Sau Khi Xuyên Sách Tùy Tiện Thơm Mèo Sẽ Xảy Ra Chuyện Lớn

Chương 18: Miêu mao căn mười tám - Ác quỷ (='_'=)




Thời điểm Dung Chân đối diện với hai tròng mắt của A Huyền, cảm thấy chính mình sắp không thở nổi.

Ở giữa tầm mắt mơ hồ, Dung Chân nhìn thấy móng vuốt A Huyền dẫm lên ngực nàng, toàn bộ thân mèo ghé vào người nàng, cách một tầng chăn, vẫn có thể cảm giác được cái bụng mềm mại của mèo nhỏ dán lên nàng.

Đối diện với đôi mắt hoàn toàn mở, A Huyền thấy nàng đột nhiên tỉnh lại thì dẫm một chân lên vai nàng, nhẹ nhàng chạy đi.

Dung Chân tin rằng lúc nàng đang ngủ, A Huyền trộm đè nặng ngực nàng, đây cũng là nguyên nhân ở trong mộng nàng cảm thấy che trời lấp đất, cảm giác hít thở không thông.

—— Căn bản không phải bởi vì mơ thấy đại vai ác Hạ Huyền Linh, mà là bởi vì con mèo hư này quấy phá.

Một con mèo lớn như vậy, đè trên ngực nàng, không muốn gặp ác mộng cũng khó.

Bất quá, cảm giác sợ hãi trong mộng mang đến bị A Huyền hòa tan một chút, Dung Chân từ trên giường bò dậy, đổ cho chính mình chén nước, gạt đi lớp mồ hôi mỏng trên mặt.

Mới vừa rồi giấc mộng kia quá mức chân thật, giờ nghĩ lại, chỉ nhớ rõ đôi mắt ánh kim xán lạn của người trong mộng.

A Huyền nhảy lên xà nhà, cái đuôi thon dài hơi hơi cuộn lại, hắn có chút chột dạ.

Hình vẽ trên mệnh bài của Dung Chân khiến cho hắn tò mò, cho nên nhân lúc Dung Chân ngủ, hắn trộm nhảy lên trên giường Dung Chân, muốn quan sát rốt cuộc Dung Chân có gì khác thường.

Kết quả nghiên cứu nửa ngày, hắn chỉ nhìn ra Dung Chân Tạp linh căn là thật, nàng toàn thân trên dưới không có bất luận cái gì khác thường.

Nhưng mà Dung Chân ngủ một nửa, trên mặt bỗng nhiên xuất hiện thần sắc kinh sợ, rồi sau đó liền lập tức bừng tỉnh, mồ hôi mướt thái dương, hình như là gặp ác mộng.

Dung Chân uống nước, ngước mắt nhìn A Huyền, hướng hắn vẫy vẫy tay: “Gọi ngươi vào ổ chăn ngủ ngươi không chịu, như thế nào nửa đêm lại trộm đè lên người ta?”

A Huyền cũng là lần đầu tiên làm loại sự tình này, thật sự là hình vẽ trên mệnh bài Dung Chân làm hắn kinh ngạc.

Bị thanh âm dịu dàng của Dung Chân gọi lại hỏi, hắn thế nhưng cảm thấy có chút ngượng ngùng, trực tiếp quay người đi, cái đuôi rũ phía sau quất qua quất lại.

Dung Chân bắt đầu vận pháp lực, phi thân lên, trực tiếp ôm A Huyền đang ngồi xổm ở trên xà nhà xuống dưới.

Nàng vẫn còn sợ, nếu miêu miêu có thể ngủ bên cạnh nàng, có lẽ nàng sẽ không gặp ác mộng nữa.

“Bồi ta ngủ!” Dung Chân đúng lý hợp tình nói.

A Huyền tất nhiên không thuận theo, ở trong lòng ngực Dung Chân giãy giụa, hắn rất muốn chạy trốn.

Dung Chân rũ đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Ta có chút sợ.”

Động tác giãy giụa của A Huyền ngừng lại, hắn không biết Dung Chân sợ hãi cái gì, sư phụ nàng tu vi thâm hậu, thực lực thật sự không chừng vượt xa mặt ngoài nhìn qua. Nàng ở trong Thiên Lam Môn còn có một con cổ điêu cường đại bảo hộ, nàng hẳn là không có bất luận cái gì nguy hiểm mới đúng .

