Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân

Chương 84




Hứa Hoài Hiên cũng không biết suy nghĩ trong lòng Hứa Bồi, nhưng không hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm giác nguy hiểm. Hứa Hoài Hiên nhíu mày, hơi nghi hoặc, rồi lại nhanh chóng quên mất việc này.

Tiệc tối dành cho hoàng hậu, nên được chuẩn bị theo quy cách yến hội cao nhất. Tất cả các đầu bếp của Hứa phủ đều tham gia, Hứa Bồi thậm chí còn mời rất nhiều đầu bếp trong thành.

Hứa phủ động tĩnh lớn như vậy tự nhiên gây chấn động cả bên trong lẫn bên ngoài phủ, phải biết rằng lần trước Hứa phủ náo nhiệt như thế, là lúc Hứa Hoài Hiên chào đời, đây lại là khách quý nào, mới có thể khiến Hứa phủ coi trọng như vậy.

Người ngoài bàn tán sôi nổi, nhưng cũng không đoán được chân tướng, càng không biết hoàng hậu và hoàng tử của Tần quốc ở cách bọn họ không xa.

Tiệc tối chính thức bắt đầu, Lâm Diệu đương nhiên ngồi ở thượng vị. Trước khi khai tiệc, bà vú cũng ôm Duyệt Duyệt đi, để tránh ảnh hưởng Lâm Diệu.

Duyệt Duyệt bám lấy Lâm Diệu không chịu đi, bé thích phụ thân nhất, muốn ở bên cạnh phụ thân. Lâm Diệu không còn cách nào khác, chỉ có thể kiên nhẫn dỗ dành bé, mất một lúc lâu mới dỗ được Duyệt Duyệt.

Bữa tiệc có các món ăn phong phú, hình thức tinh tế, sắc hương đều đầy đủ, những người hầu phục vụ bên cạnh cũng rất biết quy củ.

Hứa Bồi cảm thấy xấu hổ về chuyện lần trước, việc đầu tiên là kính rượu nhận tội với Lâm Diệu: "Thần không biết cách dạy con, nên đã để cho nghiệt tử xúc phạm hoàng hậu, xin hoàng hậu thứ tội. Thần trước tiên tự phạt mình ba ly."

Lâm Diệu không ngăn cản, chờ Hứa Bồi uống xong mới nói: "Việc này không cần nhắc lại, ta tin tưởng cách đối nhân xử thế của Hứa đại nhân. Chỉ là Hứa Bành là kẻ tâm tư ác độc, Hứa đại nhân cần phải nghiêm trị."

Hứa Bồi thề thốt: "Hoàng hậu yên tâm, Lê thị và Hứa Bành tàn nhẫn độc ác, lại có thể động thủ với người thân, từ nay về sau hai người bọn họ không còn quan hệ với Hứa phủ. Hạ quan xin đa tạ hoàng hậu đã cứu mạng con trai ta."

Lâm Diệu lắc đầu nói: "Cứu hắn không phải ta, ngày khác nếu gặp sư phụ, ta sẽ thay ngươi nói cảm tạ ngài."

"Tạ ơn Hoàng hậu."

Trong bữa tiệc, Hứa phu nhân rất ít nói chuyện, một lòng đều đặt trên người Hứa Hoài Hiên, quan tâm nhìn cậu, liên tục thấp giọng khuyên cậu ăn nhiều hơn. Trong tưởng tượng của bà, khoảng thời gian này Hứa Hoài Hiên ở bên ngoài nhất định màn trời chiếu đất, chịu rất nhiều cực khổ, khó trách trông gầy đi rất nhiều.

Hứa Hoài Hiên còn có thể chấp nhận mấy thứ khác, nhưng khi mẹ nói về việc gầy, Hứa Hoài Hiên liền cảm thấy có chút quá mức.

"Nương thật sự nghĩ con gầy?" Hứa Hoài Hiên hỏi một cách hoài nghi, rõ ràng là cậu béo hơn trước rất nhiều, nói cậu gầy cũng quá lừa mình dối người.

