Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Tự Nhiên Có Thêm Đứa Con Trai

Chương 31: Chân tướng




Cô xem ra, năm đó Vũ Úc Đông nhiều nhất chính là quá ỷ y, không thành thục.

Thành niên nam nữ bị người thiết kế 419, cũng không có mang thai, thật sự không cần nói tới chuyện phụ trách anh không kiện ra tòa là may.

Cô cúi đầu nhẹ nhàng lắc lắc: "Trước nay em chua từng ghét bỏ anh."

Vũ Úc Đông mỉm cười hỏi cô: "Vậy chuyện mấy ngày hôm trước anh hỏi em, em đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Hỏi đến cái này, Tô Tịch Nhược cảm giác hô hấp đều biến nhẹ.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, cô có cảm giác tim đập nhanh hơn, nên chưa từng nghiêm túc suy nghĩ.

Cô không nói.

"Em..."

Vũ Úc Đông nói còn chưa dứt lời, di động vang lên.

Anh nhìn dòng chữ trên màn hình hiện, trực tiếp nhíu mày.

Tô Tịch Nhược thấy Vũ Úc Đông có việc, chủ động nói: "Không quấy rầy anh, em rời đi trước."

Lúc Vũ Úc Đông nhìn di động, biểu tình thực nhạt, một bàn tay chuyển cuộc gọi, một bàn tay khác lôi kéo Tô Tịch Nhược, không cho cô đi, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của cô.

Như lông chim mềm mại nhẹ nhàng xẹt qua, hơi ngứa, ngứa tới trong lòng.

"Tối nay, tôi sẽ trở về một lần."

Đầu điện thoại bên kia như nói cái gì, Vũ Úc Đông chỉ nói một câu ngắn gọn như vậy thì cúp máy.

Anh buông tay Tô Tịch Nhược ra, cũng từ trên sô pha đứng lên.

Người đàn ông cao lớn đẹp trai thành thục từ trên cao nhìn xuống, khí chất cao ngạo lạnh lùng, biểu tình dịu dàng.

Giọng của anh rất thấp, giống như tình nhân thì thầm: "Sao em không trả lời vấn đề của anh?"

Tô Tịch Nhược ngưng thờ, không dám nói lời nào.

Vũ Úc Đông khẽ cười một tiếng: "Đừng sợ, anh không ăn thịt em, ít nhất... Hiện tại sẽ không ăn em."

Giọng của anh càng ngày càng gần, hô hấp đều quanh quân ở bên tai cô.

Ăn ở đây nghĩa là gì, Tô Tịch Nhược đã sống hai đời đương nhiên vừa nghe hiểu ngay.

"Anh..." Cô bất mãn nhìn Vũ Úc Đông, nhưng mặt lại không tự chủ được đỏ lên.

Gương mặt trắng mịn màn như sứ, như là điểm chút phấn má hồng, làn da trắng đến nửa trong suốt nhéo ra nước pha thêm chút màu đỏ, giống như quả đào mật đầy nước ngon miệng, làm người rất muốn cắn một ngụm.

Hầu kết của Vũ Úc Đông giật giật lên xuống, nhẫn nại không được, anh cúi đầu hôn lên.

Động tác dịu dàng của anh lại ẩn nhẫn, anh hôn rất dịu dàng.

Không biết qua bao lâu, toàn thânTô Tịch Nhược đều đỏ, Vũ Úc Đông mới buông cô ra.

Hai người trưởng thành đối diện lẫn nhau, sau một lát Tô Tịch Nhược mới dời ánh mắt.

Vũ Úc Đông thừa thắng xông lên, anh ôm mặt cô qua, hôn sâu thêm lần nữa.

Tô Tịch Nhược cảm thấy cô sắp tắt thở đến nơi thì anh buông tha cho cô.

Ah cười khẽ một tiếng, Tô Tịch Nhược nghe đầu càng cúi thấp, hai người ôm trong chốc lát, đợi hô hấp bình tĩnh lại mới tách ra.

