Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

Chương 108




Theo tin tức mà Nhàn Tình Các công bố ra, càng ngày càng nhiều người đã biết tin tức này.

Đại lục đã bình tĩnh hồi lâu giờ lại sắp nổi lên một hồi giông tố, giống như khói mù bao phủ tán mãi không tan, Long tộc cùng Vu tộc đại lượng nhân mã di chuyển cũng tựa hồ ở chứng minh điểm này, vì thế không ít người tin tức linh thông lại còn tính có năng lực liền sớm suy tính đến tương lai khi biến cố xuất hiện.

Mà cuộc sống của những người bình thường cũng không phải quá tốt ——

Thông thường, những chỗ nào rồng đi qua đều ngẫu nhiên sẽ đổ mưa.

Hiện tại có nhiều rồng cùng nhau hành động như vậy, hơn nữa mùa đông vốn là mùa tuyết rơi, thời tiết lại càng trở nên ác liệt. Mưa đá ào ạt như chọi xuống đất liền, không cần nói đến hoa màu bị ảnh hưởng bao nhiêu, dân chúng đều bị nhà tan cửa nát, phải tu sửa lại nhà cửa không ít.
Hơn nữa Vu tộc tính tình vốn là thích cướp, thích đoạt, mỗi chỗ mà Ngao Khâm cùng Vu Nghiêu tập kết nhân mã liền sẽ đông nghĩa với tử vong. Chẳng qua Ngao Khâm vội vã lên đường, Vu Nghiêu cũng lệnh cho thủ hạ nương tay một chút, lúc này mới không tạo ra thương vong lớn.

Nhân mã của Long tộc cùng Vu tộc chạy tới Ma giới, người của Yêu tộc cùng liên minh các sinh mệnh đặc thù đã sắp đuổi tới Y Pháp Thành.

Cùng lúc đó, một ít ma vật cùng cường giả rải rác cũng sau khi hạ quyết tâm lục tục đi Y Pháp Thành, sau càng nhiều người trúng nguyền rủa cũng lựa chọn không từ bỏ cơ hội lần này.

Y Pháp Thành ở Ma giới, khí hậu cũng rất xấu, không có thực lực nhất định là không có cách nào vào được.

......

Sau khi Long tiên sinh rời đi một ngày, Mục Loan Loan vẫn luôn bế quan luyện đan liền xuất hiện dấu hiệu thể lực chống đỡ hết nổi cùng thần thức mỏi mệt.
Nàng đem đan dược mới vừa luyện chế cất kỹ, vừa định đứng lên, cảm giác thấy tay chân một trận bủn rủn vô lực, cánh tay nâng lên còn không nổi.

Mục Loan Loan cúi đầu nhìn nhìn bàn tay, cảm giác đầu ngón tay trong nháy mắt hình như biến thành trong suốt, nàng chớp chớp mắt, đầu ngón tay lại khôi phục như thường, giống như vừa vừa rồi đều chỉ là ảo giác của nàng, chỉ có tay chân vẫn vô lực như cũ.

Nàng cắn răng cầm hết đan lược bỏ vào trong túi, sau đó lê bước đến bên cái bàn bên cạnh, tay vịn vào thành ghế, nhìn thấy Manh Manh đang nằm trên bàn ôm khối linh thạch mải miết gặm, trong mắt xẹt qua ý cười.

Manh Manh lại lớn hơn một chút rồi, gần đây lông trên người nó cũng có chuyển biến. Những túm lông đen đang dần dần rụng xuống, để lại lớp lông tơ trắng muốt, nhuyễn mịn. Thậm chí cọng lông ngốc trên đầu nó cũng đã dựng đứng lên khá nhiều, không còn ỉu xìu như lúc còn bé nữa.
"Pi ~" Manh Manh nuốt hết một khối linh thạch, phành phạch cánh bay đến trong lòng ngực nàng, nhìn thấy hơi chật vật như một cái trứng gà có cánh bay tới bay lui vậy.

Mục Loan Loan cũng như mở ra cánh tay ra như thường lệ, nhưng không thể ôm nổi nó mà làm Manh Manh rớt xuống đất, quăng ngã thành bộ dáng mông ngồi xổm.

"Manh Manh mập lên nữa rồi." Mục Loan Loan nói giỡn.

