Lăng Giang đem dù buông xuống, tiến lên vài bước, đứng ở trước mặt Sở An Nhan, vừa vặn chặn nàng lại.
" Ta tới chậm, có đau hay không? "
Sở An Nhan thấy Lăng Giang đột nhiên ôn nhu, bị dọa nổi hết cả da gà.
Muốn bỏ chạy kéo dãn khoảng cách với Lăng Giang, lại bị hắn đè đầu lại.
Sở An Nhan kinh hãi nhìn hắn.
Nhìn thấy phản ứng của Sở An Nhan, Lăng Giang cười cười, dùng hình môi nói: Phối hợp với ta.
Sở An Nhan ngộ đạo, nơi này có người ngoài, quan hệ của bọn họ phải thân mật chút.
Bất quá, Lăng Giang cười lên thật thích mắt.
So với Thẩm Tử Sâm còn soái hơn nhiều.
Trong nguyên tác, Thẩm Tử Sâm so với Lăng Giang soái, là bởi vì trong trên mặt Lăng Giang có vết sẹo, nhưng hiện tại Lăng Giang không có.
Đối lập như vậy, không thể không nói Lăng Giang thật đúng là so với Thẩm Tử Sâm soái hơn nhiều.
Tay Lăng Giang xoa tóc nàng một phen, lại dùng hình môi, nói muốn nàng trả lời.
" Không...... Không đau ". Sở An Nhan cứng đờ cả người, hậu tri hậu giác nàng cảm thấy cái tên Lăng Giang đứng trước mặt này, cười có phải quá mức giả tạo hay không.
Sở An Nhan lặng lẽ dịch bước chân, rời khỏi phạm vi của Lăng Giang, tầm mắt vòng qua Lăng Giang liếc nhìn Thẩm Tử Sâm.
Lăng Giang không nghĩ tới hắn còn đang ở chỗ này mà Sở An Nhan vẫn còn chú ý đến Thẩm Tử Sâm, lập tức có chút không vui nghiêng người, ngăn chặn tầm mắt Sở An Nhan.
" Chúng ta trở về thôi ". Sở An Nhan biết hiện tại Lăng Giang đang giả vờ, vì muốn thoát khỏi bầu không khí quái dị này, nàng quyết định chạy trốn.
Nàng vừa mới nhìn chiếc dù kia, rất lớn, đủ cho hai người dùng, kết thúc sớm giải thoát sớm, Lăng Giang hẳn sẽ không để ý nàng cùng hắn đi chung dù đi?
Hẳn là sẽ không, bộ dáng Lăng Giang hiện tại, mẫu hậu nguyên chủ cho hắn nhiều chỗ tốt như vậy, uy hiếp cũng có đi?
" Thẩm đại nhân, người của ta tới đón, vậy ta liền đi trước, đợi lát nữa ta trở về sẽ sai người đưa dù qua cho ngươi "
Sở An Nhan nghĩ nghĩ, vẫn là không dám kéo tay áo Lăng Giang, cho nên chính mình chạy tới nhặt cây dù trên mặt đất, chỉ là lúc đi đầu gối có chút đau, xem ra là do vừa mới bị ngã.
Sở An Nhan cầm lấy dù, nhìn Lăng Giang còn đứng bất động tại chỗ, rốt cuộc vẫn là nhịn không được gọi hắn một tiếng.
" Lăng Giang "
Thanh âm nữ tử như chuông bạc, hòa vào cùng tiếng mưa rơi, rơi vào trong tai Lăng Giang, Lăng Giang lúc này mới nhấc chân đi đến trước mặt Sở An Nhan, lấy cây dù trong tay nàng hòa vào màn mưa.
Dư quang liếc mắt nhìn đỉnh đầu bên cạnh một cái, tay cán dù dùng lực, phảng phất trên tay hắn còn lưu lại mùi hương quýt quen dùng.
Nàng vừa nói hắn là người của nàng.
Không sợ Thẩm Tử Sâm hiểu lầm sao?
*
Cánh tay truyền đến một chút lực mỏng manh, Lăng Giang dừng lại, nhìn về phía Sở An Nhan.
" Ngươi có thể hay không đi chậm một chút, ta theo không kịp "
Quỷ mới biết nàng hạ quyết tâm lớn như nào mới dám đi kéo tay áo Lăng Giang, nguyên bản ban đầu còn tốt, Lăng Giang lại càng đi càng nhanh, nàng sợ nàng bám theo không được hắn.
Nàng cũng không nghĩ muốn ra vẻ, nhưng cái thân thể này lại đang làm ra vẻ, đầu gối đau đớn truyền đến rõ cảm giác nong nóng.
" Phiền toái ". Lăng Giang giương mắt, nhìn bốn phía, đem dù trong tay ném qua cho Sở An Nhan, theo sau đi nhanh về phía trước.
Quả nhiên lại bị ghét bỏ.
Nhìn y phục Lăng Giang nháy mắt bị nước mưa xối ướt một tảng lớn, Sở An Nhan nhìn thoáng qua chỗ đầu gối mình, cuối cùng vẫn là thả nhanh tốc độ chạy qua.
Thân thể cổ nhân quá yếu, đặc biệt là Lăng Giang lúc trước vẫn luôn bị ngược đãi, nếu lần này không cẩn thận bị nhiễm phong hàn, phỏng chừng lại đẩy đến trên người nàng.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lăng Giang có chút nghi hoặc, không đợi hắn có phản ứng, Sở An Nhan đã đuổi theo, đem ô che hơn phân nửa nước mưa trên đầu hắn.
