Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Ta Cùng Sư Tôn Nam Chủ Ở Bên Nhau

Chương 32: 32: Đã Thiếu Nhiều Như Vậy Thiếu Thêm Chút Cũng Không Sao




Tuy rằng Phong Tư Lạc trong lòng tràn ngập nghi hoặc, bất quá hai cái Kim Đan đã dần dần thành hình, một đợt lôi kiếp cuối cùng cũng sắp xảy ra, Phong Tư Lạc ngoại trừ việc toàn lực thúc đẩy Kim Đan hình thành, nàng cũng không có biện pháp khác.

Vì thế nàng một hơi đem toàn bộ phần linh lực cuối cùng tễ vào trong đan điền, quá trình tễ linh lực này cũng không dễ dàng.



Bởi vì đến cái giai đoạn kết đan này, lúc trước đã hao phí rất nhiều linh lực, linh lực dư lại cũng theo thói quen muốn lưu thông khắp người, muốn đem chúng nó toàn bộ tập trung vào một chỗ là rất khó.

Bất quá hiện tại tễ càng sạch sẽ thì thời điểm khi Kim Đan hành hình lại càng lớn hơn một ít, tu vi sau khi kết đan cũng cao một chút, cho nên dù vất vả, khó khăn thì bước này cũng không thể qua loa xong việc.

Linh lực tiến vào đan điền, toàn bộ đều một phân thành hai, chuyển động xoay tròn chung quanh một viên Kim Đan, cuối cùng giống như thiêu thân lao đầu vào lửa dính vào trên viên Kim Đan, có moi cũng moi không ra được, cuối cùng trở thành một bộ phận của Kim Đan.

Khi một tia linh lực cuối cùng của nàng chen vào xong thì tốc độ xoay tròn của hai viên kim đan đạt tới tối cao, rốt cuộc một đợt lôi kiếp cuối cùng cũng rơi xuống, ầm ầm ầm áp xuống.

Phong Tư Lạc ngửa đầu nhìn thiên lôi to mấy trăm mét, nhịn không được phi thân hướng về phía trước, dùng thân thể đi ngăn cản.



Ở thời khắc nàng cùng thiên lôi sắp tiếp xúc thì hai viên kim đan trong cơ thể nàng rốt cuộc phát huy tác dụng, từ đan điền trào ra một cổ lại một cổ linh lực, một lần nữa truyền khắp người, linh mạch khô cạn của nàng lại lần nữa bị chất lỏng kim sắc dễ chịu tràn ngập, trở nên sức sống mười phần.

Nàng phát ra một tiếng cười sung sướng, trên tay bấm tay niệm thần chú, ma đao thần long liền nháy mắt xuất hiện ở dưới thân nàng.

Phong Tư Lạc có chút không thích ứng, thời điểm nàng triệu hoán ma đao là tính toán đem nó nắm ở trong tay chém về phía trước, bất quá lúc này thân thể của ma đao thần long quá mức khổng lồ, nàng đứng chỗ đầu nó, hai cái sừng trái phải của nó còn cách nàng rất xa, trong lúc nhất thời tìm không thấy chỗ có thể nắm.

Tuy rằng khẳng định không cần nắm bất cứ thứ gì cũng sẽ không té ngã, nhưng nàng vẫn nhịn không được nghĩ, nếu chỗ đầu của ma đao thần long lại mọc ra một cái sừng thì tốt rồi, về sau nàng có thể đem cái sừng kia coi như chuôi đao, chém lên khẳng định rất khí phách.

Thời điểm nàng nghĩ như vậy là trực tiếp đem ý nghĩ của mình truyền đạt cho ma đao thần long, ma đao thần long mang vẻ mặt đau khổ, ở trong tiếng lôi kiếp ầm ầm ầm thở dài một hơi.

Giây tiếp theo, điểm đỏ giữa mày nó liền nhô về phía trước, từ điểm đỏ nho nhỏ bán đầu to lên và dài ra, cuối cùng biến thành một trường giác màu đỏ, vừa vặn ở chỗ Phong Tư Lạc duỗi tay là có thể với tới.