"Pi pi!" Manh Manh không có, Manh Manh rõ ràng rất thon thả!

Mục Loan Loan hơi nhăn mày một chút, khom lưng xuống, vừa đưa tay vuốt vuốt lông Manh Manh, vừa cẩn thận dùng thần thức kiểm tra bên trong thân thể mình ——

Linh lực trong đan điền dùng gần như cạn hết, kinh mạch cũng hình như trở nên trong suốt một ít.

Đầu hơi đau nhức, Mục Loan Loan xoa xoa trán, đây chắc là ảo giác của nàng rồi, luyện đan luyện luyện một hồi luyện đến mức kinh mạch cùng thân thể đều trong suốt, chuyện này làm sao có khả năng.

"Pi?" Manh Manh nghiêng đầu cọ cọ bàn tay nàng, như an ủi khi nhận thấy được cảm xúc nàng không thích hợp.

Mục Loan Loan gãi gãi cằm nó, cảm giác tay chân lại khôi phục chút khí lực, cúi đầu nhìn nhìn cái sừng rồng nhỏ đang treo ở trên cổ vẫn đang lóe lên ánh sáng mỏng manh, hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Long tiên sinh hẳn là vẫn còn bình an, không gặp nguy hiểm.

Mục Loan Loan duỗi tay nhẹ nhàng nắm cái sừng rồng nho nhỏ vì nhiễm nhiệt độ cơ thể nàng mà một nửa ấm áp một nửa lạnh lẽo, đặt ở bên môi nhẹ nhàng chạm chạm.

Nàng lại ngồi một lát, đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài. Lúc trước Trì Yên nói phải rời khỏi đây, hiện tại chắc đã rút lui rồi nhỉ? Còn mấy tin tức đổi đan dược lấy nhân mã của nàng, không biết có ai đáp ứng đến đây chưa?

Nàng nghĩ nghĩ, đẩy cửa ra, mới vừa đi đến hành lang, liền nghe được phía sau truyền đến một thanh âm quen thuộc, "Loan Loan."

Mục Loan Loan đột nhiên xoay người, đối diện với cặp mắt đào hoa cười như không cười của Cửu Khuynh.

Đôi mắt xinh đẹp của nàng ta cong lên, lông mi lại có điểm điểm mấy hạt tuyết nhỏ, đôi môi hồng mềm mại khẽ mím lại, nửa tựa người vào cánh cửa nhìn nàng cười.

"Cửu Khuynh?" Mục Loan Loan có hơi không thể tin được hai mắt của mình, thử kêu tên nàng ta một tiếng.

"Choáng váng hả?" Cửu Khuynh đứng dậy, "Không nghĩ tới ta sẽ đến sao?"

"Ừ." Mục Loan Loan xác thật thực kinh ngạc, lúc trước nàng cũng nghe được một số tin tức từ liên minh cách sinh mệnh đặc thù, cũng biết được chuyện của Yêu tộc và một số tình hình linh tinh khác, nàng vốn tưởng rằng Cửu Khuynh sẽ ở Yêu tộc củng cố địa vị.

Cửu Khuynh hơi rũ mi, vỗ vỗ bả vai Mục Loan Loan, "Nhưng không chỉ có ta nha."

Khi giọng nói nàng ta rơi xuống, Trì Yên liền từ trong một góc đi ra, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Cửu Khuynh.

Mục Loan Loan hơi giật mình, "Trì Yên......"

"Đừng vội kinh ngạc a." Cửu Khuynh kéo cánh tay nàng, đem người kéo đến một gác mái liền nhau giữa Nhàn Tình Các và tửu lầu.

"Trần thúc?" Mục Loan Loan nhìn thú nhân quen thuộc đang cười tủm tỉm, "Hoa thẩm?"

"Nha đầu." Đang ở trong phòng nên Hoa thẩm cũng không còn quá lạnh nữa, khôi phục không ít tinh thần, mỉm cười nhìn nàng, "Sao ta lại có cảm giác ngươi gầy đi một chút."

Mục Loan Loan theo bản năng sờ sờ gò má, hốc mắt bỗng hơi nóng.

Trong gian gác mái không lớn này, lại được tao ngộ với mấy vị cố nhân, làm sao có thể không cảm động chứ?

