Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử

Chương 74




Vân Lạc Đình rót cho hắn một chén trà nóng: "Hơn nữa, ở lại thành hoang chưa chắc đã an toàn."

"Sau khi ta biến thành mèo rất nhỏ, cũng không chiếm nhiều diện tích, lại không nặng......" Đôi mắt Vân Lạc Đình cong cong, đưa trà linh quả đang bốc hơi nóng qua, ngoan ngoãn nói: "Ta khẳng định ở bên cạnh ngươi là an toàn nhất. Có đúng không?"

Gương mặt Bùi Huyền Trì không nhịn được lộ ra một chút ý cười, nhìn Tiểu Bạch nghiêm túc nói, hắn cũng nghiêm túc phụ họa, nói: "Đúng vậy, rất có lý."

Vân Lạc Đình khẽ cười. Cậu biến thành mèo trắng nhỏ rồi nhảy lên bàn, nhẹ nhàng nhảy lên áo ngoài của hắn, rồi ngồi xổm trên vai Bùi Huyền Trì.

Cái chân của Tiểu Bạch dùng đệm thịt nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Bùi Huyền Trì. Lúc hắn quay đầu nhìn sang, cậu liền cúi đầu cọ cọ, thuận thế hôn một cái.

Khi biến thành hình người da mặt cậu quá mỏng không dám hôn. Nhưng mà sau khi biến thành mèo nhỏ tất nhiên không cần quan tâm đến cái này nữa.

Vừa nghĩ đến đây, cậu lại không nhịn được vươn lưỡi ra.

Bùi Huyền Trì giơ tay nắm lấy chóp đuôi đang đung đưa của mèo nhỏ: "Đã một vài ngày rồi ngươi không tu luyện công pháp."

Vân Lạc Đình đang cọ đến vui vẻ thì bỗng sửng sốt. Công pháp cậu nghiêm túc tu luyện hình như chỉ có...

Vân Lạc Đình lập tức không cọ nữa. Cậu lui về sau một bước muốn chạy. Bùi Huyền Trì lại lại trước một bước ôm mèo nhỏ vào trong lòng, nhẹ giọng nói: "Ngoan, ngươi tự biến lại đi."

- --

Đến ngày bí cảnh phải mở ra. Nhưng trận pháp mở cửa lại không xuất hiện. Ngoại trừ tu sĩ ở trong bí cảnh không khỏi lo lắng, thì cũng đã có không ít tông môn ở bên ngoài bí cảnh phái người đến điều tra.

Có thể vào trong bí cảnh đều là nhóm đệ tử có thiên phú tốt trong tông môn. Nếu tất cả bị kẹt trong bí cảnh không ra được, thì trong tông môn sẽ thiếu mất nhóm thiếu niên đồng lứa. Tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ tông môn.

Cho dù có tuyển một lứa đệ tử mới cũng đã muộn!

Hơn nữa, toàn bộ người có thiên phú tốt trong tu chân giới hầu hết đều đã có tông môn.

Phần lớn đệ tử trong bí cảnh đều có núi dựa là thế gia tu tiên. Loại thế gia đại tộc này mới cực kỳ phiền toái.

Tông môn đưa người vào trong bí cảnh. Mặc dù đều được những thế gia đại tộc đó đồng ý. Nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện, thế gia đại tộc nhất định sẽ trở mặt, người bị ảnh hưởng lớn nhất vẫn là bọn họ.

Các trưởng lão canh giữ ở nơi bí cảnh mở cửa đã sầu đến mức sắc mặc đều thay đổi.

Trưởng lão nhìn về phía đệ tử bên cạnh: "Thế nào rồi? Còn chưa mở được sao?"

Đệ tử lắc đầu: "Trận pháp trong bí ảnh vô vàn biến ảo, trận pháp bàn không có cách nào nắm giữ."

Ở cái nơi như bí cảnh này, cho dù có là Thần Khí cũng vô dụng.

Trưởng lão cắn răng: "Chẳng lẽ thật sự cứ chờ ở bên ngoài như vậy, trơ mắt nhìn ——"

Lão giả bên cạnh chậm rãi vuốt ve chòm râu: "Sùng Lượng. Ngươi đừng nóng vội, mọi chuyện đều có biến hóa, đến cuối cùng sẽ có một cơ hội."

