Sau Khi Xuyên Sách, Ta "Cung Phụng" Hoàng Đế Nước Địch

Chương 81: Ngươi là của ta




Sở An Nhan cảm thấy cả người chỗ nào cũng đều đau, đặc biệt là tay, nàng cảm giác được tay mình bị gãy mất rồi.

Có lẽ hiện tại nàng đang ở trên thiên đường, bởi vì nàng có thể nghe thấy bên tai có người thấp giọng khóc nức nở, hơn nữa khóc không ngừng, một tiếng lại một tiếng.

Nàng giống như cảm giác được mình quay về thế giới hiện đại, nàng ở trong tang lễ, mà đám bạn bè đang khóc không thành tiếng.

Rất khó để nhìn thấy cha mẹ nàng tới, từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện cho đến nay, đây là lần đầu tiên nàng thấy hai người bọn họ đứng cạnh nhau.

Nàng đã chết rồi sao?

Nhưng vì sao nàng lại có cảm giác đau đớn, hình ảnh Lăng Giang đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng.

Lăng Giang?

Đúng rồi, nàng đang cứu Lăng Giang.

Hình ảnh thay đổi, nàng thấy Lăng Giang bị người ta đâm xuyên tim, mặt nàng là một mảng ấm áp, giơ tay sờ lên rồi nhìn xuống, là màu đỏ tươi của máu.

“ Công chúa, sao công chúa lại khóc?  ”

Đôi mắt Hồng Tô sưng húp như quả hạch đào, lau đi giọt nước mắt sắp chảy xuống tóc Sở An Nhan.

“ Hu hu hu, công chúa, ta không nên để ngài đi ra ngoài ”

Hồng Tô nhìn tay Sở An Nhan bởi vì dùng sức quá mạnh mà ngón tay không thể khôi phục lại được như ban đầu, đầu ngón tay buộc đầy băng gạc, mười ngón rướm máu.



“ Lăng Giang! ”. Sở An Nhan tỉnh dậy khỏi ác mộng, muốn ngồi dậy lại phát hiện mình căn bản không nhúc nhích được.

“ Công chúa người đã tỉnh! ”. Hồng Tô vội vàng lau nước mắt, kích động nhìn Sở An Nhan.

“ Ta còn sống? ”

Sở An Nhan cúi đầu liếc mắt nhìn, thấy bản thân bị băng thành hình tròn, muốn động cũng không được.

“ An An? An An tỉnh rồi sao? ”

Sở Quảng Văn cùng Ôn Xu, còn có Sở Thần nháy mắt vây quanh.

Hiện tại Sở An Nhan chỉ còn mỗi cái đầu có thể ngọ ngậy, động tác có chút kỳ, nàng chớp chớp mắt nhìn mấy khuôn mặt tiều tụy trước mặt, có chút chưa khôi phục được tinh thần.

“ Lăng Giang đâu? Hắn không có việc gì chứ? ”

“ Không chết được! ”

Sở Quảng Văn thổi râu trừng mắt, nha đầu thối này vừa tỉnh lại thì chuyện đầu tiên là đi hỏi tên tiểu tử kia, thật sự là không biết tiểu tử kia tốt ở chỗ nào, khiến nàng dùng cả mạng để bảo vệ.

“ Vậy là tốt rồi. Mọi người mau trở về nghỉ ngơi đi, ta không có việc gì ”

Sở An Nhan nhìn quầng thâm trên mắt mọi người, nội tâm không tránh được tự trách.

“ Còn nói không có việc gì, mười móng tay bị lật mất sáu móng, còn hai móng khác suýt nữa bị lật, gân cốt bị thương nghiêm trọng, khớp xương vỡ ra. Đổi lại là ta, tay này coi như vứt luôn ”

Sở Thần tức giận mở miệng, ngày thường cô muội muội này sợ đau nhất, vừa gầy vừa yếu, một xô nước cũng không nhấc nổi, mà hiện tại còn có thể chịu được sức lực lôi kéo của mấy người. Sức mạnh của tình yêu thật đáng sợ.

“ Câm miệng, nói bừa bãi gì đấy? ”. Ôn Xu giơ tay đánh Sở Thần.

“ Ta sẽ phải duy trì tư thế như này à? ”

“ Sẽ không, Trần thần y nói qua mấy ngày là ổn ”. Ôn Xu an ủi sờ đầu Sở An Nhan, sau đó lập tức quay đầu đi qua một bên lau nước mắt.

Trần thần y nói tay của nàng phải dựa vào vận may, vận may tốt thì mấy tháng là có thể khôi phục, vận may không tốt thì cả đời cũng chỉ có thể như thế này.

Càng nghĩ càng khổ, bầu không khí người một nhà cũng theo đó trầm xuống, nhưng lại sợ Sở An Nhan biết được tình huống thực tế, đành phải tìm cớ rời đi trước.

“ Hồng Tô, tay của ta còn có thể cứu được không? ”

Hiện tại Sở An Nhan muốn động đậy ngón tay cũng không có biện pháp, toàn bộ cánh tay giống như không phải của nàng, nhưng đau đớn nàng lại phải gánh chịu.

“ Tay của công chúa có thể khôi phục, công chúa phải tin Trần thần y, ta đi chuẩn bị chút đồ ăn cho công chúa ”

Lại thêm một người chạy mất.

Sở An Nhan hơi động đậy chân, chân đau nhức làm cho nàng nhớ tới việc dùng lực quá mạnh lúc trước.

