Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân

Chương 79






"Cậu muốn biết?" Lâm Diệu liếc Hứa Hoài Hiên.

Hứa Hoài Hiên chớp mắt, như một đứa trẻ tò mò nhìn Lâm Diệu.

Lâm Diệu không giấu được vẻ u sầu nói: "Cậu mang thai một đứa chẳng phải sẽ biết sao?"
Hứa Hoài Hiên giật mình, theo bản năng nhanh chóng dùng tay che bụng, ánh mắt ai oán.

"Cậu cũng là Đệ Hôn?"
Hứa Hoài Hiên nói: "Anh không biết?"
Lâm Diệu lắc đầu, cậu thật sự không biết: "Hứa đại phu chưa nói.

Sao có thể trùng hợp như vậy, tình cờ đều xuyên thành Đệ Hôn?"
"Ai biết được, có lẽ là đang trả thù chúng ta." Hứa Hoài Hiên nói xong, trịnh trọng nhấn mạnh: "Nhưng tôi là đàn ông chân chính, tuy rằng cong, nhưng sĩ khả sát bất khả nhục*, tuyệt đối không thể sinh con, đời này không thể nào.

Ai dám mưu đồ với bụng của tôi, tôi sẽ giết chết hắn."
(*Kẻ sĩ có thể chết chứ nhất quyết không chịu làm những điều gì ô danh)
Hứa Hoài Hiên nói cực kỳ hung ác, Lâm Diệu lại căn bản không để trong lòng, chỉ buồn bã nói: "Tôi lúc trước cũng đã nghĩ như vậy.

Cậu còn trẻ, không biết xã hội hiểm ác và hiện thực tàn nhẫn."
Cậu vừa nói vừa nghiêm túc vỗ vai Hứa Hoài Hiên.

Nhớ trước đây cậu cũng không muốn sinh con, ai biết sẽ trời xui đất khiến mà mang thai, mang thai thì mang, không thể bỏ, hơn nữa nơi này là cổ đại, ai biết phá thai có thể chết hay không.

Vẻ mặt Hứa Hoài Hiên rạn nứt, như là nghĩ đến chuyện rất đáng sợ, liền nói sang chuyện khác: "Không nói, không nói, chuyện này thật sự rất đáng sợ.

Nói cho tôi biết anh đã thay đổi cốt truyện như thế nào? Tôi nhớ rõ trong nguyên tác lúc này Lâm Diệu đã bị Tần Chí giết từ lâu rồi đúng không?"
Lâm Diệu gật đầu, tiếp theo nói ngắn gọn mình làm sao thoát chết, lại đóng kịch lừa lòng tin của Tần Chí như thế nào.

Hứa Hoài Hiên nghe mà sững sốt.

Chờ nghe xong, nhìn Lâm Diệu trên mặt lộ ra vẻ kính nể: "Vẫn là anh lợi hại, đóng kịch ở trước mặt Tần Chí cũng có thể không bị vạch trần.


Tôi thì khác, Hứa Hoài Hiên vốn là tên ngốc, tôi lại không thể giả ngu, đóng kịch liền mượn cách đập vỡ đầu để thay đổi tình thế, ai ngờ diễn không tốt, suýt nữa tự chuốc lấy họa bị hoài nghi.

Sau đó tôi bị hãm hại, hoài nghi là bị ma quỷ nhập, cũng ít nhiều có liên quan tới chuyện này."
Lâm Diệu kỳ thật có thể đoán được, cậu là diễn viên, diễn xuất là công việc của cậu, bởi vậy có thể diễn xuất không sơ hở không bị phát hiện.

Nhưng đối với người bình thường, diễn xuất là chuyện rất khó khăn, nếu không làm tốt bất cứ cử động, ánh mắt, biểu cảm nào, thì sẽ không hiệu quả.

Chưa kể khi đóng kịch nếu chột dạ căng thẳng, càng trăm ngàn sơ hở.

Hai người sau đó lại hàn huyên về cốt truyện, Hứa Hoài Hiên cũng biết hiện tại cốt truyện đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, chuyện xảy ra sau đó cũng không thể đoán trước được.

Trong khi nói chuyện, Hứa Hoài Hiên luôn cảm thấy cái tên Lâm Diệu này nghe rất quen tai.

Chỉ là nhất thời Hứa Hoài Hiên không biết đã nghe thấy ở đâu.

Nhưng lúc này nhắc tới diễn xuất và kỹ thuật diễn xuất, Hứa Hoài Hiên đột nhiên nhanh trí, lập tức nhớ tới tại sao lại cảm thấy tên này quen thuộc.

