Hắn hát rất dịu dàng, tựa như những chiếc lá non đang cuộn tròn chầm chậm vươn mình dưới ánh nắng mặt trời. Hắn cất giọng nhẹ nhàng:
"Muốn hát cho em nghe
Khi tuổi trẻ còn tươi đẹp như hoa
Hoa hãy cứ nở rộ đi
Trang trí cho năm tháng của em, là những chồi non của anh"
Giọng hát của hắn vang vọng, đôi mắt hắn trong veo lặng lẽ nhìn người trước mặt, trong ánh mắt không hề có chút tạp chất. Lục Vân Phi bị hắn nhìn, cảm nhận ánh mắt ấy rơi vào cậu, nhẹ nhàng như cát chảy qua kẽ tay.
"Ai có thể thay thế em đây?"
Cậu nghe Biên Tấn Nguyên hát:
"Hãy yêu hết mình khi còn trẻ
Người yêu thương nhất của anh ơi
Đường đời xa xôi, chúng ta hãy cùng ở bên nhau"
Lục Vân Phi bất giác cúi mắt xuống, giọng hát quen thuộc nhưng lại có phần lạ lẫm ấy vẫn tiếp tục vang lên bên tai cậu:
"Anh hát cho em nghe
Em hãy tặng anh nụ cười ngây thơ trong sáng ấy nhé
Chúng ta nên có những khoảng thời gian hạnh phúc vui vẻ
Những ngày tháng đẹp trời"
Hắn hát dịu dàng và êm tai đến mức như sợ làm rơi tuyết đông trên cành, lại như sợ đánh thức giấc mơ yên tĩnh của ngày hè. Lục Vân Phi lặng lẽ nghe, cảm giác trái tim cậu dần dần trở nên mềm mại hơn.
Cậu nghe thấy Biên Tấn Nguyên hát:
"Bằng tình yêu cháy bỏng của anh, cảm động em được không?"
Cũng nghe thấy hắn lặp lại đoạn trước:
"Ai có thể thay thế em đây?
Hãy yêu hết mình khi còn trẻ
Người yêu thương nhất của anh ơi
Đường đời xa xôi, chúng ta hãy cùng ở bên nhau"
Giọng hát của hắn thật sự quá dịu dàng, cũng đầy sức lôi cuốn. Lục Vân Phi lắng nghe, trong khoảnh khắc ấy, cậu bỗng cảm thấy dường như chẳng có gì là không thể. Cậu không ghét Biên Tấn Nguyên, mà sau khi biết rằng Biên Tấn Nguyên thích cậu, cậu cũng không hề cảm thấy phản cảm. Chỉ là cậu chưa bao giờ thích ai, chưa từng yêu đương, thế nên không biết liệu rằng bọn họ có thể bên nhau hay không.
Nhưng nếu Biên Tấn Nguyên muốn ở bên cậu, cũng không phải là không thể thử.
Cậu nhìn người trước mặt, lắng nghe giọng hát dịu dàng của hắn. Hình như Biên Tấn Nguyên luôn như vậy, bất kể hắn là ai trong mắt người khác, đối với cậu, Biên Tấn Nguyên luôn luôn dịu dàng và kiên nhẫn nhất. Hắn sẽ giám sát cậu viết từ vựng từng lần một, sẽ hy sinh giấc ngủ để giúp cậu sắp xếp từ ngữ, sẽ viết sẵn bài văn mẫu tiếng Anh để cậu học thuộc, cũng sẽ vô điều kiện mà đồng ý mọi yêu cầu của cậu.
Lục Vân Phi ngẩng đầu nhìn Biên Tấn Nguyên, rất dễ dàng bắt gặp hình ảnh của chính mình trong đôi mắt của hắn—bản thân cậu đang rực sáng trong đôi mắt đó. Đôi mắt của hắn luôn đuổi theo Lục Vân Phi, cho nên trong đôi mắt ấy luôn có hình bóng của cậu.
Đây có lẽ chính là tình cảm mãnh liệt nhất mà Biên Tấn Nguyên có thể dành cho cậu, khác với tình thân vốn đã sẵn có từ huyết thống. Trong đám đông xa lạ không can hệ gì, Lục Vân Phi là sắc màu duy nhất trong mắt Biên Tấn Nguyên— một màu sắc tươi sáng, nổi bật, độc nhất vô nhị.
