Sau Khi Xuyên Sách, Ta "Cung Phụng" Hoàng Đế Nước Địch

Chương 86: Cù lét




“ Hầu hạ? ” 

Sở An Nhan đứng lên, bắt đầu hoài nghi về cuộc sống. Nhìn chằm chằm tiểu tử kia, cảm thấy có một loại khả năng ngoại hình bên ngoài của hắn thì giống tiểu hài tử, nhưng tuổi thì đã lớn? 

“ Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? ”. Sở An Nhan nhịn không được mà mở miệng dò hỏi. 

“ Chín tuổi, làm sao? Lải nhải cái gì? Còn không mau lại đây, ta nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi đã tới thì đừng nghĩ rời đi, không có người cứu ngươi đâu. Biết điều thì hầu hạ ta cho tốt, bằng không đừng nghĩ tới chuyện được ra ngoài ” 

“ …… ”. Không hề có một tí sức uy hiếp nào. 

Nhưng nếu đã mang nàng tới nơi này, cũng là do bọn họ có bản lĩnh, hơn nữa Sở An Nhan phát hiện tay nàng đã khỏi, tuy cử động vẫn chưa được tự nhiên, nhưng cũng không giống như trước. 

Trước yên lặng xem tình hình, nói không chừng còn có thể lấy được đồ có giá trị, nhưng rốt cuộc cái kiểu hầu hạ mà tên hài tử này nói là hầu hạ như nào? 

Nàng bán thân thì được chứ không biết bán nghệ, hơn nữa hắn mới chín tuổi, làm như vậy có chút tàn nhẫn. 

“ Ngươi muốn ta hầu hạ ngươi như nào? ” 

“ Nói nhảm, xem ra Nhị Hổ vẫn chưa dạy quy củ cho ngươi ” 

Đại Hổ tức giận, liền gọi Nhị Hổ vào. 

Sau đó Sở An Nhan nhìn thấy cái tên to như gấu đang quỳ trên mặt đất run bần bật. 

Thân phận hai tên này bị tráo đổi à?  

“ Nhị Hổ, quy củ ta bảo ngươi dạy đâu? Sao nữ nhân thối này cái gì cũng không biết ” 

“ Đại ca ta sai rồi, vừa rồi ta thấy nữ nhân này chưa tỉnh, cho nên chưa nói cho nàng, mà vừa khéo là ngài lại muốn gặp nàng luôn, cho nên bọn ta mới đưa nàng tới cho đại ca ” 

“ Ai cho ngươi tự ý quyết định? Quy củ không dạy đã đưa qua cho ta, làm mất hết cả hứng của ta, ngươi tự đi xuống nhận phạt ”  

Sở An Nhan đánh giá tiểu nam hài, tuy giọng nói vẫn còn mang theo chút trẻ con, nhưng bộ dáng này quả thật có chút giống bề trên. 

“ Ta đã biết ”. Nhị Hổ mặt xám xịt rời đi. 

“ Người tới ” 

Tiểu hài tử ra lệnh một tiếng, rất nhanh liền có hai nữ nhân tiến lên đưa Sở An Nhan đi. 



“ Tỷ tỷ, các ngươi muốn đưa ta đi đâu? ” 

Sở An Nhan nhìn bốn phía xa lạ, có mấy gian nhà tranh, có mấy cái sơn động, bên cạnh còn có rào tre bao quanh, bên trong có mấy con gà đang chạy nhảy. 

Nếu không phải nhìn nơi này giống như là ở giữa sườn núi, Sở An Nhan quả thực sẽ nghĩ rằng mình đang ở vùng thôn quê. 

“ Cô nương, có một số việc ngươi không nên hỏi, đặc biệt là chớ chọc giận đại đương gia ” 

Người mở miệng chính là một nữ nhân trung niên hơn ba mươi tuổi, khóe miệng có một nốt ruồi, không hiểu sao Sở An Nhan lại nghĩ tới bà mối. 

“ Vị cô nương này lớn lên cũng thật xinh đẹp, đại đương gia khẳng định rất thích, không giống ta, đại đương gia chướng mắt ta. Ta cũng chỉ có thể ở đây làm nha hoàn, huhuhu, ta cũng muốn hầu hạ đại đương gia ” 

Sở An Nhan quay đầu nhìn về phía thiếu nữ vừa nói chuyện, nàng ta nhìn tuổi còn trẻ, nhưng bên má có tàn nhang, rất trắng, kỳ thật khuôn mặt vẫn khá xinh đẹp. 

“ Ngươi lớn lên khá xinh đẹp, chỉ là không hợp gu của tiểu…. đại đương gia, nhưng có một số người còn ước gì lớn lên giống như ngươi vậy, tin ta đi, nói không chừng một ngày nào đó đại đương gia sẽ coi trọng ngươi ” 

Sở An Nhan mở miệng nói, nàng cảm thấy xuống tay từ người này có lẽ sẽ dễ hơn chút. 

“ Ai sẽ thích dáng vẻ kia của nàng ta, làm nha hoàn đã là tiện nghi cho nàng ta rồi, còn muốn đi hầu hạ đại đương gia, mơ mộng hão huyền! ” 

Bà mối chanh chua mở miệng. 