" Kêu ngươi đi chậm chút chứ ta muốn mạng của ngươi chắc, lao ra ngoài như vậy ngộ nhỡ bị cảm, bản công chúa còn phải chiếu cố ngươi. Còn dám chê ta phiền toái, ngươi không biết nhường ta một chút à! ". Sở An Nhan đánh đòn phủ đầu, liên tiếp nói, chính là vì không để Lăng Giang tiếp tục dầm mưa rời đi.
Bầu không khí giằng co trong chốc lát, liền ở lúc Sở An Nhan túng quẫn muốn chạy, Lăng Giang lại động đậy.
" Ngươi! Ngươi muốn làm gì! "
Hành động của Lăng Giang khiến Sở An Nhan giật nảy mình, dù trong tay thiếu chút nữa rơi xuống.
Trên mặt Lăng Giang bị xối vài giọt nước mưa, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn Sở An Nhan.
" Cầm thẳng dù lên, bằng không ta đem ngài ném ra ngoài "
Sở An Nhan tay cầm dù run lên, một tay khác gắt gao cầm lấy áo trước ngực Lăng Giang.
Trong lòng Sở An Nhan không khác gì vạn con dê bị mất đầu đàn, ôm kiểu công chúa a, nàng lần đầu tiên được người ta ôm kiểu công chúa, thế nhưng lại là người mai kia muốn giết nàng.
Nàng vừa mới vì lý gì lại chạy tới? Lăng Giang bị điên rồi à?
Giữa ban ngày ban mặt, còn ra thể thống cái gì?
" Thả ta xuống! "
" Công chúa kim an "
Sở An Nhan quay đầu, mới phát hiện có vài cung nữ đi tới, lập tức an phận để Lăng Giang ôm.
Nguyên lai Lăng Giang chỉ vì nhìn thấy ngoại nhân cho nên mới diễn kịch.
Tâm tư cùng mưu kế này, không hổ là nam chủ, khó trách vừa rồi nàng nhanh như vậy có thể đuổi kịp hắn, hóa ra bởi vì bên này có người a.
Thật là, cũng không biết mở miệng giải thích một chút, dẹp đi, hắn mà giải thích với nàng thì còn gọi là nam chủ sao?
Nguyên bản Sở An Nhan tính chờ xung quanh không còn ai sẽ lập tức kêu Lăng Giang thả nàng xuống dưới, cũng không biết có phải hay không trời cao cố ý cùng nàng đối nghịch, dọc theo đường đi đều có thể chạm mặt vài người.
Tuy rằng là diễn trò, mà khi người xa lạ nhìn vẫn thấy thẹn, đặc biệt là những người đó nhìn nàng đều có chút quái quái, mắt hận không thể dính ở trên người của bọn nàng.
Sở An Nhan dùng tay che mặt, tận lực hướng vào bên ngực Lăng Giang, việc này nếu là truyền ra ngoài, trong sạch của Lăng Giang bị nàng làm tổn hại nghiêm trọng.
Mắt thấy Sở An Nhan tai đều đã đỏ hồng, Lăng Giang tâm tình mạc danh sung sướng.
Sở An Nhan chính là kiểu nữ nhân khẩu thị tâm phi.
Rõ ràng là quan tâm hắn, lại cố tình ra vẻ hung dữ.
Rõ ràng bị thương, lại gạt hắn nói không bị thương.
Rõ ràng đáy lòng là một tiểu nữ tử, ngày thường còn cố tình giả bộ lẳng lơ phóng đãng.
Rõ ràng đã yếu, lại vẫn ra sức chạy tới che dù cho hắn.
Sở An Nhan như vậy, càng ngày càng có ý tứ, hiện tại chính mình hành động, tất nhiên sẽ khiến trong lòng nàng lưu lại hảo cảm, chỉ cần địa vị của hắn trong lòng nàng đủ cao, về sau trả thù Sở An Nhan sẽ càng khiến nàng tổn thương hơn.
Sở An Nhan tuy rằng không nhìn thấy đường, nhưng dựa vào cảm giác cũng cảm thấy không thích hợp, vừa rồi đi còn cách Ly An cung không xa, thế nào lâu như vậy còn chưa tới?
Sở An Nhan xê dịch tay, đánh giá một chút địa phương chung quanh, cũng không phải con đường quen thuộc trong trí nhớ.
Lăng Giang muốn làm gì?
Sẽ không bởi vì quá ghét bỏ nàng, muốn tìm một chỗ trong hoàng cung đem nàng thủ tiêu.
Không đúng, hoàng cung đề phòng nghiêm ngặt, nàng mà chết thì hắn căn bản vô pháp thoát thân. Lăng Giang lại không ngu, sao có thể làm loại mua bán lỗ vốn này.
" Lăng...... Lăng Giang, ngươi có phải hay không đi lầm đường "
"...... Ta vẫn luôn đi con đường này "
Lăng Giang không được tự nhiên đem tầm mắt nhìn về phía khác, bởi vì góc độ, Sở An Nhan cũng không có chú ý tới Lăng Giang không thích hợp.
" Con đường này, đi có chút xa, ta lần sau mang ngươi đi đường tắt...... ". Sở An Nhan nhìn sườn mặt Lăng Giang, bất giác cảm nhận được một trận hàn ý, cái miệng tiện này, nam chủ muốn thế nào liền thế đó, còn cần nàng tới dạy hắn?
" Cái kia, cũng phải rất xa, con đường này cũng khá tốt, lại rộng...... Rất tốt "
Lăng Giang:......
Sở An Nhan cười gượng một chút, không còn từ để khen nữa rồi.
Sở An Nhan ý đồ muốn nói sang chuyện khác, đôi mắt liền dịch tới trên mặt Lăng Giang. Mắt phải hắn có một nốt ruồi giọt lệ, ngày thường cũng không phát hiện ra.