Sau Khi Xuyên Sách, Ta "Cung Phụng" Hoàng Đế Nước Địch

Chương 17: Muốn khiến nàng ấy khóc




Hầy, coi như đến hoàng cung nghỉ dưỡng đi.

Tranh thủ còn năm ngày, Sở An Nhan lại đi cửa tiệm dò xét một lần, bảo đảm hết thảy đều không có vấn đề gì, lúc này mới mang theo Hồng Tô cùng Lăng Giang vào cung.

Mang Hồng Tô là để cho tiện, kéo thêm Lăng Giang theo là sợ hắn chạy mất, đối với nam chủ, dẫn theo bên cạnh càng dễ dàng tìm hảo cảm.

Hơn nữa vào cung, còn có thể gặp được nữ chủ, đến lúc đó tác hợp cho đôi này, vậy không phải nàng sẽ trở thành bà mối.

Nam chủ về sau khẳng định sẽ cảm kích nàng!

Hắc hắc hắc, Sở An Nhan bất tri bất giác lau nước miếng, lần này nàng kêu người chuẩn bị hẳn hai chiếc xe ngựa.

Bằng không dưới tác động của Hồng Tô, lúc này khẳng định nàng phải ở chung chỗ với tên này.

Từ khi xe ngựa tiến vào hoàng cung, mành xe được Sở An Nhan vén lên vẫn không chịu buông xuống.

Đình đài lầu các nhiều đếm không xuể, hoàng ngói hồng tường, trang trọng túc mục, mỗi một thứ đều là kiệt tác đặc sắc.

" Công chúa, đã đến Ly An cung ". Hồng Tô ngữ khí nhẹ nhàng, nghe ra được rất cao hứng.

Đẩy mành ra, giương mắt liền bắt gặp Sở Thần.

" Cuối cùng cũng tới, ta ở đây chờ muội nửa ngày rồi "

Sở An Nhan còn không có quên thù ngày trước Sở Thần ngáng chân khiến nàng ngã, sau khi xuống xe trực tiếp ngó lơ hắn.

" An An, muội không thể đối với ta như vậy! Ta vì giúp muội bố trí Ly An cung mà mất thật nhiều tâm tư a "

Sở An Nhan quay đầu đi, đi đến phía sau xe ngựa, để Lăng Giang xuống dưới.



" An An ta sai rồi, lần trước là ta không đúng, muội không cần tức giận với tam ca. Muội muốn cái gì ta đều cho muội được chưa? "

Sở An Nhan cuối cùng nhìn hắn một cái, theo đó giơ ra năm đầu ngón tay.

" Thành giao! "

Sở An Nhan không nghĩ tới Sở Thần đáp ứng sảng khoái như vậy, vừa vặn nàng gần đây thiếu bạc.

" Buổi chiều nhớ rõ phái người đưa đến Ly An cung, năm ngàn lượng nha "

" Đều là việc nhỏ, vừa vặn gần đây ca ca muội thắng một vố lớn, đi đi đi, mang muội đi xem sân viện ta cực cực khổ khổ bố trí cho muội ". Sở Thần một phen khoác lấy vai Sở An Nhan đem nàng dẫn vào trong.

Vào bên trong, Sở An Nhan đã hối hận nàng chỉ đòi Sở Thần năm ngàn lượng.

Nơi nơi đều là màn lụa màu đỏ, trên cửa thậm chí còn dán hỉ tự.

" Thế nào, có thích hay không! ". Sở Thần vẻ mặt đắc ý, chờ đợi Sở An Nhan khen hắn.

" Sở Thần! Huynh cút ra ngoài cho ta! "

Sở Thần ôm một đống đồ vật màu đỏ, bị Sở An Nhan đuổi ra ngoài.

Sở Thần nhìn cửa bị đóng, hậm hực sờ sờ cái mũi, " Hừ, không biết hưởng thụ ý tốt của người khác, màu đỏ mang lại nhiều điều vui, đã cố ý vì bọn họ chuẩn bị. Thôi dẹp, vẫn là đi tìm cái tên coi tiền như rác kia thú vị hơn "

" Lăng Giang, bên kia là thiên điện, mấy ngày nay ngươi liền ở đó đi, trong Ly An cung có cung nữ, có chuyện gì ngươi có thể tùy thời phân phó, nghĩ muốn cái gì cũng có thể nói thẳng "

Lăng Giang nhàn nhạt ừ một tiếng, ánh mắt đảo qua cặp mắt hạnh của Sở An Nhan.

Từ khi thấy Sở An Nhan khổ sở khóc lớn, đã từng cảm thấy Sở An Nhan đáng sợ, hiện tại chỉ cảm thấy nàng mềm yếu có thể khí dễ.

Hổ giấy thôi, việc cấp bách là trong khoảng thời gian này Sở An Nhan nỗ lực đối tốt với hắn, chờ về sau còn có rất nhiều thời gian khí dễ nàng.

Suy nghĩ không biết như thế nào liền nhớ tới bộ dạng Sở An Nhan khóc đỏ cả mặt, mạc danh sinh ra ý muốn khiến nữ tử kia khóc.

" Ngươi còn có chuyện gì sao? ". Sở An Nhan thấy Lăng Giang nhìn chằm chằm nàng, liền cảm giác trên cổ mình đang kề một thanh đao.

Dọa người thật.

" Thiên điện có sách không? ". Lăng Giang thu hồi suy nghĩ, tầm mắt liếc nhìn hướng khác.

" Có, thiên điện có rất nhiều sách, ngươi có thể tự do lấy, ngươi cũng có thể đi Tàng Thư Lâu, nơi đó cũng rất nhiều sách "

Cuối cùng nhìn bóng lưng Lăng Giang rời đi, Sở An Nhan mới hưng phấn hướng phòng mình đi.