Hứa phu nhân ôn nhu nhìn Hứa Hoài Hiên, lại cười nói: "Thật sự, A Hiên ăn nhiều chút, không có gì quan trọng hơn thân thể."

Bà vừa nói vừa gắp không ít thịt cho Hứa Hoài Hiên.

Hứa Hoài Hiên bóp thịt trên bụng, nhìn mẹ cậu đang vờ như không thấy, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn im lặng ăn thịt.

Mặc kệ, mỹ vị trước mặt, vẫn là ăn trước rồi nói, về phần giảm cân, cũng chờ ăn no rồi mới từ từ giảm.

Chuyến đi tới Duyên Châu của Lâm Diệu lần này là vì Hứa Hoài Hiên, nên dựa vào thân phận của mình, rất phóng đại khen ngợi Hứa Hoài Hiên.

Nói Hứa Hoài Hiên không chỉ có công cứu bệ hạ, còn đa mưu túc trí giúp họ giải quyết một mật án, chỉ là việc này cơ mật, hiện tại không thể nói ra.

Từng lời từng chữ của Lâm Diệu đều nhắc Hứa Hoài Hiên, luôn miệng khen ngợi, Hứa Bồi nghe được rất vui mừng, càng nhìn Hứa Hoài Hiên càng thấy hài lòng.

Hứa Hoài Hiên làm sao không biết Lâm Diệu đang rất cố gắng để giúp mình tạo hảo cảm, thừa dịp không ai chú ý, Hứa Hoài Hiên nhanh chóng nháy mắt với Lâm Diệu, giơ ngón tay cái lên ý bảo Lâm Diệu có nghĩa khí.

Sau bữa tiệc, Hứa Hoài Hiên bị Hứa Bồi gọi đi hỏi chuyện, chuyện do Hứa Bành làm, trước mặt hoàng hậu ông không thể hỏi nhiều, chỉ có thể một mình tìm Hứa Hoài Hiên hỏi rõ ràng.

Lâm Diệu được bố trí ở tại thiên viện. Tuy là thiên viện, nhưng trước khi cậu đến, Hứa Bồi đã sớm phái người thay đệm chăn và đồ dùng, đều là quy cách tốt nhất.

Thời điểm Thanh Dụ kể, Lâm Diệu cũng không để ý, đối với chuyện ăn, mặc, ở, đi lại, cậu kỳ thật rất tùy ý, cũng không quá cầu kỳ. Huống hồ bọn họ ngày mai rời đi, cũng không cần thiết quá mức phô trương.

Duyệt Duyệt lúc này không buồn ngủ, Lâm Diệu liền cầm một cái trống bỏi chơi với bé. Duyệt Duyệt bị thu hút bởi âm thanh thanh thúy của trống bỏi, múa may đôi bàn tay ngắn nhỏ tròn trịa để nắm lấy nó.

Tiểu hài tử rất ham chơi, nhưng cơn buồn ngủ cũng nói đến là đến, Lâm Diệu thấy Duyệt Duyệt đang chơi bắt đầu ngáp, liền nhẹ nhàng vỗ về và hát ru.

Duyệt Duyệt hoàn toàn không có sức chống cự với lời ru của Lâm Diệu, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đúng lúc này, Hứa Hoài Hiên lại đến gõ cửa, cậu ta biết ngày mai Lâm Diệu chuẩn bị rời đi, cho nên vẫn còn có chuyện muốn nói Lâm Diệu.

Lâm Diệu rời đi, cả hai không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại nhau. Ở hiện đại giao thông phát triển, cũng không có chênh lệch thân phận, gặp mặt rất dễ dàng, nhưng ở đây lại khó khăn.

Thanh Dụ ở trong phòng trông Duyệt Duyệt, Lâm Diệu khoác áo choàng và đi ra sân để trò chuyện với Hứa Hoài Hiên.

"Hứa đại nhân hỏi cậu cái gì?"

Hứa Hoài Hiên không hề giấu giếm nói: "Chuyện của Hứa Bành, còn có quá trình em được cứu. Anh yên tâm, em đã nói những gì nên nói, không nên nói thì không nhắc đến một chữ nào."

"Ừ." Lâm Diệu gật đầu. Cậu tin tưởng Hứa Hoài Hiên vẫn có chừng mực.