Thứ đặt trước mặt mọi người chỉ là một tấm gương đá rất lớn. Một nửa trong đó chiếu ra hình ảnh tu sĩ trong bí cảnh chống đỡ thú triều, một nửa là hình thú triều đang tưới nước, hoa băng nguyên trưởng thành khỏe mạnh.

Một tĩnh một động, tương phản mãnh liệt.

Nhìn trận pháp trong gương đá vững vàng ngăn cản thú triều ở bên ngoài. Trưởng lão thở dài, hy vọng sẽ có chuyển biến.

Khi ông đang cầu nguyện, trên băng nguyên xuất hiện một thân ảnh.

Trưởng lão sửng sốt, đó là luyện đan sư.

Bên trong bí cảnh.

Mèo trắng nhỏ nằm trong lồng ngực Bùi Huyền Trì, cảnh giác quan sát bốn phía.

Tuy rằng đa số hung thú và ma thú đều rời khỏi băng nguyên. Nhưng vẫn còn một nhóm ở lại canh giữ hoa băng nguyên, giống như đang đề phòng Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú.

Trong ký ức truyền thừa của Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú có nguyên nhân thế giới cũ của nó biến mất. Nên tất nhiên bọn nó sẽ không để hoa băng nguyên nở. Hẳn là nó cũng muốn nhổ đi, nhưng lại bị thú triều ngăn cản.

Bùi Huyền Trì ẩn mình, đi qua bầy thú đang nằm rạp trên mặt đất.

Vân Lạc Đình nhìn thấy ánh mắt của những con ma thú đó toàn là màu đỏ. Có một số đã biến thành màu đỏ sậm hơi đen. Nếu không phải dưới ánh sáng, khả năng lần đầu tiên nhìn thấy sẽ coi đó là màu đen.

Lúc trước bọn họ đã ở trong động băng một thời gian. Giờ phút này nhìn mặt băng phủ đầy cành cây màu xanh, giống như dùng sức xuyên qua lớp băng. Ở bên cạnh cành cây còn có thể thấy những vết nứt rất nhỏ.

Vài cành cây vây quanh một đóa hoa măng ở giữa.

Có lẽ bởi vì nó vẫn còn là một nụ hoa, nên nhìn qua còn rất nhỏ.

Khoảng khắc bọn họ bước vào động băng. Cành cây trên mặt đất giống như có sự sống, đàn thú bên ngoài bị dẫn dắt, vô cùng lo lắng xông vào.

Trong lúc nhất thời, động băng chấn động, không ngừng có vụn băng rơi xuống. Ma thú và hung thú giết đến đỏ mắt, hung hãn mở ra một miệng to đầy máu.

Cành cây nhanh chóng rút lại, bao quanh hoa băng nguyên thành tầng tầng lớp lớp, che đến kín mít.



Vị trưởng lão ở bên ngoài bí cảnh nhìn thấy tình huống này lập tức mở to hai mắt.

"Tại sao đột nhiên nó lại......"

Lão giả nhàn nhạt nói: "Bông hoa kia khi trưởng thành sẽ nuốt chửng tiểu thế giới. Có xu hướng như sự tồn tại của Thiên Đạo. Bất kỳ một pháp khí ẩn nấp nào khi đến gần nó đều sẽ hiện nguyên hình."

Trưởng lão nhíu mày: "Đại sư không biết chuyện này. Nếu cứ thế đi vào, chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm."

Lão giả lắc đầu: "Ta thấy trên mặt đại sư không có vẻ kinh ngạc, hẳn là hắn đã biết."

"Cái gì?!" Trưởng lão không dám tin: "Hắn đã biết vậy tại sao lại làm chuyện lỗ mãng như vậy!"

Đang nói, bên trong gương đá, Bùi Huyền Trì hất văng đàn thú xông tới chỗ hắn. Hắn phủi tay bổ một đạo linh lực về phía hoa băng nguyên.

Trưởng lão hít một hơi: "Hoa băng nguyên là linh thực* thuộc cấp thiên, dùng khí hóa thành hình không thể chém được, đến lúc đó còn có thể bị phản phệ."

(Thực: thực vật)

Vị trưởng lão nhìn đã sốt ruột muốn chết, hận không thể chui vào bảo hắn đừng làm như thế.

