“ Không có gì, lúc sau có ba tốp người đi vào. Bất Ngữ thúc, tiểu vương gia với mấy tên hắc y nhân. Mục đích của đám người này là giết tiểu vương gia, có thể là kẻ thù của Thân vương phủ. Còn Bất Ngữ thúc muốn lấy một thứ trên người hắn. Với lại, ở sau thôn có một sơn động, bên trong có rất nhiều loài hoa kỳ lạ, ta đoán tiểu vương gia dựa vào thứ này mới bắt được đám người qua đường ”
Lăng Giang nhẹ nhàng an ủi Sở An Nhan, hắn không nói cho nàng biết những tên hắc y nhân kia hình như là người của đại hoàng tử.
Đã phái người thăm dò, vậy chứng tỏ đại hoàng tử muốn ra tay với hắn cùng An An.
Hiện tại hắn không biết nên làm gì, nội tâm luôn có chút bất an, tên đại hoàng tử kia rất khó giải quyết, phải thời thời khắc khắc đề cao cảnh giác.
Tạm thời không thể để An An vướng chân vào vũng nước đục này.
Sở An Nhan nghe Lăng Giang nói đám hắc y nhân kia giấu mặt, nàng chỉ đơn giản ừ một tiếng, cũng không hỏi nhiều nữa.
Sau khi trở về Li An viện, Sở An Nhan gọi Hành Nhất tới.
“ Đã tra được manh mối kẻ lần trước đuổi giết ta cùng Lăng Giang chưa? ”
Sự tình đã qua lâu như vậy rồi, Sở An Nhan mới đột nhiên nhớ tới nên hỏi một chút, lúc trước quả thật gạt qua một bên, nhưng khi đó phụ hoàng còn đang điều tra.
“ Hồi bẩm công chúa, tạm thời còn chưa có manh mối, hôm đó những người này đều mặc quần áo của Sở quốc, hơn nữa không còn một người nào sống xót ”
“ Được, ta đã biết, ngươi lui xuống đi ”. Sở An Nhan nhíu mày, những người này không hề đơn giản.
Xung qquah luôn có kẻ xấu muốn hại nàng.
Trời chuyển tối, Sở An Nhan dẫn Hồng Tô tới trà lâu ở phố tây.
Trà lâu trang trí vô cùng bình thường, ngay cả bảng hiệu cũng chỉ viết hai chữ “trà lâu”.
Âm thanh nói chuyện vô cùng náo nhiệt, hẳn là do có người đang kể chuyện.
Sở An Nhan đi thẳng đến chỗ của chưởng quầy.
Ánh mắt nhìn về phía lão nhân đang hăng say kể chuyện ở trên đài, dáng người gầy yếu, không dám nghĩ tới người này trước đó còn cầm kiếm kề vào cổ người khác.
Trà lâu này không đơn giản, ngọa hổ tàng long mà.
“ Công chúa, ngươi đã đến ”. Chưởng quầy hơi gầy, nước da ngăm đen, đối với việc Sở An Nhan đến cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Sở An Nhan cũng kinh ngạc nhướng mày, “ Ngươi biết ta sẽ tới? ”
“ Vì chuyện ngày ấy nên công chúa nhất định sẽ đến, mời công chúa lên nhã gian, vấn đề này hãy để Văn lão nói cho ngài ”
“ Được ”
Sở An Nhan dẫn Hồng Tô đi lên trên lầu, người ở trên lầu cũng rất nhiều, bình phong ngăn cách mỗi gian, hạ nhân đưa họ tới nhã gian yên tĩnh nhất.
Người nọ phục vụ vô cùng tốt, pha trà cho hai người xong thì rời đi.
“ Ngươi từ từ, vừa rồi chưởng quầy nhắc tới Văn lão, là ai vậy? ”
“ Tiểu nhân không rõ lắm, công chúa hỏi có chuyện gì sao? ”
“ Không, không có gì, ngươi đi trước ”
Sở An Nhan có chút không dám chắc chắn, Văn lão này là quân sư trong sách của nam chính sao?
Chắc là không phải đâu, khéo khi chỉ là trùng tên thôi.
Một cái kinh thành bé tí này, ẩn giấu quá nhiều cao thủ, vậy không ổn cho lắm.
“ Công chúa quen biết Văn lão sao? ”
Hồng Tô mở miệng dò hỏi Sở An Nhan, nàng ta đi theo công chúa nhiều năm như vậy, cũng không hề thấy công chúa gặp qua người mang họ Văn.
“ Không tính là quen, chỉ là nghe nói qua, nhưng người này không giống như trong tưởng tượng của ta ”
Sở An Nhan nhớ lại vị Văn lão trong cuốn sách, đây chính là người đi theo bên cạnh mẫu thân Lăng Giang, mấy năm nay vẫn luôn tìm kiếm Lăng Giang.
Nếu thật sự là Văn lão, lại còn đang ở trong kinh thành, thì sao có thể không nhận ra hắn.
Lăng Giang gặp được Văn lão khi đang trên đường về Đại Lăng quốc, sau khi Văn lão nghe được tin tức của Lăng Giang thì đã chủ động đi tìm hắn.