Phong Tư Lạc cười rồi nắm lấy, vừa vặn để nàng có thể một tay nắm giữ, ngày thường nàng có thói quen nắm chuôi ma đao, ngay cả xúc cảm cũng giống nhau như đúc.

"Đao Đao, ngươi thật là quá tuyệt vời!"

Phong Tư Lạc nắm lấy trường giác ở giữa, dùng sức vung, thân thể cao lớn của ma đao thần long lập tức bị nàng dễ dàng ném lên, đem thiên lôi dày nặng bổ ra một cái khe thật lớn, nàng không ngừng lại, tiếp tục khống chế ma đao trong tay, không ngừng chém về hai bên, ma đao cùng nàng tâm linh tương thông, tự nhiên là tâm tùy ý động, thân thể cao lớn chỉ nơi nào đánh nơi đó......

Hai cái Kim Đan trên người nàng càng cung cấp cho nàng linh lực cuồn cuộn không ngừng, làm nàng không cần bởi vì linh lực không đủ mà phải gián đoạn ngừng lại.

————

Phong Tư Lạc rất vui vẻ nhưng người quan sát bên ngoài thì mộng bức, bọn họ nhìn thấy con rồng đen trắng thật lớn kia đột nhiên xoắn thân mình thành các loại góc độ, giờ khắc này vặn sang bên trái, ngay sau đó vặn sang bên phải, lại tiếp theo đó vặn xoắn thẳng chọc trời, thật là gần như tất cả các góc độ cho dù không thể tưởng được, thoạt nhìn như là......

"Con rồng kia điên rồi sao?" Có người lẩm bẩm hỏi.

Chung quanh hoàng cung Cơ gia đã bị người ngoài đến từ bốn phương tám hướng bao quanh lại, không biết còn tưởng rằng bọn họ muốn liên thủ tới tấn công Cơ gia, thị vệ Cơ gia đuổi đều đuổi không đi, chỉ có thể đi xin chỉ thị từ Cơ Hàn Thiên.

"Thôi, để cho bọn họ xem đi." Cơ Hàn Thiên xua xua tay, hắn lo lắng nhìn thần long đang không ngừng vặn vẹo nhìn như điên rồi trong không trung kia, không cấm hỏi Cơ Lãng, "Lão tổ tông, thần long sẽ không xảy ra vấn đề đi?"

"Không phải, thần long bị kia tiểu nha đầu nắm trong tay, đang đối kháng lôi kiếp đâu!" Cơ Lãng tấm tắc bảo lạ, trước nay hắn không nghĩ tới còn có thể thao túng thần long như vậy, thoạt nhìn hình như chơi rất vui nha?

Cơ Thiền liếc mắt nhìn Cơ Lãng một cái, có chút lo lắng cho phong cách của thần long nhà mình, từ trước tới nay thần long Cơ gia đều là ung dung hoa quý, thần thánh không thể xâm phạm, sao vào trong tay đồ đệ này của Tư Hằng lại giống như roi để dùng vậy a.

Thật là, quá cay đôi mắt!

Đến tu vi này của Cơ Thiền, thần long trong thân thể hắn đã có được không ít linh trí, lúc này nó ở trong thân thể hắn thật cẩn thận hỏi hắn: "Đại nhân, ngài sẽ không đối đãi với ta như vậy đúng không?"

Cơ Thiền: "......"

"Đại nhân?"

"......!Sẽ không."



"Cảm ơn đại nhân."

Thần long trong thân thể hắn cuộn tròn thân mình, đem đầu chôn xuống phía dưới, còn thiết lập một cái kết giới đem bản thân che giấu đi, xem ra xác thật là bị dọa tới rồi.

Cơ Thiền dở khóc dở cười, đồ đệ này của Tư Hằng, cũng quá......

Quá biết lăn lộn.

"Nhưng mà, xác thật là rất lợi hại a!" Không hổ là đồ đệ của Tư Hằng.

