Sau Khi Xuyên Sách, Cá Mặn Phát Hiện Cả Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 45: Phu nhân nguyên soái chưa gì đã có đứa thứ ba




CHƯƠNG 45: Phu nhân nguyên soái chưa gì đã có đứa thứ ba

Alice khóc lóc được thầy giáo đưa đến bệnh viện.

Chỉ là dường như cô bé tuổi còn nhỏ quá, vẫn cứ mãi níu lấy tay bạn cùng bàn không chịu buông, dường như bạn cùng bàn bé chính là chỗ dựa tinh thần của bé vậy, không có không được.

Thầy giáo vì không dám chậm trễ thời gian, không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý cho bạn cùng bàn cô bé cùng đi theo dỗ dành.

Vốn thầy chỉ định đưa hai bé đến phòng y tế của trường khám xem sao. Nhưng Alice biểu hiện đau đớn có hơi thái quá, thầy một khắc cũng không chờ nổi, trường học cũng không cách quá xa so với bệnh viện trung tâm Đế Quốc, thầy liền không chút do dự đưa cô bé qua.

Trên xe, giáo viên phòng giáo vụ ngồi đằng trước, hai bé ngồi đằng sau.

Alice khẩn trương đến mức lòng bàn tay toàn mồ hôi. Cô bé nắm chặt tay Lệ Toái Toái sốt sắng gọi: “Toái Toái……”

Lệ Toái Toái ngồi bên cạnh bình tĩnh quay sang nhìn bạn: “Làm sao vậy?”

Tim Alice đập muốn vọt lên tận cổ, đây cũng mới là lần đầu tiên bé làm chuyện này thôi mà: “Tớ, chúng ta có thể bị phát hiện ra không? Có bị giáo viên trách phạt không?”

Lệ Toái Toái: “Không đâu.”

Alice thở phào nhẹ nhõm.

Nào ngờ———

Lệ Toái Toái chậm rãi nói tiếp, giọng nói giòn tan: “Bị phát hiện giả đau bụng là Alice mà, sao lại trách phạt Toái Toái chứ?”

Alice: “……”

Cô bé nhìn Toái Toái, hốc mắt lại đỏ lên.

Lệ Toái Toái ngồi trên xe, mắt thấy bạn lại chuẩn bị khóc oà lên, cô nhóc chống cằm thở dài, Alice nhiều chuyện quá.

Âm thanh nức nở từ bên cạnh truyền đến.

Lệ Toái Toái đành vì lỗ tai được yên bình mà nghiêng mặt qua, khuôn mặt xinh xắn búng ra sữa hỏi: “Mẹ Alice ở phòng bệnh nào vậy?”

Dời đi lực chú ý vẫn là cách hiệu quả nhất.

Alice lắc lắc đầu: “Tớ, tớ không biết.”

Khuôn mặt vốn hiền lành vô hại của Lệ Toái Toái nháy mắt thay đổi. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia tức giận nhìn Alice, ngay cả hàng lông mày cũng nhíu lại, trừng mắt nhìn Alice.

Alice hơi bị dọa đến, vội nói: “Nhưng mà, nhưng mà Alice có thể cảm nhận được!”

“…..”

May cho cậu là cậu giải thích nhanh.

*

Rất nhanh xe đã đến nơi.

Nhân viên công tác có phần gấp gáp, dù sao trẻ con trường này đều không phú thì quý. Một khi xảy ra vấn đề gì, bọn họ căn bản không gánh tội nổi.

Thầy giáo vội bước đến: “Đến nơi rồi, mau vào kiểm tra xem.”

Alice cùng Lệ Toái Toái nối đuôi nhau xuống xe.

Bệnh viện ở Đế Quốc rất lớn, ngay trung tâm cổng lớn còn có một đài phun nước, từng toà kiến trúc thì cao ngất ngưởng. Khác với phòng bệnh cổ tồi tàn ở Thành Phố Ngầm, nơi này vừa mới vừa xa hoa tráng lệ chẳng khác gì cung điện.

Thầy giáo vội đưa hai bạn nhỏ đến phòng cấp cứu.

Bác sĩ trực ban có chút ngỡ ngàng nhìn hai cô nhóc.

Thầy giáo giải thích: “Phiền bác sĩ giúp tôi khám cho cháu nó một chút, cháu bỗng nhiên bị đau bụng.”

Bác sĩ sau khi hiểu được tình hình liền vẫy tay với hai nhóc: “Là vậy à, vậy đến đây bác khám cho.”

Alice thấy hơi khẩn trương, cô bé là nói dối, không phải đau bụng thật, cho nên khi bác sĩ gọi bé, bé liền theo bản năng nắm chặt góc áo không dám đi qua.

Thầy giáo chỉ cho là cô bé sợ hãi, liền dịu dàng mở đầu dỗ dành: “Alice, không phải em bảo đau bụng à? Mau đi khám đi, bác sĩ sẽ giúp em kiểm tra sức khoẻ.”

Alice mím môi, khuôn mặt đáng yêu của bé thiên sứ đầy vẻ do dự. Chính là bé thực sự bất đắc dĩ không còn cách nào khác, đành phải đi tới.

Bác sĩ là một người trông khá dễ gần, ông đi tới đi lui kiểm tra một vòng, sau đó nói với giọng là lạ: “Hình như không có vấn đề gì?”

Thầy giáo ngạc nhiên: “Không có vấn đề gì?”

Bác sĩ gật đầu: “Đúng vậy, thân thể cô bé này không có vấn đề gì cả……”

Ánh mắt bác sĩ có chút chần chờ nhìn cô bé tóc xanh dương, thể hiện rõ thái độ hoài nghi của mình.

Bác sĩ hỏi: “Bạn nhỏ, cháu có bị đau bụng thật không?”

Alice bị bác sĩ nhìn như vậy càng khẩn trương hơn, hốc mắt dần xuất hiện ánh nước. Bé đã bao giờ nói dối đâu, đối diện với hoàn cảnh này sao có thể nói nên lời.

Bác sĩ khé liếc nhìn thầy giáo.

Nhưng mà———

Thầy giáo lại lập tức khẳng định: “Không thể nào, Alice là học sinh ba tốt, là bạn nhỏ mẫu mực trong hàng ngũ học sinh danh dự của chúng tôi, cháu nó sẽ không nói dối.”

Nước mắt Alice lập tức tràn bờ đê.

Hu hu hu.

Bé là đứa trẻ hư.