Tô Tịch Nhược cảm nhận được có ai đó đang nhìn chằm chằm vào cô.

Cô nhìn mọi nơi, bỗng nhiên nhìn thấy Tô Hoàn đứng ở trước cửa, gương mặt nhỏ không có biểu tình gì nhìn cô và Vũ Úc Đông.

Sau lưng Tô Hoàn là Hạ Hoài Thụy, thằng bé đang nhú đầu ra nhìn hai người.

Tô Tịch Nhược: "!!!"

Quả thực xấu hổ càng không thể xấu hổ hơn.

Cuộc đời hơn hai mươi năm của cô, chưa bao giờ có loại cảm giác bị bắt tại trận công khai xử tội giống như bây giờ, quá xấu hổ.

"Ờ..."

Cô muốn giải thích cái gì đó với Tô Hoàn, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào.

Nói là Vũ Úc Đông chủ động?

Nhưng cô cũng không có cự tuyệt nha.

Tuy rằng cô không có chủ động cự tuyệt, nhưng cô không thể ôm trách nhiệm ... Ngay cả trách nhiệm cũng không gánh vác, quả thực là gái hư.

Nói cô và Vũ Úc Đông không có quan hệ gì khác, vậy phải giải thích nụ hôn của hai người như thế nào?

Loại chuyện này quả thực là xấu hổ vô cùng.

Cô thật sự giải thích không ra.

Cố tình Hạ Hoài Thụy còn cả gan làm loạn ói ra một câu: "Chị yên tâm, tụi em cái gì cũng không nhìn thấy."

Tô Tịch Nhược: "... "

Được rồi, hai đứa nhỏ cái gì cũng thấy.

Dưới loại tình huống này, Vũ Úc Đông cũng có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: "À, anh đi trước, ngày mai lại đến tìm em nói sau."

Tô Tịch Nhược cũng không dám nhìn Vũ Úc Đông, hai người trưởng thành bị hai cậu nhóc bắt tại trận đang hôn nhau, xấu hổ không muốn ngẩng đầu.

Lúc Vũ Úc Đông đi tiện tay lôi Hạ Hoài Thụy đi luôn.

Tô Hoàn im lặng đóng cửa lại, giúp Tô Tịch Nhược dọn dẹp ly thủy tinh trên bàn.

Tô Tịch Nhược đi theo bé ở phía sau.

Không khí giữa hai mẹ con có chút nặng nề, Tô Tịch Nhược thử mở miệng: "Tiểu Hoàn, con vào nhà khi nào vậy, sao mẹ không có nghe thấy?"

"Mẹ, con giữ chìa khóa." Tô Hoàn lấy chùm chìa khóa nhà ra chia cho Tô Tịch Nhược.

Tô Tịch Nhược: "... "

Tiêu...

"Có khả năng mẹ không để ý thôi."

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Tô Tịch Nhược cảm thấy giọng của con trai có chút buồn, còn không vui.

Cô chờ Tô Hoàn rửa xong hai cái ly, kéo Tô Hoàn đến phòng khách ngồi xuống.

Cậu nhóc nhăn mày, cúi đầu, chính là không thèm nhìn cô.

Quả nhiên là không vui.

Cô thở dài, mềm nhẹ hỏi: "Tại sao tiểu Hoàn không vui?"

Tô Hoàn biểu cảm giống ông cụ non, im lặng một hồi lâu, nhõ giọng nói, "Không có gì, con không có không vui."

Tô Tịch Nhược: "... "

Ôi trời, đây là vô cùng không vui rồi.

Cô suy nghĩ, thử thăm dò: "Là bởi vì, con nhìn thấy mẹ và chú Vũ... Như vậy, ờ..."

Thôi được rồi, cô miêu tả không nổi nữa.

Mất mặt quá.

