Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử

Chương 105: Tối nay hắn trộm đại ấn




Lúc bọn họ quay về quán trọ đã là đêm khuya.

Bầu trời bên chỗ Ma tộc vốn không rõ ràng. Bầu trời ban đêm ngay cả ánh sáng cũng không có.

Vân Lạc Đình nằm nghiêng trên giường. Cậu ghé vào trong lồng ngực Bùi Huyền Trì nhưng không hề buồn ngủ.

Trong đêm đen đôi mắt mèo vẫn có thể nhìn rõ vật. Vân Lạc Đình chỉ thấy sợi chỉ đỏ trên tay nhẹ nhàng lay động.

Cái này cũng coi như là dây nhân duyên đi.

Kiếp trước Bùi Huyền Trì chưa từng gặp được cái gọi là nhân duyên định mệnh.

Kiếp này mới gặp được.

Cho nên...... Cho dù là cậu xuyên sách, hay là một phần linh hồn ở bên ngoài quay về cơ thể. Dây nhân duyên của Bùi Huyền Trì đều ở trên người cậu.

Nghĩ lại lúc mới bắt đầu, Bùi Huyền Trì phát hiện dây nhân duyên của mình ở trên người một con mèo hoang. Hắn có bao nhiêu kinh ngạc và mờ mịt.

Chỉ tiếc lúc đó cơ thể Bùi Huyền Trì yếu ớt. Lúc nói chuyện cũng tốn sức. Nhưng trên mặt hắn lại không có biểu tình gì.

Vân Lạc Đình nghĩ đến tâm trạng lúc đó của Bùi Huyền Trì. Đôi mắt cậu không khỏi cong lên.

Lúc này, eo cậu bị siết lại, bên tai vang lên giọng nói của Bùi Huyền Trì: "Không buồn ngủ sao?"

"Không ngủ được." Vân Lạc Đình vùi đầu cọ trong lồng ngực hắn. Cái đuôi của cậu bất giác chui ra vòng lấy cổ tay hắn.

Bùi Huyền Trì ôm lại cậu, hỏi: "Ngươi đang lo lắng chuyện của Tiên Tôn Sí Dương sao?"

Vân Lạc Đình không có để Tiên Tôn Sí Dương ở trong lòng. Sau khi cậu nghe Bùi Huyền Trì nói vây, thật ra có quan tâm đến vài vấn đề: "Hiện tại Thiên Đạo có tính là đang ầm ĩ với Tiên Tôn Sí Dương không?"

Rõ ràng, Thiên Đạo không cho Tiên Tôn Sí Dương biết bất kỳ một tin tức gì. Chỉ là, lúc trước khi Bùi Huyền Trì độ kiếp trong hoàng cung. Đúng là Thiên Đạo có ôm tâm tư giáng lôi kiếp xuống đánh chết Bùi Huyền Trì.

"Hẳn là như thế." Bùi Huyền Trì nói: "Thiên Đạo không ngốc. Nó bị Tiên Tôn Sí Dương liên luỵ hại chết một lần. Sao có thể tiếp tục nghe hắn."

"Nó muốn giết ta. Chỉ là nó sợ ta không chịu khống chế, lại muốn huỷ diệt thế giới. Nên không dám làm ngươi bị thương. Có lẽ là vì, vào lúc hồn phách của ngươi quay trở về. Đã tương đương với việc Thiên Đạo bỏ qua Lục giới đưa ngươi quay về. Nếu ngươi có sơ suất gì. Nó cũng sẽ bị trời phạt."

"Nó chỉ là một tia ý thức, vào lúc bị trời phạt sẽ nó lập tức sẽ bị tiêu huỷ. Mấy vạn năm sau sẽ có ý thức Thiên Đạo mới ra đời."

Vân Lạc Đình giống như nghĩ đến cái gì đó. Cậu gật đầu, nói cách khác...... Ý thức của Thiên Đạo có thể bị thay thế được.

Không biết có phải là ý thức của Thiên Đạo biết được suy nghĩ trong lòng Vân Lạc Đình hay không. Vốn bầu trời bên ngoài rất quang đãng, nhưng bây giờ lại có sấm sét đánh đến.

Vân Lạc Đình ngẩn người. Cậu còn chưa nói ra. Thiên Đạo đã biết cậu đang nghĩ cái gì rồi sao?

Không thể nào......

Tiếng sấm ầm ầm không ngừng vang lên. Nhưng không thấy mưa rơi xuống, đã nghe thấy tiếng đập cửa vang lên.

"Cộc, cộc, cộc"

"Nghỉ ngơi chưa? Dậy, dậy mau! Đừng ngủ nữa! Xảy ra chuyện rồi!"

