Sau Khi Xuyên Sách Tôi Làm Nũng Với Lão Đại

Chương 63




"Thẩm Vọng, sau này tôi sẽ đối xử tốt với anh."

Giọng Cố Sanh Sanh âm vang mạnh mẽ, mang theo chút trẻ con buồn cười, nhưng không có cách nào phản bác được.

Thẩm Vọng rất muốn cười lại không cười nổi. Cố Sanh Sanh vẫn còn ở trước ngực anh đẩy tới đẩy lui khiến bên tai anh hồng lên, đôi tay cứng đờ đứng giữa không trung trong nháy mắt, cuối cùng vẫn đặt trên lưng Cố Sanh Sanh.

Xe đã dừng lại từ lúc nào, trợ lý và tài xế đều tự giác quay ra ngoài. Trợ lý lén nhìn qua kính chiếu hậu, thấy boss nhà mình đang ôm phu nhân trong lòng, tư thế hai người lẳng lặng dựa sát vào nhau quả là thưởng tâm duyệt mục*.

*Thưởng tâm duyệt mục: cảnh đẹp làm người vui theo.

Một ánh mắt sắc bén phóng đến, trợ lý đang nhìn trộm đông cứng tại chỗ. Đối với phu nhân ôn nhu như thế, vậy mà đối với mình vẫn lạnh nhạt như băng, hic.

Trợ lý tủi thân nhưng trợ lý hỏng dám nói: "Tiên sinh, đến nơi rồi."

Thẩm Vọng thu hồi tầm mắt, xoa xoa Cố Sanh Sanh trong lồng ngực, thanh âm miễn cưỡng lộ ra chút dịu dàng: "Về nhà rồi ôm, giờ thì nhìn ra cửa sổ đi."

Cố Sanh Sanh chậm chạp ngẩng đầu lên, hàng mi cong vuốt hơi ẩm ướt: "Đây là chỗ nào vậy?"

Lúc này Cố Sanh Sanh mới nhận ra xe đang dừng trước cửa khách sạn.

Thẩm Vọng chủ động nắm tay Cố Sanh Sanh: "Lần trước hứa dắt em ra ngoài ăn cơm trước khi đi quay phim, bây giờ bổ sung."

Đèn đuốc trong khách sạn sáng rực, siêu xe đi đến như mây, nhân viên gác cửa mặc đồng phục, dáng vẻ khôi ngô cao lớn. Tiến vào khách sạn, không khí lạnh lẽo bị ngăn cách bên ngoài, hương hoa tươi mát được máy sưởi hun ấm càng thêm nồng nàn, thật khiến người ta cảm thấy như đang tắm mình trong gió xuân.

Giám đốc khách sạn tiếp đón rất nhiệt tình, dẫn đoàn người Thẩm Vọng đến thang máy dành cho VIP, đi thẳng lên tầng cao nhất. Khách sạn này là công trình kiến trúc hiện đại nhất thành phố A, thang máy là loại kính trong suốt, có thể xem được trọn vẹn cảnh đêm thành phố.

Màn hình trong thang máy không ngừng nhảy số, cảm giác không trọng lượng do vận tốc đi lên quá nhanh tạo ra làm cho adrenalin tăng vọt, nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, làm ta cảm thấy thật kiêu hãnh như đang nhìn thiên hạ của mình.

Cố Sanh Sanh lúc đầu còn rất vui vẻ hứng thú, đến lúc thang máy lên cao, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ dần cứng lại.

Cũng may là thang máy đến nơi rất nhanh. Cửa vừa mở ra, Cố Sanh Sanh liền vội vã bước ra ngoài, trái tim đang lơ lửng giờ mới đặt xuống đất.

Cố Sanh Sanh thở hắt ra một hơi, chợt cảm thấy sau như có một ánh mắt đang nhìn xuyên thấu mình. Cô quay đầu, Thẩm Vọng vẫn còn ở trong thang máy, mặt mày vô cảm nhìn cô.

Bảo sao cứ thấy thiếu thiếu... Cố Sanh Sanh vội chạy ngược về lại thang máy, đẩy Thẩm Vọng ra, còn quét ánh mắt khiển tránh qua trợ lý và đám vệ sĩ đi cùng.

Tiên sinh cự tuyệt, phu nhân ghét bỏ, vệ sĩ và trợ lý: "..."

Phong cảnh trên tầng cao nhất so với bên dưới khác xa một trời một vực. Ánh đèn mờ ảo, mùi hoa tươi thoang thoảng, âm thanh piano du dương trầm bổng, bầu không khí lãng mạn cực kỳ.