Đi qua hai tràng lôi kiếp như vậy mà nàng còn có thể sinh long hoạt hổ, tuy rằng hắn bên này cách khá xa, nhưng mà hơi thở từ trên người nàng hắn đã cảm nhận được, Kim Đan trong cơ thể nàng đã thành, độ kiếp thành công chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

Lôi kiếp trên bầu trời tựa hồ cũng biết vô lực xoay chuyển trời đất, đem tất cả mấy đạo lôi kiếp cuối cùng giáng xuống như đang phát tiết, có cảm giác bất chấp tất cả.

Phong Tư Lạc xách theo thần long chém tứ phía xong, nàng còn xách cái sừng ở giữa của ma đao thần long chỉ huy nó tiếp tục hướng lên trên trời, tựa hồ là chém quá hứng khởi, tính toán muốn đuổi theo chém thêm vài nhát lên kiếp vân.

Do những người khác chịu giới hạn trong tu vi nên nhìn không thấy Phong Tư Lạc.



Bọn họ chỉ nhìn thấy thần long kia đang vặn vẹo tới vặn vẹo lui khắp nơi, hiện tại lại hướng lên trên bầu trời, điên cuồng vặn vẹo thân mình ở kiếp vân, điên cuồng vẫy đuôi, càng thêm cảm giác nó điên rồi.



Toàn trường chỉ có Tư Hằng, Cơ Lãng cùng Cơ Thiền xem rõ ràng nhất, Cơ Lãng cùng Cơ Thiền xem mà khóe miệng trừu trừu, Cơ Lãng lẩm bẩm nói: "Tiểu cô nương kia nhìn nhu nhu nhược nhược, không nghĩ tới lại thô bạo như vậy."

Những lời này mới vừa nói xong, hắn liền thu được một ánh mắt cảnh cáo từ phía Tư Hằng.

Cơ Lãng: "......"

Còn không phải là nói đồ đệ của ngươi thô bạo sao? Lại không phải nói lão bà ngươi, cần phải tính toán chi li như vậy sao?

————

Phong Tư Lạc chém hứng khởi, nhưng mà lôi kiếp lại không muốn chơi với nàng nữa, sau khi kiếp vân bị nàng chém thành vài miếng, liền từng mảnh phiêu linh theo từng đường, kiếp vân dùng một loại tốc độ trước nay chưa từng có rời khỏi hiện trường.

Người phía dưới còn chưa kịp phản ứng lại, có chút người chỉ không cẩn thận chớp mắt, bầu trời trước mắt đã khôi phục sáng ngời, tốc độ nhanh đến nỗi tưởng rằng lôi kiếp vừa rồi chỉ là một giấc mộng.

Lúc này, không trung chỉ còn lại một con rồng, cùng một nữ hài nhỏ xinh đứng thẳng trên đầu nó.

Mọi người vây xem không khỏi vỗ tay hoan hô, rốt cuộc kết thúc!

Kế tiếp chính là trời giáng cam lộ sau khi độ kiếp thành công, người bên ngoài vây xem cùng người Cơ gia phía dưới quan khán đều có chút chờ mong.

Mọi người đều biết, trời giáng cam lộ là ông trời để khen thưởng người độ kiếp thành công, công hiệu cực tốt, bổ dưỡng thân thể tăng tiến tu vi, chân chân chính chính là thiên tài địa bảo.

Nhưng mà cam lộ trời giáng lại vô pháp chứa đựng, hơn nữa số lượng mỗi lần đều sẽ khá lớn, người độ kiếp bản thân cũng hấp thu đến không thể hấp thu được nữa, thông thường sẽ dư lại không ít.



Lúc này những người khác cũng có thể đi lên thu một chút, chính là cái gọi là ai gặp thì có phần, là tiềm quy tắc của Tu chân giới.


Vì thế người bên dưới đều bắt đầu xoa tay hầm hè, chuẩn bị chờ độ kiếp giả hấp thu xong, bọn họ đi lên đoạt phần còn dư lại, ngay cả người bên ngoài cũng đều nghĩ như vậy.



Bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau, biết phòng thủ không được liền không tính toán phòng thủ nữa, mà cũng đánh ý kiến hay, chờ một chút nữa cũng đi lên lấy chút.