Đây chính là đại sư luyện chế ra đan dược đặc cấp đó!

Nếu ở bên trong mà xảy ra chuyện, thì chính là tổn thất của toàn bộ Tu chân giới!

Nhưng mà, hình ảnh mà trưởng lão dự đoán vẫn chưa xuất hiện. Linh thực có phòng ngự cấp thiên ngang với đại năng luyện thể cấp Chân Thần kỳ, vậy mà dưới một đạo linh lực của Bùi Huyền Trì, nhẹ nhàng biến thành từng cành cây gãy.

Nhìn thấy cành cây kia gãy xuống, trưởng lão khẽ chớp mắt, có chút không kịp phản ứng lại.

Cái này, cái này......?!

A?!

Chỉ sợ không phải là ông già rồi hoa mắt, nhìn nhầm cành liễu bình thường coi là linh thực cấp thiên.

Tại sao chỉ cần như thế, nó lại thật sự vỡ ra?!

Cho dù có là lão giả, thì đáy mắt cũng không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc, hiển nhiên là ngoài phán đoán của ông ta.

Ngay sau đó, một nửa hình ảnh chiếu băng nguyên trong gương đá đột nhiên nổ tung. Màu sắc nó thay đổi vài lần, đã không còn hình ảnh. Một nửa của gương đá đã biến thành hòn đá bình thường.

Lão giả khẽ cười: "Đại sư làm việc cẩn thận."

- -

Bùi Huyền Trì nhẹ nhàng vỗ về mèo nhỏ trong lồng ngực, thành thạo dây dưa với đàn thú.

Đánh chết một con lập tức có con khác xông lên, giống như đang kéo dài thời gian không cho hắn đến gần.

Vân Lạc Đình phóng thần thức ra, nhìn thấy thú triều chặn ở cửa thành nảy sinh ý định rút lui. Bọn nó không tiếp tục tấn công, mà chần chờ quay đầu nhìn về phía băng nguyên.

Hẳn là đã ý thức được cái gì đó.

Vân Lạc Đình truyền âm kể chuyện bên đó cho Bùi Huyền Trì.

Nhưng ma thú xông lên ngày càng nhiều, không có cách nào đến gần hoa băng nguyên.

Sau một đợt khí phá vỡ cành của hoa băng nguyên ra. Bầy thú ngay lập tức liều mạng bảo vệ.

Không bao lâu sau, trên mặt đất trong hang động đã toàn là xác ma thú ngã xuống.

Mà hoa băng nguyên lại nhân cơ hội này nhanh chóng hấp thu chất dinh dưỡng.

Bùi Huyền Trì trở tay vỗ vào con ma thú bên cạnh. Trận pháp cuối cùng cũng ngưng tụ thành, thoáng chốc ma khí hắc ám ngưng tụ lại bao vây toàn bộ động băng.

Chỉ còn sót hai con ma thú bị trận pháp nhốt ở bên trong, tức giận đến cùng cực, nó dùng móng vuốt cào lớp băng.

Đột nhiên, cả người hai con ma thú cứng đờ, màu sắc đáy mắt từ đỏ thẫm trở nên càng sâu thẳm.

Hai con ma thú đồng thời ngửa mặt lên trời thét dài, rồi sau đó tách ra. Một con chạy về phía Bùi Huyền Trì. Một con chạy thẳng về phía hoa băng nguyên.

Vân Lạc Đình giật mình, vừa nãy hình như cậu nghe thấy một thanh âm nhẹ nhàng rơi vào tai mình. Hoa băng nguyên muốn để con ma thú kia mang nó rời khỏi đây.

Trong lúc cậu sững sờ con ma thú tiến nên ngăn cản đã vọt đến trước mặt, không màng tất cả va chạm.

Vân Lạc Đình quyết định nhảy xuống, tự nhiên đi lại trong trận pháp Bùi Huyền Trì.

"Tiểu Bạch?"

"Meo meooo!"

Con ma thú bị trận pháp vây khốn không ngừng ra sức giãy giụa về phía trước.

Trong nháy mắt Vân Lạc Đình đã đến chỗ bên cạnh hoa băng nguyên.

