Sau Khi Xuyên Sách Tôi Yêu Phải Đại Ca Ác Ma!

Chương 7: Cậu nhẹ nhẹ một chút biết không?




Kỷ Ức không quen đường nơi này, chỉ biết đi theo Hứa Việt.



Giọng nói của cậu dường như có loại năng lực không thể từ chối, làm người cảm thấy.. Tin tưởng.



Hứa Việt mang cô vào một phòng khám nhỏ.



Dường như cậu ta quen biết ông chủ ở đây, trực tiếp đem cô vào bên trong.



Hứa Việt chỉ vào sô pha, giọng điệu ra lệnh: "Ngồi xuống."



Băng gạc trên tay Kỷ Ức đã chảy ra không ít máu, răng cắn chặt môi dưới, ngẩng đầu vừa thấy, Hứa Việt lấy ra thuốc mỡ và khử trùng từ một cái ngăn kéo.



Hứa Việt thành thạo chuẩn bị mọi dụng cụ, bắt đầu nâng tay bị thương của cô lên.



Lúc tháo băng gạc, Kỷ Ức bắt đầu nhăn mặt, theo động tác của Hứa Việt, khuôn mặt nhỏ của cô đều phải nhăn lại, nhắm chặt mắt lại.



Băng gạc lấy ra hết, bên trong đã bị máu nhiễm mơ hồ một mảnh.



"Đau, đau, hu hu.. Cậu nhẹ nhẹ chút được không?"



"Chết tiệt."



Hứa Việt nhịn không được chửi bậy.



Con mẹ nó lần đầu hầu hạ người, thế nhưng lại là cô nhóc nũng nịu như vậy, chạm vào một cái liền khóc.



Lúc trước cậu máu chảy đầy đất đều chính mình bò dậy tìm bác sĩ, trong lúc còn hơi thở cuối cùng mà kéo dài hơi tàn.



"Không cần, tớ không cần bôi thuốc đâu!"



Kỷ Ức nhìn tăm bông đụng ở bên cạnh miệng vết thương đã nhịn không được kêu đau, Kỷ Ức vươn tay muốn ngăn cản Hứa Việt, lại bị một bàn tay ấm áp rắn chắc khác nắm lấy.



Tay trái cô bị Hứa Việt nắm ở trong tay, động đậy cũng không được.



Tiếp theo liền nghe giọng nói lạnh lùng của Hứa Việt hỏi: "Là cậu gọi cảnh sát?"



"Ừ, đúng vậy."



"Vì sao làm như vậy?"



"Báo cảnh sát là cách an toàn nhất, còn may cảnh sát tới rất nhanh, bằng không hiện tại cũng không biết nằm ở bệnh viện nào."



Hứa Việt ngước mắt liếc cô một cái, cười nhạo: "Kỷ Ức, cậu có bệnh?"



"Cậu mới có bệnh! Tớ giúp cậu, cậu còn mắng tớ?" Kỷ Ức không thể hiểu, không cho ân nhân cứu mạng được một sắc mặt tốt, lão đại vai ác sao có thể biến thái thành như vậy?



Bởi vì cô là nữ phụ? Cho nên không giống nữ chính ra tay giúp một lần là có thể làm cho lão đại nhớ cả đời?



Cô bất mãn nghi ngờ, hơi hơi phồng má lên, như đang ngậm một miệng to oán giận.



Hứa Việt thiếu chút nữa đã bị chọc cười: "Là cậu trả tiền kêu bọn họ đánh tớ, đến cuối cùng tự mình xông tới chắn dao, không phải có bệnh thì là cái gì?"



"Tớ.." Kỷ Ức lập tức á khẩu không trả lời được.



Lão đại đảo mắt lạnh qua, Kỷ Ức cúi đầu thừa nhận: "Đúng rồi, tớ thật sự có bệnh."



"Tớ nói tớ trước kia sinh bệnh, đầu óc không tỉnh táo, làm rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng, hiện tại tớ nghĩ thông suốt, một lần nữa sửa đổi cậu tin không?"



