Sau Khi Xuyên Sách, Ta "Cung Phụng" Hoàng Đế Nước Địch

Chương 103




Lăng Giang giống như nhớ lại ký ức.

Thấy Lăng Giang như vậy, Sở An Nhan mở miệng giải thích:

“ Là một loại độc mãn tính, bình thường người trúng độc chỉ sống được nhiều nhất lăm năm, Nguyên Doanh Doanh bởi vì có Trần thúc ở bên cạnh, cho nên mới chống đỡ được tới hiện tại ”

“ Cho nên… ”

Lăng Giang nghe xong lời Sở An Nhan nói.

Hắn nghĩ, hình như mẫu thân hắn cũng trúng phải loại độc này. 

Lúc ấy hắn chẳng qua chỉ ba tuổi, nhìn thấy hắn mẫu thân chết ngay trước mặt hắn, nàng có lẽ cũng không hắn về Đại Lăng quốc. Bởi vì nàng trước nay không hề nói thân thế cho hắn nghe.

Đến nỗi độc niết bàn này, đều là về sau Vân Nhất thu thập tin tức giao cho hắn, hắn mới biết.

Đương nhiên, theo như lời bọn họ nói, mẫu thân không khả năng trúng phải loại độc này. Nhưng nghe Sở An Nhan miêu tả, hắn cảm thấy khả năng này rất lớn.

“ Huymh làm sao vậy? Có phải không thoải mái ở đâu không? ”

Sở An Nhan lo lắng nhìn về phía Lăng Giang nãy giờ vẫn không nhúc nhích, biểu tình có chút đờ đẫn. 

Không thấy đáp lại.

Chẳng lẽ vừa rồi nàng nói gì đó gợi lại hồi ức không vui của Lăng Giang?

Lúc ăn cơm, Đường Trạch nhắc không ít chuyện về Lăng Giang, nói lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Giang, lúc ấy Lăng Giang sốt cao rất nghiêm trọng.

“ Không có việc gì, đều đi qua cả rồi ”. Sở An Nhan cũng không biết cụ thể, chỉ có thể giơ tay nhẹ nhàng vỗ vai trấn an Lăng Giang.

Nàng vừa rồi nói Nguyên Doanh Doanh trúng độc niết bàn, chẳng lẽ Lăng Giang biết loại độc này?

Từ từ đã, mẫu phi Lăng Giang không phải chết do trúng độc sao?

Người hạ độc Sở An Nhan đều biết, là mẫu phi Đại hoàng tử, hiện tại là đương kim hoàng hậu Đại Lăng quốc.

Nói như vậy, mẫu phi Lăng Giang trúng độc niết bàn?

Sẽ không trùng hợp vậy chứ, Sở An Nhan trầm mặc nhìn Lăng Giang, nhất thời không biết nên an ủi như nào. Chỉ có thể không ngừng vỗ vai hắn, không một tiếng động ở bên cạnh hắn.

Một đường đi tới khách điếm, Lăng Giang cũng không mở miệng nói một lời.

“ Lăng Giang, huynh ở đây đợi ta, ta đi xuống tìm Bất Ngữ thúc ”

“ Ta đi cùng nàng ”

Sở An Nhan nhướng mày, hiện tại nàng nói câu này, Lăng Giang liền muốn đi theo?

“ Được ”

Sở An Nhan giao xe ngựa cho thuộc hạ của Lăng Giang, khi đi vào trong khách điếm cũng không thấy Bất Ngữ thúc đâu, nhưng tiểu tử kia vẫn đang nằm trên giường.

Sở An Nhan giữa trưa không ăn nhiều lắm, nghĩ tới chuyện Lăng Giang có thể vẫn chưa ăn gì, vì thế dẫn hắn xuống dưới lầu ăn cơm.

Còn định gọi luôn mã phu vào, lại phát hiện không thấy người đâu.

Thôi, hẳn là có việc phải làm, đợi lát nữa gọi cơm cho hắn sau.

“ Ăn chút gì đi, Bất Ngữ thúc hẳn là có việc phải đi ra ngoài. Ăn cơm xong khéo khi ông ấy sẽ trở về ”

Sở An Nhan chọn chút đồ ăn bỏ vào bát Lăng Giang.

Còn may nơi này không xa, vừa vặn nàng cũng đói bụng, tuy rằng vị trí khách điếm xa xôi nhưng đồ ăn quả thật không tồi.

Sở An Nhan chăm chú ăn, Lăng Giang vẫn ăn vài miếng.

Sở An Nhan cùng Lăng Giang ở khách điếm đợi một hồi lâu, trời đều đã ngả về tây mà Bất Ngữ thúc vẫn  chưa về.

“ Chủ quán, ở đây có một lão nhân ăn mặc lôi thôi, sao đến giờ ông ấy vẫn chưa trở về? ”

“ Lão nhân kỳ quái kia à? Ta cũng không rõ, có đôi khi ta cũng không thấy ông ta về, nhưng sáng sớm hôm sau lại thấy ông ta đi ra ngoài. Đúng giờ ăn cơm trưa lên lầu nhìn đứa bé kia rồi lại đi ”

“ Hóa ra các ngươi muốn tới tìm ông ấy, tới thật không khéo, lúc các ngươi tới thì ông ấy đi rồi, cũng không biết khi nào trở về ”

Chủ quán xoa thái dương, hắn vừa từ bên ngoài trở về, thấy Sở An Nhan còn ngồi ở chỗ này vốn dĩ có chút nghi hoặc.