Ma thú chậm một bước, đột phá tầng trở ngại. Khi nhìn thấy mèo trắng nhỏ trước mặt tự hồ ngây ra một lúc, rồi sau đó, trong đôi mắt vẩn đục của nó toàn là sát khí.

Vân Lạc Đình một hơi cắn đứt hoa băng nguyên, sau đó liền quay đầu chạy.

"Gào ——!" Ma thú tức giận xông đến, theo mèo trắng nhỏ chui vào trong tầng ma khí đã ngưng tụ.

Ngay sau đó, nó lập tức bay thẳng ra ngoài.

Thân hình khổng lồ của ma thú đập vào tường băng, làm vỡ một tảng băng rất lớn.

Vân Lạc Đình ngồi xổm trên vai Bùi Huyền Trì, thò đầu xem xét con ma thú kia.

"Có bị thương không?"

"Meoooo ~" Vân Lạc Đình lắc đuôi, nghiêng đầu ném hoa băng nguyên xuống, vừa vặn rơi vào trong tay Bùi Huyền Trì.

- --

Mặc dù hoa băng nguyên cực ác, nhưng lại có thể dùng làm vật liệu luyện khí, Bùi Huyền Trì thu nó vào túi trữ vật.

Lúc trở về thành hoang, cửa bí cảnh đã mở ra.

Đám người trưởng lão Huyền Ưu đứng ở nơi xuất hiện trận phát mở cửa nhưng lại không có người nào rời đi.

Thấy bọn họ quay về, trưởng lão Huyền Ưu cười, chắp tay nói: "Hai vị vất vả rồi."

Mặc dù không biết bên kia đã xảy ra chuyện gì. Nhưng vào lúc bí cảnh mở ra, liền biết bí cảnh đã vận chuyển bình thường, chuyện hoa băng nguyên tất nhiên đã giải quyết.

"Mời đại sư."

Mọi người sôi nổi tránh khỏi chỗ cửa mở ra, chờ Bùi Huyền Trì đi vào trước, bọn họ mới theo sát phía sau.

Ở trong bí cảnh lâu như vậy, còn gặp phải thú triều suýt nữa thì không ra được. Trong lòng mọi người khẳng định đều sợ hãi, không ít người sau khi đi ra ngoài chân đều run.



Vừa đi ra, nhìn thấy sư tôn nhà mình, đệ tử mặc quần áo màu đen vừa khóc vừa hô: "Sư tôn ——!"

Sư tôn cũng đi lên đón, đệ tử vội vàng giang hai tay ra. Ngay sau đó, sư tôn trực tiếp nghiêng người tránh tay hắn: "Ta là trưởng môn của Hạc Hiên tông, xin hỏi danh húy của đại sư?"

Đệ tử: "???"

Không chỉ có Hạc Hiên tông, có không ít người của tông môn khác cũng đến chào đón, đều muốn đến lôi kéo làm quen.

Một người tu vi cao cường, tuổi trẻ tài cao, vừa là đại sư luyện đan, vừa là đại sư trận pháp. Có ai mà không muốn đến làm quen một chút chứ?

Hơn nữa...... Trong túi trữ vật của bọn họ còn có không ít linh thực, linh vật có thể luyện chế thành đan dược. Bọn họ nghĩ có thể trao đổi một ít đan dược cũng được.

Vân Lạc Đình mới ra khỏi bí cảnh, trời đất trước mắt cậu quay cuồng còn chưa ổn định lại tinh thần. Đã nhìn thấy trước mắt mình bị vây quanh bởi một đám người. Quần áo khác hoàn toàn với đệ tử bình thường, cảm giác hẳn là người đứng trên trưởng lão.

Bởi vì hình ảnh trong bí cảnh truyền về tông môn, nên có không ít người đều biết được Bùi Huyền Trì để ý nhất thứ gì. Vì thế lúc họ mở miệng nói chuyện với nhau đều biến thành ——

"Ôi, Con mèo trắng này thật động lòng người, quả nhiên là con mèo đẹp nhất ta từng thấy."

"Đôi mắt màu lam nhạt của nó như thủy tinh tuyết của núi Thiên Sơn."

"Còn có thể tự liếm móng vuốt, cái này quá đáng yêu rồi!"

......

Vân Lạc Đình: "???"

Cũng không cần phải cố gắng khen cậu như vậy đâu.

