Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Ta Cùng Sư Tôn Nam Chủ Ở Bên Nhau

Chương 34: 34: Tư Hằng - Lão Gia Gia




Phong Tư Lạc đã hẹn trước với Cơ Vô U, ba ngày sau cùng hắn đi thăm dò bí cảnh, nhưng mà nàng phát hiện, muốn đi ra ngoài một chuyến thật là có chút khó khăn.

Đầu tiên Thư Lâm mang vẻ mặt lo lắng, rõ ràng nàng đã Kim Đan, nhưng ở trong miệng Thư Lâm, nàng phảng phất chính là một tiểu hài nhi ba tuổi tay không tấc sắt, mà thế giới bên ngoài tất cả đều là nguy hiểm cùng người xấu.

"Ta thật sự không thành vấn đề, chỉ là đi vào một cái bí cảnh mà thôi, hơn nữa ca ca cùng mấy bằng hữu của hắn bồi ta đi, bọn họ kinh nghiệm phong phú, khẳng định sẽ không có nguy hiểm."

Tư Hằng đã hỏi thăm qua, mấy bằng hữu kia của Cơ Vô U toàn bộ là nam, đồ đệ của hắn đáng yêu như vậy xinh đẹp như vậy ngoan ngoãn (?) như vậy, nếu như bị mấy tiểu tử kia nhìn trúng, ai có thể khẳng định bọn họ không mang lòng xấu xa nha?

Càng đừng nói, hắn xem thái độ của Cơ Vô U đối với đồ đệ của hắn có chút vấn đề!

Lần đầu tiên gặp mặt đã nhiệt tình như vậy với đồ đệ, cả ngày gọi muội muội thân thiết, có đôi khi ánh mắt nhìn nàng còn có chút hoảng hốt, không an toàn!

Tư Hằng thoái nhượng một bước: "Nếu không ta đi theo nàng? "

Phong Tư Lạc che miệng cười hỏi: "Thư Lâm, tu vi ngươi là gì nha? Bí cảnh kia tối đa chỉ có Kim Đan kỳ mới có thể vào."

Tư Hằng xấu hổ nói: "Cao hơn nàng một chút?"

"Nga, so với Kim Đan kỳ ta cao một chút, lại đem lão tổ tông Hóa Thần kỳ của Cơ gia đánh tán loạn?" Tâm Phong Tư Lạc nói nàng lại không phải ngốc, lúc trước có lẽ nhìn không ra tu vi Thư Lâm rất cao, nhưng hắn có thể đem Cơ Lãng đánh đến mức chạy loạn trên mái nhà thì không có khả năng thấp hơn Hóa Thần.

Nếu có hắn tại bên người, nàng đương nhiên rất có cảm giác an toàn, nhưng người có tu vi cao như hắn mà đi vào thì chỉ sợ bí cảnh sẽ đương trường sụp xuống.

"Ngươi không thể đi cùng ta, ta cũng thật đáng tiếc, kỳ thật nếu ngươi có thể cùng đi thì ta đây là siêu cấp vui vẻ." Phong Tư Lạc nói.

"Nàng không phải không chào đón ta?" Tư Hằng nhẹ giọng hỏi.

"Ta đương nhiên hoan nghênh ngươi a, sao có thể không chào đón ngươi? Cái này không phải là điều kiện không cho phép sao?" Phong Tư Lạc cười tủm tỉm nói, dùng kiên nhẫn kiếp trước hống tiểu oa nhi xinh đẹp cách vách kia để thuyết phục.

Tư Hằng gật gật đầu, Phong Tư Lạc nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc đã hống hắn thành công.

Cửa thứ hai lại càng khổ sở, vừa nghe nói nàng muốn đi bí cảnh thám hiểm, thanh âm của Cơ Hàn Thiên đều thay đổi: "Không thể đi! Con có biết bí cảnh có bao nhiêu nguy hiểm sao? Con biết bí cảnh có bao nhiêu bẫy rập sao? Con biết bí cảnh sẽ có bao nhiêu ngoài ý muốn sao? Con biết bí cảnh có tỉ lệ tử vong cao bao nhiêu sao? Con mới vừa kết đan, con còn chưa chân chính bắt đầu tu luyện, làm sao con có thể đi được?"

Phong Tư Lạc: "......" Nguyên lai coi nàng như tiểu hài tử ba tuổi không chỉ có một mình Thư Lâm nha.

Bất quá đối với Thư Lâm thì nàng vô cùng có hảo cảm, cho nên có tâm giải thích cho hắn, còn đối với Cơ Hàn Thiên thì độ hảo cảm không cao cho nên nàng lập tức trực tiếp chạy lấy người.