Đoạn Thư Lăng nóng lòng gõ cửa. Nhưng hắn lại không dám trực tiếp đi vào. Cũng may không lâu sau, cửa mở ra.

"Tối nay Tiên Tôn Sí Dương ngồi đả toạ bên tường kết giới. Người theo dõi nghĩ rằng hắn không quen ở Ma giới. Nên mới cố ý chạy đến chỗ gần Tu Tiên giới để tu luyện. Nên hắn chỉ nghi chép lại chuyện này không có báo lại."

"Vừa nãy ta phát hiện phong ấn của tường kết giới có dấu hiệu buông lỏng. Ma khí dũng mãnh tràn vào cơ thể của Tiên Tôn Sí Dương. Ta hoài nghi, lúc trước tường kết giới lỏng ra cũng có liên quan đến Tiên Tôn Sí Dương."

"Hôm nay Phù Cát dùng danh nghĩa thế gia thả ra tin tức. Gã nói mất một món bảo vật. Ban đêm sẽ ngưng khí lùng bắt, người không liên quan đến việc này phải đóng chặt cửa sổ không được quấy nhiễu đến việc truy bắt. Ta còn đang nghĩ gã đang làm cái quái gì vậy. Ta nhìn tình hình trước mắt có vẻ gã đang lót đường cho Tiên Tôn Sí Dương."

Đoạn Thư Lăng nói chuyện với Cầu Gia Minh quá nửa đêm. Hắn phát hiện có chỗ không đúng liền lo lắng chạy qua đây: "Ta nghi ngờ tối nay Tiên Tôn Sí Dương muốn trộm đại ấn Ma giới."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Bức tường kết giới kia hình như có chỗ tốt cho tu vi của Tiên Tôn Sí Dương. Hắn chỉ dựa vào ma khí của tường kết giới. Vậy mà tu vi của hắn đã đột phá, còn ngưng tụ cả lôi kiếp."

Vân Lạc Đình nghe thấy lôi kiếp, lập tức nhíu mày nói: "Qua đó nhìn xem."

Đoạn Thư Lăng gật đầu, xoay người nói: "Đi theo ta."

Bùi Huyền Trì phủi áo choàng, khoác lên vai Vân Lạc Đình, cùng cậu sóng vai đi ra ngoài.

- --

Đại ấn của Ma tộc được gắn trên tường kết giới.

Ma khí trên tường kết giới giấu đi hư ảnh của hòn đá. Đại ấn màu đen chói lọi giữa không trung. Đối với tu sĩ Ma tộc có thể coi như một kiểu khích lệ.

Cường giả vi tôn, ai có thể lấy được đại ấn Ma tộc, là có thể trở thành Ma Tôn.

Lúc này ở Ma tộc, đường phố trống rỗng. Chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn đến cuối con đường. Lôi vân ngưng tụ trên không trung, nó quay cuồng che khuất bầu trời vốn đã âm u.

Làm người ta có cảm giác rất áp lực.

Ma tộc tôn sùng thế gia. Những nơi nọn họ đi qua cửa sổ đều đóng chặt. Dùng giấy cửa sổ dày dán lại, nếu không phải không thể. Bọn họ hận không thể xây một bức tường chặn cửa mở.

Như này đã có thể nhìn ra, địa vị của thế gia ở Ma tộc ra sao. Chỉ là một mệnh lệnh đơn giản, đã có thể khiến Ma tộc bình thường sợ hãi đến như thế. Truyện Kiếm Hiệp

Vân Lạc Đình nhìn một khối giống như cục đá treo lơ lửng trên không trung cách đó không xa: "Đó chính là đại ấn sao?"

"Đúng vậy." Đoạn Thư Lăng chỉ nhìn một cái đã ngây người: "Khí tức trên tường kết giới đã yếu hơn lúc nãy vài phần."

Đang nói, đạo lôi kiếp thứ nhất đánh xuống.

Xen lẫn linh lực bàng bạc xông thẳng vào Tiên Tôn Sí Dương đang ngồi ngay ngắn bên cạnh tường kết giới.

Ánh sáng trói mắt lập tức bao trùm Tiên Tôn Sí Dương.

Vân Lạc Đình theo bản năng tiến lên một bước. Cậu muốn nhìn kỹ hơn, nhưng sau đó eo cậu bị ôm chặt, đụng vào lồng ngực Bùi Huyền Trì ở đằng sau.

Bùi Huyền Trì xoay người quay lưng về hướng tường kết giới. Hắn ngăn cản tầm mắt của Vân Lạc Đình, sau đó lại dùng tay che lỗ tai cậu lại.

Vân Lạc Đình cũng hiểu ra cái gì, giơ tay che lại lỗ tai của hắn.

