Sau Khi Xuyên Sách, Ta "Cung Phụng" Hoàng Đế Nước Địch

Chương 98




Sở Thần căn bản không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Chỉ với việc hắn một tay quản lý nơi này, liền biết năng lực của hắn nhất định không kém.

Ngày thường chơi bời lêu lổng đều là ngụy trang.

Trong sách cũng không nói nhiều về Sở Thần, sau khi Sở quốc diệt vong cũng không nhắc tới hắn.

Ôn lão tới phủ công chúa, dựa theo lời Sở An Nhan nói, ông đi tới Thấm Trúc viện gặp Lăng Giang.

Ônn lão có chút thấp thỏm gõ vang cửa phòng, bên trong cánh cửa Vân Nhất vừa mới mật báo cho Lăng Giang về Sở An Nhan.

“ Tiến vào ”

“ Công tử, tiểu nhân thuyết thư mà công chúa mời đến cho công tử, tới giải sầu giúp ngươi ”

Giọng điệu Ôn lão cùng ánh mắt khó nén nổi kinh ngạc cùng run rẩy.

Sở An Nhan đã nói với ông, nàng biết thân phận Lăng Giang nhưng tạm thời không thể nói cho hắn. Ông có thể ở phủ công chúa mấy ngày, nếu ông nguyện ý thì vẫn có thể ở lại phủ công chúa.

Lăng Giang rất kinh ngạc, Sở An Nhan chạy tới trà lâu, vậy mà còn đưa cả thuyết thư về cho hắn.

“ Công tử, trước tiên để ta kể cho ngươi một câu chuyện xưa ”

“ Ở một quốc gia nọ, có một vị sủng phi, vị phi tử này xinh đẹp như hoa, gia thế hiển hách….. ”. Ô  lão từ từ kể lại, nhìn dáng vẻ Lăng Giang lại phảng phất nhớ tới Vân phi ngày ấy, đôi mắt kia thật sự cực kỳ giống.



Lăng Giang cũng không có hứng thú gì  nhưng nghĩ đến là Sở An Nhan dẫn về, nên vẫn nghe cho có. Chỉ là hắn càng nghe càng cảm giác không đúng, tất cả đều có chỗ giống câu chuyện của hắn.

“ Chỉ là không nghĩ tới đứa nhỏ của phi tử kia còn sống, nhận hết đủ khổ sở. Công tử, ta đã tới chậm rồi! ”

Ôn lão quỳ trên mặt đất, lệ nóng thay nhau rơi xuống, ngày xưa ông là tiên sinh dạy học của Vân phi, đã nhiều lần chịu qua ân huệ của Vân phi, Vân phi như có ơn tái tạo lại ông.

Về sau ông liều mình đi tìm Lăng Giang, nhưng đều không có kết quả.

Chữ Giang này, là ngày xưa ông nói với Vân phi.

“ Ngươi là ai? ”

“ Lão hủ họ Ôn, xưng Mẫn Nghiệp, từng là tiên sinh dạy học của Vân tiểu thư ”

Lăng Giang đứng dậy đi tới trước mặt Ôn lão, mà Vân Nhất lúc này cũng từ chỗ tối đi ra.

“ Chủ thượng, thuộc hạ quả thật có nghe qua người có cái tên Ôn Mẫn Nghiệp, chẳng qua lúc Vân phi mất tích, ông ta biến mất, muốn xác nhận thân phận cần phải để người có tuổi chỗ chúng ta xác nhận ”

“ Không cần, ta hình như nhớ ra ông ta ”

Lăng Giang ngồi xổm xuống, cảm xúc cũng bị lây theo, hắn nhớ khi hắn còn bé có một vị thúc thúc nghiêm khắc khiến hắn sợ rất lâu.

“ Ông đứng lên đi, có một số việc từ từ chậm rãi nói, An… Công chúa sao lại để ông tới đây, là do biết được chuyện gì sao? ”

“ Lần trước ở trà lâu, lão hủ thấy ngài quen mắt, hôm nay công chúa tới hỏi chuyện hôm đó. Nàng thấy ta nói rất hay, kỳ thật đều do sắp xếp một phần ”

“ Ừ ”. Không biết vì sao mà Lăng Giang lại cảm thấy nhẹ nhõm, chuyện thân thế này, hắn vẫn chưa định nói cho An An. Chờ một thời gian nữa, hắn sẽ tìm một cơ hội để nói.

Sau khi trở về, Sở An Nhan tính đi tìm Lăng Giang nhưng lại bị người khác ngăn cản, phụ hoàng lần này thật tàn nhẫn mà.

“ Công chúa, vừa mới có người truyền đến tin tức, nói là Thục phi trong cung mời nmngài ngày mai đến Lan Thư cung một chuyến, ngài muốn đi không? ”

Hồng Tô có chút lo lắng nhìn Sở An Nhan, nàng ta cũng không nghĩ tới Thục phi trở về nhanh như vậy, hơn nữa chuyện thứ nhất khi trở về lại là muốn gặp công chúa.

Có phải là có chuyện gì không tốt không?