“ Vậy được rồi ”. Sở An Nhan chẹp môi, hiện tại trời đã hơi tối, nàng còn phải về phủ công chúa, Lăng Giang khẳng định còn chưa uống thuốc. Dựa theo lời Bất Ngữ thúc nói, Lăng Giang phải uống thuốc đúng giờ.

“ Lăng Giang, hôm nay huynh mang thuốc theo không? ”. Sở An Nhan đột nhiên cảm thấy đầu mình có vấn đề mới đi hỏi câu này. Nên chưa đợi Lăng Giang trả lời đã nhanh chóng sửa lại, “ Hôm nay huynh uống thuốc chưa? ”

Càng nói càng có vấn đề.

“ Sáng đã uống ”

Lăng Giang nhìn Sở An Nhan có chút buồn cười, vừa rồi rõ ràng nàng có chút khẩn trương, vậy mà vẫn còn lo lắng cho hắ hôm nay đã uống thuốc chưa.

“ Thật không? ”. Sáng Sở An Nhan rời đi sớm, nên chỗ Lăng Giang không để ý lắm, nhưng thấy thế nào cũng đều giống đang nói dối.

Sở An Nhan rối rắm một hồi, vẫn đi qua tìm chủ quán.

“ Đợi một lát nữa, nếu ngươi thấy lão nhân kỳ quái kia, nhất định phải bảo ông ấy nhanh chóng vào kinh thành, nói có chuyện quan trọng cần ông ấy ”

Sở An Nhan dẫn Lăng Giang rời đi, vừa đến cửa thấy Bất Ngữ thúc đang trở về. Trong lòng Sở An Nhan vui mừng, vội vàng chạy tới.

“ Bất Ngữ thúc mau về với ta, chỗ ta có người chờ thúc cứu mạng, nàng ấy trúng độc niết bàn, hôm nay độc tính phát tác ”

“ Niết bàn? Hiện tại vẫn còn loại này độc? Loại này đã rất lâu ta không chế rồi ”

“ Hóa ra là thúc chế? Vậy thúc biết cách giải độc không? ”. Sở An Nhan có chút kích động, nàng nên nghĩ tới độc này là do Bất Ngữ thúc chế tạo, xem ra nàng tìm đúng người rồi

“ Không biết, lúc ấy tùy tiện chế, qua nhiều năm ta sớm đã quên cách chế, chứ đừng nói là giải dược. Không nghĩ tới bây giờ còn người trúng mà chưa chết, thật là càng ngày càng hiếm lạ ”

“ Sao có thể, Bất Ngữ thúc ngẫm lại cách đi, hiện tại trên đời này trừ bỏ thúc ra thì chẳng ai có thể giải được độc này ”

“ Người kia trúng từ khi nào? ”

“ Đại khái được khoảng mươi năm ”

“ Kỳ lạ ”. Bất Ngữ thúc sờ sờ cằm, sinh ra tò mò với người trong miệng Sở An Nhan. Năm đó ônh chế độc niết bàn chính là vô sắc vô vị, trúng phải lăm năm sẽ phải chết.

Bởi vì hại người quá nhiều, sau này ông rửa tay gác kiếm. Từ đó không hề chế độc này nữa, ngay cả bản thân cũng mai danh ẩn tích. 

“ Tiền bối năm đó… ”. Lăng Giang muốn mở miệng dò hỏi, cuối cùng vẫn dừng lại.

Nhiều năm như vậy, có hỏi cũng không có ý nghĩa.

“ Được rồi, trước tiên đưa thứ này giữ mạng cho người kia, ta còn phải đi tìm chút thuốc, đứa nhỏ kia còn cần ta chăm sóc. Ngày mai ta sẽ tới ”. Bất Ngữ thúc tùy tiện ném cho Sở An Nhan một cái bình.

Đây là gần đây ông làm ra, vẫn chưa thử qua.

Nếu như để Sở An Nhan biết Bất Ngữ thúc không đáng tin cậy như vậy, nàng có lẽ sẽ không vội vã mang về.

Bởi vì rất nhanh sẽ đến giờ cơm tối, cho nên Sở An Nhan tùy tiện mua chút lương khô trong tiệm. Mã phu đeo đấu lạp, Sở An Nhan nghi hoặc mở miệng dò hỏi, “ Lão Trương, ngươi sao còn đeo cái này? ”

“ Hồi bẩm công chúa,  trời khéo khi sắp mưa, ta mới đi mượn về ”

Thanh âm kia rất nhỏ, Sở An Nhan nhất thời không nhận ra có gì không đúng.

Sở An Nhan à một tiếng cũng không hỏi nhiều, chỉ để hắn tranh thủ trời chưa tối đi về thành.

Lăng Giang ngồi trên xe ngựa cùng Sở An Nhan, qua có một hồi trời thật sự đổ mưa. Trời theo đó cũng tối hẳn xuống.

Sở An Nhan đẩy mành nhìn thoáng qua bên ngoài cũng không phát hiện có gì không đúng, chỉ là Lăng Giang đột nhiên bắt lấy tay nàng.