Bùi Huyền Trì nâng tay dùng tay áo che đi mèo trắng nhỏ, Vân Lạc Đình thuận thế trốn vào trong áo.

Có thể đứng ở đây đều là người đã thành tinh. Tất nhiên là biết khi nào nên nói, nhìn thấy con mèo kia bị che đi. Không đợi Bùi Huyền Trì nhiều lời, bọn họ liền ngậm miệng không nói nữa.

"Có phải tiểu hữa vẫn chưa có tông môn không? Ta hỏi một chút, trong tông môn của ta nói có một chức trưởng lão vẫn còn chỗ trống không biết tiểu hữu thấy sao?"

"Ngươi hỏi môn phái của ngươi làm gì. Cũng không công pháp truyền thừa. Tiểu hữu có biết phái Thiên Huyền không? Nếu ngươi đến, ta lấy thân phận trưởng môn hứa sẽ cho ngươi một vị trí Phó môn chủ."

"Ngươi câm miệng, Vô Vọng tông của ta là dệ nhất đại tông môn của Tu chân giới còn chưa nói đâu......"

Không nói được mấy câu, bọn họ bắt đầu cãi nhau.

Bọn họ đều muốn tranh giành để Bùi Huyền Trì đến tông môn của mình. Bùi Huyền Trì còn chưa đồng ý, bọn họ đã bắt đầu hứa hẹn chỗ tốt.

Vân Lạc Đình nghe cái tên phái Thiên Huyền có chút quen tai. Cậu không nhịn được nhấc chân túm cổ tay áo Bùi Huyền Trì: "Meoo meooo?"

Tông môn trong Tu Tiên giới có trùng tên không?

Bùi Huyền Trì truyền âm nói: "Không có."

Vân Lạc Đình như nghĩ gì đó gật đầu.

Chẳng lẽ Thiên Huyền Tông cũng phái người đi vào bí cảnh, sao còn ở bên trong vẫn chưa thấy đi ra.

Nhưng mà, Thiên Huyền Tông trong Tu Tiên Giới chỉ có thể coi như một tông môn nhỏ, danh gạch đi vào chưa chắc có nhiều. Nếu ít người, vậy không chạm mặt cũng là điều bình thường.

Khi Hà Vực Bình đi ra, nhìn thấy mọi người vây quanh Bùi Huyền Trì, hắn lập tức cau mày.

Mấy ngày ở trong bí cảnh, linh lực ở trong đan điền hắn vẫn chưa hồi phục. Vài lần luyện đan thất bại khiến tinh thần hắn không yên. Bây giờ ngay cả đan dược bình thường cũng không thể ngưng lại thành đan được. Và lại mấy con thú kia không biết tại sao giống như bị ma nhập không ngừng tấn công hắn. Pháp khí bảo mạng trên người cũng dùng hết, mà vẫn không cẩn thận mất một tay.

Hắn chán nản đến cực điểm, nhưng người hại hắn lúc này lại được nhiều người vây quanh như vậy ——!

Hà Vực Bình cắn răng, không dám làm loạn, mà để tiểu sư muội đỡ, khập khiễng đi đến bên người gia tộc: "Đại sư phụ, ngươi phải báo thù cho ta!"

Trưởng lão Hà gia liếc mắt nhìn hắn.

"Đại sư phụ, đan điền của ta giống như bị hắn hạ độc, bị phá hủy. Ta không ngưng tụ nổi linh lực. Ta cũng không có cách nào luyện đan, đại sư phụ ngài giúp ta...... Aaa!"

Hà Vực Bình hoảng sợ mở to hai mắt, không dám tin chậm rãi cúi đầu, trường kiếm đã đâm xuyên qua bụng hắn.

Trưởng lão Hà gia cứ thế rút trường kiếm ra, lau đi vết máu trên đó: "Phụng lệnh của gia chủ, xóa tên Hà Vực Bình. Chuyện mai sau Hà Vực Bình làm ra, không liên quan gì đến Hà gia."

Nói xong, trưởng lão Hà gia đốt huyết khế chuẩn bị từ sáng sớm, đi về phía Bùi Huyền Trì.

Có người nào sẽ vì một luyện đan sư bị phế bỏ, đi đắc tội một vị đại năng giả có thể luyện ra đan dược đặc cấp chứ?