Cơ Hàn Thiên vô cùng tức giận, cuối cùng vẫn là Thư Lâm ra mặt: "Yên tâm đi, ta sẽ bảo hộ nàng, sẽ không để nàng có việc."

Thư Lâm vừa nói lời này, Cơ Hàn Thiên liền nhớ tới Nguyên Anh bây giờ còn có chút uể oải của mình, làm sao còn dám phản đối? Cung cung kính kính đem người đưa ra, chỉ kém vẫy khăn tay nhỏ làm bọn họ đi sớm về sớm.

"Thư Lâm, vừa rồi thật là thật cám ơn ngươi." Phong Tư Lạc cho rằng hắn là vì mình nên mới nói dối lừa Cơ Hàn Thiên.

Ai ngờ hắn lắc đầu: "Ta không có lừa hắn, ta thật sự muốn cùng nàng đi vào bí cảnh, ta tìm được biện pháp rồi."

Phong Tư Lạc:???

————

Ngoài cửa đông của hoàng thành.

Thanh Dương cùng ba sư huynh đồng môn ngồi bên cạnh một chỗ bán hàng rong nhỏ.



Bọn họ đều là đệ tử nội môn của Quảng Lăng Môn, một trong mười đại tiên môn lớn nhất, mấy ngày trước một đồ đệ khác của Quảng Lăng Môn ngoài ý muốn phát hiện ra một cái bí cảnh rất thú vị, vì thế trộm truyền tin tức cho bọn họ, bảo bọn họ lập tức chạy tới.

Giao tình của Thanh Dương cùng Cơ Vô U thập phần hảo, mấy năm nay hai người vẫn luôn kết bạn ở bên ngoài đi du lịch, cũng cùng nhau thám hiểm qua rất nhiều bí cảnh, vô số lần vào sinh ra tử, giữa hai người luôn tồn tại một sự tín nhiệm tuyệt đối.

Đối với Thanh Dương mà nói, Cơ Vô U giống như thân huynh đệ của hắn vậy, cho nên nghe nói có bí cảnh như vậy, điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là nói cho Cơ Vô U.

Ba sư huynh của Thanh Dương lần lượt là Thanh Đông, Thanh Nhật, Thanh Chi, do sư phụ bọn họ có chứng khó khăn trong việc đặt tên nên đã lấy thành ngữ vào đông chi dương để đặt, dùng xong thành ngữ này, sự phụ bọn họ bởi vì chứng khó đặt tên nên không thể nghĩ được tên nữa, vì thế tuyên bố từ nay không thu thêm đệ tử, cho nên Thanh Dương liền thành đệ tử quan môn.

Ba người Thanh Đông lúc trước đã từng tiếp xúc với Cơ Vô U, cũng thập phần hoan nghênh người hào sảng đại khí như Cơ Vô U gia nhập hành trinh thăm dò bí cảnh lần này.

"Vô U nói, lần này hắn sẽ mang theo một muội muội cùng đi." Thanh Dương nói.

"Nga, hắn còn có muội muội?" Thanh Chi tương đối trạch, tin tức tương đối bế tắc.

Thanh Nhật: "Vô U huynh thứ khác không nhiều lắm, nhưng huynh đệ tỷ muội là nhiều nhất, cha hắn chính là Cơ Hàn Thiên."

Thanh Chi thập phần khiếp sợ: "Cha hắn cư nhiên là Cơ Hàn Thiên?"

Ba người còn lại có chút cạn lời, Thanh Dương: "Tam sư huynh, huynh tốt xấu cũng đã gặp qua Vô U huynh rất nhiều lần, trước nay hắn cũng không giấu diếm được thân phận của hắn, huynh không phát hiện người bên cạnh đều gọi hắn là điện hạ sao?"



Thanh Chi xấu hổ gãi gãi đầu, Thanh Dương tiếp theo nói: "Bất quá ta cũng không nghĩ tới hắn cư nhiên sẽ mang theo muội muội tới, những huynh đệ tỷ muội đó......" Hắn không tiếp tục nói, chỉ là lắc đầu.

Ba người kia cũng hiểu rõ gật gật đầu, đại khái minh bạch lời nói Thanh Dương đang bỏ lửng.

Không bao lâu, Cơ Vô U mang theo một nam một nữ cùng hai thủ hạ lại đây, hắn ôm quyền cất cao giọng nói: "Vài vị biệt lai vô dạng?"

Mấy người chào hỏi xong, Thanh Dương liền hỏi: "Muội muội huynh đâu?"

"Nàng cũng sắp đến rồi."

