Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu

Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu - Chương 56: Lấy thân báo đáp được chứ?




Edit: Yuki

Beta: Lee + Dii

_________________

Diệp Thư vốn không nghĩ đến phương diện ấy.

Đúng hơn là y chưa từng cho rằng Tấn Vọng sẽ có suy nghĩ đó.

Thật ra trong lòng Diệp Thư cũng không để ý những chuyện kia lắm. Làm Thừa tướng cũng được, làm Hoàng phi cũng thế. Chỉ cần có thể ở chung với người nọ là đủ rồi.

Nhưng có lẽ là Tấn Vọng không nghĩ như vậy.

Khó trách lúc trước người này luôn tìm y hỏi xem vợ chồng thời hiện đại sống chung thế nào.

Hắn luôn cố gắng hết mình để cho y sự tôn trọng và yêu thương.

Diệp Thư trầm mặc không nói gì, Tấn Vọng lại gần, hỏi: “Cảm động rồi à?”

“…” Diệp Thư dời ánh mắt đi chỗ khác: “Làm, làm gì có, ngươi nói thì dễ nghe đấy, nếu chỉ vì để người khác biết ngươi yêu mến ta thế nào, thì đâu nhất thiết phải làm thế….”

Buồn nôn.

Buồn nôn chết đi được.

“Ta còn rất nhiều chuyện chưa viết vào.” Tấn Vọng cười khẽ, rồi nghiêm mặt nói: “Trong lời nói, mỗi câu đều từ tận đáy lòng, không hề có một lời giả dối.”

Diệp Thư đỏ cả mang tai, nghiêng đầu không thèm để ý đến hắn.

Giọng nói Tấn Vọng nhẹ nhàng truyền tới từ sau lưng y: “Trẫm và Diệp lang thân thiết với nhau nhiều năm. Tuy nói là tình nghĩa sâu nặng, nhưng biết làm sao khi lòng quân rộng như biển, duy chỉ không quan tâm chuyện nhi nữ tình trường…” 

(*Lòng quân tựa biển, độc không thương nữ nhi tình trường: câu này hay nói về những vị vua quan tâm, lo cho vạn dân, cả thiên hạ, nhưng lại không quan tâm tới tình cảm nam nữ.)

Diệp Thư: “…”

Tấn Vọng cầm bản sao chép của chiếu thư, không nhanh không chậm nói: “Trẫm dốc hết tâm huyết, chỉ là trước sau vẫn không nhận được sự chú ý…”

“Ngươi đừng đọc nữa!” Diệp Thư đoạt lấy chiếu thư, gương mặt nóng đến nỗi sắp bốc cháy.

Tấn Vọng nở nụ cười, kề sát bên môi Diệp Thư rồi hôn lên: “Nhưng trẫm không hối hận.”

Bàn tay hắn lần theo gò má đối phương mà trượt xuống, thuận thế nâng cằm Diệp Thư lên, để y nhìn thẳng mình. Ý cười trong đáy mắt Tấn Vọng mang theo tia đùa cợt, nhưng giọng điệu lại nghiêm túc rõ ràng, từng câu chữ như gõ vào tận đáy lòng Diệp Thư.

“…Lòng trẫm chỉ có y, trước sau như một, đời này không hối hận.”

________

Lá “thư tình” kia của Tấn Vọng viết quá chân tình, khiến người ta bùi ngùi mãi không thôi, không khỏi rơi lệ.

Hóa ra giữa bệ hạ và Diệp thừa tướng thật sự tồn tại chữ “tình”, chẳng qua lại là “tình đơn phương”.

Từ đó về sau, lời bàn tán trong triều đột nhiên biến mất.

Không chỉ có thế, đầu đường cuối ngõ, chỉ một đêm mà đã lưu truyền chuyện của Tấn Vọng và Diệp Thư. Hơn nữa, trên phố lại xuất hiện thêm nhiều thoại bản chuyện xưa, nhiều như măng mọc sau mưa.