Hoàng cung a! Nàng thật sự tới hoàng cung a!

Sở An Nhan ở trên giường lớn thoải mái lăn một vòng, theo sau không kiềm chế được muốn đi dạo bên ngoài.

*

" Hồng Tô, ngươi nhanh lại đây! "

Sở An Nhan hưng phấn chạy trên con đường nhỏ phủ kín đá cuội, đi đến một chỗ bụi cây nở đầy hoa sơn chi.

Đầu hạ, chính là lúc hoa nở nhiều nhất. Ngự hoa viên có vô số loài hoa khác nhau, nữ tử một thân váy hoa màu hồng nhạt, bên hông đeo lục lạc, không ngừng va vào nhau phát ra âm vang dễ nghe.

" Công chúa, người chậm một chút, kẻo ngã ". Hồng Tô cười bất đắc dĩ, đuổi theo bước chân Sở An Nhan.

" Hồng Tô, đây hoa này là gì mà đẹp vậy ". Sở An Nhan đi đến một chỗ, bị một bụi cây hấp dẫn tầm mắt.

" Công chúa, đây là hoa dâm bụt, vừa đúng lúc nở "

Sở An Nhan ngắt xuống một bông hoa, cài một bông bên tai Hồng Tô, lại cho chính mình cài một bông.

" Hồng Tô, xem ta đẹp hay không đẹp "

" Công chúa tự nhiên là cực xinh đẹp "

" Các ngươi đang làm gì! ". Một tiểu nha hoàn mang theo một xô nước từ bên kia lại đây, thấy bên tai Sở An Nhan cài hoa dâm bụt, thần sắc liền hung ác.

Sở An Nhan có chút chột dạ nhìn về phía người kia.

Nhưng đây không phải nha hoàn mấy hôm trước gặp sao?

Hương Cần đặt thùng nước xuống, đi vài bước đến trước mặt Sở An Nhan.

" Ai cho các ngươi hái hoa dâm bụt, đây chính là hoa công chúa trồng! "

" Xin lỗi, ta không biết đây là hoa của các ngươi, ta bồi các ngươi một gốc có thể chứ? "

Xong rồi xong rồi, nàng thế nhưng đem hoa của nữ chủ trồng hái xuống, Sở An Nhan vội vàng đem bông hoa bên tai hoa lấy xuống, cảm thấy tay đều sắp phỏng.

Hương Cần không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp phải Sở An Nhan, lúc này Sở An Nhan nhưng không giống lần trước gặp ở trên đường phố, bộ dạng kiêu căng ngạo mạn.

Xem ra là lần trước bị dọa bởi thân phận công chúa nhà nàng ta, hiện tại vội vàng nhận lỗi.

Hương Cần trong lòng lại đắc ý vài phần, nếu người này có thể tiến cung, nghĩ đến liền là chi nữ nhà quan.



Lần trước nàng ta đắc tội công chúa, lần này nàng bắt được cơ hội càng phải hảo hảo giáo huấn!

" Bồi một gốc? Đây chính là công chúa tự trồng, ngươi tưởng bồi một gốc là xong?"

Nghe thấy Hương Cần không có hảo ý, Sở An Nhan hơi nhíu mày, bên người nữ chủ sao lại có loại cung nữ như này.

" To...... ". Hồng Tô định mở miệng, lại bị Sở An Nhan ngăn lại.

" Nói đi, muốn như thế nào bồi? "

Nữ chủ nàng đắc tội không nổi, tiểu cung nữ nếu là tỳ nữ bên cạnh nữ chủ, càng không thể lưu lại ấn tượng xấu.

" Thấy ngươi thành tâm, ta liền không thể lại cùng ngươi so đo, vừa rồi tay nào hái hoa xuống, liền chặt tay đó đi "

Không đợi Sở An Nhan mở miệng, Hương Cần tầm mắt lại chuyển hướng về phía Hồng Tô.

" Ngươi cái đồ tiện nô tỳ như thế nào còn dám cài hoa! ". Hương Cần một cái tát liền hướng trên mặt Hồng Tô đánh tới.

Sở An Nhan duỗi tay nắm lấy tay Hương Cần, nàng cho rằng Hương Cần còn có chút đạo lý, nàng bất quá là trong lúc vô tình hái xuống hai bông hoa, lại không phải cố ý, thế nhưng liền muốn chặt tay nàng.

Càng không thể nhẫn chính là nàng ta thế nhưng muốn đánh Hồng Tô, hoa trên tai Hồng Tô là nàng cài, huống chi, Hồng Tô là bằng hữu duy nhất khi nàng tới đây, nàng ta dám động thủ với Hồng Tô.

" Ngươi lớn mật, dám cản ta, ngươi tin hay ta bảo công chúa phế chức quan nhà ngươi! ". Hương Cần kêu gào rất lớn, Sở An Nhan lại thờ ơ, dùng điểm lực đem tay nàng ta hất ra.

" Bổn cung xem ngươi là bên cạnh An Bình nên không muốn cùng ngươi so đo, bất quá hiện tại bổn cung cảm thấy ngươi hùng hổ doạ người như vậy, càng giống chó điên xổng chuồng chạy loạn "

Nữ chủ ở trong nguyên tác dịu dàng như bạch nguyệt quang, tiểu cung nữ này quả thực chính là phá hủy hình tượng của nữ chủ.

" Công chúa, tiện tỳ này khinh người quá đáng, người không cần mềm lòng với ả ". Hồng Tô ở bên cạnh căm giận nhìn cung nữ kia, bất quá chỉ là một công chúa ở cung Thanh Hoa không được sủng ái, cũng dám động đến trên đầu công chúa nhà nàng!