Hà Vực Bình vốn bị trọng thương, là lúc mà thân thể suy yếu nhất. Một kiếm này khiến thương tích của hắn càng nặng thêm. Khiến cho máu tươi dâng trào, sắc mặt đỏ bừng, khó thở, hai mắt vừa lật liền ngã xuống.

"Sư huynh!"

Động tĩnh bên này không làm cho mọi người có một chút chú ý. Vẫn vây quanh bên cạnh Bùi Huyền Trì, ý đồ khiến hắn gia nhập tông môn của mình.

Không ít người suy đoán, vị cường giả này ngay từ đầu đã không ở trong Tu chân giới. Nếu không, lúc luyện chế ra đan dược đặc cấp sẽ xuất hiện ra đan kiếp, tất cả mọi người đã biết được.

Chỉ là, hiện tại nếu đã đến chỗ bọn họ. Có thể lôi kéo nhất định sẽ nhận được rất nhiều chỗ tốt.

Nhưng mà, ngay tại lúc mọi người tận tình khuyên bảo, hứa hẹn chỗ tốt. Đoạn Thư Lăng đi tới: "Đủ rồi đó, không thấy người ta không có hứng thú với tông môn của các ngươi sao?"

"Đoạn Thư Lăng!? Ngươi cũng dám tới!" Người trong ma tộc dám nghênh ngang đi trước mặt tiên giả, có không ít người nhìn thấy đều muốn rút đao.

"Tại sao ta lại không dám đến?" Đoạn Thư Lăng lạnh nhạt nói: "Tiên giả chính đạo chẳng lẽ còn dám ở trước mặt nhiều người như vậy xuống ta với ta?"

Cái xưng hô này, khi được nói ra từ trong miệng người Ma tộc liền đầy sự chế giễu.

Chỉ một câu này thôi, đã khiến cho người khác không mở miệng nổi. Có mấy người biểu cảm tức giận, giống như muốn phản bác, nhưng thủy chung không mở miệng.

Đoạn Thư Lăng mở quạt ra nhẹ nhàng phe phẩy, nhàn nhạt nói: "Ngươi đừng tin lời bọn họ nói hứa hẹn vị trí. Thật ra là muốn lừa ngươi vào trước, sau đó tìm cơ hội lấy đan dược trong tay ngươi."

Thứ mà một luyện đan sư có thể mang đến tông môn, còn nhiều hơn thứ tông môn sẽ mang đến cho họ.

Nếu thật sự tin vào lời lừa gạt của bọn họ. Đến lúc đó lại bị tông môn vây khốn, chuyện phiền toái sẽ không ít.

Ở trong ấn tượng của mọi người, tu vi của luyện đan sư đều sẽ không quá cao. Tuy nói ở bên trong nhìn thấy Bùi Huyền Trì ra tay, nhưng dù sao cũng là nhìn thấy thông qua gương đá. Nên do hắn dùng loại Pháp Khí đặc thù mà người ngoài không biết cũng không chừng.

Cũng không biết có bao nhiêu người ở ngoài này có suy nghĩ như vậy trong lòng, chỉ là không dám nói ra miệng mà thôi.

Chờ mang người về, thật sự nổi lên tâm tư khác, đến lúc đó có muốn chạy cũng không kịp.

Có vị trưởng lão thật sự không nhịn được nói: "Cái tên ma đầu nhà ngươi im miệng cho ta! Người trong Ma tộc quấy nhiễu đến việc của tiên đạo chúng ta. Quả nhiên là bắt chó đi cày."

Đoạn Thư Lăng cười nhạo, cũng không nói rõ Bùi Huyền Trì tu luyện công pháp nào, mà nói: "Không quen nhìn các ngươi ở chỗ này gạt người không được sao?"

Trong lúc bọn họ nói chuyện, phi thuyền được điều khiển bởi linh lực đã thành hình.

Bùi Huyền Trì không trì hoãn nữa, cứ thế ôm Vân Lạc Đình rời đi.

Đoạn Thư Lăng thấy thế liền quay trở lại thuyền phi hành của mình.

Chờ những người trong tông môn phục hồi lại tinh thần, thì đã không thấy bóng dáng hai người đâu.



- --

Nhiều ngày ở trong bí cảnh toàn ăn thịt nướng, điểm tâm linh tinh.

