" Chuyện hôm nay thật sự cảm ơn công chúa, về sau cần ta giúp đỡ cứ việc nói "
Nguyên Doanh Doanh từ trên giường đi xuống, vô cùng thành khẩn cảm ơn Sở An Nhan.
" Có một lần thì sẽ còn có lần hai, Nguyên cô nương về sau cần phải cẩn thận chút. Ta còn muốn về Vân Nhai viện thay y phục, không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa, có thời gian có thể tới tìm ta"
" Được, đúng rồi công chúa, có thể nói cho ta vì sao biết ta giả bệnh không? "
" Rất đơn giản, ta nghe nói ngươi thường xuyên nữ phẫn nam trang đi thơ hội, nhưng ta trước nay chưa từng nghe qua trong thơ hội có thư sinh ốm yếu. Kèm theo đó mỗi ngày ngươi đều uống trà sữa, nếu người trong phủ thật lo lắng cho cơ thể ngươi, chắc chắn sẽ không để ngươi uống thoải mái. Nhưng lý do chính là hôm nay Đức phi chọn một ngày mát mẻ khai yến, hơn nữa vị trí kia lại là đầu gió. Lần trước ở chùa thấy gió nổi lên ngươi đã bắt đầu ho, mà lần này lại không. Đương nhiên tất cả đều là suy đoán, cuối cùng khẳng định được là lúc ta ám chỉ thì ngươi bắt đầu ho "
" Công chúa thật sự là thông minh hơn người "
Nghe xong lời Sở An Nhan nói, Nguyên Doanh Doanh bừng tỉnh đại ngộ, tính đến tính đi, cuối cùng nguyện ý bại lộ cũng là chính nàng ta.
" Thanh Trản, tiễn công chúa ra ngoài "
Chờ Sở An Nhan rời khỏi, nội phòng chỉ còn lại Nguyên Doanh Doanh cùng Trần Vĩnh Nghĩa.
Vốn dĩ vừa rồi Nguyên Doanh Doanh còn cười cười nói nói, giờ phút này suy yếu lảo đảo một chút, được Trần Vĩnh Nghĩa đỡ ngồi lên giường, lại từ trong ngực móc ra một bình thuốc.
Nguyên Doanh Doanh thuần thục lấy một viên thuốc từ trong bình ra.
" Tiểu thư, lần này độc trên người của ngươi lại tái phát "
" Không có vấn đề lớn, Trần thúc, lần này công chúa xem như là ân nhân cứu mạng của ta, ngày sau nếu ta bất hạnh, ngươi đi theo nàng đi "