Thanh Đông nói: "Vô U huynh, vị sư huynh kia của ta nói cho ta, bên trong bí cảnh vẫn có chút nguy hiểm, người đi vào tốt nhất là Kim Đan kỳ, thấp nhất cũng phải đến đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ mới được."

"Yên tâm, muội muội ta đã kết đan."

"Vậy là tốt rồi." Thanh Đông gật gật đầu.

"Kết đan? Là người mà đứng hàng đệ thập muội muội sao?" Thanh Dương cùng Cơ Vô U nhận thức nhiều năm, hơn nữa nhà hắn cũng là tu tiên thế gia trong hoàng thành cho nên tương đối hiểu biết về hoàng tộc Cơ gia.

"Không phải, là Thập Nhất muội muội của ta." Cơ Vô U cười nói.

Thanh Dương bừng tỉnh đại ngộ: "Khoảng thời gian trước nghe nói Cơ gia lại có người kết đan, nghe nói thanh thế to lớn, hai người liên tiếp xếp hàng kết đan? Cho nên một người là Thập Nhất muội muội? Người còn lại là đệ đệ hay là muội muội?"


Cơ Vô U cười mà không nói, hai thủ hạ của hắn lại có biểu tình cổ quái, làm gì còn người nào khác nga, còn không đều là Thập Nhất công chúa sao!

Thanh Dương nhìn Cơ Vô U, lại nhìn hai thủ hạ phía sau hắn, trong lòng có chút nghi hoặc.

Lại một lát sau, một giọng nữ thanh thúy dễ nghe vang lên: "Ca ca, ta tới."

Thanh Dương sửng sốt, thanh âm này hình như có chút quen tai?

Hắn quay đầu nhìn lại, một người rất quen mắt nghênh diện đi tới.

Thanh Dương:???



Ba người Thanh Nhật nhìn thấy một thiếu nữ áo đỏ cười đi tới, thiếu nữ minh diễm động lòng người, tươi cười như hoa, nụ cười xán lạn phảng phất có thể đem người hòa tan, mặt Thanh Chi với tính cách thẹn thùng lập tức đỏ lên, nhìn cũng không dám nhìn nàng.

"Nàng nàng nàng......" Thanh Dương khiếp sợ nói không nên lời.

"Nàng chính là Thập Nhất muội muội của ta, Cơ Vô Nhược." Cơ Vô U giới thiệu với ba người còn lại.

"Vô U huynh, huynh đang nói giỡn phải không?" Thanh Dương khiếp sợ đến nỗi khống chế không được thanh âm.

"Thanh Dương, ngươi bình tĩnh một chút." Ba người Thanh Đông đều không rõ vì sao sư đệ lại thất thố như thế, liền kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Thanh Dương tâm nói, nếu các ngươi biết nàng hơn một tháng trước vẫn còn là người hoàn toàn không có tu vi thì khẳng định các ngươi còn kêu lớn tiếng hơn ta!

Thanh Dương trước sau vẫn hoài nghi Cơ Vô U đang nói giỡn, vì thế hắn nói: "Vô Nhược muội muội, chúng ta sẽ đi vào một bí cảnh thám hiểm, bí cảnh kia rất nguy hiểm, ngươi ngàn vạn lần không được cùng ca ca ngươi hồ nháo."

"Ta biết có chút nguy hiểm lạp, ca ca đã nói với ta rồi." Phong Tư Lạc nói.

"Nếu nói qua, sao ngươi còn tới?"

"Không phải nói kết đan là được sao?" Phong Tư Lạc ý bảo hắn xem tu vi của mình.

Xác nhận xong Thanh Dương: "......"

Thanh Đông gật gật đầu: "Xác thật là Kim Đan sơ kỳ, có thể cùng chúng ta đi."

Thanh Dương vẫn mang vẻ mặt hoảng hốt.

Thanh Nhật vỗ vỗ tiểu sư đệ: "Sư đệ thanh tỉnh nhanh, phải đi rồi."

"Làm ta tiếp tục hoảng hốt trong chốc lát, ta hoài nghi ta vẫn đang nằm mơ." Thanh Dương xua xua tay.

Thanh Nhật hung hăng tát cho tiểu sư đệ một cái: "Đau không?"

Thanh Dương: "......!Đau."

"Vậy không phải nằm mơ, thanh tỉnh chưa?" Thanh Nhật lại giơ đại chưởng quạt hương bồ của hắn lên.


"Thanh tỉnh, vô cùng thanh tỉnh, nhị sư huynh ngươi buông tay." Thanh Dương che lại hai bên má lui về phía sau, hắn hoài nghi sư huynh chỉ là đơn thuần muốn đánh hắn.