“ Ngươi cho rằng ai cũng đều giống ngươi, ngươi tuổi lớn như vậy, dư tuổi làm nương đại đương gia, cũng không biết là ai ăn vạ ở đây không chịu đi, ngang ngược muốn làm nha hoàn để mỗi ngày đều nhìn thấy đại đương gia! ” 

“ Nói vớ vẩn! Cái đồ xấu xí ” 

“ Ngươi mới xấu, lão yêu quái! ” 

Sở An Nhan lặng lẽ lui về phía sau một bước, nhưng thật sự không nghĩ tới các nàng lại vì câu nói kia mà chửi nhau. 

Sở An Nhan nhìn hai người đã nói không rõ lời, đang xô đẩy nhau. 

Hai người hình như vẫn không để ý tới động tác của nàng. 

Cơ hội tốt! 

Sở An Nhan nhân cơ hội liền rời đi. 

Ban đầu Sở An Nhan còn cảm thấy nơi này không rộng mấy, mà khi nàng chạy đi được một đoạn mà vẫn chưa đến nơi. 

Hơn nữa lúc đó nàng bị che mắt, cho nên cũng không biết chỗ nhốt nàng cùng Lăng Giang ở đâu. 

Có người lại đây, Sở An Nhan vội vàng tránh ở sau vách tường. 

Một đám người gầy gò ốm yếu, hơn nữa trên vai còn khiêng cái cuốc, quần áo cũng là loại vải thô, còn có vài mụn vá, chân mang giày bện từ rơm. 

Sở An Nhan nhìn quần áo những người này, cứ cảm thấy giống người thôn dân.  

Hơn nữa những người đó tuy rằng gọi tiểu hài tử kia là đại đương gia, nhưng mà nơi này lại không hề giống sơn trại chút nào. 

Hơn nữa, tuy rằng chỗ giam giữ bọn họ ẩm ướt, nhưng lại không giống địa lao. 

Sở An Nhan cảm thấy nghi hoặc, vội vàng lén đuổi theo bọn họ. 

“ Đại Trụ, ngươi nghe thấy gì chưa, ngày hôm qua đại đương gia lại cướp người về ” 

“ Lại cướp người về? Bỏ đi, đây cũng không phải chuyện mà chúng ta nên quan tâm, chỉ hy vọng đại đương gia sẽ không giống lần trước, cướp người hoàng gia về, tóm lại đại đương gia có bản lĩnh, chúng ta vẫn nên thành thật trồng trọt thôi ” 

Sở An Nhan vừa vặn nghe hết được những lời này. 

Bám theo họ thì tới một cánh cửa, ở đó có người canh gác, thấy những người đó lấy ra một đồ vật, mới để cho bọn họ rời đi. 

Sở An Nhan nghĩ muốn tiến lại gần để nhìn kỹ tay họ cầm thứ gì, kết quả bị che hết, nàng chả nhìn thấy gì. 

Nhưng từ lời đối thoại vừa rồi, lúc trước khéo khi Sở Quân Hành cũng bị bắt vào đây. 

Nhưng chỉ là suy đoán, lần trước Sở Quân Hành đường vòng bằng hướng này, khả năng là rất lớn. 

Hơn nữa đại đương gia kia vốn dĩ là tiểu hài tử mà lại có thể ra lệnh cho rất nhiều người, chắc là có người chống lưng. 

Sở An Nhan lặng lẽ lui về sau, những người này xem ra là sợ người hoàng thất, vậy nàng chỉ cần nói ra thân phận, vậy liền có thể đi ra ngoài. 

Sở An Nhan vừa định rời đi, thì nàng nghe thấy giọng nói phát ra từ căn phòng nơi nàng đang tựa vào, hơn nữa còn là giọng của Nhị Hổ. 

Thanh âm này nghe vô cùng thống khổ, chỉ là vì sao hắn lại không hề xin tha, lại còn cười? 

Đây là cái kiểu trừng phạt gì vậy? 

Sở An Nhan tránh người, vòng tới cửa sổ phòng. 

Nàng rón ra rón rén nâng cửa sổ lên, vừa vặn thấy Nhị Hổ bị trói lại, mà hắn để chân trần, có người đang dùng lông gà lướt qua chân hắn. 

“ Đại đương gia, ta thật sự sai rồi! Ha ha ha ha…. Ha ha tha ta, ha ha…. ” 

Sở An Nhan quả thực không tin vào mắt mình, vừa rồi nàng còn tưởng Nhị Hổ sẽ phải chịu loại hình phạt tàn khốc gì, hóa ra là cù lét. 

Nhưng nhìn dáng vẻ của Nhị Hổ, hình phạt quả thật rất ác.  

Sở An Nhan hạ cửa sổ xuống, một lát sau không thấy động tĩnh gì, Sở An Nhan lại xốc cửa sổ lên. 

“ Nhị đương gia, thật sự rất xin lỗi ” 

“ Không có việc gì không có việc gì, ta không trách ngươi, là ta làm sai ” 

Nước mắt còn trong mắt, mặt cũng đỏ lên, duỗi tay cầm lấy lông gà cất vào trong lòng ngực.