đứng đầu kêu gọi mọi người cùng đứng lên chống lại hai vai ác nhà anh, mà một trong hai người đó chính là Alice Jane!

Đó chính là bé nữ chính với mái tóc xanh dương!

Có chút khác với hình ảnh cô gái trưởng thành thánh khiết từ ái trong giấc mơ, bây giờ khuôn mặt cô bé vẫn mang vẻ non nớt thơ ngây.

Dù thế, anh vẫn nhận ra đó cùng là một người, không sai được.

Giấc mơ đó là thật.

Hoá ra cái gọi là nhân vật chính thực sự có tồn tại!

Lệ Toái Toái nghi hoặc nhìn ba ba, mềm mại hỏi: “Ba ơi, ba sao vậy?”

Trong lòng Giản Thành Hi cực kỳ khẩn trương, anh ôm con gái vội hỏi: “Bạn ấy nói gì kì quái với con à?”

“Bạn ấy cứ luôn mồn bảo Toái Toái không được làm cái này, không được làm cái kia.” Toái Toái nhăn mặt, khuôn mặt nhỏ đầy giận dữ thở phì phò: “Toái Toái chẳng thích bạn ý tí nào.”

“…….”

Con gái à, con thông cảm cho bạn ý đi.

Người ta là nhân vật chính.

Vai ác thường xuyên xảy ra bất hoà với nhân vật chính mà.

Đầu óc Giản Thành Hi hỗn loạn, anh muốn thử mở miệng hỏi con gái, lại không biết nên hỏi từ đâu. Không ngờ Alice đang đứng phía xa bỗng chạy về phía này.

Alice là một bé gái tộc Thiên Sứ. Cô bé bước đến trước mặt Lệ Toái Toái, chống eo nói: “Lệ Toái Toái, bay nãy tớ vẫn chưa nói xong, sao cậu chưa gì đã bỏ đi rồi?”

Lệ Toái Toái bĩu môi: “Toái Toái chẳng muốn nghe.”

Alice nghẹn lại, cô bé ba tuổi khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc: “Trong giờ thí nghiệm sinh học hôm nay, giáo sư bảo chúng ta phải quan sát quá trình sinh trưởng của bạn thỏ. Bạn thỏ ấy đáng yêu như vậy, sao cậu có thể nói cậu muốn ăn thịt thỏ chứ?!”

Lệ Toái Toái ‘hừ’ một tiếng: “Toái Toái cũng đâu có ăn bạn thỏ của cậu đâu!”

“Bé thỏ khác cũng không được.” Bé thiên sứ Alice giàu lòng nhân ái, cực kỳ kiên nhẫn khuyên nhủ: “Các bạn ý đều có sinh mệnh, chúng ta phải biết trân trọng từng sinh mệnh ấy. Cậu muốn ăn thỏ, đó là việc chỉ những người xấu xa mới làm thôi! Mẹ bạn thỏ biết sẽ khổ sở lắm đấy, cậu không thấy đau lòng sao?”

Những đứa bé khác mã bị nói như vậy thì đều đã sớm bị làm lay động rồi.

Nhưng Lệ Toái Toái vẫn kiên quyết lắc đầu: “Không thấy!”

Alice giận dữ: “Cậu!”

Mắt thấy hai đứa nhỏ chuẩn bị cãi nhau ầm lên.

Giản Thành Hi nhìn tình huống bất ổn trước mắt, điều bây giờ anh muốn làm nhất chính là cách nhân vật chính càng xa càng tốt, không thì phải biến cuộc tranh cãi này thành tình bạn. Nhưng như thế này thì sao mà con gái anh có thể đi theo nhân vật chính để hưởng ké hào quang của người ta được chứ, chắc chắn sẽ không địch lại nổi người ta đâu.

Anh đang định lên tiếng khuyên giải———

Lệ Toái Toái bỗng chống eo đứng đối diện cô bé, khuôn mặt cô nhóc trắng nõn, cực đúng đắn nói: “Nhưng trái cây cũng là sinh mệnh mà, mẹ của trái cây biết cũng sẽ đau khổ lắm đấy. Alice ngày nào cũng ăn trái cây phải không?”

Alice bị lối suy nghĩ này doạ giật mình. Cô bé mới ba tuổi thôi, làm sao đã trải qua chuyện này chứ, khoé môi cô bé run rẩy phản bác: “Cậu…….cậu đừng có mà nói linh tinh, trái cây không có sinh mệnh!”

Hai đứa nhỏ sắp lao vào cãi nhau đến nơi rồi.

Giản Thành Hi đứng bên cạnh quan sát. Cô bé trước mắt chính là người đối lập với con gái mình trong tương lai. Hệ thống trước kia đã từng nói với anh, nhân vật chính sẽ có được sự bảo vệ của thế giới này, những người xấu đối đầu cùng nhân vật chính đều sẽ không có kết cục tốt.

Nhưng hệ thống cũng có nói.

Chỉ cần là sự việc chưa phát sinh thì có thể thay đổi được.

Chỉ cần anh khống chế được cục diện trước mắt, không để con gái cùng nhân vật chính xảy ra mâu thuẫn, là có thể cứu vãn tất cả đúng không?!

Giản Thành Hi đang định mở miệng nói chuyện———

Lệ Toái Toái đã giành trước một bước, hai cô nhóc đứng tụm lại, giọng nói hai bé ngây thơ trong trẻo cãi qua cãi lại: “Thỏ từ mặt đất lui lên, trái cây cũng là từ trên cây mọc từ dưới đất lên, bọn nó giống nhau đều có sinh mạng. Cho nên cậu cũng là người xấu!”

Alice cũng bị cuốn vào, cô bé muốn phản bác lại: “Cậu nói linh tinh, này không giống nhau…..”

Lệ Toái Toái lại gật đầu đồng tình: “Chúng ta quả thật không giống nhau.”

Alice chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi lại: “Thật à?”

“Ừ, bởi vì Toái Toái vẫn chưa ăn bạn thỏ nào, cho nên không phải người xấu.” Đôi mắt Lệ Toái Toái ngập nước, giọng nói cực kỳ nghiêm túc, còn mang theo sự mềm mại an ủi Alice: “Nhưng cậu ngày nào cũng ăn trái cây, cậu đã là người xấu rồi.”

Cho dù Alice tương lai có là nhân vật chính, bây giờ cũng chỉ là một cô bé mới có ba tuổi đầu, kiến thức chắc chắn không đủ, nghe vậy hốc mắt liền đỏ bừng lên: “Thế tớ, tớ phải làm sao bây giờ?”

Lệ Toái Toái thận chí còn chu đáo vỗ vỗ vai cô bé an ủi: “Không sao đâu, Toái Toái tin là mẹ trái cây sẽ không trách cậu đâu.”

Alice mong chờ: “Thật ư? Vì sao vậy”

“Cậu ngốc à?” Mắt Lệ Toái Toái ngập nước nhìn cô bé: “Mẹ trái cây có nói được đâu.”

Alice hoàn toàn bị cuốn theo mấy lời doạ dẫm của Lệ Toái Toái. Đôi mắt xanh biếc của cô bé ngập nước, hít sâu một hơi, sau vẫn không nhịn lại nổi, lập tức oà khóc lên: “Oaaaaa!”

Giản Thành Hi: “……..”

Chết dở.

Doạ nhân vật chính khóc rồi.