Ở hiện đại, mặc dù Hứa Hoài Hiên không hứng thú lắm với những người nổi tiếng, nhưng cũng có một người bạn cùng phòng ký túc xá rất thích buôn chuyện.

Bạn cùng phòng kia luôn luôn ở ký túc xá nhắc tới Lâm Diệu.

Nói hắn đang quay một bộ phim truyền hình gì, hay có tai tiếng với nữ minh tinh nào.

Hứa Hoài Hiên không muốn nghe cũng không được.

Cậu ta nhìn Lâm Diệu, không biết sao liền nghĩ tới đại minh tinh Lâm Diệu nổi tiếng mà bạn cùng phòng hay nhắc tới.

Cậu ta vừa nghĩ vừa cân nhắc điều đó không có khả năng, đại minh tinh chỉ có thể nhìn thấy trên TV lại xuất hiện trước mặt mình, còn cùng xuyên vào một quyển sách?
Điều này chắc cũng quá viển vông.

"Trong hiện thực anh cũng tên là Lâm Diệu sao?" Hứa Hoài Hiên thử dò hỏi.

Lâm Diệu gật đầu.

Hứa Hoài Hiên dừng một chút, ngập ngừng hỏi: "Anh và đại minh tinh trên TV, Lâm Diệu, người đã quay bộ phim truyền hình《 Lãng Đào Sa 》, không phải là cùng một người chứ?"
Hứa Hoài Hiên hỏi xong nhìn Lâm Diệu với ánh mắt thấp thỏm lại kích động.

Lâm Diệu cười nói: "Là tôi."
Sau khi cậu nói xong, Hứa Hoài Hiên vẻ mặt đầy khiếp sợ và kích động, suýt nữa nhảy ra khỏi giường, nhưng còn chưa kịp nhảy lên, đã bị vết thương làm đau, nhanh chóng nằm trở lại.

"Cậu cẩn thận một chút, đừng lộn xộn." Lâm Diệu giật mình, vội vàng dặn dò.

Hứa Hoài Hiên kích động nhìn Lâm Diệu: "Không sao, tôi cảm thấy tôi hiện tại không sao cả."
Lâm Diệu không biết nên khóc hay cười, không ngờ cậu còn có thể có tác dụng thần kỳ này.

Hứa Hoài Hiên trước kia ốm yếu không có một chút tinh thần, giờ lại tinh thần toả sáng, nét mặt hồng hào.

"Cậu là fan của tôi à?"
"Không phải."
Lâm Diệu: "......"
"Nhưng từ giờ trở đi, em sẽ là fan của anh." Hứa Hoài Hiên tràn ngập chờ mong nói: "Đại ca, Lâm đại minh tinh, anh có thể đưa em đi không? Em nghe lời hiểu chuyện, có thể bưng trà đưa nước, bóp chân đấm vai, anh nói cái gì em làm cái đó, tuyệt đối không làm vướng tay chân.

Thành tâm cầu đi theo."
Hứa Hoài Hiên là một tiểu thái kê* gặp phải đại thần mãn cấp, đương nhiên phải nhanh chóng ôm lấy đùi vàng.

(*tay mơ, chỉ những người yếu kém, không có năng lực)
Tục ngữ nói rất đúng, ở dưới đại thụ sẽ có bóng mát.

Lâm Diệu bị chọc cười: "Cậu bao nhiêu tuổi? Tôi hỏi trong hiện thực."
"Hai mươi, mới là sinh viên năm hai.

Em ngày thường chơi game, rất ít xem tiểu thuyết, đêm đó cũng là nhất thời tò mò, ai ngờ xem liền hôn mê bất tỉnh, mở mắt ra lại ở đây."

"Vậy cậu nhỏ tuổi hơn tôi." Lâm Diệu nói: "Đưa cậu theo không thành vấn đề, nhưng cậu phải chữa lành vết thương, độc của Tần Chí còn phải dựa vào cậu."
Hứa Hoài Hiên lúc này mới tràn đầy tự tin: "Yên tâm, nhất định không thành vấn đề.

Chờ em khỏe hơn, em có thể giải độc."
Nghĩ đến giải độc xong, mình liền ôm hai cái đùi vàng, Hứa Hoài Hiên tức khắc tăng thêm tự tin, tràn đầy nhiệt tình.

Từ nay về sau, tiền đồ của mình sẽ đầy tươi sáng.

Rốt cuộc cốt truyện hiện tại đã bị Lâm Diệu thay đổi, Tần Chí giải xong độc, cũng sẽ không tàn nhẫn thô bạo giống như nguyên tác, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm chết không người nhặt xác.