Bác sĩ kì lạ nhìn cô bé: “Thế cũng không đúng, cô bé quả thật không có vấn đề gì cả.”

Mọi người chỉ biết nhìn mặt nhau.

Lúc bác sĩ đang định lên tiếng bảo thầy giáo đưa Alice về lại trường.

Lệ Toái Toái vẫn luôn ung dung thong thả ngồi ở cái ghế bên cạnh bỗng mở miệng. Cô nhóc buộc tóc đuôi ngựa xinh xắn phía sau, giọng nói trong trẻo: “Alice, hay là do cậu muốn đi WC?”

Mọi người sửng sốt.

Thầy giáo và bác sĩ nhìn nhau.

Dường như thầy giáo cũng hiểu ra vấn đề, lập tức hỏi: “Alice, hoá ra là em muốn đi WC à?”

Alice khẩn trương túm váy: “Em…..Alice….”

Bác sĩ đẩy mắt kính: “Khả năng là thế rồi, thầy mang cô bé qua bên kia đi WC đi vậy.”

Thầy giáo gật đầu.

Alice lúc xoay người lại liền nhìn Lệ Toái Toái đang đứng bên cạnh mình, hiển nhiên bé thiên sứ đã coi Lệ Toái Toái thành người bạn thân thiết của mình rồi: “Toái Toái…..”

Lệ Toái Toái thờ ơ nhìn qua.

Alice lại muốn khóc: “Cậu đi cùng tớ được không?”

Lệ Toái Toái chẳng có tí đồng tình nào, đang định lắc đầu———

Thầy giáo lại nói: “Được, Toái Toái, em đi cùng Alice đi, thầy ở bên ngoài chờ hai em ra nhé.”

“…….”

Hai bạn nhỏ cùng nhau đi tới phòng WC.

Alice chần chờ nói: “Toái Toái, tớ không thực sự muốn đi WC thì phải làm sao giờ?”

Lệ Toái Toái cho Alice một ánh nhìn ‘đồ ngốc’, bé nói: “Thừa dịp này mà mau đi tìm mẹ cậu đi.”

Alice trợn tròn hai mắt, hoàn toàn ngỡ ngàng trước sự cơ trí của Toái Toái.

Lệ Toái Toái tiếp tục thúc giục cô bé: “Mau lên đi, đừng lãng phí thời gian.”

Alice cảm động, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu nhé Toái Toái, đến lúc này rồi cậu vẫn còn lo cho tớ, tớ……lúc trước là tớ hiểu lầm cậu.”

“Không phải.” Lệ Toái Toái không chút cảm động, quyết đoán nói: “Không nhanh lên là đến giờ tan học bây giờ, Toái Toái còn muốn về nhà ăn trưa nữa.”

“…….”

Cậu là đồ lạnh nhạt vô tâm!

*

Thầy giáo thì đứng chờ đầu hành lang bên kia.

Alice thì nấp chỗ ngoặt trước phòng vệ sinh dùng thần lực cảm nhận. Cô bé là một thiên sứ rất mạnh, chưa mất bao lâu đã cảm nhận được vị trí của mẹ mình, lập tức chỉ về một hướng: “Đằng kia!”

Lệ Toái Toái còn chưa kịp phản ứng gì đã bị cô bé kéo theo cùng chạy.

Hai cô nhóc chạy xuyên qua dãy hành lang bệnh viện đông đúc.

Hết cầu thang tầng này lại đến cầu thang tầng khác, trèo đến mức có phần kiệt sức, nhưng hai cô nhóc vẫn chẳng dừng bước chân.

Cuối cùng———

Dưới sự dẫn đường của Alice đang thở phì phò, hai cô nhóc đã lên đến tầng 4.

Thế nhưng, từ cầu thang đến trước cửa phòng bệnh, đều có vệ sĩ đứng canh gác. Bọn họ canh gác nghiêm ngặt tới mức tưởng như một con ruồi cũng chẳng thể lọt qua, không một kẽ hở.

Alice kinh ngạc đứng khựng lại.

Có một vệ sĩ lập tức nghe thấy tiếng động: “Ai?”

Alice bị dọa sững sờ tại chỗ.

Chỉ cần người vệ sĩ kia nhìn về phía này, hai bé sẽ lập tức bị bại lộ———

Bỗng một cánh tay vươn tay, kéo Alice đang trố mắt đứng nhìn vào góc khuất. Người vệ sĩ kia sau khi quay đầu lại nhìn cũng chỉ thấy dãy hành lang không một bóng người, sau khi nhìn xung quanh bốn phía một vòng, anh ta mới rời đi.

……..

Phía khác

Ở tầng hai của bệnh viện

Giản Thành Hi nhận được điện thoại của thầy giáo liền vội vã chạy đến.

Trên trán anh lấm tầm mồ hôi, vừa thở hổn hển vừa gấp gáp hỏi thầy: “Chào thầy, là thầy gọi tôi bảo con tôi biến mất rồi?!”

Thầy giáo cũng đang sốt ruột: “Đúng vậy, là thế này, hai cháu bảo với tôi là muốn đi vệ sinh, nhưng tôi chờ mãi không thấy hai bé ra, đến lúc tôi nhờ người vào tìm hộ lại phát hiện ra cả hai bé đã chẳng thấy đâu rồi.”

Giản Thành Hi khiếp sợ: “Sao lại thế được!”

Thầy giáo cũng ảo não.

Giản Thành Hi gấp không chờ nổi, lập tức nói: “Lập tức đi tìm thôi!”

Thầy giáo nói: “Anh không cần quay lại tìm đâu, tôi đã tìm hết cả cái tầng này rồi, không thấy hai cháu đâu nên đành phải liên lạc với anh trước…..”

Thầy giáo còn chưa dứt lời———

Một giọng bé gái trong trẻo bỗng truyền đến từ phía sau: “Ba ba!”

Giản Thành Hi vừa quay đầu lại liền thấy con gái nhỏ của anh đang chạy về phía anh.

Khoảnh khắc nhìn thấy con gái anh mới có thể thở phào một hơi, vội bước lên đón con gái: “Toái Toái, con chạy đi đâu vậy chứ?”

Lệ Toái Toái nhào vào lòng Giản Thành Hi.

Thầy giáo đứng bên cạnh xem mà tròn mắt. Rõ ràng là ban nãy thầy có tìm thế nào cũng chẳng thấy đâu.

Thầy giáo vội bước đến hỏi: “Toái Toái, Alice đâu?”

Lệ Toái Toái chỉ ra phía sau.