Sau khi rời khỏi bí cảnh, bọn họ rời đảo rồi tìm một thị trấn sở gần đó, tạm thời đặt chân ở chỗ này.

Trên bàn bày mấy món đặc trưng của thị trấn. Vân Lạc Đình ăn cá chiên giòn, hẳn là đã được ướp trước rồi mới chiên, xương cá giòn tan thấm đầy gia vị.

Sau khi chiên giòn, rắc thêm một ít thì là hương vị lại càng ngon hơn.

Lúc Đoạn Thư Lăng đi vào, Bùi Huyền Trì đang bóc cua.

Đặt linh thạch lúc trước giao dịch ở nhà đấu giá lên bàn, Đoạn Thư Lăng nói: "Chuyện trong bí cảnh đã truyền ra khắp Tu chân giới. Có không ít người chờ ngươi ở cửa, muốn lừa gạt ngươi đó."

"Ta bán vị trí đi vào, ở bên ngoài chờ bọn họ đưa đồ ra, tránh mình tự đi vào tìm. Chỉ thấy người bên ngoài càng ngày càng nhiều. Sau khi nghe ngóng mới biết được trong bí cảnh có một luyện đan sư luyện chế ra đan dược đặc cấp."

Nói đến đây, Đoạn Thư Lăng cười ra tiếng: "Ta chỉ nghĩ rằng luyện đan sư rất hiếm thấy, không nghĩ tới là ta coi thường ngươi."

"Kế tiếp ngươi định làm gì? Dù sao ngươi cũng tu luyện công pháp ma tộc. Đứng trước mặt người tu vi thấp kém thật ra có thể che giấu được. Nếu là gặp người tu vi cao thì không thể giả vờ được. Người định giấu dếm thân phận ở trong nhân tu chờ đợi?"

Vân Lạc Đình nghe ra ý của hắn, giống như muốn mang Bùi Huyền Trì đến Ma giới.

Đoạn Thư Lăng cũng ý thức được lời mình nói có nghĩa khác, vội nói: "Ta và những tên ở trong tiên môn đó không giống nhau. Ta thật sự suy nghĩ cho người. Ngươi tu luyện ma khí, nếu thật sự vào tiên môn. Sau khi bị phát hiện sẽ bị vây khốn, đến lúc đó bọn họ lại phát tin tức ra bên ngoài, nói thân phận ma tộc của ngươi bị bại lộ."

"Hoặc là...... Không đề cập tới cập thân phận Ma tộc của ngươi. Nhốt ngươi lại ngày đêm luyện đan cho bọn chúng. Biến ngươi trở thành công cụ luyện đan, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, ngươi đừng có mà coi thường những cái tông môn đó."

"Loại chuyện này, bọn họ làm vô cùng thuận tay."

Đoạn Thư Lăng là người trong Ma tộc. Trong tay hắn có không ít tin tức về tiên môn, có một số việc hắn cũng không tiện tuyên bố trắng trợn, chỉ có thể lén nói với Bùi Huyền Trì.

"Cho nên ấy mà, vẫn nên tới chỗ Ma tộc. Tuy thanh danh bên ngoài của Ma tộc không tốt, nhưng ma tộc đối xử với đồng tộc vẫn rất......" Đoạn Thư Lăng suy nghĩ nên dùng cái từ gì để hình dung cho thích hợp. Nhưng sau một lúc lâu hắn vẫn chưa nghĩ ra từ nào phù hợp, đơn giản nói: "Đối với người cùng tộc rất tốt."

"Nếu mà ngươi đến ta sẽ tìm cho ngươi một vị trí hợp lý, sẽ không bạc đãi ngươi."

"Ta cũng không nhìn chằm chằm vào đan dược của ngươi." Dừng một chút, Đoạn Thư Lăng lại nói: "Nếu ngươi không tin, ta còn có thể thề."

Bùi Huyền Trì không nói lời nào, Vân Lạc Đình suy nghĩ hỏi: "Vị trí Ma Tôn của ma tộc vẫn còn trống đúng không?"

Đoạn Thư Lăng sửng sốt, chợt cười: "Khẩu vị của các ngươi cũng không nhỏ."