Điều kỳ diệu nhất chính là vách tường bốn phía và trần nhà đều là thủy tinh, nếu thời tiết đẹp hơn, ngước đầu lên chắc chắn sẽ nhìn thấy được một bầu trời đêm đầy sao.

Thẩm Vọng đã bao hết toàn bộ nhà hàng, hai người đang ngồi đối diện nhau cách một cái bàn ăn. Mặt bàn được trải khăn màu trắng tinh, dụng cụ ăn bằng bạc sáng lấp lánh, bình hoa hồng đọng đầy nước trên cánh hoa, thậm chí còn có cả ánh nến.

Cố Sanh Sanh reo lên: "Bữa tối với ánh nến sao? Lãng mạn quá đi mất, tôi có thể quay video không?"

Thẩm Vọng ôn hòa đáp: "Chúng ta đang ở nơi lãng mạn nhất thành phố, đừng bẻ cong ý nghĩa của nó chứ."

Cố Sanh Sanh hoàn toàn không thèm để ý, lấy điện thoại ra đưa cho Thẩm Vọng: "Giúp tôi chụp mau mau!"

Thẩm Vọng chậc một tiếng, nhận điện thoại, mở camera nhắm vào Cố Sanh Sanh: "Muốn chụp kiểu gì đây?"

Cố Sanh Sanh vội bày ra tư thế v-sign hot nhất livestream Thiên Nga, cô dẩu môi trợn mắt, còn rút một cành hoa hồng làm bộ dáng ngửi hoa mà các bà mẹ Trung Quốc yêu thích nhất.

Thẩm Vọng đột nhiên cảm thấy đau mắt: "Mấy cái tạo dáng của em quá tầm thường."

Cố Sanh Sanh bày nửa ngày, kết quả Thẩm Vọng vẫn chưa chụp được một tấm nào, cô tức tối: "Người ta tạo toàn mấy tư thế hot trên mạng, anh chẳng hiểu gì cả!"

Thẩm Vọng khẽ hé môi: "Đúng, là tôi mù."

"Hứ! Không bao giờ để anh chụp nữa." Cố Sanh Sanh chống cằm, bực bội quay mặt đi.

Một tiếng "rắc" thật nhỏ vang lên, Cố Sanh Sanh trừng mắt nhìn qua, đối mặt với Thẩm Vọng đang giơ điện thoại. Cô còn chưa kịp điều chỉnh nét mặt, "rắc rắc" vài tiếng, thu hết vào hình.

Cố Sanh Sanh tức giận duỗi tay muốn đoạt điện thoại đi, Thẩm Vọng ấn vài cái rồi mới trả lại cho cô.

"Anh chụp dáng vẻ tức giận của tôi làm gì!" Cố Sanh Sanh lướt xem hình trong điện thoại, mấy tấm hình trên đó làm cô tức muốn hộc máu, nhìn sơ cũng đủ hết hồn, "Chụp người ta khó coi chết đi được, đáng ghét!"

Cố Sanh Sanh tức tối xóa hết toàn bộ hình vừa chụp. Thẩm Vọng cười như không cười, mấy tấm hình đó đã được gửi đến điện thoại anh rồi. Anh thong thả mở điện thoại ra xem, sau đó chọn tấm Cố Sanh Sanh chống cằm làm ảnh màn hình khóa.

Trong ảnh là mỹ nhân váy đỏ đang ôm má, vẻ mặt nén giận, cặp mắt hạnh trừng lớn nhìn anh, sống động xuyên thấu cả màn hình.

Cố Sanh Sanh ngồi đối diện đã biến thành cá nóc, miệng nhỏ chu lên. Lương tâm Thẩm Vọng rốt cuộc cũng trỗi dậy, nghiêm túc chụp cho cô vài tấm hình. Thẩm mỹ của Thẩm Vọng rất tốt, kết cấu ánh sáng hoàn hảo, bắt trọn bảy phần phong tình, lúc này mới làm cho Cố Sanh Sanh vui vẻ trở lại.

Cố Sanh Sanh vừa thưởng thức ảnh chụp, vừa nói với Thẩm Vọng: "Anh không nói cho tôi biết sẽ dẫn tôi đến chỗ như thế này ăn cơm, tôi không có đeo trang sức gì hết."