Thanh Nhật buông tay, nhìn dáng vẻ tựa hồ còn có chút tiếc nuối.

Cơ Vô U ha ha cười khoác vai Thanh Dương: "Yên tâm đi, muội muội ta thật sự kết đan."

Thanh Dương truyền âm hỏi hắn: "Cho nên muội muội ngươi mới ra khỏi thần long không gian liền kết đan?"

Cơ Vô U gật gật đầu, Thanh Dương lại lần nữa có vẻ mặt hoảng hốt, hắn quay đầu nhìn qua Phong Tư Lạc, Phong Tư Lạc tặng cho hắn một nụ cười xán lạn, môi hồng răng trắng, cả người dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh sáng.

Vẫn thiếu nữ tươi đẹp lúc trước.

Thanh Dương thu hồi tầm mắt, vẫn có chút không thể tin, thời gian ngắn như vậy, tu vi của nữ hài đã bằng với hắn rồi.



Cơ Vô U lấy ra vân thuyền, Phong Tư Lạc phi thân đi lên, trên cổ tay nàng hồng quang lóe lóe, nàng cúi đầu nhìn lại, cười cười với cái vòng tay lúc trước Thư Lâm đưa cho nàng.

"Muội muội? Ngây ngô cười cái gì đó?" Cơ Vô U hỏi.

"Không có." Phong Tư Lạc sờ sờ vòng tay.

"Vòng tay này của muội?" Cơ Vô U kỳ quái nhìn cái vòng trên tay nàng, đột nhiên sinh ra tò mò, vì thế duỗi tay muốn sờ một chút.

Nhưng mà tay hắn mới vừa đụng tới vòng tay, hắn liền phát ra một tiếng đau hô, tay lập tức rời khỏi cái vòng.

Cơ Vô U rụt tay lại: "Thật nóng, nóng, nóng......!Vòng tay của muội sao lại nóng như vậy?"

"A?" Phong Tư Lạc sờ sờ vòng tay, "Độ ấm rất bình thường a!"

Cơ Vô U vươn ngón tay có chút đỏ của mình lên: "Muội xác định?"

Phong Tư Lạc nâng lên cánh tay tuyết trắng của mình lên: "Ca xem muội vẫn đeo mà, nếu thật sự nóng thì muội có thể mang theo nó sao?"

Cơ Vô U không tin tà lại lần nữa duỗi tay, nhưng mà ở nháy mắt khi hắn sắp đụng tới vòng tay, tay hắn lại cảm thấy một trận đau đớn.

Nhìn muội muội không hề khác thường, Cơ Vô U một trận vô ngữ.

Thật là tà môn.

————

Bay trên vân thuyền khoảng nửa ngày thì tới cửa bí cảnh.


Hai thủ hạ của Cơ Vô U chỉ là Trúc Cơ kỳ, không dám theo vào làm liên lụy, chỉ có thể ở bên ngoài chờ.

Những người muốn đi vào đều lấy vũ khí ra, phòng trường hợp ngay sau khi tiến bí cảnh liền xuất hiện nguy hiểm.



Thanh Đông hỏi Phong Tư Lạc: "Ngươi không có vũ khí sao?"

"Ta dùng cái này là được." Trong tay Phong Tư Lạc cầm một xấp phù chú, có chút ngượng ngùng.

Cơ Vô U lại hiểu lầm nàng ý tứ, cho rằng nàng bởi vì không có vũ khí mà ngượng ngùng, tắc cho nàng mấy cái vừa thấy liền biết là pháp khí bất phàm:" Muội muội dùng mấy cái này đi."

Phong Tư Lạc cầm ngó trái ngó phải, nhịn không được hỏi hắn: "Ca ca, có vũ khí bình thường một chút hay không?"

Cơ Vô U lục tung túi trữ vật lên, lại lấy ra một thanh đao: "Cái này?"

Phong Tư Lạc thở dài, đao này vừa thấy cũng biết là giá trị xa xỉ: "Cái này cho muội dùng quá lãng phí." Nàng đành phải hỏi hai người thủ hạ của Cơ Vô U, bọn họ đưa cho nàng mấy cái đao kiếm bình thường, nàng vô cùng cao hứng nhận lấy.

Cơ Vô U lại có chút không hài lòng: "Muội muội, thần binh lợi khí đều để dùng, chỉ là mấy thứ pháp khí bình thường thì sao lãng phí được?"

"Không quan hệ, muội thích mấy thứ bình thường."

Nàng lại không thể nói cho hắn, bởi vì Thư Lâm ẩn thân trong vòng tay của nàng, tác dụng phụ chính là nếu tiếp theo nàng vô luận dùng thần binh lợi khí nào thì đều sẽ biến thành vũ khí dùng một lần, dùng một cái liền hư một cái?