Dung Chân nhè nhẹ một chút lại một chút vuốt lông A Huyền, đầu ngón tay vốn dĩ có chút run rẩy lúc này mới bình tĩnh trở lại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

A Huyền cảm thấy nàng thực phiền, tu luyện hơn hai mươi năm, lúc ngủ còn muốn mèo bên cạnh.

Hắn sợ Dung Chân nửa đêm bừng tỉnh vài lần, ảnh hưởng đến nàng tu luyện cũng làm tốc độ khôi phục lực lượng của hắn chậm lại.

Vì thế hắn từ trong lòng ngực Dung Chân nhảy ra, dừng ở tủ nhỏ cạnh mép giường, đây là giới hạn hắn có thể tiếp thu.

Dung Chân lấy ra một cái đệm nhỏ mềm mại cho A Huyền lót dưới thân, nàng một lần nữa tắt đèn, bò lên giường.

Trong bóng đêm, nàng gối đầu, nghiêng người là có thể nhìn đến bóng dáng màu đen ở đầu giường cách đó không xa.

Lúc này, A Huyền mở to mắt, cặp mắt ánh kim xinh đẹp kia yên tĩnh nhìn nàng.

“Ngủ đi.” Dung Chân hạ thấp thanh âm, có một con mèo bên cạnh, bất an bị xua tan, nàng cuối cùng có thể bình yên tiến vào mộng đẹp.

Bị Dung Chân nháo như vậy, A Huyền là không dám trộm đi quan sát nàng, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn cuộn tròn thân thể, nằm ở trên cái đệm, cũng chậm rãi ngủ.

Ngày kế, Tiết Cảnh Lam dặn dò Dung Chân một ít công việc hằng ngày, truyền thụ một ít phương pháp cởi bỏ cấm chế cho Dung Chân rồi cầm kiếm rời đi.

Dung Chân ôm mèo, đứng ở bậc thang cao cao tuyết rơi, nhìn theo thân ảnh Tiết Cảnh Lam ở phía chân trời biến mất.

Thời điểm rảnh rỗi nàng bắt đầu tu luyện, đang lúc thần thức ăn không ngồi rồi phiêu đãng ở địa giới Thiên Lam Môn thì vận khí tốt phát hiện một vầng ánh sáng linh hồn linh thú, là một con gấu mèo ngủ đông bị ngã ra khỏi hốc cây, nó đang ngủ đông thì bị quấy rầy —— bởi vì hôm qua Đan Hà Môn thi công, núi đá sụp đổ, đè trúng hốc cây.

Dung Chân lập tức bắt đầu xuống tay chữa trị lấm tấm có trên vầng sáng linh hồn gấu mèo bị doạ tới này.

Thiên Lam Môn bên này nhất phái hài hòa, mà địa phương khác không giống như vậy.

Khoảng cách Thiên Lam Môn năm ngàn dặm, vô số khí đen trào dâng lơ lửng phía trên một thôn xóm của nhân loại, trung tâm khí đen kia cuốn lại như một rồng đang gào thét, có hơi thở tà ác lạnh lẽo tràn ra, đây là một sinh vật hình người —— có lẽ còn không thể gọi là sinh vật, bởi vì nó đã sớm chết.

Ác quỷ ngục Cửu Uyên từ đâu mà đến, Tu chân giới không ai biết được, nhưng chúng nó mạnh mẽ đến đáng sợ, lấy linh hồn nhân loại để ăn, chúng nó trào dâng khí đen ô nhiễm linh hồn nhân loại, rồi sau đó lại gặm cắn hồn phách đục bẩn, tu sĩ bình thường không ngăn cản được nó, bởi vì ác quỷ không có thật thể chân chính, công kích bình thường không có tác dụng đối chúng nó.

Có thể phá được phong ấn của Đế Huyền Điện, đi vào sâu trong Nguyệt Chi Vực, chỉ có thể là ác quỷ vô cùng cường đại, Đế Huyền Điện kiêng kị ác quỷ đều sắp xếp cho mỗi một con ác quỷ ngục Cửu Uyên một số hiệu, ác quỷ này được đánh số là 0623.