Alice người mặc váy dài trắng một bộ mất hồn mất vía đi tới.

Thầy giáo vội bước đến, sau khi xác nhận hai bé không xảy ra vấn đề gì mới thở dài một hơi, sau đó liền tra hỏi: “Các em chạy đi đâu hả?”

Thầy hạ quyết tâm, lần này phải dạy dỗ hai cô nhóc này một phen mới được!

Nào ngờ———

Lệ Toái Toái đáp: “Alice bảo bạn ấy không thích phòng vệ sinh đấy, phòng đấy mùi lắm với chẳng sạch, nên em đành phải dẫn bạn sang một nhà vệ sinh khác ạ.”

Thầy giáo: “…….”

Lý do thuyết phục đấy.

Có cái đầu ý!

*

Cũng may sau tất cả cũng không xảy ra nguy hiểm gì. Chờ thầy giáo và Alice rời đi, Giản Thành Hi lập tức đứng lại trước cửa bệnh viện, cúi đầu nhìn con gái chằm chằm.

Lệ Toái Toái cũng ngẩng đầu lên nhìn ba ba.

Bốn mắt nhìn nhau———

Biểu cảm Giản Thành Hi cực kỳ nghiêm túc, anh trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là sao?”

Lệ Toái Toái sững sờ.

Giản Thành Hi nhìn thái độ của con gái liền biết chuyện này cũng chẳng đơn giản chỉ là đổi nhà vệ sinh khác như Lệ Toái Toái đã nói.

Nhưng anh cũng không sốt ruột mà chưa phân biệt đúng sai gì đã trách mắng con gái.

Giản Thành Hi ngồi xổm xuống nhìn cô nhóc, thậm chí còn dịu dàng duỗi tay vén chỗ tóc rối loạn bên thái dương cô bé ra sau tai: “Có chuyện gì không thể nói với ba ba được à?”

Lệ Toái Toái khựng lại. Bé mím chặt môi, không biết nên nói thế nào.

Giản Thành Hi bình tĩnh nhìn bé: “Không thể nói cho thầy giáo rồi, nhưng cũng không thể nói cho ba ba nốt à?”

Điều khiến anh đau lòng nhất là, những đứa bé ba tuổi khác có chuyện gì tủi thân, phản ứng đầu tiên đều sẽ là tìm đến ba mẹ làm chỗ dựa.

Chỉ có con anh thì không.

Cả Toái Toái lẫn Tiểu Trầm đều không có cảm giác an toàn, từ trước đã vậy rồi.

Anh vẫn luôn muốn thay đổi điều này, lại chẳng biết nên thay đổi kiểu gì, từ đâu.

Giản Thành Hi khẽ thở dài não nề một tiếng, anh nắm tay con, nói: “Ba ba biết con không phải một đứa trẻ hư, cho dù con nói dối giáo viên thì nhất định cũng là do có nguyên nhân khác, đúng thế không?”

Lệ Toái Toái đứng trước mặt Giản Thành Hi, chần chờ mở miệng: “Ba ba không giận Toái Toái ạ?”

Giản Thành Hi đáp: “Giận chứ.”

Lệ Toái Toái ngỡ ngàng, trong lòng cũng trở nên khẩn trương hơn.

Giản Thành Hi lại nói tiếp: “Nhưng không phải ba ba giận con, mà ba ba giận chính mình.”

Lệ Toái Toái nghi hoặc nhìn ba.

Bé đúng là rất thông minh, nhưng dù gì thì bé cũng mới chỉ là một cô nhóc ba tuổi mà thôi.

“Bởi vì Toái Toái gặp chuyện khó khăn cũng không muốn nói cho ba ba biết, nên ba ba rất buồn.” Giản Thành Hi nửa ngồi xổm trước mặt con gái. Ánh chiều tà chiếu bóng hai người ra rất dài: “Tuy rằng Toái Toái rất lợi hại, con có thể tự bảo vệ được bản thân, nhưng ba ba cũng muốn được bảo vệ Toái Toái nữa mà.”

Đôi mắt Lệ Toái Toái ngập nước nhìn ba ba, bé nhỏ giọng hỏi: “Kể cả khi Toái Toái làm chuyện xấu, ba ba cũng muốn bảo vệ Toái Toái ạ?”

“Tất nhiên rồi.” Giản Thành Hi nói: “Toái Toái con không chỉ có một mình đâu, con là con gái ba mà, ba ba chắc chắn sẽ bảo vệ Toái Toái.”

Hơi dừng lại một chút, anh lại bổ sung: “Hơn nữa, chuyện tốt hay xấu không do người khác phán xét, ba ba sẽ không nghe bọn họ nói, chỉ nghe con thôi.”

Giống như một căn phòng đang bị khoá chặt lại.

Không hề bị dùng bạo lực cạy phá cửa.

Người muốn vào sẽ chỉ nhẹ nhàng đứng bên ngoài mà lịch sự hỏi liệu mình có thể vào hay không thôi vậy.

Hàng mi dài của Lệ Toái Toái khẽ run run. Khuôn mặt trẻ con đáng yêu của cô nhóc xuất hiện ý cười nhẹ, bé kéo kéo tay ba ba: “Toái Toái là giúp Alice lừa thầy giáo để bạn ấy có thể đến bệnh viện thăm mẹ bạn ấy ạ.”

Giản Thành Hi ngẩn người: “Alice không thể tự đến sao?”

Lệ Toái Toái lắc lắc: “Nhà bạn ấy không cho phép bạn ấy đến.”

Giản Thành Hi không ngờ còn có chuyện này, xem ra cái tên Bá Ân quả thật không xứng làm người.

Lệ Toái Toái cho rằng khả năng là ba ba sẽ trách mắng mình trận.

Giản Thành Hi lại chỉ nhìn con gái, khẽ nở nụ cười bất đắc dĩ: “Sao con còn có thể nghĩ ra cái cách này chứ? Thầy giáo thế mà cũng tin được.”

Anh có chút bất ngờ, vì dựa theo cốt truyện mà nói thì nhân vật chính và vai ác hẳn phải là hai phe đối lập hoàn toàn với nhau mới đúng, sao lại phát triển thành cốt truyện hai cô nhóc giúp đỡ nhau được rồi?

Hơn nữa cô nhóc nhà anh vẫn luôn không thích Alice.

Giản Thành Hi cũng vì chuyện này mà thường xuyên phát sầu, lo lắng về tương lai các con.

Nhưng hiện tại không giống nữa.

Này không phải cơ hội để hoà hoãn mối quan hệ giữa nhân vật chính và vai ác à?