Nàng không nghĩ tới, biện pháp mà Thư Lâm nói hắn tìm được cư nhiên chính là ẩn thân ở cái vòng lúc trước hắn đưa nàng.



Hơn nữa hắn còn rất sảng khoái trực tiếp chui vào cái vòng nàng đeo, một chút tư thái của cường giả đứng đầu Tu chân giới đều không có.

Cái này làm cho nàng có chút hưng phấn, có loại cảm giác khi đọc tiểu thuyết thấy vai chính mang theo lão gia gia tùy thân trước kia.

Mấu chốt là lão gia gia này còn đẹp như vậy, còn có chút ngốc manh, ngẫm lại thật là sảng khoái.



Bất quá nói đến lão gia gia tùy thân, có vấn đề nàng luôn tò mò, nàng truyền âm hỏi hắn: "Thư Lâm, ngươi bao nhiêu tuổi a?"

Thư Lâm truyền âm lại cho nàng: "......!Lớn hơn một chút so với nàng."

Phong Tư Lạc: "......" Căn cứ tiêu chuẩn một chút mà hắn vừa mới nói tu vi cao hơn nàng một ít để phán đoán thì lớn hơn một chút này......

Sợ là lớn hơn mấy ngàn tuổi đi?

Thế giới trước kia của nàng, lịch sử Trung Hoa cũng mới có 5000 năm, Tu chân giới thật đáng sợ!

Nàng nhịn không được hỏi: "Ta vẫn luôn gọi ngươi là Thư Lâm, cái này có phải có chút bất kính không a?"

Thư Lâm: "......!Bằng không nàng muốn gọi ta là gì?"

"......!Lão tổ tông?"

Một tiếng lão tổ tông này vừa hô lên, Tư Hằng trực tiếp tự bế, một thời gian thật dài không nói chuyện nữa.

Trước khi tiến vào bí cảnh, Cơ Vô U cũng có chút khẩn trương, hắn dặn dò Phong Tư Lạc đã lâu, cuối cùng còn muốn dắt tay nàng đi vào: "Ca dắt tay muội vào, như vậy đi vào sẽ không tách ra."

Nhưng mà hắn mới vừa cầm lấy tay nàng, hắn liền cảm giác tay bị đau nên lập tức buông tay.

Cảm giác này cùng vừa rồi giống nhau như đúc

Cơ Vô U trầm mặc thật lâu sau, nhịn không được hỏi: "Muội muội, trên người của muội có phải trang bị pháp khí phòng hộ đặc biệt gì đó hay không?" Bằng không sao hắn vừa chạm vào liền bị thương?

"Ha ha ha ca ca suy nghĩ nhiều quá." Phong Tư Lạc cười vỗ vỗ bả vai Cơ Vô U, "Ca ca không cần lo lắng cho ta, chúng ta từng người đi vào là được, những lời ca nói ta đều nhớ kỹ, tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm."

Cơ Vô U lo lắng nhìn bả vai của mình, nhưng kỳ quái chính là, muội muội chủ động vỗ bả vai hắn thì hắn sẽ không có cảm giác đau.

Thật là kỳ quái, Cơ Vô U mang theo đầy đầu mờ mịt tiến vào bí cảnh.

Mọi người cùng tiến vào bí cảnh, nhưng Phong Tư Lạc vừa mới chớp mắt một cái, lại phát hiện chung quanh cũng chỉ có một mình nàng.

Nàng đứng trên một mảng cỏ xanh mướt, không có người, không có đồ vật, ngay cả thanh âm cũng không có, một mảnh yên tĩnh.

Và đương nhiên cũng không có nguy hiểm.

"Thư Lâm?" Phong Tư Lạc truyền âm hỏi.

Thư Lâm không trả lời nàng, trên cổ tay nàng hồng quang lóe lóe, tỏ vẻ hắn vẫn ở.

Phong Tư Lạc có chút buồn cười: "Khụ khụ, Thư Lâm tiểu ca ca?"

Tư Hằng: "......"

Tim đập có chút nhanh hơn, xung hô tiểu ca ca này không khỏi quá......

Cảm thấy thẹn.

"Tiểu ca ca ngươi để ý ta đi, bây giờ ta chỉ có một người, ta sợ hãi."

Trong thanh âm tràn đầy ý cười, làm gì có nửa điểm sợ hãi chứ?

Cho dù trong lòng Tư Hằng rất minh bạch, nhưng hắn vẫn ứng một câu: "Đừng sợ."

Nàng vĩnh viễn không cần sợ..