Đến ngay cả khách đến Diệp phủ cũng càng ngày càng nhiều hơn. Dù cho công khai hay bí mật cũng đều đến vì Tấn Vọng, hi vọng Diệp thừa tướng có thể sớm ngày chấp nhận bệ hạ, có tình cảm sẽ thành người thân(*). 

(*)Hữu tình nhân chung thành quyến chúc: Đại ý nói người có tình cảm với nhau trước sau sẽ trở thành người một nhà, kết phu thê.

Cuối cùng đều bị Diệp Thư cười gượng cho qua rồi đuổi về.

Về phần Tấn Vọng.

Ai kia gây rối xong thì im lặng trở lại, không đề cập đến việc này nữa. Nhưng mấy tin “hóng chuyện” liên quan đến hai người vẫn không ngừng mà ngày càng tăng thêm.

Nguyên nhân là do gần đây Tấn Vọng bám riết lấy Diệp Thư, ngày càng “quang minh chính đại”.

“…Nếu không còn gì nữa thì bãi triều, Diệp thừa tướng ở lại với trẫm.” Vị đế vương trẻ tuổi ngồi ngay ngắn trên long ỷ, tầm mắt xa xa nhìn về phía Diệp Thư.

Cảm nhận được ánh nhìn cười đùa xung quanh, mang tai Diệp Thư nóng lên, hận không thể đào hố chôn mình ngay tại chỗ.

Nhưng Tấn Vọng vẫn cứ nhìn y không rời mắt, trong ánh mắt còn mang theo chút lo lắng và chờ mong, nom đầy vô tội.

Lại, bắt, đầu, rồi.

Gần đây tên này càng lúc càng lộ liễu, hằng ngày, cứ bãi triều xong bắt y ở lại một mình thế này.

Còn về việc ở lại để làm gì… Diệp Thư chẳng muốn nhớ lại chút nào.

Diệp Thư đối diện với ánh mắt của Tấn Vọng, bình tĩnh đáp: “Thần có hẹn với mấy vị đại nhân bên Hàn Lâm Viện trao đổi về công việc chấm thi.”

Chấm thi là chuyện chính sự, bệ hạ phải biết nguyên tắc căn bản đó.

Tấn Vọng tiếp lời: “Hôm qua khanh cũng nói như vậy.”

Lại làm nũng nữa rồi.

Diệp Thư đang định đáp lại thì nghe thấy Tấn Vọng nhàn nhạt nói: “Trình đại nhân, rốt cuộc là có chuyện gì mà mấy vị Hàn Lâm các khanh không quyết định được, phải trao đổi với Diệp thừa tướng thế?”

Hàn Lâm Đại học sĩ bị điểm danh, lập tức đổ mồ hôi hột, vội vã nói: “Không, không có chuyện gì quan trọng, hôm qua đã xử lí ổn thỏa rồi ạ.”

“Vậy thì tốt.” Tấn Vọng mỉm cười: “Thân thể Diệp thừa tướng không khỏe, không nên làm việc quá sức, đã rõ chưa?”

Chúng thần: “Rõ.”

Diệp Thư: “…”

Chúng thần sợ rước họa vào thân, nên sau khi tổng quản nội thị tuyên bố bãi triều, cả đám ồ ạt chuồn đi.

Chạy khỏi điện Thái Hòa, mọi người mới lộ ra nụ cười “nhịn từ nãy giờ”.

Từ khi bệ hạ mượn chiếu thư kể chuyện thâm tình, quan hệ hai người chẳng những không xa cách mà càng trở nên mờ ám. Trước mặt chúng thần lại mắt đi mày lại, khiến người khác nhìn thấy mà ê răng.

Người sáng suốt đều nhìn ra được, ngày bệ hạ được toại nguyện chẳng còn xa nữa.

Cửa điện sau lưng Diệp Thư đang từ từ khép lại. Diệp Thư thở dài, đi đến chỗ Tấn Vọng.

“Đã nói với ngươi rồi, chuyện chấm thi cứ giao cho người khác là được mà.” Tấn Vọng tiện thể kéo người ôm lại, ngồi lên long ỷ: “Có mệt không?”

Diệp Thư: “Không có.”