Lại nói Tần Chí thực sự nên cảm ơn Lâm Diệu, chỉ tiếc đối phương hiển nhiên cũng không biết Lâm Diệu đã vô tình thay đổi cuộc đời y.

Bởi vì một lần nữa có hy vọng, tâm như tro tàn vì bị Phó Lẫm làm bị thương của Hứa Hoài Hiên cũng dần dần khôi phục.

Mấy ngày nay tình trạng hôn mê của Hứa Hoài Hiên ngày càng tệ hơn cũng liên quan rất lớn tới mất đi hy vọng.

Phó Lẫm đột nhiên chỉa kiếm vào muốn giết cậu, Hứa Hoài Hiên thực sự rất khổ sở tuyệt vọng, hiện tại cậu cha không thương mẹ không yêu, bằng hữu khó khăn lắm mới kết giao quay đầu liền đòi giết cậu, Hứa Hoài Hiên lúc ấy thực sự không muốn sống nữa.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Lâm Diệu, biết Lâm Diệu cũng xuyên tới, còn nhanh chóng ôm lấy hai cái đùi vàng, Hứa Hoài Hiên lại nghĩ thông suốt, thầm nghĩ Phó Lẫm là cái gì, tại sao phải vì Phó Lẫm mà chết?
Cái loại khốn nạn vong ân phụ nghĩa, bạch nhãn lang* này, vì hắn mà thương tâm khổ sở rơi một giọt nước mắt, cũng không đáng!
(*chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo)
Hứa Hoài Hiên hối hận lúc trước không nên cứu hắn, nhưng nếu làm lại lần nữa, có lẽ cậu vẫn không thể thấy chết mà không cứu.

Từ nhỏ Hứa Hoài Hiên đã mềm lòng, không toan tính nhiều, sống vô cùng giản dị.

Hứa Hoài Hiên đã khỏe hơn, Lâm Diệu sau khi nói chuyện xong chuẩn bị rời đi, bảo cậu ta nghỉ ngơi cho tốt.

Nhưng Hứa Hoài Hiên lại luôn có chuyện muốn nói, lúc thì phàn nàn với Lâm Diệu về phong tục, lúc thì kể lể về bạn cùng phòng.

Hiện tại chỉ có hai người mới có thể nghe hiểu lẫn nhau, Lâm Diệu cũng đã lâu không nói chuyện phiếm thoải mái như vậy, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

Hứa Hoài Hiên còn tò mò hỏi Lâm Diệu: "Anh và Đổng Khiết thật sự đã từng yêu nhau sao? Những tai tiếng đó là thật hay giả."
Lâm Diệu nói: "Không có, là công ty của cô ấy muốn cọ nhiệt, chúng tôi căn bản không thân."
"Bên ngoài đã đồn đại quan hệ của anh và Lý Tiểu Lộ không tốt, fan thường xuyên xé lẫn nhau, anh và cô ấy thật sự không có quan hệ gì sao?"
"Giả.

Nếu có cơ hội vẫn có thể hợp tác, fan xé nhau, không liên quan gì đến minh tinh.

Có vài fan xé rách mặt, quan hệ của minh tinh vẫn rất tốt.

Dù sao thì mọi người đều là vì lợi ích."
"............"
Ngoài sân, hoàng hôn nặng nề, trăng lưỡi liềm treo cao phía chân trời, tưới xuống ánh sáng màu bạc.

Tần Chí cả người phủ sương trở lại nhà gỗ, xa xa liền nghe được tiếng cười của Lâm Diệu và Hứa Hoài Hiên.

Nhà gỗ sáng ánh nến, theo gió nhẹ nhàng lay động, bóng dáng Lâm Diệu được ánh nến phản chiếu trên cửa sổ, đặc biệt ấm áp đẹp đẽ.

Chạng vạng, Lâm Diệu bỗng nhiên nói muốn ăn quả đào, Tần Chí không hề nghĩ ngợi liền đi hái cho cậu.

Trên ngọn núi phía tây dược cốc có một số cây đào, quả đào rất to và ngọt, những quả đào này đều là hoang dã, lúc trước Lâm Diệu ăn qua vài lần và rất thích.

Tần Chí hái được một rổ đào trở về, để Lâm Diệu dễ ăn, còn rửa sạch bằng nước trước, rồi mới đưa vào cho Lâm Diệu.

Y tràn đầy vui sướng khi hái đào cho Lâm Diệu, không chút nào phát hiện đây chỉ là kế sách dụ y đi của Lâm Diệu thôi.

"Sao lại tới đây?" Tần Chí đẩy cửa tiến vào hỏi.

