Tô Tịch Nhược là nữ sinh, trong trí nhớ chỉ có vài truyện cổ tích lúc nhỏ từng nghe ông bà kể, đều là mấy chuyện cho con gái nghe, nào là công chúa Bạch Tuyết, cô bé lọ lem hoặc là ba chú heo con xây nhà.
Nhưng hình như bé trai không thích nghe mấy chuyện ngây thơ màu hồng đó.
Cô buồn rầu moi hết cõi lòng. Nghĩ nghĩ, quyết định biên soạn lại câu chuyện bản thân xuyên qua đây thành một quyển truyện tranh đầy nhiệt huyết kể cho Tô Hoàn nghe.
Năm cô học đại học cũng từng là một tác giả là viết tiểu thuyết giả tưởng nổi tiếng, hiện tại biến thành con chuột qua đường.
"Hôm nay mẹ kể cho con nghe về một quyển truyện tranh, tên là 《 One Piece 》..."
Tô Tịch Nhược thanh thanh giọng nói, mở miệng nói: "Đây là một..."
Tô Tịch Nhược nói tới đây thì bị mắc kẹt, đang suy nghĩ phải miêu tả như thế nào để bé suy nghĩ càng thêm khỏe mạnh tích cực hướng về phía trước, thì Tô Hoàn bỗng nhiên nói: "Mẹ, con thích khoa học viễn tưởng."
Tô Tịch Nhược giật mình, bỗng nhiên nhớ tới Tô Hoàn mua cây bút dán hình nhân vật viễn tưởng.
"Cho nên, mẹ không cần kể những câu chuyện cổ tích trước khi ngủ đó cho con..."
Tô Hoàn dùng giọng trẻ con nói: "Mẹ ngủ sớm một chút, gần đây con đang theo dõi quyển sách có tựa《 tam thể 》ở trong thư viện trường học, khi nào đọc xong sẽ thảo luận với mẹ sau."
Tô Hoàn: "Được không?!."
Trong lòng cô ngập tràn gió bão, ôm người khóc thút thít, quyết định chạy nhanh đi tìm quyển《 tam thể 》 đọc để sau này còn có đề tài nói chuyện với con.
Cô giơ tay giúp Tô Hoàn kéo chăn, đang chuẩn bị rút tay về thì bị Tô Hoàn kéo lại.
Tay Tô Hoàn múm míp, ngón tay nho nhỏ đáng yêu nắm lấy ngón tay tinh tế trắng nõn thon dài của Tô Tịch Nhược, gãi vào lòng bàn tay cô.
Ngứa, làm trái tim ai cũng tan chảy.
"Mẹ."
Giọng Tô Hoàn có chút nhỏ, cố tình quay đầu đi, bộ dáng xấu hổ: "Ngày hôm nay... Thật xin lỗi... Dù là... Mẹ kêu con xin lỗi... Nhưng con vẫn... Còn... Băng qua đường lớn không nhìn đèn xanh đèn đỏ..."
Tô Hoàn nói nói, gương mặt nhỏ lại không tự giác đỏ rần.
Tô Tịch Nhược mắt thèm nhỏ dãi nhìn gương mặt shota thiên sứ nhỏ đáng yêu đang đỏ lên của Tô Hoàn, cảm giác tay cứ ngứa ngáy, thật sự muốn nhéo nhéo.
"Không sao, sau này con chú ý là được."
Cô nói xong, móng heo không thể nhịn được nữa, hung hăng nhéo vài cái trên gương mặt nhỏ đáng yêu của Tô Hoàn, cảm nhận gương mặt trắng nõn mềm mượt của bé, cảm giác như chạm vào bánh mochi.
Tô Hoàn thành thật nằm yên chịu trận bị mẹ nhéo hai cái, sau đó ngượng ngùng rút người vào trong chăn chỉ chừa hai con mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mẹ... Mẹ đừng nhéo nữa... Con... Con đã trưởng thành rồi..."
"Trưởng thành chỗ nào?"
Tô Tịch Nhược cười cười: "Còn không chưa có lên đại học mà nói trưởng thành cái gì, ngoan, con vẫn là cục cưng bé nhỏ của mẹ."
Tô Hoàn mặt càng đỏ hơn, dứt khoát xoay người dùng chăn che kín đầu: "Mẹ đi ngủ đi, đừng làm ồn đến con."
"Ừ ừ, không ồn." Tô Tịch Nhược sợ chọc thằng bé thẹn quá thành giận, đứng dậy rời đi, đóng cửa dùm Tô Hoàn, trong lòng lại muốn cười.
Quả nhiên, cậu nhóc nào cũng nói bản thân mình trưởng thành, không thích bị người lớn nựng nhéo mặt.
