Sau Khi Xuyên Sách, Ta "Cung Phụng" Hoàng Đế Nước Địch

Chương 2: Cô không cần giúp đỡ




" Công chúa, nô tỳ sẽ chiếu cố tốt Lăng công tử, công chúa vẫn là nhanh đi đổi y phục, nếu để hoàng hậu nương nương biết, chắc chắn sẽ trách phạt nô tỳ "

" Không phải lo, thân thể ta tốt, ngươi đi xem bọn hạ nhân đem sân bố trí thế nào rồi "

Sau khi Hồng Tô rời đi, Sở An Nhan nhẹ nhàng bước vào phòng, chiếu cố nam chủ thật tốt.

Cầm khay lên, Sở An Nhan rón ra rón rén đi đến trước giường.

Nam tử trên giường dung mạo như họa, lông mày nhíu chặt, lông mi dài lại rất rậm, sống mũi cao thẳng, môi tái nhợt cơ hồ không thấy huyết sắc.

Sở An Nhan nhịn không được âm thầm cảm thán, không hổ là nam chủ, con cưng của của tác giả nên đẹp trai có khác.

Khó trách nguyên chủ lại muốn cưỡng bách nam chủ đi vào khuôn khổ, gương mặt này, xác thật quá dụ nhân người ta phạm tội.

Liền tính trên mặt hắn lại nhiều thêm một vết sẹo nhưng cũng bất quá là càng thêm hấp dẫn.

Sở An Nhan nhẹ nhàng đem khay đặt ở một bên bàn nhỏ, lại đi đem Lăng Giang nâng lên dựa vào gối.

Có lẽ động tác có chút lớn, Lăng Giang cảnh giác mở mắt, thần sắc mê mang biến thành chán ghét.

" Đừng chạm vào ta! ". Lăng Giang muốn tránh tay Sở An Nhan, lại phát hiện chính mình một chút sức lực đều không có, không chỉ có như thế, đầu còn đau đến lợi hại.

Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cũng thật là nàng ta có thể làm ra được.

Bị Lăng Giang nhìn đến có chút chột dạ, Sở An Nhan ngượng ngùng thu hồi tay, sờ sờ cái mũi.

Nguyên chủ cùng nam chủ là có bao nhiêu đại thù, mới có thể khiến hắn phòng như phòng cướp mà đối đãi.

Cũng đúng, rốt cuộc nguyên chủ cũng là ác mộng trong lòng sau này của nam chủ, một chốc một lát muốn thay đổi cách nhìn của hắn cũng hơi khó.

" Cái kia, ngươi sinh bệnh, ta là tới giúp ngươi thay dược ". Sở An Nhan bưng khay thuốc, ngữ khí tận lực mềm xuống.

Sở An Nhan đem dược đưa tới trước mặt Lăng Giang, ý bảo chính hắn đón lấy uống, kết quả Lăng Giang cứ như vậy phòng bị nhìn chằm chằm cô, không hề có động tác.

Quên mất, nam chủ hiện tại bị thương nghiêm trọng, không có sức lực tự uống thuốc.

Lăng Giang có chút hồ nghi nhìn chằm chằm chén dược kia.

Thuốc có chút nóng, Sở An Nhan không chú ý đến ánh mắt của Lăng Giang, chính mình thổi dược trong muỗng, đưa đến phía miệng Lăng Giang.

Ai biết Lăng Giang trực tiếp vươn tay đẩy tay Sở An Nhan ra, sức lực lớn căn bản không giống người bị bệnh.

" Tê — "

Chén thuốc đổ ra khắp người Sở An Nhan, càng là đổ cả xuống tay cô, nước thuốc thấm qua băng gạc thấm vào trong vết thương, đau đến mặt cô đều trắng vài phần.

Lăng Giang lúc này mới thấy rõ ràng tay Sở An Nhan quấn một vòng băng gạc trắng, trên mặt băng nhàn nhạt hiện vết máu.

Hắn đột nhiên nhớ tới, chính mình lúc sắp hôn mê thì một thanh chuỵ thuỷ hướng đến trước mặt hắn, là Sở An Nhan dùng tay đón lấy thanh kiếm sắc bén kia.

A, vì gương mặt này, Sở An Nhan cũng thật tàn nhẫn với bản thân.

Bất quá, thứ nàng ta coi trọng không phải chính là gương mặt của hắn hay sao?

Do đau, nước mắt Sở An Nhan đều rơi ra. Nam chủ hiện tại tựa như cả người đều giống một con nhím, nếu không phải hắn là nam chủ, cô còn lâu mới thèm hầu hạ!

Nhưng là tưởng tượng đến người trước mặt tương lai sẽ trở thành vua của một nước, còn đem mình ấn ở trên mặt đất, miệng đầy oán trách đều bị cô nuốt trở về.

Không phải chỉ là đổ dược thôi sao, không phải chuyện to tát.

" Ngươi mắc mưa bị nhiễm phong hàn, vết thương sau lưng Thương thái y đã giúp ngươi xử lý qua "

" Dược đánh đổ vẫn còn có, đợi lát nữa ta để hạ nhân đưa tới cho ngươi, ngươi nhớ phải uống "

Dứt lời, Sở An Nhan đứng dậy rời đi.