Ngay khi mọi người phía dưới vận sức chờ phát động thì cam lộ trên bầu trời rốt cuộc rơi xuống, giống như mưa rào mùa hạ rơi tầm tã, xôn xao rơi xuống.

Mọi người phía dưới nhìn đỏ mắt, không hổ là cam lộ giáng xuống sau khi tiến hành hai lần độ thiên kiếp, số lượng nhiều hơn hẳn so với Kim Đan bình thường, nghĩ đến chờ một chút nữa có thể cướp được càng nhiều, bọn họ đều rất chờ mong.

Nhưng mà bọn họ chú định là mong đợi vô ích, nơi có Phong Tư Lạc cùng ma đao thì thiên tài địa bảo làm sao có thể dư lại chứ?

Từ lúc cam lộ bắt đầu rơi đi, ma đao thần long mở thân thể cao lớn ra, trừ bỏ đem khu vực trung ương tốt nhất để lại cho Phong Tư Lạc, những phần cam lộ khác đều bị nó hấp thu đi rồi, một giọt cũng không lãng phí.



Cả người Phong Tư Lạc như vừa chui ra khỏi lò than, nàng bỏ áo choàng, toàn thân hấp thu cam lộ, được cam lộ tưới lên nàng như thay da đổi thịt, toàn bộ những tổn thương trên người đều được chữa lành, mỗi một tế bào đều toả ra sức sống siêu cường.

Hai viên kim đan trong cơ thể nàng lại lần nữa xoay tròn với tốc độ cao, hấp thu cam lộ từ bầu trời, giống như là hai cái động đen không đáy, không có một khắc nào dừng lại.

Cả người ma đao thần long cơ hồ không có một chỗ da thịt hoàn chỉnh, lúc này trên người còn lôi điện không ngừng lập loè, sau khi nó hấp thu cam lộ, da thịt trên người rốt cuộc lục tục mọc ra, nó ở xung quanh Phong Tư Lạc vui sướng xoay tròn nhảy lên, ngay cả những phần cam lộ rơi rớt bên ngoài nó cũng duỗi cổ đi hấp thu về.

Vì thế khóe miệng người quan sát lại lần nữa run rẩy, lại lần nữa hoài nghi thần long này đầu óc không bình thường.

Người bên ngoài vốn tưởng rằng rất nhanh là có thể dính chút vui mừng lấy chút cam lộ, chỉ tiếc bọn họ chờ a chờ a, chờ đến khi hoa đã héo tàn nhưng một người một rồng trên bầu trời vẫn không có ý muốn dừng hấp thu cam lộ.

Những người khác Phong Tư Lạc mặc kệ, nhưng mà đối với Thư Lâm, nàng vẫn luôn dùng đối đãi thực đặc thù, nàng riêng hỏi Thư Lâm một câu: "Ngươi cần cam lộ không?"

Thấy nàng độ kiếp thành công, Tư Hằng rốt cuộc yên lòng trở lại đại điện, đột nhiên nở rộ một nụ cười, Cơ Lãng cùng Cơ Thiền hoảng sợ.

Tư Hằng nhìn về phía Cơ Lãng, giống như lơ đãng nói: "Đồ đệ của ta hỏi ta có muốn cam lộ hay không."

Cơ Lãng: "......" Hắn đây là đang khoe ra sao?

Tư Hằng lại nói: "Ta đã nói không cần nhưng nàng vẫn lại hỏi một câu."

Cơ Lãng: "......" Xác định, hắn chính là đang khoe ra!

————

Cam lộ trời giáng cuối cùng bị Phong Tư Lạc cùng ma đao thần long hấp thu toàn bộ một giọt cũng không thừa, những người nguyên bản chờ nhặt của hời đều chết lặng ngửa đầu, trong mắt tràn đầy không thể tin tưởng, biểu tình hoài nghi nhân sinh.

Dùng thần thức đảo qua biểu tình mọi người bên ngoài, Cơ Thiền nhịn không được có chút muốn cười, hắn đã thật lâu không gặp qua người thú vị như vậy.

Cuối cùng hắn vẫn muốn cảm thán một câu, đáng tiếc nàng không phải con cháu Cơ gia a!

