Sau Khi Xuyên Sách, Ta "Cung Phụng" Hoàng Đế Nước Địch

Chương 13: Sở An Nhan yêu hắn




Sở An Nhan phát hiện lần này là nàng làm kiêu, Lăng Giang thực tự nhiên ngồi lên xe ngựa, một chút việc đều không chán ghét.

" Công chúa, mau đi lên đi ". Hồng Tô cười xán lạn.

Sở An Nhan cấp Hồng Tô dựng ngón tay cái, ý muốn nói ngươi thật đúng là làm tốt lắm.

Sở An Nhan hít sâu một hơi, cùng liều mạng vào xe ngựa.

Bên trong xe ngựa không gian tuy rộng, nhưng hai người ngồi vào cũng hơi chật.

Cũng không biết có phải là do Hồng Tô cố ý hay không, trên xe ngựa chỉ có một chỗ ngồi. Lăng Giang ngồi ở đầu ghế bên kia, Sở An Nhan ngồi ở đầu ghế bên này, hai người chỉ cách nhau tầm một mét.

Từ khi lên xe, Sở An Nhan cùng Lăng Giang chưa nói qua với nhau một câu nào, bầu không khí vẫn luôn căng thẳng, Sở An Nhan thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở của nàng.

Trời cao a, nếu nàng có tội thì xin hãy để pháp luật trừng phạt nàng, chứ không phải ở đây bắt nàng nhịn đến nghẹn chết.

Tại lúc Sở An Nhan sắp bị nghẹn đến điên, nàng nghĩ thử tìm một đề tài để nói chuyện.

Liếc mắt nhìn, phát hiện Lăng Giang ngồi ngay ngắn nhắm mắt dưỡng thần, đem ý tưởng muốn mở miệng bị gió thổi bay.

Còn không phải chỉ là nhắm mắt dưỡng thần thôi sao, nàng cũng làm được đấy.

Bên ngoài xe ngựa ồn ào, các loại âm thanh gào thét, còn có âm thanh mọi người nói chuyện với nhau.

Tưởng tượng đến việc nàng lát nữa đi nhìn tửu lâu khai trương, Sở An Nhan hưng phấn không nhịn được.

Không biết vì sao, nguyên bản xe ngựa vững vàng chạy đột nhiên xóc nảy một chút, dọa Sở An Nhan sợ tới mức vội vàng vịn lấy khung cửa sổ.



Cùng lúc đó, có trọng lực đè lên chân nàng.

Hai chân Sở An Nhan biến thành gối đầu của Lăng Giang, mà hắn vẫn chưa phát giác, chỉ hơi nhíu mày, sau đó thay đổi tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.

Sở An Nhan phản xạ có điều kiện suýt thì đem Lăng Giang đẩy ngã, nhưng...... Hắn là nam chủ a.

" Công chúa, người trước mặt quá nhiều, xe ngựa không thể đi tiếp ". Hồng Tô đẩy mành ra, nhin thấy chính là tư thế hai người thân mật, hơn nữa tay Sở An Nhan còn dừng ở giữa không trung.

Nàng hiểu, nàng cái gì cũng đều hiểu!

Hồng Tô vội vàng đi ra ngoài trả lại không gian cho Sở An Nhan.

Vẫn là đem Lăng Giang đẩy xuống đi, Sở An Nhan đang muốn động thủ, tên đang nằm kia bỗng nhiên mở mắt.

Hắn thế nhưng ở trên xe ngựa ngủ.

Ý thức được phương hướng cùng xúc cảm khi gối đầu không đúng, Lăng Giang lập tức đứng dậy trực tiếp quỳ trên mặt đất.

" Đã nhiều lần mao phạm, công chúa thứ tội "

" Không có việc gì, vừa mới rồi xóc nảy nên ngươi mới ngã xuống, người trước mặt nhiều, xe ngựa không dễ đi, chúng ta xuống đi bộ "

Sở An Nhan chột dạ dẫn đầu xuống xe, còn may tay nàng vẫn chưa hạ thủ.

Lăng Giang nhìn nơi hai người vừa rồi ngồi, đảo mắt nhìn bên hông, đem vật lộ ra giấu trở lại.

Không biết Sở An Nhan có chú ý tới hay không, bất quá, cũng không quan trọng.

Xuống xe ngựa, Sở An Nhan mới ý thức được Hồng Tô nói người nhiều là ở mức nào.

Không hổ là nơi đường phố phồn hoa nhất, Sở An Nhan không sai biệt lắm nhìn thấy một đám người, vai chạm vai cũng không phải nói quá.

Cũng may nơi này cách tửu lâu không xa, Sở An Nhan thậm chí có thể nhìn thấy vải đỏ che tấm bảng hiệu của tửu lâu.

" Công chúa, khăn che mặt mà ngài muốn "

" Tốt ". Sở An Nhan đem khăn che mặt mang lên, tính uy lực của nguyên chủ thế nào nàng vẫn là hiểu rõ, vì không muốn doạ đến khách nhân, nàng vẫn lên che lại.

" Tìm một chỗ để xe ngựa, chúng ta đi bộ qua "

Sở An Nhan còn không ngại đi bộ vài bước, bên kia tửu lâu pháo thanh đã nổ vang bùm bùm.

Tửu lâu của nàng, khai trương rồi!



Vải đỏ được kéo xuống, ba chữ to rồng bay phượng múa lộ ở trước mắt mọi người.

Lăng Giang Lâu.

