Sau Khi Xuyên Thành Mỹ Nhân Sư Thúc Bệnh Tật

Chương 4: "Sợ thì nắm lấy ta."




Đợi một chút.

Rốt cuộc thì ai là người bị đổi hồn đoạt xá?

Văn Thu Thời nghi ngờ Cố Mạt Trạch bị đoạt xá, trong nguyên tác, rõ ràng hắn còn thanh tâm quả dục hơn so với y tu luyện trong Đạo quán kìa, vậy mà giờ lại kéo dây áo của y rồi nói ra những lời như ác thú!

Không được!

Hắn không được, dù đẹp trai cũng không được!

Văn Thu Thời giãy giụa nhưng thân thể này yếu ớt, giãy vài cái liền mất hết sức, biến thành một con cá nằm ngửa mặc cho người ta làm thịt.

Y thở hổn hển, cố gắng dùng lời nói để đối phương hồi tâm chuyển ý: "Ngươi suy nghĩ cho rõ ràng, vì báo thù ta mà hi sinh, hủy hoại bản thân như vậy, có đáng không?"

Văn Thu Thời đau lòng, gân cổ lên hét: "Không đáng đâu!"

Cố Mạt Trạch hơi nhướng mày, tầm mắt đặt trên vai trái của y, không trả lời lại mà cởi nửa áo, dưới mái tóc đen rối bù của thanh niên lộ ra làn da trắng sáng như ngọc.

Văn Thu Thời khàn giọng, không vùng vẫy vô ích nữa, nhìn Cố Mạt Trạch không chớp mắt hai giây.

Chuyện tới mức này, chỉ có thể đánh cược.

Y cược rằng Cố Mạt Trach kỳ lạ trước mặt này chính là người trong nguyên tác chưa từng nắm tay người khác.

Bị dồn đến ngõ cụt, Văn Thu Thời cắn răng dùng hai tay đang chống cự quàng lên vai Cố Mạt Trạch, kéo cổ hắn xuống đồng thời y ngẩng đầu lên, bất ngờ tấn công đôi môi mỏng, hôn lên tên khốn dám làm càn với y.

Cố Mạt Trach dừng tay, hai mắt mở to ra một chút.

Cái chạm nhẹ từ bờ môi khiến cả người hắn cứng đờ không nhúc nhích.

Văn Thu Thời chăm chú nhìn hắn, không hề bỏ sót đồng tử đang co rút lại cùng việc hắn rơi vào trạng thái bàng hoàng.

Hả?

Hóa ra là một con cọp giấy!

Khi hai con cọp giấy gặp nhau, chúng gầm gừ thăm dò lẫn nhau và người đầu tiên nhìn thấu thân phận đối phương thì ngay lập tức sẽ có dũng khí lớn hơn.

Văn Thu Thời híp mặt lại, thừa dịp người ta đang ngơ ngác thì đôi môi tội lỗi trong nháy mắt ghé sát vào tai đối phương, thổi nhè nhẹ vào trong.

"Sao không tiếp tục, hả?"

Vành tai Cố Mạt Trạch đỏ bừng, hắn lặng lẽ kéo bàn tay đang ôm cổ mình xuống, bối rối đẩy người ra khỏi vòng tay mình, đứng dậy phất ống tay áo rồi bước ra ngoài không thèm quay đầu lại.

Văn Thu Thời nhìn bóng lưng thiếu chút nữa là bỏ chạy của hắn, lắc đầu tiếc rèn sắt không thành thép, kéo lại áo lên vai.

Suýt nữa là bị lừa!

Còn dám ở trước mặt y phô trương thanh thế!

Hừ, nực cười.

Ở lối vào động đá, bức màn quỷ đằng đang buông xuống đung đưa, Cố Mạt Trạch im lặng thổi hơi lạnh một lúc, khi hơi nóng bên tai biến mất, hắn quay người lại thấy Văn Thu Thời đang khoanh tay dựa vào vách đá phía sau, lông mày hơi nhếch lên.

Đôi môi đỏ mọng khẽ mở về phía hắn.

"Hương vị rất tuyệt vời."

Cố Mạt Trạch: "..."