Ngay cả lông mày đều rũ xuống, gương mặt của bé như không có sức sống.

Hàm răng nhỏ trắng tinh của bé nhẹ nhàng cắn miệng, sau một lúc lâu mới nói: "Con biết, con biết như vậy rất bình thường, nhưng... Không hiểu sao con thấy rất buồn..."

Chính là luyến tiếc mẹ.

Bé sợ, mẹ có ba dương làm bạn sẽ không cần bé nữa.

Tô Tịch Nhược kiên nhẫn hỏi: "Vậy Tiểu Hoàn nói cho mẹ nghe, lý do gì làm con buồn?"

Tô Hoàn hơi khép hờ mắt, lông mi thật dài tạo bóng dưới mí mắt.

Không biết qua bao lâu, Tô Tịch Nhược nghe Tô Hoàn nói: "Trước kia mẹ nói mẹ sẽ mang một người đàn ông về, nói có ba dượng sẽ không cần con. Tuy rằng con biết, hiện tại mẹ sẽ không làm như vậy, nhưng..."

Nhưng có một số việc, không phải nói quên, là có thể quên.

Tô Hoàn vẫn có bóng ma tâm lý.

Rất nhiều thời điểm, thời kỳ trưởng thành đã chịu tổn thương tâm lý, nhìn như bình thường, nhưng đó chỉ là miệng vết thương kết vảy, vết thương vẫn tồn tại, còn chưa có khép lại.

Tô Tịch Nhược hiểu rõ, nghiêm túc an ủi Tô Hoàn: "Mẹ sẽ không làm như vậy, sao mẹ có thể vứt bỏ con trai đáng yêu nhất của mẹ được nè..."

Cô suy nghĩ, lén lút nói với Tô Hoàn: "Tiểu Hoàn vĩnh viễn là người ẹm yêu nhất trên đời."

Tô Hoàn mặt đỏ ngay lập tức.

Bé cắn môi, không biết nên nói cái gì mới được.

Tô Tịch Nhược ôm Tô Hoàn, bật cười, hôn hôn gương mặt nhỏ của Tô Hoàn: "Ngoan, con trai đừng sợ."

Tô Hoàn lẩm bẩm hai tiếng, nét mặt dần dần không có biểu tình u buồn như vừa rồi.

——

Vũ Úc Đông đi về nhà chính tìm cha mình.

Cha Vũ năm nay gần 60, thân thể dần dần không tốt, cũng không còn sức lực mắng chửi con cái, hiếm khi không phân cao thấp với con trai con gái, trở nên hiền lành rất nhiều so với lúc trước.

Nhưng có một số việc, không phải hiện tại anh thay đổi thái độ, thì vết thương anh tạo ra trong quá khứ có thể xóa bỏ toàn bộ.

Vũ Úc Đông quên không được lúc mẹ anh bệnh nặng, ông ta tìm tình nhân, còn công nhiên đem tình nhân mang về nhà, ngủ trên giường của mẹ anh.

Quan hệ giữa anh và cha Vũ không thân, về nhà chính chỉ là làm theo phép công.

Không, so làm theo phép công còn lạnh nhạt hơn nhiều, có khả năng cũng chỉ dư lại trách nhiệm.

Tới nhà chính, nhìn thấy cha Vũ ngồi một mình ở phòng khách.

Phòng khách to như vậy, bóng dáng của cha Cha Vũ có vẻ già nua lại câu lũ.

Vũ Úc Đông biểu tình lạnh nhạt đi qua, hỏi: "Ông kêu tôi đến đây có chuyện gì?"

Cha Vũ không có biểu tình gì nhìn Vũ Úc Đông, nhìn một lát, thở dài: "Kêu con lại đây, là vì vài con gái của mấy chú con đều từ nước ngoài trở về, khi nào đó mấy đứa sắp xếp thời gian gặp nhau một lần..."

Cha Vũ nói còn chưa nói xong, Vũ Úc Đông đã trực tiếp cắt ngang: "Không cần."