Cố Sanh Sanh cởϊ áσ choàng, chỉ mặc một bộ váy đỏ, xương quai xanh và cánh tay trắng nõn lộ ra. Dưới ánh nến, cặp mắt hạnh của cô trong veo như nước, làn da trắng hơn tuyết, mái tóc đen xõa tự nhiên trên vai, cả người phát sáng như ngọc minh châu, lấn át hết thảy kim cương châu báu trên đời.

Ham muốn độc chiếm dữ dội khó tả lại trào lên trong nội tâm Thẩm Vọng. Muốn mang cô về nhà, khóa thật chặt...

Cũng may, nhân viên phục vụ kịp thời bưng bánh mì lên. Cố Sanh Sanh nhìn mấy thứ dụng cụ ăn lớn nhỏ bằng bạc, tò mò nghịch thử. Cô chưa được ăn một bữa cơm Tây chính thức, trong trí nhớ của nguyên chủ, mấy sự việc không đáng kể này đã sớm bị lu mờ.

Thẩm Vọng nhấp một ngụm rượu, nhìn Cố Sanh Sanh nói: "Không phải em nói đói bụng sao, sao còn chưa ăn nữa?"

Cố Sanh Sanh chần chừ cầm lấy một cái nĩa, sau đó lén nhìn Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng: "Không biết dùng?"

"Ai nói tôi không biết!" Cố Sanh Sanh phô trương thanh thế, ngón tay nhỏ nhắn lướt ngang qua loạt dụng cụ, ngừng một lát rồi cầm cái nĩa ở giữa lên.

Thẩm Vọng nhàn nhã lắc ly rượu vang đỏ trong tay, cách ly thủy tinh thu hết mọi biểu cảm của cs vào mắt, đáy mắt thoáng hiện lên ý cười.

Thấy Thẩm Vọng không nói gì, Cố Sanh Sanh tự tin đưa nĩa hướng đến bánh mì.

Thẩm Vọng che khăn trước miệng, cố gắng nín cười.

Trên bàn có mứt trái cây với bơ vàng, Cố Sanh Sanh lấy ít mứt quét lên bánh mì, hài lòng cắn một miếng. Tiếp theo lại nhìn trứng gà trong ly đầy hiếu kỳ: "Cơm Tây cũng có trứng luộc à?"

Thẩm Vọng dùng dao đập vỡ vỏ trứng, lấy phần lòng đỏ đông đặc ở đầu quả trứng phết lên bánh mì, "Thử đi."

Cố Sanh Sanh hí hửng nếm thử các món, cắn một miếng bánh mì trứng liền ngạc nhiên: "Cái này ngon nè."

Cố Sanh Sanh ăn hết một mẩu bánh mì, uống thêm ngụm nước chanh. Nhân viên phục vụ tiến lên thu dọn rổ bánh mì với nĩa, lại bưng đĩa đồ ăn khác lên.

Chờ nhân viên rời đi, Cố Sanh Sanh mới ủy khuất nói: "Chưa ăn xong bánh mì mà."

Thẩm Vọng: "Đừng ăn quá no, để dành bụng còn ăn món khác."

Thẩm Vọng nghiêm túc dùng thìa múc một khối gan ngỗng.

Cố Sanh Sanh học theo anh, cũng múc một khối gan ngỗng, cho vào trong miệng. Cố Sanh Sanh rất thích vị của món gan ngỗng này, Thẩm Vọng thấy vậy liền đẩy đĩa của mình đến trước mặt cô.

Mắt Cố Sanh Sanh sáng lên: "Món này ngon ơi là ngon. Là món gì vậy?"

Thẩm Vọng nói bậy: "Pudding bơ, em không biết sao?"

Cố Sanh Sanh vội ưỡn thẳng ngực, nghiêm trang nói: "Tất nhiên biết chứ, anh đang đố tôi sao? Nhưng mà vị của pudding bơ này đặc biệt thật, có mùi sữa, còn hơi đắng... Không lẽ cho thêm gan gia cầm hả ta? Không đúng, gan vịt gan ngỗng đều quá khô..."

Thẩm Vọng khốn khổ nắm tay che trước miệng, bả vai rung lên từng đợt.

Món khai vị và súp còn ổn, Cố Sanh Sanh có thể bắt chước qua loa. Chờ tôm hùm được bưng lên, Cố Sanh Sanh hoàn toàn trợn tròn mắt. Thẩm Vọng bên kia ăn bò bít tết, cô không thể nào học lỏm được nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ung dung ăn, còn mình thì ngồi đấu mắt với tôm hùm.

Thẩm Vọng nói: "Sao không ăn?"