Lăng Giang nhìn ba chữ trên bảng hiệu, ánh mắt hơi thâm trầm, tiếp đó chuyển đến bóng dáng nữ tử trước mặt.

Sở An Nhan yêu hắn, thật sự là dùng tâm.

" Hôm nay Lăng Giang Lâu long trọng khai trương, các loại đồ ăn trong quán đều giảm nửa giá, giới hạn trong hôm nay, các vị đi ngang đừng bỏ lỡ! ". Hạ Phúc đem lời kịch lúc sáng sớm Sở An Nhan đưa cho hắn ta nói ra.

Thoáng chốc, không ít người đều vào tửu lâu, chủ yếu chính là vì mới mẻ, bất quá, Sở An Nhan thoạt nhìn thấy, cảm thấy như là một đám thuỷ quân.

Nguyên bản còn có chút ngóng người, thấy nhiều người đi vào như vậy, cũng háo hức đi vào.

" Đi, chúng ta đi vào trong "

Sở An Nhan cười quay đầu nhìn Lăng Giang, theo sau hưng phấn thẳng tiến đến tửu lâu.

Hiện tại là thời cơ thích hợp để đào tẩu.

Lăng Giang nhìn bóng dáng Sở An Nhan, cuối cùng vẫn cất bước đi theo.

Đợi lát nữa tửu lâu càng náo, cũng tiện rời đi.

Sở An Nhan lên lầu hai, nơi này vì nàng mà chuẩn bị một nhã gian.

" Công chúa, hôm nay thật nhiều người tới, đồ ăn đều giảm nửa giá, có hay không lỗ vốn? ". Hạ Phúc đi vào nhã gian, cấp Sở An Nhan báo một ít tình huống.

" Có lỗ mới có lãi, một ngày nay hao tổn tuy nhiều, Hạ chưởng quầy, sau bếp có vội hay không, có cần ta giúp đỡ không? "

Hạ Phúc được Sở An Nhan nhắc nhở, trong lúc nhất thời đối Sở An Nhan càng thêm sùng bái, " Vội a, còn phải ít nhiều là nhờ công chúa mời Nguyệt lão bản tới hỗ trợ, không chỉ có như thế, Nguyệt lão bản còn tặng chúng ta rất nhiều rượu ngon "

" Nguyệt lão bản cũng tới? Ở đâu? ". Nhiều người tới như vậy thật đúng là thuỷ quân a, khó trách có mấy tên nhìn quen mắt.

" Ngài ấy đã trở về Hương Phạn Lâu, nhưng để lại rất nhiều người giúp chúng ta một tay "

" Tốt ". Nàng chỉ có thể đợi ngày khác đến cảm tạ nàng ta.

Sở An Nhan trong lòng ấm áp, bận việc lâu như vậy, tửu lâu cuối cùng cũng khai trương.

" Chưởng quầy không hay rồi, lầu một có người gây sự ". Một gã sai vặt đi lên sốt ruột nói.



Tửu lâu ngày đầu khai trương liền có người tới gây sự, Sở An Nhan không vui nhíu mày, vội vàng đứng dậy nhìn.

Còn chưa có xuống lầu, Sở An Nhan liền nghe thấy được âm thanh một đại hán.

" Chưởng quầy các ngươi ở đâu! Này quả thực tửu lâu làm ăn quá tệ hại, đại gia hỏa đều đến xem, bàn này đồ ăn có bọ chết "

" Tửu lâu cũng quá không sạch sẽ! Trước kia cũng không thấy nơi này có bao nhiêu người tới, chắc là có người ăn ngộ độc đi "

Trong lúc nhất thời, một ít người còn chưa gọi món, những người đang ăn cũng ngừng đũa, cảm thấy đồ ăn trước mặt chính mình cũng có ruồi bọ.

" Tửu lâu chúng ta vệ sinh tuyệt đối có thể bảo đảm, không có khả năng sẽ xuất hiện vấn đề ". Sở An Nhan che mặt từ thang lầu chậm rãi xuống dưới.

Nàng tin tưởng tửu lâu của nàng, vấn đề vệ sinh nàng từng nhiều lần nhắc đi nhắc lại với Hạ Phúc, thậm chí còn nói thà rằng đồ ăn mang lên chậm một chút, cũng không thể lừa gạt người.

Phía trước phía sau phòng bếp quét tước sạch sẽ, lại là mới trang hoàng, nơi nào sẽ có ruồi bọ?

Này rõ ràng là có người muốn cố ý gây sự.

" Vị đại ca này, chúng ta có thể cho ngươi đổi món mới, nhưng không duyên không cớ bôi nhọ tửu lâu chúng ta mất vệ sinh, là thật bất công a "

Sở An Nhan nhìn nam tử kia, hắn ta lớn lên cao lớn thô kệch, trên mặt còn có một đạo vết sẹo dữ tợn, nhìn qua thực dọa người.

Sở An Nhan đứng trước mặt nam tử kia, một thân hồng y, khí chất bất phàm. Một nửa khuôn mặt tuy được mạn sa che khuất, nhưng dáng người như vậy cũng đủ để cho người ta luân hãm.

" Nha, không nghĩ tới lão bản Lăng Giang lâu lại là một tiểu nương tử mỹ lệ a, không trách lão tử không nói lý, ngươi nhìn xem, ruồi bọ ở bàn này "

" Nơi này là chỗ làm ăn buôn bán, còn không nhanh trở về giúp trượng phu dạy con! "