Chuyện giữa Tần Hựu và quốc sư Tề quốc rất quan trọng, hiện tại còn không thể nói cho Hứa Bồi.

Hứa Hoài Hiên nhìn Lâm Diệu, rất bất đắc dĩ nói: "Anh xác định ngày mai rời đi sao? Duyên Châu còn có rất nhiều nơi để chơi."

"Chờ lần sau có cơ hội lại đến chơi." Lâm Diệu cười nói: "Duyệt Duyệt sắp tổ chức mãn nguyệt yến trong cung, tôi phải về trước."

Hứa Hoài Hiên trong mắt đầy ẩn ý nói: "Mãn nguyệt yến rõ ràng còn mấy ngày nữa, anh kỳ thật là nóng lòng muốn gặp Tần Chí phải không?"

Lâm Diệu bị nói trúng, cũng không che giấu, thản nhiên nói: "Ừm, đúng vậy. Tôi đã không gặp y gần một tháng. Vốn dĩ nói xử lý xong chính sự sẽ tới, kết quả việc nối tiếp nhau, không thể đi. Hiện tại cậu không yêu đương, chờ khi nào cậu yêu đương thì sẽ hiểu."

Hứa Hoài Hiên thoải mái nói: "Em cảm thấy độc thân khá tốt, muốn làm gì thì làm. Nhưng sau khi anh đi, em cũng không có bạn, một người để nói chuyện cũng không có."

"Tại sao lại không có?" Lâm Diệu nhìn chung quanh: "Không phải cậu nói Phó Lẫm còn đi theo sao? Nếu cậu có chuyện phiền lòng, cũng có thể nói với hắn."

Hứa Hoài Hiên bĩu môi: "Hắn? Vẫn là thôi đi."

Sau đó hai người lại hàn huyên chút chuyện khác, khi đang nói Hứa Hoài Hiên bỗng nhiên hạ giọng hỏi Lâm Diệu: "Em vẫn luôn suy nghĩ. Anh nghĩ chúng ta có thể xuyên trở về hay không? Lúc ấy em ngất xỉu rồi sau đó xuyên thư, không chừng còn có thể xuyên trở về? Chờ đến lúc em tỉnh lại, có lẽ chỉ là cảm giác như mình nằm mơ?"

Lâm Diệu sững sờ trước câu hỏi, kỳ thật cậu chưa từng nghĩ tới chuyện xuyên trở về, thứ nhất cậu là cô nhi, cũng không vướng bận nhiều với xã hội hiện đại, thứ hai cậu rơi vách núi xuyên qua, vách núi cao như vậy, cậu căn bản không thể còn sống.

Cậu vẫn luôn cho rằng xuyên thư là sinh mệnh thứ hai trời ban cho mình, nhưng Hứa Hoài Hiên dường như không nghĩ vậy?

Lâm Diệu vốn muốn thuyết phục Hứa Hoài Hiên theo hướng tốt, nhưng lời nói đến bên miệng lại do dự, cuối cùng vẫn lựa chọn nói ra sự thật. Sự thật có lẽ rất tàn khốc, nhưng Hứa Hoài Hiên phải chấp nhận nó.

Lâm Diệu nghiêm túc nhìn Hứa Hoài Hiên: "Cậu cho rằng mình còn sống sao?"

"Đương nhiên, em chỉ là chóng mặt thôi." Hứa Hoài Hiên nói rồi lại trở nên không chắc chắn, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Ý anh là em đã chết? Sao có thể? Cơ thể em vẫn luôn rất tốt, chỉ thức khuya, hôn mê một đêm, sao có thể chết?"

Lâm Diệu ra hiệu cho Hứa Hoài Hiên đừng kích động, lại an ủi nói: "Cậu đừng vội, tôi kỳ thật cũng không xác định. Tôi chỉ cảm thấy chúng ta cùng xuyên tới, hẳn là tồn tại một số điểm giống nhau. Ví dụ, cùng xem qua quyển sách kia, đồng thời gặp tai nạn nào đó. Nhưng cậu nói cũng đúng, tình huống của tôi khác với cậu, có lẽ cậu không sao cả."