Hóa ra hai người bọn họ cũng không phải tứ cố vô thân.

Hóa ra cũng còn sẽ có người nhớ thương bọn họ.

Mục Loan Loan nỗ lực nuốt nước mắt nghẹn trở về, đối diện với tầm mắt ôn hòa của Cửu Khuynh, cảm thấy như vậy thật có hơi mất mặt.

Cửu Khuynh nắm chặt tay nàng, chỉ chỉ mấy người một bên, "Mấy người này đều là người của liên minh các sinh mệnh đặc thù."

"Đây là Ma Đằng sư thúc." Trì Yên giới thiệu đơn giản một chút, sau đó đẩy cái cửa sổ gỗ trên gác mái giao với tửu lầu ra, quay đầu lại nhìn Mục Loan Loan liếc mắt một cái, "Còn mấy người này, đại bộ phận là bởi vì tin tức của ngươi mà tìm đến đấy."

"Chư vị." Trì Yên nhìn bên dưới hô một tiếng, ngừng lại thanh âm đang ồn ào xôn xao, "Đan dược sư tới."

Sau một am thanh "ồ" lên đồng loạt, mọi người đều yên tĩnh lại.

Mục Loan Loan nhìn xuống bên dưới, đối diện với từng đôi mắt hoàn toàn khác nhau đến từ rất nhiều chủng tộc.

Những đôi mắt đó, khi nhìn thấy nàng, xẹt qua đủ loại cảm xúc không giống nhau, có thoải mái, cũng có giải thoát, thậm chí còn có chút giãy giụa.

Mục Loan Loan nhìn trên mặt bọn họ dù ít dù nhiều gì cũng có dấu vết nguyền rủa, tay nắm chặt túi Càn khôn chứa đan dược, trên môi lại nở một nụ cười rất tươi ——

Số lượng người đến đây thật sự nhiều hơn so với nàng tưởng tượng, như vậy cho dù có trực tiếp đối mặt với Long tộc cùng Vu tộc, hẳn cũng có một ít lực chống cự rồi.

......

Sau khi thương lượng xong với bọn người Trần thúc, Mục Loan Loan đem đan dược mới vừa luyện chế ra phân chia thành khai, bởi vì suy xét đến vấn đề nhân số, lúc luyện chế, nàng ưu tiên luyện chế một số lượng lớn đan dược cấp thấp của Hồi Linh Đan cùng Đuổi Ma Đan.

Đem mấy viên đan dược cấp thấp này làm thù lao ứng trước, có thể củng cố quân tâm.

Sau khi phát hết mớ đan dược này, trên người nàng cũng chỉ còn lại đan dược tam giai trở lên thôi.

Nàng cùng Cửu Khuynh đã thương lượng kỹ với nhau, mấy viên đan dược cao giai này đến lúc đó sẽ dựa theo tích lũy cống hiến của bọn họ khi đối kháng Long tộc cùng Vu tộc mà phát.

Mọi người đối với việc này không có gì không hài lòng, rốt cuộc trước khi đối mặt với nguy hiểm mà đã nhận được chỗ tốt cũng xem như rất nhân hậu rồi, thậm chí, có một nửa Yêu tộc lần đầu tiên nhận được đan dược liền lập tức sử dụng, sau khi thấy hiệu quả vô cùng đã không thể ngăn được hy vọng dâng lên trên khuôn mặt.

Chỉ một viên đan dược nho nhỏ nhưng lại như là hy vọng thoát khỏi nguyền rủa, tiếp tục sống sót.

Mọi người tiếp tục đứng trước cửa vào cấm địa nhận truyền thừa để xây dựng trận pháp cùng kết giới. Một ngày kế tiếp, lại có người và ma vật lục tục kéo nhau tiến đến, chờ đến chạng vạng ngày hôm sau, nhân ngư tộc Hải Nhận cùng Hải Cửu cũng đều tới nơi rồi.

Người cuối cùng tới nơi này là một tinh linh đầu đội đấu lạp, hắn dẫm lên hoàng hôn ánh chiều tà, sau lưng mười dặm là tiếng rồng ngâm liên miên phập phồng, còn có đám con rối Vu tộc quái dị nhiều không đếm được.

Bọn họ tới rồi.