"Không tin."



Trong miệng nói ra hai từ này không mang nửa điểm do dự.



Kỷ Ức thiếu chút nữa bị câu nói này nghẹn lại, nhẹ nhàng thở hổn hển: "Nhưng đây là sự thật."



Nếu không phải sợ thân phận vai ác lão đại Hứa Việt, cô thậm chí muốn bổ sung thêm một câu: Tin hay không tùy.



"Được rồi."



Tay bỗng nhiên buông lỏng, Kỷ Ức mới phát hiện miệng vết thương của cô thế nhưng đã băng bó xong.



Cho nên vừa rồi Hứa Việt cố ý nói chuyện với cô, phân tán lực chú ý của cô sao?



Vai ác lão đại chắc không thấu hiểu như vậy đi..



Kỷ Ức không dám nghĩ tiếp, nhẹ nhàng nâng cánh tay, nói với cậu: "Cảm ơn."



Cô nghiêng đầu thấy băng quấn nhiễm máu nằm trong thùng rác bên cạnh, nhớ tới lúc ở bên ngoài Hứa Việt móc ra băng vải tạm thời băng bó miệng vết thương cho cô, bỗng nhiên có chút tò mò: "Sao cậu lúc nào cũng mang theo băng vải nha?"



Mày Hứa Việt nhăn lại, hiển nhiên không muốn nhắc tới đề tài này



Kỷ Ức có chút bất đắc dĩ.



Lão đại vai ác thật là không đáng yêu, vừa lạnh lùng vừa hung dữ, động đậy liền thích hù dọa người.



Lúc đi ra khỏi phòng khám nhỏ, Hứa Việt đứng ở trước quầy tính tiền cùng bác sĩ già nói vài câu, bác sĩ già nhìn Kỷ Ức đánh giá một cái, nhịn không được nói với Hứa Việt vài câu: "Về sau đừng gây chuyện, nếu trốn không được cũng đừng gây họa cho con bé."




Bác sĩ đang dạy dỗ Hứa Việt sao?



Kỷ Ức tò mò đánh giá bác sĩ vài lần, tóc của ông đã có màu bạc, đeo kính lão, thân thể vừa nhìn còn rất tinh thần.



Đối mắt với bác sĩ, Kỷ Ức cười nhạt chào ông ấy.



Bác sĩ dùng ánh mắt hiền hậu nhìn qua, chậm rãi nói: "Cô bé, đừng thấy cậu nhóc này đẹp trai mà ngây ngô, muốn an toàn, về sau liền cách xa nó một chút, nếu không sẽ bị thương."



"?"



Kỷ Ức thật sự không hiểu bác sĩ vì sao nói với cô những lời đó.



Hứa Việt trở lại bên người cô, ở bên tai ra lệnh: Đi. "



Ven đường vừa lúc có chiếc xe dừng lại, một vị khách mở cửa xe đi xuống, Hứa Việt đẩy cô đi lên.



Chờ sau khi cô ngồi ổn định, giọng nói của Hứa Việt từ ghế phụ phía trước truyền tới:" Địa chỉ. "



" Cái gì? "



" Địa chỉ nhà cậu. "



" Tớ hiện tại không về nhà. "



Ánh mắt Hứa Việt nhìn qua.



Kỷ Ức vội vàng giải thích:" Tớ phải đi lớp vũ đạo, hôm nay là ngày đầu tiên báo danh, kết quả không đi được. Nhất định giáo viên ấn tượng không tốt với tớ. "



" Địa chỉ. "



" 23 Sunshine Road. "



Tới địa điểm, Kỷ Ức đứng ở khu nhà cao tầng, ngẩng đầu nhìn kiến trúc xung quanh, trong khoảng thời gian ngắn không phân rõ hướng đi.



Cô muốn cầm di động tìm bản đồ, kết quả bởi vì tay phải bị thương đến cởi cặp sách đều không tiện.