Hiện tại toàn bộ trên dưới cơ thể nói không chừng không chỉ có đôi tay này bị phế, những chỗ khác cũng như bị tạt axit lactic vậy.

Đôi mắt Sở An Nhan không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm đỉnh giường, suy nghĩ miên man về lúc bảo vệ Lăng Giang.

Có người cứu bọn họ.

Hơn nữa nàng hình như còn nghe được, những người này vừa tới để cứu bọn họ cũng vừa muốn giết nàng.

Lại là ai muốn tới giết nàng cùng Lăng Giang?

Hiện tại ngẫm lại, Sở An Nhan đột nhiên cảm thấy nàng thật sự quá dũng cảm, nàng suy nghĩ có lẽ đây là thích.

Nàng thừa nhận, nàng đúng là thích Lăng Giang.

Ngoài cửa truyền đến tiếng sột soạt, Sở An Nhan giật giật mắt, lại sợ hãi có người tới ám sát nàng, nhưng nàng hiện tại không có cách nào nhúc nhích.

Sở An Nhan hoảng loạn nhắm mắt lại. Bất động trước để theo dõi tình hình.

Nếu Hành Nhất ở chỗ tối không có hành động, chứng tỏ người tới không có ý xấu. Hay nói một cách khác, người này võ công quá cao, những người ở trong tối không phải đối thủ của hắn, như vậy nàng chỉ có thể mất mạng.

Tiếng bước chân đã đi tới bên mép giường của nàng, đầu ngón tay lạnh lẽo xẹt qua má nàng, đem lọn tóc giữa trán đẩy sang một bên.

Trong không khí có mùi hương quen thuộc lạnh lẽo, rất dễ ngửi, là Lăng Giang.

Sở An Nhan càng không dám mở mắt, hiện tại nàng đột nhiên có chút không biết nên đối mặt như nào với Lăng Giang.

“ Vừa rồi nghe người khác nói công chúa đã tỉnh, công chúa không muốn nhìn thấy ta sao? ”

Lăng Giang muốn chạm vào tay Sở An Nhan, động tác lại dừng ở giữa không trung, sau đó vẫn rụt tay về.

“ Nếu công chúa không muốn thấy ta, về sau ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước tầm mắt ngài nữa, công chúa cứ yên tâm ”

Lăng Giang miết chặt đốt ngón tay, nhìn bộ dạng hiện tại của Sở An Nhan, trái tim như bị vô vàn mũi kim đâm trúng, chuyện này xét đến cùng là tại hắn.

Là hắn lúc trước không cẩn thận để bại lộ thân phận, cuối cùng khiến Sở An Nhan lâm vào nguy hiểm.

Nếu hắn cách xa Sở An Nhan một chút, nói không chừng cũng sẽ không xảy ra những chuyện như này.

Lúc hắn mơ mơ màng màng, cảm nhận được giọt nước mắt nóng hổi của Sở An Nhan, chính nàng gắt gao ôm chặt hắn.

Còn có thanh âm Sở An Nhan gọi tên hắn.

Nếu Sở An Nhan không đối xử thật lòng với hắn, làm sao lại nguyện ý liều mạng che chở hắn.

Hắn hiểu lầm Sở An Nhan quá nhiều, cũng chính là lần sống chết trước mắt này, hắn mới ngộ ra được.

Hiện tại hắn vẫn chưa đủ mạnh, không thể bảo vệ được người hắn muốn bảo vệ, làm như vậy cũng chỉ khiến nàng rơi vào nguy hiểm thêm lần nữa.

Hơn nữa, hiện giờ nội lực của hắn……

“ Lăng, Lăng Giang ”

Sở An Nhan quay đầu nhìn hắn, khuôn mặt hắn tiều tụy đi rất nhiều, môi tái nhợt nhìn vô cùng yếu ớt.

“ Câu nói vừa rồi, ta không muốn nghe ”

“ Ngươi là người của ta, ta bỏ số bạc lớn mua ngươi về, ta thật vất vả mới che chở được ngươi, ngươi đừng mơ mà đòi rời đi ”

Sở An Nhan giơ tay ra, bàn tay như này đi nói chuyện với Lăng Giang, cứ cảm thấy không được ổn cho lắm.

“ Được, ta không đi. Công chúa rốt cuộc cũng thừa nhận ta là của ngài sao? ”

“ Ta không có, ngươi hiểu sai ý của ta! ”

“ Phải không? ”. Lăng Giang dí sát vào mặt Sở An Nhan, nghiêm túc nhìn nàng.

“ Công chúa vì sao lại đỏ mặt? ”

“ Nóng, nóng! ”.  Sở An Nhan quay đầu sang chỗ khác, không muốn nhìn Lăng Giang nữa, chỉ là không nghĩ tới vừa vặn đem lỗ tai hơi đỏ lộ ra trước mặt hắn.

Lồng ngực Lăng Giang phát ra trận cười, sau đó hắn cúi người, môi khẽ chạm vào tai Sở An Nhan, nhìn tai ban đầu hơi đỏ biến thành đỏ ửng.

Sở An Nhan muốn động đậy cơ thể. Nhưng làm thế nào cũng không động được, nàng càng không dám quay lại, chỉ có thể mặc kệ Lăng Giang thủ thỉ bên tai nàng.

“ Công chúa khẩu thị tâm phi, tật xấu này đến bao giờ mới có thể sửa được, công chúa lần này cứu mạng ta, A Lăng lấy thân báo đáp được không? ”