Không ngờ người nổi danh thiên hạ lại không đứng đắn như vậy.

Hắn lạnh lùng mím môi mỏng không muốn trả lời vấn đề này, ánh mắt lại dời đến bả vai bị áo che khuất, duỗi tay nắm lấy cánh tay của Văn Thu Thời, không tự chủ được mà kéo người đến trước mặt mình.

Tầm nhìn của Văn Thu Thời bị lắc lư, sau khi ổn định thân thể thì mặt y đã hướng về phía vách đá ẩm ướt và lạnh lẽo.

Vai y lạnh toát.

Có lẽ là trước lạ sau quen, trong nháy mắt, Cố Mạt Trạch đã cởi lớp áo rộng thùng thình xuống khỏi vai Văn Thu Thời, để lỏng lẻo ở khuỷu tay của y.

Mái tóc đen mềm xõa ra che đi một nửa làn da trắng nõn bên dưới.

Lại nữa?!

Thậm chí còn có kinh nghiệm mà xoay người y lại!

Văn Thu Thời phẫn nộ đến mức hộc máu, hai mắt tối sầm, ngã đập đầu xuống vách đá cứng.

Bộp.

Trong động vang lên tiếng va chạm cực nhẹ.

Đau đớn như dự liệu không đến, Văn Thu Thời đập trán vào lòng bàn tay đệm cho, Cố Mạt Trạch ở phía sau lạnh lùng nói: "Muốn dùng cái chết để chứng minh bản thân trong sạch sao?"

Văn Thu Thời ho nhẹ một tiếng, hoa mắt chóng mặt gần như đứng không vững.

Nguyên chủ từ nhỏ sức khỏe không tốt, bệnh tật triền miên cho đến khi vào tiên môn tu hành mới thuyên giảm, mấy năm trước vì phạm phải sai lầm lớn, linh mạch bị tổn thương, tu vi dần vô dụng, từ đó thân thể hắn ngày một sa sút, nếu không phải là vì oán hận trong lòng không tiêu tan thì có lẽ đã sớm đèn khô cạn dầu rồi.

Thân thể trải qua giày vò trước đó, cũng đã đến giới hạn.

Khóe môi Văn Thu Thời dính đầy vệt máu đỏ thẫm, y dựa vào vách đá, yếu ớt mở miệng: "Cố Mạt Trạch, ngươi xuống tay được với người đang hấp hối sao?"

Cố Mạt Trạch "Ừ" một tiếng, vén mái tóc sau gáy y lên.

Văn Thu Thời: "..."

Tổ sư gia phía trên ơi, đệ tử rất muốn chửi thề!

Cố Mạt Trạch đứng phía sau nên không nhìn thấy mặt y, khi vén tóc lên vô tình nhìn thấy gò má trắng như tuyết đang động.

Nhận ra thiếu niên tức giận đến nghiến răng nghiến lực, trong mắt lại hiện lên ý cười, thì ra linh hồn ngốc nghếch cạnh hắn mười năm khi biết nói, có cảm xúc lại thú vị như vậy.

Cố Mạt Trạch cụp mắt, tầm mắt một lần nữa rơi trên cần cổ mảnh của Văn Thu Thời.

Ánh mắt hắn lướt qua từng li từng tí một, chỗ giao nhau của cổ và vai bên trái hắn hơi dừng lại, tìm được thứ mình muốn nhìn thấy.

—Hồn Ấn!

Một dấu vết màu xanh nhạt cỡ ngón tay cái dần hiện rõ dưới ánh mắt của hắn.

Giữa làn da trắng như tuyết sau gáy của Văn Thu Thời hiện lên một đóa sen xanh sống động hiện ra, nửa nở nửa khép, toát ra vẻ thanh tịnh không nhiễm chút bụi trần.

Sắc mặt Cố Mạt Trạch tối tăm u ám.

Nếu như lúc trước đối với thân phận của linh hồn chỉ là suy đoán thì Hồn Ấn này chính là bằng chứng chắc chắn rằng đây là y, mười năm trước hi sinh thân mình vì việc lớn, vô số người thương tiếc, Bắc Vực Phù chủ —Văn Úc!