Cha Vũ kinh ngạc nhìn Vũ Úc Đông.

Vũ Úc Đông khép hờ mắt nhìn giày da của mình, trực tiếp nói: "Tôi có đối tượng."

"Con có đối tượng, con cái nhà ai?"

Vũ Úc Đông không muốn nhiều lời, ngược lại hỏi sang chuyện khác.

"Chuyện Lệ Phỉ làm năm đó, có chuyện gì chưa điều ra rõ không?"

Hai chữ Lệ Phỉ này là từ cấm kỵ giữa hai cha con, từ sau khi Lệ Phỉ rời khỏi, chưa từng nhắc tới qua.

Nhắc tới Lệ Phỉ, sắc mặt cha Vũ cũng trở nên khó coi.

"Đã nhiều năm như vậy, hỏi cái này làm gì?"

"Không làm cái gì."

Vũ Úc Đông lạnh nhạt nói: "Hôm nay nhìn thấy Lệ Phỉ, bà ta nhìn thấy tôi còn rất hoảng loạn sợ hãi."

Dưới ánh đèn màu trắng gạo trong phòng khách, Vũ Úc Đông như một bức tượng tuyệt đẹp không có cảm tình.

Hoàn mỹ, lại vô cùng cao ngạo lạnh lùng.

Cha Vũ cảm thấy trái tim đều nhói đau.

Ông lắc đầu: "Chuyện năm đó, cha cũng chỉ biết Lệ Phỉ thiết kế con, Sương Như... Còn lại cha không rõ ràng lắm."

"Tôi đã biết." Vũ Úc Đông nghe được chuyện muốn nghe, lập tức cáo từ.

"Ông chú ý bảo trọng thân thể."

Vũ Úc Đông lưu lại những lời này thì rời đi ngay.

Cha Vũ duỗi tay, như muốn lưu Vũ Úc Đông lại, nhưng cuối cùng không có lưu lại, ánh mắt trở nên vô cùng ảm đạm.

Ông muốn con trai ngồi chơi với ông trong chốc lát, nhưng rồi lại nhớ ra, bản thân đã không có tư cách kia.

Ông hối hận.

Từ sau khi rời khỏi nhà chính, Vũ Úc Đông tìm trinh thám tư nhân điều tra mọi chuyện xảy ra với Lệ Phỉ trong mấy năm nay.

Sáng ngày hôm sau, Vũ Úc Đông nhận được thông tin về Lệ Phỉ trong mười năm nay.

Nhiều năm như vậy, Lệ Phỉ vẫn không có học được cách thức sinh tồn khác, chỉ biết giống dây leo, gắt gao quấn quanh một người đàn ông, dựa vào đối phương sống qua ngày.

Nhưng Lệ Phỉ tuổi dần lớn, có thể tìm được đàn ông chất lượng càng ngày càng kém, sau đó dứt khoát mang theo Sương Như cùng nhau hầu hạ phục vụ đàn ông.

Mấy năm nay Sương Như đi theo Lệ Phỉ học không ít "Bản lĩnh".

Lúc trước vì chấm dứt một đêm kia, anh chi trả cho cô ta một số tiền không nhỏ, cũng đủ mua một căn biệt thự ở thành phố, nhưng số tiền đó cũng đã bị cô ta tiêu xài không còn.

Theo nắm tháng, tuổi tác hai người đều chậm rãi lớn, có thể tìm được kim chủ đều là loại có ham mê không tốt lắm, bị tra tấn không ít.

Vũ Úc Đông im lặng đọc tiếp.

Dựa theo tính cách của mình, anh sẽ tuyệt đối không muốn liên lạc với Lệ Phỉ.

Nhưng, phản ứng của Lệ Phỉ sau khi nhìn thấy mẹ con Tô Tịch Nhược vô cùng không thích hợp nhi.

Phương diện này chắc là có ẩn tình.