Dứt khoát trực tiếp cong tay trái về phía sau ba lô sờ soạng, khóa kéo không theo khống chế, kéo hai cái cũng không kéo xuống được.



Một mùi bạc hà tươi mát tới gần.



Cặp sách được người nâng lên.




Hứa Việt vươn tay kéo khóa cặp ra.



" Giúp tớ lấy di động bên trong ra, cảm ơn. "



" Hừ. "



Nhỏ ngốc này, sai cậu làm việc nhưng một chút đều không biết khách sáo.



Hứa Việt vươn tay vào cặp màu tím nhạt, bên trong dường như rất nhiều đồ dùng.



Dường như di động bị dây cáp quấn lấy, một tay cậu lấy dây gỡ ra, còn vô tình cầm theo mấy viên kẹo vị khác nhau.



" Chậc. "Hứa Việt nhét kẹo về trong cặp, rốt cuộc lấy điện thoại ra tới, dựa vào chiều cao chính mình liền trực tiếp từ bả vai cô đưa ra phía trước.



Kỷ Ức cầm lấy di động, lúng túng dùng tay trái nhấn phím, tìm kiếm đường đến lớp vũ đạo.



Hứa Việt đứng ở bên cạnh, thoáng nhìn đoạn đánh dấu địa điểm màu đen kia thu vào mắt.



Kỷ Ức đi vòng quanh dưới lầu một vòng cũng không thấy thanh máy như trên bản đồ, đang định tìm một hành lang nhìn xem, bỗng nhiên lại cảm thấy sau lưng trống không.



Hứa Việt xách cặp của cô lên, động tác thô bạo đem kéo cô đi theo hướng khác.



Nhìn thấy thang máy tầng lầu đánh dấu tên phòng vũ đạo, Kỷ Ức trong lòng vui vẻ:" Thật tốt quá, rốt cuộc tìm được rồi. "



May mắn có Hứa Việt ở đây, nếu không cô còn phải vòng vòng ở chỗ này.



" Cảm ơn cậu Hứa Việt, cậu thật tốt! "



Khi cô vui vẻ khen ngợi người khác liền thích dùng sức nói quá, nói lời tốt hơn bình thường cho đối phương nghe.



Có lẽ bị giọng điệu tràn ngập vui sướng kéo theo, tuy là lão đại vai ác cũng nhịn không được cong môi.



Cô lại dễ dàng thỏa mãn như vậy, chỉ là tìm được đường là có thể lộ ra tươi cười vui vẻ như vậy.



Cậu có ý xấu muốn phá hủy nó.



" Tớ là người tốt? Cậu không nghe người kia cảnh cáo cậu? Kêu cậu cách xa tớ một chút? "



Kỷ Ức không đồng tình với cậu, phản bác:" Mỗi người đều có năng lực suy nghĩ riêng, vì sao tớ phải nghe người khác nói? "



Cảm thấy những lời này không đủ tin cậy, cô lại bổ sung:" Hứa Việt, không nên nhận định tớ từ trong miệng người khác, tớ so với mỗi người đều không giống nhau. "




Kỷ Ức mặt ngoài bình tĩnh đến giống một hồ nước lặng, trong lòng lại không bình tĩnh nổi, cô muốn mượn chuyện này xoay chuyển cái nhìn của Hứa Việt với cô, tốt nhất có thể lau sạch sai lầm trước kia.



Hứa Việt nhìn thẳng đôi mắt sáng ngời kia, cô nói mỗi chữ phảng phất đều thực nghiêm túc nói với cậu: Tớ đối với cậu cùng người khác không giống nhau.



Trong khoảng thời gian ngắn, bỗng nhiên cậu không phân rõ Kỷ Ức trước kia và Kỷ Ức hiện tại người nào là thật.



Nhưng vì một nhát dao kia, cậu có thể miễn cưỡng làm" Người tốt "trong miệng cô một lần.