Lệ Toái Toái ngẩng mặt lên, vừa thơm vừa ngọt tựa sữa nói: “Bởi vì Alice là một bạn nhỏ ngoan mà. Chỉ cần bạn ý nói thì mọi người ai cũng tin thôi, không giống Toái Toái.”

“Con nói linh tinh gì đấy.” Giản Thành Hi cắt ngang cô nhóc, anh nhìn thẳng vào mắt con gái mà nói: “Lời của Toái Toái ba ba cũng tin nha.”

Bàn tay to ấm áp nắm lấy bàn tay nhỏ có hơi lạnh.

Ánh chiều tà chiếu lên người hai ba con. Lệ Toái Toái cùng ba ba bé nắm tay nhau đi ra ngoài cổng lớn. Giọng cô nhóc mềm mại gợi chuyện: “Alice có nói, nói dối là không tốt, chỉ có những bạn nhỏ hư mới nói dối thôi.”

Giản Thành Hi nắm tay con gái: “Nói dối đúng là không tốt, nhưng muốn đến thăm mẹ cũng không có gì là sai cả.”

Lệ Toái Toái: “Thế Toái Toái có phải bạn nhỏ hư không ạ?”

“Không phải, Toái Toái biết giúp đỡ người khác, con là bé anh hùng nha.” Giọng Giản Thành Hi dịu dàng, anh nói tiếp: “Là một bạn nhỏ giúp đỡ không cần hồi đáp.”

Lệ Toái Toái lập tcứ hỏi: “Hoá ra bạn nhỏ ngoan là như thế ạ?”

Giản Thành Hi cực kỳ ủng hộ chuyện các con hướng thiện, lập tức gật đầu: “Đúng vậy, đúng là thế đấy, Toái Toái có thích không?”

Lệ Toái Toái lại không chút do dự mà lắc đầu: “Con chẳng thích.”

Giản Thành Hi sửng sốt: “Thế vì sao chứ?”

“Vì Alice có nói sẽ mang sách ma dược đến trao đổi ạ.” Lệ Toái Toái lanh lợi lập tức đưa ra được kết luận, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm vỗ vỗ ngực: “Cũng may Toái Toái không phải bạn nhỏ ngoan ngoãn gì cả.”

“……”

Này cũng không cần may mắn đâu con à.

*

Lúc hai ba con đi ra đến cổng bệnh viện đã thấy đằng xa xa thầy giáo cùng Alice đang cùng đứng đợi quản gia nhà cô bé đến đón.

Trên khuôn mặt đáng thương của cô bé còn có nước mắt, bộ dạng trông vừa cô đơn vừa tủi thân.

Nhìn bóng lưng cô bé, rồi Giản Thành Hi lại quay đầu nhìn về phía bệnh viện mà nhớ lại mấy chuyện Lệ Lăng Phong kể cho mình tối qua.

Vị phu nhân kia cũng thật đáng thương.

Cũng không biết kết cục cuối cùng sẽ ra sao nữa.

Hệ thống bỗng nhảy ra: [ Ký chủ, anh muốn mở mảnh ký ức nhân vật chính tiếp theo không? ]

Giản Thành Hi ngạc nhiên : “Thời gian làm lạnh xong rồi đấy hả?”

Hệ thống liền thống báo: [ Thời gian làm lạnh vừa kết thúc rồi, tối qua anh cũng mới tích được 10 điểm, anh có muốn sử dụng bây giờ không? ]

Giản Thành Hi có hơi do dự. Anh nắm tay con gái, nhìn về phía Alice cách đó không xa, rồi anh cắn chặt răng hạ quyết tâm: “Sử dụng.”

Hệ thống lập tức tiêu điểm tích phân.

Cùng với tiếng chuông “leng keng” vang lên, một mảnh ký ức cũng được mở ra, hiện lên trong tâm trí Giản Thành Hi:

[ Nuối tiếc lớn nhất cả đời Alice Jane đó là không được gặp mặt mẹ lần cuối ]

?

Gặp mặt lần cuối?!

Giản Thành Hi nhìn thấy mảnh ký ức mà cả người chấn động.

Nếu dựa theo đó mà nói, vậy chẳng phải là có khả năng rất cao là tình trạng của người đang nằm trong phòng bệnh kia không hề ổn à? Thế không phải cũng có nghĩa là Alice sau này cũng không thể được gặp lại mẹ cô bé nữa?

Lệ Toái Toái lắc lắc tay ba, hỏi: “Ba ba ơi?”

Giản Thành Hi cúi đầu nhìn con gái.

Anh vẫn luôn muốn vì con mà thay đổi vận mệnh gì đó, thế nhưng anh vẫn chưa biết nên bắt đầu từ đâu. Nhưng mà hiện tại, hình như anh hiểu được mình nên làm gì rồi.

Nhấc tay xem đồng hồ, còn khoảng hai tiếng nữa Lệ Trầm mới tan học.

Giản Thành Hi liền ôm con gái bước đến trước mặt thầy giáo, hỏi thăm: “Chào thầy, thầy đang trông bé Alice đấy à?”

Thầy giáo đáp: “Ừ, bé Alice thấy không thoải mái lắm, tôi đang đứng cùng cháu đợi quản gia nhà cháu đến đón ấy mà.”

“Là thế à.” Giản Thành Hi nở nụ cười: “Không thì thầy cứ về trước đi vậy, để tôi trông cô bé cho. Dù sao Toái Toái nhà tôi với Alice cũng là bạn tốt, để hai bé trong lúc chờ chơi cùng nhau cũng tốt.”

Thầy giáo ngẩn người: “Vậy có….ổn không?”

Giản Thành Hi làm bộ vô tình nói: “Có gì không ổn chứ? Tôi cũng không vội lắm, dù sao tướng quân nhà tôi ngày thường đều ở quân doanh, tôi có thời gian cho mấy bé ấy mà.”

Thầy giáo lúc này mới cũng mới nhớ lại. Đây là phu nhân nguyên soái mà, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?

Huống hồ mình rời đi lâu như vậy rồi, quả thực vẫn còn nhiều việc chưa xử lý xong.

“Thế được rồi, vậy tôi về trước nhé.” Thầy giáo cúi đầu nhìn Alice, nhẹ nhàng an ủi: “Alice, thầy về nhé, em còn đang ốm, lát nữa về nhà nhớ ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho tốt, nghe chưa?”

Alice tuy rằng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng vẫn rất nghe lời gật đầu.