Ngay sau đó, một tiếng "Ầm" lớn vang lên.

Linh khí giống như sóng biển mãnh liệt đẩy ra. Nó cuốn theo những quầy hàng trống rỗng ven đường, cuốn theo cả bụi đất. Vật cứng va chạm tới vách tường nên phát ra tiếng vang không dứt bên tai.

Vân Lạc Đình nhíu chặt mày, đạo lôi kiếp này, giống như là muốn mạng của Tiên Tôn Sí Dương.

Nghĩ cũng đúng, hẳn là ý thức của Thiên Đạo cũng biết Tiên Tôn Sí Dương muốn làm cái gì.

Có ai sẽ tùy tiện để cho một kẻ có ý đồ thay thế vị trí của bản thân mình tiếp tục tu luyện chứ.

Thiên Đạo muốn mượn cơ hội này để loại bỏ Tiên Tôn Sí Dương.

Cứ như vậy, cũng coi như là chuyện tốt.

Cho dù Thiên Đạo không có thể trực tiếp tiêu diệt Tiên Tôn Sí Dương. Thì lúc bọn họ lên đánh Tiên Tôn Sí Dương, cũng không cần lo lắng Thiên Đạo sẽ ra tay giúp đối phương. Coi như đỡ lo lắng.

Đất đá, cát bụi dần dần lắng xuống. Trên người Vân Lạc Đình dính không ít bụi đất, đều bị trận pháp ngăn lại.

Đoạn Thư Lăng phủi tay phẩy đám tro bụi trước mặt ra. Hắn nhìn về phía tường kết giới hô to: "Cầu Gia Minh!"

Giọng nói vang lên giống như khàn cả giọng. Đoạn Thư Lăng nhất thời không rảnh lo thứ khác, liều lĩnh chạy đến tường kết giới.

Vân Lạc Đình và Bùi Huyền Trì liếc nhau, cũng vội vàng đuổi theo.

Tiên Tôn Sí Dương giữ lại Cầu Gia Minh để bảo vệ mạng sống. Hắn đi đến nơi nào cũng mang người theo. Chính là để thời khắc mấu chốt có thể hấp thụ linh lực của Cầu Gia Minh.

Nhìn Đoạn Thư Lăng như thế. Hẳn là tối nay Cầu Gia Minh cũng bị mang đến tường kết giới.

Sau một kích của lôi kiếp. Cơ thể Tiên Tôn Sí Dương Tiên không hề nhúc nhích. Chỉ là khóe miệng hắn mơ hồ chảy xuống vết máu. Mặt hắn vô cảm lau đi, ngẩng đầu nhìn mây đen giăng đầy trời, cười lạnh nói: "Phế vật."

"Chỉ bằng ngươi, cũng muốn giết bản tôn?"

"Ngươi cứ chờ đi, coi bản tôn sẽ thành thần như thế nào......" Tiên Tôn Sí Dương gắt gao nhìn chằm chằm bầu trời, gằn từng chữ một nói: "Ta sẽ từng bước một, đá tên phế vật như ngươi ra khỏi Thiên Đạo."

Ý thức của Thiên Đạo cuốn lên đạo lôi kiếp thứ hai nhưng nó lại chậm chạm không đánh xuống. Lôi vân ngưng tụ dày đặc kia giống như chỉ đang phô trương thanh thế đe dọa.

Cho dù Tiên Tôn Sí Dương có khiêu khích như thế. Lôi vân do ý thức Thiên Đạo ngưng tụ vẫn dần dần tiêu tán.

Vân Lạc Đình thở dài trong lòng. Nếu Thiên Đạo thật sự có thể giết chết Tiên Tôn Sí Dương, cũng coi như giải quyết một cái phiền phức lớn. Nếu lúc trước nó không liều mạng đối phó với Bùi Huyền Trì, hao hết linh lực. Thì lúc này, Tiên Tôn Sí Dương đã sớm hóa thành một đống xương khô.

Tiên Tôn Sí Dương thấy thế, cười nhạo nói: "Phế vật, chung quy vẫn chỉ là phế vật."

Nói xong, hắn giơ tay lên. Tay trái đột nhiên hóa thành chưởng. Hắn khép lại năm ngón tay. Một đạo ma khí tan thành tro bụi, đánh trúng lên người Cầu Gia Minh.

Đoạn Thư Lăng trở tay cắt đứt đạo ma khí kia.

Cầu Gia Minh suy yếu dựa vào người Đoạn Thư Lăng. Hắn nhíu mày há miệng thở dốc. Nhưng linh lực khô khốc làm hắn nói không nên lời.