Hứa Hoài Hiên nghe vậy cười khổ, làm sao cậu ta không biết những lời của Lâm Diệu kỳ thật là đang an ủi mình.

"Lâm ca, anh có muốn xuyên trở về không?"

Lâm Diệu lắc đầu: "Tôi không nghĩ tới. Tôi là cô nhi, cũng không có gì vướng bận. Huống hồ thân thể của tôi đã không còn, mặc kệ nơi này là nơi nào, có lẽ chỉ là một thế giới do người khác tùy ý sáng tạo ra. Nhưng hiện tại nơi này có người tôi quan tâm, tôi sẽ ở bên họ đến cuối đời."

Hứa Hoài Hiên buồn bã ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng tròn trên bầu trời, thương cảm nói: "Nhưng thế giới kia em vẫn còn gia đình, ba mẹ của em rất yêu thương em, bọn họ làm việc chăm chỉ kiếm tiền để em và em trai có thể sống tốt hơn. Tuy rằng cha mẹ nơi này cũng rất thương em, nhưng..."

Khi nói chuyện, đôi mắt của Hứa Hoài Hiên ươn ướt, giống như chớp mắt thì nước mắt sẽ rơi xuống, mũi cũng cay cay.

Hứa Hoài Hiên thấy thế vội vàng hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén mọi cảm xúc của mình, sau đó dường như không có việc gì mà dời đi tầm mắt nói: "Quên đi, đừng nói đến chuyện này nữa, cũng may em còn có em trai, có thể giúp em chăm sóc ba mẹ. Lâm ca, bây giờ đã muộn rồi, anh hãy nghỉ ngơi sớm đi, em không làm phiền anh."

Nói xong Hứa Hoài Hiên liền nhanh chóng chạy ra ngoài sân, Lâm Diệu còn nhìn thấy Hứa Hoài Hiên đưa tay lau nước mắt. Cậu ta đứng tại chỗ một hồi, cuối cùng không còn cách nào khác mà về phòng.

Việc chết rồi xuyên vào sách đối với Lâm Diệu mà nói là chuyện may mắn, nhưng đối với Hứa Hoài Hiên, lại không biết đó có phải là một điều may mắn hay không.

Nhưng Hứa Hoài Hiên trời sinh tính lạc quan, hiện tại chỉ là nhất thời khó chấp nhận, chắc chắn có thể nghĩ thông suốt.

Hứa Hoài Hiên chạy một mạch về phòng, nước mắt bị cậu cố gắng nuốt xuống, nhưng ngực lại nghẹn muốn chết, khiến cậu có chút khó thở.

Hứa Hoài Hiên ngồi xuống một lúc, lại đẩy cửa bước ra sân, bảo người hầu theo bên người đem rượu tới.

Người hầu nhanh chóng đem rượu tới, Hứa Hoài Hiên lúc này chỉ muốn say để giải ngàn sầu, xốc lên vò rượu liền bắt đầu uống hết chén này đến chén khác.

Hứa Hoài Hiên uống vừa nhanh vừa vội, cả người bi thương.

Mà lúc này trên đại thụ ở góc tường, Phó Lẫm ẩn thân ở tán cây yên lặng nhìn Hứa Hoài Hiên.

Người hầu bị Hứa Hoài Hiên đuổi đi, hiện tại trong sân chỉ còn lại mình cậu.

Phó Lẫm nhìn Hứa Hoài Hiên chăm chú, đợi một lúc sau, đột nhiên phi thân rơi xuống đất đi đến bên cạnh Hứa Hoài Hiên, bắt lấy tay cầm chén rượu của cậu.

Hứa Hoài Hiên tức giận quay đầu lại, Phó Lẫm vốn nghĩ rằng Hứa Hoài Hiên sẽ tức giận khi nhìn thấy mình, nhưng lại đối diện với ánh mắt say khướt của Hứa Hoài Hiên.

"Ngươi... ngươi là ai?" Hứa Hoài Hiên ngay cả Phó Lẫm cũng không nhận ra, nổi giận đùng đùng nói: "Ngươi dựa vào cái gì đoạt rượu của ta? Ngươi buông ta ra!"