Thầy giáo trước khi về còn quay đầu nhìn thoáng qua anh chàng tinh linh xinh đẹp thanh tú ấy. Trong lòng khẽ cảm khái, vị nguyên soái máu lạnh vô tình người gặp người sợ kia lại có vị phu nhân nguyên soái vừa thân thiện hiền lành lại còn tốt bụng đáng tin như vậy.

Giản Thành Hi nở nụ cười vẫy vẫy tay với thầy giáo: “Thầy giáo đi đường cẩn thận nha.”

Trong lòng thầy giáo bỗng thấy ấm áp: “Không cần tiễn tôi đâu.”

Người tốt giống như anh Giản đúng là không nhiều lắm!!!

……

Phi thuyền trường học vừa rời đi, Giản Thành Hi đã lập tức thu lại nụ cười. Anh  kéo tay hai cô nhóc: “Đến đây.”

Lệ Toái Toái cùng Alice đều nghi hoặc nhìn anh.

Giản Thành Hi kéo tay Alice, nhanh chóng nói: “Chú nghĩ cách đưa cháu vào thăm mẹ, nhưng cháu phải nghe theo sắp xếp của chú, biết chưa?”

Alice có hơi do dự, nhưng rồi vẫn gật đầu.

Giản Thành Hi an ủi cô bé, liền vội dắt tay hai bạn nhỏ quay ngược vào bệnh viện.

Sở dĩ anh có biện pháp là được hưởng ké phúc lợi của Lệ Lăng Phong. Mễ Lạp Kiệt là bác sĩ cao cấp nhất Đế Quốc, bình thường cũng sẽ trực ở bệnh viện.

Hai tuần trước anh cũng từng đưa Lệ Trầm đến đây khám chân.

Vì để tiện hơn mà Mễ Lạp Kiệt đã cấp tốc làm cho anh một cái thẻ thông hành.

Bước vào văn phòng, cũng may anh tính thời gian cũng chuẩn, quả nhiên Mễ Lạp Kiệt vẫn chưa rời đi.

Anh ta khiếp sợ nhìn Giản Thành Hi mang theo hai cô nhóc đứng ngoài cửa, sốc không nói nên lời. Mễ Lạp Kiệt nhìn Giản Thành Hi tay dắt một cô bé tóc xanh dương lạ lẫm, lắp bắp: “Anh…..”

Giản Thành Hi nghi hoặc: “Tôi làm sao?”

Tay Mễ Lạp Kiệt giữa không trung chỉ chỉ phải nửa ngày mới mở miệng nói: “Anh được lắm! Còn dám cắm sừng Lệ Lăng Phong, giấu anh ta sinh con gái riêng cơ đấy!”

Giản Thành Hi: “……”

Mễ Lạp Kiệt đứng dậy nói: “Anh tới tìm tôi làm gì? Anh muốn tôi giúp anh cái gì chứ? Tôi nói trước nha, tôi không giúp anh được, Lệ Lăng Phong giết tôi mất!”

“…..”

Giản Thành Hi hít sâu một hơi, mãi mới nói nổi mấy chữ: “Này không phải con gái riêng của tôi!”

Mắt Mễ Lạp Kiệt còn trừng lớn hơn, không thể tin được hỏi lại: “Là của anh ta á?!”

Giản Thành Hi không thể nhịn được nữa: “Bớt xàm xí lại đi! Đây là bạn cùng lớp của Toái Toái! Tôi đưa hai cô nhóc đến đây là có việc cần nhờ anh, anh là bác sĩ đặc cấp của bệnh viện này đúng không?”

Mễ Lạp Kiệt gật đầu, có phần kiêu ngạo xác nhận: “Đúng rồi đấy, có chuyện gì à?”

Giản Thành Hi: “Vậy chắc hắn anh có thể ra vào tầng 4 nhỉ, anh có thể nghĩ cách cho chúng tôi vào cùng được không?”

Mễ Lạp Kiệt nghĩ cũng không thèm nghĩ: “Này không được, tầng 4 được Bá Ân phong toả rồi, hiện tại chẳng ai ra vào được, anh ta cũng chẳng cho phép người ngoài vào!”

Giản Thành Hi cũng biết là thế.

Nhưng anh vẫn còn mấy lời chưa nói xong đâu———

Alice chợt lên tiếng: “Cha cháu là vì mẹ cháu bị bệnh nặng nên mới phong toả phòng bệnh đúng không ạ?”

Mễ Lạp Kiệt hơi nghi nghi nhìn về phía cô bé, đến khi nhìn thấy mái tóc màu xanh dương của bé mới nhận ra: “Cháu là con của Bá Ân với người vợ người thú Thành Phố Ngầm kia đúng không?”

Alice gật đầu, cô bé hồn nhiên chẳng để tâm: “Cha nói mẹ bị bệnh, sẽ lây bệnh cho người khác, nhưng Alice muốn đến thăm mẹ lắm.”

Mễ Lạp Kiệt cười cười: “Anh ta nói thế với cháu à?”

Alice gật gật đầu.

Mễ Lạp Kiệt lại vẫy vẫy tay gọi Giản Thành Hi đến nói chuyện: “Cái tên Bá Ân kia đúng là loại mặt người dạ thú, đến cả con gái cũng lừa được.”

Anh ta vừa dứt lời.

Alice lập tức lớn tiếng phản bác: “Chú nói điêu, cha cháu sẽ không nói dối!”

Mễ Lạp Kiệt ngẩn người.

Nhưng chưa đợi anh ta nói chuyện, Lệ Toái Toái bên cạnh đã ‘hừ’ một tiếng: “Thế vì sao cha cậu lại không cho cậu đến thăm mẹ chứ?”

Alice khựng lại, hốc mắt cô bé đỏ ửng lên: “Bởi vì cha nói mẹ cần tĩnh dưỡng, Alice không được đến quấy rầy mẹ.”

Lệ Toái Toái: “Thì tĩnh dưỡng, nhưng cậu đến cũng không nói gì thì là không quấy rầy rồi mà.”

Alice biết điều Toái Toái nói là có lý: “Thế nhưng……nhưng mà…..”

Nhưng bé không tiếp nhận nổi, người cha vẫn luôn dạy dỗ bảo bé phải làm một đứa bé lễ phép thật thà lại sẽ lừa dối bé.

Đối với một cô bé mới có ba tuổi, điều này thực sự là đả kích quá lớn.

Giản Thành Hi thở dài một hơi, quay sang nói với Mễ Lạp Kiệt: “Anh có cách nào để chúng tôi vào một chuyến không?”