Tiên Tôn Sí Dương cảm thấy không đúng. Lúc hắn nhìn thấy Đoạn Thư Lăng càng nheo mắt lại: "Ngươi là người phương nào?"

Đoạn Thư Lăng không để ý đến hắn, trực tiếp đẩy Cừu Gia Minh cho người theo dõi đang trốn ở chỗ tối.

Tiên Tôn Sí Dương cười lạnh lắc đầu: "Chỉ là một tên Ma tộc hạ đẳng. Quả nhiên rất ngây thơ, buồn cười."

Ngay khi giọng nói biết mất, Đoạn Thư Lăng chỉ cảm thấy ma khí quanh mình đình trệ. Giống như có người đang bóp chặt cổ họng hắn. Hắn bất giác ngẩng đầu lên. Song kiếm trong tay càng giống như nặng ngàn cân.

Thực lực và tu vi cách nhau quá xa. Đoạn Thư Lăng thậm chí không thể khống chế tay hắn chém ra một kiếm.

Đột nhiên, sắc mặt Tiên Tôn Sí Dương biến đổi. Hắn trực tiếp bay lên rồi lui về phía sau vài bước.

Hắn ổn định lại cơ thể tập trung nhìn lại, vừa nãy chỗ hắn ngồi đã bị ma khí bao quanh, chém ra mấy vết nứt.

Tiên Tôn Sí Dương nhìn người trước mặt, là một gương mặt lạ. Chỉ nhìn qua không thể thể thấy tu vi của Bùi Huyền Trì. Hắn ta không nhịn được càng cảnh giác: "Các hạ là......"

Tay Bùi Huyền Trì cầm trường kiếm, nhàn nhạt nói: "Người giết nhi tử của ngươi."

Đồng tử Tiên Tôn Sí Dương chợt co rút lại. Không đợi hắn ta mở miệng, sát khí sắc bén đã cuốn theo ma khí đánh đến trước mặt, hắn ta hạ giọng mắng: "Tìm chết."

Đoạn Thư Lăng hô to: "Cẩn thận Phù Cát!"

Vân Lạc Đình quay đầu lại. Cậu chỉ thấy một nam tử mặc áo đen gương mặt dữ tợn xông lên. Đoạn Thư Lăng đuổi theo, nhưng phía sau lại có mấy bóng người theo sát.

Thị vệ thân cận của Phù Cát?

Phù Cát không nhìn cậu, gã trực tiếp nghiêng sang bên cạnh một bước. Giống như gã muốn trực tiếp vòng qua cậu vậy.

Vân Lạc Đình không nói hai lời ngưng tụ linh kiếm, trở tay vung xuống. Phù Cát bất đắc dĩ dừng bước chân tụ tập ma khí che chắn.

"Chạy đi đâu? Đối thủ của ngươi là ta." Vân Lạc Đình nhướng mày, lặng lẽ thay đổi phương hướng, ngăn cản Phù Cát chạy đến chỗ Bùi Huyền Trì.

Đoạn Thư Lăng thấy thế thì không tiếp tục đuổi theo nữa, mà vung kiếm chém xuống giải quyết thịt vệ đuổi theo sát phía sau.

Phù Cát mang rất nhiều người đến. Đoạn Thư Lăng cũng mang đến không ít người. Chỉ là, người Phù Cát nuôi đều là tử sĩ. Thị vệ của Đoạn Thư Lăng không phải là đối thủ của bọn họ. Hắn cũng chỉ có thể ở trong đó dây dưa với đám thị vệ kia.

Không để cho những người này quấy rầy đến Vân Lạc Đình và Bùi Huyền Trì, chính là mục đích của hắn.

Phù Cát siết chặt nắm tay. Trên chiếc nhẫn sắc bén của gã hình như có giọt máu rơi xuống. Gã cứ yên tĩnh như thế nhìn Vân Lạc Đình, giống như một bức tượng điêu khắc không nhúc nhích.

Vân Lạc Đình chỉ muốn giải quyết xong gã sau đó đi giúp Bùi Huyền Trì. Cậu căn bản không muốn lãng phí thời gian với gã, trực tiếp đánh ra một đạo linh lực.

Phù Cát là người đứng đầu thế gia. Vân Lạc Đình cho rằng tu vi của gã nhất định rất cao cường, kết quả vừa giao thủ thì phát hiện. Mặc dù tu vi của Phù Cát cao, nhưng hình như thiếu hụt ma khí, khí tức đánh ra cũng không có bao nhiêu lực.

Vân Lạc Đình nhìn qua đằng sau, thầm nghĩ. Tên Phù Cát này không những đi tìm ma tộc đút cho Tiên Tôn Sí Dương. Mà gã còn tự vận chuyển ma khí cho Sí Dương?