"Tôi... tôi không đói." Ánh mắt Cố Sanh Sanh mơ hồ.

Thẩm Vọng cong môi: "Muốn tôi giúp không?"

"Không cần." Cố Sanh Sanh cầm dao nĩa lên, ảo não nhìn con tôm hùm, không biết nên bắt đầu xuống tay từ đâu.

Thẩm Vọng cắt xong bò bít tết đổi qua cho Cố Sanh Sanh, nói: "Ăn cái này đi."

Cố Sanh Sanh mạnh miệng: "Tôi muốn ăn tôm hùm."

Thẩm Vọng đè thấp giọng cười, bèn nói: "Qua bên này."

Cố Sanh Sanh nhích tới nhích lui, cuối cùng cũng chuyển đến chỗ bên cạnh Thẩm Vọng. Thẩm Vọng lấy khăn lau tay, ngón tay thon dài đè con tôm lại, dùng dao rạch dọc theo sống lưng, cạch cạch vài phát, phần thịt tôm trắng bóc trực tiếp lộ ra.

"Thật lợi hại!" Cố Sanh Sanh reo lên, ngẩng đầu nhìn Thẩm Vọng, ánh mắt tràn đầy sự sùng bái.

Thẩm Vọng bỗng mất tự nhiên: "Một con tôm mà thôi."

Cố Sanh Sanh: "Tôi có biết rạch đâu."

Thẩm Vọng rửa sạch tay bằng nước chanh rồi lau khô ngón tay: "Không biết cũng không chịu nói, sao hôm nay mạnh miệng quá vậy?"

Cố Sanh Sanh xấu hổ trong chốc lát mới nhỏ giọng nói: "Tôi sợ anh cười tôi."

Thẩm Vọng ngạc nhiên nói: "Thì ra da mặt em cũng có lúc mỏng."

Những lời chẳng đâu vào đâu, Cố Sanh Sanh trợn mắt, Thẩm Vọng liền nhét một nĩa thịt tôm đầy ụ vào miệng cô.

Cố Sanh Sanh nhai nuốt một hồi: "Ngon quá!"

Thẩm Vọng trả nĩa lại cho cô: "Về chỗ, tự ăn đi."

"Lười đổi chỗ lắm." Cố Sanh Sanh ngồi bên cạnh Thẩm Vọng, cầm nĩa xiên thịt tôm ăn.

Thẩm Vọng chậc một tiếng, để cô mặc ý bám mình.

Món tráng miệng được mang lên, là một miếng bánh kem dâu tây nhỏ. Thẩm Vọng không ăn đồ ngọt, nên ngồi gõ ly phá đám Cố Sanh Sanh.

Thẩm Vọng từ từ nhấp rượu vang, thấy Cố Sanh Sanh trái một miếng phải một miếng, ăn rất vui vẻ, hai má phình lên, nhịn không được liền nhéo cô một cái. Cứ ăn theo kiểu này, vài hôm nữa sẽ có mỡ trở lại cho mà xem.

Cố Sanh Sanh bị nhéo, giương mắt nhìn Thẩm Vọng, chợt cô ngẩng đầu lên: "Tuyết rơi rồi!"

Mái vòm bằng kính trong suốt, có thể thấy rõ từng bông tuyết, bay xuống không ngừng, ập đến trước mặt người ta.

Cố Sanh Sanh ngẩng đầu, như cảm nhận được bông tuyết rơi trên chóp mũi, mềm mềm lạnh lạnh. Cô vui vẻ nói: "Thật là đẹp mắt."

Thấy Cố Sanh Sanh thích thú như vậy, khóe môi Thẩm Vọng cũng ẩn hiện ý cười.

Cố Sanh Sanh tán dương: "Xịn quá đi, cứ như là duỗi tay sẽ bắt được bông tuyết ấy!"

Nhân viên phục vụ tiến lên rót rượu, nghe vậy mỉm cười giới thiệu: "Nhà hàng vòm kính của chúng tôi là nơi lãng mạn nhất thành phố. Ngẩng đầu thưởng thức bầu trời đêm, cúi đầu có thể quan sát toàn thành phố."

Cúi đầu? Cố Sanh Sanh nghe vậy liền cúi đầu xuống.

Sàn nhà vốn dĩ phải nằm dưới chân giờ lại trống không, thay vào đó là hàng ngàn bóng đèn lấp lánh, dòng xe cộ chen chúc như phát ra ánh sáng, tạo thành một sợi dây gắn kết cả thành phố.

Trước mắt Cố Sanh Sanh chợt tối sầm.