Đã đến đầu xuân rồi, khắp triều đình chỉ còn Diệp Thư mặc trường bào rộng thùng thình, hơn nữa ngoại hình y mảnh mai, nên cái bụng bầu năm tháng vẫn chẳng nhìn ra tí nào.

Từ khi Diệp Thư phục chức, ngày nào Tấn Vọng cũng giảm thời gian thượng triều xuống chỉ còn một nén nhang. Nếu thời gian lâu hơn một chút sẽ bảo người ban ghế dâng trà cho Diệp Thư, sợ y mệt mỏi.

Đến bản thân hắn còn không nỡ sai bảo thì sao có thể để mấy lão già ở Hàn Lâm Viện gọi đi họp hằng ngày chứ.

Tấn Vọng đang xoa bóp vai cho Diệp Thư, chợt nói: “Có muốn gặp mấy nhóc mèo kia của ngươi không?”

Diệp Thư ngẩn ra.

Ý hắn là cái ổ mèo con ở cửa sau Diệp phủ được Diệp Thư nhặt về dạo trước. Lúc bọn họ hồi cung không mang theo, vẫn nuôi chúng trong hành cung.

So với chốn thâm cung ngột ngạt, thì hành cung non xanh nước biếc là nơi thích hợp cho mèo con sinh sống hơn.

“Đợi xong hết mọi việc rồi, chúng ta đến hành cung ở mấy tháng nhé.” Bàn tay Tấn Vọng trượt xuống bụng Diệp Thư, nhẹ giọng nói: “Không thể để ngươi mệt nhọc suốt vậy được, nhóc con sẽ giận mất.”

Diệp Thư vừa định nói mình không mệt, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Tấn Vọng, lại sửa thành: “Được.”

Kinh đô người đông hỗn loạn, sống chung sẽ có rất nhiều bất tiện.

Y muốn ở riêng với Tấn Vọng.

Rất muốn.

Hơn nữa y biết, Tấn Vọng cũng như vậy.

Lòng Diệp Thư khẽ rung động, ánh mắt nhìn Tấn Vọng cũng trở nên dịu dàng hơn.

Tấn Vọng cười khẽ: “Sao đột nhiên lại nhìn ta như thế?”

Diệp Thư liếc mắt sang hướng khác: “Làm gì có.”

Tấn Vọng cạn lời.

Một tay Tấn Vọng chống lên thành long ỷ, một tay khe khẽ lướt qua vai và lưng Diệp Thư, bất ngờ hỏi: “Ngồi đây có cảm giác thế nào?”

Diệp Thư sững cả người.

Đây không phải là lần đầu y ngồi chỗ này. Nơi cao nhất của long ỷ, có thể thấy rõ mỗi một khu vực ở điện Thái Hòa. Nếu cổng điện không đóng lại, phóng tầm mắt ra xa còn thấy được hết quang cảnh bên ngoài cung điện.

Mới đầu còn thấy hơi mới mẻ, nhưng bây giờ lại cảm thấy…

Xa rời quần chúng, cô đơn, vắng vẻ và trống trải, nơi cao không khỏi rét lạnh.

May mà y không phải ngồi nơi đây một mình.

Nhưng hiển nhiên là Tấn Vọng không có ý này.

Diệp Thư trông thấy vẻ ranh mãnh trong mắt đối phương, lặng lẽ lùi về sau, nhưng lại bị người nọ kéo về đè lên long ỷ.

“Tấn Vọng!” Diệp Thư giãy giụa trong nụ hôn đắm đuối của đối phương: “Đây là điện Thái Hòa đấy!”

“Trẫm biết.” Tấn Vọng vuốt ve eo Diệp Thư một cách nguy hiểm, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi không muốn thử một lần à?”

Động tác Diệp Thư ngừng lại.

Thật ra thì… cũng được.

Y mới do dự có một khắc, Tấn Vọng đã tháo đai lưng y ra, cười cười rồi hôn lên mắt người nọ: “Trẫm biết ngươi muốn mà.”