**
6 giờ sáng ngày hôm sau, Tô Tịch Nhược cố tình dậy thật sớm, đi xuống lầu mua bữa sáng đơn giản cho Tô Hoàn.
Đúng 6 giờ rưỡi, cô gõ hai cái lên cửa phòng khách, phát hiện không có tiếng trả lời, đẩy cửa ra, nhìn thấy Tô Hoàn còn nằm ngủ ở trên giường, gương mặt nhỏ ngủ đến đỏ bừng, mặt trắng trắng đỏ đỏ, vô cùng đáng yêu.
Cô đang muốn cười đánh thức Tô Hoàn, ánh mắt dừng lại, bỗng nhiên cảm thấy tư thế ngủ của bé có chút không đúng.
Cậu bé nằm nghiêng, gắt gao cuộn tròn cơ thể, cuộn như mèo nhỏ, trong lòng ngực còn ôm một cái chăn.
Đây là một tư thế ngủ rất không có cảm giác an toàn.
Ánh mắt của cô hơi trầm xuống.
Tuy rằng Tô Hoàn rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nghe lời, lại trưởng thành sớm, nhưng ngược lại, nguyên chủ có khả năng để lại rất nhiều chấn thương tâm lý cho bé.
Ví dụ như, mẫn cảm, tính cách quái gở lại thiếu cảm giác an toàn.
Tuy rằng cô Hồ làm chủ nhiệm lớp của Tô Hoàn còn rất nhiều thiếu xót, không có trách nhiệm, nhưng có chút lời chưa nói sai.
Ở lớp học, Tô Hoàn thuộc thành phần cá biệt, không hợp với lớp.
Nghĩ đến đây, cô chỉ có nước cười khổ, đều là nguyên chủ tạo nghiệt, nuôi nấng một đứa trẻ đáng yêu thành như vậy. Cô chỉ có thể kiên nhẫn chậm rãi đền bù vết thương trong lòng cậu bé mà thôi.
Cô cúi người, dịu dàng kêu Tô Hoàn dậy.
Cậu bé giật giật lông mày, ấn đường hơi nhíu lại, lại cuộn người chặt hơn, nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu àm Tô Tịch Nhược nghe không hiểu.
Cậu nhóc môi hồng răng trắng, gương mặt xinh đẹp đáng yêu, toàn thân mang theo hơi ấm, Tô Tịch Nhược không nhịn xuống, lại dùng hai ngón tay đi xoa bóp nhẹ hai cái, nhỏ giọng gọi: "Tô Hoàn, bé yêu, chuẩn bị rời giường đi học thôi con."
Tô Hoàn từ trong cổ họng rặng ra một âm thanh mềm mại: "Buồn ngủ..."
Tô Tịch Nhược vẻ mặt kinh ngạc mỉm cười nhìn Tô Hoàn.
Cô khai phá đến thuộc tính che dấu của Tô Hoàn sao?
Ngủ nướng?
Thôi được rồi, cậu nhóc shota này lớn lên giống như thiên sứ, làm cái gì đều đúng, đáng yêu muốn chết.
Chó thích liếm sắc đẹp không hề có nguyên tắc mà nghĩ, lại kêu Tô Hoàn vài tiếng. Lúc này bé mới có ý thức, bỗng nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, toàn bộ gươngn mặt nhỏ đều đỏ âu, chân tay luống cuống hỏi: "Mẹ... Mẹ ... Sao mẹ vào đây?"
"Kêu con rời giường ăn sáng, đợi chút nữa đi học nha."
Vẻ mặt Tô Tịch Nhược rất vô tội, nói: "6 giờ rưỡi, nhanh nhanh thức dậy đánh răng rửa mặt đi con."
Hừ, cô tuyệt đối không phải cảm thấy trò kêu nhóc shota rời giường rất dễ chơi, tuyệt đối không phải muốn nhìn thấy bộ dáng nhóc shota bé bỏng ngủ nướng làm nũng đáng yêu, cô dùng tâm hồn thuần khiết của mình ra bảo đảm.
Tô Hoàn ngồi ở trên giường, mới vừa thức dậy nên có chút không được tự nhiên, mặt vẫn còn đỏ, lẩm bẩm nói: "Mẹ... Con muốn thay quần áo... Mẹ... Mẹ đi ra ngoài trước được không?"
Tô Tịch Nhược nhấp môi cười cười, lần này không nói thêm gì nữa, trực tiếp rời đi.
Tính lên, hiện tại đã là tháng năm, tới tháng chín năm nay Tô Hoàn sẽ chính thức lên lớp 4.
Nhóc con giờ đã biết thẹn thùng biết riêng tư rồi...
Haizz, sao cô không xuyên qua sớm hai năm, sớm một chút khẳng định có thể nhìn thấy đủ loại thẹn thùng đáng yêu của Tô Hoàn... Tô Tịch Nhược tự nhiên có chút cảm khái.