Đoạn Thư Lăng biết được chuyện bên trong bí cảnh, tất nhiên cũng biết Bùi Huyền Trì có bao nhiêu nghe theo linh thú của hắn. Nếu việc này đã quyết định rồi, chỉ cần Vân Lạc Đình đồng ý, cho dù Bùi Huyền Trì không muốn đi, hắn vẫn sẽ đồng ý.

"Vị trí ma tôn đúng là bỏ trống, ma cung vẫn đang chìm trong giấc ngủ. Ngươi cầm đại ấn Ma tộc, đánh thức mười hai vị thủ vệ trong đó, mới có thể trở thành Ma Tôn."

"Ma tộc không có nhiều quy củ rườm rà, đều là lấy cường giả vi tôn."

Đoạn Thư Lăng nghĩ đến vị Ma Tôn trước kia còn sống: "Sau khi Hách Ngôn Ma Tôn ngã xuống đã khảm đại ấn của Ma tộc trên tường kết giới. Cũng nói, ai có thể lấy nó xuống, chính là Ma Tôn đời kế tiếp."

"Nhưng......" Đoạn Thư Lăng nhún vai: "Chuyện tới lúc này, hẳn là các ngươi cũng biết nó có kết cục gì."

Không ai có thể lấy đại ấn Ma tộc xuống, cũng không ai có thể trở thành Ma Tôn. Ma tộc bị chèn ép đến nay, người có thực lực rất ít, càng không nói đến người có thể lấy đại ấn Ma tộc xuống.

"Hiện tại Ma tộc chịu khống chế bởi một số thế gia khi lão ma tôn còn sống. Phong ấn tường kết giới cứ mười năm lại mở một lần, Sau khi mở ra có thể thử gỡ đại ấn xuống. Nếu ngươi muốn trở thành Ma Tôn, chỉ có thể lấy đại ấn vào tay đã."

Đoạn Thư Lăng cảm thấy bây giờ tu vi của Bùi Huyền Trì sâu không lường được, ít nhất xa cao hơn hắn. Nếu muốn thử lấy lại ấn xuống cũng không phải là không thể.

Dù sao bây giờ trong ma giới cũng không có người nào có tu vi cao hơn Bùi Huyền Trì.

Vân Lạc Đình gật đầu. Nếu kiếp trước Bùi Huyền Trì đã có thể trở thành Ma Tôn, vậy kiếp này lấy được đại ấn hẳn là cũng không phải vấn đề. Hiện tại tường kết giới còn chưa mở, ngược lại không cần sốt ruột qua đó.

Trong lúc nói chuyện, Bùi Huyền Trì đã gỡ được mấy con cua thịt còn nguyên, sợ sau khi lạnh ăn sẽ không ngon, hắn còn dùng ma khí làm ấm.

Đoạn Thư Lăng thấy hắn bóc vỏ cẩn thận như thế, không nhịn được nói: "Lúc trước ta đến thị trấn ven biển, mấy ngày đều ăn hải sản. Mặc dù thịt cua rất ngon, nhưng bóc vỏ rất phiền phức. Còn dễ cảm nhận được hương vị của nó."

"Đám thuộc hạ của ta đến bóc vỏ toàn làm nó vỡ vụn. Ta cũng không có khẩu vị, đến cuối cùng ta chỉ đành cắn vài miếng liền nhỏ ra. Ngươi thế mà rất cẩn thận, nhưng mà cũng đúng. Toàn bộ thịt cua đều để vào một chỗ, sau đó một miếng ăn hết hương vị tất nhiên sẽ rất ngon."

Trong lúc lẩm bẩm, Đoạn Thư Lăng đã cắn hai miếng cua.

Sau đó nhìn thấy Bùi Huyền Trì đưa thịt cua đã bóc xong đến chỗ Vân Lạc Đình.

Thuận thế còn rót một đĩa nước chấm nhỏ: "Đến đây."

Vân Lạc Đình lấy đũa gắp một miếng thịt cua, chấm một ít nước chấm. Ăn cua vẫn là ăn hương vị của nó, nước chấm chỉ là vẽ rồng thêm mắt. Sau khi làm xong lại không có ăn, mà đút cho Bùi Huyền Trì.

Đoạn Thư Lăng: "......"

Ta thật sự ——

Thị vệ đâu! Lại đây bóc cua cho ta! Đút, ta, ăn!