Trong khoảnh khắc đó, Lục Vân Phi cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Cậu nghe Biên Tấn Nguyên hát xong bài hát, sau khi hắn vừa dứt lời, Lục Vân Phi chậm rãi nhưng không chút do dự lên tiếng. Giọng cậu rất nhẹ, đến mức có thể không rõ ràng trong tiếng nhạc nền quá lớn, nhưng Biên Tấn Nguyên vẫn nghe thấy. Hắn nghe thấy cậu thiếu niên trước mặt mình nói: "Tôi đã suy nghĩ rất lâu. Tôi chưa từng yêu ai nên cũng không biết chúng ta có hợp nhau không. Nhưng tôi nghĩ, chúng ta có thể thử."
Cậu nhìn Biên Tấn Nguyên, ánh mắt rất kiên định như vượt qua mọi núi non trùng điệp, cuối cùng cũng xé tan mây mù, mọi thứ đã rõ ràng: "Vậy nên, chúng ta thử một lần nhé."
Thử một lần, để cho nhau một cơ hội, như thế dù hợp hay không hợp, bọn họ cũng sẽ không hối tiếc. Khi còn trẻ, họ có nhiều nhất là cơ hội và thời gian, cho nên họ có thể thử, có thể trẻ trung táo bạo, bởi vì tương lai của họ vẫn còn rất dài, phía trước là vô vàn khả năng cũng như những điều thú vị. Dù sao, bọn họ vẫn chỉ là những chàng thiếu niên.
Nghe xong, Biên Tấn Nguyên bất giác nở nụ cười. Hắn đặt micro xuống, tiến lại gần Lục Vân Phi, để cậu thấy được niềm vui trong mắt mình.
"Chúng ta chắc chắn sẽ rất hợp." Hắn nói: "Vì tôi sẽ luôn phối hợp theo em, bất kể lúc nào, tôi cũng sẽ luôn đồng hành cùng với em, em luôn là điều quan trọng nhất của tôi."
Lục Vân Phi bị câu nói của hắn làm cho ngượng ngùng, vừa lúc bài hát tiếp theo đã vang lên, cậu đẩy nhẹ Biên Tấn Nguyên một cái, thúc giục: "Bài hát của cậu kìa."
Chiều hôm đó, Lục Vân Phi không chọn bài hát nào cả, chỉ ngồi nghe Biên Tấn Nguyên hát cho mình suốt buổi. Họ không chọn những bài nhạc buồn, mà toàn là những bài tình ca ngọt ngào, dịu dàng, khiến lòng người vui tươi.
Lục Vân Phi cảm thấy rất thoải mái, như thể rắc rối đè nặng tâm trí bấy lâu nay cuối cùng cũng được giải quyết. Cậu không cần phải nghĩ xem bản thân có thích Biên Tấn Nguyên hay không nữa. Còn Biên Tấn Nguyên cũng cảm thấy rất vui. Việc Lục Vân Phi đồng ý "thử một lần" đối với hắn đã là một câu trả lời chắc chắn. Hắn đã nhận được điều mình mong muốn, cuối cùng cũng buông bỏ được sự lo lắng bao lâu nay.
Đó là một buổi chiều đẹp đẽ, ánh nắng ấm áp, gió mát hiu hiu, trái ngọt kết đầy trên cành, đồng thời tình yêu tuổi thiếu niên cũng đang nở rộ trong tim họ.
Sáng thứ Hai, cô giáo Lý Lị gọi Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên vào văn phòng, thông báo rằng cuộc thi Toán và Vật lý sẽ diễn ra vào thứ Bảy và Chủ nhật tuần này. Hai người họ là đại diện của trường tham gia cuộc thi. Điểm thi là ở trường Trung học số 38, nhà trường cũng sẽ đặt khách sạn gần đó để thuận tiện cho kỳ thi. Lúc đó cô cũng sẽ đi cùng họ.
"Tham gia cả Toán lẫn Vật lý ạ?" Lục Vân Phi hỏi.
Cô Lý gật đầu: "Môn Toán cô phụ trách, môn Vật lý thầy Vương phụ trách."