Vì Tô Tịch Nhược, anh vẫn là gọi điện thoại cho Lệ Phỉ.

Hơn 10 giờ sáng, Tô Tịch Nhược vừa dọn dẹp xong nhà cửa, đang muốn ra ngoài mua thức ăn, thì tiếng chuông cửa vang lên rất lớn, còn dồn dập.

Cô từ mắt mèo thấy được bóng dáng của Vũ Úc Đông, mở cửa, có chút thấp thỏm nhìn anh, trong đầu còn nghĩ đến chuyện ngày hôm qua.

Vũ Úc Đông tâm tình kích động không thôi, trực tiếp kéo tay Tô Tịch Nhược, ôm cô vào lòng, hiếm khi nói năng lộn xộn: "Anh... Anh và Tô Hoàn đi xét nghiệm ADN."

Tô Tịch Nhược giật mình kinh ngạc: "Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?"

Trong đầu Vũ Úc Đông tràn đầy lời nói vừa mới rồi của Lệ Phỉ.

Lệ Phỉ ở đầu bên kia điện thoại sợ hãi nói: "Cậu, nếu cậu đã tìm được người phụ nữ kia, còn tới tìm tôi làm gì?"

"Cậu biết chuyện năm đó rồi phải không, biết đêm đó người cậu ngủ không phải Sương Như mà là người phụ nữ bên cạnh cậu?"

"Tôi giấu tốt như vậy, sao cậu lai tìm được người phụ nữ đó?"

Lúc ấy, Vũ Úc Đông cảm giác tim của anh sắp nhảy ra ngoài, trong đầu lập tức có một suy đoán.

Tô Hoàn, năm nay chín tuổi, trùng hợp với thời gian xảy ra năm đó?

Vũ Úc Đông nỗ lực muốn bản thân bình tĩnh lại, nhưng anh căn bản bình tĩnh không được, anh gắt gao nắm tay Tô Tịch Nhược, hỏi: "Em có biết cha ruột của Tô Hoàn là ai không?"

Tô Tịch Nhược do dự, trả lời: "Không biết."

Vũ Úc Đông nắm chặt tay Tô Tịch Nhược hơn, còn đang run rẩy: "Chúng ta đi xét nghiệm AND trước, trên đường đi anh sẽ giải thích với em sau."

Tô Hoàn từ trong nhà chạy ra, đứng phía trước Tô Tịch Nhược, nhíu mày nhìn anh, gương mặt nhỏ nhìn Vũ Úc Đông không hề có thiện cảm: "Chú Vũ, chú làm đau mẹ con."

Vũ Úc Đông bất chấp tất cả, trực tiếp nói với Tô Tịch Nhược: "Chúng ta đi trước nói sau."

Tô Tịch Nhược suy nghĩ, trả lời Vũ Úc Đông: "Ừ, đi thôi."

Ba người cùng nhau lên xe.

Vũ Úc Đông tự giác biết trạng thái hiện tại không tốt, trực tiếp gọi tài xế tới lái xe, dọc theo đường đi bắt đầu giải thích mọi chuyện cho Tô Tịch Nhược.

Tô Tịch Nhược nghe xong, quả thực trợn mắt há hốc mồm.

Còn có thể trùng hợp như vậy sao?

Năm đó người 419 với Vũ Úc Đông không phải người phụ nữ tên Sương Như kia, mà là cô?

Bởi vì năm đó nguyên chủ uống say như chết, hoàn toàn không nhớ rõ là ai, cho nên hai người cứ như vậy bỏ lỡ mười năm?

Chịu đựng ánh mắt thiêu đốt của Vũ Úc Đông, cô căng da đầu nói: "À, năm đó em uống say, chúng ta vẫn là đi xét nghiệm AND trước đi."

Tô Hoàn ngồi ở bên cạnh, bé im lặng mà nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.

Gương mặt nhỏ thật sự rất khẩn trương.