_____________

Ngày hôm sau, Tấn Vọng hạ lệnh đẩy nhanh tiến độ chấm thi, chẳng bao lâu lại tổ chức thi Đình. Miễn cưỡng rút ngắn kỳ thi Hội từ hai tháng xuống còn nửa tháng.

Hôm đó công bố kết quả xong, Tấn Vọng tuyên bố bãi giá(*) đến hành cung tránh nóng, việc quan trọng thì đưa về hành cung xử lí.

(*Bãi giá: Chỉ việc vua chúa sắp xếp xe ngựa để xuất hành.)

Về phần tại sao đi tránh nóng ba tháng lại dẫn theo thừa tướng đại nhân…… Thì không thể nói được. 

Gần nửa tháng trôi qua, vùng biên giới chính thức xảy ra chiến tranh.

Quân đội Trường Lộc có thế mạnh áp đảo. Đồn rằng, lúc hai bên giao chiến, Trường Lộc đột nhiên lấy ra một loại vũ khí kiểu mới chưa từng nghe qua, đánh cho Tây Hạ không còn sức chống trả.

Nhận được tình báo, Diệp Thư giương mắt nhìn Tấn Vọng cười một tiếng, rồi lại dựa lên giường nhỏ vuốt ve mèo con.

Phải đến giữa hoặc cuối truyện mới sản xuất ra loại vũ khí này. Bây giờ có Diệp Thư, nên tiến độ được đẩy lên nhanh chóng.

Vỏn vẹn ba tháng, Tây Hạ đã thất thế, thời gian sinh nở của Diệp Thư cũng sắp tới rồi.

Tấn Vọng vứt chính sự sang một bên không thèm xử lí, ngày nào cũng quanh quẩn bên Diệp Thư. Đến cả cái Thái Y viện cũng chuyển đến hành cung, toàn bộ trong ngoài đều chuẩn bị sẵn sàng, “dàn trận kĩ càng, sẵn sàng đón địch”.

Trái lại, trông Diệp Thư chẳng căng thẳng là bao.

Tuy nhóc con không khiến y chịu khổ nhiều, nhưng có ai mang thai mà không vất vả. Suốt ngày phải ăn kiêng, cái này không ăn được cái kia chẳng ăn xong, cứ như muốn lấy mạng Diệp Thư.

Nên bây giờ y chẳng còn căng thẳng nữa rồi, trong lòng chỉ mong nhanh nhanh trút bỏ gánh nặng thôi.

Đêm khuya, Tấn Vọng tắm xong quay lại thì nghe thấy Diệp Thư đang ôm bụng lầm bầm: “Sao con vẫn chưa chui ra chứ, chui ra được ăn được uống được chơi, ở trong đó thì có gì vui. Ngoan nào, cho con thêm năm ngày… à không, ba thôi, mau mau chui ra cho ta.”

Tấn Vọng: “…”

Chuyện này cũng thương lượng được à?

Tấn Vọng gõ nhẹ một cái lên trán y, nói: “Đừng có nghĩ ngợi lung tung nữa, đi ngủ thôi.”

Tắt đèn lên giường, Diệp Thư quen thói rúc vào lòng Tấn Vọng.

Tiết trời đã vào giữa hè, nhưng trong hành cung vẫn còn mát mẻ, hai người có sáp lại nhau cũng chẳng nóng tí nào.

Tấn Vọng khẽ khàng vỗ lưng Diệp Thư, người kia yên lặng một hồi, đột nhiên hỏi: “Ngươi vẫn không ngủ được sao?”

Nửa tháng qua, chẳng có đêm nào Tấn Vọng được ngủ ngon.

Diệp Thư nói tiếp: “Không phải thái y đã nói rồi sao, thể chất khôn quân thích hợp sinh con, rủi ro không lớn, cũng không chịu nhiều khổ sở đâu.”

“Ta biết.” Tấn Vọng tiếp tục: “Chỉ là có hơi căng thẳng thôi.”

Diệp Thư cọ cọ vào lòng Tấn Vọng: “Có gì mà phải căng thẳng, ta còn chưa sợ nữa là.”

“Ừm, ngươi rất dũng cảm.”