Con trai đã chín tuổi, nghe lời hiểu chuyện, cô còn thực tuổi trẻ xinh đẹp, làn da trắng nõn, một chút vết nám cũng không có, dáng người quyến rũ hấp dẫn, cả người thoạt nhìn giống như mới 25 tuổi, hoàn toàn nhìn không ra đã có một đứa con chín tuổi, đi ở trên đường cái tỉ lệ quay đầu vẫn còn rất cao.
Hơn nữa, cuộc sống hiện tại cũng không tồi, trừ bỏ không có tiền.
Ăn xong cơm sáng, cô muốn đưa Tô Hoàn đi đi học, nhưng Tô Hoàn cõng cặp sách một đường xuống lầu, hơn nữa nghiêm túc nói với cô: "Mẹ đừng đưa, con đã trưởng thành, có thể tự đi học, không thể bởi vì đưa con đi học mà làm mẹ đi làm trễ, Tô Hoàn là con trai ngoan."
Cô dở khóc dở cười nhìn Tô Hoàn, hiện tại cô còn việc gì để làm nữa mà sợ trễ.
Nhưng Tô Hoàn đã sắp lên lớp 4, đúng thật là độ tuổi không thích cha mẹ đến trường đưa đón, trường học cách nhà cũng không xa.
Cô đi theo bé đến cửa lại dặn dò Tô Hoàn đừng nói chuyện hay trả lời người xa lạ, đề phòng kẻ lừa bán trẻ con.
Tô Hoàn: "Mẹ, con đều biết, mấy chuyện đó lúc con năm tuổi đã hiểu rồi."
Tô Tịch Nhược: " Ờ! "
Con trai quá hiểu chuyện, một chút cảm giác làm mẹ cũng không có.
Tô Hoàn nhìn cô đứng ở trước cửa nhà, do dự sau đó chạy tới ôm eo cô, gương mặt nhỏ mềm mại đáng yêu còn cọ cọ, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn mẹ lo cho con."
Sau khi nói xong, bé nhanh chân chạy mất hút.
Tô Hoàn chạy đến dưới lầu, bé chưa từng cảm thấy ấm áp như vậy, giống như những tia nắng sớm chiếu vào sâu tận trong lòng bé làm bé ấm áp tỏa nắng.
Hôm nay mẹ còn mua điểm tâm sáng cho bé.
Thật hạnh phúc quá đi.
Bé không muốn biết tại sao mẹ bỗng nhiên thay đổi tốt đến như vậy, nhưng bé sẽ nỗ lực đối xử tốt với mẹ, để mẹ vẫn luôn tốt như vậy với bé, vẫn luôn giống như hiện tại...
Tô Hoàn cõng cặp sách, một mình trên đường đi học.
Tô Tịch Nhược nhìn bóng dáng bé rời đi, cười cười, một lần nữa trở lại trong phòng, lại bắt đầu chăm chỉ tìm con đường kiếm tiền.
Lần này cô đặt ánh mắt vào một ít chương trình gameshow, hiện tại có vài chương trình sẽ mời người mới, vài chương trình chỉ mời những người có sắc đẹp... Kiếp trước, cô cảm thấy gameshow chỉ tạm được không xem nó là một nghề nghiệp, hiện tại đến bước đường cùng, tính toán đi thử vận may.
Sau khi xem lại sơ yếu lý lịch, cô lại dời mắt đặt sang một ít vai diễn bình thường. Dựa theo kinh nghiệm làm việc của nguyên chủ, rốt cuộc gameshow và điện ảnh đối với tình trạng hiện tại của cô tới nói, chỉ có dựa vào may mắn, chứ dựa vào người thì không được, nguyên chủ mang tiếng bình hoa, tham ăn biếng làm, vô tích sự, kinh nghiệm như vậy ai mà thèm thuê mướn.
Nhưng cô vẫn muốn đăng lý, tất cả vì nuôi sống con trai đáng yêu như thiên sứ của cô, cố lên.
Gửi sơ yếu lý lịch hết nguyên buổi sáng, cô đang muốn tìm gì đó nhét vào bao tử thì di động vang lên.
Cô chuyển cuộc gọi, đối diện là một giọng nữ dịu dàng lễ phép, hỏi cô: "Chào cô, tôi là nhân viên của đoàn phim Tuyết Mãn Đình, có phải cô vừa gửi sơ yếu lý lịch cho đoàn phim chúng tôi hay không vậy, cô muốn tham gia công khai tuyển chọn nhân vật Dung tiệp dư sao?"
Tô Tịch Nhược không ngờ, ngày hôm qua mới gửi sơ yếu lý lịch, nhanh như vậy đã có hồi âm, lập tức nói: "Đúng vậy."