Lục Vân Phi hiểu ra: "Vâng ạ."
"Vậy tuần này nhớ ôn tập lại kiến thức trước nhé, đến lúc đó phải thi thật tốt đấy."
"Cô yên tâm đi cô Lý." Lục Vân Phi mỉm cười nói.
Cô Lý rất tin tưởng cả hai, sau khi nhắc nhở một số điều cần lưu ý, cô cho họ trở về lớp.
Lục Vân Phi rời văn phòng, nhắn tin cho Ôn Minh Dịch: "Thứ Bảy thi Toán có cậu không?"
Ôn Minh Dịch trả lời nhanh gọn: "Có."
Lục Vân Phi: "Vậy cậu cố gắng lên nhé."
Ôn Minh Dịch: "Cậu cũng thế."
Để đảm bảo cả Lục Vân Phi và những học sinh khác đạt được kết quả tốt trong kỳ thi Toán vào thứ Bảy, chiều thứ Sáu sau giờ tan học, cô Lý đã đưa bốn học sinh đi đến khách sạn được đặt trước.
Bốn người bao gồm Lục Vân Phi, Biên Tấn Nguyên, Ôn Minh Dịch và một nữ sinh tên là Trương Mộng. Trương Mộng có tính cách khá nhút nhát, ít nói, nhưng khi mọi người thảo luận những chủ đề thú vị, thỉnh thoảng cô cũng tham gia một vài câu, khiến bầu không khí trên đường đi rất vui vẻ.
Cô Lý ban đầu muốn ở cùng Trương Mộng trong một phòng, nhưng sợ cô ấy sẽ cảm thấy áp lực khi ở chung với giáo viên, vậy nên đã đặt cho cô ấy một phòng giường lớn riêng.
"Ba em đều là nam, vậy để cô đặt cho các em phòng ba nhé. Hai người ngủ giường lớn, một người ngủ giường nhỏ."
Lục Vân Phi:? Còn có thể như vậy nữa hả?
Ôn Minh Dịch nhìn Biên Tấn Nguyên, rồi lại nhìn Lục Vân Phi, cuối cùng quay sang cô Lý: "Cô ơi, ba người bọn em, ai giống đứa con vậy?"
Cô Lý nhìn kỹ, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cậu ta: "Có vẻ như em thấp hơn một chút, có lẽ là em đấy."
Ôn Minh Dịch: "..."
Ôn Minh Dịch lạnh lùng đáp: "Vậy em muốn tự lập, ở riêng một mình!"
Cô Lý: "Cô thấy ba đứa em quan hệ cũng rất tốt mà."
"Vậy cô cho bố mẹ em chút không gian đi ạ." Ôn Minh Dịch chân thành nói: "Tam giác thì có tính ổn định, còn ba người thì thành bi kịch đó!"
Lý Lị: "..."
Cô Lý lặng lẽ đặt cho Ôn Minh Dịch một phòng giường lớn.
"Cảm ơn cô Lý." Ôn Minh Dịch vui vẻ nói.
"Thế còn hai em, có muốn tự lập không?" Cô Lý nhìn hai học trò ưu tú của mình: "Hay cô đặt cho các em một phòng tiêu chuẩn nhé?"
"Phòng tiêu chuẩn là được rồi ạ." Lục Vân Phi trả lời.
Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, nuốt lại câu "Cô đặt cho bọn em phòng giường lớn luôn đi."
Ba phòng giường lớn, một phòng tiêu chuẩn, cô Lý nhận chìa khóa phòng rồi đưa các học sinh vào thang máy.
Đêm trước kỳ thi, cô cũng không muốn tăng thêm áp lực cho học sinh, sau bữa tối, cô chỉ nói một câu: "Có gì không hiểu thì đến hỏi cô bất cứ lúc nào." rồi trở về phòng mình.
Các học sinh cũng tự giải tán, bắt đầu ôn tập lần cuối.
Biên Tấn Nguyên trước kỳ thi thường không ôn bài, nhưng vì Lục Vân Phi ôn tập nên hắn cũng ngồi bên cạnh ôn cùng.
"Cậu có tự tin về bài thi ngày mai không?" Lục Vân Phi hỏi.
Biên Tấn Nguyên gật đầu.
"Cậu có thể giành được giải nhất không?"