Diệp Thư trầm mặc một lát, rồi nhỏ giọng nói: “Thật ra… cũng hơi sợ.”

Y ngưng một chút, lại tiếp lời: “Cho nên, chờ nhóc con ra đời, ngươi phải khao ta đó, ta muốn ăn gì ngươi cũng phải làm cho ta đấy nhé!”

Tấn Vọng lên tiếng đáp: “Nhớ rồi, ngươi muốn ăn gì cũng được, ta sẽ học.”

“Vậy ta phải nghĩ thật kĩ mới được…”

Chưa đợi Diệp Thư nghĩ xong, ngoài cửa chợt có người gọi.

“Bệ hạ, tiền tuyến báo tin thắng trận rồi!”

Cả hai đều ngây ra.

Diệp Thư sắp sinh, hơn nữa Tấn Vọng có căn dặn, nếu không có gì quan trọng thì không kẻ nào được đến tẩm cung quấy rầy hai người nghỉ ngơi.

Trừ khi…

Tấn Vọng nói: “Trình lên.”

Thị vệ trình thư lên, Tấn Vọng mở thư ra, đáy mắt hiện lên chút vui mừng hiếm thấy.

Chiến sự nơi tiền tuyến liên tục giành thắng lợi. Bây giờ, quân đội Trường Lộc đã bao vây thủ đô của Tây Hạ. Lương thực bị cắt đứt, một thân một mình, ít ngày nữa thôi sẽ bị đánh tan.

Tình hình quân sự báo về kinh đô, ngựa phi thần tốc* cũng phải năm sáu ngày. Nói cách khác, có lẽ bây giờ Tây Hạ đã bị tóm gọn rồi.

Từ lúc khai chiến đến khi kết thúc, còn chưa đầy bốn tháng.

Thị vệ truyền tin hô to: “Chúc mừng bệ hạ!”

Diệp Thư không nhìn được nội dung bức thư, nhưng trông thấy phản ứng của hai người nọ thì cũng đoán sơ được.

Tây Hạ không còn cơ hội vực dậy nữa, về Đại Yến thì có Úc Diễn tương trợ, thống nhất thiên hạ chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

Tấn Vọng đặt thư xuống, ngoái đầu nhìn về Diệp Thư.

Diệp Thư nở nụ cười với hắn: “Không cảm ơn người có công à?”

“Cảm ơn.” Tấn Vọng cúi đầu hôn y, “Thừa tướng muốn ta cảm ơn thế nào đây, lấy thân báo đáp được chứ?”

Diệp Thư đang định trả lời, chợt nhíu mày một cái.

Hình như… Có hơi đau?

Cảm giác đau đớn trong bụng càng ngày càng rõ ràng, Diệp Thư ôm bụng, dở khóc dở cười.

Tới đúng lúc như vậy, tên cún con này biết góp vui thật đó.

____________

Tác giả có lời muốn nói: Tui cũng không biết vì sao tui lại bị kẹt ở chương này nữa, tui viết hai ngày lận đó…

******Chú thích:

(*) Ý câu tương tự như “Tám trăm dặm cấp tốc”. Giải thích tí về câu “Tám trăm dặm cấp tốc” – Theo Baidu:

Ngày xưa thường dùng “tám trăm dặm cấp tốc” để truyền tin khẩn cấp. Chuyển thư phải qua trạm dịch, cứ mỗi 20 dặm là có một trạm dịch. Thư cần giao nhanh thì ở ngoài sẽ có dòng chữ “Giao ngay”. Thường những thư như thế sẽ được dùng tốc độ 300 dặm một ngày để gửi đi. Tình huống khẩn cấp thì tốc độ có thể lên đến 400, 600 dặm một ngày, nhanh nhất sẽ là 800 dặm. Thư khẩn được chuyển đi bởi những con khoái mã, là ngựa khỏe, sức dai, chịu đựng tốt, tuy không phải thiên lý mã nhưng con nào con nấy đều dốc sức, liều mạng mà chạy. 

Vì thế, 800 dặm cấp tốc dùng để chỉ việc truyền tin, truyền thư khẩn cấp, tốc độ vô cùng nhanh.