"Như vậy, chiều nay chúng tôi sẽ ở tầng bốn công ty giải trí Vũ Dã thi tuyển chọn nhân vật Dung tiệp dư, xin mời cô hai giờ buổi chiều ngày hôm nay đến tầng bốn công ty giải trí Vũ Dã để chuẩn bị diễn thử."
Tô Tịch Nhược đồng ý, lại hỏi thêm một vài thông tin chi tiết và những việc cần chú ý, cúp máy, bắt đầu chuẩn bị cho buổi diễn thử.
**
1 giờ rưỡi chiều, cô đi vào quầy tiếp tân tầng một công ty giải trí Vũ Dã, sau khi báo tên thì được đưa cho một tấm thẻ tham quan, đi đến trước cửa thang máy.
trước khi tới, cô đã lên mạng tìm hiểu qua, Tuyết Mãn Đình là bộ phim cổ trang cung đấu mà công ty giải trí Vũ Dã đầu tư chế tác.
Từ quần áo, hóa trang đến đạo cụ đều đầu tư kỹ lưỡng, kịch bản dụng tâm mài giũa đã nhiều năm. Tuy rằng đạo diễn là một người mới, nhưng đạo diễn này đã cầm rất nhiều bằng cấp trong tay, chuyên ra nước ngoài tiến tu học nhiều điều mới.
Tuyết Mãn Đình là do anh tự chế tác, vô cùng nghiêm túc, dốc hết sức lực muốn dựa vào bộ phim này gây tiếng vang trong giới đạo diễn trong nước.
Nam nữ chủ cũng chưa chọn được ai, nhưng xem thành viên chế tác, khẳng định sẽ mời minh tinh hạng A nhận vai.
Một bộ phim cổ trang lớn như vậy, hiếm khi được công khai tuyển chọn, là một cơ hội rất tốt, cô muốn nắm chắc cơ hội lần này.
Cô đeo thẻ đứng chờ thang máy, âm thanh đinh linh vang lên, cửa thang máy mở ra, bên trong là một người đàn ông cao lớn mặc một bộ đồ bình thường màu đen, đối phương đeo khẩu trang cùng kính râm, nhìn không ra là ai, chỉ nhìn sơ qua đoán chắc là một người minh tinh nào đó.
Bên cạnh người này còn có hai người đàn ông trẻ tuổi cũng ăn mặc bình thường đứng hai bên, rất giống trợ lý.
Không biết có phải phát hiện ánh mắt của cô hay không, người đàn ông cao to đeo khẩu trang kia quay đầu lại nhìn cô, sau khi nhìn thấy cô, hiện ra chút chán ghét nhăn lại lông mày.
Người đàn ông cao to đeo khẩu trang kia dùng một loại giọng điện châm chọc trào phúng nói với cô: "Thật đủ đua đòi mà, đã bị khai trừ rồi còn nghĩ cách trà trộn vào, mặt thật dày."
Tô Tịch Nhược không rõ chuyện gì, vẻ mặt kỳ quái nhìn người đàn ông cao to đeo khẩu trang kia.
Người đàn ông cao to đeo khẩu trang kia cười lạnh: "Nhưng dù cô làm cách nào chen chân vào đây cũng vô dụng, hết hy vọng đi, làm cách nào tôi cũng chướng mắt cái loại đàn bà lăng loàn như cô, chỉ biết dùng những trò bỉ ổi."
Tô Tịch Nhược lạnh mặt, không nói một câu.
Rốt cuộc có thể là do nguyên chủ gây ra, cô không rõ ràng tình huống như thế nào nên cũng không thể tùy ý mở miệng phản bác, chỉ là nhàn nhạt nói: "Một nhân vật công chúng như anh thật cái gì cũng dám nói, trong thang máy có camera, không sợ truyền ra ngoài sao?"
Cửa thang máy mở ra, đã tới lầu bốn, cô cũng không quay đầu lại, bước chân rời khỏi thang máy.
Sắc mặt người đàn ông cao to đeo khẩu trang kia khẽ thay đổi, nhìn CAM trên góc thang máy, cảm thấy vừa mới rồi nhất định là bản thân bị Tô Tịch Nhược chọc tức mới xem nhẹ chuyện trong thang máy có CAM.
Cửa thang máy một lần nữa đóng lại, người bên trong hình như có chút bất an, trong đó có một người tuổi trẻ người nhìn người đàn ông cao to đeo khẩu trang kia nói: "Anh Mộ cứ yên tâm, để em liên lạc với phòng điều khiển, nhờ bọn họ xóa đoạn đối thoại vừa rồi."
Mộ Mộc Trần lạnh lùng, xụ mặt nói: "Thuận tiện đi tra một chút, sao con nhỏ đó lại xuất hiện ở chỗ này, chú ý một chút, đừng để con đó lại gần tôi. Nếu không tôi không biết bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì nữa đâu."