Linh Lục Nhị Tam cực kỳ đói, dọc theo đường đi nó làm bị thương hơn mười vị tu sĩ Nguyên Anh, hiện tại những nhân loại này được truyền tin tức tới, trốn tránh nó thật xa, nó chỉ có thể bớt kén cá chọn canh, tìm kiếm một ít đồ ăn cấp thấp.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

——Ví dụ như phàm nhân trước mặt trong thôn nhân loại này, chất lượng không đạt, cũng đủ làm hắn no nê.

Linh Lục Nhị Tam cuốn theo gió lạnh, hướng thôn phàm nhân nhào tới, lúc này là rạng sáng, người trong thôn còn đắm chìm trong giấc ngủ, đương nhiên, mặc dù bọn họ tỉnh, cũng chạy không lại.

Rạng sáng, gà trống tỉnh lại chuẩn bị gáy thì một chân đứng thẳng, ngay cả gia súc bình thường cũng cảm giác được nguy hiểm sắp tới gần, gà trống không thể gáy ra tiếng, kinh sợ mà khục khục vài cái, trốn vào trong ổ.

Một cái thôn trang yên tĩnh sắp bị huỷ diệt, nhưng vào lúc này, phương xa một thanh âm vang lên.

“Dừng tay!” Phía chân trời có mảnh lụa trắng mênh mông dắt ánh trăng mà đến, đem xua tan sương mù màu đen vờn quanh ác quỷ, ngăn lại một kích sắp đánh trúng thôn trang.

“Tu sĩ!” Ác quỷ từ ngữ bần cùng, nhưng nó biết, thanh âm quát bảo nó ngưng lại đến từ một vị tu sĩ Nguyên Anh.

Có đồ tốt trước mặt, nó sẽ không gặm lại xương cốt, Linh Lục Nhị Tam xoay người, bay qua nơi phát ra thanh âm.

Nơi xa, Diêu Nhất Nhu thu mềm lụa, thấy ác quỷ đuổi theo, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng, nàng diện mạo ước chừng hơn 40 tuổi, khóe mắt hơi có nếp nhăn, bộ dạng đẹp có phần duyên dáng, cùng Bích Nguyệt Tông Diêu Thanh Lộ có tám phần giống nhau.

Nàng chính là tông chủ Bích Nguyệt Tông, mẫu thân Diêu Thanh Lộ, nàng ra ngoài áp giải một đám linh tài, đi ngang qua nơi này, thấy ác quỷ tập kích thôn trangi, ra tay ngăn lại, không ngờ lại kéo nguy hiểm tới người mình.

Linh Lục Nhị Tam đuổi theo, nàng tự biết không địch lại, một lòng muốn trốn, lại bị ác quỷ tỏa định linh hồn, không cách nào mở trận vượt qua không gian rời đi, chỉ có thể một đường vận khí ngự phong mà trốn, dẫn Linh Lục Nhị Tam thẳng đến bên trong núi sâu không người.

Đợi Diêu Nhất Nhu kiệt lực, Linh Lục Nhị Tam đánh một trượng, khí đen kia xuyên qua thân thể nàng.

Chỉ cảm thấy một trận hàn ý thấu xương, từ toàn thân trên dưới bắt đầu nhuộm đen dần đôi mắt có thần ban đầu của Diêu Nhất Nh nháy mắt trở nên trống rỗng, thân mình nhanh chóng mềm xuống, phảng phất như bị rút cạn sức lực vốn có.

Linh Lục Nhị Tam từ trên người nàng kéo xuống một sợi hồn phách, đưa vào trong miệng, răng nanh sắc nhọn, tản ra mùi tanh dính nhớp.

Thật là hồn phách mỹ vị, chỉ là mới xé rách một bộ phận nhỏ đã có thể lấp đầy đói khát, nếu có thể đem toàn bộ hồn phách của nàng ta nuốt vào thì tốt rồi, Linh Lục Nhị Tam tham lam thầm nghĩ.

Nhưng đợi Linh Lục Nhị Tam xoay đầu đi, nó cho rằng Diêu Nhất Nhu đã là cá trong chậu đã biến mất ngay tại chỗ.

Trước lúc mất đi ý thức một giây, Diêu Nhất Nhu nhân lúc Linh Lục Nhị Tam không để ý, linh hồn tránh thoát, khởi động mệnh bài, vượt qua không gian hạn chế, trực tiếp về tới Bích Nguyệt Tông.