Lúc nãy nghe được tiếng bước chân, hai người Lâm Diệu liền không nhắc tới chuyện hiện đại.

"Ngươi đi rồi, ta nhàn rỗi không có việc gì, ra ngoài đi dạo, nhìn thấy cậu ta tỉnh, liền vào trò chuyện với cậu ta."
Lâm Diệu trả lời với nét mặt rất tự nhiên, trôi chảy, Hứa Hoài Hiên thấy vậy rất khâm phục.


Tần Chí không chú ý tới Hứa Hoài Hiên, nếu không chắc chắn phát hiện chút sơ hở.

Y đưa quả đào đã rửa sạch cho Lâm Diệu: "Rửa sạch rồi, trực tiếp ăn đi."
Quả đào y đưa cho Lâm Diệu vừa to vừa đỏ, trông rất mỹ vị ngon miệng.

Lâm Diệu nhanh chóng cắn một miếng, hai mắt sáng ngời khen: "Thật ngọt, ăn ngon lắm."
"Đó là đương nhiên." Tần Chí được khen đuôi lông mày mang ý cười, lại tỏ ý cầu khích lệ nói: "Trẫm hái đều là chỗ cao nhất tốt nhất."
Lâm Diệu nghe vậy cười nhìn Tần Chí: "Bệ hạ thật lợi hại."
Khóe môi Tần Chí nhếch lên: "Diệu Diệu thích ăn là được.

Bên kia còn có rất nhiều cây đào, nếu ngươi thích, trẫm sẽ phái người chuyển về cung."
Như vậy Lâm Diệu có thể ăn đào tươi mỗi ngày.

Lâm Diệu nghĩ dời tới dời lui phiền toái, liền nói: "Quên đi, đào này và đào trong cung kỳ thật cũng không khác gì."
Tần Chí gật đầu, lại từ trong giỏ lấy ra mấy cành hoa đưa cho Lâm Diệu, nói những bông hoa này là khi y hái đào nhìn thấy, thấy rất đẹp, liền thuận tiện hái về cho cậu.

Mấy bông hoa kia mới vừa nở rộ, còn mang theo sương đêm.

Lâm Diệu phát hiện đó thực ra là hoa hồng, cánh hoa đỏ tươi, trên cành đã cắt bỏ gai, chỉ có một ít gai gãy ở ngọn.

"Ngươi bỏ gai đi à?" Lâm Diệu hỏi.

Tần Chí gật đầu: "Hoa này tuy đẹp, nhưng gai dễ làm tổn thương, nên trẫm đã gỡ xuống.

Bên trên còn một ít, cẩn thận đừng đụng vào."
Lâm Diệu cười nói vâng, vừa ăn đào vừa ngửi mùi hoa, vẻ mặt hài lòng sung sướng.

Hứa Hoài Hiên không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh này, cằm sắp rơi xuống đất vì kinh ngạc.

Khi xuyên tới, trong đầu Hứa Hoài Hiên ấn tượng nhất chính là nhân vật phản diện Tần Chí.

Xét cho cùng, trong nguyên tác, Tần Chí lạnh nhạt vô tình, tàn nhẫn thô bạo, giết người như cỏ rác.

Người bị y bắt được, phần lớn đều sống không bằng chết.

Có mấy lần Hứa Hoài Hiên nằm mơ đều mơ thấy mình bị Tần Chí bắt được, bị lột da rút gân, sống sờ sờ đau chết.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, tên bạo quân nghe nói tàn bạo bất nhân kia, thế nhưng cũng có một mặt ôn nhu săn sóc như vậy
Hứa Hoài Hiên lập tức bội phục Lâm Diệu vô cùng, có thể biến đại phản diện thành dáng vẻ hiện giờ, thủ đoạn của Lâm Diệu quả nhiên cao siêu.

Dù sao nếu là cậu xuyên thành pháo hôi Lâm Diệu, nhất định sẽ sống không quá ba chương dưới mắt Tần Chí.

Hứa Hoài Hiên tự mình biết mình.

"Các ngài có thể quan tâm bệnh nhân một chút không?" Giọng nói yếu ớt của Hứa Hoài Hiên vang lên: "Ta còn muốn sống lâu một chút."
Đôi mắt Hứa Hoài Hiên sắp mù.

Lâm Diệu sửng sốt, quay đầu nhìn Hứa Hoài Hiên, cười nói: "Thực xin lỗi, ta quên mất ngươi vẫn ở đây."
Hứa Hoài Hiên hóa đá.

Đùi của đại ca quả nhiên không dễ ôm như vậy, tâm hồn của cậu đã chịu tổn thương thật lớn..