Tư Hằng tôn giả quá giảo hoạt!

Sau khi cam lộ hết, Phong Tư Lạc cùng ma đao thần long còn có chút không thỏa mãn, hai người còn dừng lại ở trên bầu trời trong chốc lát, hai khuôn mặt cùng một biểu tình, cùng nhau nhìn không trung, hy vọng từ nơi nào đó lại rớt ra một ít cam lộ.

Đại khái là biểu tình bọn họ thật sự quá khát vọng, vốn đã kết thúc phần trời giáng cam lộ nhưng từ phía trên lại đổ ập khoảng một thùng cam lộ xuống chỗ bọn họ, sau đó thì thật sự không còn nữa.

Phong Tư Lạc lau mặt một phen, đem cam lộ trên người đều hấp thu vào, hai viên kim đan của nàng phát ra hơi thở thỏa mãn, một trái một phải đứng ở trong đan điền của nàng, hai viên không ngừng quấy nhiễu nhau, rồi lại giống như là hỗ trợ lẫn nhau, chúng nó cũng không nhỏ hơn viên Kim Đan ban đầu của nàng, hơn nữa cực kỳ mượt mà bóng loáng.

Phong Tư Lạc vừa mới thể nghiệm cảm giác sảng khoái khi có hai viên kim đan, cũng không có phát hiện có chỗ nào không thích hợp, lúc này thập phần vừa lòng với hai viên kim đan, mang theo ma đao thần long cũng đồng dạng thỏa mãn, từ trên bầu trời chậm rãi đi xuống.


Sau khi trải qua quá ba lần lôi kiếp cùng trời giáng cam lộ da thịt như được trọng sinh, ngoại hình ma đao thần long phát sinh biến hóa không nhỏ.

Nó không còn hoa văn sọc trắng đen xen kẽ như ngựa vằn mà biến thành màu ngân bạch làm nền, đốm màu đen trải rộng trên đó, hai cái sừng to uy phong lẫm lẫm, giữa đầu còn có một cái sừng dài màu đỏ, trên người thường thường có lôi điện lập loè, thoạt nhìn thập phần khí phách.

Đáng tiếc đây là một con rồng điên, không ít người trong lòng tiếc hận.

Người bên ngoài vây xem rốt cuộc biết, bọn họ cọ không được nửa phần cam lộ trời giáng, tuy rằng có chút không cam lòng, nhưng nhìn thấy người Cơ gia càng không cam lòng so với bọn hắn, người bên ngoài liền cảm thấy khá sảng khoái, sau khi nhìn thấy chân thân của độ kiếp giả, không ít người cảm thấy mỹ mãn rời đi.

Tuy rằng kết cục không thu được cam lộ có chút tiếc nuối, bất quá quá trình quá xuất sắc, một đám đều rất cao hứng.

Nhưng bằng hữu Phong Khanh Liên mới nhận thức bắt đầu tụ tập lại với nhau, chuẩn bị cùng Phong Khanh Liên cùng đi vào bí cảnh nào đó thăm dò, quay đầu lại thấy Phong Khanh Liên phát ngốc nhìn về phía lôi kiếp.

"Cư nhiên là nàng?" Phong Khanh Liên tràn đầy không thể tin tưởng.

Vừa rồi tuy rằng là kinh hồng nhất liếc, tuy rằng người độ kiếp trên mặt đen trắng đan xen nhận ra không rõ, bất quá ấn tượng của Phong Khanh Liên đối với Cơ Vô Nhược thập phần khắc sâu, hơn nữa chút hồng diễm diễm giữa mày nàng, Phong Khanh Liên liếc mắt một cái liền có thể xác nhận, độ kiếp giả chính là muội muội không hề có tu vi của Cơ Vô U mấy ngày trước.

Lòng Phong Khanh Liên tràn đầy sự không tin tưởng, nhưng lý trí lại khẳng định nói cho nàng: Nàng không nhìn lầm.



"Ngươi nhận thức nàng?" Một bằng hữu của nàng hỏi.

Phong Khanh Liên theo bản năng gật đầu: "Các ngươi tin không, mấy ngày trước, nàng vẫn là người không hề có tu vi?"