Mễ Lạp Kiệt hạ tay xuống, nói: “Điều này quả thật không được đâu. Bệnh viện chúng tôi cũng là lấy tiền làm việc thôi, tôi cũng là một người có tiêu chuẩn đạo đức của mình, chuyện này không giúp mọi người được rồi.”

Giản Thành Hi: “Lần sau vợ anh cãi nhau với anh, tôi giúp anh bày mưu tính kế.”

Mễ Lạp Kiệt ngỡ ngàng: “Anh còn biết mấy thứ này?”

Giản Thành Hi bình thản đáp: “Tôi là vợ của Lệ Lăng Phong.”

Mễ Lạp Kiệt nghĩ đến việc Giản Thành Hi đến cả tên ma quỷ kia còn thu phục được, còn có chuyện gì làm khó được anh chắc. Vậy nên anh ta lập tức đáp: “Thành giao!”

*

Bệnh viện, tầng 4.

Mễ Lạp Kiệt đẩy xe y tế cùng trợ lý của mình đi vào.

Các vệ sĩ nhìn thấy anh ta đều cực kì tôn kính cúi chào.

Trong ánh mắt người ngoài, Mễ Lạp Kiệt vẫn luôn là một người tôn quý cao ngạo, anh ta nói: “Tôi đến kiểm tra cho người bệnh.”

Vệ sĩ nhìn thoáng qua Giản Thành Hi đội mũ đeo khẩu trang ở bên cạnh: “Anh ta…..”

Mễ Lạp Kiệt nhướng mày: “Là trợ lý của tôi, có vấn đề gì à?”

Vệ sĩ có hơi do dự: “Ông chủ có bảo là không có người ngoài tự tiện ra vào.”

“Trợ lý của tôi là người ngoài chắc?” Mễ Lạp Kiệt kiêu căng ngạo mạn, ngữ khí vênh váo chất vấn ngược lại: “Tôi là bác sĩ hay các anh là bác sĩ?”

Vệ sĩ nào dám đắc tội vị này, lập tức nhượng bộ: “Mời ngài vào.”

Mễ Lạp Kiệt hừ lạnh một tiếng rồi mới cùng trợ lý đi vào.

Bọn họ sau khi tiến vào hành lang bên trong thì lập tức chẳng còn lại ai. Đi tầm mười mấy mét mới đến căn phòng cuối hành lang kia.

Đẩy cửa vào, đây là một phòng bệnh khá rộng lớn. Một căn phòng ngủ bày bố sáng sủa, còn có một người phụ nữ đang ngồi trên giường, khuôn mặt cô có phần tiều tụy. Chính là người phụ nữ tộc Người Thú hôm đó chỗ cổng trường.

Cô hơi bất ngờ nhìn về phía này.

Còn chưa kịp nói gì, bỗng từ dưới xe y tế, một cô bé chạy ào ra. Alice bổ nhào vào lòng mẹ, giọng nói mang theo chút vội vàng: “Mẹ ơi!”

Người phụ nữ thú nhân đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là ngạc nhiên mừng rỡ, không dám tin gọi: “Alice?”

Trên khuôn mặt trắng nõn của Alice cũng toàn là nước mắt: “Mẹ ơi, Alice nhớ mẹ lắm.”

Người phụ nữ thú nhân ôm cô bé: “Alice…..”

Giản Thành Hi hơi cảm khái nhìn một màn mẹ con hội tụ đầy ấm cúng này.

Người phụ nữ bỗng nhiên bắt đầu không kìm nén được cơn ho khan. Giản Thành Hi có hơi ngỡ ngàng, lại chợt thấy Mễ Lạp Kiệt bước đến, giúp cô truyền chút thần lực chữa trị, lúc này cô mới dừng ho.

Mễ Lạp Kiệt dặn dò cô: “Đừng quá xúc động ảnh hưởng tâm tính.”

Người phụ nữ gật đầu: “Cảm ơn ngài.”

Giản Thành Hi ở bên cạnh hỏi thăm: “Cô là bị bệnh gì vậy?”

Mễ Lạp Kiệt ở phía sau nhìn anh một cái: “Tinh thần lực hỗn loạn của tộc Người Thú.”

Giản Thành Hi cũng không xa lạ gì với mấy từ này.

Người phụ nữa là một quý cô mèo vô cùng dịu dàng, cô vén tóc, nói: “Tôi mấy tháng này vẫn luôn trong trạng thái tinh thần lực không ổn định, thậm chí đôi khi còn chẳng khống chế nổi bản thân, nên chồng tôi mới phải đưa tôi đến đây chữa bệnh.”

Alice lo lắng nhìn mẹ: “Mẹ ơi….”

Mễ Lạp Kiệt thở dài: “Mọi người đến rồi thì cũng mau đi thôi, không lát nữa mà bị phát hiện thì chết dở, tôi ra bên ngoài chờ trước.”

Giản Thành Hi đáp một tiếng.

Alice khóc lóc ôm mẹ một cái, bộ dáng quyến luyến không nỡ rõ ràng.

Dường như người phụ nữ ấy cũng cảm nhận được mình không còn sống được bao lâu nữa, cô quyến luyến vuốt tóc con gái, nhỏ giọng nói: “Mẹ không nỡ nhất chính là con gái của mẹ…….”

Giản Thành Hi chợt hỏi: “Vấn đề tinh thần lực của cô rất nghiêm trọng à?”

Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, mấy ngày này bệnh viện cũng đều khám cho tôi, nhưng tôi cảm thấy dường như thời gian mình tỉnh táo cũng chẳng được bao lâu. Người thú một khi tinh thần lực xảy ra vấn đề liền vô phương cứu chữa, điều này trong lòng tôi cũng hiểu.”

Giản Thành Hi nhìn sắc mặt cô, mày khẽ nhíu lại.

Anh cũng từng gặp qua người thú bị phát cuồng, nhưng sắc mặt người sói kia tuyệt đối không phải như này.

Quý cô người thú trước mặt anh có bọng mắt cùng sắc môi đều chuyển sang có chút thâm đen. Này là hiện tượng điển hình của việc bị trúng độc nha!

Giản Thành Hi có hơi chần chờ, cuối cùng vẫn nói: “Cô có phiền không nếu tôi bắt mạch cho cô thử xem?”

Quý cô người thú ngạc nhiên: “Bắt mạch là sao?”