Phó Lẫm nhìn tình cảnh này, cũng không biết nên thấy may mắn hay là bất đắc dĩ.

Hắn vẫn chưa buông tay Hứa Hoài Hiên, ngược lại còn thẳng thừng khuyên nhủ: "Uống rượu tổn hại thân thể. Ngươi có gì không cao hứng, có thể nói với ta? Có ta ở đây, không ai dám khi dễ ngươi."

Hắn hiển nhiên chưa bao giờ nói những điều như thế này với ai, giọng điệu cứng rắn, còn lộ ra vài phần biệt nữu và thẹn thùng, không biết còn tưởng rằng hắn đang uy hiếp Hứa Hoài Hiên.

Nhưng Hứa Hoài Hiên lại nghe hiểu Phó Lẫm nói, cậu vốn dĩ uống rượu giải sầu, một người nói chuyện cũng không có, gặp một người luôn miệng nói muốn giúp mình, tức khắc tựa như tìm được chỗ phát tiết, bật khóc thật to.

"Ngươi không hiểu! Các ngươi cũng không hiểu." Hứa Hoài Hiên vừa khóc lóc thảm thiết vừa bi thương nói: "Ta và các ngươi căn bản không phải người một thế giới. Ta nhớ ba mẹ, nhớ đệ đệ, ta muốn về nhà, muốn theo bọn họ cùng nhau ăn cơm tản bộ xem TV."

"Ta là một đứa con bất hiếu, ba mẹ vất vả kiếm tiền nuôi ta, ta lại không hiểu họ, ta nghĩ rằng họ quá bận rộn không có thời gian chơi với ta, luôn vì chơi game cãi nhau với họ. Họ nuôi ta lớn như vậy, không hưởng phúc một ngày, ngược lại phải đau khổ vì ta."

"Ta có lỗi với họ. Đều là ta không tốt, ta thật khó chịu, tim rất đau rất đau..."

Khi đang nói chuyện, cả người ngã xuống trên người Phó Lẫm, Phó Lẫm vội vàng duỗi tay ôm lấy Hứa Hoài Hiên, để tránh cậu ngã xuống đất.

Sau khi hắn hiểu rõ tâm ý của mình, còn chưa từng tiếp xúc gần gũi như vậy với Hứa Hoài Hiên, nhất thời tim đập gia tốc, gương mặt nóng lên, động tác đều trở nên cứng đờ.

Hứa Hoài Hiên lại không phát hiện không ổn, đẩy ra Phó Lẫm còn muốn đi lấy rượu.

Phó Lẫm hô hấp dồn dập nhìn Hứa Hoài Hiên, cuối cùng trực tiếp ôm lấy cậu trước khi cậu bắt được rượu.

Hắn ôm Hứa Hoài Hiên đi thẳng vào phòng, nhưng Hứa Hoài Hiên lại còn giãy giụa khóc nháo, giống như cá bị ném lên bờ.

Nhưng dù có vùng vẫy thế nào, động tác của Phó Lẫm cũng không có chút chần chờ.

Hắn ôm Hứa Hoài Hiên về phòng, lại dỗ dành đối phương một hồi lâu, chờ đến khi Hứa Hoài Hiên rốt cuộc không náo loạn ngoan ngoãn ngủ, lúc này mới thật cẩn thận giúp cậu đắp chăn đàng hoàng, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

Hôm sau Hứa Hoài Hiên bị tiếng đập cửa bừng tỉnh, khi tỉnh dậy, đầu vẫn còn rất đau vì tối hôm qua uống rượu, Hứa Hoài Hiên xốc lên chăn rời giường, nhớ tới chuyện tối hôm qua vẫn rất nghi hoặc.

Hứa Hoài Hiên chỉ nhớ là mình đã uống rượu, không biết đã uống bao lâu, sau đó không còn biết gì nữa.

Chẳng lẽ là người hầu đem mình về phòng?

Hứa Hoài Hiên khó hiểu trong chốc lát, nhanh chóng quên chuyện này, vội vã mặc quần áo chuẩn bị đi ra ngoài, bởi vì người hầu nói cho cậu, Lâm Diệu chuẩn bị rời đi, nhất định phải đi tiễn.