Hứa Việt hơi hơi cúi đầu, ánh mắt nặng nề dừng ở trên mặt cô, môi mỏng khẽ mở:" Kỷ Ức. "



"... "



" Ông ấy nói đều là thật sự. "



" Cho nên, đừng tới gần tớ. "



Giọng nói chàng trai có chút khàn, không biết vì sao ảnh hưởng đến cảm xúc cậu, sắc mặt so với vừa rồi âm u thêm vài phần.



Cậu đến gần, Kỷ Ức thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở của cậu.



" Đinh "



Cửa thang máy chậm rãi mở ra.



Hứa Việt duỗi tay đẩy cô vào, đưa cô vào thang máy liền xoay người rời đi.



Kỷ Ức đứng ở thang máy, trước mắt xuất hiện ánh mắt âm u của Hứa Việt, giống như lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, cái loại vô hồn từ trong ra ngoài, nhìn không ra một chút sức sống.



Cửa thang máy dần dần khép lại, đột nhiên cô vươn tay ấn xuống ký hiệu tam giác mở cửa, chờ cửa thang máy chạy đến một nửa liền chạy ra ngoài.



Kỷ Ức dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra, lại không thấy được hình bóng của Hứa Việt.



Nơi này bốn phương tám hướng đều có đường, không biết Hứa Việt đi ra hướng nào.



Cô đứng ở giữa, rõ ràng xung quanh đều có người đi tới, tiêu cự trong mắt dường như đều biến mất, bất kì đồ vật nào đều biến thành mơ hồ.



Người hạnh phúc dùng tuổi thơ chữa khỏi cả đời, người bất hạnh dùng cả đời chữa khỏi tuổi thơ.



Hứa Việt đã trải qua bi thảm nhất thời thơ ấu, nhưng cậu không có cả đời.



Cậu chỉ có sinh mệnh ngắn ngủi tất cả đều là đau khổ, cuộc sống của cậu u ám đến không có một tia ánh sáng.



Trước kia bạn bè đều nói cô là đóa hoa sống trong nhà ấm, là loại hoa được ba mẹ nuôi dưỡng đến mức quý trọng nhất, cô xem trong truyện thấy cả cuộc đời Hứa Việt, sẽ bởi vì bất bình cho cốt truyện rớt nước mắt, nhưng không có tiếp xúc thật sự.



Hứa Việt.. Rõ ràng là một người rất tốt.



" Kỷ An An, cậu đang tìm ai? "



Một giọng nói quen thuộc gõ ở trong lòng cô.



Kỷ Ức trợn to mắt, cứng đờ xoay người nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên tư thế lười biếng dựa vào góc tường, trong tay kẹp một điếu thuốc.



" Hứa Việt! "



Kỷ Ức bước chân chạy chậm về phía cậu.



" Khụ khụ. "



Mùi thuốc lá làm cô dừng bước.



Hứa Việt dụi tàn thuốc ném vào thùng rác bên cạnh.



Cậu nhớ tới thân ảnh nhỏ xinh vừa rồi từ bên cạnh lao ra, đứng ở giữa đại sảnh nhìn xung quanh, hoàn toàn một bộ dáng mê mang không biết làm sao.



Rất có ý tứ.



Nhưng lại nũng nịu thích rớt nước mắt.



" Ha, lại khóc. "



Hứa Việt nâng tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng đè ở khóe mắt cô, lau đi kia giọt nước mắt cho cô.



Cúi đầu tới gần lỗ tai cô nói:" Còn nói không phải thích tớ? "



Tác giả có lời muốn nói: Nam chính xưng hô nữ chính không giống nhau tùy theo tình huống. Cũng không phải viết loạn.



Hứa ca:" Còn nói không phải thích tớ?"



An An: Tôi chỉ là một vai phụ cầu được sống trong một kẽ hở..



Tử Ni: Cố gắng 2 ngày xong 1 chương.. Cầu động lực..