Giản Thành Hi nhanh chóng giải thích một chút: “Trước kia tôi từng học qua một vài phương pháp y học đơn giản, tôi thấy sức khoẻ cô không ổn, nên tôi muốn xem cho cô một chút.”

Quý cô người thú: “Vậy phiền anh quá.”

Giản Thành Hi lắc đầu: “Phiền gì chứ, cô là mẹ của bạn của Toái Toái nhà tôi, chút chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi.”

Quý cô người thú thấy anh nói vậy cũng không từ chối nữa, đưa tay ra cho anh xem.

Giản Thành Hi nhấc tay, khép ngón giữa với ngón trỏ lại đặt lên trên mạch đạp của cô. Vốn anh chỉ định thử xem xem sao thôi, dù sao cũng đã lâu rồi anh chưa bắt mạch cho ai.

Lại không ngờ———

Giản Thành Hi hơi dừng lại trên cổ tay cô một lúc, sắc mặt nặng nề mà nói với cô: “Tôi nghi là cô có khả năng bị trúng độc rồi.”

“Gì cơ?!” Quý cô người thú cực kỳ kinh ngạc, cô cười cười: “Sao thế được chứ, tôi chỉ đơn giản là tinh thần lực hỗn loạn mà thôi. Hơn nữa, tôi tiếp xúc với độc tố ở đâu được chứ? Chồng tôi đối với tôi rất tốt, bình thường tôi cũng không ăn bậy bạ gì, không thể có cơ hội để tiếp xúc với độc tố được.”

Trong lòng Giản Thành Hi nghĩ, chồng cô chuẩn bị bỏ cô cưới vợ mới, này vẫn là rất tốt cô nói à?

Tốt cái đầu anh ta ý!

Anh hơi do dự, thử nói: “Hay là kiểm tra lại bằng hệ thống thử xem?”

Quý cô người thú nói: “Tôi đã kiểm tra qua rồi, không xuất hiện vấn đề gì cả.”

Giản Thành Hi nhíu mày.

Lại đúng lúc này———

Mễ Lạp Kiệt bỗng từ bên ngoài vọt vào: “Chết dở, hình như là quản gia nhà Bá Ân đến rồi, sao ông ta lại lên đây chứ?”

Giản Thành Hi sửng sốt.

Quản gia là đến đón Alice, chắc là vì ở cổng bệnh viện không thấy Alice đây cho nên mới lên đây xem.

Alice cũng sốt ruột, cô bé lập tức cuống cuồng hết cả lên.

Vẫn là Giản Thành Hi phản ứng nhanh, anh vội nói: “Alice, cháu trốn lại xuống xe y tế đi.”

Alice ngoan ngoãn gật đầu.

Mễ Lạp Kiệt nhìn Giản Thành Hi: “Vậy anh thì sao? Quản gia đã từng gặp anh chưa?”

Chắc chắn là gặp rồi.

Trùng hợp nhất là mới gặp đúng hôm qua luôn.

Bây giờ đi ra ngoài cũng không kịp nữa. Giản Thành Hi nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, hạ quyết tâm nói: “Vậy tôi trốn ở bên ngoài vậy.”

Mễ Lạp Kiệt khiếp sợ can ngăn: “Bên ngoài đứng chỗ nào chứ!”

Giản Thành Hi chỉ chỉ cái cây bên ngoài cửa sổ: “Tôi có thể leo cây.”

Trước kia anh ở nông thôn, nhà nghèo, mấy trò từ trèo cây xem trứng chim đến lội sông bắt cá, anh chẳng ngán trò nào.

Mễ Lạp Kiệt trước nay vẫn coi Giản Thành Hi chỉ là một tinh linh chân yếu tay mềm, lại chợt thấy anh hành động nhanh thoăn thoắt mở cửa sổ rồi ôm cây, thậm chí còn từ từ bò tụt xuống bên dưới, chẳng bao lâu đã trốn đi được.

Mễ Lạp Kiệt: “…….”

Là tôi coi thường anh rồi.

Anh ta vừa định thở phào nhẹ nhõm chuyện có thể lừa gạt quản gia cho qua chuyện, lại đột nhiên nhớ lại———

Chết dở!

Anh ta quên mất, hôm nay hoàng đế có tổ chức cho nhóm quan thần trong triều đến bệnh viện cùng kiểm tra sức khoẻ! Mà hơn nữa, bọn họ cũng sẽ đi theo con đường này mà đến!!!

……

Bên ngoài

Giản Thành Hi ôm cây thở phì phò.

Đã lâu không trèo cây khiến anh mệt muốn chớt. Trong lòng thầm lo lắng không biết con gái anh chờ ở trong phòng có sốt ruột không, rồi nào là còn nửa tiếng nữa là đến giờ đón con trai tan học rồi———

Đột nhiên chưa kịp chuẩn bị gì, anh bỗng dưng mắt đối mắt với một con rắn trên cây.

Bốn mắt nhìn nhau, không khí yên tĩnh.

Cả người Giản Thành Hi cứng đờ lại. Ai nói cho anh biết sao ở đây lại có rắn chứ??!!

Con rắn kia dường như cũng rất hứng thú với sự xuất hiện của anh, nó chậm rãi uốn người muốn trườn đến gần. Mà Giản Thành Hi anh từ nhỏ đến lớn hãi nhất mấy loại động vật không xương sống này!!!

“Xè…xè….xè…”

Con rắn uốn éo trườn tới.

Da gà da vịt trên người Giản Thành Hi nổi hết lên, trái tim như vọt lên tận cổ, không khống chế nổi mà muốn dịch ra phía sau.

Cũng may cái cây này khá to, miễn cưỡng đủ để anh cử động.

Một người một rắn không tiếng động giằng co, cảm giác thời gian trôi rất chậm, tưởng như phải nửa thế kỉ rồi vậy!

Giản Thành Hi khóc không ra nước mắt. Chuyện này là sao chứ!!!!

Lúc anh sắp không trụ nổi nữa muốn bò về lại phòng, đột nhiên anh nghe thấy giọng nói trò chuyện của một nhóm người đi đường bên dưới khá gần, thậm chí trong đó còn có giọng một người khiến anh cảm thấy có chút quen thuộc.

Giản Thành Hi nghi hoặc quay đầu lại nhìn.

Nhóm người kia có hoàng đế dẫn dầu đi trước, mà Lệ Lăng Phong đang ung dung thong thả bước đi gần ngay cạnh hoàng đế.

Phía sau hoàng đế còn có không ít các quan đại thần đi theo. Nhưng ông ta cũng chẳng để ý tới bọn họ, trên mặt mang theo ý cười, chỉ ghé qua nói chuyện cùng vị tướng quân sắc mặt lạnh lùng bên cạnh mình.