"Chuyện đó thì tôi không chắc." Biên Tấn Nguyên trả lời một cách thực tế.
"Vậy cậu phải cố lên nhé, tôi mong cậu sẽ giành giải nhất."
"Thế còn em, em không muốn giành giải nhất à?" Biên Tấn Nguyên hỏi ngược lại.
"Cậu cũng được, tôi cũng được, Minh Dịch cũng được, cả ba chúng ta ai cũng có thể."
Biên Tấn Nguyên cảm thấy Lục Vân Phi thật là thiên vị một cách rõ ràng, chẳng qua điều đó cũng rất đáng yêu.
"Chắc chắn sẽ được mà." Hắn cười gật đầu.
"Thôi đi ngủ đi, mai còn phải dậy sớm nữa á."
"Ừ."
Hai người lần lượt tắm rửa, thay đồ ngủ rồi chui vào chăn. Lục Vân Phi tắt đèn đầu giường, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối. Cậu vẫn chưa ngủ được nên xoay người lại, khẽ trò chuyện với Biên Tấn Nguyên. Biên Tấn Nguyên cũng xoay người lại, cùng cậu tiếp tục câu chuyện.
"Tôi thấy hơi hồi hộp." Lục Vân Phi nói.
"Hay em làm thêm một bài thi nữa?"
"Thôi, không cần đâu. Cậu không hồi hộp à?" Lục Vân Phi hỏi.
Biên Tấn Nguyên lắc đầu: "Không."
"Thầy Biên đúng là lúc nào cũng bình tĩnh nhỉ."
"Không hẳn đâu."
"Ồ?"
"Lúc tỏ tình với em, tôi đâu có bình tĩnh được, khá là căng thẳng đấy."
Lục Vân Phi ngay lập tức mở to mắt: "Thật hả? Sao tôi không nhận ra gì cả."
"Em còn chưa nhận ra nhiều thứ lắm."
"Ví dụ?"
"Ví dụ." Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, môi khẽ nhếch lên: "Em thực sự muốn nghe à?"
"Tất nhiên rồi." Lục Vân Phi không ngần ngại trả lời.
"Ví dụ như lúc này đây, tôi đang nghĩ làm sao để có thể sang ngủ cùng em."
Lục Vân Phi... Đúng là cậu không nhìn ra thật! Không ngờ cậu lại là người như vậy, thầy Biên ạ! Lục Vân Phi âm thầm mắng một trận.
"Còn phản ứng của cậu đâu?" Biên Tấn Nguyên hỏi: "Nghe xong mà không có gì đáp lại à?"
"Không đáp lại tức là không có phản ứng." Lục Vân Phi lạnh lùng nói.
Biên Tấn Nguyên "ồ" một tiếng: "Vậy thì có lẽ ngày mai tôi không thể giành giải nhất rồi."
Lục Vân Phi...
Lục Vân Phi nghĩ rằng người bạn trai tạm thời đang trong giai đoạn thử nghiệm này của cậu quá mưu mô, kiểu người như thế này không phù hợp với một thiếu niên lạc quan và trong sáng như cậu!
Thế nhưng trong lòng nghĩ thế, nhưng hành động lại rất chính trực, cậu âm thầm dịch qua một bên, lạnh lùng nói: "Qua đây."
Biên Tấn Nguyên nhanh chóng nhảy xuống giường, kéo chăn chui vào.
Chiếc giường đơn trong phòng tiêu chuẩn không quá lớn, nhưng may mắn vẫn đủ chỗ cho hai người nằm.
"Bây giờ cậu có thể giành giải nhất chưa?" Lục Vân Phi hỏi.
Biên Tấn Nguyên khẽ cười, giọng nói trầm thấp như có chút từ tính, âm vang bên tai Lục Vân Phi: "Tôi nói với em đứng nhất thì sẽ là đứng nhất."
Lục Vân Phi bị lời nói ấy làm cho xấu hổ, cúi đầu xuống nhưng lại không nhịn được cười.
Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, trong mắt chứa đầy dịu dàng.