Các bằng hữu đồng thời ha ha ha cười to, đều cho rằng Phong Khanh Liên đang nói giỡn.

Phong Khanh Liên không tiếp tục giải thích, nàng tự giễu cười cười.

Nàng chỉ tiêu phí mười năm liền từ Trúc Cơ sơ kỳ luyện đến hậu kỳ, nàng đã từng thập phần tự hào, nàng vốn tưởng rằng trừ bỏ Tư Hằng, trên đời này không có người có thể vượt qua nàng, hiện tại lại có người hung hăng tát một cái lên trên mặt nàng.

Sư phụ nói đúng, trên đời này quả nhiên nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.



(bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn.)

Bên này bọn họ thật lâu không tan đi, thị vệ hoàng cung liền lại đây đuổi người, Phong Khanh Liên thu hồi suy nghĩ hỗn loạn, lại lần nữa nhìn về phía hoàng cung rồi xoay người cùng các bằng hữu rời đi, đi bí cảnh phát hiện lúc trước để thăm dò.

Nàng sẽ không nhận thua, nàng muốn trở thành người có tốc độ tấn kiếp nhanh nhất ngoại trừ Tư Hằng, nàng muốn trở thành người đứng sóng vai cùng với Tư Hằng.

————

Phong Tư Lạc từ bầu trời xuống, nàng đã bị chín nam nữ diện mạo có chút tương tự vây quanh, sáu nam ba nữ, biểu tình chín người nhìn nàng đều có chút phức tạp: "Chúc mừng ngươi."

Cơ Vô U chạy tới, nhiệt tình chúc mừng nàng: "Muội muội, muội quá lợi hại, lập tức là Kết Đan sơ kỳ rồi, có lẽ lại qua một thời gian nữa, tu vi của muội sẽ vượt qua ca ca ta."

Phong Tư Lạc cười; "Ca đã sắp kết đan hậu kỳ, muội làm sao có thể nhanh như vậy?"

"Không, muội muội thiên phú cao như vậy, trong số chúng ta ai đạt Kim Đan hậu kỳ trước cũng không nhất định."

Mấy hoàng tử hoàng nữ Kim Đan kỳ ho khan một tiếng nhắc nhở một chút về sự tồn tại của bọn họ, lúc này Cơ Vô U mới như vừa nhìn thấy bọn họ, liền có lệ giới thiệu cho Phong Tư Lạc: "Đây là đại ca Cơ Vô Hạo, Kim Đan trung kỳ; đây là nhị ca......"

Chín hoàng tử hoàng nữ ngầm trừng Cơ Vô U, chuyển sang phía Phong Tư Lạc lại biến thành vẻ mặt tươi cười, đều muốn cùng nàng có quan hệ tốt, ba hoàng nữ càng muốn lợi dụng ưu thế cùng giới, ý đồ muốn lôi kéo làm quen với Phong Tư Lạc.

Cơ Vô U ngăn cách bọn họ, nói với Phong Tư Lạc: "Muội muội a, muội còn nhỏ, không hiểu biết nhân tâm lắm, về sau nếu huynh không ở, nhớ rõ nhìn thấy bọn họ liền tránh đi xa xa, đừng giao tiếp với bọn họ, bọn họ sẽ ăn muội đó."


"Cơ Vô U!" Mấy người rống giận.

"Muội đừng nghe Cơ Vô U nói bậy, nó đang nói giỡn đó, chúng ta đều là huynh đệ tỷ muội, tự nhiên là tương thân tương ái." Lục công chúa cười nói với Phong Tư Lạc.

Phong Tư Lạc chớp mắt, lộ ra một biểu tình siêu cấp vô hại lại hồn nhiên, như vậy thật là tiểu bạch ngọt tới cực điểm.

Chín hoàng tử hoàng nữ liền có chút nhẹ nhàng thở ra, tu vi dù cao nhưng tuổi lại quá nhỏ, từ nhỏ lớn lên ở trên núi, không có kiến thức gì, còn non lắm nha.