…….

Mắt thấy mọi người sắp đi sang bên này. Lệ Lăng Phong vốn có phần thờ ơ nhàm chán đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên tán cây.

Giản Thành Hi ngồi trên thân cây tầng ba cùng người đàn ông nhà mình mắt đối mắt.

“……”

Không ai hình dung nổi bầu không khí xấu hổ lúc này.

Giản Thành Hi thậm chí còn không nghĩ ra nên dùng biểu cảm gì. Lại bởi vì đang ngẩn ngơ, lúc anh xoay đầu nhìn lại lại chợt phát hiện ra, con rắn kia không biết từ lúc nào đã bò lên người anh, tò mò nhìn anh rồi!!!!!

Giản Thành Hi hoảng sợ trợn tròn mắt.

Cả người cũng giật bắn lên một cái!

Thân cây bởi vì cử động đột ngột của anh cũng rung theo, đến lúc anh muốn ổn định lại thân mình đã chẳng còn kịp nữa rồi. Lòng bàn chân anh đạp lên không trung, mọi thứ chỉ diễn ra trong nháy mắt, anh ngã xuống.

“Aaaaa……”

Giản Thành Hi lơ lửng trong không trung, ngã từ trên cây xuống, nhưng cảm giác đau đớn trong dự đoán của anh lại không xuất hiện, mà là được ôm trọn vào một bờ ngực rắn chắc.

Quanh mũi cũng truyền đến mùi hương quen thuộc.

Giản Thành Hi trợn tròn mắt, lập tức liền đối diện với đôi con ngươi đen láy sâu thẳm của hắn.

Còn có ánh mắt chăm chú của mọi người xung quanh.

Lệ Lăng Phong vững vàng ôm lấy anh, giọng nói trầm ấm: “Em làm gì vậy?”

Giản Thành Hi nhìn thoáng qua con rắn đã bỏ trốn mất dạng trên cây, suy nghĩ muốn đào hố chôn mình cũng xuất hiện rồi. Anh nằm trong lòng Lệ Lăng Phong, không biết phải giải thích chuyện này kiểu gì được mới được: “Em…..em…..”

Lúc anh đang vắt não nghĩ———

Một bóng người bỗng từ xa chạy vội đến.

Mễ Lạp Kiệt sốt ruột bước đến chỗ bọn họ, nhìn thấy Giản Thành Hi mới thở phào một hơi: “Anh không sao chứ?”

Giản Thành Hi lắc lắc đầu.

Mọi người vây xung quanh rất nhiều, đều tập trung ánh nhìn nhìn về phía này.

Hoàng đế đầu tiên là ngẩn người, lúc này mới dò hỏi: “Các khanh đây là……?”

Đứng cùng hoàng đế ở phía sau Lệ Lăng Phong là Tổng Bí thư Bá Ân. Gã cũng nhìn hai người họ, ánh mắt mang theo sự đánh giá. Hôm nay anh mà không đưa ra được lời giải thích hợp lý, e là anh cũng chẳng thể hưởng thọ tuổi già nổi mất.

Giản Thành Hi bước xuống khỏi lồng ngực Lệ Lăng Phong, nhỏ giọng: “Thần, chúng thần…..”

Mễ Lạp Kiệt cũng nhìn hắn một cái, thân làm bác sĩ, anh ta cũng chột dạ chết đi được: “Bọn tôi……”

Giản Thành Hi nghẹn nửa ngày mới nói được mấy chữ: “Hạ thần là tới tìm bác sĩ Mễ Lạp Kiệt xem bệnh.”

Lệ Lăng Phong nhìn anh từ trên xuống dười: “Người em khó chịu ở đâu à?”

Giản Thành Hi cảm thấy mình như đang đứng mũi chịu sào, nhưng cũng chỉ biết vắt óc đáp: “Dạ….”

Hoàng đế tò mò hỏi: “Khó chịu chỗ nào à? Sao khanh lại ngã từ trên đấy xuống chứ?”

Giản Thành Hi lắp bắp nhìn về phía Mễ Lạp Kiệt, ý muốn nhắc hắn nói gì đó xem: “Chuyện này……Ấy, bác sĩ, tôi khó chịu chỗ nào ấy nhở?”

Mễ Lạp Kiệt không nghĩ tới anh lại sẽ úp cái nồi này lên đầu mình, nhưng dù gì cũng là một thiên sứ, anh ta không chút hoang mang nói: “Về chuyện này, Giản phu nhân tới chỗ hạ thần là để khám thân thể.”

Bá Ân phì cười một tiếng, nhìn mặt trước toà bệnh viện mà nói: “Bên này không phải là khoa phụ sản à? Sao lại sang bên này kiểm tra vậy?”

Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều dồn về phía này.

Cần phải đến khoa phụ sản kiểm tra thân thể, còn có chuyện gì khác nữa à? Chuyện này không phải rõ như ban ngày luôn rồi còn gì!!!

Nguyên soái nhanh nhẹn thật, mới trở về từ tiền tuyến còn chưa nổi hai tháng, phu nhân chưa gì đã có đứa thứ ba rồi!!!

Mễ Lạp Kiệt nở nụ cười: “Đúng đấy, chính là kiểm tra một chút ở phương diện này xem sao.”

Lệ Lăng Phong nhìn chằm chằm người Giản Thành Hi, giọng nói người đàn ông trầm ấm vững vàng cực kỳ: “Em có?”

Giản Thành Hi nào dám nói dối trước mặt hắn, vội vàng lắc đầu: “Vẫn, vẫn chưa có.”

Hoàng đế ngạc nhiên: “Chưa có? Vậy khanh đến đây kiểm tra gì chứ?”

Khả năng xử lý tình huống của Mễ Lạp Kiệt khá tốt, anh ta lập tức nói: “Chính là bởi vì không có, nên phu nhân mới tới kiểm tra, với cả xem xem làm thế nào mới có thể có được đó!”

Sau khi nói xong, dường như còn sợ người khác không tin mà anh ta còn nở nụ cười tươi với Lệ Lăng Phong một cái, rồi lại quay sang nhìn Giản Thành Hi: “Nhỉ?”

Lệ Lăng Phong xoay người. Người đàn ông sắc mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm dư thừa. Nhưng ánh mắt hắn nhìn anh lại như mang theo hơi ấm vô hình: “Thật à?”

Giản Thành Hi: “…….”