Hắn thử đưa tay nắm lấy tay Lục Vân Phi, cậu không phản kháng, để yên cho hắn nắm lấy. Trái tim Biên Tấn Nguyên bỗng mềm lại như có dòng nước chảy qua, giống như ánh nắng ấm áp rọi vào. Nắm lấy tay cậu, trong khoảnh khắc đó, hắn chợt nhớ đến lời của Biên Đình, cuộc sống này là món quà quý giá nhất mà bà tặng cho hắn. Biên Tấn Nguyên chưa bao giờ nghi ngờ điều này, nhưng bây giờ, hắn càng cảm nhận rõ ràng hơn món quà ấy.
Lục Vân Phi chính là cuộc gặp gỡ quý giá nhất của hắn trên cõi đời này.
Hắn từ từ buông tay Lục Vân Phi ra, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, Lục Vân Phi không từ chối nên hắn vỗ vỗ lưng cậu, dịu dàng lên tiếng: "Ngủ đi, mơ đẹp nhé, mai thi tốt."
Lục Vân Phi gật đầu, dựa vào lòng hắn, nhắm mắt lại.
Đó chắc chắn sẽ là một đêm thật đẹp, cả hai người đều có giấc mơ ngọt ngào, sáng hôm sau, họ tỉnh dậy đúng giờ khi tiếng chuông báo thức vang lên.
Cuộc thi Toán diễn ra vào buổi sáng, đến 12 giờ trưa, họ chính thức hoàn thành bài thi. Cô Lý mời mọi người đi ăn trưa, sau đó đưa Ôn Minh Dịch và Trương Mộng về trường. Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên vẫn ở lại khách sạn để chờ cuộc thi Vật lý diễn ra vào ngày hôm sau.
Hai học sinh thi Vật lý cùng họ sẽ đến vào buổi chiều, đó là một nam và một nữ. Thầy Vương đến sớm hơn, chào hỏi Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên.
Hai học sinh mới đến được sắp xếp vào phòng của Ôn Minh Dịch và Trương Mộng. Họ nghỉ ngơi một đêm, rồi cùng Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên bước vào phòng thi vào sáng hôm sau.
Sau khi hai môn thi kết thúc, Lục Vân Phi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cậu hỏi Biên Tấn Nguyên: "Cảm giác thế nào?"
Biên Tấn Nguyên thật thà trả lời: "Bình thường thôi."
Lục Vân Phi không thể tin nổi: "Bình thường kiểu nào? Kiểu làm hết bài á hả?"
Biên Tấn Nguyên cười cười, vòng tay qua vai cậu: "Là kiểu có thể đáp ứng mong đợi của em."
Lục Vân Phi nghe vậy lập tức vui vẻ: "Lần sau trả lời phải như thế nhé, đừng có nói bình thường nữa, "bình thường" của cậu và "bình thường" của tôi không giống nhau đâu, hiểu không?"
"Hiểu rồi." Biên Tấn Nguyên gật đầu làm theo.
Lục Vân Phi hài lòng, cùng hắn tiếp tục bước về phía trước.
Kết quả cuộc thi được công bố vào cuối tháng 11. Không ngoài dự đoán, Biên Tấn Nguyên giành giải nhất toàn tỉnh ở cả hai môn Toán và Vật lý. Lục Vân Phi giành giải nhì môn Toán, thế nhưng ở môn Vật lý lại thi rất tốt, cùng Biên Tấn Nguyên chia sẻ giải nhất. Trong số các học sinh khác, chỉ có Ôn Minh Dịch giành giải ba môn Toán.
Đối với Lục Vân Phi, kết quả này là một niềm vui lớn. Hôm đó, cậu lập tức kéo Biên Tấn Nguyên, Ôn Minh Dịch và Lý Nguyên Thanh đi ăn mừng.
Các lãnh đạo của trường cũng rất phấn khởi, trong buổi lễ chào cờ sáng thứ Hai, họ đã đặc biệt tuyên dương ba người bọn họ, nhất là Biên Tấn Nguyên. Là giáo viên chủ nhiệm, cô Lý quan tâm nhiều hơn đến việc kết quả này có thể giúp họ được cộng điểm khi thi đại học hay không. Tuy chưa rõ có được cộng điểm hay không, nhưng nhiều trường đại học đã gửi lời mời xét tuyển sớm cho cả ba người.
Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên đón Giáng sinh năm nay trong những đợt xét tuyển ấy.