Phía sau lưng một lúc lâu sau không có động tĩnh, Văn Thu Thời quay đầu lại nhìn, một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên bao lấy cổ y, đầu ngón tay đè lên chỗ nào đó giống như đụng phải thứ gì.

Gió lạnh từ cửa động thổi vào, Văn Thu Thời nhún nhún chóp mũi, toàn thân rùng mình vì lạnh.

Cho dù là cá nằm trên thớt mặc người ta cắt xé thì cũng phải giãy hai lần trước khi chết, thừa dịp vừa rồi, y đã tìm được đường sống.

Cố Mạt Trạch trong nguyên tác là nhân vật chính ngược văn, nhưng từ đầu đến cuối, ngược không nằm ở phương diện thực lực, tu vi thời thiếu niên đã đạt tới trình độ đủ để hắn coi thường cả Tu Chân giới, hiện giờ tu vi càng sâu không dò được, không ai biết được đã đạt tới đâu.

Nhưng linh lực cường đại của hắn cứ chống đối Ma Châu Phục Hồn trong cơ thể nên một khi vận dụng linh lực, liền có nguy cơ bị phản phệ, phải mau chóng áp chế.

Hơn nữa trong lúc áp chế thì không thể có người quấy rầy nếu không rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.

Từ vách đá cao vạn trượng nhảy xuống mà vẫn bình yên vô sự thì tuyệt đối tiêu hao linh lực không chỉ là một chút, Văn Thu Thời đoán Cố Mạt Trạch sẽ sớm tìm một nơi để áp chế Ma Châu Phục Hồn.

Chỉ cần hắn trì hoãn...

"?!"

Sau gáy truyền đến một luồng hơi ấm, hơi thở của Cố Mạt Trạch từ sau lưng truyền đến bao quanh lấy y.

Vẻ mặt Văn Thu Thời cứng đờ, cảm giác được một cỗ khí tức nguy hiểm, trong tình huống không có cách nào để tiến hay lùi, y liếc mắt thấy bên bàn tay bên phải chống trên vách đá, di chuyển bước chân hướng sang phải cố gắng tìm đường thoát.

Chưa nghĩ tới lần di chuyển này, chân lại lơ lửng trong không trung.

Văn Thu Thời sững sờ một chút, nhìn vực sâu đen kịt bên dưới sợ tới mức hồn phi phách tán.

Cứu...cứu mạng...

Y sợ độ cao.

Văn Thu Thời khẩn trương muốn lui về sau nhưng toàn thân cứng đờ không di chuyển được, gió mạnh thổi Quỷ Đằng đung đưa trước mắt, ma trơi lờ mờ khiến cho người ta muốn ngất ngay đi.

Cố Mạt Trạch quay người y lại, nhìn gò má tái nhợt như tờ giấy trắng.

"Có chuyện gì vậy?"

Miệng Văn Thu Thời mấp máy, không nói lời nào.

Không được.

Nếu bị lộ...

"Ra là ngươi sợ độ cao."

"?!"

Nhìn thấy phản ứng của người trước mặt, Cố Mạt Trạch khẽ cười một tiếng.

Chẳng trách ngày xưa hắn thường đứng trên mái nhà hoặc bên vách núi, chỉ cần là một nơi cao cách xa mặt đất thì linh hồn luôn luôn có ít động tác sẽ ngồi xổm xuống sau đó lặng lẽ co lại thành một quả bóng.

Run lẩy bẩy.

Đường cong trên cổ và vai của thanh niên vì sợ hãi mà căng cứng, phía sau một chút màu xanh nhạt như ẩn như hiện, tầm mắt Cố Mạt Trạch rơi vào đấy, trầm mặc một lúc.

Thanh Liên Hồn Ấn, có quá nhiều người biết.

Người chết như đèn tắt nhưng dấu hồn còn đang khắc ở đó thì chỉ có hồn phi phách tán mới tiêu tan được.

Hắn không thể để lại chứng cớ rành rành này trên người của Văn Thu Thời không thì một lúc nào đó có người hoài nghi thân phận của y, kiểm tra Hồn Ấn liền rõ ràng.

Sau đó sẽ có nhiều người cướp đi người trước mặt hắn.