Nàng hiện tại xem như minh bạch, tên Lăng Giang này cả người như một con nhím, muốn lấy được hảo cảm cần phải từ từ, quá sốt ruột khéo khi còn phản tác dụng.

Y phục bị ướt dính lên người thực không thoải mái, tuy rằng hiện tại là mùa hè, không có lạnh, nhưng bị mưa nên vẫn thấy hơi lành lạnh.

Sở An Nhan mới vừa đi vài bước liền cảm thấy dưới chân nhũn ra, đầu cũng càng đau, đồ vật chung quanh đều quay cuồng.

Không thể nào, nữ nhân cổ đại sao lại yếu ớt như vậy?

Mới vừa chửi thầm xong, trước mắt Sở An Nhan một mảnh tối, hôn mê bất tỉnh.

" Sở An Nhan, ngài lại tính giở trò gì? ". Lăng Giang nhìn nữ tử váy tím nhạt nằm nằm trên mặt đất, trong lòng ngăn không được chán ghét.

Nàng ta vì lưu lại nơi này, thật sự dùng không từ bất cứ thủ đoạn nào. Lăng Giang không kiên nhẫn đi qua, nhìn chằm chằm nữ tử nằm trên mặt đất.

Mặt nữ nhân này đỏ bất thường, Lăng Giang gọi vài tiếng cũng không thấy nàng có bất luận phản ứng gì.

Xem ra thật sự hôn mê bất tỉnh, Lăng Giang có chút quái dị nhìn kỹ Sở An Nhan.

Lúc trước Sở An Nhan đối với hắn không đánh thì mắng, nhưng vừa rồi hắn hất đổ dược nên người nàng, nàng đau như vậy cũng không có trách mắng hắn.

Nàng trong lòng rốt cuộc đang tính toán cái gì?

" Công chúa! ". Hồng Tô đẩy cửa vào.

Nâng Sở An Nhan nằm trên mặt đất dậy, hung tợn nhìn Lăng Giang.

" Lăng công tử, công chúa vì ngươi bận trước bận sau, thân mình đã sớm chịu không nổi, liền tính ngươi trong lòng có oán khí, cũng không nên tùy thời trả thù! "

Bên trong phủ công chúa một mảnh rối ren, Triệu Đình Đình tiến vào lúc ấy thiếu chút nữa bị nha hoàn trong lúc hoảng loạn đụng ngã.

" Uy, ngươi sao lại thế này? "

" Bẩm Triệu cô nương, công chúa nhiễm phong hàn, lúc này trong phủ chỉ sợ chiêu đãi không chu toàn, ngày mai Triệu cô nương lại đến tìm công chúa ạ ". Không kiêu ngạo không siểm nịnh nói xong câu này, tiểu nha hoàn lại vội vội vàng vàng đi.

" Bích Như, ngươi nhìn xem, một nha hoàn trong phủ công chúa cũng dám đối với ta bất kính, chẳng lẽ nàng ta không biết ta là bằng hữu tốt của công chúa sao? "

" Ta muốn cáo trạng công chúa, để công chúa trị tội nàng ta! "

Triệu Đình Đình giờ phút này tay xoa eo, hầm hừ hướng tới viện công chúa mà đi.

Triệu Đình Đình đích nữ Triệu gia, có tiếng giàu nhất kinh thành, nếu không phải Triệu gia căn bản là gia tộc giàu có nhiều đời, chỉ nhìn sơ qua bộ dạng Triệu Đình Đình còn tưởng rằng là nhà giàu mới nổi. Trên người đeo vàng đeo bạc, liền kém ở trên mặt nàng ta chưa có dán cả tiền lên thôi.

Ngày thường Triệu Đình Đình qua lại nhiều với Sở An Nhan, bất quá là vì để đến phủ công chúa.

Hiện tại mục đích Triệu Đình Đình tới phủ công chúa phủ còn có một nguyên nhân khác —— đó là Lăng Giang. Nàng ta coi trọng Lăng Giang từ lâu, hôm nay nghe nói Lăng Giang bị Sở An Nhan đánh, không nhẫn được, bèn chạy đến nhìn tiểu tâm can.

" Ai, tiểu thư, ngài xem người nọ có phải hay không là Lăng công tử? "

Triệu Đình Đình theo ngón tay Bích Như chỉ nhìn lại, quả nhiên thấy nam tử một thân y phục xám nhạt quỳ trên mặt đất. Liền tính là bóng dáng, Triệu Đình Đình liếc mắt một cái cũng nhận ra đó chính là Lăng Giang.

Tuy rằng thực đau lòng Lăng Giang, nhưng…… Sở An Nhan ngươi liền tiếp tục ngược đãi Lăng Giang đi, ngược càng tàn nhẫn càng tốt, đến lúc đó càng thuận tiện cho nàng đưa Lăng Giang đi.

Triệu Đình Đình hưng phấn chà xát tay, ba bước rồi hai bước đi đến bên cạnh Lăng Giang.

" Lăng công tử, công chúa như thế nào lại phạt ngươi. Hôm qua ngươi mới bị thương, nhanh về nghỉ ngơi, ta đến chỗ công chúa nói giúp cho ngươi "

Triệu Đình Đình duỗi tay liền muốn chạm vào Lăng Giang, trong lòng vui sướng không thôi, ngoài mặt lộ ra vẻ lo lắng.

" Triệu cô nương thỉnh tự trọng "