“ Từ chối làm gì, đi gặp, chúng ta lại không sợ nàng ta, hơn nữa vừa lúc ta muốn tính sổ với tên tiểu tử Sở Quân Hành, lúc trước hắn dám lừa ta ”

“ Công chúa, này…..  ”

“ Yên tâm đi, đừng nghĩ nhiều như vậy, ta sẽ không làm gì Sở Quân Hành ”

Hồng Tô: Công chúa à, ta sợ Thục phi sẽ làm gì ngài đó.

Sau bữa tối, Sở An Nhan lén lút lần mò đến bên ngoài Thấm Trúc viện, trên tay nàng cầm một cái rổ, bên trong là đồ ăn của Bách Hương Ký Gia.

Cửa có hai người canh giữ, Sở An Nhan nghĩ tới hồ hoa sen lần trước nói không chừng có thể đi được.

Vì thế xách váy lén lút đi về phía đó, nhìn chả khác gì tên trộm.

Sở An Nhan nhìn thoáng qua bức tường, lại kê thêm mấy viên gạch lên.

“ Lăng Giang! ”

Sở An Nhan nhỏ giọng gọi, bởi vì nàng phát hiện chính tường này có chút cao, nàng trèo xuống không nổi, lại có chút sợ.

“ Lăng Giang! ”

Sở An Nhan lại gọi thêm một tiếng nhưng vẫn không thấy ai trả lời.

Sớm biết đã không tới tìm hắn.

Nàng buông rổ xuống, cẩn thận vịn lấy tường. Nhìn thấy cây táo bên kia, cành cây duỗi tới chỗ này, nói không chừng có thể dựa vào nó để xuống, chỉ là khoảng cách có chút xa.

Nàng giữ thăng bằng không được tốt, nên loại ý niệm dựa vào cây táo đã bị Sở An Nhan loại bỏ.

Thôi, đi về trước, ngày mai lại nghĩ cách tìm hắn.

Sở An Nhan vươn chân, định dẫm lên viên gạch đã kê từ trước, cảm thấy đủ vững rồi mới dám leo xuống.

Nào ngờ, dưới chân đột nhiên lảo đảo, vốn dĩ viên gạch rất vững chắc, lại vì động tác vừa rồi mà rơi xuống dưới.

Sở An Nhan ngã xuống theo, thậm chí cảm thấy bản thân có thể rơi thẳng vào hồ hoa sen.

Trên eo đột nhiên bị giữ chặt, trời đất quay cuồng, trên cổ phả ra mùi hương lạnh lẽo.

“ May mà huynh ở đây, nhưng mà huynh ra ngoài bằng cách nào? ”. Sở An Nhan tay thuận thế ôm lấy cổ người trước mặt, tươi cười xán lạn.

Ánh trăng nhu hòa, hoa sen trong hồ nở rộ, mùi thơm nhàn nhạt truyền đến, hòa chung với dáng vẻ tĩnh lặng theo năm tháng. Nếu xem nhẹ việc Sở An Nhan chạy tới đây.

Lăng Giang ôm Sở An Nhan, điểm nhẹ gót chân nhảy vào trong sân.

“ Ta đi tìm nàng, kết quả phát hiện nàng không ở đó, nế ta ở tới muộn, nàng đã ngã xuống rồi, lần sau không được như vậy nữa ”

“ Đã biết ”. Sở An Nhan leo xuống khỏi người Lăng Giang, tay cầm rổ giơ tới trước mặt hắn, “ Đồ ăn của Bách Hương Ký Gia, lần này đừng có mà hất đi ”

Lăng Giang cười khẽ, sủng nịch nhìn Sở An Nhan, “ An An đối xử tốt với ta như vậy, ta cũng không biết nên báo đáp như nào ”

“ Báo đáp? Quả thật nên báo đáp, sớm biết vậy ta đã không tới tìm huynh, đỡ cho bản thân phải lo lắng hãi hùng ”

Sở An Nhan cắn cắn môi nhìn Lăng Giang, đôi mắt hắn lúc này không còn lạnh lùng như ngày xưa, mà tràn đầy đầy tình nghĩa.

“ Huynh nhắm hai mắt lại ”

Sở An Nhan rốt cuộc biết vì cái sao người ta lại nói khi yêu sẽ khiến con người ta trở lên ngốc nghếch. Bởi vì giờ khắc này, trong mắt trong lòng nàng đều là Lăng Giang, không thể chấp nhận được người khác.

Nàng nhón nhón chân, mượn lực bám lấy vai Lăng Giang, môi như chuồn chuồn lướt nước chạm nhẹ vào môi hắn. Vửa định rời đi, Lăng Giang phảng phất như biết Sở An Nhan sẽ làm gì, nhanh chóng ôm lấy nàng eo.

“ An An không phải muốn ta báo đáp sao, chỉ cần báo đáp như này thôi à? ”

Lăng Giang cười khiến nai con trong lòng Sở An Nhan chạy loạn, “ Huynh đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, ai nói ta muốn báo đáp bằng cái này, ta muốn ăn táo ở viện của huynh ”

Sở An Nhan tránh tay Lăng Giang, làm bộ chạy tới cây táo hái xuống mấy quả.