Về phần trước kia ông ấy ở đâu, thì không hề được nhắc qua.
Ban đầu Lăng Giang còn nghi ngờ, cũng không tin ông ấy, nhưng dọc đường đi, lão giúp Lăng Giang hóa hiểm thành an, cuối cùng lấy được sự tin tưởng của hắn, trở thành trợ thủ đắc lực của Lăng Giang.
Trong lúc đang lâm vào suy nghĩ, thì câu chuyện của người kể chuyện cũng kết thúc, một tiếng kinh mộc vang lên, phía dưới đại sảnh đang tranh cãi ồn ào nháy mắt an tĩnh trở lại, kế tiếp đó là những thanh âm xì xào nho nhỏ.
“ Kết cục của vị phi tử kia là gì vậy? ”
“ Sẽ không phải cứ chết đi như vậy chứ ”
“ Đứa bé kia đã đi đâu? ”
……
Sở An Nhan nghe thấy được vài câu thảo luận, cứ cảm thấy có chút quen quen, nghiêng đầu nhìn lên, trên đài đã không thấy lão nhân kia đâu.
“ Công chúa đã tới ”
Sở An Nhan nhìn lại theo thanh âm, đứng trước mặt là một vị lão nhân, không phải là vị tiên sinh kể chuyện vừa rồi sao.
“ Ngươi là Văn lão? ”
“ Đúng vậy, công chúa có thắc mắc gì thì ta sẽ trả lời cho ngài ”
“ À thì, ông ngồi xuống đi, ta có thể hỏi họ tên đầy đủ của ông không? ”
Văn lão không nghĩ tới Sở An Nhan vừa mở miệng ra lại hỏi cái này, có chút kinh ngạc nhìn nàng một cái, sau đó cười cười:
“ Ta tên đầy đủ là Văn Mẫn Nghiệp, bọn họ thường gọi ta là Văn lão, công chúa không hỏi, ta thiếu chút nữa đã quên ”
“ Văn…. Văn… Văn lão! ”
Sở An Nhan ngồi ở trên ghế thiếu chút nữa ngã về phía sau, may mà nàng kịp thời nhịn được.
Vị Văn lão này chính là vị Văn lão mà nàng đang nghĩ tới, không có khả năng là trùng tên được.
Hẳn là không có khả năng đâu, trong sách cũng chỉ có mấy người có bản lĩnh, trùng tên cũng vô lý quá rồi.
“ Công chúa biết ta? ”
“ Khụ, không phải việc quan trọng. Hồng Tô, người ra ngoài nhìn xem có ai ở chung quanh đây không, ta có một số việc muốn nói với Văn lão ”
Ý tứ của Sở An Nhan quá rõ ràng.
“ Vâng ”
Đợi Hồng Tô đi rồi, vẻ mặt Sở An Nhan nghiêm túc nhìn về phía Văn lão, chuyện của Lăng Giang, có lẽ nên nói cho ông ấy biết, rốt cuộc hiện tại không biết tại sao lại có thêm Đại hoàng tử ngáng chân, Lăng Giang vẫn cần người hỗ trợ hắn.
“ Văn lão, ta rất tò mò câu chuyện xưa ngươi vừa kể, vị phi tử của bỏ trốn mang theo hài tử tầm bốn tuổi đã chết, nói như vậy, đứa bé kia chắc cũng không còn sống nhỉ? ”
“ Công chúa lại tò mò câu chuyện được ta bịa ra? ”. Văn Mẫn Nghiệp mẫn nghiệp trong mắt mang theo đánh giá nhìn Sở An Nhan.
Công chúa vừa nói đã hỏi chuyện này, chẳng lẽ đã biết gì đó?
Ông đề cao cảnh giác sờ vào cây dao găm bên mình, nếu Sở An Nhan thật sự biết chút gì đó, vậy thì hôm nay nàng đừng hòng rời khỏi trà lâu.
“ Chỉ là cảm thấy tò mò thôi, đứa bé kia còn nhỏ như vậy, nếu còn sống thì nói không chừng phải phại rất nhiều cực khổ, trên đời này cũng không ai nhớ tới hắn ”
“ Văn lão à, ta không có ác ý, không cần bày ra địch ý với ta, ta biết hắn đang ở đâu, hiện tại muốn ngươi giúp đỡ hắn, nếu ngươi tin ta, thì ta dẫn ngươi đi ”
“ Thật là vị Lăng Giang lần trước tới trà lâu? ”
Văn lão thu lại dao găm trong tay, ông vẫn tin Sở An Nhan, bởi vì trà lâu này cho ông chỗ nương thân.
Mà ban đầu người chọn ông vào trong trà lâu này, cũng là Sở An Nhan.
Lần trước ông ta cứ cảm thấy Lăng Giang nhìn quen quen, cực kỳ giống Vân phi năm đó, lúc đó ông chỉ nghi ngờ, hiện tại Sở An Nhan nói như vậy, ông nháy mắt hiểu ra.
Hơn nữa ông để ý, quan hệ của công tử cùng Sở An Nhan không tồi.