Cơ Vô U thập phần lo lắng, vì thế thời điểm đi về phía đại điện, dọc đường đi hắn đều dặn dò Phong Tư Lạc, mấy người khác cũng cướp lời nói chuyện với Phong Tư Lạc.

Tư Hằng thật lâu đợi không thấy đồ đệ trở về, thần thức đảo qua, liền nhìn thấy Cơ Vô U cúi đầu sát gần đồ đệ, vô cùng gần, đang thao thao bất tuyệt nói cái gì đó, đồ đệ cư nhiên không có không kiên nhẫn, ngược lại còn cười đến thập phần vui vẻ với hắn, tức khắc Tư Hằng có chút không cao hứng.

Kỳ thật nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của Cơ Vô U, Tư Hằng liền nhận ra hắn là ai.

Lúc trước Tư Lạc một lòng muốn giúp bằng hữu ma tu kia của nàng đầu thai một lần nữa, Tư Hằng vẫn luôn biết chuyện đó, phương pháp kia còn là do hai người cùng nhau tìm được.



Thời điểm U U Tử đầu thai, Tư Hằng cũng trợ giúp nàng một tay, cho nên đối với hơi thở của linh hồn U U Tử, Tư Hằng vẫn có chút ấn tượng.

Hơn nữa, trên người Cơ Vô U có một hơi thở của Tư Lạc, thân phận của hắn càng thêm rõ như ban ngày.

Thần thức của Tư Hằng năm lần bảy lượt đảo qua cái vòng trên cổ tay phải của Cơ Vô U, ánh mắt mấy phen xuất hiện lãnh mang.

Cơ Lãng đi lên phía trước vài bước, nguyên bản tính toán nới chuyện với Tư Hằng, lại thấy trên người hắn đột nhiên xuất hiện một mạt lạnh lẽo, Cơ Lãng lập tức lui về phía sau.



Bởi vì nhảy quá xa, hắn thậm chí làm hỏng một bộ gia cụ trong đại điện, phát ra tiếng vang bùm bùm.

Mọi người trong đại điện đồng thời nhìn về phía hắn, Cơ Lãng lại bị lạnh lẽo chưa tiêu tán trong mắt Tư Hằng dọa lần nữa, hắn cười gượng chưa suy nghĩ đã nói: "Lục Nhân Gia đạo hữu, có đói bụng không? Có muốn ăn cái gì đó hay không?"

Những người khác: "......"

Ngươi hỏi một người tu vi sâu không lường được có đói bụng không???

Đôi mắt sâu thẳm của Tư Hằng vẫn nhìn chằm chằm Cơ Lãng, Cơ Lãng bị hắn nhìn thật là kinh hồn táng đảm, hắn cũng không rõ, vừa rồi tâm tình của Tư Hằng rõ ràng thực tốt, làm sao tâm tình đột nhiên lại không tốt?



Thời điểm Cơ Lãng thiếu chút nữa muốn cầu cứu thúc tổ thì đám người Phong Tư Lạc rốt cuộc cất bước tiến vào.

Lòng Cơ Hàn Thiên tràn đầy vui mừng nhìn mười một người tiến vào cửa, đây đều là những đứa con hắn kiêu ngạo nhất a! Đương nhiên kiêu ngạo nhất chính là Cơ Vô Nhược lạp!

Cơ Hàn Thiên cao hứng đứng tại chỗ chờ Cơ Vô Nhược lại đây nói chuyện với hắn, nhưng lại thấy Cơ Vô Nhược căn bản không tính toán tới tìm hắn, mà ở trong đại điện đảo mắt nhìn quanh một phen, sau đó đi đến bên người nam nhân mặc y phục đỏ.

Cơ Hàn Thiên:???

Rốt cuộc ai là cha nàng a?

Phong Tư Lạc đi đến bên người Thư Lâm, cao hứng nói: "Thư Lâm, ta thành công tấn chức Kim Đan."

Tư Hằng nhìn lướt qua Cơ Vô U bị nàng bỏ xuống, còn có Cơ Hàn Thiên bị nàng làm lơ, tâm tình chuyển tình nhanh chóng, hắn mỉm cười nói: "Chúc mừng, rất tốt."