Mặt mày Cố Mạt Trạch tràn ngập vẻ lạnh lùng, cúi đầu chốc lát, một tay đỡ phía sau đầu của Văn Thu Thời, thân hình cao lớn áp người vào vách đá, hơi thở ấm áp phả quanh cổ y.

Hắn muốn phá hủy Hồn Ấn!

Tim của Văn Thu Thời đập như trống, khi Cố Mạt Trạch cúi người đè xuống, còn tưởng rằng đối phương định đẩy mình xuống, độ cao vạn trượng bên trái khiến y không dám nhúc nhích, bị đẩy lên vách đá run rẩy nói: "Có chuyện gì thì để thương lượng, đừng đẩy ta."

"Sợ thì nắm lấy ta." Giọng nói của Cố Mạt Trạch lướt qua tai y.

Văn Thu Thời phản ứng cứng ngắt, đầu ngón tay trắng bệch nắm chặt áo ngoài của hắn: "Như thế này sao...ưm a!"

Tiếng kêu đau đớn vang lên từ cửa động.

Văn Thu Thời mở to đôi mắt nhạt màu, cơn đau từ cổ truyền đến khiến sắc mặt tái nhợt, hàng mi dài run rẩy, miệng phát ra tiếng rên đau đớn.

Cố Mạt Trạch cắn nát vùng da thịt có Hồn Ấn, huyết sắc đáy mắt chảy xuôi.

Xóa bỏ Hồn Ấn, dù cho có người hoài nghi thân phận Văn Thu Thời thì cũng sẽ không có dấu vết để xem xét.

Nhưng xóa đi Hồn Ấn của một người gần như là không thể, kể cả hắn cũng chỉ có thể tạm thời che dấu Thanh Liên Ấn, mượn cớ giấu trời qua biển.

Phương thức này giống như phá vỡ thần hồn của một người rồi định hồn lại, đau đớn là không thể thiếu nhưng hắn không quá quan tâm, tà niệm trong lòng lúc nào cũng mê hoặc hắn, chỉ cần sơ sẩy một chút liền vạn kiếp bất phục.

万劫不复: vạn kiếp bất phục, muôn đời muôn kiếp không thể quay lại được.

"Chỉ có một cách để giữ người là nhốt y ở nơi chỉ mình ngươi biết! Để y không trốn thoát, không thể rời đi!"

" Thay vì mọi lúc lo lắng sau này vứt bỏ ngươi mà đi, không bằng giết người đi, giam cầm thần hồn bên cạnh ngươi giống như mười năm qua, vĩnh viễn không rời khỏi ngươi!"

"Ngươi thật sự để y ra ngoài dễ dàng vậy sao? Sớm muộn có ngày ngươi sẽ hối hận về quyết định này!"

......

Trong đầu nhiều tiếng ồn áo náo động, trên mặt Cố Mạt Trạch lộ ra vẻ chật vật, bàn tay chống trên trên vách nổi gân xanh, hắn khống chế mọi phản kháng của Văn Thu Thời, khóa chặt người giữa hắn và vách đá.

Máu tươi ấm áp tràn ra từ giữa môi.

—Đừng nhúc nhích.

—Còn chưa muốn làm tổn thương ngươi, để ta xóa đi Hồn Ấn là được rồi.

Hai tay Văn Thu Thời giãy giụa bị siết chặt, đau đớn từ chỗ bị cắn sau gáy lan truyền toàn thân, môi mấp máy, một sợi tóc đen ướt đẫm mồ hôi dính vào gò má trắng nõn, cả người dần mất sức.

Thần hồn trong cơ thể dường như bị cắn nát.

Rồi lại được định hình lại một lần nữa.

Văn Thu Thời đau đến mất đi ý thức, cắn chặt môi, mồ hôi lạnh trên trán lăn xuống, sắc mặt tái nhợt không chút máu.

Gió lạnh gào thét ở cửa động, Quỷ Đằng điên cuồng nhảy loạn.

Không biết qua bao lâu, tiếng khóc nấc nghẹn phát ra trong cổ họng thanh niên, hai chân dưới lớp áo mỏng mềm nhũn được người trước mặt ôm vào lòng.