Hứa Hoài Hiên vội vàng mặc quần áo, rửa mặt, thời điểm ra ngoài, Lâm Diệu và những người khác đã thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát.

Nhìn thấy Hứa Hoài Hiên, Hứa Bồi hơi quở trách nói: "Tại sao dậy muộn như vậy? Làm hoàng hậu đợi lâu."

Hứa Hoài Hiên vội vàng xin lỗi.

Lâm Diệu nhìn sắc mặt Hứa Hoài Hiên, biết tối hôm qua hẳn là ngủ không ngon, liền nói vài câu tốt cho Hứa Hoài Hiên.

Nói xong cậu lấy ra một khối yêu bài giao cho Hứa Hoài Hiên: "Ngươi cầm yêu bài này. Về sau nếu có chuyện gì, ngươi có thể vào cung tìm ta bằng cái này."

Hứa Hoài Hiên gật đầu, vội vàng cẩn thận cất khối yêu bài kia vào thắt lưng. Lúc trước Hứa Hoài Hiên còn cảm thán địa vị chênh lệch, sợ rằng rất khó gặp lại Lâm Diệu, nhưng có khối yêu bài này, cậu muốn gặp Lâm Diệu dễ dàng hơn nhiều.

Hứa Bồi nhìn khối yêu bài kia, vẻ mặt khó nén khiếp sợ. Ông thật sự không thể nghĩ ra được Hứa Hoài Hiên đã làm gì mà lại được hoàng hậu sủng ái như vậy.

Rốt cuộc ngay cả ông cũng không thể tùy ý vào kinh, huống chi là trọng địa trong cung.

Nơi này có nhiều người, Lâm Diệu cũng không nói thêm, rất nhanh cáo từ rời đi.

Duyên Châu cách kinh đô khoảng ba ngày xe, đi chậm có lẽ mất bốn hoặc năm ngày.

Trên đường đi khi trọ khách điếm, Lâm Diệu còn nghe người ta nhắc tới Hứa Bành và Lê Vân.

Bọn họ đi rồi, Hứa Bành và Lê Vân đã bị đuổi khỏi Hứa phủ, từ nay về sau họ không liên quan gì đến Hứa phủ. Ngoài ra, Hứa Bồi còn không hề bao che mà công khai những gì họ đã làm.

Lâm Diệu đi xa như vậy, còn có thể nghe được tin đồn về hai người, tiếng xấu của Hứa Bành và Lê Vân có lẽ đã lan khắp Duyên Châu.

Từ nay về sau bọn họ dù có thể sống sót, nhất định cũng như chuột chạy qua đường, mọi người đòi đánh.

Lâm Diệu rất thích nghe ngóng, còn cố ý bảo Thanh Dụ cho những người ăn xin ít bạc, dặn bọn họ lan truyền tin đồn nhiều hơn.

Sau khi đi ba ngày, ngày thứ tư, bọn họ đã ở rất gần kinh đô.

Lâm Diệu đang chơi với Duyệt Duyệt trong xe ngựa, nghĩ đến đêm nay là có thể nhìn thấy Tần Chí, tâm tình cũng rất tốt.

Chỉ là xe ngựa đang đi bỗng nhiên không hiểu sao lại đột nhiên ngừng lại, bên ngoài im ắng không có động tĩnh gì.

Lâm Diệu thấy thế hoảng sợ, nhưng không nghe được bất kỳ âm thanh nào, cảm thấy chắc không phải bị tập kích.

Tâm trạng lo lắng, cậu vội vàng cẩn thận vén rèm xe nhìn ra ngoài.

Ai ngờ vừa nhìn, liền thấy Tần Chí ngồi trên lưng ngựa, mặc một bộ huyền y sang quý, dung mạo hiên ngang cười nhìn mình.

Lâm Diệu tức khắc vừa mừng vừa sợ, vội vàng buông Duyệt Duyệt, nhảy xuống xe ngựa, nhanh chóng chạy về phía Tần Chí, kinh hỉ hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"