Phong Tư Lạc đem túi trữ vật lúc trước hắn cho nàng lấy ra: "Tất cả phải cảm tạ ngươi, nếu không phải ngươi chuẩn bị cho ta nhiều đồ vật như vậy, ta có lẽ ngay cả thi thể cũng tìm không thấy.



Bất quá ta dùng rất nhiều đồ vật, thiếu ngươi thật nhiều."

Lần độ kiếp này tuy rằng thu hoạch rất nhiều nhưng quỷ nghèo nàng lại cũng bởi vậy mà thiếu một tuyệt bút cự khoản nữa, những pháp khí cùng linh đan diệu dược các màu Thư Lâm cho nàng tất cả đều là cực hảo, nếu tính thành linh thạch khẳng định là một con số thiên văn, cũng không biết tới khi nào nàng mới có thể trả hết.

Xem ra bây giờ là thời điểm đi tìm một ít đại tài lộ.

Phong Tư Lạc tính toán lên.

Tư Hằng thấy nàng chau mày, theo bản năng muốn nói nàng không cần trả lại, bất quá hắn nghĩ nghĩ, lại không nói ra.

Nàng cảm thấy thiếu hắn thì sẽ thường xuyên nghĩ đến chuyện này, có lẽ cũng không tồi?

Nghĩ như thế, Tư Hằng hận không thể đưa cho nàng thêm mấy cái túi trữ vật.

Vì thế khi nàng muốn đem đồ dư lại trong túi trữ vật trả cho hắn, hắn không thu: "Trên người của nàng cái gì cũng không có, đan dược cùng pháp khí đó để lưu trữ dùng đi."

"Nhưng mà......"

"Nàng thiếu ta nhiều như vậy, lại thiếu thêm chút nữa cũng không sao." Tư Hằng nhàn nhạt nói.

Lời này thuyết phục Phong Tư Lạc thành công, nàng sảng khoái đem túi trữ vật thu hồi.

Thiếu nhiều linh thạch như vậy, xem ra kế hoạch đánh cướp linh thạch quặng nên thêm vào nhật trình.

Thấy nàng sảng khoái nhận lấy đồ vật của mình như thế, tâm tình Tư Hằng càng tốt, trên mặt thậm chí treo lên một nụ cười nhàn nhạt.

Cơ Lãng một bên: "......" Hắn xác định, gia hỏa Tư Hằng này không thích hợp!

Hoặc là nói, hắn đối với đồ đệ hắn không thích hợp!

Hắn trộm truyền âm cho Cơ Thiền: "Thúc tổ, lúc này ngài hẳn đã nhìn ra đi? Tư Hằng cùng đồ đệ của hắn?"

Cơ Thiền trả lại cho hắn một ánh mắt mờ mịt.

Cơ Lãng nói: "Tư Hằng cùng đồ đệ của hắn, khả năng có gian tình."

Cơ Thiền đáp lại hắn một ánh mắt "Ngươi điên rồi lập tức đi uống thuốc đi", hơn nữa kế tiếp cự tuyệt truyền âm của Cơ Lãng.

Tư Hằng, cùng người khác có gian tình?

Độc thân trên vạn năm - Cơ Thiền phát ra một tiếng cười lạnh của độc thân cẩu, tin tưởng Tư Hằng sẽ sinh ra cảm tình với người khác? Hắn còn không bằng tin tưởng Cơ Hàn Thiên từ đây không gần nữ sắc, thanh tâm quả dục đâu!

Cơ Hàn Thiên đang ai oán nhìn "Nữ nhi" cùng nam nhân xa lạ hỗ động cũng không cho mình nửa cái ánh mắt, đột nhiên rùng mình một cái.

Nhận thấy được ánh mắt Cơ Hàn Thiên nhìn chằm chằm đồ đệ của mình, Tư Hằng lạnh lùng liếc mắt nhìn Cơ Hàn Thiên.

Cơ Hàn Thiên, lại rùng mình một cái.

Tác giả có lời muốn nói:

Cơ Hàn Thiên: Ta thật khổ mà.